35. Chủ Nhật Ngày 2 tháng 5 năm 1999-2:35 chiều.
Bố cậu có làm tiệc sinh nhật cho cậu không?” Lesslie hỏi.
Tôi lắc đầu. “Mình làm gì có tiệc sinh nhật!”
Lesslie nhíu mày, ngồi xuống giường tôi, cầm lên một hộp quà còn kín nguyên nằm trên gối. “Đây không phải quà sinh nhật của cậu sao?” Bạn ấy hỏi.
Tôi cầm lấy chiếc hộp từ tay bạn, đặt nó lại trên gối. “Không. Bố tớ cứ hay mua quà cho tớ thế này đấy.”
“Cậu có định mở nó ra không?”
Tôi lại lắc đầu. “Không. Tớ không muốn.”
Lesslie gập tay lại trong lòng, thở dài rồi nhìn quanh căn phòng. “Cậu có nhiều đồ chơi thật đấy. Sao chúng mình không vào đây chơi bao giờ nhỉ? Chúng mình chỉ toàn sang nhà tớ, mà ở đó thì chán chết.”
Tôi ngồi bệt trên sàn, chộp lấy đôi giày để xỏ vào. Tôi không nói với Lesslie rằng mình ghét căn phòng này. Tôi không nói với bạn ấy tôi ghét nhà tôi. Tôi không nói ra chúng tôi luôn sang nhà bạn ấy vì tôi thấy an toàn hơn khi ở đó. Cầm dây giày trên tay, tôi xích lại gần chỗ bạn ấy trên giường. “Cậu có biết buộc không?”
Lesslie túm lấy bàn chân tôi và kê lên đầu gối bạn ấy. “Hope, cậu sắp năm tuổi rồi. Cậu cần phải học cách tự buộc dây giày chứ. Mình và Holder biết buộc dây giày từ hồi năm tuổi cơ.” Bạn ấy ngồi xuống sàn trước mặt tôi. Bạn ấy nói như thể bạn ấy lớn hơn tôi cả chục tuổi. Mà bạn ấy mới vừa lên sáu, hơn tôi có một tuổi, vì tôi sắp lên năm rồi.
“Xem tớ đây này,” bạn ấy nói. “Cậu thấy sợi dây này chứ? Cầm lấy nó như thế.” Bạn ấy nhét sợi dây vào tay tôi, chỉ cho tôi cách quấn rồi kéo nó cho đến khi nó được buộc chặt. Giúp tôi buộc đi buộc lại hai lần, xong bạn ấy lại cởi ra bảo tôi tự làm lấy lần nữa. Tôi gắng nhớ lại lời chỉ dẫn. Lesslie đứng lên, bước tới tủ quần áo của tôi trong khi tôi đang ráng sức thắt sợi dây.
“Mẹ cậu đây à?” Bạn ấy hỏi, cầm lên một bức ảnh. Tôi nhìn bức ảnh trong tay bạn ấy rồi lại nhìn xuống đôi giày.
“Ừ.”
“Cậu có nhớ mẹ không?”
Tôi gật đầu, rồi lại tập trung vào sợi dây, cố không nghĩ về chuyện tôi nhớ mẹ nhiều đến thế nào. Tôi nhớ mẹ vô cùng.
“Hope, cậu làm được rồi!” Lesslie reo lên. Bạn ấy ngồi xuống trước tôi trên sàn và ôm chầm lấy tôi. “Tự cậu đã làm được hết rồi. Giờ cậu biết cách buộc dây giày rồi nhé!”
Tôi nhìn xuống chân và mỉm cười.