← Quay lại trang sách

- 51 & 52 -

Sáng thứ sáu, Katie đến sở làm vào lúc bảy giờ. Khi nàng vào văn phòng của Scott, ông ta đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài. Quay lại khi nàng đi vào ông nói:

- Cô đã nghe tin về bác sĩ Salem chưa?

- Ông muốn nói đến ông bác sĩ ở Minnospoli người đã gọi điện cho Richard? Không, tôi chưa được nghe tin gì về ông ấy.

- Vài phút sau khi vào khách sạn Essex House, bác sĩ Salem đã bị té ngã hoặc bị xô ngã từ cửa sổ phòng xuống. Chúng ta đang kết hợp với cảnh sát New York để điều tra vụ này. Ngoài ra, còn một chuyện khác nữa, đó là tối qua xác của Vangie được đưa từ Minneapolis về đây, nhưng Chris Lewis không có một trên chuyến bay đó.

Nhìn chăm Scott, Katie hỏi:

- Ông nói gì?

- Tôi muốn nói rằng có lẽ Chris đã chọn chuyến bay đáp xuống La Guardia, như thế y có thể đến New York hầu như đồng thời với bác sĩ Salem. Theo tôi thì nếu chúng ta có chứng cứ rằng Chris đã lai vãng gần khách sạn Essex House, thì chúng ta có thể kết thúc cuộc điều tra. Tôi không tin Vangie Lewis đã tự tử chết do rủi ro và tôi không tin bác sĩ Salem đã chết vì sơ ý ngã từ cửa sổ.

Katie nói, thẳng thừng:

- Tôi không tin Chris Lewis là kẻ sát nhân. Theo ông thì giờ đây Chris đang ở đâu?

Scott nhún vai:

- Có lẽ y đang lẩn trốn đâu đó ở New York. Theo tôi nghĩ thì một khi chúng ta liên lạc được với cô bồ nhí của Chris thì cô ta sẽ đưa chúng ta đến gặp y. Tối nay, cô ấy sẽ đến Floria. Katie à, cô có thể đến đó chứ?

Đắn đo, Katie nói:

- Lần này là những ngày nghỉ cuối tuần duy nhất mà tôi không đến sở làm. Tôi không thể thay đổi chương trình được. Ông Scott à, thú thật tôi thấy mình quá đuối sức đến nỗi không còn có thể suy nghĩ một cách chính xác được.

Vẻ ưu tư, Scott nhìn Katie:

- Suốt tuần này, tôi đã nhiều lần khuyên cô nên nghỉ ngơi ít hôm. Hôm nay, trông cô còn xanh xao hơn cả hôm thứ ba. Thôi được, cô hãy về nhà nghỉ đi. Tuần tới, vụ này sẽ làm chúng ta bù đầu. Chúng ta sẽ họp giao ban vào sáng thứ hai. Cô sẽ đến chứ?

- Đương nhiên.

- Cô cần phải đi bác sĩ và xét nghiệm một cách chu đáo.

- Vâng. Tôi sẽ đi bác sĩ nhân kỳ nghỉ cuối tuần.

- Được lắm.

Scott nhìn xuống, dấu hiệu cho biết buổi nói chuyện đã kết thúc. Katie về phòng làm việc của mình. Nàng điểm qua trong đầu số thuốc mà bác sĩ Highley dặn uống. Tối qua nàng đã uống một viên và sáu giờ sáng nay uống viên nữa. Cho ngày hôm nay, bác sĩ đã dặn cứ ba tiếng uống một viên. Nàng thấy tốt hơn nên uống ngay trước khi đến tòa án.

Nàng cầm lấy ly cà phê, uống một ngụm cùng với viên thuốc rồi gom tập hồ sơ lại. Mép của tờ giấy làm dứt ngón tay nàng. Nàng thấy đau nhói và lấy cái khăn giấy từ hộc bàn ra để bao quanh ngón tay.

Nửa tiếng đồng hồ sau đó, tại tòa án, chiếc khăn giấy vẫn còn ướt máu.

- 51 -

Tang lễ của Edna Bums được cử hành tại nhà thờ thánh Frandsco Xavier vào bảy giờ sáng thứ sáu. Sau thánh lễ, Gana Krupskah và Gertrude Fitzgerald theo quan tài Edna sang nghĩa trang kề cận, nơi Edna được chôn cất cạnh thân sinh.

Linh mục Durkin đọc những câu kinh sau cùng, rắc nước thánh lên quan tài rồi tiễn hai người dàn bà ra đến xe Gertrude.

Ông nói:

- Quí vị có muốn dùng với tôi một ly cà phê?

Đưa khăn tay lau mắt, Gertrude lắc dằu:

- Thưa cha, con phải đến sở làm. Con thay chỗ Edna cho đến khi họ tìm được người khác. Vả lại, hai bác sĩ ấy hôm nay có giờ khám.

Gana Krupshak nói:

- Nếu về nhà xứ, cha cho con quá giang một đoạn, như thế bà Fitzgeraid đây khỏi phải đánh một vòng.

- Đồng ý.

Quay sang Gertrude, Gana nói:

- Tối nay nhà chúng tôi nấu món bò. Tôi muốn mời chị đến dùng bữa.

Sợ rằng tối nay phải một mình buồn bã trong căn hộ, nên Gertrude Fitzgerald nhận lời ngay. Fitzgerald thấy đây là dịp để bà nói về Edna với người bạn của cô ta. Bà muốn cho Gana biết bà cảm thấy hổ thẹn khi không một bác sĩ nào của bệnh viện Westlake đến dự tang lễ Edna, dẫu bác sĩ Fukhito đã có gửi hoa tang đến. Hơn nữa, trò chuyện với Gana có thể giúp bà làm sáng tỏ các ý nghĩ và hiểu rõ về một điều gì đó mà có lần Edna đã nói với bà - điều mà hiện đang ám ảnh tâm trí bà.

Từ giã linh mục Durkin và Gana, bà Fitzgerald lên xe. Trên đường đến sở làm, khuôn mặt bác sĩ Highley bất chợt hiện lên trong tâm trí bà: một khuôn mặt với đôi mắt to và lạnh như mắt cá. Bà Fitzgerald nhớ rằng tối thứ ba bác sĩ Highley đã tỏ vẻ tử tế khi cho bà viên thuốc trấn an. Nhưng tối đó, ông đã có một vẻ gì đó khá kỳ cục. Vì không muốn ông phải mang nước đến cho bà nên bà đã theo ông khi ông đi lấy nước. Bà đã trông thấy ông mở vòi nước và sau đó thấy ông vào phòng ngủ Edna. Từ hành lang, bà thấy ông rút khăn tay ra rồi mở ngăn kéo của cái tủ nhỏ đầu giường Edna.

Lúc đó, ông bác sĩ dễ mến Richard Carroll đi vào hành lang và ngay tức khắc Highley đóng ngăn kéo lại, nhét khăn tay vào túi và bước ra, cố để người ta lầm tưởng rằng ông đang đứng ở ngưỡng phòng ngủ.

Chờ bác sĩ Richard đi qua, bà Fitzgerald kín đáo trở về phòng khách. Bà không muốn để hai ông bác sĩ lầm tưởng rằng bà cố tình nghe lén câu chuyện của họ. Nhưng điều làm bà thắc mắc là nếu bác sĩ Highley muốn lấy một cái gì đó trong ngăn kéo, tại sao ông không đơn giản nói cho mọi người biết và lấy nó đi? Và vì cớ gì ông lại dùng khăn tay để bọc lấy các đầu ngón tay khi mở ngăn kéo?