Chương 53 Nhúng mình vào hiện thực
Có những người chán ghét sự bình yên trong cuộc sống, phải đến khi trải nghiệm thế giới trong cửa, mới phát hiện bình yên là một loại may mắn.
Xe cộ qua lại, những khách bộ hành, hay chỉ là áng mây ngang trời, ngọn cỏ dại bên đường, so sánh với những cánh cửa đáng sợ đều trở nên dễ thương vô cùng. Lâm Thu Thạch và Trình Thiên Lý nằm trên ghế tựa ở sân thượng, tận hưởng ánh mặt trời ấm áp.
Bánh Mì và Hạt Dẻ ở gần đó, Bánh Mì vẫy đuôi nhảy nhót loạn xạ khắp nơi, còn Hạt Dẻ thì nằm bò bên cạnh bọn Lâm Thu Thạch, bốn chân duỗi dài cùng các con sen tắm dưới ánh nắng.
Trình Thiên Lý chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi, phát ra tiếng thở đều đặn.
Lâm Thu Thạch đang nửa tỉnh nửa mơ, chợt nghe thấy tiếng cãi vã vang lên từ dưới tầng. Những âm thanh này phát ra từ khoảng cách không hề gần, với thính lực của người bình thường chắc chắn không nghe được, nhưng Lâm Thu Thạch lại có thể nắm bắt được những âm thanh rất nhỏ.
Cậu vốn cho rằng đó là một cuộc cãi lộn thường ngày, nhưng nghe kỹ hơn cậu nhận ra sự bất ổn, bởi giọng người đang nói là Nguyễn Nam Chúc và Trình Nhất Tạ.
“Tại sao em phải làm vậy? Trình Nhất Tạ, nếu em trai em biết, nó sẽ không vui đâu.” Đó là lời của Nguyễn Nam Chúc, nghe có vẻ bình thản, nhưng dựa trên những gì mà Lâm Thu Thạch hiểu về Nguyễn Nam Chúc, giọng điệu hắn như vậy có nghĩa là tức giận.
“Cho nên em sẽ không để nó biết.” Trình Nhất Tạ nói: “Anh Nguyễn, em hiểu ý của anh mà.”
Nguyễn Nam Chúc: “Em hiểu?”
Trình Nhất Tạ nói: “Nhưng em không còn lựa chọn nào khác.”
Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng nói: “Anh hy vọng em hiểu thật.”
Lâm Thu Thạch chưa từng thấy Nguyễn Nam Chúc nói chuyện lạnh nhạt như vậy, cứ như đã không còn hy vọng gì kẻ đối diện. Nói xong câu đó, hắn trở nên im lặng, Trình Nhất Tạ cũng không giải thích thêm nữa.
Cuộc đối thoại này thật mơ hồ, nếu không vì ngữ điệu nói chuyện của đôi bên đều kỳ lạ, e rằng Lâm Thu Thạch không thể biết được đây là một cuộc cãi vã. Cậu suy nghĩ một lát, đoán sự việc có liên quan đến Trình Thiên Lý, có điều cụ thể là việc gì thì nhất thời cậu chưa biết được đáp án.
Ánh nắng ấm áp khiến người tắm trong nó lâng lâng, chỉ muốn đánh một giấc. Sau khi xung quanh trở lại im lặng như cũ, Lâm Thu Thạch chầm chậm nhắm mắt lại. Khi cậu sắp sửa thiếp đi, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, Lâm Thu Thạch giật mình tỉnh lại, sau khi mở mắt, cậu thấy Nguyễn Nam Chúc đang đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn mình.
Lâm Thu Thạch giật thót tim, vội ngồi dậy, nói: “Có chuyện gì sao?”
Nguyễn Nam Chúc: “Chuẩn bị một lát, cùng tôi đi gặp một người.”
Lâm Thu Thạch nói: “Được…”
Nguyễn Nam Chúc nói xong liền quay người bỏ đi, cũng không giải thích lý do, hay nói người cần gặp là ai.
Có điều, những vấn đề đó sớm muộn Lâm Thu Thạch cũng sẽ biết, cậu vào phòng thay quần áo, lên xe của Nguyễn Nam Chúc. Chiếc xe lao về hướng nội thành.
Vào đến thành phố, xe rẽ đến một khu phố nhỏ nằm vị trí biệt lập. Khu phố này khá đặc biệt, vấn đề an ninh được thi hành nghiêm ngặt.
Lâm Thu Thạch nổi tính tò mò: “Khu vực này dành cho những ai sinh sống vậy?”
“Các thương gia có tiền, các chính khách nhiều ảnh hưởng, minh tinh hạng A.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Người chúng ta sắp gặp khá đặc biệt, anh đứng bên im lặng nghe là được rồi.”
“Được.” Lâm Thu Thạch gật đầu.
Sau khi đỗ xe xong, Nguyễn Nam Chúc dẫn theo Lâm Thu Thạch đi vào một tòa biệt thự màu trắng rất đẹp.
Vừa đặt chân vào biệt thự, Lâm Thu Thạch liền chạm mặt một người quen, chính là Đàm Tảo Tảo đã từng vài lần hợp tác. Lúc này cô mặc một chiếc váy dài màu trắng rất đẹp, ngồi trên sofa như một nữ thần, trên tay cầm ly rượu màu đỏ, nhìn thấy hai người, cô nở nụ cười lịch sự.
Phải nói rằng Đàm Tảo Tảo ở đời thực mang khí chất rất mạnh mẽ, có điều Lâm Thu Thạch đã nhìn thấy dáng vẻ trong cửa của cô từ lâu, cho nên hoàn toàn không cảm thấy bị áp lực.
“Thu Thạch, anh đến đấy à?” Đàm Tảo Tảo cười cười: “Anh Nguyễn…”
“Người đâu?” Nguyễn Nam Chúc đến trước mặt Đàm Tảo Tảo, vào việc ngay.
Đàm Tảo Tảo nói: “Vẫn chưa đến, thằng cha này tính hơi tự phụ, nói chuyện không được dễ nghe cho lắm, anh đừng để ý nhé, từ từ tôi sẽ khuyên nhủ anh ta.”
Nguyễn Nam Chúc dửng dưng ngồi xuống bên cạnh Đàm Tảo Tảo.
“Anh ta không tin vào những thứ như ma quỷ thần thánh.” Đàm Tảo Tảo tiếp: “Tôi cũng không ngờ anh ta lại gặp được cửa…”
Nguyễn Nam Chúc: “Tự anh ta nói với cô à?”
Đàm Tảo Tảo: “Đúng vậy, khi ấy anh ta tưởng mình nằm mơ, nên… Anh Nguyễn, vụ này mấy anh thấy khả thi không?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Đợi gặp người đó mới nói được”
Đàm Tảo Tảo hơi gật đầu.
Trong khi họ nói chuyện, một người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, Lâm Thu Thạch kinh ngạc khi nhìn thấy hắn. Cậu biết nhân vật này, nói một cách khác, tám mươi phần trăm dân số Trung Quốc đều biết nhân vật này, hắn là một diễn viên nổi tiếng khắp cả nước. Khác với các minh tinh hang A khác, hắn có kỹ năng diễn xuất thượng thừa, đã vươn lên tầm quốc tế, hiện nay đang chuyển sang làm đạo diễn, tự mình chỉ đạo khá nhiều bộ phim vừa có chất lượng nghệ thuật vừa có doanh thu phòng vé cao ngất ngưởng.
Cho dù là người chẳng hề quan tâm đến showbiz như Lâm Thu Thạch cũng đã từng xem phim hắn đóng.
“Trương Dặc Khanh.” Đàm Tảo Tảo chào người vừa tới.
“Tảo Tảo.” Dựa vào tuổi tác, Trương Dặc Khanh có thể coi là tiền bối của Đàm Tảo Tảo, chứ chưa cần nói tới địa vị trong giới diễn viên, gương mặt hắn sắc sảo, mang tới cảm giác áp bức, khiến người mới gặp cảm thấy rất khó gần.
Theo lời Đàm Tảo Tảo đã nói từ trước, thì tính cách của hắn cũng giống như vẻ ngoài.
“Vị này là Nguyễn Nam Chúc, còn vị đây là Lâm Thu Thạch.” Đàm Tảo Tảo mỉm cười giới thiệu: “Chính là người mà trước đây tôi đã nói với anh…”
Trương Dặc Khanh tiến về phía bọn Nguyễn Nam Chúc chào hỏi, thái độ không nóng không lạnh.
“Những cửa trước đây của tôi đều nhờ họ dẫn dắt, anh Nguyễn rất đáng tin cậy, trong giới đó nổi tiếng là người khó mời.” Đàm Tảo Tảo nói: “Có họ giúp đỡ, chắc chắn anh sẽ…”
Cô chưa nói dứt lời, Trương Dặc Khanh đã ra hiệu ngưng, hắn nói: “Tôi biết rồi.”
Đàm Tảo Tảo: “Vậy anh…”
Trương Dặc Khanh: “Tôi vẫn cần suy nghĩ thêm.” Ánh nhìn sắc bén của hắn chạm phải đôi mắt Nguyễn Nam Chúc trong vài giây, cả hai đều là người không thân thiện gì, sự đụng độ này tuy chớp nhoáng mà nảy lửa.
Đàm Tảo Tảo ngẩn ra: “Những cánh cửa tiếp theo của anh sắp mở rồi, đến lúc đó nếu như…”
Trương Dặc Khanh nói: “Có tổ chức khác cũng liên hệ tôi.”
Nguyễn Nam Chúc: “Bạch Lộc?”
Trương Dặc Khanh: “Anh cũng biết à?”
Nguyễn Nam Chúc cười khinh miệt, hắn đứng dậy, nói với Lâm Thu Thạch: “Thu Thạch, chúng ta đi.”
Lâm Thu Thạch ừm một tiếng, theo Nguyễn Nam Chúc rời khỏi biệt thự.
Đàm Tảo Tảo thấy vậy cũng luống cuống, nói: “Dặc Khanh, tại sao anh lại tìm tới Bạch Lộc? Hiện nay tổ chức đáng tin cậy nhất chính là Hắc Diệu Thạch, khó khăn lắm tôi mới…”
Trương Dặc Khanh nói: “Chưa thử thì biết cái nào đáng tin chứ.”
Đàm Tảo Tảo nghe vậy hơi giận: “Chính tôi đã thử bằng mạng sống của mình rồi đó? Rốt cuộc anh bị sao vậy, người bên Bạch Lộc đã nói gì với anh.”
Nguyễn Nam Chúc nói đi là đi, không hề nói đùa, từ khi đứng dậy tới khi ra khỏi, hoàn toàn để những lời níu kéo của Đàm Tảo Tảo ra ngoài tai, còn không thèm ngoảnh lại lấy một cái.
Đàm Tảo Tảo hết cách, đành giương mắt nhìn Nguyễn Nam Chúc bỏ đi.
Sau khi lên xe, Lâm Thu Thạch cảm thấy hơi tò mò: “Nam Chúc, chúng ta cứ bỏ đi vậy à?”
Nguyễn Nam Chúc: “Ừ.”
Lâm Thu Thạch: “Do Lê Đông Nguyên gây chuyện?”
Nguyễn Nam Chúc: “Ngoài gã ra còn ai nữa.” Hắn nửa cười nửa không, nhưng gương mặt không còn vẻ nghiêm trọng như khi ở trong biệt thự: “Nói chung người này có vẻ khó chiều, nhận dẫn dắt hắn cũng khá rắc rối, để Lê Đông Nguyên làm cũng chẳng thiệt thòi gì cho chúng ta.”
Lâm Thu Thạch nhớ lại vẻ mặt ngạo mạn của Trương Dặc Khanh, cảm thấy lời của Nguyễn Nam Chúc rất có lý. Gã Trương Dặc Khanh này rõ ràng không phải người hòa đồng dễ chịu gì, dù là trên màn ảnh hay là ngoài đời thực.
Cơ mà nói đi phải nói lại, ban đầu Lâm Thu Thạch cho rằng Bạch Lộc cướp việc làm ăn của nhóm mình, nhưng càng nhìn vẻ mặt Nguyễn Nam Chúc cậu càng cảm thấy sai sai, cuối cùng không nhịn được nói: “Nam Chúc, không phải anh cố ý tuồn tin tức cho Bạch Lộc đấy chứ?”
Nguyễn Nam Chúc đang lái xe, nghe thấy vậy bàn tay đang nắm vô lăng hơi khựng một chút.
“Là thật sao?” Lâm Thu Thạch lập tức nắm bắt được chút thay đổi nhỏ trong biểu cảm của Nguyễn Nam Chúc, từ đó xác nhận suy đoán của mình: “Đúng là anh tiết lộ cho Bạch Lộc à?”
Nguyễn Nam Chúc: “Ừm.”
Lâm Thu Thạch: “Tại sao vậy.”
Nguyễn Nam Chúc trả lời Lâm Thu Thạch bằng ngữ điệu hết sức chậm rãi, hắn nói: “Bởi vì, tôi không thích phim của tên kia.”
Lâm Thu Thạch: “…”
“Thôi được rồi, đùa đấy.” Nguyễn Nam Chúc bật cười: “Anh không tưởng thật đấy chứ.”
Lâm Thu Thạch: “…” Tại sao tôi cứ cảm thấy anh đang nghiêm túc nhỉ.
“Dù sao cũng là người Đàm Tảo Tảo giới thiệu.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi phải giữ thể diện cho cô ta, nhưng nếu hắn tự mình từ chối Hắc Diệu Thạch, thì chẳng liên quan gì đến tôi.”
Lâm Thu Thạch: “Bên Bạch Lộc đã làm cách gì dụ được Trương Dặc Khanh vậy?”
Nguyễn Nam Chúc: “Ai biết.” Hắn không hề quan tâm việc này.
Sau khi hai người trở về nhà chưa được bao lâu, Lâm Thu Thạch nhận được điện thoại của Đàm Tảo Tảo. Trong điện thoại cô khẩn khoản xin lỗi, nhờ Lâm Thu Thạch đi xoa dịu Nguyễn Nam Chúc.
Lâm Thu Thạch: “Sao cô không tự mình gọi điện thoại cho anh ta?”
Đàm Tảo Tảo: “Tôi sợ lắm…”
Lâm Thu Thạch: “…”
Đàm Tảo Tảo: “Bộ anh không sợ anh Nguyễn hả?”
Lâm Thu Thạch: “Ban đầu hơi sợ, nhưng giờ thì bình thường.” Dáng vẻ lạnh lùng của Nguyễn Nam Chúc quả thực khiến người khác cảm thấy khó gần, nhưng nhờ những kỷ niệm bên nhau trong cửa, Lâm Thu Thạch lại thấy không đến nỗi đáng sợ như vậy.
“Anh lợi hại thật đó.” Đàm Tảo Tảo cảm thán: “Tôi vẫn thích anh ta khi mặc đồ nữ hơn…”
Lâm Thu Thạch thầm nghĩ trong bụng, cái đó ai chẳng thích.
Cánh cửa tiếp theo của Lâm Thu Thạch là cánh cửa thứ sáu, Nguyễn Nam Chúc nói rằng có thể sắp tới Lâm Thu Thạch sẽ đi cùng Trình Thiên Lý. Nhưng trước mắt thời gian vẫn còn dài, tình hình cụ thể như thế nào còn chưa rõ, Nguyễn Nam Chúc chỉ khuyên Lâm Thu Thạch nghỉ ngơi cho tốt, không cần suy nghĩ nhiều.
Tần Bất Đãi, người mới thích đặt câu hỏi mà trước đây Dịch Mạn Mạn dẫn về đã vượt qua cửa thứ hai, sau đó thì bị trầm cảm. Gã không chịu ăn cũng không buồn hoạt động, ngày ngày chỉ ngồi trong phòng khách, mới vài ngày đã gầy mất mấy cân thịt.
Lâm Thu Thạch cảm thấy hơi lo lắng cho gã, Trần Phi thì nói không cần phải lo lắng, đây là quá trình mà người mới bắt buộc phải trải qua.
Lâm Thu Thạch nghe vậy liền cảm thấy khó hiểu: “Quá trình bắt buộc phải trải qua?”
Trần Phi: “Phải, cơ bản tất cả mọi người đều có một giai đoạn trầm cảm, thường là ở khoảng giữa cửa thứ hai, thứ ba, nếu vượt qua được thì tốt, không vượt qua được sẽ chết.”
Lâm Thu Thạch: “… Sao tôi không thấy gì nhỉ?”
Trần Phi liếc xéo cậu một cái: “Cậu thì thần kinh thép rồi.”
Lâm Thu Thạch: “…”
Trần Phi tiếp: “Tôi từng gặp duy nhất hai người không hề bị sốc, có thể tiếp nhận mọi thứ một cách bình tĩnh, một trong số đó là cậu.”
Lâm Thu Thạch: “Người kia là Nguyễn Nam Chúc?”
Ai ngờ Trần Phi lắc lắc đầu: “Là Trình Thiên Lý.”
Lâm Thu Thạch: “…”
Trần Phi: “Về sau bọn tôi ngồi lại thảo luận, phát hiện là do IQ thằng nhóc này quá thấp, không hiểu hết được mấy chuyện vào cửa này.”
Lâm Thu Thạch nhớ lại điệu bộ khi Trình Thiên Lý đuổi theo đít con Bánh Mì, bất giác cảm thấy kết quả thảo luận của bọn Trần Phi khá là đáng tin cậy.
“Nguyễn Nam Chúc cũng từng bị trầm cảm sao?” Đây là điều Lâm Thu Thạch tò mò.
“Chắc là có.” Trần Phi nói: “Nhưng khi đó bọn tôi chưa có mặt, nên cũng không rõ tình hình cụ thể ra sao, nghe một người có thâm niên kể lại thì Nguyễn Nam Chúc thật sự có giai đoạn bị trầm cảm, về sau đã vượt qua được.”
Lâm Thu Thạch: “Người kể chuyện hiện nay ra sao?”
Trần Phi trầm mặc một giây: “Chết rồi, đã chết khi cùng anh Nguyễn đột phá của thứ chín.”
Lâm Thu Thạch cảm thấy hơi thở chợt ngưng trệ.
Trần Phi có vẻ như không muốn nói nhiều về vấn đề này, liền khoát tay khuyên Lâm Thu Thạch đừng suy nghĩ nữa, hiện giờ là ai thì cũng đều ở trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, cách cái chết trong gang tấc, cứ vui vẻ hưởng thụ thời gian trước mắt là tốt nhất.
Đúng là như vậy, Lâm Thu Thạch thầm cảm thán trong lòng, kỳ thực mọi người ở đây đều có tinh thần thép đó chứ.
Lâm Thu Thạch đang nghỉ ngơi, nhưng Nguyễn Nam Chúc thì không hề thay đổi cường độ làm việc. Hắn dường như đã quen với việc vượt cửa liên tục, mỗi tuần ít nhất tiến vào cửa hai đến ba lần.
Theo cách nói của hắn thì chơi quen rồi, sẽ nắm bắt được các quy luật của game, giống như phản xạ có điều kiện vậy, nhìn cảnh là đoán ngay ra đáp án.
Dĩ nhiên, cũng chỉ có Nguyễn Nam Chúc dám chơi kiểu vậy, dù gì mỗi một cánh cửa đều tiềm tàng khả năng dẫn hắn tới cái chết, cho dù là kẻ lão luyện cũng không dám chắc mình có thể luôn an toàn thoát ra ngoài.
Hôm đó Lâm Thu Thạch và Trình Thiên Lý cùng đi siêu thị mua đồ ăn, định tối làm lẩu mời mọi người, nửa đường trở về, Lâm Thu Thạch bỗng nhận điện thoại của Ngô Kỳ hẹn đi ăn tối.
“Tôi đã đi chợ mua đồ ăn rồi, hay ông qua đây ăn chung luôn?” Lâm Thu Thạch nói: “Tôi đang ninh canh xương, định tối nay làm lẩu đó.”
“Được thôi.” Ngô Kỳ trước nay vẫn hâm mộ tay nghề bếp núc của Lâm Thu Thạch, huống hồ sau khi Lâm Thu Thạch chuyển nhà, đã lâu lắm rồi Ngô Kỳ chưa tới ăn chực được bữa nào: “Lát nữa tôi qua nhé, có muốn mua cái gì không?”
Lâm Thu Thạch: “Mang cái miệng qua đây được rồi.”
“Okela.” Ngô Kỳ có vẻ hào hứng.
Lâm Thu Thạch trở về biệt thự, đem nguyên liệu vào bếp, bắt đầu chuẩn bị. Trình Thiên Lý và Trần Phi đứng bên giúp cậu nhặt rau thái thịt. Trong hội có hai người biết nấu nướng, một là Lâm Thu Thạch, hai là Lư Diễm Tuyết, lúc này Lư Diễm Tuyết đang đi du lịch, cho nên trọng trách nấu cơm dồn lên vai Lâm Thu Thạch.
Cũng may Lâm Thu Thạch không ghét việc bếp núc, nên khá là vui vẻ hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày.
Khi nồi lẩu đã gần xong, từ cổng biệt thự vọng vào tiếng chuông, Lâm Thu Thạch ra mở cửa, thấy Ngô Kỳ vác một thùng bia đứng đó.
“Hi, tôi mang ít men đến đây.” Ngô Kỳ nói.
“Được đấy, vào đi.” Lâm Thu Thạch lùi qua một bên để Ngô Kỳ đi vào.
Trên chiếc bàn giữa phòng khách bày chiếc bếp điện, đặt nồi lẩu lên là có thể ăn rồi.
Lâm Thu Thạch sắp bát đũa xong xuôi, nói: “Nam Chúc đang ở trên tầng à? Để tôi đi gọi.”
“Chắc là có đó.” Trần Phi nói: “Hôm nay chưa thấy anh ta ra ngoài.”
Lâm Thu Thạch đang định lên tầng gọi Nguyễn Nam Chúc, bỗng nhìn thấy một mỹ nữ cao cao lả lướt đi xuống cầu thang. Cô gái trang điểm nhẹ, mặc áo sơ mi trắng đơn giản cùng với quần tây màu đen đứng dáng, mới nhìn thực không thể biết được là trai hay gái. Còn mái tóc như dòng suối xuân thì buộc lại thành chiếc đuôi ngựa cá tính, lơ thơ vài sợi tóc bên vành tai.
Ngô Kỳ nhìn thấy người này thì trợn mắt, đưa tay chọt chọt mạng sườn Lâm Thu Thạch: “Thu Thạch… ông thật là quá đáng, ở đây có mỹ nhân như vậy, không nói cho tôi biết?”
Lâm Thu Thạch: “…” Biểu cảm của cậu trở nên phức tạp… Người đẹp này là Nguyễn Nam Chúc chứ ai. Chắc do vừa mới từ cửa thoát ra, nên Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa kịp tẩy trang, lớp trang điểm khiến những đường nét góc cạnh trên gương mặt mềm mại hơn, toát ra một vẻ đẹp trung tính độc đáo.
Thường ngày mặt mộc đã đủ thu hút mọi ánh nhìn, hiện giờ chỉ càng khiến người ta không thể rời mắt.
Xem dáng vẻ Ngô Kỳ rõ ràng chỉ muốn lao tới tán tỉnh rồi tiện thể xin số điện thoại mỹ nhân.
Nguyễn Nam Chúc cũng nhìn thấy Ngô Kỳ, đuôi mắt hắn hơi giật, dù trông thấy nhưng coi như chẳng thấy, đi thẳng tới chiếc ghế bên cạnh Lâm Thu Thạch, đủng đỉnh cầm bát đũa lên.
“Tôi không bỏ nhiều ớt đâu, nếu ăn thấy chưa hợp khẩu vị thì cho thêm tương vào.” Lâm Thu Thạch biết Nguyễn Nam Chúc không ăn được cay: “Ừm, tương ớt.”
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu gắp đồ ăn.
Người đẹp thì làm gì cũng đẹp, Nguyễn Nam Chúc chỉ khẽ há miệng, nhai đồ ăn cũng lịch sự tao nhã.
Ngô Kỳ nhìn thấy gái xinh đến là nhấp nhổm không yên, nhưng cũng biết ngại, không lẽ nhìn chằm chằm con gái nhà người ta, nên cậu ta chỉ dám liếc trộm, thẹn thùng vô cùng.
Thấy dáng vẻ của cậu ta, Lâm Thu Thạch đúng là dở khóc dở cười.
Nguyễn Nam Chúc đội tóc giả, tuy nhiên khi vào trong cửa, tóc giả sẽ biến thành tóc thật. Hắn hiển nhiên chú ý đến ánh mắt Ngô Kỳ, dừng lại động tác đang làm.
Lâm Thu Thạch thấy vậy liền kinh hãi trong lòng, cứ nghĩ Nguyễn Nam Chúc sẽ giận, ai ngờ động tác tiếp theo của hắn là đưa tay lên đầu, sau đó kéo mạnh ra…
… Để lộ mái tóc ngắn của mình.
“Phụt!” Ngô Kỳ suýt nữa sặc nước miếng mà chết.
Nguyễn Nam Chúc khẽ nhướng mày, tiện tay quăng mái tóc giả qua một bên, sau đó thản nhiên ăn cơm tiếp.
“Khốn, khốn kiếp…” Ngô Kỳ lẩm bẩm, quay sang nhìn Lâm Thu Thạch vẻ kích động: “Thu Thạch, kia là nam hay nữ vậy?”
Hình như do kích động quá, Ngô Kỳ vô ý nói to khiến Nguyễn Nam Chúc nghe thấy.
Lâm Thu Thạch nhìn anh bạn thân vẻ thương cảm: “Nam.”
Ngô Kỳ: “…” Cậu ta đưa tay lên vuốt mặt một cái thật mạnh.
Lâm Thu Thạch: “Một người đàn ông còn to hơn ông”
Ngô Kỳ cảm giác mình sắp khóc, cậu ta cho rằng điều thê thảm nhất không phải là nhìn nhầm người, mà là khi người ấy lột bộ tóc giả ra rồi, cậu ta vẫn cứ thấy người ta đẹp chết đi được.
Lâm Thu Thạch nói: “Đừng nhìn nữa, ăn bò viên đi.” Cậu gắp cho Ngô Kỳ một miếng bò viên, cố an ủi tâm hồn đang tan vỡ của anh bạn.
Ngô Kỳ thôi không nhìn nữa, vừa nhai bò viên vừa lẳng lặng nuốt lệ vào trong, từ đó đến cuối buổi cứ như người mất hồn.
Nguyễn Nam Chúc ngược lại ăn rất vui vẻ, sau khi no nê, hắn lên tầng thay đồ và tẩy trang, rồi trở xuống.
Ngô Kỳ nhìn thấy người này trong trang phục nam giới mới nhận ra hắn khá quen mắt, bèn sửng sốt nói: “Thu Thạch, tại sao tôi vẫn cảm thấy anh ta rất là đẹp?”
Lâm Thu Thạch: “Vì anh ta đẹp thật mà.”
Ngô Kỳ: “Vậy ông có thích anh ta không?”
Âm lượng của Ngô Kỳ tương đối lớn, khiến cho Nguyễn Nam Chúc đang ngồi ở đầu kia sofa thình lình ngẩng lên, nhìn Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch: “… Thích chứ.” Ai mà không thích hả, người dám nói xấu ngay trước mặt Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa ra đời nha.
Ngô Kỳ: “Tôi cũng thích a hu hu.”
Lâm Thu Thạch: “…” Nguyễn Nam Chúc, đúng là khắc tinh của những kẻ u mê sắc đẹp [4] .
Hôm ấy Ngô Kỳ phải chịu tổn thương tâm lý nặng nề, cậu ta đâm ra ngơ ngẩn, thần hồn phiêu du ở đâu mãi chưa về. Lâm Thu Thạch không dám để bạn tự lái xe, bèn đích thân hộ tống cậu ta về nhà.
Xe đỗ lại trong khu phố nơi Ngô Kỳ ở, cậu chàng tần ngần xuống xe, hút thuốc một lúc lâu, rồi thốt lên một cách ‘đau khổ: “Thu Thạch à, ở bên một người như vậy trong thời gian dài, có khi nào ông bị bẻ cong không?”
Lâm Thu Thạch ngẩn ra: “Bẻ cong, cái gì cong?”
Ngô Kỳ: “…”
Lâm Thu Thạch: “Thế nào gọi là cong?”
Ngô Kỳ: “Thì là… chuyển sang thích đàn ông đó.”
Lâm Thu Thạch: “Thích đàn ông?” Cậu ngẫm nghĩ một lát, mới hiểu ra ý của Ngô Kỳ đang nói gì: “Sao vậy được, trên đời thiếu gì các cô gái xinh đẹp?”
Ngô Kỳ: “Hả? Chỗ ông còn cô nào đẹp nữa? Sao tôi không thấy?” Rõ ràng cái biệt thự nguyên một bầy đực rựa.
Lâm Thu Thạch khựng lại một lát, nhận thấy có gì đó sai sai, khi nói đến “cô gái xinh đẹp”, trong đầu cậu lại nghĩ tới khuôn mặt của Chúc Manh, nhưng Chúc Manh… thôi bỏ đi.
“Tôi về đây, ông lái xe cẩn thận nhé.” Ngô Kỳ vẫy tay tạm biệt Lâm Thu Thạch, thất thểu đi lên cầu thang.
Lâm Thu Thạch nhìn theo bóng anh bạn mà trầm tư.
Trở về biệt thự, cậu thấy Trình Thiên Lý và Nguyễn Nam Chúc đang ngồi trên sofa đánh bài, cắn hạt dưa.
Trình Thiên Lý cầm hai lá trên tay, vẻ mặt khổ sở cực độ.
Lâm Thu Thạch sán lại xem thử, nhận thấy thằng nhóc đang cầm một đôi ba [5] .
Lâm Thu Thạch: “…” Lại lần nữa cậu đặt dấu hỏi về IQ của Trình Thiên Lý.
Nguyễn Nam Chúc khoan thai vứt một lá xuống bàn, nói: “Đưa về đến nhà rồi chứ?”
Lâm Thu Thạch biết hắn đang hỏi về Ngô Kỳ: “Ừ.”
Nguyễn Nam Chúc: “Yếu bóng vía quá đấy.”
Lâm Thu Thạch dở khóc dở cười: “… Cũng tàm tạm.” Người bình thường mấy ai thần kinh thép được như Trình Thiên Lý.
Nguyễn Nam Chúc: “Hồi đó khi biết tôi là Nguyễn Bạch Khiết, anh cảm thấy ra sao?”
Lâm Thu Thạch hồi tưởng lại: “Có gì đâu.” Hình như khi xưa cậu đã đón nhận sự thật một cách hết sức bình tĩnh.
“Khá lắm.” Nguyễn Nam Chúc vứt mấy vỏ hạt dưa còn trên tay.
Lâm Thu Thạch chẳng hiểu sao tự nhiên được khen, cảm thấy hơi xấu hổ, cậu bèn hỏi câu mà mình đã ấp ủ bấy lâu nay: “Anh Nguyễn, anh thích cải trang thành nữ đến vậy à?”
Nguyễn Nam Chúc không cười, đột nhiên hắn đưa tay nhấc cằm Lâm Thu Thạch lên, sau đó khẽ xoay qua xoay lại: “Nhìn kỹ các nét của anh cũng không tồi.”
Lâm Thu Thạch: “Hở??”
Nguyễn Nam Chúc: “Lần tới anh thử xem sao.” Hắn bỏ tay ra, đứng dậy, nhoẻn một nụ cười khó hiểu: “Đời là bể khổ, vui được lúc nào hay lúc ấy.”
Lâm Thu Thạch: “…”
Mặt cậu cứ ngẩn ra, Trình Thiên Lý và Trần Phi ngồi gần đó đều đưa mắt nhìn Lâm Thu Thạch vẻ thương cảm.
Nguyễn Nam Chúc quay người bỏ đi, Trần Phi vỗ vai Lâm Thu Thạch, nói: “Tại sao phải hỏi một câu dù đã biết trước không có được lời đáp…”
Lâm Thu Thạch: “…”
Trần Phi: “Giờ thì hay rồi đó.”
Lâm Thu Thạch hơi sửng sốt, nhận ra dường như mình vừa làm một việc cấm kỵ. Cậu đưa mắt nhìn Trình Thiên Lý, Trình Thiên Lý buồn bã nói: “Không sao đâu anh, vượt qua cái khổ này là khỏe rồi, bọn em cũng như vậy hết.”
Lâm Thu Thạch: “…” Tóm lại, hai người đang nói về cái gì?
Bọn Trần Phi hoàn toàn không định giải thích thêm, đều đứng dậy bỏ đi hết.