← Quay lại trang sách

Phần XVI

39.

Chuyện tôi kể chỉ đến đây, nhưng dĩ nhiên nó vẫn còn tiếp diễn.

Tôi bước qua tuổi hai mươi chin và Chuột đến tuổi ba mươi. Cái tuổi đã khá già. Quán Jay’s Bar phải sửa chữa vì con lộ được mở rộng và lúc này đã là một bar khá oách. Dù vậy, Jay vẫn tự mình gọt vỏ một rổ khoai tây mỗi ngày, vừa mãi uống bia vừa càu nhàu rằng khách ngày trước đến quán tốt hơn nhiều.

Tôi kết hôn và giờ đang sống ở Tokyo.

Mỗi khi có phim của Sam Peckinpah[1], vợ chồng tôi lại đến rạp chiếu bóng. Trên đường về chúng tôi ghé công viên Hibiya uống một chai bia và rải popcorn cho lũ chim bồ câu nơi đó. Trong những phim của Sam Peckinpah, tôi thích phim Bring Me the Head of Alfredo Garcia, còn vợ tôi lại hết lời ca ngợi phim Convoy. Ngoài phim của Peckinpah, tôi thích Ashes and Diamonds[2], trong khi vợ tôi lại thích Mother Joan of the Angels[3]. Nếu chung sống với nhau đủ lâu, có lẽ sở thích cũng sẽ thành ra tương tự.

“Anh có hạnh phúc không?” Nếu được hỏi vậy tôi chỉ có thể trả lời, “Dĩ nhiên.” Vì thứ được gọi là ước mơ cuối cùng cũng chỉ là mơ ước.

Chuột vẫn viết tiểu thuyết. Mỗi năm vào dịp Giáng Sinh cậu ta lại gửi tôi vài bản thảo tiểu thuyết của mình. Năm trước cậu ta gửi câu chuyện về một bếp trưởng làm việc ở bệnh viện tâm thần, còn hai năm trước cậu ta có gửi truyện vui phóng tác từ tiểu thuyết The Brothers Karamazov[4]. Như thường lệ, trong tiểu thuyết cậu ta viết chưa từng có yếu tố tình dục và cũng chẳng có nhân vật nào phải chết.

Trang đầu bản thảo luôn đề ‘Happy birthday’ và ‘White Christmas’. Vì sinh nhật tôi là ngày 24 tháng Mười Hai.

Tôi chưa từng gặp lại cô gái, người có bàn tay trái chỉ còn bốn ngón. Mùa đông tôi quay về thành phố, cô đã nghỉ việc tại tiệm bán đĩa than và dọn khỏi căn hộ của mình. Rồi cô biến mất không chút vết tích giữa biển người và dòng chảy thời gian.

Khi quay về thành phố vào mùa hè, tôi đã đi dọc con đường tôi vẫn thường cùng cô dạo bước, ngồi xuống bậc thang đá trước dãy nhà kho, và cô độc ngắm nhìn biển cả. Mỗi lần tôi muốn khóc thì dứt khoát nước mắt chẳng chịu trào ra. Vậy đấy.

Đĩa than California Girls vẫn nằm trong góc kệ đĩa. Mỗi mùa hạ tôi lại lấy ra và lắng nghe vài lần. Vừa mơ tưởng về California tôi vừa uống bia.

Bên cạnh kệ đĩa than có một cái bàn, trên mặt bàn đặt một nắm cỏ đã khô như xác ướp. Là mớ cỏ tôi lấy ra từ bao tử bò.

Bức ảnh người bạn gái cũ học khoa Văn Học Pháp đã mất khi tôi bận rộn chuyển nhà.

Beach Boys phát hành album mới sau thời gian dài tan rã.

I wish they all could be California girls…

Chú thích:

[1] David Samuel ‘Sam’ Peckinpah (21 tháng Ba 1925 – 28 tháng Mười Hai 1984), đạo diễn người Mỹ đã đạo diễn các phim Straw Dogs (1971), Pat Garret & Billy the Kid (1973), Bring Me the Head of Alfredo Garcia (1974).

[2] Chuyển thể từ một tiểu thuyết của nhà văn Phần Lan Jerzy Andrzejewski, có tựa gốc Popiól i diament, xuất bản năm 1948. Tiểu thuyết này được đưa lên màn bạc với cùng tựa gốc bởi đạo diễn người Phần Lan, Adrzej Wajda vào năm 1958.

[3] Tựa gốc là Matka Joanna od aniolów (1961). Phim về việc trừ tà được đạo diễn bởi Jerzy Kawalerowicz.

[4] Tiểu thuyết của Fyodor Dostoyevsky.