Chương 1239 Thế giới mới
Mười hai học viên và Victor của ban Siêu Phàm. Bọn họ được giáo viên dẫn đầu là Dương Hải đi tới dưới gốc cây trong học viện.
Cái cây này rất quen thuộc đối với Victor và những học sinh khác.
Phía trên xây dựng những phòng huấn luyện đẳng cấp ở trên cây. Những học sinh thiên tài không thiếu tín chỉ như bọn họ thường đi tới nơi này để tu luyện.
Người ta nói cây thần được cấy từ cành của cây thế giới. Cây thần lớn đến nỗi gần như bao phủ một nửa trường học. Cây thế giới thì sao?
Victor không khỏi mơ mộng.
Bọn họ đi đến tận gốc cây thần rồi xuyên qua từng gốc rễ cây quấn vào nhau. Nó từ trong đất chui ra rồi vẽ lại vòng cung xuống mặt đất giống như một con rồng đang ẩn náu ở trong rừng rậm.
Victor không ngờ tới dưới gốc cây thần mà mình quen thuộc như thế. Vậy mà, nó còn sở hữu một cảnh tượng hùng vĩ như thế.
Khu rừng không hề nhỏ, nhưng Victor và những người khác tốc độ cũng nhanh.
Không lâu sau, một loạt tháp màu đen xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Victor đã từng nhìn thấy loại tháp đá màu đen này ở ngoài rìa học viện. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ nhìn thấy tháp màu đen này thể hiện sức mạnh của nó.
Anh đã nghe được từ một ông già đã sống ở trong học viện được vài năm. Ông nói tháp màu đen đó có thể giết chết những con thú Siêu Phàm chỉ bằng một mũi tên.
“ Đó chính là trận pháp dịch chuyển….”
Giữa các tòa tháp màu đen, đó chính là một cánh cổng dịch chuyển cổ xưa.
Anh luôn nghĩ rằng không hề có bất kì cổng dịch chuyển nào được xây dựng ở bên trong học viện. Dù sao sau khi vượt qua cây cầu xuyên đảo thì đã có một chỗ dịch chuyển tức thời lớn được xây dựng ở góc thành phố Thâm Lam gần học viện.
Mỗi ngày đều có dòng người qua lại nơi đó.
Cổng dịch chuyển ở trước mắt nhỏ hơn một chút.
Bốn người đàn ông mặc quân phục chiến đấu màu đen đang canh gác cổng dịch chuyển.
Bốn tên lính canh trông có vẻ lạnh lùng, toát ra một cỗ khí chất nguy hiểm, người lạ không nên lại gần. Victor cảm giác mình đã bị khóa chặt, lông tơ khắp người dựng thẳng đứng lên.
Trong thành phố Thâm Lam, bất cứ chỗ nào cũng có cường giả đang ẩn náu.
Mãi cho đến khi giáo viên Dương Hải lấy ra một vật phẩm chứng minh thân phận nào đó. Người lính canh trông giống thủ lĩnh mới khẽ gật đầu.
Khí tức nguy hiểm đó mới dần tiêu tán.
“Tất cả lên đi.”
Dương Hải đã quen rồi, anh vẫy tay bảo bọn học viên.
“ Tiếp theo! Chúng ta sẽ đi đến ban Siêu Phàm. Một số người có thể chưa biết về nó nên tôi sẽ giải thích ngắn gọn ở chỗ này…”
Phần giới thiêu của Dương Hải về ban Siêu Phàm chi tiết hơn Quý Khải Bằng.
Ban Siêu Phàm chỉ là tên gọi ở trong học viện cây thế giới. Thực ra, nó là một thành phố, một thành phố dùng để bồi dưỡng thiên tài của nhân loại.
Phần giới thiệu của huấn luyện viên Dương Hải hoành tráng đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Victor không thể nào tưởng tượng được. Chẳng lẽ, nó còn hoành tráng hơn cả thành phố Thâm Lam hay sao?
“ Hơn nữa, người giáo viên kia cũng không nói, thế giới kia như thế nào?”
Các học viên đứng ở trên cổng dịch chuyển, lính canh lấy ra thẻ bài và điều khiển nó.
Ngay lập tức, một vầng sáng bao phủ xuống. Một cái chớp mắt liền có cảm giác trọng lượng và không gian hơi sai lệch. Sau đó, nó nhanh chóng trở lại bình thường.
Bọn họ giẫm hai chân xuống mặt đất, ánh sáng màu xanh lam bao trùm mảng dịch chuyển nhanh chóng mờ đi.
Từng đôi mắt nhìn ra bên ngoài với vẻ háo hức.
“ Tê…”
Cổng dịch chuyển nằm ở trong một quảng trường rộng không khác gì thành phố Thâm Lam.
Từ xa, bọn họ cũng có thể nhìn thấy những tòa nhà không quá cao, tinh xảo và hoành tráng. Tuy nhiên, đối với những học viên đã sống ở thành phố Thâm Lam ít nhất một năm thì cảnh tượng đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Bọn hắn ngước đầu nhìn lên.
Không có bầu trời, không có ngôi sao, không có mặt trăng hay mặt trời. Nó chỉ là một luồng không khí xám xịt vô tận.
Toàn bộ thành phố có hình kim tự tháp. Nó giống như được xây dựng ở trên một ngọn núi, theo đường hình chéo hướng lên trên, từ chân núi đến sườn núi sau đó đến đỉnh núi.
Cổng dịch chuyển có vị trí cao hơn chân núi một chút. Từ chỗ bọn họ đang đứng có thể nhìn ra bên ngoài, bên ngoài kiến trúc hoa lệ có những bức tường cao mấy chục mét. Bên ngoài bức tường thành có…
Một khoảng trống vô biên.
Nó không hề có núi, không có sông, không có mặt trăng và cũng không phải là vũ trụ hay vì sao gì cả. Đây chính là hư không bao la vô tận.
Những luồng khí màu xám trôi nổi, không gian thỉnh thoảng hơi vặn vẹo. Toàn bộ hư không hiện lên một loại cảm giác hỗn loạn và sai sót.
Chỉ cần nhìn thoáng qua những màu sắc sặc sỡ ở cuối tầm mắt. Nó có thể khiến cho bọn họ cảm thấy yên tâm phần nào.
Bọn họ không phải là những tên Siêu Phàm bình thường thiếu kiến thức.
Ở học viện cây thế giới, ngoài việc giảng dạy các phương pháp tu luyện, bí tịch…
Bọn họ còn được giảng dạy những kiến thức thông thường.
Ví dụ, những rào cản thế giới của những hành tinh có sự sống, bài xích người ngoài.
Chẳng hạn, hành tinh sống được chia làm các cấp độ khác biệt.
Chẳng hạn bên ngoài không gian hỗn loạn, Yên Diệt Chi Phong, v..v.
Bọn họ đều hiểu rõ.
Đó là lí do tại sao khi chứng kiến tận mắt càng thấy chấn động hơn.