16. Thứ Ba Ngày 4 tháng 9 năm 2012-6:15 sáng.
Tôi mở mắt, nhưng đến khi đêm xong bảy mươi sáu ngôi sao mới nhấc người ra khỏi giường, tung chăn để mặc vào bộ đồ chạy. Khi trèo qua cửa sổ phòng ngủ, tôi khựng lại.
Cậu ấy đang đứng bên đường, lưng quay về phía tôi. Hai tay ôm lấy đầu, những múi cơ lưng chuyển động theo từng nhịp thở nặng nhọc. Cậu ấy đang trên đường chạy, tôi không chắc cậu ấy đang đợi tôi hay chỉ tình cờ dừng lại lấy hơi, nên tôi ở yên phía ngoài cửa sổ, hy vọng cậu ấy sẽ chạy tiếp.
Nhưng cậu ấy vẫn đứng đó.
Sau vài phút, cuối cùng tôi cũng lấy đủ khí thế để bước ra sân trước. Nghe tiếng chân của tôi, Holder quay lại. Tôi ngừng bước khi mắt chúng tôi gặp nhau và đứng nhìn chằm chằm cậu ấy. Tôi không trừng mắt hay nhíu mày, chắc chắn cũng không mỉm cười. Tôi chỉ đứng nhìn.
Ánh mắt của Holder không giống mọi khi, tôi chỉ có thể dùng một từ để miêu tả nó: hối tiếc. Nhưng cậu ấy không nói gì, có nghĩa là cậu ấy sẽ không xin lỗi, có nghĩa tôi không có thời gian để cố đoán định cậu ấy lúc này. Tôi chỉ cần chạy.
Tôi bước qua cậu ấy lên vỉa hè, rồi bắt đầu chạy. Sau vài bước chân, tôi nghe thấy cậu ấy chạy theo sau, nhưng mắt tôi vẫn tập trung về phía trước. Cậu ấy không chạy lên cùng tôi - tôi cũng cố tình không giảm tốc độ vì muốn cậu ấy phải ở sau mình. Có lúc tôi chạy nhanh dần, đến mức hết tốc lực, nhưng cậu ấy vẫn giữ nguyên khoảng cách vài bước chân ngay sau tôi. Khi tới một chỗ mà tôi vẫn lấy làm mốc vòng lại, tôi cố tình không nhìn vào cậu ấy. Tôi vòng lại, chạy qua cậu ấy rồi hướng về nhà, toàn bộ nửa quãng đường này cũng y như quãng trước. Im lặng.
Còn chưa đầy hai dãy nhà nữa là về đến, tôi bỗng thấy tức giận vì Holder đột nhiên xuất hiện hôm nay, thậm chí còn tức hơn khi cậu ấy vẫn chẳng xin lỗi gì. Tôi bắt đầu guồng chân chạy nhanh hơn, chắc phải nhanh hơn bất cứ lần chạy nào trước đó, nhưng cậu ấy vẫn tiếp tục bắt kịp. Tôi lại càng điên hơn, vì thế khi rẽ về phố nhà mình, tôi vẫn tiếp tục tăng tốc chạy nhanh hết mức có thể. Dường như thế vẫn chưa đủ nhanh, vì cậu ấy vẫn theo sát. Đầu gối như rời ra, tôi đã ráng tới mức không thở nổi, nhưng chỉ còn hơn hai mươi bước nữa là tôi tới được cửa sổ phòng mình.
Tôi chỉ chạy được thêm mười bước.
Ngay khi giày chạm vào nền cỏ, tôi sụp xuống trên hai chân hai tay rồi hít thở vài hơi thật sâu. Chưa lần nào, kể cả lần chạy bốn dặm đường, sức lực tôi lại bị rút cạn đến mức này. Tôi nằm lăn ra thảm cỏ vẫn còn ướt sương, nhưng lại khiến da thịt tôi khoan khoái. Mắt nhắm lại, tôi thở hổn hển, to đến nỗi mãi mới nghe được tiếng thở của Holder ngay cạnh mình. Tôi biết cậu ấy đang nằm kế bên. Hai chúng tôi đều nằm yên, thở dốc, khiến tôi chợt nhớ về mấy đêm trước khi chúng tôi cũng nằm như thế trên giường, tĩnh trí lại sau những gì cậu ấy làm với tôi. Có lẽ Holder cũng đang nhớ đến chuyện đó, vì tôi lờ mờ cảm thấy ngón út của cậu ấy với sang lồng vào ngón út của tôi. Nhưng lần này khi cậu ấy làm thế, tôi không mỉm cười. Tôi rụt tay về.
Tôi giật tay ra, nhổm dậy và đứng lên. Bước nốt mười bước về phía nhà, tôi trèo vào phòng rồi đóng cửa sổ lại.