← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11

Christopher nhận biết mặt trời lặn nhờ âm thanh chuẩn bị bữa tối từ xa vọng lại. Hắn ngồi trên chiếc ghế giữa căn phòng lạnh tanh của Gillian, mặc cho cơn rét thấm vào xương tủy. Cái lạnh khắc nghiệt giữ đầu óc hắn tỉnh táo. Đến khi cơ thể tựa hồ sắp đóng băng, hắn đã hoàn toàn không còn đủ sức lực và tâm trí dành cho các cảm xúc đơn thuần khác như tội lỗi hay sợ hãi. Cả hai thứ ấy chực chờ áp đảo hắn.

Hắn miết tay trên bề mặt lưỡi thép đang đặt ngang gối. Đó là món vũ khí nhẹ, đặc biệt phù hợp với sức của cánh tay phái nữ. Thanh kiếm của Gillian. Hắn biết nó là mảnh hy vọng mỏng manh nhất mà cô bấu víu vào khi cánh cửa bị phá tung đêm sau lễ cưới.

Và giờ mảnh hy vọng ấy đang yên nghỉ trên gối hắn trong khi cô vẫn ở bên ngoài cổng thành, không hề được bảo vệ.

Hắn phải chờ khá lâu để biết được tin tức về Gillian. Hắn đoán cô sẽ chạy đến nhà nguyện. Cô đã không có ở đấy khi Jason đến tìm, cũng chẳng xuất hiện ở bất cứ đâu trên tường thành. Thực tế là cô đã biến mất.

Thế rồi hắn thấy thanh kiếm. Hắn lục lọi khắp các hòm rương của cô y hệt một tên hầu táy máy, với hy vọng sẽ tìm ra túi vàng cô giấu đi hòng sử dụng cho tương lai.

Thay vào đó, một thanh kim loại dài và lạnh tanh được bọc trong vỏ kiếm là thứ duy nhất hắn thấy. Đặc biệt hơn cả chính là hai viên đá nạm ở chuôi.

William từng đề cập việc anh dự định làm một thanh kiếm cách điệu dành cho em gái mình. Chính vì thế Christopher đã tặng anh một viên ngọc lục bảo để sử dụng, ý định ban đầu chỉ đơn thuần là chế giễu người bạn chí thân. Nhưng sau đó hắn nhận ra William không bao giờ đùa bỡn trong những chuyện liên quan đến em gái mình. Hắn lúng túng lắng nghe William mô tả tỉ mỉ rằng cô bé ngây thơ thế nào và những nỗ lực anh đã bỏ ra để dạy cô cách bảo vệ bản thân. Dẫu thực tế thì Gillian không bao giờ cần học chiến đấu, vì nếu có chuyện xảy ra với anh, Christopher sẽ có mặt để trông chừng cô. Phải không?

Christopher rê những ngón tay lên viên đá quý khảm ở chuôi kiếm và tự hỏi phải chăng đó là món quà vô ý của hắn lúc trước. Lần đầu tiên trong nhiều năm, hắn cảm nhận được dòng lệ nóng nơi khóe mắt. Ngay cả khi biết mình sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy nữa, hắn cũng không khóc. Nỗi thôi thúc của hắn bây giờ là phải làm tất cả mọi thứ cho con người ngây thơ không có trong tay chút gì bảo vệ bản thân đang lang thang bên ngoài những bức tường thành Blackmour bất khả xâm phạm. Thánh thần ơi, hắn là tên ngốc!

Ký ức về cơn khiếp hãi của cô đêm tân hôn tràn ngập lồng ngực khiến hắn tức thở. Khiếp hãi? Cô ấy sẽ nếm trải hoàn toàn ý nghĩa từ đó khi ở một mình trong bóng tối.

Ít ra thì William đã chết và không thể đến mổ bụng hắn. Christopher biết mình xứng đáng với sự trừng phạt ấy bởi đã lơ là để Gillian lạc khỏi tầm mắt mình. Cô gái này hầu như chẳng thể phân biệt nổi đông tây và giờ hắn lại tin rằng cô đang lên kế hoạch tống tiền bằng đứa con của hắn sao?

Một gã có trái tim u ám như hắn hoàn toàn không đủ tư cách hay quyền hạn để nghĩ cô cũng giống mình.

Hắn ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ. “Thế nào?”

“Chẳng có gì, thưa lãnh chúa”, Jason tiến vào phòng và trả lời. “Binh lính đã lùng sục khắp làng nhưng không tìm được. Tôi nghe một gã lính gác bảo hắn nghĩ hắn thấy ai đó vội vàng băng qua cầu nhưng không nhớ rõ người ấy là ai, trang phục thế nào hoặc mặt mũi trông ra sao.”

“Hắn không thể nhớ!”, Christopher la lên. “Có phải lính của ta toàn những tên ngốc đến độ không nhớ nổi người ra vào cổng thành? Thế còn những tên khác?”

“Tôi không rõ, thưa ngài. Tôi sẽ quay lại và xem có phát hiện gì mới không. Ngài có cần chuẩn bị gì thêm trước khi tôi rời đi không? Đốt lò sưởi, hay là, một chút rượu...”

“Ta không cần gì cả”, Christopher thẳng thừng. “Chỉ cần thông báo thôi.”

Khi Jason rời khỏi, Christopher bọc thanh kiếm của Gillian lại và đặt nó vào rương. Hắn sẽ tìm thấy cô còn sống và khỏe mạnh, rồi cô sẽ rất vui khi biết thanh kiếm của mình không bị ai phá phách. Điều đó sẽ dễ dàng hơn khi hắn mở rộng vòng tay đón cô.

“Christopher!” Giọng nói thì thào rõ dần khi đến gần. “Chris, ngươi đang ở chỗ quái nào thế?”

“Trong này.”

“Thánh thần ơi, ta không nhìn thấy. Ngươi ở đâu?”

“Đứng yên đó, Colin. Ngươi tìm được gì?”

“Gillian chạy qua cổng vào buổi trưa hôm nay. Không tên lính gác nào ngăn cản, vì họ tưởng cô ấy sẽ quay lại. Nhưng không hề. Sương mù dày đặc, Chris, tuy nhiên chúng ta phải tìm kiếm. Ta sắp tổ chức một đội và rời đi trong đêm nay. Ta sẽ gửi tin về ngay khi có thể.”

Thông báo xong, tiếng giầy của Colin nhanh chóng lui khỏi phòng.

Christopher đứng giữa căn buồng, đấu tranh với chính mình. Hắn đã không bước qua cổng thành kể từ khi hắn được cáng về cách đây hơn ba năm. Bên trong, hắn an toàn. Hắn nắm rõ mười mươi mỗi tấc đất trong lâu đài, sân bãi, tường thành của mình. Nhưng bên ngoài thì sao? Cảnh tượng đã thay đổi từ lúc hắn bị mù, địa hình nơi đó làm hắn khiếp hãi hơn bất kỳ trận chiến nào.

Hắn quay về phía cửa. Colin sẽ lo liệu.

Colin luôn làm tốt. Gã rất giỏi truy tìm dấu vết với bản năng rất chuẩn.

Tuy nhiên, Christopher biết tự mình đi vẫn sẽ tốt hơn. Hắn có khả năng di chuyển trong sương mù như thể chúng chẳng đáng gì. Những ngày bôn ba hộ tống ở Artane đã rèn giũa kỹ năng đầu tiên mà hắn học được trên quê nhà. Hắn có thể theo dấu một con thỏ trong mưa và tìm thấy nó ngay trước lúc bắt đầu bữa tối. Nếu thực tại vẫn như xưa, hắn biết rõ khu vực quanh nhà mình. Hắn biết vị trí các hào rãnh và đầm lầy, biết đâu là đầu rừng, đâu là cuối rừng, nắm rõ những gì hiện diện bên trong.

Hắn có thể nhờ vào cặp mắt của Jason. Hơn thế nữa, hắn dễ dàng tận dụng bản năng của chính mình. Gillian bỏ chạy trong mù quáng. Còn ai theo dấu cô tốt hơn một gã mù?

Rời khỏi buồng cô và chầm chậm tiến về phòng mình. Christopher xỏ tất, mặc áo và đội mũ. Hắn cần giữ ấm, cũng như chuẩn bị vài thứ dành cho Gillian phòng trường hợp tìm thấy cô trong tình trạng rét cóng.

Những ngón tay tê cứng, bất hợp tác khi hắn cố cài đai kiếm quanh hông. Hết thảy những hồ nghi ngớ ngẩn ùa về ám ảnh hắn đầy căm hờn. Ngay từ đầu Gillian đã biết hắn mù. Cô không định làm tổn thương hắn. Làm sao cô có thể âm mưu phản bội hắn, khi mà tất cả những gì cô muốn chỉ là một chốn an toàn để yên giấc?

Đó chẳng phải lý do đầu tiên khiến hắn cưới cô sao?

Dù thâm tâm chưa hẳn tin tưởng Gillian hoàn toàn, nhưng không thể chỉ vì điều đó mà gây nên cái chết cho cô. Hắn phải mang cô về, giải thích những gì mình muốn và không muốn cô làm, rồi kết thúc câu chuyện. Cô sẽ ở lại, nhưng phải tránh xa cuộc sống của hắn. Cô được giải thoát khỏi những trận đòn từ cha mình và hắn có thể thoát khỏi kế hoạch quyến rũ ngu ngốc của cô.

Chộp lấy áo choàng và sải bước xuống cầu thang, hắn nghe hơi thở hổn hển của Colin ngay khi bàn chân chạm vào mặt sàn trong sảnh.

“Chết tiệt, cậu nghĩ cậu đang làm gì vậy?”

Christopher mỉm cười dứt khoát. “Cậu bắt đầu càm ràm giống mẹ ta rồi đó, Colin, nên ta đề nghị cậu thôi đi. Jason, lại đây, chúng ta bàn bạc chiến lược.”

Bả vai Jason đột ngột và vừa vặn chạm vào tay hắn. “Xin hãy hạ lệnh, thưa ngài, tôi sẵn lòng thi hành.” Christopher cảm giác lồng ngực thắt lại khi nghe âm điệu trong giọng nói của cậu nhóc. Đó là niềm kiêu hãnh mà hắn đã không được nghe trong nhiều năm qua. Ba năm, chính xác là thế.

Thật khó khăn để đi từ vị trí một cận vệ đến một chiến binh dũng mãnh nhất lãnh thổ, rồi trở thành bảo mẫu cho một chiến binh tương tự mình.

Christopher choàng tay qua vai Jason. “Theo ngươi, Gillian có thể đi về phương nam không?”

“Nhiều khả năng là thế, thưa ngài. Tôi biết cô ấy sẽ không đến Warewick, nhưng tôi chẳng ngạc nhiên nếu cô ấy muốn đến chỗ nhà vua.”

“Phải”, Christopher tán đồng, “nhưng trong hôm nay cô ấy không thể đi quá xa. Chúng ta tản ra tìm kiếm phía nam, rồi vòng dần sang hướng tây. Và ngươi, Jason”, hắn hạ thấp giọng nói tiếp, “ngươi phải trở thành đôi mắt cho ta. Chiến mã cự phách của ta sẽ không thể đâm đầu vào cây, ngoài đó thì ta vô dụng rồi”.

“Thưa lãnh chúa, rất vinh dự khi được dẫn đường cho ngài. Tôi sẽ không thất bại.”

“Lẽ dĩ nhiên, anh bạn trẻ. Con trai nhà Artane không biết đến từ thất bại.”

Mười lăm phút sau họ cưỡi ngựa băng qua cầu. Colin theo phía sau, trông chừng đoàn người, Christopher thúc ngựa dẫn đầu với Jason bên cạnh. Cậu ta chỉ nói vừa đủ nghe giữa những tiếng vó lộc cộc, dù ngay lúc này trước mắt anh chàng chẳng có gì để miêu tả ngoài bóng tối mịt mù.

Tuy nhiên hiện tại Christopher có thể hình dung cảnh tượng đầy đủ mà không cần bất kỳ sự trợ giúp nào.

Gillian tỉnh giấc, cảm giác một bàn tay lạnh lẽo đặt trên trán mình cùng một giọng thì thầm dịu dàng.

“Yên nào, cô bé.”

“Berengaria, con bé còn sống không?”, một giọng khác hỏi vọng từ đằng xa.

“Ừ”, giọng nói thuộc về người có bàn tay lạnh nọ đáp lại, “con bé vẫn sống. Nó thật mạnh mẽ”.

Gillian muốn lên tiếng nhưng không thể vì quá mệt mỏi. Cô vẫn khép mắt và trôi dần trở lại vào cơn mộng. Cô mơ thấy Blackmour cùng một con rồng, thấy bản thân bắt đầu đi lại. Đó chỉ là hành động trong cơn mụ mị hay từng xảy ra ở hiện thực, cô không thể khẳng định. Sương mù bàng bạc, ngăn chặn tất cả ngoại trừ luồng sáng mờ nhạt. Cô có lẽ đã chạy bộ suốt một giờ, hoặc đi trong nhiều ngày. Tất cả những gì cô biết là mình hiện đang nằm đây, vẫn còn sống, xương cốt rã rời, rét cóng.

Và đôi lúc trong đêm dài vô tận, cô cảm thấy mình đang rơi. Rồi những bàn tay nhẹ nhàng giữ lấy, đặt cô lên chiếc giường êm ái. Đó cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy những giọng nói kia.

“Không phải, Magda, đồ ngu! Ngươi cần một nhúm trí tuệ, không phải sự hiểu lầm!”

“Nhưng mấy cái lọ này, chúng giống nhau quá.”

“Ừ, chúng giống nhau, đối với kẻ học việc đáng thương như ngươi. Chỉ một phù thủy chân chính mới phân biệt nổi. Giờ thì, lấy một nhúm trong lọ trí tuệ thêm vào vạc thuốc đi. Thằng nhóc đó bướng bỉnh đến vô vọng và Gillian sẽ chẳng bao giờ thắng nổi hắn nếu chúng ta không trợ giúp.”

“Dù sao thì, hắn đẹp trai, phải không Nemain? Và con bé thì rất nữ tính. Những đứa trẻ sẽ xinh đẹp dường nào khi cả hai kết hợp cùng nhau nhỉ.”

“Tốt đẹp cái khỉ gió, Magda, tỉnh mộng đi! Tiếp tục khuấy, coi chừng ngươi lại làm cháy lần nữa.”

“Im lặng nào, cả hai ngươi”, giọng nói thứ ba cất lên, âm vực ôn hòa khiến Gillian cảm thấy dễ chịu. “Cô bé cần được nghỉ ngơi, chứ không phải thuốc thang của các người.”

“Một lọ tình dược chả bao giờ là lãng phí”, giọng thứ hai rao giảng.

Gillian cuối cùng đã buộc được đôi mắt mình mở ra và rồi cô trông thấy người phụ nữ lớn tuổi đang cúi xuống nhìn, một bà lão với đôi mắt xanh mềm mại và mái tóc bạc phơ.

“Chào buổi sáng thưa bà”, Gillian thì thào.

Bà lão mỉm cười. “Chào con gái. Nghỉ ngơi đi. Lãnh chúa của con sẽ sớm đến đón thôi, con không muốn cậu ta bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu và sưng húp của mình đâu.”

“Nhưng ngài ấy không thể nhìn thấy con”, Gillian đáp, gắng sức giữ đôi mắt mở lên.

“Hiệp sĩ của con đang học cách để thấy những thứ mà đôi mắt không thể nhìn, con gái ạ. Hãy kiên nhẫn với hắn.”

Gillian nhắm mắt, nén không bật khóc. Dù sao thì bà lão tóc bạc đã rất cố gắng giúp cô cảm thấy khá hơn; không khóc là điều ít nhất cô có thể đáp trả ơn bà. Thật không may, cô biết bà đã sai. Chẳng có lý do gì cô phải kiên nhẫn với Christopher khi mà hắn không hề muốn cô lai vãng trong nhà.

Gillian hiểu ý nghĩ đó sẽ nhấn chìm mình trong rắc rối, nhưng cô không còn đủ sức gắng chịu đau đớn được nữa. Cô khó lòng tỉnh táo.

“Tên bà là gì, thưa phu nhân?”, cô gắng hỏi bằng chút sức lực cuối cùng.

“Berengaria, con gái ạ.”

“Cô ấy không ở đây.”

Christopher luồn tay vuốt mớ tóc trên đầu và thất vọng thở hắt ra. Hắn quay sang Colin. “Cậu đã tìm hết các nơi chưa?”

“Rồi. Chẳng có dấu hiệu nào.”

“Vậy chúng ta sang phía bắc. Có lẽ trong đêm cô ấy đã mất phương hướng.”

“Chris, binh sĩ mệt rồi. Ta nên để họ nghỉ ngơi ít phút...” Christopher vươn tay kéo Colin lại gần. “Vợ ta đang lang thang ngoài này, có lẽ sắp bị chết cóng, hoặc còn tệ hơn, vậy mà cậu nhắc đến chuyện mệt mỏi hả?”, hắn rít lên. “Chết tiệt, Colin, ta không muốn cô ấy phải chịu thêm đau khổ vì sự ngu ngốc của ta!” Hắn đẩy gã anh vợ ra. “Về đi, nếu ngươi thích. Ta sẽ tự tìm.”

Hắn nghe tiếng bước chân Colin đi xa, sau đó lại nghe gã truyền lệnh. Christopher tung mình lên yên và nhờ giọng nói của Jason dẫn đường. Hai ngày. Đã hai ngày dài tìm kiếm vô vọng. Gillian hẳn không đi về phương bắc. Chắc chắn thế, ngay cả nếu cô ấy biết Scotland nằm ở phương bắc.

Chỉ có một lý giải duy nhất là cô ấy bị lạc đường và lang thang vô định.

Hắn ép mình nghĩ đến những khả năng có thể xảy đến với vợ mình trong hai ngày qua. Chết phơi thây. Hay thảm hơn là trở thành bữa ăn khuya cho lũ thú hoang. Mỗi giây đau đớn Gillian phải chịu đựng còn nhiều hơn máu chảy ra từ đôi tay hắn.

Christopher nguyền rủa bản thân khi thúc ngựa tiến lên. Cách hắn đối xử với cô thật đáng khinh và hắn xứng đáng nhận mọi khổ sở vì hành động đó. Hắn sẵn lòng sám hối chuộc tội nếu có phép lạ xảy ra, nếu hắn có thể tìm thấy cô vẫn sống và không bị chút tổn thương nào. Có lẽ là một cuộc hành hương đến Thánh Địa bằng hai gối. William, nếu còn sống, chắc chắn sẽ bắt hắn làm vậy.

Christopher cảm nhận cái chạm nhẹ của cơn mưa trên gương mặt mình. Tuyệt thật. Gillian lang thang ngoài trời hai ngày còn chưa đủ. Giờ cô ấy có khả năng sẽ chết rét trước khi hắn tìm thấy cô.

“Jason”, hắn trầm lặng. “Vâng, lãnh chúa?”

“Wolf có phát hiện dấu vết nào chưa?”

“Chẳng có gì ngoài vết móng ngựa của ngài, thưa lãnh chúa.”

Christopher rủa sả qua làn hơi thở. “Đồ chó săn vô dụng”, hắn lẩm bẩm. “Sao ta không nhận con chó mực còi cọc mà chú Miles của ngươi tặng hồi hai năm trước chứ?”

“Tôi nghĩ là ngài sợ nó sẽ thành bữa ăn tối cho Wolf, thưa lãnh chúa.”

Christopher càu nhàu. “Có lẽ vậy...”

“Gượm đã, thưa ngài”, Jason ngắt lời. “Phía trước có ánh sáng. Ngay cả Wolf dường như cũng hứng thú với ánh sáng đó. Tôi sẽ theo nó.”

Christopher tức thời kiềm chế. “Khoan, để Colin đi trước. Ta không thể để ngươi gặp nguy hiểm, Jason.” Chư thần ơi, cậu ta là tất cả những gì hắn cần, mất đứa con trai út yêu quý của Robin Artane cũng giống như hắn mất đi cánh tay mình vậy. “Colin, tiến lên trước”, Christopher gọi. “Lập tức báo tin về.”

Ngựa của Christopher bỗng bồn chồn dưới sự điều khiển của chủ nhân, hắn trở nên thiếu kiên nhẫn, siết dây cương. Đây là nơi cuối cùng hắn sắp sửa dự định bỏ qua. Ôi, hắn đúng là tên ngốc!

“Cô ấy ở đây!”, Colin hét lên.

Christopher tức khắc nhảy khỏi lưng ngựa. Hắn cảm nhận bàn chân lúc này đang lún xuống bề mặt đất rừng gồ ghề và do dự tiến lên một bước. Đầu mũi giầy vướng vào một rễ cây khiến hắn đứng lặng. Điều hắn muốn là cấp tốc chạy ào về phía giọng nói Colin, nhưng trớ trêu thay hắn buộc phải chôn chân ở đây. Thật vô lý khi đặt cái tôi lên trước việc giải cứu vợ mình.

“Lãnh chúa”, Jason nói, tóm lấy tay áo hắn. “Lối này, đi theo tôi.”

“Ừm”, Christopher đáp. Hắn đặt tay lên vai Jason và đẩy cậu nhóc ra phía trước mình.

“Những cành cây chĩa thấp”, Jason cảnh cáo.

Christopher cúi đầu theo hướng dẫn, rồi đứng thẳng lại khi cảm nhận hành động từ Jason. Mọi cử động diễn ra không nhanh như hắn muốn, nhưng ít nhất Jason không lái hắn đâm đầu vào những thứ rắn chắc và bất động.

“Năm mươi bước nữa, thưa ngài”, Jason khe khẽ thốt. “Trước mặt có một túp lều.”

“Nhanh lên”, Christopher nói, đốc thúc người cận vệ. “Ngươi có phát hiện dấu hiệu của ai khác nữa không?”

“Không, thưa ngài. Nhưng mưa và sương mù che khuất cây cối chung quanh. Nếu có những kẻ lạ mặt, Wolf sẽ cảnh báo. Và tôi trông thấy Đội trưởng Ranulf đang điều động binh lính trinh sát trong đêm.”

“Có lẽ cô ấy đã nghỉ ngơi ở đây và không bị quấy nhiễu”, Christopher nhận định, cầu nguyện đó là sự thật.

“Chúng ta sẽ sớm biết thôi. Mười bước nữa, thưa ngài.” Christopher gạt Jason sang bên và chạy thẳng đến chỗ có giọng Colin. Bao nhiêu lần bị vấp, hắn không rõ, nhưng cuối cùng tay hắn đã lần được bức tường và khung cửa. Hắn bước vào trong, giơ hai tay ra trước mặt, mò mẫm.

“Cô ấy ở đây, Chris. Còn sống, nhưng bị sốt.” Christopher tìm được bờ vai rộng của Colin, hắn khuỵu gối và vươn tay ra, vỗ nhẹ cho đến khi cảm nhận được cơ thể Gillian.

“Ôi, Gillian”, giọng hắn khàn khàn, bàn tay dịu dàng chạm vào cô. “Colin, ngươi có thấy cô ấy bị thương chỗ nào không? Đức Thánh rủ lòng thương, cô ấy nóng như sắp bốc cháy rồi.” Hắn cởi áo khoác của mình đắp cho cô, luồn tay dưới lưng và gối rồi nhấc cô lên. “Colin?”

“Theo ta thấy thì không bị thương. Nhưng có vẻ đói và lạnh. Ngươi đang quẫn trí, không nên bế cô ấy. Để ta.”

“Không, chỉ cần giúp ta tìm con ngựa.”

“Ngươi không thể vừa cưỡi ngựa vừa giữ cô ta.”

“Khốn kiếp, vậy ta sẽ đi bộ về lâu đài!” Colin thở dài nặng nhọc, rồi kẹp lấy cánh tay Christopher hướng hắn ra cửa. “Cửa hẹp, nhắc trước để ngươi không làm cô ấy đụng đầu.”

Christopher nhận ra hai bên sườn mình được Colin và Jason hộ tống. Họ dẫn hắn mau chóng quay về chỗ con ngựa. Christopher rất biết ơn sự hỗ trợ này. Những gì hắn có thể làm là giữ lấy cơ thể mềm oặt của Gillian và không khuỵu xuống xưng tội. Dù vậy, hắn vẫn sám hối trong lúc sải bước.

Gillian không đáng phải chịu khổ vì sự ngu đần của hắn.

“Tới rồi”, Colin nói, “đưa cô ấy sang đây và lên ngựa đi”.

“Ta sẽ bồng...”

Colin thất vọng gầm gừ. “Ta chỉ giữ cô ta trong lúc ngươi lên ngựa thôi. Giờ thì, chuyển qua cho ta!”

Christopher miễn cưỡng rời xa vợ mình, trèo lên yên rồi hạ đôi cánh tay xuống. Hắn nâng cô lên, chau mày khi thấy trọng lượng quá nhẹ. Phải cho cô ăn uống tốt hơn mới được.

Hắn đặt Gillian nép sát vào lòng, đỉnh đầu chạm vào cằm hắn, để tránh những giọt nước mưa hắt vào cô.

“Về nhà, các chàng trai”, Christopher khàn giọng nói. “Tăng tốc tối đa.” Nhưng đội quân không di chuyển cấp kỳ như mong muốn. Hắn hầu như chẳng còn cách nào đốc thúc đoàn người vì họ không phải đang chạy đua trên mặt đất trống trải. Làm sao Gillian có thể lang thang trong rừng những hai dặm về phía bắc, hắn không thể hiểu nổi. Đây rõ ràng là do mất phương hướng. May thay cô đã tìm được nơi trú thân thay vì rơi vào tình thế nguy hiểm. Christopher xua đi những ý nghĩ về các mối họa mà vợ mình có khả năng đối mặt. Sẩy chân vào một túp lều bỏ hoang trong hoàn cảnh hiện tại thật là một điều đáng mừng.

Cô không cử động, mặc dù động đậy lúc này sẽ khiến hắn gặp phiền phức. Cô không nhúc nhích ngay cả khi hắn đổi tư thế cho cô trong vòng tay mình. Mắt hắn nhắm lại, áp má vào mái tóc cô.

“Gắng lên, Gillian”, hắn thì thầm. “Sắp về nhà rồi.”

Mất vài giờ cho đến khi chiến mã phi nước kiệu qua cây cầu đá vào bên trong tường thành. Christopher để Colin đỡ Gillian trong khi hắn xuống ngựa, rồi đòi lại ngay cô dâu của mình và mang lên phòng ngủ, Jason nối gót theo sau và đóng cửa phòng.

“Ngươi, đốt lửa lên, trong khi ta đặt cô ấy vào giường.”

“Tất nhiên, thưa ngài. Tôi có nên gọi thầy thuốc không?”

“Không cần”, Christopher đáp, đặt Gillian xuống giường. “Tự ta có thể chữa cho cô ấy. Nếu cần trợ tá, ngươi hãy phụ ta.”

“Chí ít thì, tôi có nên tìm một phụ nữ trong làng?”

“Không, ta không tin tưởng giao cô ấy cho mấy mụ lang băm.” Christopher cởi giầy và đôi tất ướt sũng của Gillian.

Bàn chân cô lạnh như băng. Hắn bọc chúng vào tấm chăn, sau đó nhanh chóng cởi quần áo trên người cô. Phần cơ thể còn lại của cô cũng lạnh cóng. Nếu không bắt được mạch ở cổ họng, dù rất yếu, hắn những tưởng cô đã chết.

“Rượu nóng, Jason, tìm nó và mang lại đây.” Christopher cọ xát bàn chân vợ mình. Mặc dù mang được chút hơi ấm cho những ngón chân, nhưng chẳng có ích gì với cả cơ thể. Cô tiếp tục co giật trong cơn sốt và buốt lạnh. Christopher hầu như gầm lên giục Jason khi nghe tiếng cậu nhóc chạy vào phòng.

“Rượu của ngài đây, thưa lãnh chúa”, Jason thở hổn hển. Christopher với lấy rồi quỳ bên cạnh giường, lần tay dưới cổ Gillian, nhấc đầu cô lên và đặt cốc rượu vào miệng.

“Uống nào”, hắn nói, dốc nghiêng chiếc cốc. Hàm răng Gillian nghiến chặt không cho rượu lọt qua. Christopher lấy cốc ra và nguyền rủa. “Thánh thần ơi, ta không thấy đường, ta phải làm gì đây.”

“Có lẽ ngài nên dùng cơ thể để ủ ấm cô ấy trước”, Jason đề nghị, đón lấy cốc rượu. “Tôi chưa bao giờ cần một thứ nào khác để làm việc này. Tôi luôn cho rằng mình đủ khả năng tự giữ ấm những tấm trải giường, ngài biết đấy, tất cả là nhờ vào nhiệt độ cơ thể của bản thân.”

Christopher mỉm cười khô khốc. “Có lẽ, rốt cuộc thì đó vẫn là điều cần thiết lúc này. Nào, hãy châm thêm lửa nơi lò sưởi, rồi mang ít súp đến cho cô ấy, cả món gì nóng nóng cho ta và ngươi nữa.”

“Vâng, thưa ngài.”

Christopher cởi y phục của mình và trườn vào chăn nằm bên cạnh vợ. Cơ thể hắn lúc này vẫn chưa có chút khái niệm nào về tình trạng đang diễn ra bên trong cô, nó được đánh thức vào khoảnh khắc hắn áp da thịt lạnh ngắt của Gillian vào sát người. Hắn rùng mình theo cô, cắn răng khi ép đôi tay tê cóng nọ vào lồng ngực. Hắn xoa lòng bàn tay vào đôi chân cô rồi dần chuyển đến tấm lưng.

Đó cũng là lúc dòng nước chẳng hề mong đợi hay đón chào bất chợt châm chích đôi mắt hắn.

Những ngón tay nói với hắn điều mà đôi mắt không thể nào trông thấy. Tấm lưng cô chằng chịt sẹo từ những trận đòn. Thánh thần ơi! Cha cô có thể quật bằng gậy và không để lại dấu vết. Nhưng đây là dây roi! Christopher bị giằng xé giữa tiếng nấc và tiếng gầm gừ. Điều gì cho phép một gã đàn ông cái quyền quất roi vào lưng đứa con vô tội của lão? Vào khoảnh khắc đó, Christopher thề sẽ bắt cha cô phải trả đủ những gì lão đã đối xử với cô. Có Thánh mới biết bằng cách nào, nhưng hắn sẽ làm, dù phải tốn cả phần đời còn lại.

Hắn chợt nhận ra thật không hay nếu bây giờ nghĩ đến vấn đề này. Cơn giận sẽ chỉ hủy hoại sức lực hắn, tốt hơn nên dùng chúng vào việc chăm sóc vợ mình. Hắn ôm chặt Gillian bằng một tay, tay kia nhẹ nhàng xoa lên lưng cô. Chẳng mấy chốc hắn không còn run nữa và cả cô cũng thế.

Khi Jason quay lại cùng khay thức ăn, Christopher dùng bữa bằng một tay và giữ Gillian tựa vào mình bằng tay còn lại. Sự lo lắng đã lấn át cơn đói, nhưng hắn biết mình sẽ cần rất nhiều sức lực để chăm sóc cho vợ nên cố ép bản thân phải ăn. Khi kết thúc, hắn đuổi Jason ra ngoài và choàng tay quanh người Gillian. Dần dần, da thịt cô ấm lên, nỗi lo của Christopher cũng giảm bớt. Hắn giấu mặt cô vào cổ mình rồi nhắm nghiền đôi mắt.

Nhưng tức thì, bản năng tự vệ lồng lên và gầm rú, ép hắn phải nhảy khỏi giường và nhanh chân bỏ chạy khi còn có thể. Nó nhắc nhở hắn không cần một người phụ nữ làm phức tạp thêm cuộc đời mình, đặc biệt lại là một phụ nữ có quá nhiều rắc rối như Gillian.

Hắn đẩy tấm chăn ra và bắt đầu đứng dậy. “Đừng.”

Cơ thể hắn như đóng băng, hoàn toàn chờ đợi Gillian la toáng lên khi phát hiện cô và hắn đang khỏa thân.

Thay vì vậy, cô chỉ rúc người sát thêm vào bờ vai mà hắn đang cố dịch chuyển. Hơi thở đều nhè nhẹ như đòn chí mạng giáng vào lý trí của hắn.

Buông tiếng thở dài cam chịu, hắn lại nằm xuống, kéo tấm chăn phủ qua vai và choàng tay ôm lấy cô vợ của mình.

Hẳn sẽ là một đêm rất dài.