← Quay lại trang sách

Chương 3.

Xe vừa rời Định Quán, mình cũng vừa ăn một đĩa cơm gà ngon lành. Mẹ lại mua cho mình mấy phong bánh đậu xanh nữa. Nhưng mình không ăn đâu, để dành cho Gái cơ. Vui quá, thích quá! Mình sẽ gặp lại Gái, sẽ nhìn lại nét mặt, mái tóc, và giọng nói dễ yêu của nó. Mình sẽ đứng nấp sau hàng rào, đợi nó ra mình sẽ “hù” nó. Ấy, không được, nó tinh mắt lắm, nó sẽ nhìn ra ngay. Chả là hôm ấy nó cũng nhìn thấy mình nấp sau hàng rào hoa quỳ mà! Thôi, mình sẽ chạy vào vậy. Gái sẽ mừng rỡ lắm nhỉ! Mình thương nó quá đi thôi! Mình sẽ cho nó hết mấy phong bánh, và rủ nó đi nhặt lá thông về xâu hoa ngũ sắc, rồi lại đi bán nữa…

Gió thổi lồng lộng thật mát. Nhưng đã hơi lạnh rồi đây! Mẹ khoác cho mình một chiếc áo ấm. Mẹ thiu thỉu ngủ. Mình lại không muốn ngủ tí nào. Cảnh vật bên đường lôi kéo mình nhìn. Ngắm những cây cối đều đặn chạy lùi lại sau lưng, mình lại nghĩ đến những đồi thông ở Đà Lạt, và nghĩ đến Gái…

Mình bỗng nghe đâu đây tiếng súng nổ thật dòn. Bác tài biến sắc mặt. Một vài hành khách tỉnh giấc, ngạc nhiên nhìn nhau. Bác tài ngó lui, nói giọng hoảng hốt:

- Đánh nhau bà con ơi!

Mẹ giật mình mở mắt, hỏi mau:

- Hả, cái gì?

Tiếng súng nổ càng rõ hơn, gần hơn. Mẹ lo sợ ôm lấy mình. Hành khách trên xe nhốn nháo. Mình nhìn bác tài, thấy da mặt bác nhăn lại, nhưng bác vẫn cố gắng bình tĩnh cầm lái. Mẹ kêu to:

- Bác tài ơi! Dừng xe lại đi!

Trả lời mẹ, một tiếng nổ ù tai vang lên. Mình òa khóc, sợ hãi. Xe đã dừng, nhưng rõ ràng là bác tài gục đầu trên tay lái, im lìm. Hình như máu đỏ vương đầy cổ và vai áo bác. Đôi mắt mình như nhòa đi. Mình khiếp hãi ôm chặt mẹ. Hai ba tiếng nổ lớn nữa tiếp theo. Mình thấy con đường trước mặt tung đất lên. Một người tông cửa xe lao xuống. Hai người, ba người… lao xuống. Mẹ cũng bế mình lao xuống, không suy tính. Tất cả chạy thật nhanh xuống cái hố đọng đầy nước mưa bên lề đường. Mình bị mẹ dúi đầu xuống để tránh đạn, nhưng mình cũng vừa kịp thấy chiếc xe chở mẹ, chở mình đã bị một trái đạn rơi phải, nổ tung và cháy ngùn ngụt. Mình nhắm mắt lại. Điếc tai quá! Tiếng mẹ lâm râm cầu nguyện bị át đi. Ôi, thật hãi hùng!... Mình như người mê man trong cơn sốt. Trong phút giây, mình nghĩ đến ba, đến các anh chị ở nhà. Ba nào có biết. Anh chị nào có biết. Và nghĩ đến Gái ở trên Đà Lạt kia, mình khóc thật tức tưởi… Gái ơi! Gái cũng đâu có biết. Gái vẫn ngày ngày đi nhặt lá thông về xâu hoa ngũ sắc một mình. Gái vẫn chờ đợi Thủy nghỉ hè lên với Gái. Nhưng rồi Thủy có đến được với Gái không? Thủy có… có còn được sống để gặp Gái không? Mình hoảng sợ. Súng đạn ở đây, mình sẽ chết hay sao? Những câu chuyện trong báo mình đã đọc và xúc động – chuyện hai đứa bé quen nhau, thân nhau, rồi có một đứa chết, bỏ lại đứa kia… - có thể xảy đến cho mình đây! Mình sẽ chết như thằng Xuyên, bỏ Gái lại – như thằng Sáu - để Gái ngày ngày nhặt lá thông xâu hoa ngũ sắc một mình? Ôi thê thảm làm sao! Gái ơi! Mẹ ơi!.. Một trái đạn rơi xuống gần chỗ nấp, nổ xé tai. Mình không còn biết gì nữa…