← Quay lại trang sách

Chương 9

Lời chị Mai nói là thật sao. Chị thực sự là người đó.

_ Chị.... Tôi ngập ngừng không biết nói sao mới phải.

Vy phá lên cười.

Ha ha ha ha.

_ Giỏi lắm. Giỏi lắm. Chị thật giỏi.

Vy hơi lùi lại, rồi như điên dại Vy đi tới túm lấy cổ áo tôi hét lên.

_ Đồ khốn nạn. Đồ quỷ dữ.

_ Tôi thật không hiểu chị là ngốc thật hay giả bộ ngây thơ. Sau bao nhiêu tổn thương mà chị đã gây ra chị vẫn còn mặt mũi để đứng ở đây, thậm chí là cầu xin anh Lượng giúp đỡ chị. Chị có còn là con người nữa không, chị có biết mình nhẫn tâm lắm không. Chị có biết anh Lượng vì chị đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, tổn thương, thậm chí là suýt mất luôn cả mạng không.

Phải khó khăn lắm chúng tôi mới lôi được anh ý từ quỷ môn quan trở về,khó khăn lắm anh ý mới có đựơc cuộc sống thoải mái như hôm nay.

Tại sao. Tại sao chị lại xuất hiện, tại sao chị không đi luôn đi. Đi về con đường dát vàng mà chị đã chọn lựa.

_ Còn không phải là bị người ta ruồng bỏ sao. Nếu không thì cô ta đâu có quay lại bám lấy Lượng.

_ Tôi không có. Tôi chỉ muốn sống với con.

_ Vy. Chị xin em. Chỉ cần em giúp đỡ mẹ con chị. Sau phiên tòa mẹ con chị sẽ lập tức rời đi

Vy không đáp chỉ nhìn tôi đầy xem thường, chán ghét.

Rồi như nghĩ ra điều gì đó, Vy đột ngột xoay người chạy nhanh về phía nhà chính.

Tôi định đuổi theo thì bị quạ đen chặn lại.

_ Tôi sẽ khiến cô phải trả giá. Đến lúc cô nên trở về nơi thuộc về mình rồi.

Nói xong, Mai hiên ngang rời đi, vẻ mặt khinh khỉnh vô cùng đắc ý.

Chẳng thèm so đo, để ý với ả, tôi liền vội vàng chạy đuổi theo. Nói là chạy chứ thực ra tôi cũng chỉ đi nhanh hơn bình thường một chút để đảm bảo an toàn cho cu Bon.

Mới bước chân gần đến cửa phòng tôi đã nghe thấy tiếng cãi vã từ trong phòng truyền ra.

_ Anh nói đi. Chuyện này là sao.

_Chẳng phải em vừa nói hết rồi còn gì.

Anh không có gì để nói.

_ Không có gì. Hay cho câu không có gì.

_ Anh muốn em tức chết có phải không Lượng.

_ Vy, anh nghĩ chúng ta đã nói rõ ràng mọi chuyện với nhau rồi đúng không. Chuyện này em giúp cũng được không giúp anh sẽ tự mình làm. Em ra ngoài đi. Anh phải làm việc.

_ Anh....

Choang.

Tiếng thủy tinh rơi vỡ trên sàn nhà. Vy dậm chân, bực tức kéo cửa bước ra ngoài rồi đóng sầm lại.

Quá bất ngờ, tôi cũng không kịp trốn đi, đành đứng ngây ra.

_ Thấy chúng tôi cãi nhau. Chị vui lắm có phải không.

_ Tôi mà khóc thì người khác đừng hòng cười. Chị nhớ đấy.

Vy huých vai tôi rồi bỏ đi. Cu Bon đang ngủ bị giật mình khóc ré lên. Sợ thằng bé làm phiền Lượng, tôi vội vàng ôm con xuống dưới nhà.

________

Những ngày sau đó, Vy đều tỏ thái độ ghét tôi ra mặt. Mỗi việc có tôi tham gia làm, cô nàng đều tìm cách bắt lỗi, cái này không đựơc, cái kia không được rồi bắt mọi người làm lại.

Khác hẳn với Mai, Vy không hề chửi bới hay đánh tôi một cái, cô ta chỉ nói thôi cũng khiến mọi người dần xa lánh tôi. Cũng may là bên cạnh tôi vẫn còn có bác Thủy ở bên giúp đỡ.

Buổi trưa ngày thứ 3, khi tôi đang dỗ con, bác Thủy đi xuống nói Vy muốn gặp tôi.

Nhờ bác trông giúp, tôi không dám chậm trễ chạy vội lên phòng Vy.

Cốc.... Cốc.

_ Vào đi.

_ Em gọi chị.

_ chị ngồi đi. Vy đưa tay chỉ vào chiếc ghế.

_ Tôi vào thẳng vấn đề luôn nhé. Chắc chị biết tôi và anh Lượng đang quen nhau. Tôi không muốn vì ai, vì bất kì một người nào khiến quan hệ của chúng tôi rạn nứt. Thế nên tôi sẽ giúp chị tuy nhiên sau vụ kiện này, mẹ con chị phải rời bỏ nơi đây, tránh thật xa anh Lượng. Chị làm đựơc không.

_ Chỉ cần em đồng ý giúp. Em muốn gì chị cũng đáp ứng.

_ Chị về được rồi.