London, hiện tại
Tôi đã mang theo cây đàn luýt vào dạy lớp chín. Tôi đang ôm đàn, dựa vào bàn.
“Thứ này được làm thủ công hơn bốn trăm năm trước tại Pháp. Thiết kế phức tạp hơn một chút so với đàn luýt của Anh thời kỳ đó.”
“Vậy là thời xưa đàn guitar trông như vậy ạ?” Danielle thắc mắc.
“Nói đúng ra thì đàn luýt không phải guitar. Chúng rõ ràng là họ hàng nhưng âm thanh của đàn luýt nhẹ hơn. Nhìn hình dáng của nó xem. Giống giọt lệ. Nhìn vào chiều sâu này. Nhìn vào mặt sau này. Nó được gọi là vỏ đàn. Dây đàn được làm bằng ruột cừu. Nó mang lại âm thanh hoàn hảo vô cùng chính xác.”
Danielle dè bỉu ra mặt.
“Ngày xưa đây là loại nhạc cụ thời thượng đấy. Đây là đàn phím và guitar điện hai trong một. Đến nữ hoàng cũng có một chiếc. Nhưng chơi nhạc ở nơi công cộng có đôi chút không đúng mực nên nhìn chung nó dành cho các tầng lớp thấp hơn.”
Tôi chơi vài nốt. Những nhịp đầu tiên của bài “Flow My Tears”. Bọn trẻ có vẻ không ấn tượng lắm.
“Hồi ấy, đó là một điệu ra trò đấy.”
“Có phải từ thập niên tám mươi không ạ?” Marcus, thằng bé đeo đồng hồ vàng và để kiểu tóc cầu kỳ ngồi cạnh Anton, hỏi.
“Không, trước đó nữa kìa.”
Nhưng điều đó khiến tôi nhớ ra một chuyện.
Tôi bắt đầu chơi một hợp âm - Mi thứ - và tiếp tục với những nốt giật ngắn trước khi chuyển sang La thứ.
“Em biết bài này,” Danielle reo lên. “Mẹ em thích nó.”
Anton mỉm cười gật gù. Và tôi bắt đầu cất tiếng hát, “Billie Jean”, bằng giọng giả thanh hơi lố bịch.
Cả lớp lăn ra cười. Có mấy đứa nhóc hát theo.
Và rồi, sự náo nhiệt khiến Camille và các học sinh lớp bảy của cô, đang trên đường ra sân chơi học tiếng Pháp, dừng lại để nhìn tôi. Camille mở cửa ra nghe.
Cô vỗ tay theo nhịp từ sau tấm kính. Cô cười, nhắm mắt lại, ngân nga điệp khúc.
Rồi cô mở mắt ra nhìn tôi khiến tôi cảm thấy sợ hãi một cách hạnh phúc hoặc hạnh phúc một cách sợ hãi, và giờ ngay cả Daphne cũng đang ở ngoài hành lang nên tôi ngừng chơi. Bọn trẻ đồng thanh rên lên. Daphne lên tiếng, “Không phải dừng lại vì tôi đâu. Gì chứ biểu diễn nhạc Michael Jackson bằng đàn luýt ở Oakfield thì lúc nào cũng có thời gian. Mê tít bài đó luôn ấy.”
“Tôi cũng vậy,” Camille nói.
Nhưng tất nhiên tôi đã biết điều đó rồi.