Chương 5
Thanh tra Coigate đứng dưới chân vách đá, chờ ông bác sĩ pháp y xem xác chết. Patrick Redfern và Emily Brewster đứng lùi về phía sau.
Bác sĩ Neasden đứng lên:
- Bị bóp cổ. Và bởi một kẻ có bàn tay hộ pháp! Có vẻ như bà ấy không chống cự nhiều, vì bị bất ngờ.
Cô Brewster liếc nhìn qua, vội ngoảnh mặt ngay. Mặt Arlena sưng vù, tím tái, trông mà kinh.
- Chết khoảng mấy giờ? - thanh tra hỏi.
- Rất khó nói chính xác, phải nắm thêm một số nhân tố khác nữa. Song, đại thể... Bây giờ là một giờ kém mười lăm. Lúc các vị phát hiện ra xác, là mấy giờ?
Patrick Redfern lí nhí:
- Khoảng giữa trưa gì đó, tôi không biết rõ.
Emily Brewster chen vào:
- Chính xác là mười hai giờ kém mười lăm.
- A! Các vị đi từ biển vào. Lúc nào thì nhìn thấy cái xác?
Cô Brewster ngẫm nghĩ:
- Lúc chúng tôi đi vòng mỏm đá, năm sáu phút trước đó.
Cô quay lại Redfern:
- Có đúng vậy không?
- Vâng, vâng, chắc là thế.
Bác sĩ ghé tai thanh tra, hỏi nhỏ:
- Có phải là chồng? À, xin lỗi, tôi làm sao biết được. Anh ta trông hoàn toàn suy sụp.
Và trở lại giọng chính thức:
- Vậy cho là lúc mười hai giờ kém hai mươi đi. Lúc đó bà ta chết chưa lâu. Giữa 11 giờ - 11 giờ kém mười lăm là cùng cho đến 12 giờ kém 20.
Thanh tra đóng cuốn sổ đánh tách:
- Cảm ơn. Vậy là vụ ám sát mới diễn ra trong thời gian ngắn, nếu khẩn trương, việc điều tra sẽ dễ dàng hơn.
Ông quay lại phía cô Brewster:
- Ta tóm tắt lại. Cô là Emily Brewster, ông kia là Patrick Redfern. Cả hai đang ở khách sạn Jolly Roger, và xác nhận thi thể này là một người cùng trong khách sạn, vợ ông đại uý tên là Marshall. Đúng thế chứ?
Emily Brewster gật đầu.
- Như vậy, ta chỉ còn có việc trở về khách sạn - thanh tra Colgate kết luận.
Ông vẫy tay, gọi một nhân viên:
- Hawkes, anh ở lại đây, không cho ai tới gần. Tôi sẽ cử thêm Phillips cho anh.
* * * * *
- Chà chà! - đại tá Weston kêu to. Được gặp ông tại đây, quả là bất ngờ!
Poirot cũng vồn vã chào hỏi viên quận trưởng cảnh sát, rồi nói:
- Vâng, đã lâu không gặp, từ ngày xảy ra cái vụ ở StLoo.
- Phải, tôi cũng chưa quên! - Weston đáp. Có lẽ đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất đời tôi! Nghĩ lại thấy lạ, tại sao tôi lại lầm lẫn thế được. Nhưng phải nói là phương pháp của ông không được chính quy cho lắm!
- Vâng, không chính quy, nhưng hiệu quả, phải không nào?
- Ờ, ờ... đã đành. Nhưng tôi cho rằng với các phương pháp cổ điển, rồi chúng tôi cũng đi tới kết quả.
- Cũng có thể! Poirot nhã nhặn đáp.
- Thế đấy! Và bây giờ tôi lại gặp ông đúng lúc vừa xảy ra một vụ án mạng! Ông đem tới những ý kiến mới gì chăng?
Poirot thong thả nói:
- Chưa có gì cụ thể, nhưng đây là một vụ lý thú đấy.
- Ông định giúp vào một tay chứ?
- Ông cho phép?
- Còn gì bằng được ông hỗ trợ! Tôi chưa rõ việc này có thẩm quyền của Cục Cảnh sát hình sự hay không. Thoạt nhìn, có vẻ hung thủ hoạt động trong một môi trường hẹp. Mặt khác, khách của Jolly Roger toàn là người từ nơi khác đến. Muốn kiểm tra lý lịch, vân vân... phải nhờ tới London.
- Rất đúng - Poirot công nhận.
Weston nói tiếp:
- Trước tiên, ta cần tìm người nào cuối cùng nhìn thấy nạn nhân còn sống. Cô hầu phòng mang điểm tâm lên phòng bà ta lúc 9 giờ. Cô lễ tân trông thấy bà ta rời khách sạn vào khoảng 10 giờ.
- Thế thì người cuối cùng ấy, chính là tôi.
- Ông đã nhìn thấy bà ta sáng nay? Lúc mấy giờ?
- 10 giờ 5 phút. Tôi ở bãi tắm và đã giúp bà ấy đưa thuyền xuống nước.
- Bà ta đi thuyền ấy?
- Phải.
- Một mình?
- Phải.
- Ông thấy bà ta đi hướng nào?
- Thấy bà ta chèo về phía mũi đằng kia, bên phải.
- Tức là hướng về phía vụng Yêu tinh?
- Đúng.
- Và lúc đó là...?
- Khoảng 10 giờ 15.
Weston nghĩ một lát:
- Thế là khớp... Theo ông, đi bằng thuyền ấy tới vụng, mất bao nhiêu thời gian?
- Tôi không phải chuyên gia! Poirot kêu. Tôi không mấy khi đi sông nước, chèo pêritxoa càng không. Nửa giờ, được không?
- Tôi cũng nghĩ thế, đại tá đồng tình. Vậy, cho là 11 kém mười lăm bà ta tới nơi. Thế là cũng khớp.
- Bác sĩ pháp y xác định cái chết lúc mấy giờ?
- Ông Neasden rất thận trọng, nhưng ông ấy bảo không thể trước 11 giờ kém 15.
Poirot gật đầu, nói thêm:
- Còn một điều này tôi phải nói. Khi đi, bà Marshall dặn tôi đừng nói với ai là đã thấy bà ấy.
Weston nhướn đôi lông mày:
- Chà, rất đáng chú ý phải không?
- Vâng, tôi cũng nghĩ thế.
Weston vuốt ria mép:
- Ông Poirot, ông quen giao thiệp, ông cho biết bà Marshall là loại phụ nữ thế nào?
Miệng Poirot thoáng nở nụ cười:
- Chưa ai nói cho ông biết à?
- Tôi đã nghe các bà nói – viên quận trưởng cảnh sát cười gằn. Có gì đúng? Có phải bà ta cặp bồ với tay Redfern?
- Tôi khẳng định chuyện ấy là có.
- Tay ấy đến đây chỉ cốt để gặp bà ta?
- Nhiều phần là như thế.
- Còn anh chồng? Hắn biết không? Và phản ứng ra sao?
- Thật khó biết đại uý Marshall nghĩ gì. Ông ta là người không để lộ tình cảm.
- Nhưng không có nghĩa là không có tình cảm! Weston dằn giọng.
Đối diện với bà Castle, viên quận trưởng cảnh sát phải trổ hết tài khéo léo của mình.
Là chủ và là giám đốc Jolly Roger, bà Castle năm nay trạc tứ tuần, có bộ ngực đồ sộ, mớ tóc nhuộm màu lá cực kỳ khêu gợi, kèm theo một sự kiêu hãnh chưa từng thấy. Bà gầm lên
- Khách sạn của tôi, mà lại có chuyện tày trời ấy! Thưa ông đại tá, tôi phản đối, phản đối, không thể tin. Đây là nơi yên tĩnh nhất có thể có. Khách ở đây toàn tầng lớp thượng lưu. Không có người vớ vẩn. Không có gì giống với những ổ điếm ở StLoo.
- Vâng, vâng, bà Castle ạ, nhưng sự cố xảy ra thì nơi nào cũng có, kể cả những khách sạn nghiêm túc nhất.
- Nói về quản lý ở đây, tôi làm rất chặt. Điều này, chắc ông thanh tra Colgate đây cũng biết - vừa nói bà vừa đưa mắt cho người vừa được gọi tên như để phân bua. Tôi không bao giờ chấp nhận việc gì làm sai thủ tục.
- Tôi biết, tôi biết - đại tá Weston khẳng định. Chúng tôi có chê trách gì đâu.
- Nhưng chuyện như thế này thì nhất định sẽ làm tổn hại uy tín nhà hàng - bà Castle vẫn thổn thức, ngực phập phồng. Lạy Trời, rồi bao nhiêu kẻ hiếu kỳ sẽ kéo đến chỉ trỏ!... Tất nhiên, chỉ khách của nhà hàng mới được sang đảo, nhưng ai cấm họ đứng bên kia mà nghiêng nghiêng ngó ngó.
Bà thôi nói. Thanh tra Colgate thừa dịp, hỏi luôn:
- Nhân tiện đang nói điểm này, tôi hỏi: làm thế nào bà ngăn được người ngoài lên đảo?
- Về điểm này, tôi rất kiên quyết.
- Đành yậy, nhưng bằng biện pháp nào? Làm thế nào ngăn họ lên đảo? Khách nghỉ mát họ đi hàng đàn như ruồi, tản đi khắp nơi.
- Họ đi bằng các xe du lịch, đông lắm! Có hôm tôi đếm được mười tám chiếc, đậu đầy trên bãi, bên kia vịnh Leather. Mười tám!
- Đúng thế. Vậy bà làm thế nào ngăn họ sang đây?
- Tôi đặt biển cấm. Với lại, lúc triều lên, đảo bị cắt khỏi đất liền.
- Thế còn lúc triều xuống?
Bà Castle giải thích: ngay đầu đập tràn, đường có rào chắn với biển ghi: "Khách sạn Jolly Roger, sở hữu tư nhân, cấm người ngoài không vào, trừ khách của nhà hàng". Phía ấy, bờ biển rất hiểm trở, không thể trèo.
- Nhưng nếu người ta xuống thuyền, đi vòng quanh đảo rồi cặp bến ở vô số bờ bãi hoặc vụng nhỏ? Làm sao cấm? Dải đất mà thuỷ triều rút đi để lộ ra đâu phải sở hữu của bà.
Bà Castle cho biết chuyện đó hiếm khi xảy ra. Tất nhiên, có thể thuê thuyền ở Leather, nhưng như vậy phải chèo khá xa, mà sóng rất to. Dọc bờ đảo, dưới các vách đá, ở vụng Hải Âu và vụng Yêu tinh, đều có biển cấm. Ngoài ra, kể từ bãi tắm lớn trở đi, đã có Geoge và William bảo vệ.
- Geoge và William là ai?
- Geoge bảo vệ bãi tắm, chăm lo các dụng cụ như ghế gấp, thuyền, canô, vân vân. William là bác làm vườn, bảo dưỡng đường đi, sân quần vợt...
Đại tá có vẻ sốt ruột, cắt:
- Được rồi, tình hình như thế là khá rõ. Không loại trừ hung thủ từ bên ngoài tới, nhưng như thế rất mạo hiểm, có thể bị bắt gặp. Chúng tôi sẽ thẩm vấn Geoge và William.
Bà Castle lại nói:
- Phải nói là tôi không ưa gì loại người đi lang bang như thế. Họ làm ồn ào, nói năng tục
tĩu, vứt rác lung tung, nhưng từ đó mà nghĩ rằng trong đó cỏ một tên giết người thì... eo ôi, hãi quá. Người nổi danh như bà Marshall mà bị giết, đã thế, còn...
Bà Castle ngấp ngứ mãi mới nói được mấy từ cuối:
-... còn bị bóp cổ!
- Phải, một vụ ly kỳ đấy - thanh tra Colgate nói.
- Và báo chí! Khách sạn của tôi bị nêu trên báo!
- Ồ như thế cũng là một cách quảng cáo - Colgate miệng nói, nhưng bụng cười thầm.
Bà Castle nổi cơn bất bình, bộ ngực nhô lên nhô xuống:
- Tôi thèm vào cái thứ quảng cáo đó.
Đại tá Weston phải chen vào:
- Đúng rồi, thưa bà. Bây giờ chứng tôi muốn xem danh sách các khách trọ.
- Sẵn lòng.
Đại tá lướt nhanh cuốn sổ của khách sạn và đưa mắt nhìn Poirot, là người thứ tư trong cuộc hội kiến tay tư này trong văn phòng giám đốc:
- Chỗ này ông phải giúp chúng tôi một tay. Đai tá đọc to các tên, rồỉ hỏi:
- Còn danh sách các nhân viên?
Bà Castle đưa ra một sổ khác:
- Có bốn hầu phòng, một đầu bếp với ba nhân viên, Henry lo phục vụ ở quầy rượu, William đánh giầy cho khách, một bà làm bếp và hai trợ tá.
- Bà nói qua cho biết về anh đầu bếp và ba nhân viên của anh ta?
- Đầu bếp tên là Albert, trước khi về đây đã làm nhiều năm ở khách sạn Vincent ở Plymouth. Hai phụ tá ở đây được ba năm, cậu thứ ba bốn năm. Họ là những người đứng đắn, làm việc tốt. Còn Henry, anh ta làm việc ở đây từ ngày khai trương.
Weston gật đầu, nói với Colgate:
- Đều hợp lệ cả. Chúng tôi sẽ kiểm tra sau. Cảm ơn bà Castle.
- Còn cần gì tôỉ nữa không?
- Lúc này thì không.
Bà Castle ra rồi, Weston nói:
- Bây giờ ta đi gặp đại úy Marshall.
* * * * *
Ken Marshall từ tốn ngồi trước mặt cảnh sát. Ngoại trừ nét mặt hơi căng thẳng, ông có vẻ hoàn toàn bình thản. Trong căn phòng chói chang ánh sáng, trong lúc cất giọng trầm trầm trả lời các câu hỏi, nổi lên là một khuôn mặt đẹp, đầy nghị lực, đôi mắt trong sáng.
Đại tá Weston mở đầu:
- Tôi biết ông đang chịu một cú sốc đau đớn. Nhưng mong ông thông cảm, chúng tôi cần sớm có ngay những thông tin cần thiết.
Marshall gật đầu:
- Tôi hiểu. Ông cứ làm phận sự.
- Bà Marshall là vợ thứ hai của ông?
- Vâng.
- Hai người cưới nhau được bao lâu?
- Hơn bốn năm.
- Tên thời con gái của bà là gì?
- Helen stuart. Tên sân khấu là Arlena stuart.
- Bà là diễn viên?
- Cô ấy diễn trong các vở nhạc kịch và múa.
- Khi lấy ông, bà ấy rời sân khấu?
- Không rời ngay. Mới thôi sân khấu cách đây một năm rưỡi.
- Bà rời sân khấu có vì lý do gì đặc biệt?
Marshall có vẻ suy nghĩ:
- Kh... không. Cô ấy chỉ nói là đã chán.
- Chứ không phải là do yêu cầu của ông?
Đại uý nhướn lông mày:
- Không, không phải.
- Sau khi lấy nhau, ông vẫn muốn bà nhà tiếp tục lên sân khấu?
Marshall khẽ mỉm cười:
- Tất nhiên, tôi muốn cô ấy thôi. Nhưng không cho đấy là nguyên tắc.
- Không vì thế mà hai bên sinh ra bất đồng?
- Hoàn toàn không. Vợ tôi có quyền tự do làm theo ý muốn.
- Và ông cho rằng cuộc hôn nhân của hai người là... hạnh phúc?
- Hoàn toàn hạnh phúc - Marshall đáp cộc lốc.
Đại tá Weston lặng thinh một lát. Rồi hỏi tiếp:
- Theo ông, ai đã giết bà nhà? Ông có ý niệm gì không?
- Không một ý niệm gì - Marshall đáp, không do dự.
- Bà nhà có kẻ thù không?
- Có thể lắm.
- Ai?
Ken Marshall không để cho đại tá kịp nói gì, vội giải thích:
- Ông nên hiểu cho đúng. Vợ tôi là diễn viên. Lại rất đẹp. Có hai lý do để thiên hạ thù ghét. Chẳng hạn, bị ngay các đồng nghiệp ganh ghét, trong một môi trường mà ta biết là đầy đố kỵ. Nhưng không phải vì thế mà có ai lại muốn ám sát cô ấy.
Lần đầu tiên, Poirot nói chen vào:
- Có phải ông muốn nói kẻ thù của bà nhà chủ yếu - thậm chí duy nhất là phụ nữ?
Ken Marshall quay lại:
- Phải, đó là điều tôi muốn nói.
Quận trưởng cảnh sát tiếp luôn:
- Theo ông, trong số nam giới, không có ai có lý do ganh ghét?
- Không.
- Bà nhà có quen ai trong số những khách đang ở khách sạn?
- Cô ấy đã quen ông Redfern - hình như ở một buổi cốc-tai nào đó. Ngoài ra thì không.
Weston chần chừ. Có nên tiếp tục theo hướng này? Ông quyết định thôi. Và nói:
- Trở lại buổi sáng nay. Ông gặp bà nhà lần cuối khi nào?
- Trước khi xuống điểm tâm, tôi ghé qua phòng cô ấy.
- Xin lỗi, hai người ở hai phòng riêng biệt?
- Phải.
- Lúc đó là mấy giờ?
- Khoảng 9 giờ.
- Bà ấy đang làm gì?
- Đang đọc thư từ.
- Bà nói gì không?
- Không có gì đặc biệt. Chào buổi sáng... trời đẹp... đại loại thế.
- Thái độ thế nào? Có gì bất thường?
-Hoàn toàn bình thường.
- Không có vẻ gì bồn chồn, buồn bã?
- Tôi không nhận thấy.
- Bà có nói gì về nội dung các thư đang xem? - Poirot hỏi
Một lần nữa, Marshall lại cười nhếch mép:
- Tôi nhở cô ấy bảo chỉ là các hoá đơn gửi đến đòi tiền.
- Vợ ông ăn điểm tâm tại phòng?
- Phải.
- Thường vẫn như thế?
- Bao giờ cũng thế.
- Thường thì mấy giờ bà đi xuống? Poirot hỏi.
- Quãng từ 10 đến 11 giờ, thường là sát 11 giờ.
- Có nghĩa là, nếu xuống lúc 10 giờ sáng, là chuyện hơi khác thường- Poirot hỏi tiếp.
- Phải. Không mấy khi cô ấy chuẩn bị xong sớm thế.
- Nhưng sáng nay là như thế. Ông có nghĩ tại sao?
- Chẳng nghĩ gì cả. Có lẽ tại trời đẹp...
- Vậy là ông không gặp bà ấy nữa?
Ken Marshall cựa quậy trên ghế:
- Điểm tâm xong, tôi lên phòng cô ấy, thì phòng trống rỗng. Tôi hơi lạ.
- Và sau đó, ông xuống bãi tắm. Gặp tôi, ông hỏi tôi có thấy bà không?
- Hờ... vâng.
Rồi với một giọng hơi trách móc:
- Và ông trả lời là không.
Poirot không chớp mắt, chỉ lẳng lặng vuốt đôi Lria mép.
Quận trưởng cảnh sát hỏi câu tiếp theo:
- Ông có lý do gì đặc biệt để tìm bà nhà?
Marshall lịch sự quay đầu lại:
- Không, không thấy cô ấy đâu thì hỏi, thế thôi.
Weston im lặng một lát, xoay người, đổi tư thế ngồi trên ghế. Giọng ông trịnh trọng hơn:
- Ông Marshall, ông nói là vợ ông đã quen ông Redfern từ trước. Quen có thân không?
Ken Marshall khẽ ho, hỏi:
- Tôi hút thuốc được không?
Rồi đập đập vào túi:
- Khỉ quá! Cái píp của tôi đấu rồi?
Poirot liền đưa thuốc lá ra mời, anh ta cầm một điếu. Sau khi châm thuốc, Marshall nói:
- Ông hỏi tôi về Redfern. Vợ tôi bảo gặp ông ấy ở một buổi cốc-tai.
- Vậy chỉ là quen sơ?
- Tôi nghĩ. vậy.
- Nhưng từ đó...
Quận trưởng cảnh sát ngừng nói, ho một tiếng rồi mới tiếp:
- Xem ra từ quen sơ đến chỗ ngày càng thân mật hơn.
- Ông nói xem ra, hả? - Marshall gắt lại. Đó là theo ý kiến của ai?
- Cả khách sạn đều đồn vậy.
Marshall lườm Poirot một cách khinh thị:
- Ở chốn công cộng, thiên hạ thường đồn lắm chuyện bậy bạ!
- Đồng ý như thế. Song phải nói là ông Redfern và vợ ông cũng có trách nhiệm làm cơ sở cho những lời đồn thổi ấy.
- Ví dụ?
- Họ luôn đi cặp kè nhau.
- Có vậy thôi.
- Ông không phủ nhận điều ấy?
- Có thể như vậy. Tôi không để ý.
- Xin lỗi, ông không có ỷ kiến gì phản đối mối quan hệ giữa vợ ông và ông Redfern?
- Tôi không có thói quen phán xét những ứng xử của vợ tôi.
- Không ngăn ngừa, phản đối gì?
- Tất nhiên không.
- Mặc dù mối quan hệ đó trở thành đề tài đàm tiếu, và gia đình vợ chồng Redfern bị phá vỡ trước mắt mọi người?
Marshall lạnh lùng đáp:
- Tôi lo cho việc của tôi, vậy người khác hãy lo việc của họ. Ai nói gì, tôi không quan tâm.
- Nhưng ông không chối rằng ông Redfern say mê vợ ông?
- Vợ tôi rất đẹp. Ông ấy ngưỡng mộ, như đa số đàn ông khác.
- Ông tin rằng không có chuyện gì khác nữa giữa hai người?
- Tôi không bao giờ đặt câu hỏi đó.
- Nếu chúng tôí có người làm chứng rằng mối quan hệ đó đã đi quá xa? Một lần nữa, đôi mắt của Marshall lại chĩa về Hercule Poirot. Một lần nữa, trên khuôn mặt bình thản ấy lại thoáng một nét chán ghét:
- Nếu các ông thích tin những lời vu vơ ấy, xin cứ tin. Vợ tôi chết rồi, không tự bào chữa được.
- Ông muốn nói rằng ông không tin chút nào?
Lần đầu tiên, những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán Marshall
- Tôi không muốn tin bất cứ cái gì thuộc loại ấy... Và tôi nghĩ những câu hỏi này là không cần thiết. Tôi tin hay không, thì liên quan gì đến việc của các ông lúc này, tức vụ ám sát vợ tôi.
Poirot chen vào, cướp lời cửa hai người kia:
- Đại úy Marshall, có lẽ ông chưa hiểu. Một vụ án không phải là sự kiện đơn độc. Một vụ án, chín phần mười có thể suy ra được từ tính cách, tính cách của nạn nhân. Vì nạn nhân là như thế như thế, nên bị ám sát. Và chừng nào chúng tôi chưa biết chính xác Arlena Marshall là người như thế nào, thật khó xác định xem kẻ giết bà thuộc loại người nào. Vì thế chúng tôi mới hỏi những câu vừa rồi.
Marshall quay về phía quận trưởng cảnh sát:
- Ông cũng có cùng quan điểm ấy?
Weston ậm ừ:
- Một phần nào, có nghĩa là...
Marshall cười gằn, cắt lời:
- Tôi cứ tưởng tất cả các trò phân tích tâm lý thuần tuý ấy chỉ là đặc trưng của ông Poirot?
- Dù sao ông có thể tự bằng lòng là đã không làm gì để giúp chúng tôi - Poirot mỉm cười nhận xét.
- Ông định hàm ý gì vậy?
- Ông đã nói những gì về vợ ông? Hầu như không nói gì, ngoài việc ai cũng biết... là bà ấy, đẹp, được mọi người ngưỡng mộ. Hết.
Ken Marshall nhún vai:
- Ông đi chệch đường rồi.
Rồi quay lại quận trưởng cảnh sát, hỏi với vẻ thách thức:
- Ông còn điều gì hỏi tôi nửa không?
- Còn. Cả sáng nay ông làm những gì.
Ken Marshall gật gù. Rõ ràng anh ta chờ câu hỏi này.
- Tôi ăn điểm tâm dưới nhà lúc 9 giờ, như thường lệ và đọc báo. Như đã nói lúc nãy, tôi ghé qua phòng vợ, thấy không có ai. Tôi liền xuống bãi tắm, thấy ông Poirot ở đó, hỏi ông ta có trông thấy vợ tôi không. Tôi xuống biển tắm qua loa rồi trở về khách sạn. Lúc đó vào khoảng 11 giờ kém 20... phải rồi, áng chừng là thế! Lúc qua sảnh, tôi có ngó nhìn đồng hồ. Tôi lên phông mình, nhưng cô hầu chưa dọn xong. Tôi giục cô ta làm nhanh lên. Tôi cần viết một số thư, lại phải đem đi gửi. Trong khi chờ đợi, tôi xuống quầy rượu, nói chuyện tào lao với Henry. Đến 11 giờ kém 10, tôi lên phòng, ngồi đánh máy chữ đến tận 12 giờ kém 10. Sau đó, tôi bận đồ thể thao, vì 12 giờ tôi phải chơi quần vợt. Chúng tôi đã giữ sân trước từ hôm qua,
- Chúng tôi, có nghĩa là?
- Bà Redfern, cô Darnley, ông Gardener và tôi. Nên tôi xuống lúc 12 giờ. Cô Darnley và ông Gardener đã có mặt. Vài phút sau bà Gardener tới. Chúng tôi chơi trong một giờ. Lúc về tới khách sạn... thì tôi được tin.
- Cảm ơn đại uý. Đây chỉ là vấn đề thủ tục: ai có thể làm chứng là ông ngồi đánh máy trong phòng từ 11 giờ kém 10 đến 12 giờ kém 10?
Marshall cố tình nở nụ cười gượng:
- Hung thủ không ai khác chính là người chồng, chắc các ông đang nghĩ vậy? Xem nào... Cô hầu dọn phòng. Hẳn cô ta nghe tiếng máy chữ. Với lại, những thư tôi đánh máy còn đó. May quá, tôi chưa đem gửi bưu điện. ít ra đó cũng là một chứng cớ?
Marshall rút trong túi ba phong bì còn để ngỏ:
- Nội dung thư hoàn toàn là chuyện riêng tư, song các ông cứ xem, tôi tin các ông biết giữ kín. Nếu cần, các ông có thể kiểm tra, cho một người của các ông đánh thử lại, cũng phải mất một giờ mới xong.
Marshall ngừng nói:
- Các ông hài lòng chưa?
Weston xuê xoa cho bớt căng thẳng:
- Không phải là vấn đề nghi ngờ. Tất cả mọi người trên đảo đều sẽ chứng minh mình đã làm gì: từ 11 giờ kém 15 đến 12 giờ kém 20 sáng nay.
- Tôi hiểu, Marshall nói.
Weston hỏi tiếp:
- Một điểm nữa. Trường hợp vợ ông có của cải riêng, bà ấy có dự định gì không?
- Ông muốn nói đến di chúc? Tôi không tin vợ tôi đã làm di chúc.
- Nhưng ông không chắc chắn lắm?
- Văn phòng Barkett, Markettt và Applegood quản lý, trông nom quyền lợi của vợ tôi, chuyện của cải, hợp đồng, vân vân. Song điều tôi hầu như chắc chắn là cô ấy chưa làm di chúc. Một lần cô nói yới tôi: làm làm gì cho xúi quẩy.
- Vậy bà ấy chết không di chúc, thì ông là người thừa kế.
- Hẳn là như vậy.
- Bà ấy có họ hàng, người thân không?
- Không rõ. Nếu có, thì không thấy cô ấy nói bao giờ. Tôi biết là cô ấy mồ côi cha mẹ từ nhỏ, và không có anh em, chị em nào.
- Dù sao, chắc của cải không có bao nhiêu.
- Thế thì ông nhầm - Marshall lạnh lùng đáp. Cách đây hai năm, ngài Roger Erskine, bạn thân cô ấy, chết đi để lại cho cô phần lớn tài sản. khoảng năm vạn livrơ, không ít.
Thanh tra Colgate từ nãy không nói gì, lập tức dỏng tai, hỏi:
- Thế tức là, vợ ông rất giầu?
Ken Marshall nhún vai:
- Phải, rất giầu.
- Và ông vẫn bảo là bà ấy chưa làm di chúc?
- Các ông cứ đến văn phòng luật gia mà kiểm tra. Nhưng tôi có thể chắc chắn là không. Đã bảo cô ấy sợ xúi quẩy mà.
Im lặng một lát, Marshall hỏi:
- Các ông cần gì nữa không?
Weston lắc đầu:
- Có lẽ không... thế nào, ông Colgate? Không. Một lần nữa, chúng tôi xin phân ưu cùng ông.
Marshall chớp chớp mắt, gượng gạo:
- Cảm ơn.
Rồi đi ra.
* * * * *
Ba người nhìn nhau.
-Đúng là một tay có bản lĩnh - Weston bình luận. Biết giấu mình, không để lộ cái gì. Ông Colgate, ông nghĩ sao?
Thanh tra lắc đầu:
- Rất khó nói. Đúng là hắn không sẵn sàng mở miệng. Đó là loại người rất dễ gây ác cảm khi ra làm nhân chứng trước toà, và như vậy kể cũng hơi oan: không phải vì hắn không nói gì mà hắn không đau khổ trong lòng. Nhìn trường hợp Wallce đó: không có bằng chứng, nhưng vẫn bị kết tội, chỉ vì thái độ. Hội thẩm đoàn thấy hắn vẫn nhơn nhơn trước cái chết của vợ, nên không tin hắn vô tội.
Weston quay về phía Poirot:
- Còn ông, ông nghĩ thế nào?
Hercule Poirot giơ tay trong một cử chỉ quen thuộc:
- Biết nói sao? Hắn thu mình vào kín như bưng. Nhất định đóng vai người không nhìn thấy gì, nghe thấy gì.
Colgate nói:
- Về động cơ, ta thấy có nhiều khả năng. Một, là ghen tuông; hai, là tiền. Tất nhiên, anh chồng bao giờ cũng là kẻ tình nghi số 1. Nếu hắn biết vợ mình hú hí với kẻ khác...
- Cái mà ta gọi là bị mọc sừng, tôi nghĩ là hắn đã biết - Poirot nói.
- Điều gì khiến ông khẳng định vậy?
- Tối qua, tôi có nói chuyện một lát với bà Redfern ở hốc Mặt trời. Lúc trở về khách sạn, tôi bắt gặp đôi tình nhân Arlena và chàng Redfern - đang tán tỉnh nhau. Rồi một lát sau, các vị có biết tôi gặp ai? Ông đại uý. Mặt ông ta cứ lì ra, lì một cách đáng sợ các ông hiểu không. Ông ta biết cả đấy, chắc chắn là vậy.
Colgate vẫn ngờ ngợ:
- Ông nói thế...
- Tôi bảo đảm. Song, dù có như vậy, thì cũng tiến thêm được bước nào? Tình cảm thực sự của Ken Marshall với vợ ra sao?
- Vợ chết, hắn vẫn phớt tỉnh - đại tá nhấn mạnh.
Poirot gật gật đầu, tỏ vẻ bực bội. Colgate thử giải thích:
- Loại người lì lợm ấy, có khi giống như lửa hồng ủ dưới tro. Cái gì cũng để trong lòng. Hắn ta có thể rất yêu vợ - và điên lên vì ghen. Nhưng nhất định không để lộ.
- Có thể nói như thế - Poirot thong thả nói. Tay Marshall này có cá tính đặc biệt. Tôi rất quan tâm. Hắn, và cái ngoại phạm của hắn.
- Ngoại phạm về cái máy chữ?
Weston bật lên tiếng cười khục khục:
- Thế nào, Colgate, ông có ý kiến gì?
- Viên thanh tra nheo mắt:
- Theo tôi, cái chứng cứ ngoại phạm ấy tin được. Không tuyệt đối nhưng không thể bẻ vào đâu. Nếu cô hầu phòng đã thực sự nghe thấy
tiếng đánh máy chữ, thì đó là một chứng cớ có giá trị, và ta phải tìm ở chỗ khác thôi.
-Hừm! đại tá Weston thốt lên. Tìm ở đâu?
* * * * *
Câu hỏi đó, cả ba người ngẫm nghĩ một lúc lâu.
Thanh tra Colgate là người đầu tiên phá tan sự im lặng:
- Là người trong khách sạn, hay người từ bên ngoài? Vấn đề là ở chỗ đó. Xin nhớ, tôi không loại trừ hoàn toàn các nhân viên, nhưng khó tưởng tượng là họ dính líu đến vụ này. Không, là khách của nhà hàng, hoặc là người từ bên ngoài. Song trước hết... là động cơ. Có vấn đề tiền tài ở đây. Người duy nhất có lợi khi nạn nhân chết, là anh chồng. Ngoài ra, còn có những động cơ khác? Trước hết, và trên hết, là ghen tuông. Có vẻ như chuyện này rất có thể, không loại trừ.
- Phải rồi, dục vọng của con ngườị là vô cùng! Poirot lầm bẩm, mơ màng nhìn lên trần nhà,
Thanh tra Colgate tiếp tục diễn giải:
- Chồng nạn nhân khăng khăng chối là vợ mình không có kẻ thù - ấy là nói kẻ thù đích thực. Song tôi không tin một tí nào! Đàn bà như bà này ắt phải có khối người thù ghét, thù ghét cay đắng là đằng khác... có phải không ông Poirot, ông nghĩ thế nào?
- Phải, phải, ông nói đúng. Nhưng theo tôi, giả thuyết này không đứng vững, vì như tôi nói lúc nãy, những người thù ghét Arlena Marshall chỉ là phụ nữ.
- Ý đó là đúng - Weston gật gật - Nói đến tên bà ta, là phụ nữ nghiến răng, nhe nanh múa vuốt.
- Mà rất ít khả năng kẻ giết người là phụ nữ. Ông bác sĩ pháp y nói sao? Poirot hỏi.
- Neasden nói chắc rằng người bóp cổ phải là đàn ông, bàn tay to như hộ pháp. Tất nhiên, hung thủ có thể là phụ nữ nếu là người gân guốc, vạm vỡ, song khả năng này ít có.
Poirot cúi gập người:
- Tôi bảo mà. Phụ nữ có thể bỏ thuốc độc, dùng dao, thậm chí bắn súng, nhưng bóp cổ thì không. Người ta cần tìm là đàn ông. Và thế là vấn đề sinh ra phức tạp. Trong khách sạn có hai người có đủ lý do để muốn Arlena Marshall chết - nhưng đều là đàn bà.
- Trước tiên là vợ của Redfern, phải không? - đại tá nói.
- Phải. Christine Redfern có thể muốn trừ khử Arlena. Lý do rất dễ hiểu. Và tôi nghĩ, bà ta có khả năng làm việc đó. Nhưng không bóp cổ. Bà ấy ghen tuông, đau khổ, nhưng không thuộc loại người liều lĩnh. Trong tình yêu, bà có thể chân thành, chung thuỷ - nhưng không đam mê đến mức mù quáng. Bỏ thuốc độc thì có thể, nhưng tôi đã nói, bóp cổ thì không! Hơn nữa về mặt sức lực, bà ấy không làm được việc đó. Tay chân nhỏ nhắn hơn bình thường.
Weston đồng tình:
- Rất đúng. Làm chuyện này không phải phụ nữ. Phải là đàn ông.
Thanh tra Colgate nói
- Tôi gợi ý thế này nhé? Trước khi gặp Redfern, cô nàng đã có một người tình, ta hãy gọi là X. Nàng bỏ rơi X để đi đến với Redfern. X tức lồng lộn. Hắn theo cô nàng đến tận đây, ở quanh quẩn đâu đây, rồi rình có hội thuận tiện là bóp chết. Được lắm chứ!
- Đúng là có thể - Weston nói. Trường hợp ấy xác minh không khó. Tên X ấy đến bằng đường bộ hay đi thuyền? Đi thuyền thì hợp lý hơn. Vậy hắn phải thuê thuyền ở chỗ nào đó. Các ông hãy cử người đi điều tra việc ấy.
Rồi quay lại Poirot:
- Ông nghĩ sao về khả năng đó?
Poirot thận trọng:
- Tôi cho rằng như thế thì mung lung quá. Tôi vẫn chưa hình dung nổi cái con người... hằn học, điên khùng đó.
- Vì một cô nàng như Arlena, đàn ông dễ mất trí lắm - Weston nói. Hãy nhìn Redfern thì biết.
- Phải, phải... Nhưng dù sao...
Colgate ném một cái nhìn dò hỏi.
Poirot lắc đầu, cau mày, lẩm bẩm:
- Có một cái gì ta vẫn chưa nắm bắt được.
† † † †