33. Chủ Nhật Ngày 28 tháng 10 năm 2012-7:50 sáng.
Những ngón tay Holder chầm chậm lùa vào tóc tôi. Đầu tôi ngả vào lòng cậu ấy, chúng tôi lái xe đi đã được hơn bốn giờ đồng hồ. Tới Waco, cậu ấy tắt điện thoại sau khi nhận được những tin nhắn van nài của mẹ Karen gửi từ điện thoại của tôi, muốn cậu ấy đưa tôi trở về nhà. Vấn đề là, tôi thậm chí còn không biết nhà mình ở đâu nữa.
Dù yêu mẹ Karen, tôi cũng không thể hiểu được chuyện bà đã làm. Không có tình huống nào trên thế giới này mà việc bắt cóc trẻ con lại được xem là đúng đắn, vì thế tôi không biết có bao giờ mình muốn quay về với bà không. Tôi định tìm hiểu thật nhiều thông tin về chuyện đã xảy ra trước khi có bất cứ quyết định nào. Tôi biết điều đúng đắn phải làm là gọi điện ngay cho cảnh sát, nhưng đôi khi điều đúng đắn lại không đem đến câu trả lời tốt nhất.
“Có lẽ chúng ta không nên đến nhà của bố mình,” Holder nói. Tôi cứ tưởng cậu ấy nghĩ tôi đang ngủ, nhưng rõ ràng cậu ấy biết tôi vẫn tỉnh táo nên mới nói chuyện với tôi. “Chúng ta sẽ thuê một phòng khách sạn cho đêm nay và nghĩ xem cần làm gì ngày mai. Mùa hè này mình rời khỏi nhà của bố không mấy vui vẻ và chúng ta đã có đủ kịch tính để giải quyết rồi.”
Tôi gật đầu trên lòng cậu ấy. “Cậu muốn làm gì cũng được. Mình chỉ biết mình cần một chiếc giường, mình kiệt sức lắm rồi. Mình không biết làm sao cậu còn tỉnh táo được.” Tôi ngồi dậy duỗi thẳng hai tay trước mặt, ngay khi Holder cho xe chạy vào bãi đỗ của một khách sạn.
Đặt phòng xong, Holder đưa tôi chìa khóa để ra đỗ lại xe và lấy đồ. Tôi tra chìa vào ổ để mở cửa rồi bước vào phòng khách sạn. Chỉ có mỗi một chiếc giường, chắc cậu ấy yêu cầu thế. Chúng tôi đã ngủ chung giường vài lần rồi, nên nếu cậu ấy yêu cầu hai giường riêng biệt thì còn khó xử hơn.
Mấy phút sau Holder trở lại, đặt đồ của chúng tôi xuống. Tôi lục một lượt đám đồ của mình, tìm thứ gì đó có thể mặc để ngủ. Rủi thay, tôi không mang theo bộ pyjama nào, vì thế tôi bèn tóm lấy chiếc áo phông cùng một món đồ lót.
“Mình cần tắm.” Tôi chộp mấy đồ tắm gội ít ỏi mang theo. Sau một hồi tắm gội thật lâu, tôi muốn sấy khô tóc nhưng thấy mình quá kiệt sức rồi. Thế là tôi buộc túm mớ tóc ướt lại thành chiếc đuôi ngựa ướt nước, chuyển sang đánh răng. Khi tôi bước ra khỏi phòng tắm, Holder đang dỡ mấy túi đồ và treo áo của hai đứa vào tủ. Cậu liếc nhìn tôi, liếc lại lần thứ hai khi thấy tôi chỉ mặc áo phông cùng quần lót. Cậu nhìn tôi chằm chằm, nhưng chỉ trong một giây trước khi bối rối quay đi. Holder đang cố tỏ ra tôn trọng, vì tôi vừa trải qua một ngày dài nhiều biến cố. Tôi không muốn cậu đối xử như thể tôi là một con bé mong manh. Nếu là một ngày khác, hẳn cậu sẽ bình luận về thứ tôi đang mặc trên người, đôi tay cậu hẳn sẽ ở trên mông tôi chỉ đúng hai giây sau. Thay vào đó, cậu ấy quay lưng lại, lấy nốt những món đồ cuối cùng ra khỏi chiếc túi vải thô.
“Mình sẽ đi tắm nhanh,” cậu ấy nói. “Mình đã lấy đầy thùng đá và mấy thứ đồ uống. Mình không chắc cậu muốn soda hay nước, nên đã lấy cả hai.” Rồi cậu ấy lấy quần, bước vòng qua tôi tới phòng tắm, cẩn trọng không nhìn vào tôi. Khi cậu ấy băng qua, tôi nắm lấy cổ tay cậu ấy. Holder ngừng bước và quay lại, thận trọng chỉ nhìn vào mắt tôi.
“Cậu giúp mình một việc được không?”
“Tất nhiên rồi, tình yêu,” cậu ấy nói chân thành.
Tôi lồng tay vào tay Holder, rồi đưa tới miệng, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay cậu, sau đó áp lên má mình. “Mình biết cậu lo cho mình. Nhưng nếu chuyện đang xảy ra trong đời mình lại khiến cậu cảm thấy không thoải mái khi bị mình lôi cuốn, đến nỗi cậu thậm chí không thể nhìn cảnh mình bán khỏa thân, thì tim mình sẽ tan nát mất. Cậu là người duy nhất còn lại bên mình, Holder. Làm ơn đừng đối xử với mình khác biệt.”
Holder nhìn tôi vẻ đã hiểu, rồi rời tay khỏi má tôi. Ánh mắt cậu thả rơi xuống môi tôi, môt nụ cười thấp thoáng nơi khóe miệng. “Cậu bật đèn xanh cho mình thừa nhận rằng mình vẫn muốn cậu, ngay cả khi đời cậu đã trở nên tệ hại ư?”
Tôi gật đầu. “Biết được cậu vẫn muốn mình bây giờ còn cần thiết hơn nhiều so với trước đây, trước khi đời mình trở nên tệ hại.”
Cậu ấy mỉm cười, áp môi lên môi tôi, trượt một bàn tay qua eo, tới mông tôi. Bàn tay kia đỡ chắc lấy gáy tôi, dẫn dắt nó khi cậu ấy hôn tôi thật sâu. Nụ hôn ấy chính xác là thứ tôi cần ngay hiện tại. Nó là thứ duy nhất có thể đem lại cảm giác tốt lành trong thế giới đầy rẫy xấu xa này.
“Mình thực sự cần đi tắm,” Holder nói giữa những nụ hôn. “Nhưng từ giờ mình được phép đối xử với cậu như trước đây phải không?” Cậu ấy tóm lấy mông tôi và kéo tôi áp sát hơn. “Đừng có ngủ gật trong lúc mình tắm nhé, vì khi tắm xong, mình muốn chỉ cho cậu thấy mình nghĩ trông cậu tuyệt vời đến mức nào.”
“Hay đấy,” tôi thì thầm bên miệng Holder. Cậu buông tôi ra rồi bước vào phòng tắm. Tôi nằm xuống giường ngay lúc tiếng vòi nước bắt đầu vang lên.
Tôi cố gắng xem ti vi một lúc vì chưa bao giờ có cơ hội, nhưng chẳng thứ gì làm tôi chú ý nổi. Hai mươi tư giờ qua thật quá rã rời, mặt trời đã lên cao, chúng tôi thậm chí vẫn chưa được chợp mắt. Tôi kéo tất cả mành rèm lại, bò trở lại giường, ném một cái gối về phía trước. Ngay khi bắt đầu chìm vào giấc ngủ, tôi cảm thấy Holder trèo vào giường phía sau mình. Một cánh tay cậu ấy trượt dưới gối tôi, tay kia ôm lấy người tôi. Tôi có thể cảm thấy lồng ngực ấm áp cùng đôi tay mạnh mẽ của cậu bao bọc lấy mình. Cậu dịu dàng đan tay vào tay tôi, hôn nhẹ lên đầu tôi.
“Mình sống vì cậu,” tôi thì thầm với cậu ấy.
Holder lại hôn lên đầu tôi, thở dài vào tóc tôi. “Mình không nghĩ mình có thể yêu yêu thích thích cậu như xưa nữa. Khá chắc là mình đã vượt qua cái mốc đó lâu rồi. Thực lòng, chắc chắn mình đã vượt qua nó, nhưng mình vẫn chưa sẵn sàng nói với cậu. Khi nói ra điều đó, mình muốn nó phải tách biệt, không liên quan gì đến ngày hôm nay. Mình không muốn cậu nhớ về nó trong hoàn cảnh này.”
Tôi kéo bàn tay cậu ấy lên miệng, nhẹ nhàng hôn. “Mình cũng thế.”
Một lần nữa, trong thế giới mới mẻ đầy rẫy đớn đau và dối trá hiện tại, chàng trai hết hy vọng này không hiểu sao vẫn tìm được cách khiến tôi cười.