← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Không, Jason, bữa ăn của Gillian cứ để đó. Ta tự làm.”

Gillian chứng kiến chồng mình xua người cận vệ, quan sát vẻ mặt thất vọng của Jason. Hai vai Jason chùng xuống, anh chàng lui về đứng sau bàn của lãnh chúa. Gillian thấy thương cảm cho cậu ta. Đêm trước, Christopher đã kể rằng Jason chẳng đòi hỏi gì ở hắn. Thực vậy, Gillian bắt đầu hiểu làm thế nào Christopher có thể giữ được bí mật chuyện mù lòa đối với mọi người trong lâu đài. Hắn lựa chọn thức ăn cho cô khéo léo và cẩn thận, rồi tỏ dáng vẻ như đang quan sát cô thưởng thức chúng tựa hồ hắn thật sự nhìn thấy cả việc cô đang lén tuồn thức ăn cho con chó nấp dưới bàn.

Nhưng khi Christopher rời lâu đài cùng Colin và bỏ Jason lại, Gillian ngừng suy ngẫm về chồng và bắt đầu chuyển sang nghĩ về người cận vệ. Cậu nhóc đáng thương. Rõ ràng cậu ta nhận ra vị trí của mình đang mất dần, đó thực sự là điều cuối cùng cô muốn nhìn thấy.

“Jason?”

“Vâng, thưa phu nhân?”, cậu đáp một cách uể oải, mệt mỏi đúng chất một chàng trai chỉ mới mười sáu tuổi.

“Cậu sẽ đi dạo với tôi chứ? Xem như một phần trong bài huấn luyện để trở thành hiệp sĩ của cậu?”

Anh chàng mỉm cười gượng gạo. “Đó là hân hạnh của tôi.”

“Lên trên cao nhé, nơi ngài Colin không thể làm khó chúng ta.”

“Đương nhiên, thưa phu nhân.”

Một lát sau, họ đã đi dạo trên tường thành. Jason thường không im lặng. Gillian biết cách tốt nhất để cậu ta phấn chấn là khơi gợi về người mà cậu yêu quý. Và thật thuận tiện khi người mà Jason tôn thờ cũng là hình bóng nổi bật trong những giấc mơ của cô.

“Hãy kể với tôi về những lần cậu tháp tùng Lãnh chúa Blackmour đi”, cô nói, gắng giữ âm vực sao cho chỉ tỏ vẻ quan tâm vừa đúng mực.

“Đó là cuộc sống của một người cận vệ”, Jason nhún vai nói.

Câu trả lời không như cô mong đợi và hơi khó nếu muốn dồn ép cậu ta khi mà cô đang đi phía trước.

“Tôi lạnh quá”, cô thông báo, hy vọng giọng mình nghe có phần giống một mệnh phụ. Jason có vẻ thường đáp ứng những kiểu mệnh lệnh như vậy, nó sẽ khiến cậu thoải mái. “Chúng ta hãy đến tư viện của lãnh chúa. Tôi cần một ít rượu để làm ấm mình.”

“Theo lệnh cô, thưa phu nhân.”

Thoáng chốc, Gillian đã đang sưởi ấm những ngón chân mình trước lò sưởi. Cô cầm chai rượu và rót thêm vào cốc của Jason. Cậu ta nốc cạn nó nhanh chóng hệt như bốn cốc trước đó.

“Có phải cậu luôn hiểu ngài ấy?”, cô hỏi, lại rót đầy cho cậu.

“Vâng”, Jason gật đầu, dốc ráo chiếc cốc. “Ngài ấy làm nhiệm vụ hộ vệ tại lãnh địa của cha tôi và tôi quan sát ngài từ dạo bắt đầu nhận thức được những điều hay lẽ phải chung quanh mình. Ngài là một chiến binh mạnh mẽ và khốc liệt với sự can đảm vượt xa mọi người xung quanh.”

Rượu đã làm mềm lưỡi Jason và Gillian không thể cảm thấy hài lòng hơn. Đây là những câu chuyện cô luôn sẵn sàng để nghe.

“Cha tôi rất quý mến ngài ấy, đối đãi với ngài như thể ông có thêm một đứa con trai vậy. Ông chẳng do dự gửi tôi cho Lãnh chúa Christopher để làm chân sai việc. Cô thấy đấy”, Jason mỉm cười nói tiếp, “tôi luôn đi cùng ngài như một cánh tay của lãnh chúa. Cha tôi tặng ngài ấy một con ngựa tốt, áo giáp và một tiểu đồng. Lãnh chúa Christopher thậm chí không chuyển tôi sang phục vụ mẹ ngài, theo tục lệ. Ngài chỉ muốn tôi ở bên cạnh, để dễ trông chừng”. Nụ cười của Jason nở toe toét. “Cô sẽ cho rằng tôi là thằng bé rất hư hỏng.”

“Có lẽ ban đầu cậu như thế”, Gillian mỉm cười đáp lại, “tôi chắc rằng khi trưởng thành cậu đã thay đổi. Giờ, hãy kể thêm cho tôi nghe nào. Cậu và Christopher thường làm gì?”.

“Những điều tuyệt vời”, Jason tươi tắn kể tiếp. “Chu du, chiến đấu, vào triều. Ngài ấy dẫn tôi đi khắp những nơi ngài ghé chân và mắng mỏ bất cứ ai tìm cách ngăn tôi vào cùng. Ngài quả quyết rằng tôi nên tìm hiểu thế giới nhiều nhất có thể trong khi ngài vẫn còn ở đó bảo vệ tôi khỏi mọi hiểm họa. Và ngài huấn luyện tôi, Chúa ơi, làm sao đào tạo nổi tôi cơ chứ! Lãnh chúa Christopher là một trong những chiến binh giỏi nhất tôi từng gặp, bao gồm cả cha và các anh trai tôi. Ngài hiếm khi gục ngã trong các cuộc đấu thương trên lưng ngựa và chẳng bao giờ thua trong một trận đấu kiếm.”

“Ước gì cô có thể nhìn thấy ngài chu du qua các lục địa. Ngài là một kỳ quan ấn tượng, trong bộ cánh đen đỏ. Và ngài kiếm được rất nhiều vàng bạc từ việc chế ngự các chiến binh khác trong những giải đấu! Tôi là tùy tùng may mắn nhất khi có được ngài làm chủ nhân. Tôi có thể làm bất cứ việc gì cho ngài.”

“Ngài ấy biết điều đó, Jason”, Gillian dịu dàng.

Nụ cười của Jason mờ đi, như thể chợt nhớ ra vì sao mình đã quá lầm lì.

“Phải, tôi biết”, Jason đáp lại thật nhỏ.

“Trước đây ngài ấy luôn cần cậu và nay vẫn thế. Tôi có lẽ chẳng thể nào thay thế nổi vị trí của cậu.”

“Tôi không ganh tị với tình cảm của ngài dành cho cô, phu nhân.”

Gillian khẽ cười. “Chẳng có gì phải ghen tị cả, Jason. Christopher yêu quý cậu nhiều như cậu biết mà.”

Jason thở dài và vuốt tay khắp mặt. “Ước vọng duy nhất của tôi là có thể san sẻ với ngài thử thách mà ngài đang đối mặt ở hiện tại.”

“Hãy kể tôi nghe xem nào”, cô yêu cầu, cố không tỏ ra quá tò mò.

“Đó là một năm bất hạnh đã cướp đi của ngài ánh sáng. Lẽ ra tôi nên cầu xin ngài đừng cưới người đàn bà đó, nhưng tôi đã quá mù quáng bởi vẻ đẹp của ả.”

Gillian cứng lưỡi. “Một phụ nữ đã khiến ngài ấy mù sao?”

“Không phải, nhưng cưới cô ta là khởi nguồn cho mọi rắc rối về sau.”

“Kể tôi nghe về cô ấy.”

“Tên ả là Magdalina Berkhamshire.”

Gillian thở gấp. “Cô ấy là người thân của Colin?”

“Là em gái. Ngài Colin xấu xí bao nhiêu thì ả ta đẹp bấy nhiêu. Mái tóc và đôi mắt màu xám nhạt, cùng gương mặt có khả năng nghiền nát luận lý của một người đàn ông trong nháy mắt. Lãnh chúa bị hạ gục ngay giây phút ngài trông thấy ả, ả ta cũng phải lòng ngài. Hay ít ra chúng tôi đã tưởng vậy.

Trong mắt lãnh chúa lúc ấy chẳng còn ai khác ngoài ả. Chỉ vài tháng sau đám cưới, ngài rời khỏi thành trì rồi bị tập kích và thọ thương. Bản tính quý tộc của ả ta quá điên cuồng, quẫn trí đến độ không thèm trò chuyện với ngài, hoặc ở gần ngài...”

Gillian phải dừng lại lắng nghe. Vậy là người vợ đầu tiên của Christopher rất xinh đẹp. Và hắn có thể chẳng để ai lọt vào mắt ngoài cô ta. Không nghi ngờ gì nữa. Người đàn ông đó xứng đáng với một phụ nữ xinh đẹp.

Điều mà Gillian biết cô chẳng bao giờ đạt được.

Hay có khả năng? Có cách nào khác giúp cô làm bản thân mình đẹp hơn không? Có thể Christopher chẳng nhìn thấy nữa, nhưng người khác sẽ kể với hắn và khiến hắn vui lòng.

Và rồi hắn sẽ yêu cô nhiều như từng yêu người vợ đầu tiên. Gillian đứng dậy rời khỏi tư viện, để lại Jason vẫn đang bô bô phía sau. Cô bước xuống hành lang, dừng chân khi nghe giọng phụ nữ vọng đến từ một trong những căn phòng. “Tôi đã mua một lọ thuốc và cô biết nó hiệu quả thế nào không.” Tiếp theo là tiếng cười. “Tôi đã không thể ngủ yên suốt cả đêm!”

“Tôi cũng mua một lọ, dù vị quá gớm. Nhưng nó đủ hiệu quả. Cô không để ý rằng chẳng một tên đàn ông nào không muốn dừng lại để ngắm tôi à?”

“Vậy họ kiếm sống dưới vỏ bọc của những bà mụ à!”

“Phải”, giọng nói lúc đầu lại khúc khích. “Ai mà nghĩ một lọ tình dược có hiệu quả tốt như vậy?”

“Ồ, nói tôi nghe xem họ ở đâu”, giọng thứ ba van nài.

“Tôi sẽ gửi cô một đồng nếu cô muốn.”

Có nhiều lời ngã giá, rồi cũng đến thông tin Gillian muốn nghe.

“Đi xuống khu vực bần cùng nhất trong làng, túp lều thứ ba băng qua tên ăn xin và con chó què. Khói không ngừng bốc lên từ lỗ hổng trên mái. Nó rất dễ tìm.”

Gillian không cần phải nghe thêm nữa. Cô nhanh chóng chạy xuống cầu thang.

Số phận đã đến với cô.

“Ôi chao, kinh doanh phát đạt!”, Magda reo lên. “Magda, chúng ta sẽ chẳng còn việc kinh doanh nào nữa nếu ngươi khăng khăng đốt cháy mọi thứ ngươi đặt vào cái vạc chết tiệt đó! Quỷ thần hai vai, ngươi là một ả nữ tu vô dụng!”

“Đừng gọi ta như thế, Nemain”, Magda phật ý. “Ta sẽ cho ngươi thấy, thuốc của ta vẫn hiệu quả cho tới lúc này. Chẳng cần ngươi giúp!”

Nemain càu nhàu trong họng khi bà nhúng ngón tay vào vạc rồi nếm thử. “Một nhúm duyên dáng nữa. Không, không phải lọ đó! Đó là bụi mụn cóc, ngươi thật là một ả học việc đáng thương! Một nhúm này sẽ biến những cô gái mua thuốc của ngươi thành cóc hết. Cóc thì không thể kiếm tiền bằng cách chà sàn nhà và ngươi biết điều đó có nghĩa gì rồi.”

“Biết, nghĩa là không kiếm được tiền nữa. Cũng không còn ai để giúp”, Magda thêm vào. Bà khuấy thứ hỗn hợp trong các vạc đun màu đen một cách cẩn thận. “Berengaria, ngươi lại nhìn chằm chằm qua cửa sổ à. Ngươi thấy gì?”

Berengaria đang quan sát cô vợ của Rồng vượt khỏi cổng thành và tìm đường xuyên qua khu làng bên ngoài những bức tường. Cô gạt sang bên một hoặc hai kẻ cục mịch hôi hám với những ý nghĩ đen tối đang dõi mắt theo quý cô Blackmour non trẻ. Rồi bà xoay mũi chân Gillian về đúng hướng, dẫn cô chầm chậm đến túp lều kín đáo lọt thỏm giữa những túp lều kín đáo khác.

Tiếng gõ cửa vang lên. Berengaria mỉm cười và cất tiếng trả lời.

“Gillian.”

Đôi mắt xanh của Gillian mở to. “Phu nhân Berengaria? Bà không phải một giấc mơ sao?”

“Vào đi, con gái”, Berengaria lại cười, kéo Gillian vào trong. Bà dẫn cô đến ghế ngồi, xua Nemain và Magda đang cuống cuồng tranh nhau lấy thứ gì ngon lành cho Gillian uống. “Phải phép nào, cả hai ngươi”, Berengaria mắng. “Magda, tình dược, trông chừng vạc thuốc kìa. Món thuốc của ngươi sắp cháy nữa rồi.”

Gillian mỉm cười. “Con biết bà ấy cũng không phải giấc mơ.”

“Không đâu, con ạ, con không mơ. Bây giờ kể ta nghe xem. Cuộc sống con đang tiến triển thế nào với con Rồng đó?

Ta nghe rằng tính tình hắn dễ nổi giận.”

“Và ngoại hình thì đẹp tuyệt vời”, Magda thở dài mơ mộng.

“Magda, im lặng nào”, Nemain cằn nhằn. Berengaria chỉ bình thản cười. “Gillian?”

Gillian hơi chúi người về trước, như thể cô sợ những bức vách có tai.

“Con cần bà giúp, thưa bà.”

“Sao vậy, con của ta? Con có đủ khả năng chiến thắng lãnh chúa của mình mà.”

“Không ạ”, Gillian đáp, khốn khổ lắc đầu. “Người vợ đầu tiên của ngài rất đẹp và con biết xinh đẹp là cách duy nhất chiếm được ngài. Bà không thể chế cho con một lọ thuốc hay thảo dược nào làm con xinh đẹp sao? Nếu được thì thêm vào can đảm nữa ạ. Điều đó sẽ giúp ích cho con.” Cô khẩn khoản nhìn Berengaria. “Hiện giờ con không có vàng, nhưng sau này con sẽ trả bà bất kể bao nhiêu bà muốn, nếu trong khả năng con có.”

Berengaria nhìn Gillian đầy trầm tư. “Nhan sắc và can đảm là tất cả những gì con cần à?”

“Con cũng muốn một lọ tình dược, nhưng lãnh chúa sẽ không bị nó ảnh hưởng. Ngài ấy vô cùng ngoan cường”, Gillian miễn cưỡng thừa nhận. “Nhưng nếu con đẹp và dũng cảm, ngài sẽ thích con hơn. Và nếu ngài ấy thích con, ngài sẽ muốn có một đứa bé với con. Nếu con là mẹ của con ngài, thì ngài sẽ học cách yêu con”, cô ngập ngừng, “Bà có nghĩ vậy không?”.

Berengaria có rất nhiều suy nghĩ, một trong số đó là tìm ra cách nào thích hợp để phối duyên Christopher và Gillian. Hai linh hồn quá bận tâm đến những khiếm khuyết của bản thân mà không thể nhìn thấy tình yêu đang chờ đợi sẵn sàng ngay trước mắt họ.

Mù quáng có rất nhiều dạng.

“Tất nhiên, ta sẽ giúp con”, Berengaria từ tốn đáp. “Nhan sắc và can đảm sẽ thuộc về con, con của ta. Và yêu cầu duy nhất của ta là con hãy báo tin cho ta khi thành công. Chỉ cần vậy thôi đã đủ rồi.”

Berengaria đứng dậy bước tới bàn chế thuốc riêng của mình. Bà kéo ra một hộc đựng thảo dược, nhón lấy một hoặc hai nhúm vài vị, trộn chung với nhau và gói vào hai túi da nhỏ. Bà trao chúng tận tay Gillian rồi nhận được nụ hôn của lòng biết ơn, sau đó nhìn Gillian chạy như bay về thành trì, nỗi lo âu của cô đã được giải quyết.

“Ngươi đưa cái gì cho con bé vậy?”, Nemain ngờ vực hỏi. “Ngươi không lấy thuốc từ lọ nhan sắc và can đảm thông thường. Ta nhớ mà. Ta tự tay dán nhãn cho chúng.”

“Ta cho con bé thứ đặc biệt”, Berengaria đáp, tự cười với mình.

“Hừm”, Nemain ra vẻ không phục.

“Đừng chất vấn cấp trên”, Magda nói với Nemain, nhại lại câu châm ngôn yêu thích của Nemain.

Berengaria thở dài khi trận cãi vã lại bắt đầu. Dĩ nhiên bà chỉ dùng một ít bột cánh hoa hồng, nhưng Gillian sẽ chẳng bao giờ khôn ngoan hơn để hiểu. Vẻ đẹp tự nhiên cô sở hữu và lòng can đảm dồi dào ẩn sâu bên trong sẽ bộc phát, nở rộ nhờ niềm tin của cô.

Đó là thứ phép thuật mạnh hơn bất cứ mẩu xương đốt tay của pháp sư nào mà họ có thể mang lại cho cô.