← Quay lại trang sách

Chương 5 - Từ Miệng Ếch.

Alex không còn ở trong phòng mình nữa. Em đang rơi vào một thế giới đầy ánh sáng.

Alex rơi càng lúc càng xa hơn, nhanh hơn. Em chóng mặt và sợ hãi. Em thét lên cầu cứu nhưng không thể nghe được giọng của chính mình. Liệu có bao giờ ngừng rơi không? Em sắp chết sao? Hay em đã chết rồi? Cô bé tự hỏi liệu mình có còn được gặp lại gia đình không.

Alex có thể nghe tiếng chim ríu rít và cây cối xào xạc trong gió. Tiếng động có vẻ càng lúc càng gần, nhưng cô bé vẫn cứ rơi, rơi mãi mà không biết mình đang rơi đến chốn nào…

“Úi da!” Alex xuýt xoa khi ngã oạch xuống đất. Cú tiếp đất đủ mạnh để gây đau nhưng không đến mức làm cô bé bị thương nghiêm trọng. Nếu không phải vì cú tiếp đất thô bạo này, cô bé chắc vẫn nghĩ mình đang nằm mơ.

Alex nhanh chóng đứng lên. Em tự bắt mạch để biết chắc tim mình vẫn còn hoạt động; từ những gì em biết thì em vẫn còn sống. Cô bé rất biết ơn khi rốt cuộc cũng thôi rơi xuống… nhưng chính xác thì Alex đã rơi đến chỗ nào?

Alex đang đứng trên một con đường đất giữa một khu rừng rậm. Cây rừng cao và thẫm màu, rêu xanh xám phủ lên những thân cây. Ánh mặt trời rọi qua một màn sương mỏng. Tiếng chim kêu lanh lảnh vang vọng xuống từ ngọn cây cao và, nếu lắng tai thật chăm chú, Alex có thể nghe tiếng róc rách khe khẽ của một dòng suối xa.

Alex xoay vòng, nhìn về mọi hướng. Cô bé thở mạnh hơn khi thấy rõ cảnh vật mới mẻ xung quanh. Em có đang phản ứng thái quá hay chưa phản ứng đủ mạnh đối với việc vừa mới xảy ra không? Và chính xác thì cái gì đã xảy ra cơ chứ?

Alex ngước nhìn xem liệu có một cái lỗ nào mà mình đã rơi qua đó hay chăng, hy vọng thấy được một kiểu cửa sổ nào đó nhìn vào phòng mình, nhưng tất cả những gì em thấy là các cành cây và bầu trời bên trên.

“Mình đang ở đâu đây?” Alex tự hỏi.

“AAAAAAAAAA!” Như thể vừa rơi ra từ không khí, Conner ngã mạnh xuống đất bên cạnh chị cậu. Cậu bé tái nhợt và đang gào lên, tay chân dang rộng ra. “Mình còn sống không? Mình đang chết đi ư? Hay mình đã chết rồi?” cậu bé hỏi trong lúc nằm bẹp dưới đất, mắt nhắm tịt lại.

“Em còn sống!” Alex bảo cậu. Cô bé chưa bao giờ vui sướng khi gặp được em trai đến thế.

“Alex, là chị đó sao?” Conner hỏi. Cậu từ từ hé mắt, mở từng con một rồi nhìn quanh. “Chúng ta đang ở đâu vậy?” cậu bé hỏi trong lúc được chị đỡ đứng dậy.

“Trông có vẻ là một kiểu… rừng rậm gì đó,” Alex đáp.

Nó không giống bất cứ khu rừng nào mà bọn trẻ từng thấy – ít nhất thì trong đời thật là vậy. Màu sắc rất sống động và bầu không khí lạnh ráo. Cứ như thể bọn trẻ đã rơi vào một bức tranh, một bức tranh mà Alex chắc chắn đã từng thấy trước đây rồi.

“Nhìn kìa,” Conner kêu lên, chỉ xuống mặt đất. “Cả đống bút chì của chúng ta!”

Con đường trải đầy bút chì mà Alex đã thả vào cuốn sách tuần qua. Cô bé cũng tìm thấy cái cặp và một vài cái tất bẩn giữa mớ lộn xộn. Nhưng những quyển sách mà cô bé đã thả vào Miền Cổ Tích thì đâu mất rồi?

“Thì ra đây là nơi mà chúng đã đến!” Alex vỡ lẽ.

“Nhưng đây là đâu chứ?” Conner hỏi. “Chúng ta đang ở cách nhà bao xa?”

Alex không trả lời được. Em bắt đầu trở nên lo lắng hệt như Conner. Cảnh này còn tệ hơn là đi lạc nữa.

“Tất cả chuyện này là lỗi của chị đấy, Alex!” cậu bé nói.

“Lỗi của chị ư?” Alex lớn tiếng. “Chúng ta sẽ chẳng ở đây nếu em đã chịu gõ cửa phòng chị thay vì xông vào như thể cháy nhà vậy!”

“Em biết chị đã dự tính chuyện này rồi,” Conner đáp. “Em phải ngăn cản chị!”

“Chị không định đi vào cuốn sách. Chị chỉ thử chút thôi!” Alex giải thích. “Em không cần phải theo chị đến đây.”

“Ồ, chắc vậy đấy! Chẳng lẽ em nên để mặc chị một mình trong cuốn sách hay sao?” cậu bé kêu lên. “Em phải nói gì với mẹ khi mẹ về nhà?” ‘Chào mẹ, hy vọng mẹ đã có một ngày làm việc tốt lành. Alex rơi vào một cuốn sách rồi. Nhân tiện, bữa tối có gì vậy ạ?’ Vừa phải thôi chứ!” Conner bắt đầu nhảy tưng tưng cao hết sức có thể.

“Em đang làm gì vậy?” Alex hỏi.

“Mình ngã xuống. Từ. Chỗ nào đó. Trên kia. Phải. Có. Một cách. Để. Trở lại.” cậu bé đáp, nhưng tất cả chỉ vô ích. Cuối cùng, Conner chỉ làm cho chính mình kiệt sức và phải ngồi bệt xuống đất tựa vào một thân cây.

“Lỡ như chúng ta đã bị đưa đến một đất nước khác thì sao?” Conner hỏi; càng nghĩ trán cậu bé càng nhăn lại. “Lỡ như nó đưa mình tới Canada hay Mông Cổ hay gì đó thì sao? Mất bao lâu thì mẹ hay ai đó mới tìm được chúng ta?”

Bỗng nhiên, mặt đất bắt đầu rung chuyển. Tiếng động ầm ầm dữ dội nuốt chửng khu rừng. Các cành cây chao đảo và những hòn đá trên mặt đất bắt đầu nhảy nhót trong khi vật gì đó khổng lồ tiến gần hơn về phía chúng.

“Lại chuyện gì thế này?” Conner la hoảng.

“Phải nấp thôi!” Alex quyết.

Cô bé chụp lấy cặp và bọn trẻ chạy khỏi con đường, tiến vào khu rừng một chút rồi ẩn nấp sau một cái cây đặc biệt to lớn.

Hai đứa không thể tin nổi cái mà chúng đang nhìn thấy. Một đoàn quân hùng hậu cưỡi ngựa trắng vọt qua trước mặt chúng. Áo giáp của họ sáng bóng. Họ mang những cái khiên màu bạc xen lẫn xanh lục với những quả táo đỏ to tướng sơn lên trên và phất những lá cờ có hoa văn tương tự.

“Alex, chúng ta đã trở về quá khứ sao?” Conner lo lắng hỏi chị. “Đoàn người vừa rồi hệt như tiến ra từ thời Trung cổ ấy!”

Mớ bút chì đều bị đạp nát vụn dưới gót ngựa. Đội quân tiến lên vội vã và gấp gáp đến độ không ai trong số họ nhận ra cặp song sinh đang sửng sốt hé nhìn từ sau cái cây.

Alex nhìn đắm đuối những cái khiên của họ. Một trái táo đỏ mà lại trang trí lên khiên thì thật là lạ, nhưng có gì đó rất quen thuộc về nó. Cô bé không thể nghĩ ra được.

Tiếng ầm ầm nhỏ dần đi khi đoàn quân biến mất cuối con đường đất. Bọn trẻ cùng ở yên một lát đằng sau cái cây, đảm bảo họ đã rời đi.

“Không biết chị thì thế nào, chứ em đã gặp đủ chuyện kích động mà em có thể chịu được trong một ngày rồi,” Conner nói với Alex.

Một tờ thông cáo gắn trên cái cây gần đó làm Alex chú ý. Cô bé đi đến đó rồi gỡ nó khỏi thân cây để xem xét kỹ hơn. Nó đã cũ, với những con chữ đã mờ đi và bức ảnh một cô bé có mái tóc vàng loăn xoăn và cái nhìn cáu kỉnh nằm chính giữa. Tờ thông cáo viết:

TRUY NÃ

ĐÃ CHẾT HAY CÒN SỐNG: GOLDILOCKS

VÌ TỘI ĂN TRỘM, ĐÁNH CẮP VÀ TRỐN CHẠY KHỎI LUẬT PHÁP

Khuôn mặt Alex trở nên trắng nhợt, và cô bé nín thở một chốc; cô đã nhận ra mình đang ở đâu. Hèn gì mà cây cối trông quen thế. Cô bé đã nhiều lần nhìn thấy những hình ảnh này từ bé đến nay. Cuốn sách đã mang cả bọn đến đúng nơi Alex hằng mong mỏi.

“Có thể sao?” cô bé tự hỏi. Các bánh răng trong đầu cô chưa bao giờ quay nhanh như lúc này.

“Cái gì có thể?” Conner hỏi. “Chị biết chúng ta đang ở đâu à?”

“Chị nghĩ thế,” Alex đáp lời em.

“Ở đâu?” Conner hỏi, cảm thấy sợ câu trả lời.

“Conner, chúng ta đã đi vào trong cuốn sách,” Alex giải thích, nhưng Conner không theo kịp. “Chị nghĩ chúng ta thực sự đang ở trong Miền Cổ Tích.”

Alex đưa em tờ thông cáo Truy nã để cậu đọc. Mắt cậu bé nở to như loài vượn cáo.

“Không không không! Chuyện này không thể xảy ra được! Nó thật điên rồ!” cậu lắc đầu quầy quậy. Cậu đưa trả chị tờ thông cáo như thể nó bị nhiễm bệnh dại vậy. Cậu bé không thể tin nổi những gì chị mình đang nói; cậu cũng không muốn tin. “Chị đang nói là mình đang ở trong thế giới cổ tích ư?”

“Ở đâu chị cũng có thể nhận ra khu rừng này! Nó đi ra từ cuốn sách của bà mà,” Alex nói với một nụ cười ngoài dự tính. “Nhưng thế thì hợp lý quá rồi! Nó còn mang chúng ta đi đâu được nữa?”

“Chúng ta vừa rơi xuyên qua một cuốn sách! Chẳng có gì hợp lý cả!” Conner đáp lại. “Vậy rồi chúng ta mắc kẹt ở đây hay sao? Làm sao mình về nhà được?”

“Chị không trả lời được hết, Conner à,” Alex đáp. “Đừng quên là tất cả những chuyện này cũng chỉ vừa xảy ra với chị thôi!”

Conner bắt đầu đi vòng quanh rừng cây, tay chống nạnh. “Em không thể tin nổi mình trốn cấm túc để rồi rơi vào một chiều không gian khác,” cậu nói.

Alex cảm thấy chút biết ơn vì cậu em đã đi theo mình. Bọn trẻ đã sống bên nhau cả cuộc đời chúng và cùng học một lớp từ hồi mẫu giáo. Cô bé không chắc mình có thể chịu nổi việc rơi vào chiều không gian khác một mình.

“Em hy vọng chị vui rồi đó, Alex,” Conner lên tiếng. “Em đã bảo chị là chúng ta nên ném cuốn sách xuống sông cho rồi!”

“Trách cứ chị đủ rồi đấy,” Alex đáp trả. “Việc mình đến đây ra sao không quan trọng, vấn đề là mình ở đây rồi. Việc cần kíp là phải tìm được ai đó có thể giúp chúng ta về nhà!”

“Xin lỗi, anh có thể giúp gì cho các em không?” một giọng nói rõ ràng vang lên đằng sau bọn trẻ. Hai đứa giật bắn mình trước một tiếng nói khác ngoài chúng. Cặp song sinh quay lại để xem tiếng nói đến từ đâu, nhưng khi đã thấy rồi, cả hai đều ước rằng chúng chưa thấy gì cả.

Đứng đằng sau Alex và Conner là thứ mà miêu tả chính xác nhất là một người ếch. Anh ta cao, mặt bạnh, mắt to, lấp lánh, và làn da xanh sáng bóng. Người ếch mặc một bộ gi-lê bảnh bao và cầm theo một cái lọ thủy tinh lớn đựng lá sen.

“Thứ lỗi cho anh vì đã nghe trộm, nhưng anh khá thạo đường đấy nếu các em cần chỉ đường,” anh ta nói với một nụ cười thật rộng.

Alex và Conner sợ đến cứng người. Nếu cần thêm bằng chứng chỉ ra chúng đang ở trong thế giới cổ tích thì chính là đây.

“Các em trông quá nhỏ để ở trong rừng một mình,” người ếch nói. “Các em đi lạc à?”

Conner để vuột ra một tiếng rít thất thanh kéo dài hơn cần thiết. “Làm ơn đừng ăn thịt chúng tôi!” cậu nói, rồi ngã vật xuống đất.

Người ếch cau mày nhìn xuống cậu bé. “Anh bạn trẻ, anh không hề có ý định ăn thịt em,” anh ta nói. “Cậu ấy lúc nào cũng thế ư?” người ếch hỏi Alex.

Alex trả lời với một tiếng rít gần như y hệt cậu em khi nãy.

“Anh biết, anh biết. Đừng lo. Anh đã quá quen với việc mọi người la hoảng khi thấy anh rồi,” người ếch bảo chúng. “Hãy gạt bỏ cảm giác đó đi. Cơn sửng sốt chỉ kéo dài một chốc thôi.”

“Chúng tôi xin lỗi!” Alex cuối cùng cũng thốt được nên lời. “Chỉ là, nơi chúng tôi ở không có nhiều… ừm… người ếch? Xin lỗi nếu đó không phải là danh từ đúng để chỉ giống loài của anh!”

Conner lại buột ra một âm thanh chói lói nữa. Lần này không phải là một tiếng thét, nhưng dù sao thì vẫn đáng xấu hổ.

Người ếch quan sát gương mặt chúng và đặc biệt chú ý đến áo quần của chúng. “Chính xác thì các em đến từ đâu?”

“Khá xa nơi đây,” Alex đáp.

Một tràng tiếng sói tru chợt vút lên vang vọng khắp khu rừng. Cả ba người bọn họ đều giật nảy người trước âm thanh đó. Người ếch nhìn quanh các thân cây, đôi mắt to, lấp lánh của anh ta ánh lên nỗi sợ hãi.

“Sụp tối rồi,” người ếch nói. “Tốt hơn là chúng ta vào trong thôi. Làm ơn, hãy theo anh về nhà. Chỉ mất vài phút đi bộ từ đây thôi.”

“Có cố gắng đấy!” Conner đáp.

Tiếng sói tru lại dội vang. Lần này chúng to hơn lần trước nhiều. Dù lũ sói đang ở đâu thì chúng cũng đang đến gần hơn.

“Anh biết giờ trông anh rất đáng sợ,” người ếch nói với bọn trẻ, “nhưng anh chẳng là gì cả so với một vài sinh vật lẩn khuất trong khu rừng này ban đêm. Anh hứa sẽ không làm hại các em.”

Nỗi lo lắng trong ánh mắt anh ta thiết tha đến độ thật khó mà không tin tưởng. Người ếch rời đi, bước nhanh vào sâu hơn trong khu rừng.

Alex thúc Conner. “Tốt hơn là mình đi theo anh ấy.”

“Chị có điên không? Em không đi về nhà với một con ếch khổng lồ đâu!” Conner thì thầm với chị.

“Chúng ta có gì để mất nào?” Alex hỏi.

“Trừ cái mạng của chúng ta?” Conner vặt lại, nhưng, bất chấp phản đối của mình, cậu bé bị chị lôi đi và kéo theo hướng mà người ếch đang dẫn bước.

Cặp song sinh bước vội theo sau người ếch. Chúng luồn lách giữa các thân cây, nhảy qua những tảng đá và rễ cây nhô lên khỏi mặt đất. Càng vào sâu trong rừng, thân cây lại càng to lớn hơn. Trời sụp tối rất nhanh và gần như tối mịt khi chúng đến được nhà của người ếch.

Alex và Conner đứng sát vào nhau. Với mỗi bước đi, chúng lại thêm băn khoăn không biết có lựa chọn thông minh không khi đi theo sinh vật kỳ lạ này.

“Lối này,” anh ta nói.

Người ếch gạt sang bên mớ dây leo chăng ngang cánh cửa gỗ lớn được ngụy trang thành sườn của một ngọn đồi nhỏ. Anh ta kéo cửa mở ra và dẫn bọn trẻ đang ngần ngừ đi vào lòng đất. Anh ta nhìn lại khu rừng phía sau, đảm bảo họ không bị bám đuôi, trước khi đóng sập cánh cửa sau lưng.

Đó là một hầm ngầm rất tối. Alex và Conner đứng sát vào nhau đến độ người ta có thể nhầm chúng là cặp song sinh người Thái.

“Hãy bỏ quá cho sự lộn xộn nhé. Anh không mong có bạn đến chơi,” người ếch xin lỗi, và dùng diêm thắp một ngọn đèn.

Alex và Conner không biết phải trông đợi điều gì ở ngôi nhà của một người ếch, nhưng chắc chắn đó không phải là những gì chúng đang trông thấy.

Bọn trẻ đang ở trong một căn phòng lớn với tường đất và trần nhà bằng đất thấp lè tè. Rễ của một cái cây mọc bên trên thõng xuống như một chùm đèn treo. Một đống ghế và sô-pha to kềnh, êm ái – nhiều miếng đệm đã thòi cả ruột nhồi ra – nằm giữa căn phòng và được xếp đối diện với cái lò sưởi nhỏ. Gần đó, các chén và ấm trà được treo trên đầu móc phía trên một gian bếp nhỏ nhắn.

Trước sự vui sướng của Alex, sách nằm ở khắp nơi. Hàng kệ sách xếp dọc theo các bức tường đất; hàng đống sách được chất chồng trên mọi chỗ trống và trên nền; như thể căn phòng bị “nhiễm” văn chương vậy.

“Conner,” Alex thì thầm vào tai cậu em. “Nhìn quanh chỗ này mà xem! Cứ như chúng ta đang được trải nghiệm khoảnh khắc giữa Lucy và ngài Tumnus ấy nhỉ!”

Conner nhìn quanh và hiểu ngay ý chị. “Ngay cả nếu anh ta đãi chúng ta một bữa tiệc Thổ Nhĩ Kỳ thịnh soạn đi nữa, em cũng không quan tâm: Chúng ta phải ra khỏi đây!” cậu bé thì thầm đáp trả.

“Nó hơi bẩn nhưng ấm cúng,” người ếch nói. “Thật khó để tìm được một vị chủ nhà chịu chứa một con ếch, nên anh đã làm hết sức với những gì mình có.”

Anh ta đặt cái lọ lá sen lên bệ lò sưởi và lập tức thắp lên một ngọn lửa trong lò. Anh đổ đầy một cái ấm với nước từ bình chứa, đặt nó lên bếp rồi ngồi xuống một cái ghế trắng to gần đó nhất. Anh chàng vắt chân lên và xếp hai tay gọn trên đùi. Đó quả là một ngài ếch lịch lãm.

“Mời ngồi,” người ếch nói, chỉ tay vào chiếc sô-pha trước mặt. Bọn trẻ ngần ngại làm theo. Chiếc sô-pha hơi lổn nhổn nên bọn trẻ phải nhấp nhổm mãi trên ghế để tìm được chỗ ngồi thoải mái.

“Anh là cái gì vậy?” Conner hỏi người ếch.

“Conner, không được thô lỗ!” chị cậu quở trách, thúc khuỷu tay vào bên hông cậu.

“Không sao đâu,” người ếch nói với một nụ cười xen lẫn nhiều cảm xúc. “Anh biết người khác phải mất một lúc mới quen được vẻ bề ngoài của mình. Cả anh cũng chưa hoàn toàn thích nghi được với nó.”

“Ý anh là, anh không phải lúc nào cũng là một… ừm… người ếch sao?” Alex hỏi, tế nhị hết sức có thể.

“Trời ơi, không,” người ếch nói. “Anh bị nguyền nhiều năm trước bởi một phù thủy dữ dằn”

“Vì sao vậy?” Alex hỏi. Cô bé cảm thấy hứng thú với vẻ bình thản của người ếch khi anh nói thế.

“Để dạy cho anh một bài học, anh đoán thế,” người ếch đáp. “Anh từng là một chàng trai trẻ quá phù phiếm. Phù thủy biến đổi vẻ bề ngoài của anh để anh mất đi chính những thứ mình vẫn coi nhẹ.”

Nụ cười nở rộng của anh ta thoáng mờ đi. Đó hẳn nhiên là một trải nghiệm rất dài và đầy đau đớn, và trông anh vẫn còn vẻ hẫng hụt và hoài nhớ. Bọn trẻ chưa bao giờ thấy một con ếch mà lại có vẻ buồn đến thế.

“Em không thể tưởng tượng nỗi cảm giác khi đó thế nào,” Alex nói, tỏ ra đầy thương cảm.

“Chúng em có thể gọi anh là Froggy không?” Conner hỏi với một nụ cười tủm tỉm.

“Conner!” Alex khiển trách.

“Được thôi.” Người ếch gật đầu, và nụ cười trở lại trên mặt anh ta. “Anh đã học được rằng người ta càng chấp nhận khuyết điểm của mình thì càng ít khuyết điểm hơn! Cứ tự nhiên gọi anh là Froggy. Anh thích nó hơn đấy.”

Conner nhún vai và mỉm cười.

“Anh lấy cho các em ít trà lá sen nhé?” Froggy hỏi bọn trẻ.

Cả hai gật đầu; chúng không muốn tỏ ra bất lịch sự. Froggy nhấc ấm trà khỏi bếp lửa và nhảy – thật đấy – đến bàn bếp rồi rót nước vào ba tách trà. Anh mở cái lọ đặt trên bệ lò sưởi, cho vào mỗi tách một chiếc lá sen rồi khuấy lên.

“Hai em có ai dùng ruồi với trà không?” anh ta hỏi, với tay lấy một cái lọ khác trên bệ lò, cái này chứa đầy ruồi chết.

“Không, cảm ơn,” Conner đáp. “Đang cố kiêng món đó đây.”

“Tùy em thôi,” Froggy nói và cho vài con ruồi vào tách trà của anh ta. Anh đưa mỗi đứa trẻ một tách trà và lại ngồi xuống đối diện với chúng. Bọn trẻ nhìn chăm chăm vào tách trà giây lát rồi quyết định ít nhất chúng cũng phải giả vờ uống.

“Các em tên gì?” Froggy hỏi bọn trẻ.

“Em tên Alex và đây là em trai em, Conner.”

Một nụ cười lớn và vui sướng nở ra trên gương mặt Froggy.

“Em có lẽ là Alex Bailey chăng?” Froggy hỏi, cười toe toét đến mang tai.

“Ừm… đúng vậy.” Alex rất ngạc nhiên. Làm sao con người lưỡng cư này lại biết cô bé là ai chứ?

“Là người được nói đến trong câu ‘Quyển sách này thuộc về Alex Bailey’ đúng không?” Froggy hỏi. Anh ta nghiêng qua một bên ghế và nhấc ra một chồng sách, mở một cuốn ra để lộ dòng chữ viết trong đó.

“Chúng là sách của em!” Alex hào hứng nói, nhận ra những quyển sách cô bé đã thả vào trong Miền Cổ Tích. “Em vẫn tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra với chúng.”

“Quả là kỳ lạ,” Froggy giải thích. “Anh ra ngoài bắt ruồi và đang đi trên con đường xuống đầm lầy thì một quyển sách từ trên trời rơi xuống trúng đầu anh. Anh trở lại vào hôm sau và tìm thấy nhiều quyển khác ở cùng chỗ đó. Nó là chuyện kỳ lạ nhất từng xảy ra với anh đấy!”

“Ý anh là, ngoại trừ việc bị biến thành ếch, nhỉ?” Conner hỏi. “Bởi vì nếu em là anh, việc đó sẽ đứng đầu danh sách của em – úi da!” Alex thúc cùi chỏ vào em.

Froggy lờ Conner đi và tiếp tục giải thích.

“Như các em có thấy từ các dãy kệ của anh, anh rất thích sưu tầm sách, nhất là khi anh không trông đợi mà được,” anh ta nói. “Và những quyển sách này chẳng giống bất cứ cái gì anh từng đọc! Chúng miêu tả những con người và nơi chốn mà anh chưa bao giờ thấy hay nghe nói tới, vậy mà anh cứ nghĩ rằng mình đã thấy mọi thứ rồi! Tác giả viết về những nơi chốn thật thú vị. Em có thể tưởng tượng nổi một thế giới không có phù thủy, quái vật hay người khổng lồ không? Tưởng tượng phong phú thật!”

Froggy khúc khích cười với ý nghĩ này. Bọn trẻ cũng cười theo với tiếng cười vờ vĩnh giống thật nhất mà chúng có thể tạo ra được.

“Anh cứ giữ lấy chúng đi. Em còn bản sao của chúng ở nhà,” Alex bảo người ếch.

Froggy rất vui khi nghe những lời này.

“E hèm,” Conner đằng hắng. “Nhân tiện nói về nhà, em không có ý làm gián đoạn câu lạc bộ sách nhỏ này đâu, nhưng chúng em đang bị lạc rất xa và muốn biết mình đang ở đâu.”

Đôi mắt lấp lánh của Froggy hết chiếu vào Alex lại đến Conner, dò xét chúng thật kỹ.

“Ôi, các em nhỏ ơi, các em sẽ không ở đây nếu biết rõ nơi này,” Froggy nói. “Các em đang ở trong Rừng Chú Lùn.”

Anh ta trông chờ bọn trẻ tỏ vẻ lo lắng, nhưng Alex và Conner chỉ nhìn chằm chằm vào người ếch mà không có biểu hiện gì.

“Rừng Chú Lùn ư?” Alex hỏi. “Rừng Chú Lùn là sao?”

“Các em chưa từng nghe nói đến họ sao?” Froggy hỏi, vô cùng sửng sốt. Bọn trẻ cùng lắc đầu.

“Đó là một nơi rất nguy hiểm,” Froggy bảo. “Đó là khu vực duy nhất trong miền đất này không có người lãnh đạo hay chính quyền nào; đó là một vương quốc mà ai cũng là quốc vương của chính họ. Nó từng là nơi cư trú của các chú lùn, những người làm việc trong hầm mỏ, nhưng giờ thì đầy rẫy tội phạm và mấy tay trốn chạy lang bạt. Đó là nơi mà người ta tới khi họ không muốn bị ai tìm thấy.”

Cái việc biết rằng mình không chỉ lạc vào một thế giới khác mà còn vào vùng nguy hiểm của thế giới đó chẳng làm bọn trẻ bớt lo lắng chút nào.

“Ở đây có vương quốc nào khác không?” Alex hỏi.

Froggy rất kinh ngạc. Cứ như thể cô bé vừa hỏi bầu trời màu gì vậy. Tuy nhiên, anh có vẻ thích thú với sự ngơ ngác của bọn trẻ.

“Tất nhiên là có,” anh ta đáp. “Ở đây có Vương quốc Bắc Phương, Vương quốc Say Ngủ, Vương quốc Charming, Vương quốc Góc Khuất, Vương quốc Tiên, Vương quốc Quàng Khăn Đỏ, Đế quốc Yêu Tiên, Rừng Chú Lùn và Lãnh địa Quỷ lùn và Yêu Tinh. Làm sao các em có thể không biết về chúng chứ?”

Những lời này khiến đầu óc hai đứa trẻ quay mòng mòng. Thế giới cổ tích rốt cuộc rộng lớn đến đâu vậy?

Vẻ mặt ngơ ngác của bọn trẻ khiến Froggy phải nhảy ra khỏi ghế, băng ngang đến chỗ một kệ sách rồi trở lại với một cuộn giấy lớn. Anh ta đưa nó cho bọn trẻ, và bọn trẻ mở nó ra.

Đó là một tấm bản đồ lớn, chi tiết về thế giới mới mà chúng đang ở. Thế giới cổ tích là một lục địa mênh mông, được bao quanh bởi những rặng núi, bao phủ bởi rừng rậm với lâu đài, cung điện và các ngôi làng rải rác khắp nơi.

Vương quốc Bắc Phương là vương quốc lớn nhất và chiếm phần lớn phần trên bản đồ. Lớn thứ hai là Vương quốc Charming, trải dài đến phương nam, và lớn thứ ba là Vương quốc Say Ngủ, trải dọc theo rìa đông. Rừng Chú Lùn bao trùm phần lớn vùng đất phía tây.

Vương quốc Góc Khuất bị đẩy vào góc nhỏ xa xôi phía tây nam lục địa, và ở góc tây bắc là Đế quốc Yêu Tiên. Giữa Vương quốc Charming và Vương quốc Say Ngủ là Vương quốc Tiên, ngay bên trên đó là Lãnh địa Quỷ lùn và Yêu tinh.

Vương quốc Tiên trông thật đẹp, vì nó vô cùng rực rỡ và có vẻ óng ánh trên bản đồ. Lãnh địa Quỷ lùn và Yêu Tinh trông rất đáng sợ và có vẻ bị vây quanh bởi các tảng và khối đá lớn, không ai ra vào được.

Ngự trị nơi trung tâm là Vương quốc Quàng Khăn Đỏ, dễ thấy là được bao quanh bởi một bức tường gạch có kích thước khổng lồ.

Alex và Conner không thể tin nổi. Thế giới mà những câu chuyện về nó đã cùng hai chị em lớn lên là có thật. Tất cả đều có thật, nó lại còn lớn hơn và tốt hơn chúng có thể tưởng tượng nữa.

Alex không thể kiềm nén cảm xúc. Lệ bắt đầu dâng lên trong mắt cô bé.

“Cùng với nhau, tất cả các vương quốc tạo nên Liên minh Hạnh phúc Mãi mãi,” Froggy giải thích.

“Liên minh Hạnh phúc Mãi mãi?” Conner hỏi với chút mỉa mai trong giọng nói.

“Đó là tổ chức được thành lập nhằm bảo vệ hiệp ước mà tất cả những người trị vì đã ký để mọi vương quốc đều được sống trong hòa bình và thịnh vượng,” Froggy cho bọn trẻ biết.

“Nghe như Liên Hiệp Quốc của chúng ta vậy,” Alex thầm thì với Conner.

“Mỗi vương quốc đều có truyền thống và lịch sử của riêng họ,” Froggy tiếp tục.

“Và em cho là có những ông vua và bà hoàng hậu, phải không?” Conner hỏi.

“Ồ, đúng thế,” Froggy đáp. “Vương quốc Bắc Phương do Nữ hoàng Bạch Tuyết cai trị. Vương quốc Góc Khuất được sự bảo hộ của Nữ hoàng Rapunzel. Vương quốc Say Ngủ - trước đây được biết đến với tên gọi Vương quốc Đông Phương, nhưng đã được đổi tên theo lời nguyền đáng sợ giáng lên nó – được cai trị bởi Nữ hoàng Ngủ Trong Rừng. Và dĩ nhiên, Vương quốc Charming được cai trị bởi Đức Vua Charming và vợ của ngài, Hoàng hậu Lọ Lem.”

“Đợi đã, đây là những người đang tại vị sao?” Alex hỏi, ánh mắt lấp lánh niềm hứng thú. “Ý anh là Lọ Lem, Bạch Tuyết, Người Đẹp Ngủ Trong Rừng… tất cả bọn họ vẫn còn sống?”

“Dĩ nhiên là thế rồi!” Froggy đáp.

“Ôi ơn trời, tuyệt quá!” Alex hào hứng nói. “Điều đó chẳng phải tuyệt lắm sao, Conner?”

“Sao cũng được,” Conner lầm bầm.

“Chứ các em cho rằng họ già lắm rồi sao?” Froggy hỏi. “Nữ hoàng Bạch Tuyết và Đức Vua Charming chỉ vừa mới kết hôn được vài năm. Hoàng hậu Lọ Lem và Đức Vua Charming đang trông đợi đứa con đầu lòng sắp chào đời. Nữ hoàng Ngủ Trong Rừng và Đức Vua Charming đáng tiếc là vẫn còn đang phải vực dậy vương quốc của họ sau khi nó bị ếm lời nguyền say ngủ tồi tệ đó.”

“Chờ đã,” Conner lên tiếng. “Ý anh là tất cả những nữ hoàng đó đều kết hôn với cùng một người sao?”

“Tất nhiên là không,” Froggy nói. “Có những ba Đức Vua Charming. Họ là anh em ruột mà.”

“Dĩ nhiên rồi!” Alex cũng nói. “Bạch Tuyết, Lọ Lem và Người Đẹp Ngủ Trong Rừng đều kết hôn với Hoàng tử Charming! Phải có nhiều hơn một người chứ! Làm sao mà mình chưa bao giờ nghĩ ra điều này nhỉ?”

Mắt Conner dán chặt vào tấm bản đồ. Cậu bé không ngừng dò tìm một cái gì đó như một con đường hay cây cầu sẽ dẫn trở về nhà, nhưng cậu không thấy gì.

“Vì sao lại có cả đống đá tảng quanh Lãnh địa Quỷ lùn và Yêu tinh thế?” Conner thắc mắc.

“Để trừng phạt,” Froggy giảng giải. “Quỷ lùn và yêu tinh là những sinh vật gớm ghiếc có thói quen bắt cóc con người và biến họ thành nô lệ. Hội đồng Tiên đã đày tất cả quỷ lùn và yêu tinh vào một lãnh địa duy nhất, không ai trong số chúng được phép rời khỏi đó mà không được sự cho phép.”

“Hội đồng Tiên?” Alex hỏi. Thế giới này quả thực quá tốt đẹp để mà có thực.

“Phải, họ là một nhóm những vị tiên quyền phép nhất của Vương quốc,” Froggy giải thích. “Bà tiên đỡ đầu của Lọ Lem là một trong số họ, Mẹ Ngỗng cũng vậy, và tất cả các bà tiên đã chúc phúc cho Người Đẹp Ngủ Trong Rừng khi nàng còn là một em bé cũng có trong đó. Họ cai trị Vương quốc Tiên và là những người đứng đầu Liên minh Hạnh phúc Mãi mãi.”

“Vương quốc Quàng Khăn Đỏ cũng đang bị trừng phạt hay sao?” Conner hỏi. “Vì sao lại có một bức tường khổng lồ bao lấy nó?”

Alex nhìn lại tấm bản đồ rồi nhìn lên Froggy, cũng thắc mắc không kém.

“Đó là kết quả của Cách mạng NNPTS,” Froggy đáp.

“Cách mạng NNPTS là gì?” Alex thắc mắc.

“Người dân Nổi loạn Phản đối Tự do của Sói,” Froggy diễn giải. “Vương quốc Quàng Khăn Đỏ từng là một nhóm nhỏ các ngôi làng ở Vương quốc Bắc Phương thường xuyên bị sói tấn công. Họ đã van xin Hoàng hậu Độc Ác – Mẹ kế của Bạch Tuyết, lúc bấy giờ đang tại vị - hãy giúp họ. Nhưng Hoàng hậu Độc Ác mãi đắm chìm trong niềm kiêu hãnh của mình, vì thế, họ đã nổi loạn và lập ra vương quốc của riêng họ. Họ xây một bức tường khổng lồ bao quanh nó để không con sói nào có thể mò vào.”

“Và hiện tại thì Quàng Khăn Đỏ là nữ hoàng ư?” Alex hỏi.

“Phải, cô ấy là nữ hoàng duy nhất do người dân bầu chọn,” Froggy trả lời. “Dân làng cho rằng câu chuyện của cô ấy là biểu tượng cho cuộc đấu tranh của họ, vì vậy, họ chọn cô làm người đứng đầu.”

“Nhưng chẳng phải Quàng Khăn Đỏ chỉ là một cô bé sao?” Alex ngạc nhiên.

“Không, giờ cô ấy đã là một cô gái trẻ rồi. Một cô gái trẻ rất vị kỷ, anh nghe nói thế. Rốt cuộc thì cô ta đã đặt tên vương quốc theo chính tên mình! Bà của cô nàng quyết định phần lớn mọi việc còn cô nàng hưởng tất cả sự công nhận,” Froggy nói. “Không may là Cách mạng NNPTS chỉ dẫn tới sự nổi dậy của Bầy Sói To Hung Tợn thôi.”

“Bầy Sói To Hung Tợn?” Conner hỏi.

“Phải, chúng là hậu duệ của con Sói To Hung Tợn đầu tiên. Chúng đi khắp nơi khủng bố các làng mạc và tấn công người đi đường,” Froggy nói.

“Than ôi!” Conner nói một cách chế nhạo. “Xin lỗi vì đã hỏi.”

“Nhưng trừ việc đó ra, mọi thứ rất yên bình trên khắp các vương quốc,” Froggy nói. Giọng anh lạc đi và sự bất an hiện lên trên khuôn mặt. “Cho đến một tuần trước.” Bọn trẻ chồm về trước.

“Chuyện gì đã xảy ra một tuần trước vậy?” Alex hỏi.

“Hoàng hậu Độc Ác đã trốn khỏi hầm ngục trong cung điện của Bạch Tuyết,” Froggy tiết lộ cho bọn trẻ. “Anh nghĩ mọi người đều đã biết rồi chứ.”

“Đó là tin mới với chúng em đấy,” Conner nói.

“Vậy chẳng phải tệ lắm sao,” Alex nói. “Làm sao mà bà ta trốn được?”

“Không ai biết cả,” Froggy trả lời. “Bà ta biến mất, cùng với Gương Thần của mình. Quân đội của Bạch Tuyết đang lùng sục khắp vương quốc để truy tìm bà ta. Họ đi qua khu rừng này ít nhất hai lần một ngày. Đến giờ họ vẫn chưa phát hiện dấu tích gì, không có cả một dấu chân, để đưa họ tới chỗ bà ta cả.”

“Anh có nghĩ họ sẽ tìm được bà ta không?” Conner lại hỏi.

“Anh hy vọng thế,” Froggy đáp. “Đó là một phụ nữ rất nguy hiểm. Bà ta là hoàng hậu duy nhất trong lịch sử bị truất ngôi; anh không thể tưởng tượng nổi sự trả thù mà người này hẳn đang nung nấu. Ai biết bà ta định làm gì chứ?”

Alex đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô bé vừa nhận ra rằng, cùng với mọi nhân vật mà cô bé đã yêu quý từ nhỏ đến nay, những kẻ mà cô bé căm ghét và sợ hãi cũng tồn tại. Việc đó làm cho cô bé thấy lo lắng và rất bất an.

Ngọn lửa trong lò sưởi bắt đầu tàn, và Froggy đứng dậy để thêm vào một khúc củi nữa. Mắt và miệng của bọn trẻ đều mở to, còn đầu thì quay mòng mòng với các những thông tin mới mẻ này.

“Chính xác thì các em sống cách đây bao xa?” Froggy hỏi khi anh lại ngồi xuống đối diện bọn trẻ.

Bọn trẻ nhìn nhau, rồi nhìn Froggy và lại nhìn nhau. Chúng không biết phải nói gì với anh ta. Người ếch liệu có tin chúng không nếu chúng kể ra sự thật.

“Đó thật ra là một thế giới khác,” Conner nói. Alex ném cho cậu cái nhìn khó chịu và cười một cách căng thẳng, cố gắng tỏ vẻ như cậu em mình chỉ nói không đâu.

Froggy không cười. Anh ta ngồi thẳng dậy trên ghế và gương mặt trở nên trầm tĩnh với sự quyết liệt lóe lên trong ánh mắt, như thể anh đã tìm ra lời giải cho một điều bí ẩn.

“Thú vị đấy,” Froggy nói, nhìn chăm chăm hết đứa trẻ này đến đứa kia. “Bởi vì, nếu anh không biết nhiều hơn, từ cách ăn mặc và cách nói của các em – và sự ngạc nhiên của các em đối với lịch sử căn bản – anh sẽ cho rằng rất có khả năng các em đúng là đến từ một thế giới khác.”

Bọn trẻ không hiểu người ếch muốn nói gì. Anh ấy biết điều gì mà chúng không biết chăng?

“Chỉ vì tò mò thôi, anh có bao giờ nghe nói đến một thế giới khác chưa?” Alex hỏi anh ta.

“Hay, tốt hơn là cách để trở lại thế giới đó?” Conner thêm vào.

Froggy quan sát vẻ mặt chúng chăm chú hơn trong một lúc. Anh lại đứng lên và đi tới kệ sách phía bên kia căn phòng. Người ếch lướt qua các tựa sách, tìm cái gì đó anh đang đặc biệt quan tâm. Cuối cùng, anh đã tìm ra nó: một quyển nhật ký bìa da buộc sợi dây đỏ.

“Có ai trong hai em từng nghe nói về Bùa Ước chưa?” Froggy hỏi bọn trẻ.

Alex và Conner lắc đầu. Froggy lật nhanh các trang quyển sách.

“Anh cho là không,” anh nói. “Đó là một bùa phép huyền thoại gồm một danh sách các vật dụng khác nhau, và, có vẻ là khi gộp chung những vật đó lại, ta sẽ có được một điều ước. Điều ước có lớn lao đến thế nào cũng chẳng sao, Bùa Ước sẽ biến nó thành hiện thực. Nhiều người tin rằng nó chỉ là lời đồn đại hoang đường, và anh cũng thế, cho đến khi anh tìm thấy quyển nhật ký này.”

“Quyển nhật ký đó thì có liên quan gì chứ?” Conner hỏi.

“Nó được viết bởi một người đàn ông ở Vương quốc Charming,” Froggy đáp. “Ông ta đã khám phá ra những vật đó là gì, và ghi lại hành trình đi tìm chúng. Điều ước duy nhất của ông ta là được đoàn tụ với người phụ nữ ông yêu, và trong nhật ký của mình, ông khẳng định rằng bà ta sống trong ‘một thế giới khác.’”

Alex và Conner bật ngồi thẳng dậy. Chúng đang ngồi sát mép ghế mà không nhận ra.

“Anh đã nghĩ người đàn ông viết quyển sổ này điên rồi. Anh không tin có thể tồn tại một thế giới khác, cho đến khi anh bắt đầu tìm được mấy quyển sách của em, Alex. Và sau đó, khi anh thấy các em cãi cọ trong rừng, anh biết hai em rất khác,” Froggy nói. “Anh biết các em hẳn phải đến từ nơi mà người đàn ông đó đã mô tả.”

Bọn trẻ rất vui vì sự thật đã được nói ra. Froggy có vẻ thật sự thích thú với tất cả chuyện này.

“Rồi ông ta có làm được không?” Alex hỏi. “Ông ta có đi sang một thế giới khác được không?”

“Ông ta hẳn đã làm được,” Froggy đáp. “Nhật ký kết thúc khi ông ta tìm được vật dụng cuối cùng.” Froggy đưa cho bọn trẻ quyển nhật ký và ngồi vào ghế của mình. “Dù các em đến từ đâu đi nữa, nếu các em mong ước được trở về nhà thì anh nghĩ cơ hội tốt nhất của các em là làm theo quyển nhật ký này.”

Bọn trẻ im lặng giây lát. Chúng nhìn xuống quyển nhật ký trong tay người ếch với hy vọng thiết tha.

“Bùa phép đó cần tới những vật dụng gì vậy?” Alex hỏi.

“Đủ thứ, từ đủ mọi nơi,” Froggy bảo cô bé. “Nhưng quyển nhật ký hướng dẫn rất kỹ về cách để tìm chúng và tìm ở đâu. Vài thứ trong đó rất nguy hiểm để tìm.”

“Dĩ nhiên rồi,” Conner nói. “Vốn là vậy mà.”

“Nếu bùa phép biến mọi điều ước thành sự thật, vì sao anh không đi tìm những vật đó và ước được biến lại thành người?” Alex hỏi Froggy.

Froggy suy nghĩ về điều này giây lát. Đó là câu hỏi mà anh đã tự hỏi mình nhiều lần, và anh ta thật xấu hổ về câu trả lời.

“Anh đã giữ cuốn nhật ký này suốt mấy năm qua phòng khi anh quyết định làm thế,” Froggy giải thích một cách khó nhọc. “Nhưng đi tìm những vật này có nghĩa là anh phải đối mặt với mọi người với vẻ ngoài như vầy mà, thành thật mà nói, các em nhỏ, đó là việc mà anh vẫn chưa sẵn sàng làm. Đó là việc mà anh không nghĩ mình sẽ làm được bao giờ.”

Anh nói với nỗi buồn sâu thẳm. Rõ là anh vẫn chưa thấm được bài học của mụ phù thủy.

“Trễ rồi,” Froggy nói. “Sao các em không ngủ lại và quyết định mình muốn làm gì vào buổi sáng nhỉ? Các em cứ tự nhiên ở lại bao lâu tùy thích.”

“Cảm ơn anh.” Alex nói. “Em hy vọng chúng em không làm phiền anh.”

“Không phiền gì cả.” Froggy mỉm cười chân thành.

Froggy lấy cho chúng một cái chăn lớn để đắp chung. Anh thổi tắt tất cả các ngọn đèn và dập đi ngọn lửa trong lò sưởi.

Alex và Conner lăn qua trở lại với ý nghĩ về Bùa Ước suốt đêm, nhưng chẳng có gì phải quyết định cả. Nếu quyển nhật ký cho chúng một con đường khả thi dẫn về nhà, chúng sẽ làm bất cứ điều gì và tất cả những gì được hướng dẫn. Chúng không có lựa chọn nào cả.

Bọn trẻ sắp dấn thân vào chuyến săn tìm kỳ vĩ nhất đời chúng.