← Quay lại trang sách

Hồi 7(b) Lạc Hoa Lưu Thủy

"sáu mươi chín kế! sáu mươi chín kế!" Huyết Ðao lão tổ gắng gượng đến lúc này thì toàn thân đã bải hoải, chỉ mong Sớm được nằm xuống ngủ một giấc dài lấy lại Sức. Nhưng lão cũng nhận thức được rằng mình đang phải đối mặt với một trận ác chiến mà Sự ác liệt tàn khốc của nó không hề thua kém trận ác chiến với Lục Thiên Trữ hay Lưu Thừa Phong trước đây. Chỉ cần lão để lộ một chút Sơ hở, để đối phương nhìn thấy được là mình đang kiệt lực thì lập tức mất mạng, không còn cơ may nào có thể cứu vãn được nữa. Chính vì vậy lão cố dồn chút Sức tàn còn lại để giữ cho bề ngoài mạnh mẽ như thường, tay không ngừng múa may Huyết Ðao. Thấy Hoa Thiết Can nửa muốn đào tẩu nửa không, trong lòng không ngừng hối thúc: "Mau chạy đi! Còn chờ gì nữa mà không chịu bỏ chạy cho xa?" Nhưng thật nực cười, Hoa Thiết Can giờ này đến cả bỏ chạy mà cũng không còn đủ dũng khí để thực hiện.

Thủy Ðại trọng thương nằm trên mặt tuyết, thấy Hoa Thiết Can hèn nhát như vậy thì phẫn uất vô cùng. Lão tuy không còn Sức lực để cựa quậy, nhưng đã Sớm nhìn ra quỷ kế của Huyết Ðao lão tổ, vội lên tiếng nói:

- Hoa nhị ca, ác tăng đã Sức cùng lực kiệt rồi! Nhị ca muốn giết hắn lúc này dẽ như trở bàn tay...

Huyết Ðao lão tổ hơi giật mình nghĩ thầm:

"Không được rồi, lão quỷ này đã nhìn thấu tình hình của mình!" Nghĩ xong, lão cất tiếng cười ha hả, nói:

- Không Sai! Lão tử ngươi giờ đã Sức cùng lực kiệt rồi ngươi xuống đây cùng ta đấu vài trăm hiệp, ai không dám đấu thì bị gọi là rùa đen rụt cổ!

Ngay lúc đó xảy nghe Thủy sinh hét lớn:

- Cha! Cha!

Huyết Ðao lão tổ lại nghĩ:

"Lúc này mà mình giết Thủy Ðại Sẽ chứng tỏ là mình bị kiệt lực như lời hắn. Chi bằng bắt con a đầu ấy ra bức Thủy Ðại đầu hàng. Chỉ cần Thủy Ðại chịu đầu hàng thì tên chết nhát họ Hoa kia càng mất tinh thần hơn nữa." Lão ngẩn lên nhìn Hoa Thiết Can cười lớn hỏi:

- sao? Có xuống đây đấu với ta một trận nữa không?

Hoa Thiết Can Sợ hãi lắc đầu lùi lại.

Thủy Ðại kêu lên:

- Hoa nhị ca! Ðánh đi! Giết hắn báo thù cho Lục đại ca và Lưu tam ca!

Huyết Ðao lão tổ cười lớn nói:

- Xuống đây! Xuống đây! Ta còn Sáu mươi chín kế, tất cả đều Sân Sàng chờ ngươi đó.

vừa nói lão vừa tiến lên, đi về phía thạch động, lão nắm đầu Thủy sinh lôi ra ngoài, trong lúc lôi Thủy sinh lão đã phải cố gắng giữ cho vẻ mặt bình thản, nhưng ngực thì thở hổn hển, chỉ cần tinh ý một chút là nhận ra.

Huyết Ðao lão tổ biết võ công của Hoa Thiết Can rất lợi hại, chỉ còn cách dùng độc hình đối phó với cha con Thủy Ðại mới mong làm cho Hoa Thiết Can Sợ mà không dám giao đấu với mình.

Lão lôi Sểnh Thủy sinh tới trước mặt Thủy Ðại, cười ha hả nói:

- Ngươi nói ta đã kiệt lực Sắp chết đến nơi rồi? Ðược, để ta thử cho ngươi coi!

Dứt lời lão xé toạc ống tay áo của Thủy sinh, để lộ cánh tay trắng ngần ra ngoài. Thủy sinh kinh hãi hét lên, nhưng nàng đã bị điểm huyệt, không thể phản kháng được.

Ðịch vân thấy Huyết Ðao lão tổ lôi Thủy sinh ra ngoài thì cũng bò ra để xem lão định giở trò gì. Nhìn thấy lão xé áo Thủy sinh, chàng kinh hãi kêu lên:

- Ðừng! Không được làm nhục Thủy cô nương!

Huyết Ðao lão tổ cười lớn nói:

- Hảo đồ nhi! sư tổ gia gia làm gì thì làm cũng nhất định chừa phần cho ngươi! Chớ có lo lắng như vậy!

Nói xong, lão quay lại, vung đao chém lên vai Thủy Ðại một nhát, quát:

- sao? Công lực của ta cạn kiệt rồi phải không?

Máu từ vai Thủy Ðại phun như Suối xuống mặt tuyết, Thủy sinh và Hoa Thiết Can đồng thanh kêu lên kinh hãi.

Huyết Ðao lão tổ lại cất tiếng cười ha hả, vung đao, Soạt một tiếng, vạt áo Thủy sinh bị cắt rơi xuống. Lão cười lớn đắc ý nói:

- Ngươi chịu kêu ta bằng gia gia ta tha mạng cho hai cha con ngươi!

Thủy Ðại bĩu môi phun một bãi nước bọt vào mặt đối phương. Huyết Ðao lão tổ giật mình nhảy Sang một bên tránh né, bất thần cảm thấy đầu óc choáng váng, Suýt chút nữa té nhào xuống đất.

Thủy Ðại kêu lên:

- Hoa nhị ca! Mau động thủ giết hắn đi!

Hoa Thiết Can cũng nhìn thấy Huyết Ðao lão tổ chân đứng không vững, nhưng lại cho rằng đối phương cố ý làm vậy để dụ mình vào tròng nên vẫn đứng yên một chỗ.

Huyết Ðao lão tổ vung đao chém lên vai Thủy Ðại một nhát nữa, quát lớn:

- Ngươi có chịu gọi ta bằng gia gia không?

Thủy Ðại bị hành hạ đau đến Suýt chết ngất đi, nhưng lão là người tính khí quật cường, nghiến răng quát:

- Thủy Ðại này thà chết chứ không chịu nhục! Ngươi giết ta đi!

Huyết Ðao lão tổ cười lạnh nói:

- Ngươi tưởng ngươi Sẽ được chết nhẹ nhàng như vậy Sao? Ta Sẽ lóc từng miếng thịt của ngươi ra chừng nào ngươi chịu kêu ta bằng gia gia mới thôi!

Thủy Ðại nghiến răng mắng:

- Mẹ nó! Ðừng nằm mộng giữa ban ngày!

Huyết Ðao lão tổ thấy Thủy Ðại bất khuất như vậy, dù có hành hạ đến chết đối phương cũng không chịu phục, liền cười lạnh nói:

- Thôi được! Ðể ta lột trần con gái ngươi ra coi ngươi có còn cứng đầu nữa hay không?

Dứt lời đưa tay tháo dây lưng Thủy sinh, tuột xuống nửa chừng rồi dừng lại.

Thủy Ðại phẫn nộ đến cùng cực, hai mắt tối Sầm cơ hồ muốn ngất đi. Lão nhắm mắt nghiến chặt răng nghĩ:

"Hoa nhị ca không ngờ lại hèn nhát đến như vậy, hắn đã không dám đấu với ác tăng, còn mình thì không thể chết đi được. Cho dù ác tăng có làm nhục sinh nhi trước mặt mình, mình cũng nhất định không chịu khuất phục!" Huyết Ðao lão tổ cười lớn nói:

- Gã họ Hoa kia lát nữa Sẽ quì gối trước mặt ta mà xin tha mạng. Ta nhất định Sẽ tha mạng cho hắn, để hắn còn về Trung Nguyên mà kể lại việc ta lột trần con gái của Thủy lão anh hùng ngay trước mặt lão. Ha ha ha! Hoa Thiết Can, ngươi muốn đầu hàng phải không? Ðược! Ðược lắm! Ta Sẽ tha mạng cho ngươi, Huyết Ðao lão tổ này xưa nay không giết kẻ đầu hàng!

Hoa Thiết Can nghe nói như vậy thì mừng rỡ, lão đã không còn chút tinh thần nào để giao đấu với đối phương, chỉ mong Sao cho Sớm thoát khỏi chốn này, những việc khác chờ thoát thân rồi tính nữa. Quì gối xin hàng cố nhiên là nhục nhã, nhưng theo lão nghĩ, thà như vậy còn hơn là để đối phương cầm đao lóc từng miếng thịt. Cũng bởi tinh thần chủ bại nên trong đầu lão nghĩ toàn những chuyện thất bại chết chóc, nếu lão biết nghĩ rằng quyết đấu một trận rồi có chết cũng chết trong vinh quang thì Huyết Ðao lão tổ đã mất mạng từ lâu rồi.

Huyết Ðao lão tổ nhìn thấy vẻ trù trừ trên mặt Hoa Thiết Can, thì cười nói:

- Ngươi yên tâm, đừng Sợ. Ngươi mà xin hàng ta Sẽ không dùng đao chém lên người ngươi như đã đối xử với Thủy Ðại!

Mấy lời nói lộ liễu như vậy mà Hoa Thiết Can nghe xong vui mừng khôn tả, tưởng chừng như vừa được đại xá.

Huyết Ðao lão tổ nhìn thấy vẻ mặt mừng vui của Hoa Thiết Can thì biết thơi cơ ngàn năm đã đến, liền buông Thủy sinh xuống, đi đến trước mặt Hoa Thiết Can, dịu giọng nói:

- Ðại trượng phu cần phải biết lúc nào nên dùng lúc nào nên thẳng. Ngươi đầu hàng thì ta thề là Sẽ không động đến một cọng lông chân của ngươi!

Ðược rồi, ném ngọn thương của ngươi đi. Ngươi mà đầu hàng, ta coi ngươi là bằng hữu, là huynh đệ của ta!

Hoa Thiết Can buông tay ngọn đoản thương rơi xuống đất. Bỏ binh khí, Hoa Thiết Can đã hoàn toàn khuất phục, chịu chục để cầu Sinh.

Huyết Ðao lão tổ gật đầu nói:

- Hay lắm! Giờ thì ngươi lui ra ba bước, ta muốn coi thử cây đoản thương có gì khác hơn những cây thương thông thường. Ðược lắm! Ngươi rất dễ bảo!

Cứ yên tâm lớn đi, ta nhất định Sẽ tha mạng cho ngươi! Rồi, bây giờ thì lui thêm ba bước nữa.

Hoa Thiết Can như một đứa trẻ ngoan, bảo Sao làm vậy, không chút nghi ngờ, cũng chẳng Suy nghĩ xem tại Sao đối phương lại bảo mình làm vậy.

Huyết Ðao lão tổ bước tới, cúi xuống. Nhưng khi tay lào vừa chạm được vào ngọn thương thì tinh lực như đã cạn kiệt hết, lão kinh hãi hít luôn mấy hơi chân khí nhưng không Sao lấy lại được Sức lực. Lão kín đáo thở dài nghĩ thầm:

"Không ngờ giao đấu với ba tên chết tiệt này mà nội lực hao tổn đến mức này, chắc phải tĩnh dưỡng mươi bữa nửa tháng mới mong bình phục." Lão gắng gượng lượm ngọn thương đứng dậy, Hoa Thiết Can giờ này tuy đã mất binh khí, nhưng Huyết Ðao lão tổ vẫn nơm nớp lo, Sợ rằng đối phương bỗng dưng đổi ý tấn công thì dù với hai tay không vẫn có thể giết mình dễ như trở bàn tay.

Thủy Ðại thấy Hoa Thiết Can buông binh khí đầu hàng thì chút hy vọng cuối cùng cũng tiêu tan. Lão quay Sang con gái, nói khẽ:

- sinh nhi, mau giết chết cha đi!

Thủy sinh thút thít khóc, nói:

- Cha, con bị lão ác tăng điểm huyệt, không cử động được.

Lão quay Sang Ðịch vân, nói:

- Tiểu Sư phụ! Cầu xin ngươi, làm ơn làm phước giết ta đi!

Ðịch vân hiểu tâm ý của Thủy Ðại, lão giờ đã không còn hy vọng Sống Sót nữa, kéo dài mạng Sống cũng chỉ chuốc thêm đau đớn và nhục nhã mà thôi.

Ðịch vân cảm thấy bất nhẫn, muốn giúp lão Sớm kết liễu cái khổ nhân gian, nhưng nếu chàng động thủ Huyết Ðao lão tổ tất phải nổi giận. Con người hung tàn như Huyết Ðao lão tổ thật không nên chọc giận chút nào.

Thủy Ðại thở dài nói:

- sinh nhi, ngươi mau cầu xin vị tiểu Sư phụ này giết chết ta đi. Nếu để chậm trễ, hậu quả càng khốc liệt!

Thủy sinh lắc đầu nức nở nói:

- Cha không thể chết được!

Thủy Ðại nghiến răng gằn giọng:

- Ngươi không thấy thân thể ta đã như vầy rồi Sao? sống không bằng chết thì Sống làm gì?

Thủy sinh nức nở gật đầu:

- Cha! Cha chết rồi con cũng chết theo cha!

Rồi lão quay Sang Ðịch vân, nói:

- Tiểu Sư phụ! Ngươi từ bi bác ái, xin hãy giết chết ta đi. Ta không thể nào mở miệng cầu xin tên dâm tăng gian ác ấy, càng không thể nhìn lão làm nhục con gái mình!

Ðịch vân tận mắt nhìn thấy khí khái anh hùng của Thủy Ðại, lòng kính phục bội phần, càng nhìn càng thấy bất nhẫn, không chịu được, gật đầu nói:

- Thôi được! Ta Sẽ động thủ, lão ác tăng có trách phạt cũng mặc xác lão!

Thủy Ðại mừng rỡ, lão tuy bị thương không thể cử động nhưng thần trí vẫn còn Sáng Suốt. Lão hạ giọng nói:

- Ta lớn tiếng mắng ngươi, ngươi lấy cây đập chết ta, lão ác tăng Sẽ không trách ngươi!

Không chờ Ðịch vân đáp lời, lão đã lớn tiếng mắng:

- Tiểu dâm tăng! Ngươi mới từng đó tuổi đầu mà tâm địa còn gian ác hung tàn hơn cả lão dâm tăng! Nếu ngươi không Sớm hồi đầu hướng thiện nhất định Sẽ nhận hậu quả tàn khốc nhất!

Ðịch vân nghe trong lời mắng của lão ẩn chứa lời khuyên răn, thì thầm cảm kích, mặc dù bản thân chàng không hề làm những chuyện như lão nghĩ.

Chàng cố Sức giơ cao cành cây nhằm đầu Thủy Ðại giáng mạnh. Thủy Ðại vẫn còn tỉnh táo, lão càng mắng dữ, càng về Sau càng tuôn ra những lời khó nghe.

Phía bên kia Hoa Thiết Can đã quì Sụp trước mặt Huyết Ðao lão tổ. Huyết Ðao lão tổ giơ chỉ lên vận hết Sức tàn điểm lên "Linh Ðài huyệt" Hoa Thiết Can, chỉ vừa điểm trúng lên huyệt đạo, Hoa Thiết Can trúng chỉ ngã xuống, bản thân lão cũng kiệt lực gục luôn xuống bên cạnh Hoa Thiết Can.

Thủy Ðại nhìn thấy Hoa Thiết Can gục xuống, lòng bỗng thấy chua xót vô cùng, bản thân mình chết thì có đáng gì, chỉ tội cho sinh nhi từ nay chẳng còn ai che chở nữa! Lão nhắm mắt, cố giấu một tiếng thở dài. Thấy Ðịch vân đã ngưng đánh, lão quát lớn:

- Tiểu dâm tăng! Còn chờ gì nữa?

Ðịch vân thấy Hoa Thiết Can đã gục xuống, Sợ rằng Huyết Ðao lão tổ Sẽ nhanh chóng quay lại, nghiến chặt răng, nhằm giữa Thiên Linh huyệt Thủy Ðại giáng một gậy. Nhất thế đại hiệp, mấy mươi năm ngang dọc võ lâm Trung Nguyên không ngờ đến cuối đời lại phải chết một cách thê thảm như vậy, thật khiến người ta bi ai!

Thủy sinh thấy phụ thân vỡ Sọ, óc máu văng tung tóe, tử trạng cực thảm, hét lớn một tiếng rồi chết ngất đi.

Huyết Ðao lão tổ cũng nghe thấy tiếng nhục mạ của Thủy Ðại, tưởng Ðịch vân không nhịn được đánh chết đối phương. Dù Sao thì lão cũng đã khắc chế được Hoa Thiết Can, Sự Sống chết của Thủy Ðại đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Không ngờ cuối cùng lão cũng đã chiến thắng một cách trọn vẹn. Bản thân không còn chút Sức lực, chỉ nhờ vào tài trí mà chiến thắng một trong Tứ kỳ, người mà luận về võ công hay danh vọng đều được coi là bậc nhất của võ lâm Trung Nguyên. Nhất thời đắc ý, lão đứng dậy ngữa cổ lên trời, cất tiếng cười. Nhưng lạ thay, tiếng cười của lão chỉ còn là những tiếng ú ớ trong cổ họng, thân hình lảo đảo, cuối cùng không gượng được, té ngồi xuống đất.

Hoa Thiết Can nhìn thấy cảnh này thì hối hận khôn cùng, Thủy hiền đệ quả nhiên đã nhìn thấy lão dâm tăng kiệt lực, nếu biết như vầy mình đã động thủ giết chết lão rồi, đâu để phải quì gối một cách nhục nhã cầu xin tha mạng như vậy! Trời ơi thanh danh tạo dựng mấy chục năm trời, không ngờ chỉ một phút hồ đồ mà thành mây khói hết! Càng nghĩ lão càng căm hận, hận Huyết Ðao lão tổ gian manh quỷ quyệt, hận mình hồ đồ tham Sinh úy tử, không ngờ một đại hiệp như mình lại có thể quì gối trước mặt một tên ác tăng tội nghiệt ngập đầu như vậy! Nghĩ một lúc lão hận đến có thể tự đánh nát Thiên Linh huyệt để tự Sát. Nhưng ngặt vì Linh Ðài huyệt đã bị phong bế, phải mười hai canh giờ Sau mới tự giải khai. Giá mà lão ác tăng chưa để lộ chân tướng là chân lực đã cạn kiệt thì mình còn có cơ may Sống Sót, giờ thì mọi việc đã rõ như ban ngày dễ gì lão để cho mình Sống?

Quả nhiên Huyết Ðao lão tổ lên tiếng nói:

- Ðịch vân, ngươi mau tới giết chết tên gian tặc này đi! Hắn là hạng tiểu nhân gian ác, người như vậy không giết đi hậu họa thật khó lường!

Hoa Thiết Can kêu lên:

- Ngươi đã hứa là Sẽ không giết ta, Sao bây giờ lại đổi ý?

Lão biết rõ có nói cũng vô ích, nhưng bất kỳ một cơ may Sống Sót nào lão cũng không chịu bỏ lỡ.

Huyết Ðao lão tổ cười lạnh nói:

- Huyết Ðao môn chúng ta coi thứ tín nghĩa mà người Trung Nguyên các ngươi tôn thờ cũng cầm bằng cứt đái mà thôi. Ngươi quì gối xin hàng chỉ tại ngươi ngu mà mắc bẫy người ta! Ha ha ha! Hảo đồ tôn, mau lại đây giết chết tên gian tặc này đi. Ðể hắn Sống thì nguy hiểm vô cùng!

Huyết Ðao lão tổ rất e ngại Hoa Thiết Can, kẻ hèn hạ vô Sỉ cũng là kẻ tráo trở gian manh. Lúc nãy mình điểm huyệt đối phương, lúc thường công lực mười phần lúc nãy không có một, Sợ rằng nội lực không vào Sâu trong kinh mạch, qua chừng một hai canh giờ đối phương mà tự giải được huyệt đạo, tình hình lập tức trở ngược, mình trở thành cá nằm trên thớt mặc cho đối phương muốn cắt muốn xẻ thế nào cũng được.

Ðịch vân thì không biết Huyết Ðao lão tổ bị kiệt lực, lúc nãy Sở dĩ động thủ giết Thủy Ðại chẳng qua là để giúp lão giải thoát mà thôi, còn Hoa Thiết Can dù có hơi hèn hạ, nhưng tội cũng không đáng chết. Nghĩ vậy chàng nói:

- Người này đã bị Sư tổ chế phục, đồ tôn thấy thôi thì tha mạng cho lão!

Hoa Thiết Can như người chết chìm vớ được cọc, vội nói:

- Tiểu Sư phụ nói chí phải. Ta đã bị nhị vị chế phục rồi, đâu còn Sức lực để phản kháng nữa, hà tất phải giết ta?

Thủy sinh dần dần hồi tỉnh, nghe Hoa Thiết Can lớn tiếng cầu xin tha mạng, thì nổi giận mắng:

- Hoa bá bá! Ngươi dù Sao cũng là một đệ nhất cao thủ của võ lâm Trung Nguyên, Sao lại có thể hèn hạ đến như vậy! Cha... Cha...

Nói tới đó chợt nhớ đến cái chết thê thảm của phụ thân thì đau lòng không kềm được kêu lên mấy tiếng cha rồi khóc rống lên.

Hoa Thiết Can nói:

- Hai vị đại Sư đây võ công cao cường, chúng ta không chống nổi, chi bằng hàng phục đi theo hai người để nghe Sai khiến...

Thủy sinh xì một tiếng dài, mắng:

- Ðúng là vô Sỉ!

Huyết Ðao lão tổ thấy càng chần chờ càng nguy hiểm, nhưng lão giờ muốn đứng dậy cũng không đứng nổi, bèn dịu giọng nói:

- Hảo đồ tôn, ngươi nghe lời Sư tổ gia gia, mau giết chết tên gian tặc này đi.

Thủy sinh quay đầu lại, thấy đầu phụ thân bẹp dúm, tử trạng thê thảm, nghĩ lại ngày thường phụ thân yêu quý mình biết chừng nào, phụ tử tình thâm, đau đớn muốn ngất đi. việc Thủy Ðại cầu xin Ðịch vân đánh chết mình, Thủy sinh tận tai nghe thấy, nhưng trong lúc quá đau đớn nàng không còn nhớ tới điều đó nữa, chỉ biết kẻ đánh chết cha mình chính là Ðịch vân, nỗi bi phẫn trong lòng bỗng hóa thành một luồng nhiệt khí xung đột trong huyết mạch, vô tình giải khai chỗ huyệt đạo bị phong bế. Người luyện công, nếu đã luyện đến mức thượng thừa có thể vận công để tự giải khai huyệt đạo, nhưng để luyện được đến mức độ đó thật chẳng dễ chút nào, ngay cả Hoa Thiết Can còn chưa làm nổi điều đó, tại Sao Thủy sinh có thể làm được?

Con người ta khi gặp phải một hoàn cảnh đặc biệt nào đó có thể kích thích tiềm năng mà lúc thường không thể nào chạm tới nó được. Thủy sinh lúc này bi phẫn cực độ, rơi đúng vào hoàn cảnh có thể kích thích được tiềm năng của mình nên tự giải khai được huyệt đạo. Không biết quỷ xui thần khiến thế nào, nàng bỗng hóa thành người mạnh mẽ dị thường, nhảy phắt dậy chụp lấy cây gậy bên cạnh di thể Thủy Ðại đập tới tấp lên đầu lên ngực Ðịch vân.

Ðịch vân xoay trở tránh né, lấy tay che mặt, tuy cũng tránh được những chỗ yếu hại, nhưng toàn thân cũng bị trúng gậy thịt nát tan da, máu chảy dầm dề. Ðau quá không chịu được, chàng kêu lên:

- Tại Sao ngươi đánh ta? Phụ thân ngươi cầu xin ta giết lão, chính ngươi cũng biết mà!

Thủy sinh giật mình dừng tay, lời nói của Ðịch vân làm uất khí trong người giảm nhẹ quá nửa, ném cây gậy ra xa, ngồi phịch xuống đất khóc ngất lên.

Huyết Ðao lão tổ nghe Ðịch vân nói thì lập tức hiểu ra mọi Sự, nghiến răng nghĩ thầm:

"Tên tiểu tử này dám giúp ngươi ngoài chống lại người nhà! Ðúng là đại nghịch bất đạo. Tên này không giết cũng Sẽ di họa về Sau." Lão muốn đứng dậy giết chàng tức khắc, nhưng toàn thân tê cứng, muốn cử động cũng không được. Thế là lão cười cười nói:

- Hảo đồ tôn, ngươi phải coi chừng con a đầu ấy, đừng để ả làm bậy. ả giờ đã là người của ngươi rồi, ngươi muốn xử trí ả thế nào Sư tổ gia gia cũng chiều theo ngươi.

Bỗng nghe Hoa Thiết Can lên tiếng nói:

- Thủy điệt nữ, ngươi tới đây, ta có chuyện muốn nói.

Lão biết Huyết Ðao lão tổ lúc này đã không còn chút Sức lực nào nữa, Ðịch vân thì hai chân bị gãy, bản thân lão thì không động đậy được, trong bốn người chỉ còn Thủy sinh là mạnh nhất, muốn nói nhỏ với Thủy sinh bảo nàng thừa cơ giết chết hai Sư tổ tôn Huyết Ðao lão tổ.

Nào ngờ Thủy sinh ghét Hoa Thiết Can hèn nhát để cha nàng phải thảm tử, nên nghe Hoa Thiết Can nói mà cố ý làm ngơ, chẳng thèm đếm xỉa gì đến lão.

Hoa Thiết Can không phải không nhận ra điều đó, nhưng lão vẫn cố dịu giọng nói:

- Thủy điệt nữ, ngươi muốn thoát thân thì đây là cơ hội tốt nhất đó. Mau qua đây ta bảo cho phải làm gì.

Huyết Ðao lão tổ nổi nóng quát:

- ±m miệng! Ngươi còn nói lăng nhăng nữa ta cắt lưỡi ngươi đó!

Hoa Thiết Can quả nhiên không dám nói nữa, chỉ đưa mắt nhìn Thủy sinh nháy nháy liên hồi.

Thủy sinh thấy thái độ của Hoa Thiết Can thì tức không chịu được, quát:

- Có gì thì cứ nói ra, làm gì mà Sợ đến độ như vậy?

Hoa Thiết Can nghĩ thầm:

"Lão ác tăng đang vận công điều trị nội thương, chỉ cần lão phục hồi được một phần công lực, tay cầm nổi đao thì mình là người trước tiên phải chết.

Chi bằng cứ nói ra càng Sớm càng tốt, trừ được lão thì khỏe rồi." Nghĩ xong lão mĩm cười, nói:

- Thủy điệt nữ, ngươi nhìn xem, lão hòa thượng Sau một đêm giao đấu, thân bị nội thương, tinh lực cạn kiệt, cả đứng lên cũng không đứng nổi nữa.

Tuy thấy Huyết Ðao lão tổ không còn chút Sức lực, nhưng Hoa Thiết Can vẫn còn Sợ, không dám buông lời thất kính chỉ dám gọi là "lão hòa thượng" chứ không dám gọi là "lão ác tăng" hay "lão dâm tăng".

Thủy sinh đưa mắt nhìn Sang Huyết Ðao lão tổ, thấy lão nằm nghiêng dưới đất, trông chẳng còn chút Sinh khí nào, nghĩ tới mối thù giết cha, liền xách gậy chạy tới.

Phần Huyết Ðao lão tổ nghe Hoa Thiết Can cứ thúc giục Thủy sinh đến giết mình thì ngầm kinh hãi, thử đề khí nhưng Ðan Ðiền trống rỗng chẳng có chút nội khí, nếu tiểu a đầu muốn giết mình thì làm Sao kháng cự? Trong khi đó thì Thủy sinh đã xách gậy tới nơi.

Thủy sinh trước nay chỉ biết luyện kiếm, chưa từng dùng côn bao giờ, lúc này lại đang nóng lòng báo cừu nên côn đánh ra hoàn toàn chẳng ra chiêu thức gì cả, hơn nữa vì thấy Huyết Ðao lão tổ nằm bất động nên xuất thủ tấn công mà chẳng chút đề phòng đối phương phản công, thế nên để lộ một Sơ hở rất lớn. Huyết Ðao lão tổ vốn vẫn còn cầm đoản thương của Hoa Thiết Can trong tay, nhưng vì Sức lực quá yếu, không giơ nổi đầu thương lên phản công, đành dựng chuôi thương lên, hướng về phía Ðại Bào huyệt của Thủy sinh.

Thủy sinh lúc này đâu còn tâm trí để ý đến việc gì khác, Sau một gậy đánh trúng mặt đối phương, xông lên định đánh nữa, nào ngờ ngực nghe nhói một cái, tứ chi mềm nhũn, té nhào xuống đất.

Huyết Ðao lão tổ bị đánh một côn tối tăm mặt mày, máu mũi chảy ròng ròng nhưng thấy kế hoạch thành công, Thủy sinh đã tự lao tới để Ðại Bao huyệt trúng đầu thương thì đắc ý vô cùng, cười ha hả nói:

- Hoa lão tặc! Ngươi nói ta không còn chút Sức lực nào thì tại Sao lại điểm ngã được tiểu a đầu?

Ðịch vân và Hoa Thiết Can vì bị thân hình của Thủy sinh và Huyết Ðao lão tổ che mất tầm nhìn nên không nhìn thấy Huyết Ðao lão tổ dùng cách gì điểm ngã Thủy sinh, cứ tưởng lão dùng chỉ lực để điểm huyệt.

Hoa Thiết Can thấy Huyết Ðao lão tổ không bị đánh chết thì Sợ quýnh, nói:

- Ðại Sư thần công cái thế, tại hạ là hạng phàm phu tục tử như ếch ngồi đáy giếng làm Sao ngờ được? Thần công của đại Sư quả là thiên hạ đệ nhất, đừng nói là hiện thế không người Sánh kịp, mà còn vô tiền tuyệt hậu, vĩnh viễn không có ai dám Sánh!

Lão hết lời nịnh nọt Huyết Ðao lão tổ mà giọng nói lại run rẩy, chứng tỏ lão Sợ đến cùng cực.

Huyết Ðao lão tổ là người trong cuộc, hơn ai hết, lão biết Thủy sinh bị điểm trúng huyệt đạo, nhưng chỉ bằng ngoại lực thông thường, kình đạo không đi Sâu vào kinh mạch, chẳng bao lâu huyệt đạo tự giải khai. Dịp may như vừa rồi là ngàn năm một thuở, chờ khi tiểu a đầu tỉnh dậy lượm huyết đao giết mình thì chỉ còn đường chết, giả như có lập lại được kế khi nãy, cán thương điểm trúng huyệt đạo ả thì đầu mình cũng rụng mất rồi! vậy phải làm Sao chạy đua với thời gian, trước khi a đầu tỉnh dậy phải phục hồi được chút ít công lực để có thể giết chết ả. Nhưng việc phục hồi nội lực chẳng phải đơn giản, dục tốc bất đạt, thậm chí còn có thể bị tẩu hỏa nhập ma, tự đi vào chỗ chết nữa. Thế là lão nằm ngữa ra, chầm chậm thổ nạp điều tức, lúc này mà muốn ngồi dậy xếp bằng điều tức cũng không làm nổi, có điều lão điều tức thổ nạp mà không dám nhắm mắt, Sợ có điều bất trắc xảy ra.

Phần Ðịch vân bị đánh toàn thân tan nát, đau đến tâm thần bấn loạn, chỉ còn biết nằm rên rỉ chứ không còn Suy nghĩ được điều gì nữa.

Thủy sinh bị té nằm cách Huyết Ðao lão tổ chỉ vài thước, lúc đầu thì kinh hãi tột độ, không biết Huyết Ðao lão tổ Sẽ hành hạ mình bằng cách nào, nhưng qua một lúc lâu thấy lão vẫn nằm bất động thì mới yên tâm dần. Liên tiếp trải qua những biến cố kinh nhân, tâm thần thương tổn, cộng thêm bụng đói, nằm một lúc nàng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Huyết Ðao lão tổ nhìn thấy Thủy sinh ngủ mê, mũi phập phồng đều đặn thì mừng rỡ, nghĩ thầm:

"Hay lắm, cứ ngủ đi, ngủ càng lâu càng tốt. Chỉ cần ngươi ngủ chừng một vài canh giờ là đủ rồi." Hoa Thiết Can nằm dưới đất cũng không ngừng toan tính. Không biết tên tiểu ác tăng vì ngu khờ hay vì yếu lòng mà không có ý giết mình. vậy thì mạng Sống của mình hoàn toàn phụ thuộc vào việc Thủy sinh hay Huyết Ðao lão tổ ngồi dậy trước. Thấy Thủy sinh bỗng ngủ thiếp đi thì vội kêu lớn:

- Thủy điệt nữ! Thủy điệt nữ! Không thể ngủ trong lúc này! Coi chừng có ngươi muốn làm hỗn!

Thủy sinh mệt mỏi đến độ ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ mơ màng chỉ nghe có người không ngừng nói có kẻ đến làm nhục mình.

Huyết Ðao lão tổ thấy Hoa Thiết Can cứ kêu réo om Sòm thì nguy hiểm quá, vội nói:

- Hảo đồ tôn! Ngươi qua đây, cầm lấy đao của ta giết chết lão tặc này đi!

Ðịch vân lắc đầu nói:

- Người đã hàng phục, không cần giết.

Huyết Ðao lão tổ lắc đầu nói:

- Hắn có chịu hàng phục đâu? Ngươi không nghe hắn kêu réo om Sòm đó Sao? Hắn gọi tiểu a đầu tỉnh dậy để giết hai ta đó!

Hoa Thiết Can vội nói:

- Tiểu Sư phụ, Sư tổ ngươi bản tánh hung tàn, lúc này toàn thân vô lực nên mới bảo ngươi đi giết ta, chờ lát nữa lão phục hồi Sức lực, tức giận ngươi dám nghe lời người ngoài chống lại Sư mệnh tất Sẽ giết ngươi. Ngươi nên biết điều, tiên hạ thủ vi cường, giết chết lão đi!

Ðịch vân thở dài lắc đầu nói:

- Lão không phải là Sư tổ của ta. Lão là ân nhân cứu mạng của ta, ta không thể giết lão được.

Hoa Thiết Can mừng ra mặt, nói:

- Lão không phải là Sư tổ của ngươi thật Sao? vậy thì ngươi càng phải mau mau động thủ, không thể chần chờ nữa. ác tăng của Huyết Ðao môn tội nghiệt tày trời, hung bạo tàn nhẫn, ngươi giết lão là thay trời hành đạo, hơn nữa ngươi không giết lão lát nữa lão cũng giết ngươi.

Lúc này tình thế bức bách, trong bốn người chỉ còn Ðịch vân là có thể cử động được, vì hối thúc Ðịch vân hạ thủ giết người, lão không còn úy kỵ Huyết Ðao lão tổ nữa, không còn giữ lời kính nể Huyết Ðao lão tổ như lúc trước.

Ðịch vân cũng cảm thấy mấy lời của Hoa Thiết Can chí lý, nhưng bảo chàng giết chết ân nhân cứu mạng mình thì chàng không Sao làm được. Còn đang do dự thì Hoa Thiết Can cứ luôn miệng hối thúc, bực mình kẻ vô Sỉ cứ lải nhải bên tai, chàng nổi nóng quát:

- Ngươi còn nói lăng nhăng nữa, ta giết ngươi trước đó!

Hoa Thiết Can Sợ hãi im bặt, tình hình này xem ra chỉ còn mong Thủy sinh mau mau tỉnh dậy. Bỗng lão nghĩ ra một kế, vội kêu lên:

- Thủy sinh! Thủy sinh! Cha ngươi Sống dậy rồi kìa!

Thủy sinh đang ngủ, mơ mơ màng màng nghe nói cha mình Sống dậy, mừng rỡ mở mắt kêu lên:

- Cha! Cha!

Hoa Thiết Can thấy Thủy sinh tỉnh dậy thì mừng rỡ, nói:

- Thủy điệt nữ, ngươi bị điểm trúng huyệt đạo nào? Lão ác tăng đã mất hết khí lực, điểm huyệt không nặng, ta chỉ cho ngươi cách tự giải khai huyệt đạo.

Thủy sinh ngần ngừ một thoáng rồi nói:

- Bên Sườn trái...

Hoa Thiết Can kêu lên:

- Ðó là Ðại Bào huyệt. Dễ lắm, ngươi chỉ cần hít mạnh chân khí, cố tụ khí nơi Ðan Ðiền, Sau đó dẫn khí lên khai thông huyệt đạo bị phong bế. Huyệt đạo được khai thông rồi ngươi có thể tự tay báo cừu!

Thủy sinh tuy vẫn còn giận Hoa Thiết Can hèn nhát dẫn tới cái chết thảm của phụ thân, nhưng dù Sao đi nữa lão cũng là bằng hữu thâm giao của phụ thân, hơn nữa những lời nói của lão lúc này chỉ có lợi cho mình, bèn y lời hít một hơi chân khí tụ nơi Ðan Ðiền, bắt đầu tự giải khai huyệt đạo.

Huyết Ðao lão tổ thấy Thủy sinh y lời Hoa Thiết Can thực hiện thì kêu khổ thầm:

"Tiểu a đầu này đã chịu gật đầu thì thậm chí chẳng cần vận công, qua chừng nửa cây nhang thì huyệt đạo cũng Sẽ tự giải khai." Thế là lão cũng tranh thủ thời gian, nhắm nghiền hai mắt, không để ý gì tới ngoại cảnh nữa, chỉ chuyên tâm vận công điều tức, mong cho mình Sớm tích tụ được chút ít công lực, để đối phó với tình hình trước mắt.

Công phu dẫn đạo chân khí để tự khai thông huyệt đạo vốn là một yếu quyết cực kỳ thâm ảo của nội gia, cả Hoa Thiết Can cũng không làm nổi, Thủy sinh chỉ nghe mấy lời chỉ dẫn của lão thì Sao có thể thành công được?

Nhưng huyệt đạo bị phong bế của nàng Sau một hồi quả nhiên dần dần khai thông, có điều đó không phải nhờ công hiệu dẫn khí thông huyệt, mà vì huyệt đạo tự nó thông. Chẳng bao lâu, Sống lưng Thủy sinh bắt đầu động đậy.

Hoa Thiết Can mừng rỡ kêu lên:

- Thủy điệt nữ, hay lắm! Cố lên chút nữa, Sẽ thanh công mỹ mãn.

Thủy sinh ngồi bất động một lúc nữa thì thở hắt ra một hơi dài, chống tay đứng dậy.

Hoa Thiết Can reo lên:

- Tuyệt lắm! Thủy điệt nữ! Giờ thì ngươi phải từng bước từng bước thực hiện theo lời dặn dò của ta. Không được làm bừa mà hỏng đại Sự, có báo được phụ cừu và thoát hiểm được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào những việc ngươi Sắp làm! Trước tiên cầm lấy thanh Huyết Ðao!

Thủy sinh y lời chầm chậm giơ tay lượm lấy thanh Huyết Ðao.

Ðịch vân đưa mắt nhìn theo từng cử động của Thủy sinh, biết động tác tiếp theo Sẽ là vung đao cắt đầu Huyết Ðao lão tổ. Nhìn Sang thấy Huyết Ðao lão tổ hai mắt nhắm hờ, có vẻ như không hay biết gì về nguy cơ Sắp xảy ra với mình.

Phần Huyết Ðao lão tổ lúc này đã cảm thấy tay chân bắt đầu có lực, chỉ cần tiếp tục nửa canh giờ nữa, tuy chưa dùng đến kình lực được nhưng ít ra cũng đi lại được như người thường. ngặt nỗi lúc này Thủy sinh đã cầm lấy Huyết Ðao chuẩn bị có hành động tiếp theo, thế là lão dồn hết Sức lực vừa tích tụ được vào cánh tay phải chờ đợi.

Xảy nghe Hoa Thiết Can nói:

- Tiếp theo dùng đao giết chết tên tiểu hòa thượng! Mau lên! Mau lên!

Giết tên tiểu hòa thượng trước!

Lời nói của Hoa Thiết Can làm cả ba người còn lại đồng ngạc nhiên. Hoa Thiết Can thấy Thủy sinh còn ngần ngừ thì hối thúc, nói:

- Lão ác tăng còn chưa cử động được đâu, mau giết tên tiểu ác tăng trước!

Ngươi giết lão ác tăng trước tên tiểu ác tăng Sẽ đến giải cứu đó!

Thủy sinh cầm đao đến gần Ðịch vân, lòng do dự tự hỏi:

"Hắn có ơn giải thoát cho cha mình, giúp cho người khỏi phải Sống nhục, có nên giết hắn không?" Chờ tới khi đến gần Ðịch vân thì nàng đã quyết:

"Phải giết!" Thế là nàng vung đao nhằn người Ðịch vân chém xuống. Ðịch vân vội lăn đi một vòng, tiện tay lượn cây gậy huơ lên đón đỡ. Thủy sinh chém liền ba đao, cây gậy bị cụt mất một đoạn dài. Thủy sinh tức khí quát lớn một tiếng, nhảy tới giơ cao Huyết Ðao định một đao này kết liễu tính mạng Ðịch vân.

Nào ngờ cổ tay bị Siết chặt, thanh Huyết Ðao cũng theo đó bị người ta đoạt mất.

Người đoạt đao Thủy sinh chính là Huyết Ðao lão tổ. Lão tích tụ được công lực rất giới hạn nên buộc phải nhắm kỹ mới xuất thủ, không để uổng phí công lực, nên vừa xuất thủ đã thanh công. Huyết Ðao đã ở trong tay, lão không cần Suy nghĩ gì, vung đao nhằm cổ Thủy sinh chém xuống. Thủy sinh kinh hãi nhảy ra ngoài tránh né.

Ðịch vân thấy Huyết Ðao lão tổ định giết Thủy sinh thì vung gậy nhằm cổ tay lão đánh tới, miện quát:

- Không được giết Thủy cô nương!

Nếu phải lúc thường thì dù Ðịch vân có tấn công một cách bất ngờ đến thế nào cũng không thể nào đắc thủ được. Nhưng lúc này tình hình có khác, công lực lão chỉ được nửa thành So với lúc bình thường, phản ứng cũng không được nhanh nhạy nên để cây gậy đánh trúng cổ tay, Huyết Ðao vuột khỏi tay rơi xuống đất. Hai người đồng cúi xuống cướp lấy Huyết Ðao, nhưng Ðịch vân vì ngồi dưới đất được lợi về khoảng cách nên chộp được cán đao trước. Huyết Ðao lão tổ nổi nóng quát lớn một tiếng, hai tay chộp lấy cổ Ðịch vân Siết mạnh.

Ðịch vân bị nghẹt thở, vội buông Huyết Ðao xuống, dùng hai tay kháng cự. Huyết Ðao lão tổ biết mình không có nhiều Sức lực, nếu không bóp chết được Ðịch vân thì Sẽ bị chàng giết chết. Lão đâu ngờ rằng Ðịch vân không hề có ý muốn giết lão, chàng đánh lão chẳng qua vì không muốn lão giết chết Thủy sinh mà thôi. Ðịch vân bị hai bàn tay thô ráp to kềnh của Huyết Ðao lão tổ chẹn ngang cổ, dưỡng khí hết dần, phổi như muốn nổ tung ra. Hai tay chàng vận hết Sức lực kéo hai bàn tay của Huyết Ðao lão tổ ra. Huyết Ðao lão tổ thấy Ðịch vân đã có ý làm phản, theo quy củ của Huyết Ðao môn, trước tiên phải giết phản đồ, Sau đó mới giết địch nhân. Hơn nữa Hoa Thiết Can nhất thời chưa thể động đậy được, Thủy sinh chỉ là một tiểu a đầu yếu đuối, không khó đối phó vì vậy chẳng còn kiêng dè gì nữa, dốc hết Sức lực ra bóp chết Ðịch vân.

Ðịch vân không thở được, gương mặt dần dần đỏ tím trương lên, hai tay cũng từ từ xụi xuống, không còn Sức lực phản kháng nữa, trong đầu chỉ còn lởn vởn một ý nghĩ:

"Mình Sắp chết rồi! Mình Sắp chết rồi!" Thủy sinh thấy Ðịch vân lâm vào cảnh nguy khốn như vầy cũng bắt nguồn từ việc giải cứu mình mà ra, ban đầu có ý định chạy lại giải vây cho chàng, nhưng Sau đó nghĩ lại, hạng tăng nhân gian ác này chết bớt tên nào, thiên hạ thêm phúc phúc chứ chẳng hại ai, tốt nhất cả hai đồng quy ư tận.

Cuối cùng thấy Ðịch vân đã không còn Sức phản kháng nữa thì giật mình nghĩ thầm:

"Lão ác tăng giết chết tiểu ác tăng rồi Sẽ Sang giết mình! Phải là gì bây giờ?" Nàng đưa mắt nhìn Hoa Thiết Can, Hoa Thiết Can cũng vừa khéo đưa mắt nhìn nàng, lão mĩm cười nói:

- Thủy điệt nữ, thời cơ đã đến rồi đó. Lượm lấy Huyết Ðao!

Thủy sinh cúi nhặt Huyết Ðao, lại nghe Hoa Thiết Can tiếp:

- Ðến gần giết cả hai!

Thủy sinh cầm đao tiến tới, muốn giết chết Huyết Ðao lão tổ trước, nhưng lúc này hai người đã ôm chặt nhau, thanh Huyết Ðao chém Sắt như chém bùn, nếu cứ như vậy mà chém xuống, tất cả hai đều phải chết. Tên tiểu ác tăng này tuy là kẻ hung ác, nhưng dù Sao cũng có ơn với cha con mình, dù thế nào đi nữa cũng không thể lấy oán báo ân. Thế nên nàng cầm đao mà lần lữa mãi, không dám hạ thủ.

Hoa Thiết Can thấy Thủy sinh chần chờ thì đoán biết tâm ý nàng, vội thúc giục:

- Ðộng thủ đi! Do dự một lát, để lỡ qua cơ hội này thì mối thù giết cha của ngươi không thể báo được!

Thủy sinh nói:

- Hai tên ác tăng quấn vào nhau, không phân biệt được!

Hoa Thiết Can nổi nóng, quát:

- Ngươi nói nhăng cái gì vậy? Ta bảo ngươi giết cả hai kia mà?

Hoa Thiết Can vốn là một nhân vật danh vọng nhất nhì trong võ lâm, là chưởng môn nhân của Ưng trảo Thiết thương môn ở Giang Tây, ngày thường oai phong lẫm lẫm, mở miệng ra là lệnh, mọi người nhất nhất thi hành. Nhưng lão quên mất hoàn cảnh hiện thời của mình, đã không thể cử động, lại còn bị Thủy sinh khinh thường là kẻ vô Sỉ hèn nhát. Thủy sinh nghe lão quát tháo như vậy thì nổi giận thoái lui ba bước, hừ lạnh nói:

- Hừ! Ngươi anh hùng khí khái như vậy tại Sao lúc nãy không quyết một trận Sinh tử với lão ác tăng? Ngươi có bản lãnh thì cứ tới đây mà giết cả hai!

Hoa Thiết Can nghe giọng nói của Thủy sinh có vấn đề thì vội cười giả lả, nói:

- Thủy điệt nữ, Hoa bá bá nhất thời hồ đồ ăn nói chẳng lựa lời làm điệt nữ nổi giận. Hoa bá bá nhận lỗi! Có điều ngươi nên nghe lời bá bá mà giết chết cả hai để báo thù cho Thủy hiền đệ. ác danh của lão ác tăng chấn động giang hồ, tin ngươi giết được lão truyền ra giang hồ, ai ai không kính phục nữ anh hùng diệt gian trừ bạo!

Hoa Thiết Can càng tâng bốc Thủy sinh càng cảm thấy lão ti tiện đến không chịu được. Nàng trừng mắt nhìn lão một cái rồi tiến lên phía trước, nhắm đúng lưng Huyết Ðao lão tổ, định rạch một đường cho lão chảy máu kiệt lực, không giết được Ðịch vân nữa.

Huyết Ðao lão tổ một mặt Siết cổ Ðịch vân, mặt khác luôn coi chừng xung quanh, quan Sát nhất cử nhất động của Thủy sinh. Thấy Thủy sinh cầm đao tiến lên, nét mặt do dự thì đoán biết tâm ý nàng. Lão cười cười nói:

- Ngươi cứ nhắm giữa lưng ta mà chém, cẩn thận kẻo trúng đồ tôn của ta!

Thủy sinh thấy Huyết Ðao lão tổ đoán trúng ý mình thì giật mình lùi lại.

Nàng là phận nữ nhi chân yếu tay mềm, hơn nữa trước đó đã có lòng úy kỵ lão. Nay thấy đối phương đoán trúng ý mình, tất đã có Sân kế Sách đối phó, không nên dại dột lao vào để mà Sụp bẫy.

Không ngờ kế Sách lấy thực làm hư, lấy hư làm thực của Huyết Ðao lão tổ lại phát huy diệu dụng đến như vậy. Thủy sinh quả nhiên không dám tiến đến gần dùng đao tấn công lão.

Ðịch vân bị Huyết Ðao lão tổ bóp chặt yết hầu, luồng trọc khí trong phổi cứ xông lên trên chực thoát ra theo đường mũi và miệng, nhưng khi đến yết hầu đã bị chặn đứng phải dội ngược trở xuống. Luồng trọc khí cứ tả xung hữu đột trong nội thể, tìm không được đường thoát ra ngoài. Trường hợp này nếu người thường gặp phải, tất dần dần hôn mê rồi đoạn khí mà chết, nhưng Ðịch vân thì không hôn mê như vậy, luồng trọc khi chạy tán loạn mỗi lúc một nhanh làm chàng khó chịu gấp ngàn lần cái chết. Chàng ngầm thét lên:

"Mình Sắp chết rồi! Mình Sắp chết rồi!" Ðột nhiên, vùng bụng ngực chàng bỗng nghe chấn động mãnh liệt, một cảm giác vô cùng khó tả, vừa đau đớn vừa bứt rứt. Luồng khí trong người bỗng như lớn dần lên, càng lớn dần lên thì nó càng nóng bỏng, tưởng chừng như một nồi nước Sôi khổng lồ vừa được giở nắp vung ra vậy. Ngực chàng muốn vỡ toác ra vì luồng nhiệt khí kỳ dị này. Bất thần nơi Hội Åm huyệt, chỗ giao nhau giữa Tiền Åm và Hậu Åm như bị luồng nhiệt khí xuyên thủng một lổ nhỏ, chỉ cảm thấy từng luồng từng luồng nhiệt khí mảnh như Sợi tơ từ Hội Åm huyệt chạy dài xuống Trường Cường huyệt nơi đốt Sống cùng. Trên cơ thể con người, hai huyệt Hội Åm và Trường Cường tuy chỉ cách nhau trong gang tấc, nhưng Hội Åm thuộc Nhâm mạch, còn Trường Cường lại thuộc Ðốc mạch, nội tức trong hai mạch này không bao giờ thông nhau. Không ngờ Ðịch vân gặp họa lại được phước, luồng trọc khí bị phong bế không có đường ra, cứ chạy loạn trong nội thể, vô tình giúp chàng đả thông Nhâm Ðốc nhị mạch. Ðây là điểm khó khăn nhất đối với người luyện nội công, hai mạch Nhâm Ðốc không thông thì nội công không Sao luyện đến mức hỏa hầu được.

Luồng nội khí Sau khi nhập vào Trường Cường huyệt, cứ lần theo các huyệt Yêu Du, Dương Quan, Mệnh Môn, Huyền Khu... dọc theo xương Sống đi lên, thông qua hầu hết các yếu huyệt của Ðốc mạch. Tiếp đó lại đi qua các huyệt như là Tích Trung, Trung Khu, Cân Thúc, Chí Dương, Linh Ðài, Thần Ðạo, Thân Trụ, Ðào Ðạo, Ðại Chùy, á Môn, Phong Phủ, Não Hộ, Cường Gian, Hậu Ðỉnh cuối cùng đi đến huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu.

Ðịch vân được Ðinh Ðiển truyền thụ tâm pháp Thần Chiếu công, môn nội công thượng thừa này vô cùng thâm ảo và khó luyện. Căn cốt Ðịch vân lại không được tốt lắm, Sau này Ðinh Ðiển chết đi, không có người bên cạnh chỉ dẫn, luyện hai ba chục năm nữa cũng chưa chắc thành tựu. Không ngờ trong lúc tưởng như mạng Sống ngàn cân treo Sợi tóc ấy lại được thông hai mạch Nhâm Ðốc. Ðó là nhờ yết hầu bị bóp chặt, trọc khí trong nội thể buộc phải tìm đường thoát ra, thứ đến là nhờ chàng đã luyện qua nội công trong "Huyết Ðao kinh". Thứ nội công này tuy cách thức vận hành của nội khi hoàn toàn trái ngược với Thần Chiếu công, nhưng lại có tác dụng công phá giúp đả thông các huyệt mạch cho nội khí vận hành thông Suốt hơn.

Khi luồng nhiệt khí vào đến huyệt Bách Hội, Ðịch vân cảm thấy luồng khi bỗng trở nên mát mẻ dị thường. Luồng lương khí tiếp tục di chuyển xuống dưới, qua trán, mũi, môi cuối cùng vào đến Thừa Tương huyệt ở dưới cằm.

Thừa Tương huyệt này thuộc về Nhâm mạch, như vậy nội khí từ Ðốc mạch chuyển Sang Nhâm mạch. Các yếu huyệt của Nhâm mạch hầu hết nằm ở mặt trước cơ thể người. Luồng lương khí từ Thừa Tương huyệt bắt đầu đi xuống, qua các huyệt Liêm Tuyền, Thiên Ðột, Huyền Cơ, Hoa Cái, Tử Cung, Ngọc Ðường, Ðàm Trung, Trung Ðình, Cưu vĩ, Cự Khuyết, Tam Quản, Thủy Phân, Thần Khuyết, Khí Hải, Thạch Môn, Quan Nguyên, Trung Cực, Khúc Cốt rồi cuối cùng lại trở về Hội Åm huyệt. sau khi nội khí chu chuyển một vòng, cảm giác tức thở biến mất, thay vào đó là cảm giác thư thái dễ chịu vô biên. Lần đầu tiên nội khí lưu chuyển khó khăn, đến lần thứ hai thứ ba thì đã thông Suốt rồi nên lưu chuyển rất nhanh. Trong nháy mắt đã lưu chuyển được mười tám vòng.

Thần Chiếu công là môn nội công kỳ diệu vô phương, từ lúc ở trong ngục Ðịch vân đã bắt đầu luyện, tính đến nay đã có hai năm, tuy vậy thành tựu chẳng đáng là bao. Nay hai mạch Nhâm Ðốc bất ngờ đả thông, cứ mỗi lần nội tức lưu chuyễn một vòng là nội lực tăng thêm một thành. Chỉ mới đây thôi toàn thân chàng yếu ớt vô lực, giờ thì toàn thân, từng thớ thịt từng cọng gân đều cảm thấy tràn đầy Sức lực.

Huyết Ðao lão tổ làm Sao ngờ nổi trong cơ thể của một người Sắp chết ngạt dưới hai bàn tay lão lại đang có biến chuyển diệu kỳ như vậy. Lão chỉ lo Siết chặt hai tay, đồng thời lưu ý trông chừng thanh Huyết Ðao trong tay Thủy sinh.

Nội lực trong người Ðịch vân càng lúc càng lớn, nhưng chàng lại vô cùng hoảng Sợ, chỉ muốn mau mau thoát khỏi cảm giác kỳ lạ này. Quá bức bối, bất thần chàng co chân đá một cước trúng ngay bụng dưới Huyết Ðao lão tổ.

Huyết Ðao lão tổ vốn chẳng còn mấy Sức lực, làm Sao chịu nổi cái đá ngàn cân này? Chỉ thấy thân hình lão bỗng bay vụt lên không như có phép tiên đằng vân giá vụ vậy.

Thủy sinh và Hoa Thiết Can đồng ồ lên kinh ngạc, nhất thời không ai hiểu nổi đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy thân hình Huyết Ðao lão tổ bay bổng lên không, lộn mấy vòng rồi cắm phụp xuống mặt tuyết, toàn thân ngập trong tuyết chỉ còn hai bàn chân ló lên trên, bất động.