Chương 2 - 01.
Chương II
Những con nhạn không mang kiếm
Những bậc thang chết tiệt này cuối cùng sẽ thắng đôi chân già nua của mình thôi. Người vú nuôi vừa huýt sáo vừa nhanh nhẹn bước lên những bậc cầu thang cứng đơ dẫn lên phòng Claris, nằm sát dưới mái nhà.
Chandra mạnh mẽ rắn rỏi trong độ tuổi sắp ngũ tuần của mình, đối đầu với cuộc sống bằng một vẻ hăng hái và một vẻ tự tin mà chẳng ai có thể lay chuyển nổi. Tuy nhiên, chị cố tỏ ra già dặn và gắt gỏng hơn tính cách thật của mình, chỉ là để củng cố một uy quyền mà không ai nghĩ đến chuyện phản đối chị. Cũng chỉ để làm nản chí những kẻ ranh mãnh, dường như muốn sán lại hơi quá gần, do bị cuốn hút bởi chất giọng trầm ấm và cổ áo quá trễ của chị.
Con bé nên xuống dưới, mình hẳn sẽ an tâm hơn khi nó ngủ chung với anh nó. Đại quan thật sai lầm khi cho rằng làm như vậy sẽ bảo vệ con bé khỏi những điều kì quái xảy đến với thằng bé. Chúng cần nhau.
Vú nuôi tự thưởng cho mình chút nghỉ ngơi trước cửa phòng Blaise, dẫu biết ông đi vắng. Một tay chống hông, một tay vuốt mái tóc rực sáng, chị hít hà không khí. Sự đánh hơi của chị là điển hình, ở cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Lão cú già, ta không ngửi thấy mùi của mi. Càng tốt, cứ ở trong hang của ông đi, như thế ta càng được thảnh thơi!
Blaise và Chandra thích nhau bao nhiêu thì họ lại hay cãi nhau bấy nhiêu, không ai trong hai người chịu công nhận tình cảm trìu mến đã nối họ lại với nhau. Lâu đài luôn ồn ào với những cuộc cãi vã và hòa giải của họ, nhiều người nghĩ Blaise là cha đẻ của Ugh - con trai Chandra.
Vú nuôi phủ nhận điều này bằng một cái nhún vai, còn Đại quan thì chường ra nụ cười bí ẩn, cặp mắt nhắm hờ. Còn Ugh, cậu đã có khá nhiều điều phải làm với một người mẹ hơi quá quan tâm, nên chẳng hứng thú gì khi thêm vào đó một người cha.
Cuối cùng Chandra cũng đến trước cửa phòng Claris. Chị bước vào mà không cần gõ cửa, rồi tới mở rèm trong lúc miệng vẫn không ngừng huýt sáo. Dẫu người ta không thể gọi đó là một ngày thực sự của Kỳ Vàng, nhưng đó là ngày đầu tiên không mưa từ lâu lắm rồi.
Bầu trời nhợt nhạt đến nỗi khiến vầng trăng cười nắc nẻ cho mà xem, nhưng chí ít thì quần áo có cơ may được hong khô. Chandra cúi xuống đánh thức Claris. Nó liền kéo chị lại gần để hít hà mùi bánh mới thơm nức.
- Con đói quá!
- Chào con, chiếc lông bé nhỏ.
- Chào vú... Hôm nay trời thế nào ạ?
- Trời hết mưa rồi.
Claris kêu lên sung sướng rồi nhảy ra khỏi giường. Nó vội vàng mặc bộ áo liền quần vừa vặn với cơ thể, khoác lên mấy cái áo thụng rộng sặc sỡ, cuối cùng là chiếc áo cộc đỏ ưa thích nhất của nó.
- Khi nào con mới chịu mặc quần áo cho phù hợp hả? Như một thiếu nữ, chứ không phải như một tên cướp biển vậy!
- Không bao giờ! - Nó đáp lại trong lúc đặt một nụ hôn ướt nhoèn rõ kêu lên đôi má bầu bĩnh của Chandra, chị lắc đầu với một vẻ lo lắng thái quá.
- Thì ít ra hãy để ta chải tóc cho con đã... Claris!
Con bé đã kịp rời khỏi khỏi phòng, chạy như bay xuống cầu thang. Những ngày trời không mưa quá đỗi hiếm hoi! Nó gõ cửa phòng anh trai, giờ đã chuyển xuống tầng dưới để tránh cho Jad phải leo cầu thang, nhưng không có tiếng trả lời.
Mùi bánh nướng thơm lừng bay ra từ khu bếp. Claris quyết định đi ăn sáng, nhưng nó không có thời gian. Một cơn rùng mình quen thuộc, hệt như một sự ve vuốt, sượt qua đầu con bé. Đến đây đi! Trong cây ấy! Jad! Anh trai nó đang gọi.
Dân làng hối hả làm việc tranh thủ lúc tiết trời tạm yên, còn Claris chờ đợi để nghe những tiếng hò hét, cười đùa của họ trong những vườn cây ăn quả nằm sát công viên mà nó đang băng qua.
Nó vui sướng hít hà hương vị thơm mát của đất vừa được cày. Cây cỏ ngậm nước rung rinh hệt như những đám lông xanh, những chiếc lá lóe sáng, lộ rõ trên những thân cây sẫm màu hơn, cả không gian thiên nhiên được lau rửa. Bầu trời xám ngọc được tô điểm bằng những áng mây bao quanh hệt như trong một bức tranh, hình như cao lớn hơn vì đã nhất thời đẩy lùi những đám mây u ám.
Công viên trước kia vốn được chăm sóc chu đáo, nay chỉ như mớ hỗn tạp những lùm cây, hoa lá, cây cối đủ các loại. Từ khi Sierra mất tích, chẳng ai để tâm chăm chút, cắt tỉa chúng nữa. Các cây ăn quả, hoa, cỏ dại và thảo dược thích thú đan chen nhau.
Cây đoạn[1] rùng mình giũ nước, nhỏ những giọt nước mát lành lên tai và cổ Claris khiến nó nhồn nhột. Nó cười váng lên. Nó biết rõ từng cây, từng tổ chim trong công viên này. Nó đã chăm sóc nhiều thế hệ chim non, với một mẩu vải tẩm sữa, rồi vắt từng giọt vào những cái miệng đang kêu gào của chúng. Chế độ không hợp lý này đã giết hại vài chú trước khi Chandra bắt quả tang nó đang làm việc ấy, và chấm dứt màn tàn sát này.
Nó đến gần một cái hồ có hàng liễu rủ cành hờ hững và dừng lại. Nó lặng ngắm mặt nước, cũng đen và mượt hệt như chất khoáng hématite. Làm sao chúng có thể bất động nhường ấy nhỉ?
Một tiếng sáo gió lôi Claris ra khỏi cơn mơ mộng: Jad đã thoáng thấy nó và đang sốt ruột. Nó trèo thoăn thoắt lên một cây-nhà thơ[2]. Cây thông vàng che chở túp lều của tuổi thơ chúng, một tấm ván chênh vênh mở toang trước gió, ẩn giữa những tán lá vây quanh tựa như một bàn tay khép lại một điều bí mật.
Ngay trên những cành cây ấy, cặp song sinh đã kiến tạo những kệ sách và những hộc tủ, nơi chất đầy các vật báu của chúng: hạt có hình thù kì dị, đá cuội được dòng sông mài nhẵn bóng, xác trắng của những con vật nhỏ, răng sữa, mẩu dây, bi, những mẩu sôcôla ôi đã bị chảy nhũn phân nửa. Lá cây che kín hoặc để lộ kho báu ấy tùy theo gió và mùa trong năm, làm sống lại một cây đàn ác-mô-ni-ca bị thất lạc, một chiếc nẫy bắn đá hay một đoản kiếm hoen gỉ, những đồ vật bị lãng quên mà hai đứa trẻ chào đón bằng những tiếng kêu hò sung sướng.
Đã nhiều tuần nay, cặp song sinh không đến túp lều của chúng, lấy cớ là thời tiết xấu. Trên thực tế, chúng lờ mờ cảm thấy rằng túp lều kia đã trở nên hơi chật chội, rằng chúng cũng đã lớn hơn chút đỉnh. Nhưng người ta không dễ dàng từ bỏ tuổi thơ của mình. Trong lúc bò đi trên những tấm ván khập khễnh, Claris lại tìm được cảm giác thiếu vắng của nó.
Jad đã chuẩn bị một bữa điểm tâm không chính thống nhưng hấp dẫn: bánh mì nướng phết mứt jabou, bánh ga-tô nhân táo, vài quả óc chó và một bình sôcôla còn ấm. Mơ màng, cậu bé vừa nhai vừa đăm đăm nhìn một chiếc bàn cờ lớn được đặt tạm gọi là cân bằng trên một chồng hình nón vàng óng được xếp một cách khéo léo theo dạng xoắn tròn đều đặn
Vớ một mẩu bánh, Claris nhìn ngắm những đồ đặt trên khay gỗ
Được chế tác một cách tuyệt mỹ, những tượng gốm nhỏ dùng cho trò chơi kiểu mê cung. Mỗi bức tượng có hình thù hoàn toàn khác nhau rất đặc trưng: phù thủy, lính chiến, ngựa, rồng và còn nhiều hình thù khác nữa mà Claris không định dạng được.
Chính chiếc khay gỗ cũng là một bức tranh, bề mặt là những ô vuông nổi bật trên khung cảnh lộng lẫy được vẽ bằng màu nước: những hình ảnh núi sông, thung lũng, đồng bằng, những hòn đảo và dải ruy băng xanh lơ của đại dương bao quanh. Một chồng quân bài tượng trưng cho các đồ vật (vũ khí, tòa nhà, sách vở, đồ trang sức...), và những quân chủ bài (mạnh và yếu).
- Đẹp quá! Gì vậy anh?
- Trò “Thiên Kì Thế”. Đừng hỏi anh tại sao nó lại được gọi như thế nhé, anh không hề có chút ý tưởng gì về nó cả! Đó là khám phá mới nhất của thầy Blaise để khiến anh phát điên lên đấy. Em biết là anh luôn thích những trò nhập vai, nhưng trò này quỷ quái kinh khủng. Mỗi ngày, anh khám phá ra những nhân vật mà anh chưa từng thấy hay những quân bài mới. Xem này...
Jad lôi một ngăn kéo đóng hẳn vào khay ra. Hàng chục bức tượng nhỏ nằm vương vãi trong đó.
- Một trò chơi bị cấm... - Claris nói thầm.
- Đúng. Có thể nói thầy Blaise đã quyết định mở những cánh cửa của phòng đợi.
- Của cái gì?
- Ông ấy gọi những căn phòng trong ngọn hải đăng mà chúng ta không được phép đến như thế là Phòng đợi.
- Bởi vì ông ấy cứ bồn chồn đi ngang đi dọc trong đó à?
Jad mỉm cười với em gái.
- Bởi vì chúng chứa những đồ vật cấm: những thứ đã không bị mất!
Claris phì cười, rắc đầy những vụn bánh lên anh nó.
- Cung cách này có vẻ giống tính ông ấy lắm. Trò này chơi thế nào?
- Chẳng biết, vấn đề là ở chỗ đó. Thầy đã nói: “Quy tắc chơi chính là những cách mà con sẽ tìm ra. Hãy tận dụng chúng đi, không phải lúc nào người ta cũng có cơ hội phát minh ra cách chơi đâu.”
- Em cũng có, thầy đã cho em một vật cấm.
Claris chìa chiếc nhẫn cho anh nó xem và giải thích nó được dùng để làm gì.
- Nó giống một chiếc nhẫn mẹ vẫn đeo. - Jad nói. - Nhưng mặt đá ấy màu xanh.
- Chúng là một đấy. - Claris lẩm bẩm.
- Ồ! - Jad thốt lên, và theo bản năng, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay.
Cậu nhìn em gái điên cuồng cắn miếng bánh mà mắt cứ đăm đăm nhìn mặt hồ qua những kẽ lá. Mỗi lần nhắc tới mẹ đều khiến con bé khó chịu, thầy Blaise biết rất rõ điều này. Vậy tại sao thầy lại cho nó chiếc nhẫn nhỉ? Jad rụt rè ve vuốt mặt nhẫn đỏ, rồi trả lại em gái.
- Em sẽ đeo nó chứ?
- Em không biết, nó quá to đối với em.
Claris giơ tay lên để chứng minh chiếc nhẫn đang xoay tròn trên ngón tay nó, và sửng sốt nhận ra chiếc nhẫn lúc này đã hoàn toàn vừa khít ngón tay áp út.
- Nó rất vừa tay em mà. - Jad nói.
- Nó đã thu nhỏ lại!
Thấy anh trai cười nắc nẻ, Claris cố gắng giải thích:
- Thật mà! Em thề đấy, nó đã quá rộng so với tay em! Mà cũng phải thôi bởi đó là chiếc nhẫn của người lớn.
- Mẹ có những ngón tay rất thanh mảnh, - Jad thì thầm.
Claris không đáp lại, chỉ đành soi mói nhìn chiếc nhẫn với vẻ ngờ vực.
- Nó vận hành thật chứ cái... cái... gì ấy nhỉ?
- Cái máy ghi âm. Theo thầy Blaise, một đồ vật biết giữ lại những thứ mà ta viết hoặc nói, một kiểu bộ nhớ. Khi em hỏi thầy làm thế nào để nghe lại hay xem lại những gì ta đã lưu trong đó, thì thầy đã trả lời em rằng không có hướng dẫn. Anh không thấy dạo này thầy rất kì quặc à?
Jad nhúm vai.
- Thầy Blaise gần như lúc nào cũng kì quặc.
- Hơn nữa, rút cục thì với em thế nào cũng xong, chừng nào mà cỗ máy cổ lỗ này tránh cho em khỏi những tấm phiếu đọc sách...
Jad rót sôcôla vào một chiếc cốc cũ đã sứt mẻ rồi chìa cho em gái. Claris rất thích hương vị đắng và êm dịu của nó, vì thế, trong túi lúc nào cũng có vài mẩu hoặc những hạt sôcôla. Hơn nữa, thứ chất lỏng này luôn tạo cho nó tính khí vui vẻ, điều không thể bỏ qua được. Claris liếm mép, cười với anh trai.
- Tất cả là vì em đã có ý tưởng vớ vẩn khi nói với thầy ấy học thuyết của em về những nàng công chúa thụ động! Em hi vọng không có công chúa trong trò chơi của anh chứ?
Bằng một cử chỉ giễu cợt, Jad xòe tay ra. Claris đón lấy một bức tượng nhỏ mang hình một thiếu nữ, chiếc khăn choàng dài bay phấp phới xung quanh cô ấy.
- Theo em, là PP hay không PP? Anh vừa mới phát hiện ra nó. Anh còn chưa biết vai của nó trong trò chơi. Em có biết vai nào hay nhất không?
- Hừm?
Claris nhìn chiếc nhẫn, giọng của nó đã ấm áp hơn từ lúc cầm bức tượng công chúa trên tay.
- Thầy Blaise đã phát những bàn chơi này khắp làng. Ugh đã ghé thăm anh và nhờ anh hướng dẫn cách chơi. Khi anh nói cả mình cũng chẳng hiểu gì nhiều thì anh ấy đề nghị cả hai cùng nghiên cứu với đám con trai trong làng...
- Anh và Ugh... với đám con trai trong làng à?
Claris sững sờ nhìn chằm chặp vào anh trai. Hôm nay đúng là một ngày có nhiều sự kiện bất ngờ. Những đồ vật cấm tái hiện. Trong ký ức của người dân Salicande, chúng thậm chí không còn tồn tại, thầy Blaise đã vi phạm mọi luật lệ, còn Công tước chẳng phản ứng gì. Nhưng, điều gây ngạc nhiên nhất là việc Jad chơi với những đứa trẻ khác trong làng!
Từ cái đêm mẹ mất tích, lần đầu tiên trái tim Jad bị tổn thương, cậu không còn là chính mình nữa. Cậu bé hiếu động và liều lĩnh, giống hệt như đứa em gái song sinh của mình, đã trở thành một đứa trẻ trầm lặng và sống khép mình.
Dần dần, đám bạn chơi xa lánh cậu, và Jad cũng chẳng làm gì để lôi kéo chúng, không chịu được cách đối xử quá thận trọng của chúng với mình. Từ đó, cậu tránh mặt những bạn trai cùng tuổi. Với cậu, thật nhọc nhằn khi nghe chúng nói chuyện về kiếm thuật, về ngựa, về những cuộc đi săn, và xem chúng luyện kiếm trong sân. Không thoải mái trước khiếm khuyết của bạn mình nên đám con trai đã không cố nài.
Vậy là đã hơn tám năm Jad sống tách biệt như vậy, mặc cho những nỗ lực của thầy Blaise và Chandra nhằm đưa cậu trở lại vui chơi với những đứa trẻ khác. Ấy thế mà bỗng nhiên cậu nói chuyện chơi với chúng!
Jad liếc nhìn Claris, rồi hấp tấp nói như thể hối lỗi:
- Ugh không phải là một người ngu đần, em biết đấy, và chúng mình là anh em cùng bầu sữa mẹ. Trước đó, chúng ta là bạn.
- Chắc chắn rồi, anh ấy tài... Ý em là... Tuyệt đấy khi anh chơi với bọn con trai! Nhưng có một điều em không hiểu: có phải thầy Blaise đã phân phát những trò chơi bị cấm khắp thung lũng không?
- Tò mò quá, hả? Anh không biết điều gì đã tác động đến ông ấy: ông không ngừng khiêu khích anh. Ông nói rằng anh cần phải ra khỏi cái vỏ bọc của mình, rằng anh chơi trò...
Giọng cậu nghẹn lại. Cậu cáu kỉnh với tay gạt một cành cây, khiến một con sóc giật bắn mình, lao nhanh, hệt như một mũi tên hung đỏ giữa màu xanh của đám lá. Claris biết sự điềm tĩnh bề ngoài của anh trai chỉ là một tấm mặt nạ, một sự giả vờ để người ta không làm phiền. Bên trong, anh ấy vẫn thế thôi, chỉ có điều anh ấy không để lộ ra.
Nó đặt tay lên đầu gối anh trai. Cậu bé hít một hơi thật sâu và nhìn em gái, khẽ nở một nụ cười.
- Thầy Blaise nói anh đang giả vờ đau yếu để không phải đối mặt với người khác, với thực tế.
Claris nghe không nhúc nhích, nhưng đè mạnh hơn lên người anh. Jad tiếp tục:
- Điều này khiến anh bực mình, đương nhiên rồi. Nhưng anh cho rằng nó lại vận hành tốt đấy, bởi vì khi Ugh đến gặp anh, anh đã nhận lời giúp đỡ họ. Thầy Blaise là người rất ranh ma.
Claris cắn một miếng bánh mì phết đầy mứt.
- Phừừừ! Điều ấy được đấy... Anh biết ông đang bắt em đọc gì lúc này không? Orlando đấy!
- Không biết...
- Một cuốn sách rất cổ, của một nữ sĩ người Anh. Đoạn đầu tiên đại loại là: “Anh ta - bởi chẳng còn nghi ngờ gì về giới tính của hắn, mặc dù lối sống cũng góp phần vào việc hóa trang cho anh ta - tấn công một cái đầu lâu của người Maure bị treo lủng lẳng trên xà [...]”.
- Lại thêm một câu chuyện về kiếm hiệp?
- Không hề nhé, không hề! Đó là một câu chuyện về một nhà quý tộc, vào một sáng nọ, ông ta thức giấc và bị đổi giới tính. Một người đàn ông biến thành đàn bà ấy mà, và cuối cùng lại trở lại thành đàn ông. Thầy Blaise đã tuyên bố rằng em có thành kiến về vai trò của nữ giới. Anh có hiểu không hả, em mà có thành kiến với phái nữ à?
Mặt Jad sáng lên, vậy cậu không phải là người duy nhất bị đưa lên mâm.
- Thầy nói có lý đấy! Em lúc nào cũng chăm chăm chống lại bọn con trai, nhưng điều đó cũng không ngăn em bắt chước chúng! Nó hợp với em đấy, câu chuyện này ấy mà.
- Em tuyệt đối không bắt chước bọn con trai, và em ghét trở thành một trong số chúng!
- Thế hử? Thế tại sao em không mặc váy hả?
Claris ném cho anh trai một cái nhìn đầy khinh bỉ.
- Bởi một đứa con gái chỉ tóm lại ở một mẩu vải thôi hay sao? Anh sẽ nhanh chóng trở thành như lũ con trai khác mà thôi, cũng ngu ngốc như một ngưu hoàng có vạch!
Jad nhăn nhó.
- Đó không phải điều anh muốn nói... Đồng ý, đó là một lũ ngố.
- Cực ngố!
- Cực ngố thật. Nhưng, Claris này, em sẽ thú nhận rằng đôi khi...
Jad ngừng lời trước ánh mắt sôi sục của em gái. Cậu chuyển sang chủ đề khác.
- Em chẳng có bạn gái nào cả.
- Để làm gì? Chúng chỉ nghĩ tới váy áo, chính thế, đến búp bê, và...
- Đến bọn con trai chăng? - Jad chêm vào.
Claris mặt đỏ tía tai, khiến Jad cười phá lên.
- Ồ, đủ rồi đấy... đừng có láu cá thế. Coi như mình “trao đổi thành kiến” với nhau, hãy nghĩ thế đi.
- Thành kiến của em chống lại bọn con gái, còn thành kiến của anh chống lại... chống lại...
- Tật nguyền. - Claris nhẹ nhàng gợi ý.
- Anh không hoàn toàn hạnh phúc trong căn bệnh của mình, Claris ạ. Em nghĩ anh không thích là người bình thường hơn hay sao?
- Anh là người bình thường, Jad ạ.
- Ồ, đương nhiên rồi! Quá bình thường tới nỗi không thể chạy nhảy, cầm kiếm hay leo lên mình ngựa. Trong khi đó thì em, em...
Claris cúi đầu. Anh trai chưa bao giờ trách mắng khi nó tham gia các hoạt động thân thể mà anh ấy không thể theo được. Đó là một thỏa thuận ngầm giữa hai anh em. Từ khi anh bị ốm, và từ khi hai anh em không thể làm mọi thứ cùng nhau nữa, cũng chính vì anh mà nó hành động. Anh không biết điều đó hay sao? Tại sao anh lại lẳng thẳng câu chuyện về con gái này vào mặt nó chứ? Nó chưa bao giờ nghĩ tới anh nó như là nghĩ tới “một gã con trai”. Anh là Jad, anh trai nó, anh trai song sinh của nó, là... Nó không được khóc.
Jad lấy tay cào cào đầu mình như thể đang cố gắng xóa đi cái gì ở đó. Cậu giận mình đã làm tổn thương em gái. Cô bé chẳng có lỗi gì trong chuyện này. Chẳng ai có lỗi trong chuyện này hết. Cơn giận dữ bất chợt bùng lên của Jad khiến Claris xáo động, nó hẳn muốn mặc váy, đan lát, chơi búp bê, làm bất kể điều gì nếu chuyện đó có thể an ủi được Jad.
- Hãy tha lỗi cho anh, em gái nhé, đó không phải điều anh muốn nói đâu.
Cậu bé chỉ sinh trước em mình có bảy phút. Đây luôn là chủ đề đùa tếu muôn thủa giữa hai anh em, và là một lời kêu gọi hòa giải. Jad nói tiếp:
- Nghe này, anh đã suy nghĩ kỹ những điều thầy Blaise nói. Anh có lẽ đã buông xuôi, ẩn mình sau bệnh tật, từ khi mà...
- Gì cơ?
- Từ khi mẹ ra đi. - Jad nói nốt câu trong lúc đôi mắt cụp xuống.
- Ôi, anh Jad...
Claris áp trán mình vào trán anh trai. Tinh thần anh nó đang như trận sóng lừng, như một cái xô lúc nhúc cá chình. Anh sẽ lại lên cơn sốt cho mà xem.
- Tại sao lại tranh luận điều đó vào lúc này hả? Có chuyện gì vậy hả, bỗng nhiên lại nhắc tới mẹ? Mẹ đã chết rồi, anh Jad à.
Cậu bé lùi lại, một cảm giác hãi hùng xuất hiện trên khuôn mặt.
- Đừng nói thế! Chúng ta chẳng biết gì về điều đó cả!
- Nhưng...
- Chúng ta không biết gì về chuyện đó hết, Jad gằn giọng. Chưa bao giờ có ai nói với chúng ta “Mẹ các con đã chết” cả. Em không thấy điều đó lạ sao? Cha không bao giờ đả động tới điều đó, còn Chandra, mỗi lần nghe thấy tên của mẹ là mặt bà ấy đỏ rực như tôm luộc.
- Điều đó chẳng thay đổi được gì, em gái cậu nói gọn lỏn. Ra đi, mất tích hay chết, đều như nhau cả thôi.
Jad đứng phắt dậy và đụng phải một cành cây. Cậu lại ngồi xuống, lấy tay xoa vai và nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của em gái.
- Anh không tin đâu, Claris ạ. Anh gặp mẹ trong mơ. Những cơn ác mộng của anh, em biết rõ...
- Không, em không biết, thực sự em không biết gì nữa! - Claris hùng hổ cắt ngang. Anh đã khép tâm tưởng lại với em, Jad ạ, em không chia sẻ những giấc mơ với anh nữa.
Jad cúi đầu, giọng dịu lại:
- Xin lỗi em gái, thầy Blaise đã dạy anh cách chặn những luồng suy nghĩ lại, nhưng thầy lại không dạy anh cách sàng lọc giữa giấc mơ và ác mộng. Thế nên anh chặn lại hết...