← Quay lại trang sách

Chương 415 Mệt quá, nhưng vẫn phải mỉm cười (2)

Thật là ngầu quá đi!"

" Chỉ cần giơ tay nhấc chân liền tiêu diệt một đầu ma thú cấp thảm họa, trên người ngay cả một chút bụi bẩn cũng không hề dính, đây rõ ràng la thực lực nghiền ép, không hổ là huyền thoại của Thâm Lam!

Sự bộc phát của Đường Vũ, khiến cho những người thức tỉnh ở Lâm Đông và những nơi khác, sĩ khí lập tức tăng cao.

Gào thét " Giết mười con đủ vốn, giết hai mươi con kiếm lời, giết ba mươi con về nhà cưới vợ, giết bốn mươi con lập tức sinh con..."

Chu Chính Lôi phát hiện, làn sóng ma thú lúc đầu đội hình chỉnh tề, giờ đây trở nên hỗn loạn.

Ma thú không còn duy trì trận hình tấn công mà chen chúc lẫn nhau, tranh nhau, có những con ma thú nhỏ bé còn từ trên thân thể khổng lồ mà giẫm qua.

Lại khôi phục thành làn sóng ma thú mà bọn họ vô cùng quen thuộc.

Hàng tá chiến lược đối phó đã luyện tập từ trước hiện lên trong đầu anh.

Chu Chính Lôi hét lên, " Trung đoàn 1, đội hình số 3, trung đoàn hai, đội hình số 5."

Trong khoảnh khắc, có một tia hy vọng dâng lên.

Phải chống đỡ cho đến khi giám đốc Đường quay trở lại giúp đỡ và cho đến khi bọn họ thoát ra khỏi vòng vây. Không biết chống đỡ đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người sống sót nữa đây. Họ đều là những chiến sĩ đã hi sinh, nhất định phải đem tên của họ khắc lên tượng đài bắt mắt nhất ở Lâm Đông.

Chu Chính Lôi điên cuồng vung đao lên, nhưng ánh mắt nhìn qua có thể thấy nhiều binh linh bị thương hoặc kiệt sức ngã xuống trên chiến trường.

" Xung phong!"

Một âm thanh xuyên thấu vang vọng trên chiến trường này.

Chu Chính Lôi nhìn lại và thấy một người đàn ông mạnh mẽ với mái tóc ngắn màu nâu đang cưỡi một con ngựa chiến màu đỏ rực và trên tay cầm cây thương kỵ sĩ dài hai mét.

Vó ngựa phía trước của con Hỏa Liệt Mã nâng lên cao, bờm lửa đỏ rực của nó bay trong gió và ngọn giáo của kỵ sĩ được giơ cao lên trời.

Anh hai Carmen hét lên: " Xung phong——"

Ngồi trên con Hỏa Liệt Mã, cất chân xông về phía trước, những người thức tỉnh cầm khiên của quân đoàn điều tra, hiểu ý nhau từ đó mở ra một con đường, anh hai Carmen dẫn đầu, cầm thương quét ngang mấy con ma thú xông tới.

Phía sau, từ lúc khai chiến cho đến giờ, bọn họ vẫn chưa có làm gì hết, những người thức tỉnh của trung đoàn kỵ binh đã nghẹn từ lâu rồi, hai mắt tỏa sáng, cùng nhau hét lên:

" Xung phong!"

" Xung phong!"

" Xung phong nào ——!"

Trong nháy mắt, ba trăm kỵ binh lao ra khỏi khoảng trống của tiền tuyến, trên tay cầm thương chĩa về phía trước, lực lượng khí huyết bộc phát, quấn quanh ở trên mũi thương và liên kết với nhau.

Tốc độ dần dần tăng lên, mỗi người đều điều động lực lượng khí huyết trong cơ thể và thi triển kĩ năng tấn công tổng hợp " xung phong"!

Sắc mặt hồng hào, trên thân mỗi người đều có một cỗ khí huyết đỏ tươi, màu đỏ càng ngày càng nhiều, dần dần hình thành một chỉnh thể....

Hô ~

Bằng mắt thường có thể nhìn thấy cỗ khí huyết dâng cao, tạo thành cột khí huyết, tạo thành một con rồng khí huyết bay lên trên trời!

Trong mắt người ngoài, đó không còn là trung đoàn 300 kỵ binh mà là một con rồng khổng lồ màu đỏ được ngưng tụ bởi khí huyết và lao xuống.

Bất cứ nơi nào mà trung đoàn kỵ binh chạy ngang qua thì làn sóng ma thú bị tách ra không thể nào ngăn cản và sức mạnh của lực lượng khí huyết khổng lồ của toàn bộ trung đoàn kỵ binh được ngưng tụ trên đầu mũi giáo đó chính là anh hai Carmen.

Khí huyết nồng đậm như máu chói cả mắt.

Mũi thương chạm vào ma thú đều biến thành bột ngay lập tức.

Có cao thủ của bộ tộc Hắc Ma bắn một mũi tên, rơi vào khí huyết nồng đậm đã bị vỡ tan, không thể làm tổn thương những người thức tỉnh ở trong trung đoàn kỵ sĩ này.

Trung đoàn kỵ binh do anh hai Carmen dẫn đội, ở trong làn sóng ma thú vòng qua vòng lại thành hình chữ Z, làn sóng ma thú bị đánh tan thành từng mảnh. Xét về qui mô gây ra sát thương so với một đầu ma thú cấp thảm họa còn lợi hại hơn.

Carmen thậm chí nhìn về phía cao thủ của bộ tộc Hắc Ma, xông lên truy kích, được buff bởi lực lượng khí huyết khổng lồ kèm theo Hỏa Liệt Mã có tốc độ nhanh vô cùng, cao thủ Hắc Ma cấp 12, cấp 13 đều không có năng lực để tránh né, chỉ có thể nổi giận hét lên, cầm trên tay vũ khí va chạm, liền bị anh hai Carmen quét đi mấy cánh tay nát bấy và cơ thể của bọn chúng bay ra phía sau như đạn đại bác, nổi lên khói bụi.

Anh hai Carmen vốn có thực lực cấp 12, được thêm buff của kĩ năng xung phong, có thể nói đang ở trạng thái vô địch.

Kỹ năng chiến đấu kết hợp, cũng là lần đầu tiên, tỏa sáng trong chiến tranh!

Lâm Đông, Sóc Hồ, Hoành Thành và một số nơi trú ẩn khác, dưới áp lực được giảm bớt, cũng dốc hết toàn lực.

Xa xa, một tia sáng xanh tím xuyên thấu trời đất lần thứ hai xuất hiện.

Một con ma thú cấp thảm họa lại bị giám đốc Đường giết chết. Ba tên còn lại, rết khổng lồ thì chui xuống đất, hai tên khổng lồ cũng nhanh chóng quay đầu bỏ chạy như điên...

Dĩ nhiên là chạy trốn!

Đường Vũ không có đuổi theo, một lần nữa trở lại bầu trời làn sóng ma thú.

Vội vàng chuyển đổi tháp lăng kính siêu ma thuật trở lại tháp pháo, vô số những viên đại bác từ trên trời rơi xuống làn sóng ma thú.

Không có người chỉ huy, những tên Hắc Ma còn lại bị đoạn kỵ binh nghiền nát đến chết và chạy trốn, đám ma thú thì hỗn loạn vô cùng, để cho anh có hiệu suất giết chết nhanh hơn.

Không biết đã trải qua bao lâu.

Đường Vũ mệt muốn thở gấp, trong lòng cũng mệt mỏi, cũng không dám tính toán mình đã tiêu thụ bao nhiêu Nguyên Tinh.

Làn sóng ma thú hơn trăm nghìn giờ đây chỉ còn có 20.000 đến 30.000, thưa thớt dần và con người bắt đầu chiếm ưu thế trở lại.

Nhưng những người thức tỉnh như Lâm Đông và những nơi khác bị tổn thất thảm trọng. Đường Vũ nhìn lại, ít nhất nằm xuống một nửa, có người mệt mỏi, có người thì thương nặng, có người nằm ngủ ở trên mảnh đất này.

Trên trận tuyến của Thâm Lam, binh đoàn điều tra cũng chết một ít người thức tỉnh, ngược lại trung đoàn kỵ sĩ, không hề có người nào chết đi......Đường Vũ nhìn thấy bọn họ đã rời khỏi chiến kĩ tổng hợp, lực lượng khí huyết tiêu hao gần như không còn. Bên trong chiến trướng, cả người mềm nhũn nằm sấp đã không thể nào đứng dậy nổi, ngay cả anh hai Carmen cũng thế.

"Cuối cùng cũng kết thúc."

Lẩm bẩm, Đường Vũ cũng từ từ ngã xuống đất.

Trên quần áo của anh cũng không có dính bụi, mọi người nhìn về phía anh giống như tôn sùng như vị thần, chỉ có trời đất mới biết.....Anh gần như kiệt sức, nhưng vẫn phải duy trì nụ cười.

Có một chút mệt mỏi trong nụ cười.