← Quay lại trang sách

Chương 3 - 02.

Chandra đang giặt quần áo sau bể nước dưới một cái lán khuất, nhưng gió lại có thể hong khô quần áo mà không bị mưa quấy đảo. Một cơ hội mong manh...

Vú nuôi đang giận sôi người và cảm thấy mếch lòng. Lần đầu tiên trong sự nghiệp quản gia hoàn hảo của chị việc giặt giũ đã không thành công. Những bộ áo thụng, váy, ghệt, quần dài, tất cả đều bị nhuộm màu xám xỉn. Cô bé giúp việc đã báo trước cho chị biết rằng nó không có lỗi trong chuyện này nhưng vẫn phải hứng chịu cơn thịnh nộ của vú nuôi.

Con bé Nim tội nghiệp, buổi đêm đã thật kinh khủng với tất cả mọi người. Để chuộc lại, ta sẽ cho nó mút mát các thìa bánh gatô sôcôla của ta. Rõ ràng hôm nay mọi chuyện đều xui xẻo. Cái gì có thể làm phai màu đến như vậy nhỉ?

Như để chế giễu chị, trên vẻ âm u phủ màu tang tóc lên đôi mắt của Chandra bỗng thoáng qua một bóng trắng toát đang đi về phía bếp. À, lão cú già đã ra khỏi sào huyệt của lão! Lão ta không thể rơi xuống đúng lúc hơn thế được nữa!

Vú nuôi phơi chiếc áo thụng cuối cùng, kẹp chặt nó bằng chiếc kẹp chị đang ngậm trong miệng, vơ chiếc làn liễu mà chị vừa phơi hết quần áo và hùng hổ tiến về phía nhà bếp của lâu đài.

Tắm táp xong, cạo râu nhẵn nhụi, với dải sam dài trắng xõa xuống chiếc áo dài màu tía, Blaise ngồi trước cốc rượu quế nóng, chẳng có gì giống với ông lão muộn phiền ở trong hang. Ông nhoẻn cười với Chandra.

- Tôi rất thích cái bếp màu vàng này, với những chiếc nồi đồng sáng choang được treo ngay ngắn theo thứ tự nhỏ dần, màu men xanh của lò nướng, bột bánh mì nở phồng dưới chiếc khăn trắng, cái nồi đang ninh tỏa mùi mà...

Không thèm để ý tới đà thi hứng của Đại quan, vú nuôi đặt, nói đúng hơn là ném, một miếng bánh ngọt to trước mặt ông, và cằn nhằn:

- Tối qua, Jad đã không ngủ. Claris cũng không. Tôi bắt gặp con bé ở trong phòng anh trai nó: chúng ngủ lộn đầu nhau trên giường. Chúng ta lẽ ra không nên chia rẽ cặp song sinh này.

- Tôi muốn tách con bé ra, Chandra ạ. Tách hai đứa ra xa nhau.

- Chia rẽ chúng đã không giúp Jad thoát khỏi những cơn ác mộng và Claris thì bị ảnh hưởng.

- Ít ra thì điều này cũng giúp Jad học cách tự chặn tâm tưởng mình lại.

- Tự chặn tâm tưởng mình lại ư? Khó tin lắm!

Giọng vú nuôi hạ xuống một bậc.

- Tôi tự hỏi liệu những giấc mơ đáng nguyền rủa này có phai loang ra, như đám quần áo tôi giặt sáng nay...

Blaise nhíu thêm đôi mắt xếch và nhẹ nhàng đặt chiếc cốc xuống bàn.

- Bà muốn nói gì?

- Tối qua, Ugh đã thức giấc và gào tướng lên. Nó đã gặp ác mộng, và phải rất lâu sau nó mới ngủ lại được.

Blaise nhún vai, giả bộ thờ ơ.

- Bọn trẻ thường xuyên gặp ác mộng mà.

- Nhưng không phải với Ugh đâu! Và không phải kiểu ác mộng này! Nó đã mơ thấy Sierra, Blaise ạ! Nó miêu tả cô ấy đúng hết sức trong khi nó chỉ biết cố ấy loáng thoáng thôi!

- Ồ, ồ, nó có lẽ đã thấy bức ảnh giao thoa ở cổ Eben...

Đôi mắt sáng rực, Chandra tới ngồi trước mặt gia sư, đập mạnh nắm tay lên mặt bàn. Khuôn mặt chị đã mất đi toàn bộ vẻ vị tha. Blaise nghĩ: sư tử cái đang bảo vệ con.

- Đừng chơi trò đó với tôi nhé, ông già điên khùng ạ! Tôi không quên, và ông biết rõ tôi muốn nói điều gì. Tất cả bọn trẻ trong lâu đài đều tỉnh giấc cùng một lúc. Tất cả, ông nghe rõ chứ? Ngay cả những đứa trẻ sơ sinh đang ngủ ngon trong lòng mẹ chúng! Tôi muốn biết điều gì đang xảy ra.

Blaise từ từ nhấp một ngụm rượu. Có thể nói gì với bà ấy đây? Ông không biết gì, hay ít ra ông không chắc chắn điều gì. Ông nhìn thẳng vào mắt Chandra, và chị lại ngạc nhiên đến lần thứ một ngàn khi nhận ra sự sắc sảo sống động ẩn sau cặp mí nặng trĩu kia của ông.

- Cơn ác mộng tập thể này chắc chắn là do sự thay đổi của mặt trăng, Chandra à, bọn trẻ đặc biệt nhạy cảm về điều này mà. Hãy giám sát con trai bà, giấc ngủ của nó và hãy báo cho tôi nếu các cơn ác mộng tái diễn nhé.

Thấy mẹ của Ugh vẫn bắn thẳng ánh mắt vào mình, ông nói thêm:

- Tôi phải đi gặp Eben bây giờ đây. Tôi sẽ đề nghị Công tước để cặp song sinh trở lại ở chung phòng.

- Đến lúc rồi đấy!

Blaise đứng dậy, lục túi áo, lấy ra một lọ nhỏ đặt trước mặt Chandra, vú nuôi nhướn mày đặt câu hỏi nhưng vẫn giữ thái độ quàu quạu.

- Cỏ của sư tử đực... ồ không... sư tử cái đấy, Blaise nói.

- Làm sao ông biết tôi không còn nữa hả?

Blaise cười tủm tỉm với vẻ khó hiểu, ông với hôn vú nuôi một cái khiến chị nhăn nhó, rồi đi xa dần.

Vú nuôi cầm cái lọ dầu cúc cam và giơ về phía ánh sáng. Dầu có một màu cam rất đẹp, phải pha thêm vào đó quýt đỏ nữa. Nó sẽ là vị thuốc thần diệu cho giấc ngủ của bọn trẻ.

Chị thở dài. Blaise có nhiều tật xấu hơn mức cho phép ở một người đàn ông, nhưng ông lại tạo ra được những lọ dầu có chất lượng tuyệt hảo.

- Đó chỉ là những điều mê tín thôi, Blaise ạ! Linh cảm, giấc mơ, kí tự, làm sao ông lại muốn tôi coi những chuyện đó là nghiêm túc được cơ chứ?

Rõ ràng Công tước đang trải qua một trong những ngày ảm đạm nhất. Với dáng vẻ khắc khổ trong bộ com-lê tối màu, ông đi lại bồn chồn trong gian phòng tròn trên ngọn hải đăng, thỉnh thoảng lại đưa bàn tay gân guốc lên vuốt mái tóc đen cắt ngắn.

Giống hệt con gái mình, ông ấy suy nghĩ tốt hơn khi đi lại như vậy. Cuộc trò chuyện báo trước sẽ khó khăn và vị gia sư già không mong có thể thuyết phục được Eben trong một bài biện hộ duy nhất.

Công tước chưa bao giờ gượng dậy được từ vụ vợ mình mất tích. Thời gian đã không làm ông nguôi ngoai, mà ngược lại, hình như nó càng đào sâu sự đau đớn của ông. Nhưng lòng thương hại chẳng có giá trị gì, Eben không chịu nổi tình thương ấy. Blaise đáp lại bằng một giọng quả quyết:

- Tôi thử lập một bản ghi nhận tình hình và trình bày các khả năng nảy sinh. Ông có thể gọi nó thế nào là tùy ông, nhưng đó là chuyện nghiêm túc và ông biết rất rõ. Ông, Eben ạ, ông biết rõ điều đó hơn tất cả.

- Không, tôi không biết. Tình hình nào?

- Tôi thừa nhận là tôi chưa có gì để thuyết phục ông cả. Nhưng có nhiều điều đang diễn ra và tôi e sẽ quá muộn khi có thể đem đến cho ông bằng chứng.

- Bằng chứng về cái gì? Mẹ kiếp, ông không thể nói theo cách khác ngoài kiểu nói toàn ẩn ý đó à?

Công tước thôi không đi lại nữa, ông đưa tay mời ông già ngồi. Đại quan vui vẻ chấp thuận. Dù vẻ bề ngoài của ông trông đã khá lên nhiều, ông vẫn chưa hoàn toàn bình phục từ đợt ở ẩn mới đây trong hang.

Eben châm tẩu và Blaise cũng làm y hệt, thưởng thức giây phút nghỉ ngơi. Những ngụm khói đầu tiên bay lên, ông giáo già thông báo với giọng không âm sắc:

- Tôi tin những khả năng đặc biệt của Jad đã thức giấc.

- Ồ, xem nào! Nó có thần giao cách ư? Thần giao cách cảm, thần giác, thần kinh hay bất kỳ cái gì liên quan tới “thần” à?

Không quan tâm tới giọng mỉa mai của Công tước, Blaise bình tĩnh trả lời:

- Tôi chưa biết được.

- Bởi vì chẳng có gì để biết cả! Jad đã chỉ... “ra đi” có một lần duy nhất, khi nó mới ba tuổi và chúng ta thậm chí cũng không chắc chắn điều gì đã thực sự xảy ra đêm hôm đó. Có lẽ đó là một cơn hôn mê do bệnh của nó gây ra mà thôi.

- Hoạt động của tim yếu đi không gây ra hôn mê. Và ông biết rất rõ, vì những lần giống như thế đã xảy ra với Sierra, rằng sự vắng mặt của Jad không phải là một cơn hôn mê.

Nghe nhắc đến tên vợ, Công tước nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, ánh mắt của ông thật xa lạ và lạnh lùng.

- Từ đó, nó không có bất kì một biểu hiện gì khác. Điều gì đã khiến ông cho rằng nó có khả năng siêu linh?

Blaise thở dài. Ông đã nhớ nổi hết những lần mà ông tranh luận điều này với Công tước.

- Không phải là ông không biết rằng tôi bắt đầu từ giả thiết tất cả mọi người đều có khả năng này, nó chẳng có gì thuộc siêu linh, siêu nhiên, hay “siêu” gì đó cả. Không phải lúc nào chúng cũng phát triển, nhưng chúng vẫn tiềm ẩn trong mỗi chúng ta. Kể cả ông nữa, dẫu ông không muốn nhìn thấy nó...

- Chúng ta không nói về tôi. - Eben cắt ngang.

- Về những gì liên quan tới Jad, tôi ở bên nó khi nó lớn lên và tôi hiểu những thay đổi trong nó. Nó đã thành thạo bài học khởi đầu kỹ năng thư giãn để giúp ngủ ngon và kiểm soát tinh thần một cách đáng ngạc nhiên. Thời gian gần đây, chứng mất ngủ và đau nửa đầu của nó lại tái phát, ngày càng dữ dội hơn. Điều đó khiến tôi cho rằng một số khả năng của nó đang chuẩn bị hé lộ, hệt như trường hợp thường xảy ra ở độ tuổi dậy thì.

- Đó chỉ là những cơn ác mộng, những cơn đau đầu của đứa trẻ bị bệnh. - Eben cự lại, răng nghiến chặt khi nghĩ về con trai.

- Tôi không tin, Blaise nhẹ nhàng nói. Năng khiếu của thằng bé hình như khác của Sierra. Những tố chất này đã được tập trung nhờ những bài Thiền mà tôi dạy nó và cho đến lúc này, nỗi sợ hãi là lá chắn tốt nhất của thằng bé. Tuy vậy, kể từ đây chúng hình như thoát khỏi những hành lang bảo vệ mà chúng ta đã thiết lập. Tôi không biết chúng sẽ biểu hiện ở dạng nào, nhưng những khả năng trời phú đó đã xuất hiện và chúng đang thức tỉnh.

Công tước đứng dậy, lại bắt đầu đi vòng quanh như con mãnh thú bị nhốt trong lồng. Blaise cố gắng tiếp tục:

- Đó không hẳn là điều xấu đâu.

Eben nhìn vị gia sư, sững sờ:

- Làm sao ông lại có thể nói thế hả? Làm sao mà ông dám nói thế chứ?

- Không phải vì những tài năng này đã bị sử dụng một cách sai lệch trong một giai đoạn lịch sử cụ thể mà chúng bị buộc là có hại đâu. Và không phải vì sau đó người ta cấm đoán chúng, mà chúng không tồn tại nữa. Người ta không thể xóa bỏ quá khứ, không thể dùng hiện tại để phá hủy nó. Ngay cả lịch sử của gia đình này cũng là một minh chứng hùng hồn rồi...

-... và đau khổ - Eben tức tối đáp lại.

- Chính xác mà nói: đau khổ. Liệu các con ông có đáng phải chịu thêm nỗi đau của ông không? Mẹ kiếp, Eben, ông không thấy là phải thoát khỏi điều đó à? Thoát khỏi chấn thương tinh thần, điều cấm đoán, và cả... nỗi đau nữa! Cũng có thể đã đến lúc ngừng coi Jad là một đứa trẻ bị bệnh rồi. Đó có thể chỉ là một cậu bé có một tiềm năng khác.

Eben bất thình lình quay lại, bẻ những đốt ngón tay kêu răng rắc. Qua động tác này, Blaise nhận ra Công tước đang cố gắng kiềm chế. Thái độ xa cách của ông, thái độ điềm tĩnh của ông có thể bị coi là lạnh lùng chỉ là kết quả của một kỷ luật sắt chứa đựng một sức mạnh cơ thể phi thường. Đối với ai đó muốn đi trong êm ái, thì ta lạc lõng quá. Ta quá mệt rồi... Ông hít một hơi thật sâu.

- Tôi xin lỗi, Eben, tôi không muốn dẫn chúng ta đến nông nỗi này đâu. Tôi chỉ nghĩ nên làm phong phú bài giảng cho bọn trẻ bằng cách nói cho chúng biết về quá khứ, và thử cung cấp cho Jad những chìa khóa để hiểu những gì xảy ra với nó.

- Dần dần chứ? - Eben hỏi và lại bắt đầu bước đi.

- Chắc chắn là dần dần rồi. Blaise trấn an Công tước. Chúng ta đã luôn đồng ý để cặp song sinh làm quen với tri thức bị Jors cấm, bao gồm cả khoa học tâm linh hay chí ít cũng là một phần. Tẩu của ông tắt rồi kìa Eben. Vậy hãy ngồi xuống đi, ông khiến tôi chóng cả mặt rồi đây này!

Eben quay lại ngồi đối diện bạn mình. Ông châm lại tẩu và ra hiệu như để xin lỗi.

- Ông biết tôi chưa bao giờ tán thành sự chuyên quyền của Jors.

Blaise đồng tình:

- Ít nhất về điểm này, chúng ta có tiếng nói chung.

- Tôi hiểu sau tất cả những gì đã nếm trải, ông ấy mới hành động như vậy vào thời đó. Nhưng phá hủy hết hay cấm đoán tất cả không bao giờ là một lựa chọn hay.

- Gần như tất cả... - Blaise tinh nghịch gợi ý, Ông lại quên những Phòng đợi rồi.

Eben mỉm cười với người thầy già và đưa tay chạm vào tấm hình đeo trên cổ. Blaise đã tặng ông bức chân dung này của vợ ông lúc Sierra mất tích, chắc chắn ông già này đã khai quật được nó trong những phòng bí mật nơi ông giấu những đồ vật của Thời Trước, nhờ đó ông đã tránh được sự ám ảnh phá hủy của Jors.

- Đúng, gần như tất cả... Nghe này, ông chắc chắn nhìn nhận rõ ràng hơn tôi trong tất cả chuyện này. Tất cả những... “khả năng siêu nhiên” này chưa bao giờ là điểm mạnh của tôi cả, ông biết rõ điều ấy. Tôi không hề có chút tài năng siêu linh nào cả và cảm thấy vui vì điều đó. Tôi ghét những thiên chất này, chúng...

Công tước không nói hết câu, nhưng Blaise biết ông đang nghĩ “chúng đã cướp Sierra khỏi tôi”.

- Sau tất cả những mùa trăng này, tôi tin rằng bọn trẻ đã được thừa hưởng sự vắng bóng thiên tư của tôi và đã được tránh xa. Ít nhất thì hình như Claris đã thoát khỏi lời nguyền này.

Đại quan lặng lẽ kéo một hơi thuốc, tránh không thổ lộ những suy nghĩ của mình.

Cuối cùng, cha của bọn trẻ cũng hỏi:

- Ông có ý kiến gì?

Blaise ngượng ngùng nói:

- À, tóm lại là, nói như thế nào nhỉ... Tôi đã bắt đầu một chút rồi đó. Ồ, không có gì to tát cả, tôi đã đưa bàn cờ Thiên Kì Thế cho Jad, và cái máy ghi âm của Sierra cho Claris.

Eben nấc một tiếng ngạc nhiên:

- Trò chơi ma thuật ư? Đó là cái mà ông gọi là tiến tới dần dần sao?

Blaise đáp lại với một vẻ giận dữ:

- Trò chơi không phải là ma thuật. Ma thuật chỉ là cách khác để sử dụng trí não, để thực thi quyền lực tinh thần lên vật thể, từ tưởng tượng lên thực tế. Trò chơi có thể hoạt động như một chất xúc tác hay một sự tiết lộ, nó thúc đẩy nhanh một vài quá trình, nhưng chẳng tạo ra cái gì cả.

- Tệ thật, chỉ bởi vì những linh dược đã bị mất!

- Ông nhầm rồi, Eben à. Những dược phẩm tâm linh nổi tiếng Thời Trước cũng hoạt động như thế: những chất xúc tác hóa học. Sự khác nhau về kích thước đã làm cho chúng tạo ra một sự phụ thuộc.

- Trò chơi cũng thế thôi!

- Đã nhiều năm, bọn trẻ chỉ dành thời gian cho chuyện đó mà chẳng có mối quan tâm nào khác! Hoàn cảnh bây giờ khác rồi, liệu tôi có cần nhắc lại điều đó không hả?

- Không, làm ơn đi, hãy tránh xa cho tôi khỏi bài lảm nhảm về quá khứ bi hùng của chúng ta đi.

Bị chế giễu, giọng Eben trở nên chán nản:

- Bọn trẻ chắc chắn sẽ chỉ thấy ở đó một trò chơi chiến thuật hơi phức tạp. Ngay cả Jad có thể cũng không thấy được điều gì khác. Nhưng đó sẽ là một phương tiện tuyệt vời để thử nghiệm thiên tư của thằng bé bằng cách... có thể nói là... chơi.

Công tước liếc nhìn Blaise ngờ vực:

- Còn Claris? Tại sao lại cho nó chiếc máy ghi âm của Sierra?

Đại quan trả lời bằng một câu hỏi khác:

- Ông biết gì về đồ vật này, Eben?

- Rằng Sierra rất gắn bó với nó, và rằng nó có thể tự chuyển sang dạng nhẫn, dạng dây lưng. Giống ông, tôi đã thấy cô ấy nói vào trong và viết lên trên đó.

- Có thế thôi à? Ông chưa bao giờ hỏi vợ mình nó được dùng để làm gì ư?

- Tôi không muốn dính dáng gì với cái... công nghệ đáng nguyền rủa ấy! Còn ông, tại sao ông không hỏi cô ấy?

- Ồ, tôi đã hỏi rồi. Cô ấy chỉ cười và nói đó là một bí mật.

- Tại sao lại đưa nó cho Claris? Ông cũng muốn thử con bé hả?

- Từ nhiều thế hệ nay, đồ vật này đã truyền từ mẹ sang con, nên nó có quyền ấy. À đúng đấy, tôi không giấu ông chuyện tôi hy vọng rằng đồ vật này sẽ được trao cho con gái ông và nó sẽ cho chúng ta biết được thông tin mà nó đang chứa đựng. Mặc dù tôi đã thử bằng mọi cách, nhưng chiếc máy ghi âm vẫn luôn câm lặng với tôi. Khi tiếp xúc với Claris, lập tức nó chuyển sang dạng nhẫn. Nhưng từ đó, chẳng có gì nữa. Claris coi chiếc nhẫn cũng quan trọng giống như những con búp bê của nó!

- Có nghĩa là với nó chẳng quan trọng gì! - Eben cười to đắc chí.

Blaise gục gặc đầu:

- Một khi sự kích động được sở hữu một đồ vật cấm tan biến, thì nó sẽ thôi chơi trò làm chiếc nhẫn biến hình đổi dạng. Con bé chỉ thấy đó là một chiếc máy ghi âm, một cách để thoát khỏi cực hình của những tấm phiếu đọc. Tôi cho rằng trong trường hợp của nó, lúc này, việc học hành sẽ trôi chảy hơn thông qua thứ khác kia. Con bé đang trong thời kì hiếu động. Bị mê hoặc bởi những con ngựa, hiệp sĩ, vũ khí...

Eben nói bằng một giọng ôn hòa:

- Ông có biết con bé đã lần lượt cưỡi tất cả lũ ngựa trong chuồng rồi không? Đã nhiều lần tôi theo dõi nó từ xa để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra với nó. Hiện giờ nó cứ loanh quanh bên con Thiên Nhãn, một con ngựa đực giống mới.

Blaise nhướn lông mày ngạc nhiên:

- Tại sao không cấm hẳn ngựa với nó đi?

- Tôi đã làm rồi! Nhưng trừ phi khóa tất cả chuồng ngựa lại, tôi cho rằng chẳng có gì ngăn cản được nó tiếp tục.

- Theo Dag, con bé cũng có thái độ như vậy trong những buổi học kiếm. Tôi nghĩ rằng Sem đang làm thứ gì đó cho nó.

- Một vũ khí ư? Tôi không nhớ là đã cho phép điều đó!

- Chẳng có gì phải lo lắng cả đâu, tôi hiểu Sem mà. Con bé mơ một thanh kiếm còn ông ấy có thể sẽ tặng nó một chiếc sáo đấy! Dag nói rằng con bé rất có khiếu, nhưng nó luôn bị ám ảnh thôi thúc phải thắng được bọn con trai thay bằng việc tập trung lên kỹ thuật!

- Khỉ thật! Đó là một con bé và nó mới mười hai tuổi thôi!

Đại quan nở một nụ cười hóm hỉnh:

- Và lại chính là tay thích đấu kiếm nhất Silicande thốt lên điều đó sao! Ông có muốn tôi nhắc lại chuyện đấu kiếm khi ông chỉ nhỉnh hơn con bé một tý thôi không?

Công tước cười ngượng nghịu:

- Blaise, thời đó khác, và tôi chẳng tự hào gì đâu! Đó là thời Phiêu bạt, hãi hùng và hoảng sợ. Những băng đảng có vũ khí hoành hành khắp nơi. Chúng ta buộc phải biết chiến đấu. Ông biết là tôi không bao giờ thích điều đó mà.

- Một nghịch lý thật tuyệt vời: một chiến binh tài ba nhất Salicande lại không muốn mình là vậy. Tôi luôn tự hỏi nếu ngài thích điều đó thì kết quả sẽ thế nào nhỉ?

Eben bỏ qua lời châm chọc nên Blaise càng được thể:

- Claris muốn có một thứ vũ khí hợp với nó hơn tất cả mọi thứ. Con bé chỉ bị mỗi điều đó ám ảnh và chẳng nhìn thấy gì khác nữa. Nếu nó có được thứ ấy, nó có thể sẽ tự tin, đứng ngang hàng bình đẳng với bọn con trai. Khi ấy, nó không còn căng thẳng nữa, và hứng thú với việc học hỏi những thứ khác.

- “Ngài Đại quan” khôn ngoan đấy, tôi lẽ ra phải đặt biệt danh cho ông là “Chính khách xảo quyệt” cơ đấy! Những dự tính của ông khiến tôi phát ngán...

Công tước hau háu nhìn về phía bàn đọc nơi đặt cuốn sách có những dòng chữ óng ánh. Blaise bắt gặp ánh mắt ấy, và nắm ngay lấy cơ hội để khiến cho cuộc tranh luận trở nên nhẹ nhàng hơn.

- Ông đang đọc gì vậy?

- Cuốn Ngôi nhà tâm linh. Sierra rất thích cuốn sách này và cô ấy đã minh họa cho nó, ông nhớ không?

- Tôi nhớ nhất là lúc phải chạy khắp núi để tìm cho cô ấy đất màu son, màu xanh, và còn những cái của khỉ gì nữa...

Eben nở nụ cười khiến mặt ông rạng rỡ. Nụ cười của cặp song sinh. Người ta chỉ thấy chúng giống Sierra, nhưng chúng thừa hưởng nụ cười rạng rỡ của cha. Tiếc là, ngài Công tước rất hiếm khi cười. Công tước tiến tới cầm cuốn sách lớn đóng trong lớp da mềm và nhẹ nhàng giở từng trang một.

- Tôi không bao giờ đọc, do cái tên của cuốn sách, chắc chắn rồi... Tôi chỉ muốn xem lại những hình vẽ của Sierra, nhưng đoạn văn mở đầu đã hút hồn tôi: “Barabbas đến với gia đình bằng đường biển, bé Clara đã ghi lại bằng những nét chữ thanh thoát. Ngay từ thời đó, nó đã có thói quen ghi lại những điều quan trọng, và sau này khi bị câm, nó đã tạo thói quen ghi lại cả những điều tầm thường mà không hề nghi ngờ rằng năm mươi năm sau, những cuốn vở của nó đã dùng để cứu tôi khỏi ký ức của quá khứ, và sống sót qua nỗi kinh hãi của chính tôi.”

- Chết tiệt!

Blaise không thể kìm được câu chửi thề. Những điều quan trọng và những điều bình thường... Eben vừa mới miêu tả cách Sierra sử dụng chiếc máy ghi âm.

- Chuyện gì vậy? - Công tước hỏi.

- Tôi... tôi đã quên đoạn văn ấy. Ông nên cho Claris mượn cuốn sách này. Ồ, thật đấy, tôi nghĩ cuốn sách có thể sẽ rất hữu ích, Blaise vừa nói vừa gật gù.

Vì Eben cứ nhìn ông chăm chăm, Đại quan tháo lui một cách lịch sự nhất có thể.

- Ờ... tôi đã quá lạm dụng thời gian của ông rồi, tôi sẽ để ông yên tĩnh đọc sách nhé.

Ông chào Công tước bằng một cử chỉ thân thiện rồi đi ra. Tay đặt trên nắm đấm cửa, ông ngoảnh lại và hỏi bằng một giọng rành rõ:

- Tôi nghĩ đến điều này, cần phải sơn lại phòng cho Claris. Ông có đồng ý để cặp song sinh ở cùng trong phòng của Jad không?

Eben gật đầu một cách lơ đễnh, ông đã kịp quay lại với Barabbas và Clara.