← Quay lại trang sách

Chương 58 Người thứ tư

Lâm Thu Thạch chạy như bay xuống tầng, cánh tay trắng trong cái mũ đuổi theo phía sau. Thấy cảnh đó, cậu nào dám ở lại trong nhà nửa giây, vội vàng chạy ra ngoài.

Ông chủ tiệm tạp hóa thấy Lâm Thu Thạch hoảng loạn bỏ chạy, gương mặt đầy vẻ ngờ vực: “Chạy gì mà vội thế, xảy ra chuyện gì?”

Lâm Thu Thạch thở hổn hển, giơ ngón tay chỉ vào bên trong.

Ông chủ tiệm cảm thấy khó hiểu, định vào xem thì Lâm Thu Thạch lấy điện thoại ra gõ mấy chữ: Con trai ông có thật là con trai ông hay không?

Ông chủ nhìn thấy hàng chữ thì ngẩn ra: “Cô nói vậy nghĩa là gì?”

Lâm Thu Thạch quyết định nói thẳng: Đầu nó rớt xuống đất kia kìa.

Ông chủ đọc xong, vội vàng quay người chạy vào trong nhà, Lâm Thu Thạch muốn ngăn mà không kịp. Nhưng khi cánh cửa mở ra, Lâm Thu Thạch chỉ thấy đứa bé ban nãy đánh rơi cái đầu xuống đất đang ngồi ngay ngắn trên sofa chơi điện tử, cảnh tượng giống hệt như lúc cậu vừa bước vào phòng.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ông chủ thấy con vẫn bình an vô sự, bèn quay lại nhìn Lâm Thu Thạch, chẳng hiểu ra sao.

Lâm Thu Thạch nhìn đứa bé, lại nhìn người cha, lắc lắc đầu, cuối cùng không nói gì, quay người bỏ đi. Không biết do ảo giác của cậu hay do thần kinh quá mẫn cảm, cậu cảm thấy ánh mắt của đứa trẻ đó vẫn dán chặt sau lưng, có lẽ nó không cam lòng để cho cậu bỏ đi dễ dàng như vậy.

Sau khi rời khỏi tiệm tạp hóa, Lâm Thu Thạch lại tới nhà của những đứa trẻ khác nữa.

Trong thời gian đó, cậu chạm mặt một số người khác, bọn họ dường như đều không có cảm tình với “cô gái câm” như Lâm Thu Thạch, thậm chí không buồn chào hỏi. Chỉ có một cô gái tính cách tương đối hiền hòa nói chuyện với Lâm Thu Thạch một lát.

“Bọn tôi không gặp được đứa nào, lũ trẻ đều bị nhốt lại cả rồi.” Tên cô gái hình như là Đổng Thiên Vi: “Cô đừng đi làm gì, vô dụng thôi.”

Lâm Thu Thạch cảm thấy hơi kỳ lạ: Bị nhốt lại nghĩa là sao?

Đổng Thiên Vi nói: “Nghĩa là nhốt lại chứ gì nữa, người sống trong thị trấn này đều rất khép kín, nếu mất đi đứa trẻ, cả gia đình coi như xong, hơn nữa hình như trong thị trấn có quy định không được ly hôn, nếu lỡ cưới nhầm người chỉ có thể ôm nỗi bất hạnh suốt đời.”

Lâm Thu Thạch nghe mà ngẩn ra giây lát, cậu nghĩ tới điều gì đó: Không thể ly hôn?

Đổng Thiên Vi: “Đúng.” Cô nói thêm: “Người cùng nhóm với cô đâu rồi? Sao anh ấy không đi cùng, trông cô yếu ớt như vậy, ngộ nhỡ gặp chuyện thì sao.”

Lâm Thu Thạch lờ đi câu hỏi của Đổng Thiên Vi, hỏi tiếp: Liệu có ngoại lệ hay không?

Đổng Thiên Vị nghĩ một lát: “Chắc là không? Hai nhà tôi từng đến cãi cọ muốn banh trời cũng không ly hôn mà.”

Lâm Thu Thạch gật đầu tỏ ý cảm ơn cô gái, rồi quay lưng bỏ đi.

Đổng Thiên Vi nhìn theo bóng lưng cậu, định nói gì đó lại thôi. Người đồng đội nam của cô cảm thấy thắc mắc: “Em nói nhiều với cô ta để làm gì?”

Đổng Thiên Vi thở dài: “Sống được thêm một người chẳng tốt hơn ư?”

Người kia không đáp.

Lâm Thu Thạch thẳng hướng tới nhà Lauren, nơi trước đây đã từng thăm hỏi một lần.

Đến nơi, sau một lát gõ cửa, cậu thấy cha của Lauren xuất hiện, đó là một người đàn ông trung niên thoạt nhìn cực kỳ nóng nảy thô bạo, khắp người nồng nặc mùi rượu.

“Có chuyện gì?” Cha của Lauren cất giọng, thái độ không thân thiện cho lắm.

Lâm Thu Thạch: Tôi muốn hỏi thăm, con gái của ông mất tích khi nào?

Người cha không đáp, giọng nói có vẻ buồn bực: “Thông báo tìm người đã dán ở quảng trường đó thôi? Cô không qua đó xem mà phải tới tận đây hỏi tôi?”

Lâm Thu Thạch: Tôi muốn biết thêm nhiều thông tin hơn từ ông.

Nói xong, Lâm Thu Thạch sực nhớ ra mình đang mặc đồ nữ, bèn học theo Nguyễn Nam Chúc tỏ vẻ tội nghiệp đáng thương, lòng thầm nghĩ không biết có tác dụng hay không.

Ai ngờ biểu cảm đó thật sự có tác dụng, cha của Lauren trở nên mềm mỏng hơn: “Hình như là hai ngày trước…”

Lâm Thu Thạch: Con bé mất tích ở đâu?

Cha của Lauren nói: “Ở trong nhà.”

Lâm Thu Thạch nghe ra sự lưỡng lự trong giọng nói của ông ta: Có chắc chắn là ở trong nhà không?

Cha Lauren ngẫm nghĩ: “Không chắc, có lẽ khá lâu sau tôi mới phát hiện con bé biến mất, ai biết được nó đã mất tích vào giờ nào.”

Lâm Thu Thạch: Tôi xin mạo muội hỏi một câu, phu nhân của ông bao giờ trở về vậy?

Nhắc đến hai chữ “phu nhân”, cha của Lauren bất ngờ lộ ra vẻ hằn học, không những không trả lời mà còn bực bội đóng sầm cửa lại.

Lâm Thu Thạch trầm ngâm nhìn cánh cửa đã đóng lại, lúc này cậu đang có một suy đoán hết sức đáng sợ.

Sau một ngày bôn ba khắp chốn, màu trời đang dần tối lại, Lâm Thu Thạch dự định trở về khách sạn cho kịp thời gian.

Trên đường trở về, Lâm Thu Thạch lại đi qua quảng trường trung tâm. Thị trấn quả thật không lớn, các cửa tiệm xung quanh quảng trường đều đã đóng cửa, chỉ còn khoảng đất trống trơn hiu quạnh, bảng thông tin dán các tờ thông báo tìm người là thứ nổi bật nhất.

Lâm Thu Thạch đi về phía bảng thông tin, nhìn kỹ các tờ thông báo tìm người.

Hiện tại có tổng cộng bốn tờ thông báo, trong đó ba tờ dán sẵn từ trước, một tờ mới xuất hiện hôm qua.

Chính Lâm Thu Thạch cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên đưa tay xé tờ thông báo tìm người mới nhất trên bảng.

Tờ giấy không được dán kỹ, nên dễ dàng bị bóc ra. Lâm Thu Thạch cúi đầu nhìn, đột nhiên có một phát hiện mới… Cậu nhận ra, tờ giấy tìm người này có hai lớp.

Không sai, giấy tìm người này là hai tờ dán đè lên nhau.

Do hai tờ giấy được dán vào nhau khá chắc chắn, Lâm Thu Thạch thử tách ra, nhưng thất bại, cuối cùng làm rách một góc giấy. Không biết phải làm sao, ngẫm nghĩ một lát, thôi thì liều ăn nhiều, cậu xé hết tất cả các giấy tìm người xuống, nhét vào trong túi, sau đó bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra.

Dĩ nhiên khi bóc giấy xuống cậu đã xem qua, tất cả các tờ tìm người đều có hai lớp giấy chồng lên nhau.

Lâm Thu Thạch rảo bước trở về khách sạn, vừa vào trong đã thấy Nguyễn Nam Chúc ngồi trên chiếc sofa gần quầy tiếp tân, trông nét mặt thì có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Lâm Thu Thạch lại gần, vỗ vỗ lên vai hắn.

Nguyễn Nam Chúc ngẩng lên: “Về rồi à?”

Lâm Thu Thạch gật đầu, chỉ lên tầng.

Nguyễn Nam Chúc bật cười: “Mệt rồi à? Thôi được, mình về phòng ngủ sớm đi.”

Những người ngồi gần đó đều nhìn cặp đôi với ánh mắt đầy ẩn ý.

Lâm Thu Thạch giao tiếp bằng mắt với Nguyễn Nam Chúc: Làm ơn đừng nói mấy câu dễ gây hiểu lầm nữa đi.

Nguyễn Nam Chúc mặt dày vờ như không nhìn thấy.

Hai người trở về phòng riêng ở tầng hai, đóng cửa sổ và cửa chính lại, Lâm Thu Thạch rốt cuộc đã có thể nói chuyện bình thường. Cậu nói như chưa bao giờ được nói: “Tôi đã bóc giấy tìm người trên bảng thông báo xuống kiểm tra, nhận thấy tất cả bốn tờ đều có hai lớp giấy, xem xem liệu có cách tách lớp phía sau ra hay không.” Vừa nói cậu vừa rút giấy ở trong túi quần ra.

Nguyễn Nam Chúc đón lấy và xem qua, đánh giá: “Cái này ngâm nước một lát chắc là rã ra, nhưng sợ sẽ làm mực in bên trên bị nhòe.”

Lâm Thu Thạch: “Tách thử một tờ xem nào.”

Vậy là cả hai vào nhà vệ sinh, lấy một ít nước nóng để ngâm tờ giấy, đợi cho mềm ra. Trong lúc chờ đợi, Lâm Thu Thạch hỏi Nguyễn Nam Chúc có phát hiện gì ở xưởng đồ hộp hay không.

Nguyễn Nam Chúc nhìn chậu nước trước mặt, trầm ngâm một lát, rồi nói: “Suýt nữa tôi đã nhặt cái mũ đó lên.”

Lâm Thu Thạch nghe mà giật mình: “Hả?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Khi đó tôi đang kiểm tra tình hình, chiếc mũ chóp cao đột nhiên rơi xuống từ trên cành cây. Thứ này như có ma lực, tay tôi đã đặt lên mũ rồi, cũng may cuối cùng cũng kiềm chế được.”

Lâm Thu Thạch nghe thể thở phào: “May anh không nhặt nó về.”

Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu: “Dù sao cũng là cửa thứ sáu.”

Sau đó Nguyễn Nam Chúc kể cho Lâm Thu Thạch nghe hắn đã tìm ra dấu vết khả nghi trong xưởng đồ hộp, nói may mà Lâm Thu Thạch không ăn cá, hắn ngờ rằng những đứa trẻ mất tích đều đã bị làm thành cá hộp. Bởi vì hắn phát hiện ra vết máu trên máy đóng hộp. Cùng với đó, hắn lại phát hiện ra thêm một thi thể trẻ em trong một gốc cây khô khác.

Dĩ nhiên, Nguyễn Nam Chúc không dám đụng vào thi thể, chỉ coi như không nhìn thấy.

“Còn anh, có phát hiện được gì không?” Nguyễn Nam Chúc nói.

“Tôi cảm thấy chúng ta đang đi sai hướng.” Lâm Thu Thạch kể cho Nguyễn Nam Chúc nghe chuyện xảy ra ở tiệm tạp hóa: “Anh nghĩ đứa bé đó rốt cuộc là cái gì?”

“Chắc chắn không phải người.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Giấy tách ra rồi kìa.” Hắn đưa tay vớt giấy từ trong chậu nước.

Lớp keo dán bị tan trong nước ấm, khiến hai mảnh giấy dễ dàng tách nhau ra.

Lâm Thu Thạch sau khi xem nội dung mảnh giấy phía sau thì sững người, hóa ra đó cũng là một thông báo tìm người, mực viết bị nhòe khó mà nhìn rõ, nhưng Lâm Thu Thạch quen người trong bức ảnh… Đó chính là ảnh người đội mũ chóp cao đã mất tích.

Ba tờ giấy còn lại cũng lần lượt bị tách ra, ảnh của ba người mất tích đều có mặt, duy nhất mảnh giấy phía sau thông báo tìm người của chị gái Lauren là để trắng.

Nguyễn Nam Chúc nhíu mày nhìn ba tờ giấy tìm người vừa phát hiện.

Lâm Thu Thạch nói: “Hình như… từ khi vào thị trấn tới giờ, chúng ta chưa từng gặp trẻ con.”

Nguyễn Nam Chúc quay lại nhìn cậu.

Lâm Thu Thạch căn cứ theo kết quả điều tra của mình, nói ra một giả thuyết: “Chúng ta từng gặp chị của Lauren và con trai ông chủ tiệm tạp hóa, tôi cảm thấy cả hai nhân vật này đều có vấn đề.”

Nguyễn Nam Chúc tán đồng: “Phía chị của Lauren đúng là hơi có vấn đề.” Hắn tiếp: “Ở cô bé ấy có cái gì đó rất kỳ quái.”

Lâm Thu Thạch: “Vả lại hôm nay một người trong nhóm nói với tôi là, thị trấn này rất bảo thủ, hầu như không ai ly hôn. Anh còn nhớ thân thế của Lauren không…”

Nguyễn Nam Chúc: “Ừm, mẹ cậu bé là vợ hai”

“Điều này rất kỳ lạ.” Lâm Thu Thạch ngồi xuống sofa, nhìn ba tờ giấy tìm người: “Anh nói xem, liệu có phải trong thị trấn này vốn không có…”

Nguyễn Nam Chúc đón lời: “Vốn không có trẻ con.” Hai người đưa mắt nhìn nhau, đôi bên đều hiểu ý.

“Thật ra thì có.” Nguyễn Nam Chúc đặt các tờ thông báo ở phía sau lên bàn, khoát tay: “Chính chúng ta đóng vai những đứa trẻ mà.”

Lâm Thu Thạch: “…” Một bầy trẻ con hơn năm mươi cân ư.

Nguyễn Nam Chúc: “Ai mà không phải là công chúa nhỏ chứ.”

Lâm Thu Thạch: “Haiz, giờ đã biết chúng ta mới chính là những đứa trẻ đáng thương yếu ớt vô tội, tiếp theo phải làm gì, điều này ám chỉ cái gì? Chìa khóa rốt cuộc nằm ở đâu?”

Nguyễn Nam Chúc gõ gõ ngón tay trên bàn: “Nếu trẻ con là người vào cửa, vậy liệu có phải lũ trẻ con trong thị trấn này ám chỉ thứ gì đó?”

Lâm Thu Thạch: “Ví dụ?”

Nguyễn Nam Chúc: “Slender Man.”

Lâm Thu Thạch lập tức nhớ lại cậu con trai mất đầu mà vẫn tươi cười của ông chủ tiệm tạp hóa, im lặng giây lát nói: “Rất có thể.”

Nguyễn Nam Chúc: “Giả thiết là vậy thì vẫn có những điểm chưa thông, nếu bọn trẻ con chính là Slender Man, thì những cái xác trong thân cây là gì? Mà thôi, trời tối rồi, đi ngủ đi.”

Lâm Thu Thạch nhìn màn đêm nặng trĩu bên ngoài, đồng ý với Nguyễn Nam Chúc.

Thức đêm ở thế giới thực gọi là tu tiên, còn thức đêm trong cửa rất có khả năng sẽ thành tiên vào ngay sáng hôm sau, không cần tu, một bước thành chánh quả đỡ phiền phức biết mấy.

Lâm Thu Thạch hy vọng bản thân có thể ngủ ngon, một giấc thật sâu không mộng mị.

Nhưng có những việc không phải cứ muốn là được, mặc dù hoàn toàn không cam nguyện, Lâm Thu Thạch vẫn cứ tỉnh dậy vào nửa đêm.

Cậu nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Tiếng khóc rưng rức như oán như than, từ ngoài cửa sổ chui vào tai Lâm Thu Thạch. Cậu ngồi bật dậy, thấy Nguyễn Nam Chúc vẫn đang ngủ. Bỗng dưng cậu có cảm giác oán hờn như bà vợ mất ngủ nửa đêm thức dậy thấy chồng vẫn ngáy o o. Dĩ nhiên cảm giác ấy chỉ là thoáng qua, bởi Lâm Thu Thạch nhanh chóng xốc Nguyễn Nam Chúc dậy.

Nguyễn Nam Chúc mơ màng mở mắt ra: “Hửm?”

Lâm Thu Thạch: “Không ngủ được.”

Nguyễn Nam Chúc choàng tay ôm đầu Lâm Thu Thạch, giúi vào lòng mình: “Ngoan, qua đây.”

Vai Nguyễn Nam Chúc rất rộng, rất ấm áp, trên người còn có mùi hương thoang thoảng, đẳng cấp ru ngủ vô đối.

Nhưng tiếng khóc mỗi lúc một gần, Lâm Thu Thạch rốt cuộc không chịu nổi, đánh mắt về phía cửa sổ một cái.

Vừa liếc qua đã khiến cậu thiếu chút nữa ngồi bật dậy, trên cửa sổ, có một đứa bé đang treo mình. Đứa nhỏ như không bị tác động bởi trọng lực, bám trên mặt kính giống như một con thạch sùng. Cánh tay nó chầm chậm dài ra, như đang tìm kẽ hở bên dưới cửa sổ để chui vào… Nhìn thấy cảnh này, Lâm Thu Thạch thầm cảm thấy may mắn vì mình và Nguyễn Nam Chúc đã tạo được thói quen đóng cửa sổ mỗi tối.

Lâm Thu Thạch đang nhìn một cách chăm chú, chợt cảm thấy Nguyễn Nam Chúc khẽ chạm vào lưng mình, rồi thì thầm: “Đừng xem nữa.”

Lâm Thu Thạch: “Ừm…”

Nguyễn Nam Chúc kéo khuôn mặt của cậu trở lại, giọng như không vui: “Không ngủ được thì phải nhìn tôi.”

Lâm Thu Thạch trợn mắt.

Nguyễn Nam Chúc: “Trên đời còn cái gì ưa nhìn hơn tôi?”

Lâm Thu Thạch câm nín.

Nguyễn Nam Chúc hồn nhiên tựa cằm vào đỉnh đầu Lâm Thu Thạch, sau đó nói: “Ngủ đi.”

Cả người Lâm Thu Thạch gần như bị Nguyễn Nam Chúc khóa chặt, Nguyễn Nam Chúc tựa như thú mẹ bao bọc một thú con non nớt, ham muốn bảo vệ toát ra trên từng centimet cơ thể. Lâm Thu Thạch cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ, cậu thử nhắm mắt lại, bỏ qua tiếng khóc quấy nhiễu, cuối cùng dần chìm vào giấc mộng lành.

Ngày hôm sau, Lâm Thu Thạch thức giấc, đập vào mắt là khuôn mặt say ngủ của Nguyễn Nam Chúc, phải thừa nhận tướng mạo của hắn thuộc loại cực đẹp, cho dù ở trong cửa hay bên ngoài, đều vô cùng thu hút. Hàng mi dài cong vút khẽ lay động theo hơi thở, giống như một con bướm phượng màu đen chấp chới sắp bay.

Lâm Thu Thạch nhìn một lát, không nhịn được định giơ tay chạm vào. Ai ngờ cậu vừa giơ tay lên, Nguyễn Nam Chúc liền mở mắt, ánh mắt chẳng có vẻ gì ngái ngủ, mà thoáng ẩn chứa một nụ cười: “Chào.”

Lâm Thu Thạch vội rụt tay lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Chào.”

Nguyễn Nam Chúc buông tay đang ôm lấy Lâm Thu Thạch, ngáp dài một cái, chậm rãi ngồi dậy: “Hôm qua ngủ thế nào?”

Lâm Thu Thạch: “Ngon lắm.” Cậu cũng ngồi dậy, đi đến bên cửa, không ngoài dự đoán, trên mặt kính có rất nhiều dấu tay trẻ con, xem ra tiếng khóc và cảnh tượng nhìn thấy đêm qua không phải là tưởng tượng.

Hai người vệ sinh cá nhân xong thì xuống nhà ăn, phát hiện trong nhóm lại thiếu đi một người.

Người biến mất lần này khá quen thuộc - cô gái đi cùng Vương Thiên Tâm, chính là cô gái đã bị gã dụ dỗ.

Khi Lâm Thu Thạch phát hiện ra cô gái kia biến mất, Vương Thiên Tâm vẫn đang nhàn nhã ăn bữa sáng của mình, Lâm Thu Thạch gõ chữ trong điện thoại: Đồng đội của Vương Thiên Tâm biến mất rồi.

Nguyễn Nam Chúc nhìn thấy dòng chữ trên điện thoại, lập tức đứng dậy đi tới chỗ Vương Thiên Tâm.

Vương Thiên Tâm thấy hắn tới liền giật nảy mình. Lần trước bị Nguyễn Nam Chúc tẩn cho một trận, từ đầu đến cuối không đánh trả được một cái nào, giờ đây dù cố tỏ ra trấn tĩnh, nhưng giọng nói run rẩy và ánh mắt láo liên đã bóc trần nội tâm bấn loạn của gã: “Anh, anh muốn gì?”

Nguyễn Nam Chúc nhìn xuống gã, giọng lạnh lùng: “Cô gái đi cùng mày đâu rồi?”

Vương Thiên Tâm nuốt nước bọt đánh ực, len lén liếc Nguyễn Nam Chúc một cái, rồi nói: “Một mình cô ấy không đủ sao?” Một thằng cha giả gái, vẫn chưa đủ thỏa mãn mày à?

Lâm Thu Thạch ngồi gần đó nghe thấy vậy, biểu cảm thoáng trở nên khó tả… Một mình tao không đủ cái mứt.

Nguyễn Nam Chúc: “Mày hỏi tao hay tao đang hỏi mày?”

Vương Thiên Tâm vội nói: “Tôi không biết, từ hôm qua cô ta đã không trở lại rồi.”

Nguyễn Nam Chúc: “Không trở lại sao mày câm như hến?”

Vương Thiên Tâm: “Nói thì có tác dụng gì… Bị, bị như thế rõ ràng là xong rồi còn gì.” Gã có vẻ hơi ấm ức, còn khẽ lầu bầu: “Tôi đã dặn cô ta đừng đến xưởng đồ hộp, cứ không nghe cơ.”

Xưởng đồ hộp? Nghe được từ khóa cần thiết, Nguyễn Nam Chúc lập tức nhíu mày: “Hôm qua cô ấy đã đến xưởng đồ hộp? Lúc nào?”

Vương Thiên Tâm nói: “Đi từ sáng, rồi không thấy về nữa.”

Nguyễn Nam Chúc: “Tao cũng đến xưởng đồ hộp, tại sao không hề gặp cô ấy?”

Vương Thiên Tâm cười khan: “Cái này sao tôi biết được… Chắc là hai người đi hai đường khác nhau?” Rõ ràng là nói láo, thị trấn nhỏ xíu, tất cả các địa điểm cơ bản chỉ có một con đường đi. Huống hồ xưởng đồ hộp cũng không lớn tới mức hai người không thể nhìn được thấy nhau, trừ phi cô ta gặp chuyện ngay trên đường tới đó.

Nguyễn Nam Chúc hỏi Vương Thiên Tâm có phải nhìn thấy thứ gì bất thường không, Vương Thiên Tâm ngẫm nghĩ một lát, nói mấy đêm trước đó khi đi ngủ, cô ta luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, kêu rằng hình như bên ngoài có tiếng trẻ con khóc.

Lâm Thu Thạch nhớ lại đứa trẻ bám trên cửa kính phòng mình.

“Nhưng tôi không nghe thấy.” Vương Thiên Tâm nói: “Thính giác của tôi rất khá, nhưng chẳng nghe thấy gì cả, có lẽ cô ta quá căng thẳng, nên đã nghe nhầm…”

Lâm Thu Thạch thì không nghĩ như vậy.

Nguyễn Nam Chúc: “Còn gì nữa không?”

Vương Thiên Tâm lắc đầu: “Hết rồi.”

Lâm Thu Thạch đứng dậy đi đến chỗ Vương Thiên Tâm. Thấy cậu, Vương Thiên Tâm càng sợ hơn, nụ cười trở thành mếu máo.

Lâm Thu Thạch gõ: Ngày hôm qua cô ấy chỉ tới xưởng độ hộp thôi à?

“Hình như chỉ đi mỗi chỗ đó.” Vương Thiên Tâm vừa nói dứt lời thì Đổng Thiên Vi ở bên cạnh đứng bật dậy, trỏ thẳng mặt Vương Thiên Tâm: “Gã nói dối, hôm qua Lưu Nhã rõ ràng không tới xưởng đồ hộp!”

Lưu Nhã chính là tên người bạn đồng hành của Vương Thiên Tâm.

Bị người khác vạch trần, Vương Thiên Tâm vội vã phân trần: “Tôi không nói dối, cô ta thực sự nói với tôi là đi tới xưởng đồ hộp.”

“Hộp hộp cái đầu anh, hôm qua bọn này đi điều tra những đứa trẻ khác trong thị trấn rõ ràng đã nhìn thấy Lưu Nhã, dắt theo một cô gái mười bảy, mười tám tuổi!” Đổng Thiên Vi nói: “Hai người nắm tay nhau, có vẻ rất thân thiết! Anh đừng nói là anh không biết gì!”

Vương Thiên Tâm nổi giận: “Cô nói linh tinh cái gì thế, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chỉ thuật lại đúng những gì cô ta nói với tôi, rõ ràng cô ta nói muốn tới xưởng đồ hộp, về sau cô ta đổi ý chuyển địa điểm hay thế nào sao tôi biết được!”

Hai người cãi nhau kịch liệt, từ thái độ kiên quyết của cả hai, có thể thấy không ai trong hai người nói dối.

Lưu Nhã muốn đến xưởng đồ hộp, nhưng trên đường đi, có lẽ đã gặp phải thứ gì đó. Ví dụ như, một cô gái kỳ dị.

Lâm Thu Thạch nhớ tới đứa con trai không đầu của ông chủ tiệm tạp hóa mà không khỏi rùng mình.

Cô gái đó là con nhà nào? Lâm Thu Thạch hỏi bằng điện thoại.

“Không biết, tôi không quen nhìn tướng mạo người Tây…” Đổng Thiên Vi hơi thẹn: “Nhưng tôi nhớ kiểu tóc của cô ấy, tóc buộc đuôi ngựa, mặc váy màu hồng phấn, trông rất dễ thương.”

Lâm Thu Thạch đột nhiên nhớ ra gì đó, cậu rút từ trong túi những tờ thông báo, sau đó quả nhiên tìm được thứ cần tìm: Ảnh của đứa trẻ thứ tư mất tích, chị gái của Lauren.

Đổng Thiên Vi nhìn thấy bức ảnh, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Đúng rồi, chính là cô bé ấy.” Cô trông thấy ba chữ “Tìm người nhà” trên giấy: “Là, là một trong những đứa trẻ mất tích sao? Vậy tại sao cô bé lại xuất hiện ở đó…? Còn nắm tay Lưu Nhã… Cô bé dẫn Lưu Nhã đi đâu…?”

Ai mà biết, đứa trẻ đáng lẽ đã chết lại nắm tay một người ở thế giới thực, nơi mà họ hướng đến chắc hẳn không hay ho gì.

Mọi người nhìn thấy bức ảnh đều im lặng.

“Hiện giờ bọn tôi đang nghi ngờ thị trấn này vốn không có trẻ con.” Nguyễn Nam Chúc tiết lộ một chút thông tin: “Cho nên khi nhìn thấy lũ trẻ, mấy người nên cẩn thận một chút.”

Cả đám rộ lên tiếng thảo luận rì rầm.

“Còn nữa, đừng nên tùy tiện mang đồ về.” Nguyễn Nam Chúc: “Thứ đó rất có thể là bùa đoạt mạng.”

Khi Nguyễn Nam Chúc nói, Lâm Thu Thạch nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi lập tức đứng dậy. Trong một bụi cây xơ xác cách nhà ăn không xa, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một bóng người cao gầy, cái bóng lẩn khuất trong làn sương mù, không nhìn rõ, nhưng vẫn đủ nhận ra đó là Slender Man.

Sinh vật kia lẳng lặng đứng đó, tựa như chăm chú nhìn, lại như canh giữ.

Rõ ràng con quái vật này không có mắt, nhưng Lâm Thu Thạch có cảm giác như bản thân đang bị dõi theo.

Cậu khẽ kéo vạt áo Nguyễn Nam Chúc, ra hiệu cho hắn nhìn bên ngoài, nhưng khi Nguyễn Nam Chúc ngoảnh ra, sinh vật đó đã biến mất.

“Sao thế?” Nguyễn Nam Chúc hỏi.

Lâm Thu Thạch gõ vào điện thoại: Ban nãy thứ đó đứng bên ngoài nhìn chúng ta.

Nguyễn Nam Chúc: “Vừa xong?”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Nguyễn Nam Chúc: “Ừm, cho nó nhìn, dù sao trong tình trạng bình thường thì nó không thể vào phòng được.” Giọng hắn đều đều, như thể đây chỉ là chuyện nhỏ cỡ đầu que tăm: “Nếu mà vào được, thì con này cũng ghê đấy.”

Lâm Thu Thạch liếc Nguyễn Nam Chúc một cái, không nói gì.

Những người khác không được bình tĩnh như Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch, họ nhìn ra ngoài cửa sổ, đại đa số những ánh mắt đều bị nỗi sợ che mờ.

Không ai biết, bao giờ họ mới có thể rời khỏi chốn địa ngục khủng khiếp này.