Tương tư
Em luôn nhớ nhung cái cảm giác khi kết thúc sự tương tư, nhưng chưa kịp bắt đầu một cuộc tình. Lạ lùng làm sao khoảnh khắc ngắn ngủi khi mà trái tim ta đang tràn ngập hình ảnh của một người xa lạ, và rồi ta bắt gặp những tín hiệu cho thấy người ấy cũng nhớ nhung ta. Lúc mà ánh mắt, hơi thở của người ấy đều nói lên rằng ta được yêu. Nhưng ta vẫn đợi chờ sự xác thực bằng một lời tỏ tình hay một hành động mạnh mẽ. Điều lạ lùng là cả khi già đi, khi ta đã nhận ra rằng lời nói là bằng chứng yếu ớt nhất của tình yêu, thì ta vẫn luôn mong đợi nó.
Khoảnh khắc kết thúc sự tương tư là những giây phút tuyệt diệu nhất trong tình yêu, một phần vì nó không kéo dài. Ta nhìn vào mắt một người và nhìn thấy tình yêu, trái tim ngập tràn cảm xúc hạnh phúc đến nghẹt thở, và cả nỗi lo lắng. Ta biết tình yêu hiện diện ở đó, nhưng nó như một linh hồn chưa có thân xác, nó hiện hữu nhưng chưa hiện diện. Và ta sẽ đi đến đâu? Ta cảm thấy lực hút lôi ta đến, ta thấy thèm được ôm, siết chặt, hôn sâu đến ngừng thở và tan vào trong nhau. Hai linh hồn có thể đã tan vào nhau. Nhưng cuộc đời thực thì không nhanh như vậy. Nó bị trì kéo bởi sự kiêu hãnh, lòng tự trọng, đôi khi lễ giáo hay những quy tắc đạo đức.
Với anh, đó là lúc em vụng về đưa những bước chân ngỡ ngàng trong điệu Slow nhẹ nhàng ở Rex, với bàn tay ấm của anh đặt sau lưng. Và mùi nước hoa quấn quít. Từ đó về sau, em luôn mơ về khoảnh khắc ngỡ như phi thực ấy. Em luôn muốn tìm lại, nhưng có lẽ chúng ta không bao giờ có thể nắm bắt nó lại lần nữa, trừ phi, với một người xa lạ khác.