Tập 2
Bà Đông Hân ngồi nhìn Gia Bảo đơm nút chiếc áo sơ mi của Sĩ Đang rồi chép miệng:
- Cái thằng kỳ cục, hình như Đang không ưa con Hoài, quần áo không chịu để con nhỏ giặt ủi như nó vẫn làm cho thằng Khang. Đứt khuy, sút chỉ vứt lăn vứt lốc thật khổ.
Gia Bảo tỏ vẻ bênh vực:
- Nhưng dạo này anh Đang có thay đổi nhiều chứ nội.
Gật đầu, bà Hân cười móm mém:
- Ừ! Bà độ chắc nhờ con Cúc Hương.
Tự dưng Gia Bảo mất bình tỉnh khi bà Hân nhắc đến Cúc Hương. Cô chưa biết mặt người con gái đó nhưng ở nhà ai cũng khen cô ta vừa sang, vừa đẹp. Cô ta đã cùng Phương Uyên đến thăm Sĩ Đang, hôm ấy Gia Bảo đi vắng.
Khi về đến cô bắt gặp Sĩ Đang ngồi trầm tư ngoài ghế đá. Anh ủ rủ suốt ngày và giam mình trong phòng với cây đàn organ cùng bao nhiêu là bài nhạc dạo không dứt.
Mấy ngày đó Gia Bảo cũng buồn bã lạ kỳ! Cô ngong ngóng để gặp, nhưng ngoại trừ vào bữa cơm, hầu như Sĩ Đang mất biệt. Anh ta vẫn đi suốt tối và trở về bằng lối leo rào như ngày đầu tiên cô thấy. Có lần Gia Bảo đánh bạo hỏi thì Sĩ Đang chỉ trả lời lừng khừng:
- Tôi đi làm, nhưng ai cũng nghĩ là tôi đi chơi. Nên tốt nhất Gia Bảo cũng nghĩ là tôi đi chơi cho xong.
Gia Bảo buồn buồn tự trách mình vô lý. Đang có nhiều đổi thay là điều tốt. Anh đã nói chuyện dịu dàng với ba mình vào những lúc hãn hữu cha con mới được gặp nhau. Với Sĩ Khang và Phương Uyên anh cũng lịch sự lễ độ không còn cử chỉ khiêu khích. Có lẽ nhờ tình yêu của Cúc Hương. Còn với cô ….. Khe khẻ lắc đầu, Gia Bảo xếp chiếc áo lại rồi ngập ngừng:
- Thưa ……con muốn xin phép nội cho con nghỉ làm vài hôm.
- Bao lâu hả Gia Bảo? Còn một tuần nữa đám cưới rồi. Con định nghỉ làm gì?
- Dạ ….con muốn về Cần Thơ thăm nhà. Nội con nhắn chú Hoàng bảo con về. Với lại sắp đến ngày đám giỗ ba mẹ rồi.
Bà Hân nghiêm nghị:
- Gia Bảo! Luật sư Hoàng có nói riêng hoàn cảnh của con với nội. Bà chưa hé môi với ai trường hợp đặc biệt của con. Nhưng con đi về Cần Thơ trong lúc này có tiện không?
Gia Bảo cắn môi im lặng. Một lúc sau cô nhỏ nhẹ nhưng cương quyết:
- Con muốn về vài ngày. Bà cho phép con về đi! Xem bà nội nhắn chuyện gì?
Nhìn đôi mắt Gia Bảo, bà Đông Hân xiêu lòng:
- Bao giờ con đi?
- Dạ ….sáng mai, con xin nghỉ ba ngày.
- Thôi được! Nhưng con phải trở lại nghe chưa. Nội biết con đã chán ở đây nên đã tính toán tìm cho con một việc làm khác. Chỉ đợi ông Hoàng bổ sung hồ sơ cho đủ thì công ty của ba thằng Khang sẽ nhận con. Gia Bảo, con Đang đi học dở đại học Mỹ thuật phải không?
Bối rối và ngượng ngùng vì từ trước đến giờ cô vẫn dối bà Hân, Gia Bảo cúi đầu lí nhí:
- Dạ …..
- Khi nghỉ học vì hoàn cảnh gia đình khó khăn con có xin đề nghị được bảo lưu kết quả học tập không?
Ngạc nhiên trước sự hiểu biết của bà Hân, Gia Bảo đáp:
- Dạ không!
- Tại sao vậy? Tiếc thật. Nghĩ cũng lạ, ông bà nội, chú thím con lẽ nào không đủ sức nuôi con vài năm cho thành tài. Đã vậy để con vất vả kiếm sống, phải chi bà biết hoàn cảnh con từ đầu, bà đã giúp con ăn học tiếp rồi.
Hoang mang nhìn bà Hân, Gia Bảo cố đoán nhưng không hiểu ông Hoàng nói về cô với bà như thế nào, tới đâu ….để hình như bà Hân chẳng hề biết cô đã từng ngồi tù vì tội ăn cắp.
- Vì đâu con muốn giấu lai lịch của mình hả Gia Bảo? Bà nghe ông Hoàng nói bố mẹ con cũng có tiếng tâm, có cơ sở làm ăn đàng hoàng mà? Dù vỡ nợ sau khi chết nhưng bà nghĩ con vẫn có thể tìm một công việc khá hơn chứ?
Gia Bảo khó khăn đáp:
- Thưa vâng! Khi vào ở nhà bà, con nghĩ mình chỉ làm tạm thời một vài tháng thôi, không ngờ tính ra cũng gần nửa năm. Đã vài lần con định nghĩ vì buồn, nhưng bà nội thương con nên con không đi được.
Mỉm cười bà Đông Hân nói:
- Nội muốn con ở lại đây dù có tìm được việc làm khác.
Rụt rè cô thố lộ:
- Nhưng cô Phương Uyên sẽ về đây sống và sẽ chăm sóc nội, con sợ mình sẽ là kẻ thừa khi chưa tìm ra việc để nuôi thân.
Lắc đầu bà Hân thở dài:
- Phương Uyên chỉ chăm sóc cho bản thân nó, và nhiều lắm là chăm sóc cho thằng Khang. Nó không bao giờ làm được những việc con đã làm cho bà. Dù nó vẫn gọi bà là nội, nhưng tiếng gọi của Phương Uyên không xuất phát từ lòng yêu thương thật sự đâu con à! Người ta có thể làm giả nhiều thứ nhưng lòng yêu thương và tình cảm thì không. Bà đã sống hết đời người rồi và hiểu điều đó khá rõ. Lời nói ngọt ngào bao giờ cũng được người khác có cảm tình nhưng hãy coi chừng. Mật ngọt chết ruồi mà!
Nhìn Gia Bảo đầy vẻ trìu mến bà nói:
- Con về phòng sửa soạn mọi thứ là được rồi. Tiền bạc đừng lo gì cả! Cần bao nhiêu cứ nói.
- Cám ơn nội!
Cầm chiếc sơ mi của Đang trên tay cô bước về phòng của anh. Bao giờ cửa sổ, cửa cái cũng mở toang và phòng tràn ngập ánh sáng.
Để cái ao lên giường, Gia Bảo nhẹ nhàng quay đi. Dạo này cô không hiểu nổi chính mình, cô mong ngóng được nhìn thấy Đang, nhưng khi thấy anh rồi cô lại mau lẹ ngoảnh đi và không muốn nói bất cứ câu nào với Đang.
Có nỗi gì xót xa khổ sở cứ len nhẹ trong từng mạch máu của Gia Bảo. Cô không ngờ Sĩ Đang lại là người đàn ông hấp dẫn đến nguy hiểm. Cô từng căm thù anh dữ dội. Và rõ là trong đời cô chưa gặp ai như vậy. Con người Đang vẫn là một mâu thuẩn mà chính cái tính đôi lúc cộc cằn, dữ dội cộng với vẻ tiềm tàng bí ẩn bên trong đã có ma lực quyến rũ buộc cô phải nghĩ tới anh suốt.
Thế nhưng Sĩ Đang không nghĩ tới cô, anh cũng như Sĩ Khang và cũng có thể như những ông chủ khác. Họ chỉ để mắt tới người giúp việc khi cần nhờ vả điều gì đó.
Giờ đây Đang đã hàn gắn được với người yêu củ, anh thờ ơ và hầu như chẳng để ý đến một con bé con anh đã từng làm tình làm tội cho đỡ buồn bực khi giận người yêu.
Gia Bảo bước xuống cầu thang và bước vào căn phòng của mình. Vừa đặt mình xuống giường cô đã nghe tiếng organ vang lên mượt mà điêu luyện:
“Thương ai màu áo trắng
Trông như ánh sao băng
Đôi vai gầy ướt mềm
Người lạnh lắm hay không
Thương một người và mái tóc buông lơi
Mùa thu úa trên môi ….”
Buổi chiều đã bắt đầu trên những tàn cây. Sĩ Đang lại sắp đi, anh luôn luôn đi bộ và khi trở về sẽ leo rào như thường lệ và ngày mai, ngay kia cũng vậy. Cười hiu hắt với đám nắng vàng sót lại trên cao Gia Bảo nghĩ lẩn thẩn:
“Có bao giờ ta sẽ không trở lại chốn này không? Biết đâu được tương lai mà nói trước điều gì sẽ xảy ra chứ?”
oOo
Nằm trằn trọc mãi Gia Bảo vẫn không ngủ được dù cô hoàn toàn chẳng nôn na chút gì về chuyến đi sáng mai, với cô đó chỉ là cái cớ để tìm chút khuây khỏa ở nơi khác chốn này.
Tiếng “cúc cu” của con cú mèo trong chiếc đồng hồ cở ngoài phòng khách đã lên tới số mười hai mà Đang vẫn chưa về. Cô biết chắc là anh chưa về, dầu bao giờ Đang vào nhà cũng lăng lẽ im lìm.
Lúc chiều Gia Bảo định đợi tới giờ cơm sẽ nói lời giã từ trước khi về quê nhưng Đang bỏ cơm. Dì Ba nói với bà Đông Hân rằng bữa nay Đang diện rất kỹ, có lẽ anh chàng đi chơi với Cúc Hương.
Người ta đã quên đường về bên người yêu, còn cô lại cố quên người ta để nhớ đường về. Gia Bảo trăn trở với câu hát cũ: “Đường về quê xa lắc lê thê, trót nghe theo lời u mê, làm tình yêu vỗ cánh bay đi, nhưng còn dăm phút vui trần thế”. Đừng nghĩ ngợi gì nữa cả con bé lãng mạn, hãy ngủ đi và bình yên trở về chốn đầy trắc trở mà mi đã bỏ đi.
Vừa chợp mắt trong nỗi nhọc nhằn của trái tim, Gia Bảo đã hốt hoảng ngồi bật dậy khi nghe gọi gấp rút:
- Gia Bảo! Gia Bảo!
Trấn tỉnh lại cô nhận ra ngay là giọng của Sĩ Đang. Ngồi yên trên giường nắm chặt cái chéo mền Gia Bảo bối rối, anh ta gọi cô giữa đêm khuya vắng lạnh như vậy để làm gì cơ chứ!
Giọng Đang nhỏ nhưng khẩn thiết hơn:
- Gia Bảo! Gia Bảo!
Nhón chân bước xuống đất cô dè dặt áp mặt vào cửa:
- Có chuyện gì không anh Đang?
- Mở cửa và giúp tôi một chút.
- ……
- Mở cửa đi Gia Bảo.
Cô vừa he hé cánh cửa bị sức nặng của Sĩ Đang đè vào vội mở tung ra.
Gia Bảo trợn tròn mắt và hốt hoảng kêu lên:
- Trời ơi!
Ngực cô nghẹn lại, mặt mày choáng váng khi nhìn thấy ngực Đang đẫm máu. Anh loạng choạng ngồi xuống giường. Một thoáng tích tắc Gia Bảo đứng sững như trời trồng, lát sau cô mới lấy lại bình tỉnh và bước tới cạnh anh.
Gia Bảo nhìn Sĩ Đang mà không tin vào mắt mình, chân tay cô bủn rủn như những cọng rơm, cô nghĩ cô Đang sụm xuống, và cố bám vào thành giường cố hít vài hơi thở.
Đôi mắt Đang lầm lì đến dễ sợ. Anh ra lệnh:
- Tới tủ thuốc lấy hết bông, băng, alcol, thuốc đỏ lại đây. Nhớ đừng làm ồn nghe Gia Bảo!
Nhắm mắt lại để trấn tỉnh, Gia Bảo riu ríu chạy ra hành lang. Đêm vẫn vắng lặng với tiếng tích tắc đều đều của chiếc đồng hồ.
Trở vào phòng mình, cô thấy Đang tựa hẳn vào vách, hai chân duỗi thẳng trên giường, mắt nhắm nghiền, mồ hôi vã ra lấm tấm trên trán. Ở ngực áo bên phải máu loang ra ướt đẫm.
- Anh bị làm sao vậy?
Không trả lời.
- Cởi áo ra giùm tôi!
Gia Bảo run run lần từng khuy nút, màu đỏ của máu làm cô chóng mặt. Vứt áo xuống đất, Đang cúi nhìn ngực mình. Anh thấy một vết đâm khá sâu, miệng vết thương toác ra và rỉ máu:
- Đau lắm phải không? Anh đừng cử động máu chưa cầm được.
Gia Bảo lấy miếng bông to lau máu xung quanh vết thương và trên vùng ngực rộng lớn của Đang, cô bậm môi cố gắng chậm máu thật nhẹ nhàng cho anh đừng đau:
- Em đổ alcol đại đi!
Ngần ngừ Gia Bảo nói:
- Không được! Rát lắm!
Đang nhếch môi:
- Phải chịu thôi! Em đưa chai alcol đây!
Gia Bảo nhìn gương mặt tái xanh của anh rồi nhỏ nhẹ:
- Để em làm cho! Anh ráng một chút nhe!
Cuối cùng Gia Bảo đổ alcol vào vết thương, cô lấy bông gòn chậm nhè nhẹ và thấy được da thịt Đang gồng lên để chịu đau. Nước mắt cô rưng rưng khi mặt Đang dúm dó lại. Anh nói qua tiếng thở gấp:
- Hừ! Nếu chúng đâm vào bên trái chắc tôi đã xong đời.
- Tại sao vậy? Ai đâm anh chứ?
- Tôi không biết! Về đến gần nhà mới bị, bọn cướp cạn hay sao ấy! Từ gốc cây đâm xô ra, tôi không tránh được. Ôi! Rát thật! …..
Gia Bảo kêu lên:
- Đừng cử động tay! Máu tua ra nữa kìa!
Nghe giọng cô nghèn nghẹn Sĩ Đang nhìn và gượng cười:
- Sao lại khóc! Tôi không chết đâu!
Gia Bảo quẹt nhanh những giọt nước mắt trên mặt, cô thú nhận bằng giọng yếu ớt:
- Em sợ quá! Anh, anh ….
- Anh ….thế nào hả?
- Chắc phải ….may, vết thương mới mau lành. Bây giờ em băng lại cho anh nhe! Xong rồi đi bệnh viện cho người ta may vài ba mũi gì đó.
- Ngay bây giờ à? Phiến phức quá! Ôi! Đau ….
Nhìn mặt Đang nhăn nhó, Gia Bảo cuống quít, cô chực khóc nữa khi thấy máu tươi lại tươm ra. Gia Bảo gắt:
- Em đã nói anh đừng cử động mà! Nằm hẳn xuống giường đi cho khỏi mỏi.
Tự dưng cô có cảm giác Đang ngoan ngoan hơn bao giờ hết, anh từ từ nằm thẳng người ra, đầu kề trên gối của cô.
Gia Bảo lặng lẽ lấy miếng gạc đặt lên vết thương, và băng chéo ngang ngực anh. Bàn tay nhỏ nhắn của cô thỉnh thoảng lại chạm vào người Đang. Anh nằm yên ngắm gương mặt vẫn còn căng thẳng của Gia Bảo, giọng bực bội:
- Tại sao lại có chuyện xui xẻo này! Đó có phải là dân cướp cạn không mà đâm tôi xong là bỏ chạy mất! Lạ kỳ thật!
- Sao lúc đó anh không la lên!
- Đường vắng ngắt! La với ai chứ! Đàn ông không tự vệ được thì thôi, la cho nhục à!
- Anh có thấy mặt hắn không?
- Không! Nhưng nhất định tôi sẽ tìm ra. Nó không phải là ăn cướp, vì nó có cướp gì đâu. Hừ! Chó má thật! Ai chà! Đau ghê ấy chứ!
Gia Bảo len lén nhìn khi nghe Đang lầm bầm chửi rủa. Cô thấy những giọt mồ hôi vẫn tươm ra, bàn tay Đang nắm lại, cô hiểu anh rất đau đớn.
Lo lắng Gia Bảo hỏi:
- Anh thấy trong người ra sao? Máu ra nhiều quá đó!
- Tôi không chết đâu! Tôi vẫn đủ sức leo rào mà.
Gượng ngồi dậy, Sĩ Đang nói:
- Cám ơn em đã băng cho tôi. Bây giờ tôi về phòng mình. Em ngủ tiếp đi!
Chống tay đứng dậy Đang bỗng chới với muốn té. Máu thấm ướt băng ngay, Gia Bảo kêu lên:
- Coi chừng!
Đang dựa hẳn người vào cô, đôi mắt nhắm nghiền lại. Anh bị choáng rồi! Gia Bảo ôm không nổi vóc dáng to cao của Đang. Cô ngả nghiêng theo anh và khó khăn lắm mới dìu anh nằm xuống giường trở lại. Gia Bảo rùng mình khi thấy máu từ vết thương của anh thấm ướt chiếc áo cô Đang mặc. Chạy vội sang phòng bên cô gọi to:
- Chị Hoài! Chị Hoài ơi!
Hốt hoảng khi nghe gọi giọng mình vang dội khắp hành lang tối mà không ai trả lời, Gia Bảo òa lên khóc.
Sĩ Đang tỉnh dậy với cảm giác tê nặng đôi chân. Anh biết mình đã ở bệnh viện một ngày rồi và có lẽ bây giờ là hừng sáng. Hơi nhỏm người lên, Đang khẻ giật mình khi nhận ra Gia Bảo kê đầu trên chân anh ngủ ngon lành:
- Có lẻ cô bé mệt lắm! Tội....em quá!
Cố đừng động đậy Đang nhè nhẹ thả người xuống, anh muốn kéo dài thêm giây phút dễ thương này, anh muốn tận hưởng cảm giác làm trái tim anh chừng như Đang thổn thức này.
Bỗng dưng chẳng ngăn được mình, Đang hơi chồm tới trước, mỉm cười anh dịu dàng vén tóc Gia Bảo qua một bên, cô vẫn say ngủ, một bàn tay cầm chiếc quạt giấy duỗi dài theo giường, một tay ôm choàng đôi chân anh, cô ngủ ngồi và ngủ thật vô tư.
Đang độ chừng Gia Bảo mới chớp mắt đây thôi, anh bâng khuâng nhìn cô không chớp. Nêu Đang thú nhận rằng nhờ con bé này đã thay đổi một phần lớn cách sống, cách nghĩ của mình chắc không ai tin. Nhưng thật là như vậy, còn tại sao thì chính anh vẫn chưa lý giải được.
Đang biết Gia Bao không ưa mình, tất cả những gì cô làm cho anh chẳng qua vì cô yêu mến bà nội anh. Gia Bảo muốn làm bà vui lòng nên du thân thiện, chìu ý và răm rắp làm theo yêu cầu của Đang cách mấy đi chăng nửa thì giữa hai người vẫn là môt khoảng cách. Rất nhiều lần Đang muốn xóa lằn ranh ấy đi nhưng anh đã chần chừ vì anh sợ cô sẽ chống đối ra mặt. Mà tại sao phải sợ? Gia Bảo có phải là cô tiểu thư đài các đâu? Ngược lại cô bé chỉ là một nàng lọ lem đúng nghĩa.
Phải nói là Gia Bảo là một nàng lọ lem lạ kỳ mới chính xác. Có lần Đang đã gạ hỏi luật sư Hoàng và được ông trả lời: "Con bé ấy coi vậy chớ không phải vậy, tất cả vì hoàn cảnh thôi!". Rồi ông chẳng hé môi nói thêm chút gì hết.
Đang nghiêng đầu ngắm gương mặt dễ yêu nhưng đầy bướng bỉnh mà nao nao trong lòng. Anh không cho rằng mình đã yêu vì anh chẳng phải là người dễ yeu, nhưng với những cô gái khác kể cả với Cúc Hương là người anh từng khốn khổ vì thất tình, Đang vẫn chưa bao giờ có cảm giác ngọt ngào, dịu dàng nhưng đầy đê mê đắm quyến rủ như những lúc có Gia Bảo ở kế bên. Rồi cô sẽ phải là của anh vì anh bây giờ khác xưa kia. Anh luôn thấy yêu đời khi nghe tiếng cô cười khúc khích ngoài giàn lan, trong phòng đọc sách với bà nội và anh luôn sung sướng mỗi khi đòi hỏi, yêu sách gì đó mà Gia Bảo vừa phụng phịu vừa đáp ứng cho anh. Với cô, anh thích mình được chìu chuộng, anh thích mình là kẻ đầy uy quyền, muốn là được, vì anh là cậu chủ mà!
Thở dài Đang chợt nhớ đến Cúc Hương. Ngày xưa anh từng yêu cô ta đến mức đau đớn cuồng điên, khổ nỗi đó chỉ là một tình cảm tuyệt vọng. Cúc Hương không hề đoái hoài đến Đang, nhưng cô thích lượn lờ khiêu khích vì biết mình đẹp, cô ta lợi dụng sắc đẹp của mình để làm tình làm tội kẻ tình si và Đang đã làm tất cả những yêu cầu của Cúc Hương. Cuối cùng anh được những trận cười của đám con nhà giàu trong đó có Phương Uyên, chính Phương Uyên đã bày mọi thứ cho Cúc Hương, cô ta làm đạo diễn vở bi hài kịch cho cả bọn xem và cười khoái trá. Rồi bây giờ cũng chính Phương Uyên dẫn Cúc Hương tới thăm anh. Hừ! Vật đổi sao dời thật đấy! Anh đã hứa với lòng mình rồi, Cúc Hương chắc chắn sẽ.....
Gia Bảo cựa mình, cô ngồi phắt dậy khi thấy đôi mắt đen có đuôi dài rất đa tình của Đang nhìn mình chăm chú. Cô muốn độn thổ khi hiểu ra mình đã mượn chân người ta để làm gối kê đầu đánh một giấc.
- Anh.....anh thức lâu chưa?
Gia Bảo vội đứng dậy, cô bẽn lẽn ngó chiếc quạt trên tay rồi ngượng ngùng hỏi Đang.
Nhìn màu hồng trên đôi má tơ non của Gia Bảo, Đang ngẩn người ra mất mấy phút. Đợi đến lúc cô liếc vội anh một cái, Đang mới.....lạnh lùng lên tiếng:
- À! Lẽ ra tôi còn ngủ tới tấn bây giờ, nhưng Đang ngon giấc....ơi là....ngon, tôi phải giật mình vì đôi chân tê cứng, tôi thức dậy và ngồi chết đi như vậy cả tiếng rồi.
- Sao....anh không gọi em?
Lầm lì nét mặt Đang vặn lại:
- Ai nói là tôi không gọi? Hừ! Tôi lay vai em đến mức....nhói cả vết thương mà cứ như không. Ai chà! Hai chân chắc què luôn rồi. Tê khủng khiếp, làm sao bước xuống đây! Nuôi bệnh gì lạ thế!
Gia Bao quên cả xấu hổ, cô nhìn anh lo lắng, rồi dỗ dành như dỗ trẻ con:
- Em......em bớp chân cho anh nghe! Không biết sao em lại ngủ quên kỳ vậy chứ!
Dứt lời cô luống cuống ngồi xuống bớp đôi bàn chân vẫn còn nằm y nguyên dươi lớp mền len rất dày của Đang mà đôi mắt cứ ngó đi nơi khác, đôi môi bặm lại như ấm ức và đôi gò má lại đỏ bừng lên trông muốn véo làm sao. Nhìn cô mà Đang buồn cười. Anh rút chân lại vì nhột:
- Ai bảo em....cù lét tôi vậy hả?
Gia Bao vừa ngượng vừa tức. Cô vùng vằng:
- Sao anh khó chịu quá vậy? Anh không biết cảm thông với ai hết. Tôi có mắc nợ anh đâu? Tôi đi về luôn đây, để chị Hoài vào với anh cho anh vừa lòng.
Bước tới chiếc bàn nhỏ cô với tay lấy chiếc giỏ vội vàng đi ra cửa. Đang bỏ chân xuống giường anh kêu với theo:
- Gia Bảo!
Chiếc mền vướng chân làm anh mất thăng bằng suýt té, chống đại tay phía bên bị thương vào vách, Đang buột miệng:
- Ái chà!
Tiếng rên của anh làm Gia Bảo sững lại, cô vứt bừa cái giỏ xuống đất rồi chạy nhào về phía Đang. Gia Bảo ôm ngang vòng lưng to lớn của anh bằng vòng tay nhỏ bé của mình như tối đêm nào mới gần đây cô đã ôm
Nhưng lần này Đang không nghiêng ngã, anh đứng vững như trụ đá, vòng cánh tay còn lại ôm chặt lấy Gia Bảo, Đang vừa đùa vừa thật
-Em thích tôi chết lắm phải không?
Vừa gỡ tay anh ra Gia Bảo vừa nói
-Ừ! Ác như anh có chết cũng không ai thương
-Vì không ai thương nên khi chết tối nhất định kéo theo em cho có người để... đấu khẩu
Cô càng cựa quậy Đang càng ôm chặt hơn, rõ ràng anh không yếu đi chút nào, dù mới đêm hôm kia anh đã xỉu ngay phòng cô
Gia Bảo bấn loạn, cô như mềm người đi khi nhìn đôi mắt của Đang, đôi mắt dịu dàng nhưng nóng bỏng những khát khao làm Gia Bảo thấy mình như tan biến trong sự im lặng của buổi sớm mai. Cố dằn xúc cảm, Gia Bảo quay mặt đi, cô năn nỉ.
-Buông em ra! Em không dám ngủ gục trên chân anh nữa. Em hứa mà! Tại em mệt mỏi quá, em đâu muốn đè cho tê chân anh
Nghe Gia Bảo thốt lên những lời như trẻ con, Sĩ Đang ngẩn ra. Vậy dưới mắt nhìn của cô, anh đúng là 1 bạo chúa không hề biết cảm thông với cô, anh làm tình làm tội cô vì những lỗi lầm thật nhỏ nhặt
Thẫn thờ Đang buông Gia Bảo ra và trở về ngồi trên gường, vết thương ngay ngực buốt rát nhưng không đau bằng vết thương do anh tự gây ra cho trái tim vốn ít gặp niềm vui của mình
Gia Bảo bước tới cửa sổ, cô nhìn ra khoảng lờ mờ gần sáng của sân bệnh viện mà rưng rưng, cô đã đối xử với Đang bằng tất cả lòng yêu mến, bằng tất cả những tình cảm còn lại trong hồn của mình, thế mà, thế mà...
Că'n mạnh vào môi cho đau, cho nhớ đời và cho đừng khóc. Gia Bảo nghe nỗi nghẹn làm tức ở ngực, làm đôi vai cô run lên và rồi cô oà ra tức tưởi, hả hê. Trời ơi! Em yêu anh, mà anh thì độc ác như quỷ, anh xe nát trái tim em rồi còn gì!
Tiếng khóc của Gia Bảo như ngọn roi quất vào tâm hồn Đang. Anh lóng ngóng vụng về vì những mặc cảm từ đời nào xa lắc, anh muốn đến ôm cô vào lòng để xin lỗi, để nói hết lòng mình nhưng chẳng hiểu sao anh ngồi lặng thinh. Tôi yêu mà em đâu có hay, tôi yêu mà tôi chỉ làm tình làm tội em, chỉ làm em căm ghét tôi thôi! Tại sao vậy? Tại sao vậy? Tại tôi cố chấp với chính tôi, tại vì tôi ghen khi mắt em nhìn Sĩ Khang ngưỡng mộ. Hay tại vì tôi mặc cảm em không hề yêu tôi. Em không hề yêu tôi phải không?
-Gia Bảo!
Đang bật thốt nên lời. Anh tới bên cửa sổ run run vuốt nhẹ tóc cô
-đdừng khóc nữa! Anh... à tôi xin lỗi! Em đã làm cho tôi bao nhiêu điều tốt lành, suốt đời tôi chắc mình sẽ không quên. Lúc nãy tôi thật quấy quá. Em đừng giận, đừng khóc nữa. Tôi... khổ lắm!
Anh xót nát lòng khi nghe cô than
-Mẹ ơi! Phải chi mẹ còn sống thì con đâu cơ cực thế này!
Không ngăn được thương yêu, Đang kéo Gia Bảo vào lòng, anh để mặc cô khóc ướt ngực mình, tay anh bóp nhẹ bờ vai thon mềm và chùi những giọt nước mắt tức tưởi của cô. Gia Bảo để mặc Đang ôm mình, với cô đó là những giây phút ngắn ngủi của hạnh phúc, thứ hạnh phúc được đo đếm bằng nước mắt. 1 chút nữa cô sẽ về và sẽ đi Cần Thơ, biết đâu chừng chẳng còn dịp trở lại. Hôm nay Đang đã khỏe rồi, cô nấn ná làm gì cho lòng thêm nặng. Cô bàng hoàng nghe giọng Đang trầm ấm bên tai
-Gia Bảo! Dù em có giận có căm ghét anh cách mấy, cũng đừng bỏ anh mà đi. Anh đơn độc vô cùng trên đời này và cả trong ngôi nhà rộng mênh mông đó. Anh không có niềm tin thì em đã nhen lên cho anh ngọn lửa ấm tình người trong cách em đối với anh và với bà nội, trong lời nói bướng bướng nhưng thật thà trong sáng của chính em. Em đã khóc khi thấy anh đau đớn, em đã thức trắng đêm canh cho anh ngủ yên, em đã quá... tốt vậy mà anh vẫn đòi hỏi ở em những thứ anh không xứng đáng được có, để rồi thất vọng anh làm khó làm khổ em, trong khi cuộc đời này đã dành cho em nhiều bất hạnh. Anh còn có cha, có anh, có bà nội, có nhà cao cửa rộng kẻ hầu người hạ, anh tự cho mình là kẻ bất hạnh giàu sang, để khi nhìn lại em, anh không sao không hổ thẹn với chính mình
Nâng gương mặt còn ướt của Gia Bảo lên, Đang nhìn đăm đăm vào đôi mắt nhạt nhoà, ngần ngừ trong khổ sở Đang nói
-Anh biết anh không xứng đáng nên chỉ mong em xem anh như 1 người anh trai. Vì chúng ta là những kẻ mồ côi, anh rất muốn được lo lắng chăm sóc cho em. Em nghĩ thế nào ha? Gia Bảo?
Cố nén đau đớn Gia Bảo lắc đầu trong nghẹn ngào
-Em cám ơn lòng tốt của anh! Từ trước đến giờ em chưa bao giờ giận anh hết. Dầu anh là người làm em khổ nhiều nhất. Nhưng điều em Đang tha thiết mong muốn không phải là 1 người anh. Em sẽ trở về Cần Thơ vào hôm nay, rồi em cũng có những người thân yêu của mình em đâu...
Sĩ Đang nóng nảy ngắt lời
-Tại sao em phải về quê? Ai bắt em hả? Anh nhất định không chịu
-Tự em xin về. Lẽ ra em đã về rồi nhưng đêm em chuẩn bị về anh lại bị nạn, đến hôm nay anh bớt nhiều, em nấn ná lại làm chi. Sẽ có người ta lo cho anh. Em định sáng nay chào anh rồi đi. Ai ngờ ngủ quên để anh làm khó làm dễ.
Chau mày nhìn Gia Bảo, Đang hỏi
-Người ta nào sẽ lo cho anh hả? Anh không cần người ta nào hết, anh chỉ cần có em, cô em gái mà anh và bà nội từng ao ước
Lắc đầu, cô buồn bã
-Nhưng em không cần 1 người anh trai, em phải đi thôi anh Đang à!
Bóp bờ vai Gia Bảo đau điếng, Sĩ Đang thẫn thờ
-Em nỡ nói với anh như vậy sao Gia Bảo? Có thật em không cần có anh không? Thật không?
Gia Bảo thổn thức khó khăn lắm mới nói đại bằng giọng như lạc hẳn âm thanh
-Em... em cần có anh nhưng em không cần anh làm anh trai em đâu! Anh ngốc lắm!
Dứt lời cô vùng ra khỏi tay Đang và chạy bổ ra cửa. Sĩ Đang sững sờ nhìn theo. Anh ngẩn ngơ mất mấy giây rồi sau đó anh reo lên đấm mạnh vào đầu mình
- Đúng là anh ngốc thật Gia Bảo ạ!
Hôm ấy Sĩ Đang cũng trốn viện để về nhà, nhưng khi anh về đến nhà Gia Bảo đã đi rồi. Đang bực dọc, giận dỗi vô cớ, anh nằm thừ ra trong phòng ủ rủ như gần chết khiến bà Đông Hân lo sợ vô cùng. Bà điện thoại bảo Phương Uyên gọi Cúc Hương đến thăm Đang, anh gắt gỏng, cáu kỉnh khi nghe bà hí hửng khoe thành tích. Nhưng Đang không thấy Cúc Hương tới, bao giờ cô ta cũng treo giá cao, có treo cao cách mấy Sĩ Đang vẫn nhất định mua cho kỳ được, anh thề không thể tha thứ cho những kẻ từng làm anh đau khổ mà!
Hôm nay còn đúng 2 ngày nữa là tới đám cưới của Sĩ Khang. Mọi việc sẽ được tổ chức ở nhà hàng nên trong nhà cũng chẳng có gì bận rộn
Không có Gia Bảo bà Hân nhờ ông Văn Quân đưa người cháu trai đến sửa sang vườn lan, vườn kiểng cho độc đáo, để cô dâu, chú rể sẽ quay video trong khung cảnh tuyệt đẹp của muôn cánh hoa đủ màu đủ loại
Sĩ Đang ngồi lì bên giá vẽ, anh nhìn bức "Mùa Thu Vàng" của Lê Vi Tan với tất cả bực dọc, vết thương làm cánh tay anh không cử động 1 cách phóng khoáng uyển chuyển được, nét vẽ cứng ngắt khiến anh quạu quọ với mọi người. Anh "giận cá chém thớt" làm ai cũng sợ đến gần. Chị Hoài ngoài những lúc phải mang cà phê, cacao hay nước cam cho anh bồi dưỡng theo lệnh của bà Đông Hân ra hầu như biệt tích mặc cho anh hò hét gọi nhưng khi cần chị cũng không ló dạng. Đang có trách thì chị ấy ngỏn ngoẻn cười bảo không nghe... vì chị đã quen nghe lệnh bằng chuông rồi. Dì Ba thì ở suốt dưới bếp, xuống chọc đùa vài ba câu cho vui rồi cũng qua, buồn vẫn buồn, bực vẫn bực
Bà nội anh bận rộn ngoài vườn với ông bạn già và với gã cháu trai vai u thịt bắp rặc ri nông dân của ông ta. Đang không ra tới nơi đó, nhưng nghe nói bà nội cho sắp xếp lại mọi thứ theo ý gã làm vườn ấy, nên vườn trông đẹp lắm. Gã ta nhiệt tình chở đến tận nơi cho mượn 1 số cây kiểng, xương rồng rất lạ, rất quý. "Không chừng biến đám cưới thành khu triễn lãm cây cảnh lắm!" Sĩ Khang đã nhếch môi cười và cho ý kiến như vậy trong bữa cơm chiều. Nói thế thôi, chớ Đang biết anh Hai rất thích, vì Phương Uyên đã hí hửng ra mặt khi nhìn thấy sự lột xác của khu vườn. Cô ta bảo sẽ mời rất nhiều khách đến tham quan chụp hình và quay vidéo ở đây để kỷ niệm
Mọi người lăng xăng lít xít tíu tít cho vui lòng nhau. Chỉ có anh là nẫu ruột không làm ra trò trống gì đã đành, lại còn thêm phải trông ngóng nhớ thương nữa chứ! Bà nội nói Gia Bảo sẽ về hôm nay bây giờ đã 7 giờ chiều rồi... Có bao giờ em không trở lại vì anh là gã đàn ông vừa quyền hành vừa ngốc nghếch không Gia Bảo? Thở dài Đang đứng dậy bước ra hành lang vừa lúc chị Hoài đi tới
-Thưa.. ông gọi cậu
-Ba tôi ở đâu?
- Dạ... trong phòng khách
Đang xuống thang và lững thững vào phòng khách, căn phòng rộng bày biện nhiều tranh vẽ và đồ cổ quý hiếm như sáng hẳn lên nhờ những tấm màn bằng ren màu vàng nhạt mới toanh, rồi những lọ hoa tươi bày trên bàn, góc tu?
-Có chuyện gì không ba?
Đang tự động ngồi xuống và hỏi trước, bao giờ cũng vậy, anh không thích được nghe lệnh của ba anh, anh muốn giữa 2 người luôn phải có 1 khoảng cách, từ khoảng cách đó anh dễ dàng đưa ra những lời từ chối về công việc của công ty thuộc gia đình Hoàng Sĩ Thanh
-Vết thương của con ra sao rồi?
Với vẻ không chú ý mấy đến bản thân, Đang trả lời ba mình
-Nếu chịu nằm yên 1 chỗ thì hôm nay chắc đỡ nhiều lắm rồi! Mà con thì không nằm yên được
Ông Thanh chép miệng
-Con có thấy hậu quả của việc đi chơi về khuya chưa?
-Xin lỗi ba! Con có về muộn, nhưng con không hề đi chơi
Ông Thanh mỉa mai
-Vậy thì con đi làm việc. Hừ! Con làm việc gì ở giờ đó chứ?
-Con làm việc mà trong gia đình này không ai ưa. Kể cả ba. Con đi đàn trong các vũ trường ba à! Và con thích công việc này!
Lắc lắc đầu ông Thanh nhỏ nhẹ.
- Đó không phải là 1 công việc thật sự. Với con, ba nghĩ vẽ tranh hay đàn ca ngông nghênh muốn làm ngược đời. Xưa kia ba cũng từng như con, ba chơi xắc xô rất cừ
Mắt Đang thoáng ngạc nhiên, anh chờ nghe ba mình nói tiếp nhưng ông im lặng hồn như thả đi đâu vào cỏi xa mù nào của dĩ vãng. Anh ngần ngừ hỏi
-Con chưa bao giờ nghe bà nội kể lại, hay được nghe ba chơi xắc xô bao giờ
-Ừ! Ba bỏ lâu lắm rồi! Hồi trẻ hơn con, ba từng trốn nhà theo 1 ban nhạc khá nổi tiếng, tiếng kèn của ba đắt giá lắm ấy, có lẽ vì vậy nên đời buồn nhiều hơn vui
Nhìn nụ cười gượng gạo nở trên môi ba mình. Sĩ Đang tò mò
-Tại sao ba không theo nghề đó?
-Vì ông nội con cần người kế thừa công việc, ba bỏ ban nhạc về nhận công ty, thỉnh thoảng buồn, thổi kèn 1 mình nghe. Mãi đến khi ba tìm không gặp mẹ con ba mới đập nát cây kèn ấy. Dẫu cho tới bây giờ ba vẫn tôn thờ nhóm Beatles và mê nghe nhạc
Bắt đầu nhồi thuốc vào tẩu, ông Thanh đốt diêm, bập bập ống điếu và thở 1 hơi khói dài
-Hồi trẻ ba có rất nhiều tham vọng, chính những tham vọng đó đã làm ba khổ suốt phần đời còn lại. Vì tham vọng ba đã bỏ nỗi đam mê của mình để trở thành giám đốc công ty. Bỏ cô gái mình từng yêu say đắm để cưới 1 người không hợp chút nào về tâm hồn, để suốt bao nhiêu năm dài cuộc sống lứa đôi mãi chìm trong địa ngục
-Nghĩa là ba không hề yêu dì Bích Chiêu à?
-Ừ! Ba không hề yêu nhưng lại cưới vì lúc ấy bên ngoại con ưng gã Bích Chiêu trong khi ba lại yêu mẹ con
Ngạc nhiên Đang gặng lại
-Ba vẫn có thể chối từ để cưới cho được người mình yêu chứ!
Ông Thanh khẽ đáp
- Đúng như vậy! Nhưng Bích Chiêu là con trong giá thú, cô ta có quyền thừa hưởng toàn bộ số tài sản của ông ngoại con để lại, còn Minh Chiêu chỉ là con ngoại hôn nên... nên...
Sĩ Đang nóng nảy gạt lời cha
-Con hiểu rôì! Mẹ con không có gì cả nên chẳg giữ được trái tim ba
Cười nhạt, Đang gằn giọng
-Hiện tại ba Đang bù đắp cho con những gì mà mẹ và con đã thiệt thòi trong quá khứ chứ gì? Ôi! Mãi tới hôm nay, con vẫn chưa hiểu nổi tại sao mẹ con lại khổ bởi người từng ruồng bỏ mình vì tiền tài danh vọng. Cuộc đời của mẹ từ còn trẻ tới lúc chết là cả 1 chuỗi dài nước mắt
Nhíu vần trán đã có nhiều vết nhăn ông Thanh nói như than
-Sĩ Đang! Con có quyền trách cứ và cả căm ghét ba, nhưng con không có quyền từ chối tình thương yêu và tài sản ba giành cho con. Ba không buộc con theo nghề của ba vì con không thích và vì ba không muốn giống ông nội con ngày xưa. Có lẽ con nên theo nghề đàn của mẹ thì hơn, vì ba linh cảm con có 1 tâm hồn nhạy cảm, điều đó hợp với người nghệ sĩ hơn người lao vào kinh doanh như ba
Sĩ Đang im lặng. Trong thoáng chốc anh chợt thấy ba mình già đi rất nhiều. Vẻ mỏi mệt chán chường in rõ trên đôi mắt luôn trầm tư và trên cả nụ cười 1 thời ắt hẳn cũng rất quyến rũ của ông. Ông đã ân hận nhiều lắm rồi, có lẽ anh không nên làm ông buồn nữa. Đang chuyển sang chuyện khác
-Công việc của công ty vẫn tốt đẹp phải không ba?
-Phải chi ba còn trai trẻ chắc mọi việc đã khác đi nhiều!
-Nghĩa là sao? Con không hiểu - Sĩ Đang ngẩng nhìn ông Thanh va chờ đợi nghe trả lời
Ông xoay người nhìn ra cửa sổ rồi dừng mắt lại ở con trai
-Nghĩa là ba đã mệt mỏi, nên không đủ sức để phát triển việc làm ăn như ý mình muốn
-Anh Khang là cánh tay đắc lực của ba mà?
Khe khẽ lắc đầu, ông Thanh nhẹ nhàng nói
-Nó không phải là người mà ba hoài vọng. Nhưng dù sao có nó vẫn hơn không ai phụ hợ.
Sĩ Đang thấy ông Thanh mỉm cười, nụ cười trông ảm đạm làm saọ 2 cha con bỗng chìm trong yên lặng. Cuối cùng ông Thanh lên tiếng trước
-À! Con có tự tìm hiểu xem tại sao mình bị đâm không? Con có gây gỗ, chuốc thù chuốc oán với bọn nào không?
-Con có nghi ngờ nhưng chẳng có cơ sở nào cả. Anh Khang với bà nội cho rằng con bị cướp, nhưng chắc chắn là không phải. Rồi con sẽ tìm ra nguyên nhân thôi!
Ông Thanh đứng dậy
-đù sao ba nghĩ con cũng đừng đi về quá khuya mà lại là đi bộ. Chiếc Dream của con vẫn còn mới tinh, nó chỉ là phương tiện giao thông, con câu nệ với ba làm gì hơ? Đang, dù mọi sự vẫn có như thế này hay có khác đi, con vẫn mang trong người dòng máu của ba, của ho. Hoàng, con tự hành xác mình để làm khổ ba bao nhiêu đó là đủ rồi. Cuộc đời này không đủ sức làm ba buồn hơn nữa đâu!
Ngần ngừ 1 chút Đang hỏi
-Cụ thể hôm nay ba gọi con vì chuyện gì?
-Ba định nhờ con ra Vũng Tàu phụ công việc cho Sĩ Khang 1 thời gian, dầu sao mới lập gia đình ba cũng không muốn nó phải đi xa. Nhưng thôi, không cần đâu
Đang hơi tự ái, anh khó chịu
-Tại sao vậy?
Ông Thanh nghiêm nghị.
-Trước đây ba nghĩ con chỉ ăn chơi chớ chẳng có công việc làm, ba muốn trói chân con vào công ty, bây giờ biết con có nỗi đam mê riêng. Ba hết muốn ép con rồi. Con hãy làm theo ý thích của mình. Biết đâu con sẽ thành công với âm nhạc
Sĩ Đang chép miệng
-Ôi! Chỉ là giải trí như ba đã nóị 1 nhạc công tầm thường kiếm sống qua ngày trong các vũ trường thì làm sao thành công với âm nhạc được cơ chứ! Muốn thành công, phải theo ban... như ba hồi xưa kìa. Họa may...
Nhếch môi lên ngầm thách thức, ông Thanh nói
-Nhưng rõ ràng ba thành công trong lĩnh vực khác. Đang này! Có dạo con kêu gào ba và nội cho con vay vốn. Con định làm gì nếu có vốn hả? Thành lập 1 nhóm hát rong hay mở 1 quán có với le que vài kẻ muốn trở thành ca sĩ thời trang?
Đang hơi ngượng khi biết ông Thanh trêu cợt mình, nhưng anh không bực để có thể thốt ra những lời "trái lại" như anh đã từng làm, ngược lại tự nhiên hôm nay Đang thấy thích thú ngồi nghe ông nói. Phải tại ba anh cũng có nỗi đam mê giống như anh và ít ra ông cũng rất yêu mẹ anh? Ông không phải là kẻ như anh vẫn tưởng. Đã có nhiều hiểu biết không đúng, mà anh vẫn cố chấp khi nghĩ về ông
Thấy Đang im lặng, ông Sĩ Thanh lại hỏi
-Thế nào! Con định làm gì ha? Đang? Nói đi, biết đâu ba sẽ cho con.. vay vốn
Sĩ Đang ngã người ra ghế. Anh suy nghĩ va quyết định nói
-Con mơ ước 1 văn phòng tại trung tâm thành phố để kinh doanh về hội họa và cả đồ cổ, tác phẩm điêu khắc, đồ mỹ nghệ.
Gật gù ông Thanh nhận xét ngay
-À! Kinh doanh nghệ thuật, 1 nghề đối lập với nghề kinh doanh chế biến thực phẩm của bạ 1 nghề mới và hơi phiêu ở nước ta
Đang không đồn ý, anh hùng hồn lên tiếng
-Con theo dõi rất kỹ và nhận thấy công việc này không phiêu lưu đâu. Khi đời sống vật chất đã tạm gọi là đầy đủ thì ngay lập tức kéo theo sau nó những đòi hỏi về món ăn tinh thần, trong đó có sự thưởng ngoạn cái đẹp, nâng niu những tinh hoa được diễn đạt trong nghệ thuật
-Kể cả tranh chép từ các kiệt tác
Không nao núng Đang gật đầu
- Đúng vậy! Tính ra công lao động nghệ thuật của mình còn quá thấp, trong khi tác phẩm đặc sắc, độc đáo không phải là không có. Con dự định sẽ tổ chức các phòng tranh của họa sĩ chuyên nghiệp, bán đấu giá tác phẩm, giới thiệu trưng bày thường xuyên và định kỳ đủ thể loại tranh của cả họa sĩ nước ngoài, nếu có dịp trao đổi văn hóa nghệ thuật
Gõ gõ ống píp trong lòng bàn tay, ông Thanh có vẻ quan tâm hơn
-Con có quen với giới này chứ?
-Con chép tranh cho 1 số phòng tranh và hiểu rằng mình bỏ công ra làm giàu cho họ, con nghiên cứu cung cách kinh doanh này và thấy thích thú. Đó cũng là dạng công việc con mê
-Vậy thì con cứ suy nghĩ, tính toán và tiếp cận thật kỹ thị trường về việc kinh doanh món này, xem số vốn tối thiểu là bao nhiêu rồi cho ba hay!
Sĩ Đang ngớ mặt ra nhìn cha, anh không ngờ ông nói điều anh từng khao khát 1 cách dễ đến như vậy. Phải chi anh đừng cố chấp và đừng luôn chống đối ông từ đầu. Phải chi anh được là con ông từ lúc mới lọt lòng thì mọi việc khác đi biết bao nhiêụ 1 chút ương ngạnh còn sót lại xui Đang nói
-Nếu con lao vào việc này, con sẽ vay chớ không xin ba vốn đâu. Nhất định là thế!
Ông Sĩ Thanh cười nữa miệng
-Sao lại đặt điều kiện với ba sớm vậy. Điều quan trọng bây giờ là dự định và kế hoạch cụ thể chớ chưa phải là vốn
Đứng dậy ông nói tiếp
-Cứ suy nghĩ cho kỹ đi. Bây giờ ba lên gặp bà nội 1 chút
Đang ngồi lại với bao nhiêu toan tính. Anh chợt nhớ đến Gia Bảo và ao ước của cô. Phải! Cô cũng từng mơ có 1 phòng trưng bày và bán những tác phẩm hội họa nổi tiếng. Vì cô, anh sẽ cố gắng thực hiện nỗi đam mê của mình
8 giờ tối. Vậy là hôm nay em vẫn chưa thèm về với anh ha? Gia Bảo! Em có biết rằng anh đã thấm thía thế nào là trống vắng là nhớ nhung là trông đợi không?
Gia Bảo về đến khu vườn đầy phong lan thì đã hơn 8 giờ tối. Chị Hoài ra mở cổng cho cô kèm theo câu mào đầu mà chỉ riêng chị mới có
-Ái cha! Dữ chưa! Ở đây mọi người tưởng em... biến luôn rồi chứ! Bà chủ Đang tìm người mới. Em về trễ chừng 2 hôm nữa thôi là mất chỗ làm đó!
Gia Bảo gượng gạo cười, dẫu thừa biết lời chị Hoài nói chỉ đáng tin 1 phần mười nhưng cô vẫn đau lòng, không có cô thì người ta buộc phải tìm người khác, đó là lẽ đương nhiên, cô xin nghĩ có vài ba hôm mà mất biệt hơn 1 tháng, lỗi ở cô rành rành, cô phải vào xin lỗi bà Đông Hân thôi!
- Đám cưới vui không chị Hoàỉ - Gia Bảo hỏi trớ sang chuyện khác
Chị Hoài nhúng vai
-Ối giời! Ai vui ở đâu ấy chứ! Bọn đầy tớ thì mệt phờ mệt phạc. Em khỏe nhé! Nghỉ nhằm lúc công việc ngập đầu
-Còn.. cậu Sĩ Đang.. cậu ấy khỏe chưa?
Vẫn cái trề môi đầy bất mãn mỗi khi nói tới Sĩ Đang, chị Hoài dài giọng
-Xì! Em đi buổi sáng, chiều là cậu ta đã tót về nhà, làm trận làm thượng đòi hỏi yêu sách đủ điều đủ thứ y như trò trẻ con, thật là lố bịch không chịu được. Chị đâu có chiều cậu Đang như em, mặc cho cậu ta hò hét trong phòng chị vờ như không nghe, tha hồ cho "người bệnh " làm giặc, bà cụ phải điện thoại gọi cô Cúc Hương đến
Nóng nảy Gia Bảo ngắt lời
-Mà cô ấy có đến không?
-Mấy hôm cậu Ba làm giặc thì cô ta cũng lặn đâu mất, đến lúc cậu ấy... hiền trở lại thì cô ta mới xuất hiện, điệu đàng, sang trọng và rất mực dịu dàng chìu chuộng, lửa trong lò còn phải tắt nói chi cậu Đang nhà này, người chỉ giỏi bắt nạt kẻ cô thế hoặc đầy tớ trong nhà
Hoang mang với cách nói quàng xiêng của chị Hoài, Gia Bảo ngơ ngác hỏi
-Nghĩa là sao chứ? Em chẳng hiểu gì hết?
Chắt lưỡi chị Hoài cao giọng
-Có gì đâu mà không hiểu. Ý chị muốn nói là cậu Ba nhà mình có người trị rồi nên dạo này đỡ lắm, ở trong nhà không kiếm chuyện với mọi người nữa, có điều tật đi đêm vẫn chưa bỏ được...
-Nhưng mà cậu ấy đã lành bệnh chưa?
-À! Chuyện vết thương ấy hả?
..... Ngày nào cũng có bác sĩ đến tận nhà thay băng. Hình như cắt chỉ rồi hay sao ấy! Chị cũng chẳng hề quan tâm. Né được cậu ta lúc nào hay lúc đó
Cố giữ vẻ thản nhiên, Gia Bảo lại hỏi
-Còn cậu Khang & cô Uyên?
-2 vợ chồng đi Đà Lạt hưởng tuần trăng mật rồi. Chỉ khổ ông chu? Sĩ Thanh 1 mình phải phân thân ra coi 2 3 cơ sở trong khi cậu Đang cứ chơi rong chơi dài
Mệt mỏi Gia Bảo vứt chiếc giỏ xách ngay cửa phòng. Chi. Hoài nhìn cô
-Em không lên thưa bà cụ à?
-Có chứ, nhưng để em rửa mặt mũi cái đã. Bụi bặm không, em khó chịu quá
Mở cửa phòng, bật đèn lên, cô đặt mình xuống giường, hơi lành lạnh, ẩm ẩm của căn phòng lâu ngày vắng người làm cô buồn buồn, Gia Bảo có cảm giác mọi người trong ngôi biệt thự này chẳng tỏ vẻ ngóng trông cô như Gia Bảo đã háo hức tưởng tượng ra khi sáng sớm nay cô thức dậy lúc hừng đông để chuẩn bị trở về thành phố
Cái không khí lạnh lùng tẻ ngắt trong phòng làm cô rưng rưng. Người ta đã lãng quên, đã không cần đến cô như người ta đã nói, thế mà cô cứ vội vã tất bật trở về, để ngay cả thời gian cũng ruồng rẫy cô, về tới nơi quá tối, lúc không ai nghĩ rằng ngày còn dài để trông ngóng (nếu như người ta có buồn 1 chút vì thiếu kẻ để trêu đùa nên mới ngóng trông cô)
Thở dài, Gia Bảo trở nghiêng người, cũng tại cái bắc Cần Thơ rồi cái bắc Mỹ Thuận chết liệt! Cô đã "kẹt bắc" mấy tiếng đồng hồ vì chờ qua sông. Ôi! Con sông mới rộng làm sao! Sông rộng đến mức người ta không bắc nổi cầu, ngồi trên phà nhìn lục bình trôi dạt trên sông mà chẳng gởi được chút buồn nào theo chúng. Qua sông là 1 nhịp cầu. Tiếc thay 2 nhánh sông dài rộng ấy lại chẳng có nhịp cầu nào cả, nên cô cũng không thể có đủ khả năng dò lòng kẻ khác hầu mong bắc sang 1 nhịp cầu tình ái như cô từng mơ ước
Uể oải trở xuống bếp rửa mặt cho tỉnh táo, Gia Bảo bước lên lầu, phòng Sĩ Đang đóng cửa, điều ấy chứng tỏ anh không có ở nhà, cô vào phòng bà Đông Hân và thấy bà Đang say sưa với tuồng cải lương vidéo
-Trời ơi! Con đi lâu dữ vậy Gia Bảo? Ở đây nội trông con từng ngày. Bộ nhà con có chuyện gì à?
Đến ngồi bên bà, Gia Bảo nhỏ nhẹ.
- Dạ... tại nội con bệnh nhiều, con phải chăm sóc nên không trở lên ngay được
-Vậy sao? Tội nghiệp hông? Bữa nay bà đỡ chưa?
- Dạ đỡ rồi! Bệnh già mà nội. Cứ nay vầy mai khác
Bà Đông hân chắc lưỡi
-Phải hôm trước nội gởi con ít sâm đem về làm quà!
Gia Bảo im lặng. Sâm thì nội cô đâu thiếu, bà bệnh vì buồn phiền đó thôi! Và cô đã chiều lòng ở lại cả tháng trời cho bà vui
Người ta nói "quả báo nhãn tiền" thật đúng, bà thiếm của cô mới là kẻ sợ chết hơn ai hết. Bà ta Đang mang bệnh cùi, cùi vậy mà đổ bệnh. Cái bệnh nghĩ cũng lạ lùng
Gia Bảo nghe kể, cách đây ba bốn tháng thiếm Quý đi đòi nợ, nhà con nợ nghèo đến mức chẳng còn gì để xiết ngoài mấy chiếc "cần xé" bằng que Đang Đang dở dang. Bà thiếm hùng hổ quơ hết về, ngón tay út bà bị tre cắt chảy máu. Nhà giàu mà đứt tay thì còn hơn ăn mày đổ ruột, thế là bà nhà giàu vội vàng đi chích ngừa phong đòn gánh, vào nhà thương băng bó hẳn hoi. Quả nhiên thiếm Quý không bị phong đòn gánh nhưng ngón út lại làm độc. Thay vì tháo 1 đốt ngón tay, thiếm lại ra lệnh cho nhà thương cưa hết cả ngón thật sát để không ai để ý thấy bàn tay bị mất 1 đốt ở ngón út
Ai có ngờ cưa cả ngón vẫn chưa đủ... bàn tay còn lại 4 ngón lại bị nhiễm độc, cứ đau nhức lên dần dần và cứ cưa lên dần đến cổ tay, cùi chỏ rồi lần vào sát nách...
Người ta bảo thiếm Quý bị ung thư, chỉ còn chờ chết
Gia Bảo nhắm mắt, cô không muốn nhớ, nhưng gương mặt ốm hốc như ma đói vẫn hiện ra thật rõ. Hôm ấy cô vào thăm thiếm Quý với ông bà nội, vừa nhìn ra cô, bà ta đà oà lên khóc rồi tuôn ra hết mọi sự với mong mỏi được cô tha thứ. Bà thiếm cô cứ nguyền rủa bàn tay tội lỗi của mình, bà bảo rằng chính bàn tay khốn nạn ấy đà nhét 8 lượng vàng vào hộp xà bông Far rồi để dưới đáy giỏ xách của cô, nay bàn tay đó mất rồi và bà cũng sắp chết theo nó. Bà lo chết không nhắm mắt nên mới nhắn Gia Bảo về cho bà thú tội
Nhìn tình cảnh của thiếm Quý, Gia Bảo chả còn bụng dạ đâu nữa mà giận, dù biết rằng cuộc đời mình rẽ qua ngõ cụt là vì người đàn bà lúc trước rất quyền hành độc ác kia. Cô cũng không đành lòng bỏ đi, Gia Bảo ở bên thiếm Quý trọn ba ngày săn sóc, an ủi và chiều chuộng thiếm từng chút, dầu sao thiếm cũng sắt chết và bản thân cô cũng rất thương người
-Luật sư Hoàng có ghé thăm nội. Nội không tò mò, nhưng nội biết hình như ông ta đã tìm được cho con 1 công việc khác. Rồi con cũng rời nơi đây phải không Gia Bảo?
Gia Bảo nhìn sững bà Đông Hân. Cô chưa kịp hiểu ý bà nói gì khi nói như vậy. Chợt cô liên hệ ngay với câu mào đầu của chi. Hoài khi chị ra mở cửa cho cô... Có lẽ bà Hân đã hết cần đến con bé Gia Bảo rồi cũng nên. Tự nhiên cô cảm thấy khổ sở trong lòng. Rồi cô cũng sẽ rời nơi đây nhưng tốt hơn đừng có ai nói ra điều ấy
-Nội mừng vì con sắp có công việc phù hợp với khả năng mình, nhưng nội muốn con cứ ở lại đây với nội. Và bắt đầu ngày mai con không phải làm những việc con đã phải làm
Gia Bảo cảm động nhìn bà Hân, cô áy náy vì đã nghĩ sai về bà, 1 người mới biết thì cứ tưởng là khó khăn độc ác nhưng ở lâu sẽ nhận ra là rất nhân hậu hiền từ. Cô suy nghĩ và nói
-Nếu nội thương cho con ở lại đây khi con đã có công việc làm ổn định, thì nội phải cho con chăm sóc lo lắng cho nội lúc con rảnh rỗi con mới dám ở. Không thì... thì...
Bà Hân xua tay
-Ôi! Con lo xa quá! Nội sẽ tìm người giúp việc khác. Không ai nghĩ xấu về con đâu. Thằng Khang chắc gì chịu ở lại đây khi nó đã lấy vợ, thằng Đang rồi cũng sắp lập gia đình với Cúc Hương. Rốt cuộc bà có còn ai đâu?
Ngỡ ngàng Gia Bảo tưởng như mình nghe lộn. Nhanh đến như vậy sao chứ? Cô rã rời ngó lên màn hình. Vở cải lương cũng Đang tới đoạn thê thiết, cô đào thương nức nở ca sáu câu oán trách tình lang thay lòng đổi dạ, cô không mê cải lương sao nghe hồn mình rưng rưng
Thấy Gia Bảo ngồi thẫn thờ, bà Hân hỏi
-Sao con về tới nhà trễ vậy?
- Dạ... tại kẹt bắc chứ con đi sớm lắm
-Mệt rồi phải không? Thôi về nghĩ đi. À! Con ăn uống gì chưa, bảo con Hoài...
Gia Bảo vội lắc đầu
-Con không đói mà chỉ buồn ngủ.
-Vậy thì về phòng nghĩ đi
-Thưa vâng!
Gia Bảo nằm lăn xuống giường, cô có cảm giác mình bềnh bồng như Đang trên phà qua sông, với những đám lục bình bông tim tím cứ trôi đi trôi cùng những cây gỗ mục vật vờ trong mênh mông sóng nước đục màu phù sa.
Lẽ ra cô không nên trở lại đây với bộ dạng như lúc cô đã ra đi. Vì Gia Bảo hôm nay khác lắm rồi, bây giờ cô không phải là kẻ có tội, cô đã được minh oan và cô có quyền thừa hưởng phân nữa tài sản của ông bà nội cô, mà trước đây vợ chồng chú Quý luôn luôn tìm đủ mọi cách để làm khó dễ, tìm đủ mọi cách để ông bà nội ghét bỏ không để lại chút gì cho đứa cháu côi cút
Lẽ ra cô nên trở lại đây với ông nội để cám ơn gia đình bà Đông Hân đã đối xử tốt với cô suốt nữa năm dài, lẽ ra cô chỉ nên trở lại với điệu bộ của 1 tiểu thơ đài các cao sang. Nhưng không, cô hoàn toàn không muốn thế. Với ông bà nội, Gia Bảo vẫn còn mang 1 mặc cảm nặng nề. Cô thương mẹ mình và oán hận khi đã hiểu vì đâu ông bà nội lại tin vào cô con dâu nổi tiếng nhiều mưu mô thủ đoạn hơn là tin vào đứa cháu ngu ngơ
Để bây giờ, Gia Bảo đã được minh oan rồi, nhưng trong tim cô nỗi đau vẫn còn mới nguyên. Ông bà nội ân cần săn đón nhưng đã muộn, cô cảm thấy khó có cái gì bù đắp được những mất mát tủi nhục mà cô đã chịu. Phải! Chỉ 1 mình cô đã chịu biết bao nỗi nhọc nhằn. Gia Bảo ngồi dậy mở cửa bước lần ra vườn, cô thẫn thờ như 1 kẻ trong mơ, cái bậc thềm già nua trông buồn làm sao, cô ngồi xuống cố cưỡng lại ý nghĩ là mình Đang trông đợi...
Giờ này còn khá sớm để tàn cuộc vui cho Sĩ Đang về, nhưng cũng đã hơi muộn với người ngồi bó gối đếm thời gian như cô
Mấy ngày xa cách rồi nhỉ? 1 tháng mà như trăm năm, cố nén lòng đau chừng nào trái tim càng khổ chừng nấy. Ôi! Đang có lẽ nào anh lại quên em!
Bao lâu rồi em không được nhìn thấy anh? 30 ngày mà tưởng chừng như nghìn trùng cách biệt. Ôi! Đang đúng là anh chỉ xem em như cô em gái hờ! Và em phải dối lòng cứ tự nhủ "Không yêu"
Lại gục đầu trên gối co ro, Gia Bảo ước chi gã độc ác ấy xuất hiện trong cái mặt nạ satăng như đêm nào... Đêm nào chứ không bao giờ là đêm nay, đêm nay satăng đã biến thành kẻ tình si bên người mà hắn ta tôn thờ yêu dấu. Vậy sao ta vẫn hiu hắt ngồi dưới mái hiên tăm tối này để ngóng trông?
-Gia Bảo! Anh biết em sẽ về mà!
Cô hoảng kinh hồn vía ngóc vội đầu lên. Sĩ Đang đã ngồi xuống kế bên cô từ bao giờ. 2 người cứ thế mà nhìn nhau. Gia Bảo chịu không nổi đôi mắt của anh, cô nhỏm người đứng dậy nhưng Đang đã giữ cô lại
-Chạy đi đâu! Anh biết em ngồi 1 mình ở đây là chờ anh. Sao lại bỏ đi hở ngốc! Em mới là con bé ngốc chớ không phải anh đâu. Nào! Nói đi, em định chạy đi đâu chứ!
Gia Bảo yếu đuối như con chi chi, cô ấp úng năn nỉ.
-Em lạnh... Anh Đang cho em vào nhà
Giọng Đang hậm hự đầy quyền hành
-Lạnh cũng phải ngồi đây cho bỏ tội dám làm anh xót ruột. Em có biết từ chiều đến giờ anh như thế nào không?
-Em đâu dám biết! Gia Bảo co người lại nhỏ nhẹ trả lời. Lạ lùng và tức tối làm sao tự dưng cô đâm sợ anh mới kỳ. Có lẽ vì cô đã quá yêu, quá nhớ đến mức thấy mình như nhỏ bé đi hay sao ấy!
-Em là nguyên nhân làm anh hồi hộp lo ra suốt cả ngày nay. Cuối cùng anh phải bỏ vũ trường về cho xong. Linh tính của anh tốt thật! Anh biết khi leo rào vào anh sẽ thấy em ngồi đây mà!
Đang mỉm cười, nụ cười của kẻ mãn nguyện, anh mê mãi nhìn gương mặt sáng trong bóng tối của Gia Bảo rồi nói tiếp
-Tội của em lớn lắm! Xin nội đi có 3 hôm mà mất biệt cả tháng. Anh muốn điên vì lo, vì nhớ, em hiểu anh không?
Nghe mát cả ruột khi từng lời của Sĩ Đang cứ thấm vào lòng. Gia Bảo không nhớ... để đòi vaò nhà vì lạnh nữa, đôi chân cô như bị chôn tại chỗ. Len lỏi nhìn anh, Gia Bảo hỏi lảng đi
-Vết thương của anh đã lành hẳn chưa?
-Phải chi có em kế bên chắc nó lành lâu rồi. Em không nghĩ tới anh gì hết
Gia Bảo làm thinh, cô vẫn sợ miệng mồm của cậu Ba Đang cơ mà, chợt nhớ lời bà Hân và chi. Hoài, cô đùng đùng cơn ghen
-Cám ơn cậu Ba đã nói như vậy nhưng cậu đã có cô Cúc Hương ở kế bên rồi, cần gì ơ? Gia Bảo này chứ!
-Ôi! Cúc Hương thì có liên quan gì tới anh
Gia Bảo chợt cười khan, cô nghiêm trang
-Anh đừng đùa với em nữa. Đùa như vậy là ác lắm, anh biết không?
Sĩ Đang ngạc nhiên. Anh hỏi dồn dập
-Sao lại nghĩ là anh đùa. Từ nãy đến giờ anh hoàn toàn nói thật. Khi em đi, anh trông ngóng em từng ngày. Anh muốn ngay phút đầu khi gặp lại em anh không còn ngốc nữa. Anh không ngốc đâu Gia Bảo. Em nghĩ gì suốt thời gian qua mà đề cập đến Cúc Hương với anh?
-Em không hề nghĩ đến tên cô ta trong suốt 1 tháng nay, nhưng lúc về đây em đã nghe nhắc nhiều tới Cúc Hương và bao giờ tên Cúc Hương cũng đi liền với Sĩ Đang. Đẹp đôi vừa lứa thật đấy! Bà nội mới bảo em ở lại đây với bà chớ đừng đi nơi khác vì "thằng Đang rồi cũng sắp lập gia đình với Cúc Hương. Rốt cuộc rồi bà có còn ai đâủ"
Đang bực bội thốt lên
-Sao bà nội lại nghĩ như vậy kìa?
Gia Bảo lạnh lùng
-Thì bà nội nói theo cái nội nhìn thấy
-Vậy... em tin nội à! Anh nói thật anh chỉ thương
Gia Bảo bịt tai, ôm đầu
-Anh đừng nói nữa, anh thương ai mặc anh. Điều em suốt đời không quên là anh đã bắt em hầu quạt cho anh ngủ và trong cơn say anh luôn luôn gọi em là Cúc Hương. 1 cũng Cúc Hương, 2 cũng Cúc Hương. Anh chỉ thương Cúc Hương thôi và điều đó em biết từ lâu rồi
Chua chát cô nói tiếp
-Cũng tại em cố chấp không tin đó là sự thật, để đeo đuổi 1 ảo ảnh. Em biết anh là người thích đùa, nhưng em không ngờ anh đùa cả với tấm lòng thành thật của em
Bất ngờ bởi những lời của Gia Bảo. Sĩ Đang ngồi ngớ ra, anh không ngờ mình đã từng lầm lẫn tai hại như vậy. Đối với phụ nữ có lẽ đó là lỗi không bao giờ họ có thể tha thứ cho cánh đàn ông. Gia Bảo giữ nỗi đau này khá kỹ, chứng tỏ cô rất khổ.
Sĩ Đang năn nỉ.
-Anh không bào chữa cho mình, nhưng hôm đó anh quá say, quá buồn. Khi say người ta thường nhớ về dĩ vãng, mà Cúc Hương là của dĩ vãng, 1 dĩ vãng đáng nguyền rủa với bao nhiêu khốn khổ.
-Nhưng ở hiệntại Cúc Hương vẫn xuất hiện để đi chơi với anh, để ngồi nghe anh đàn để được anh chiều chuộng đó chứ! Xin lỗi! Em nói điều này vì đó là sự thật, chớ không phải em cố tình để ý chuyện riêng của anh đâu. Em nói điều này với mục đích xin anh đừng đùa với em nữa. Em có thể chấp nhận trò đùa giả trang thành satăng khi anh đeo mặt nạ quỷ hù dọa em, nhưng em không thể chấp nhận anh với gương mặt thật nhưng tâm hồn và trái tim lại giả dối
-Gia Bảo! Em nói quá rồi đó! Con người của anh tệ đến như vậy sao? Thời gian gần đây anh sống hạnh phúc. 1 thứ hạnh phúc đơn thuần vê 1 khía cạnh nào đó rất trong sáng của cuộc sống, anh cho rằng có người hiểu anh, thông cảm với anh, tin tưởng ở anh và thậm chí anh còn dám nghĩ rằng người ấy yêu anh nữa kìa.
Gia Bảo xót xa nghe giọng Đang:
-Gia Bảo! Em nói quá rồi đó! Con người của anh tệ đến như vậy sao? Thời gian gần đây anh sống hạnh phúc. 1 thứ hạnh phúc đơn thuần vê 1 khía cạnh nào đó rất trong sáng của cuộc sống, anh cho rằng có người hiểu anh, thông cảm với anh, tin tưởng ở anh và thậm chí anh còn dám nghĩ rằng người ấy yêu anh nữa kìa.
Gia Bảo xót xa nghe giọng Đang nói tiếp bằng ngữ điệu trầm trầm bình thản
-Nhưng không, anh đã lầm vì chủ q