Giấc mơ màu nước
Em yêu vô cùng những bức tranh màu nước. Bởi chúng giúp em nhìn thấy một thế giới mềm mại và thơ mộng hơn. Em cũng yêu màu pastel. Ai mà không thích chứ. Những màu pha với màu trắng. Nhưng em cũng thích cả những màu trầm nữa. Những màu pha nhiều màu đen. Và em ghét màu nguyên. Em ghét tất cả những màu nguyên. Màu xanh của sứ celadon là niềm say mê của em. Màu xanh ngọc thạch trong suốt, nhạt và sáng sủa. Màu xanh đồng trổ bông của gốm Biên Hoà. Màu lam Hồi. Màu xanh lá cây đậm. Màu bạc hà, màu bọt biển, màu san hô, và sắc màu lịm chết của những bông hoa ép khô.
Em thích vẽ những thứ bé xinh. Những bông hoa, những trái dâu, những con bọ rùa. Nhưng em không thể vẽ được cái gì cho ra hồn. Khi đến lớp học vẽ, người ta bắt em vẽ những cái bình, đầu tượng, trái táo. Em thực sự chán ngán những cái đầu tượng. Cuối cùng em cũng tìm thấy thứ mình thích, những con mắt. Nên em đã vẽ những con mắt, cho đến giờ, em vẫn chỉ vẽ những con mắt. Dù sao thì em nghĩ, nó nói lên gần hết những gì ta có thể biết về một con người.
Giống như sau khi viết vài truyện ngắn và ngay lập tức nhận ra là mình thiếu trí tưởng tượng của một nhà văn, em cũng biết mình không có chút năng khiếu hội họa nào, hoặc nếu có chút ít thì chỉ là năng khiếu thưởng thức.
Tuy nhiên thiếu sót lớn nhất trong giấc mơ hội họa là em chưa bao giờ thực sự quan sát vật thể. Khi em nhìn ngắm những bông hoa, em không nhìn thấy vẻ đẹp của chúng trên từng cánh mịn, hay màu sắc, đường nét. Em chỉ thấy ở đó cảm xúc của chính mình khi nhìn ngắm một thứ gì đó đẹp đẽ. Một họa sĩ phải có tài năng lớn đến mức nào để vẽ được cảm xúc chứ không phải là những vật thể?