← Quay lại trang sách

Chương 16

Chương 16

uốt năm ngày tìm kiếm Minh khắp nơi không thấy. Chiều nay Loan buồn bã tới quán Kim Sơn để tìm bọn lỏi tì đánh giày, đàn em của Dương húc. Loan để ý trong bọn đánh giày chẳng thấy thằng lỏi nào cụt một chân hết.

Ngần ngại một lát, Loan đánh bạo hỏi một tên đánh giày:

- Này! Mày có biết thằng Tý què không?

Thằng bé nheo mắt nhìn Loan, rồi nhìn quanh trước khi hỏi Loan:

- Hỏi chi vậy?

Loan nói dối đại:

- Tao là anh của thằng Tý què, cần gặp nó có chút chuyện.

Thằng bé lắc cái đầu:

- Tý què đâu có anh, đừng xạo.

- Anh bà con.

- Tý què cũng không có anh bà con.

Thấy nói dối không được, Loan đành thú thật:

- Tao mới ở trong Chí Hòa ra, tao với Dương húc là bạn, mày biết Dương húc chứ?

Thấy nói đến Dương húc, thằng bé có vẻ e dè:

- Anh là bạn của anh Dương?

- Phải! Tao muốn gặp thằng Tý què gấp, có tin của Dương húc nhắn nó.

Ở góc đường, có một thằng khá lớn mặc quần xà lỏn đứng lảng vảng. Thằng bé đánh giày đưa mắt canh chừng hoài:

- Khó gặp lắm anh, em trước kia cũng là em anh Dương, từ ngày anh Dương bị bắt em khổ lắm anh ạ!

- Còn tụi nó?

- Cũng vậy nữa!

- Mày cứ chỉ chỗ thằng Tý què đi rồi tao tính!

Thằng bé nhìn Loan:

- Nếu anh cứ ăn bận theo điệu này thì khó mà gặp nổi Tý què.

Loan nhìn lại quần áo của mình, quả thật bê bối, chân lại lê lẹp kẹp đôi dép cao su gần đứt quai. Thằng bé bày vẽ tiếp:

- Anh ăn bận cho thật bảnh bao, đi giày đàng hoàng rồi vào nhà hàng Đô Thành ngồi uống nước. Tý què đánh giày ở nơi đó, anh sẽ kêu nó lại đánh giày rồi muốn nói chuyện gì thì nói.

Loan đâm lo lắng:

- Sao gặp lại khó đến như vậy?

- Bởi vì thằng Tý què là một cây kiếm tiền anh à! Nó xin đánh giày không ai nỡ từ chối, có khi lại còn thương hại cho nhiều tiền nữa kia. Bọn đầu nậu trông chừng nó lắm, chúng sợ bọn đầu nậu khác dụ mất.

Loan vỡ lẽ, bộ quần áo và một đôi giày cho bảnh lúc này đối với Loan quả là một điều khó khăn. Thằng mặc quần xà lỏn thấy Loan nói chuyện quá lâu với thằng đánh giày thì lảng vảng tơi gần. Thằng nhỏ bấn lên:

- Anh đi không nguy bây giờ.

Loan hiểu ý bỏ đi ngay. Loan nghe thằng đánh giày trả lời thằng kia:

- Dạ, thằng đó muốn đánh giày anh à. Nhưng nó chưa thạo nghề nên phải hỏi em.

Tiếng thằng kia hăm he:

- Mày mà lộn xộn mày chết.

Suốt hai ngày trời, Loan lo lẳng về bộ quần áo và đôi giày. Nó không thể mượn được ai, cũng không thể xoay đâu ra. Nhiều lần Loan đi qua nhà hàng Đô Thành, nó có thấy thằng Tý què, nhưng xung quanh thằng Tý què lúc nào cũng có những thàng bé trạc tuổi nó. Loan không làm cách nào gặp riêng được Tý què.

Tới ngày hẹn đón Xuân, Loan tới trước cửa công an từ chín giờ sáng, Loan có gặp một xe bít bùng được trả tự do vào trong vòng thành. Khi xe đi qua, Loan thấy một người con gái giơ tay ngoắt lia lịa ở cửa xe. Đúng là Xuân đang vẫy Loan. Không nhìn rõ nhưng Loan đoán chắc là nàng.

Nghĩ lại hôm được trả tự do, Loan biết còn lâu Xuân mới được ra, ít ra là ba giờ chiều, số tiền trong túi Loan suốt một tuần lễ dè sẻn từng đồng nay chỉ còn lại hơn một trăm. Loan không muốn nằm đường nằm chợ lại dắt theo một người con gái. Không biết Xuân có đồng nào không? Nếu có, chắc Xuân không phải nhờ vả đến Loan.

Buổi trưa, Loan ra quán cơm gần đó ngồi ăn một đĩa cơm thịt kho bảy đồng rồi ra quán uống nước. Mãi tới bốn giờ chiều Xuân mới được trả tự do. Thấy Loan, Xuân reo lên chạy tới:

- Anh à! Chờ em có lâu không?

- Từ chín giờ sáng.

Xuân nắm Lấy tay Loan cảm động:

- Em cứ nghĩ anh không đến chứ, anh chỉ hứa cho qua...

Đám người được trả tự do từ trong cửa túa ra, gặp người quen đi đón họ mừng rối rít. Một mụ đàn bà đi qua mặt hai người, Xuân gật đầu chào:

- Bác về mạnh giỏi.

Người đàn bà buồn bã nhìn Xuân, hỏi:

- Chồng mày đấy hả?

Xuân liếc nhìn Loan rồi gật đầu đại:

- Dạ, chồng cháu đó, tội nghiệp ảnh chờ cháu suốt từ sáng đến giờ. Ảnh bảnh trai không bác?

Người đàn bà cười:

- Bảnh lắm, chúc các cháu hạnh phúc, cố gắng làm ăn để khỏi phải tù tội nữa.

Nói xong, người đàn bà cúi đầu đi. Xuân nhìn Loan thật tình tứ:

- Em nói láo, anh đừng giận nghen! Bác đó là người tốt lắm, bác thương em như con vậy đó. Bác bán vé số quá giá nên bị bắt, tù mất hai tháng...

Loan vẫn lầm lì, một lát nó mới lên tiếng:

- Cô ăn uống gì chưa?

Xuân lườm Loan:

- Nữa, anh vẫn còn gọi em bằng cô như vậy nữa sao?

Loan ấp úng:

- Chứ còn gọi bằng gì nữa?

Rồi Loan lảng sang chuyện khác, nó chỉ cái giỏ xách trên tay Xuân và hỏi:

- Quần áo hả?

Xuân nhìn Loan nhí nhảnh:

- Tiền đó!

Loan huýt sáo miệng một tiếng lớn:

- Xạo nữa!

Với vẻ mặt tươi cười, Xuân nói:

- Thật mà!

Có lẽ lâu lắm rồi Xuân mới có một ngày vui như hôm nay. Mái tóc uốn của nàng đã chấm ngang vai, được chải suôn sẻ khuôn mặt nàng thanh tú, chưa mất hẳn dáng dấp trẻ con. Nhìn Xuân, Loan thấy tội nghiệp cho đời con gái của nàng. Loan bạo dạn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Xuân dắt đi:

- Em nên vào quán ăn cái gì lót dạ đã, rồi đi đâu mình tính sau...

Mặt Xuân tươi rói:

- Có vậy chứ! Nắm tay em có ai cắn cấu gì đâu mà né hoài anh đúng là cù lần hết sức, gặp phải những thằng khác bằng cỡ anh, nó bốc hốt bằng thích.

Loan nhìn sang Xuân:

- Đừng nói bậy!

Vẻ mặt Loan lúc đó trông nghiêm nghị làm cho Xuân cũng thấy ớn. Theo Loan vào quán, Xuân ngồi đối diện. Loan hỏi:

- Em ăn gì?

Đôi mắt tròn của Xuân nhìn Loan đăm đăm:

- Em không đói!

- Không đói cũng phải ăn để còn giữ sức.

Xuân cảm động vì lời nói đó, nàng gật đầu:

- Tùy anh đó.

Loan gọi hầu bàn:

- Có gì ăn không?

- Chỉ còn bánh mì hột gà.

Loan nhìn Xuân hỏi:

- Em ăn nhé?

- Sao cũng được hết, em mừng muốn chết đây này!

Loan gọi thêm hai ly cà phê đá.

Trong khi ăn, Xuân nói huyên thuyên:

- Hồi ở trong đó, em cứ tưởng tượng khi ra tù mà không có ai đón thì buồn muốn chết được. Tủi thân lắm đó anh, trong khi những người khác thì kẻ đưa người rước, còn mình thì thui thủi...

Nàng nhìn Loan:

- May quá có anh!

Đôi mắt nàng long lanh. Loan lại nhìn nàng:

- Sao em lại chọn anh?

- Không biết nữa... Ờ... ờ, có lẽ thấy anh đẹp trai, đôi mắt anh đẹp như mắt con gái, chọn mặt gửi vàng chứ bộ, con này đâu có ngu.

Loan vui lây cái vui của Xuân. Mới nửa giờ trước hai người còn xa lạ bây giờ Loan có cảm tưởng như nó và Xuân đã quen nhau và thân thiết tự hồi nào. Chờ cho Xuân ăn xong, Loan mới hỏi:

- Bây giờ em tính sao, mình đi đâu?

Xuân reo lên như trẻ con:

- Mình đi coi hát bóng, chu choa, em thèm coi hát cả mấy tháng nay rồi, coi hát xong mình ra ăn nữa, xong rồi mình đi thuê phòng ngủ tạm..

Loan ngần ngại, nó biết số tiền trong túi mình chẳng còn được bao nhiêu Xuân lại có vẻ đòi hỏi quá đáng. Xuân mở to hai mắt ngó nghiêng nhìn Loan, khuôn mặt thật dễ thương như mặt con chó Nhật Bản. Loan bỗng thấy thương Xuân, thương người con gái sớm lạc bước giang hồ. Loan ngần ngại mãi mới nói được:

- Anh chỉ còn đủ tiền để đi xem hát bóng, còn cái vụ kia...

Xuân bỗng mỉm cười, nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn ra nắm lấy tay Loan:

- Em có tiền mà. Cả ngàn lận...

Loan đăm đăm nhìn Xuân, nhìn nụ cười còn giữ nguyên trên môi nàng:

- Tiền ở đâu mà nhiều quá vậy?

Xuân chỉ vào túi áo bà ba, rồi chỉ xuống cái bọc để dưới đất:

- Tiền đó, thiếu giống!

Loan đưa tay xuống toan nắm cái bọc, Xuân cản lại.

Loan đành thôi, nó nhìn Xuân với ánh mắt vui vẻ:

- Anh đâu có ngờ em nhiều tiền quá vậy, nhưng bây giờ hãy để anh trả tiền những thứ này nghe!

Xuân ngồi thu hai tay vào trước ngực gật đầu, đôi mắt không rời Loan. Cô bé có vẻ ưng Loan rồi. Trả tiền xong, Loan kéo Xuân đi. Cô bé không cho Loan mó vào phần dưới của cái bọc, nàng giơ một ngón tay trỏ lên giao hẹn:

- Anh chỉ được quyền xách đi thôi, cấm không được sờ mó gì vào đấy hết. Cứ đi nghe, khi nào con này bảo anh đứng lại thì đứng nghe, bảo mở bọc thì mở nghe!

Loan vui vẻ cười vang, suốt từ ngày ra tù đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Loan cười lớn như vậy:

- Xin tuân lệnh!

Đang đi, bỗng nhiên Xuân dừng lại:

- Anh!

- Gì đó?

- Mừng quá nên em quên mất chưa hỏi tên anh?

Loan nhìn Xuân tủm tỉm:

- Tên Loan, người ta thường gọi là Loan mắt nhung.

Vừa nghe đến đó, Xuân cười ré lên:

- Loan, tên gì mà nghe kỳ cục quá vậy?

- Tên người chứ tên gì, rõ thật là lẩm cẩm.

Hai người đi thong dong, tới một quầy thuốc lá, Xuân ra hiệu cho Loan đứng lại:

- Chờ em một chút nhé!

Loan đứng hơi xa nên không nghe rõ Xuân nói gì với người đàn bà bán thuốc, một lát sau Loan nghe tiếng nói của người đàn bà lớn hơn:

- Không rẻ đâu cô ơi, mua thì mua thôi chứ tôi hay mua phải thuốc mốc lắm!

Tiếng Xuân hơi gắt:

- Mốc sao được, thuốc mới tinh vừa lấy trong hãng ra chứ bộ, bà không mua tôi mang đi chỗ khác để bán, thiếu gì...

Loan nhìn xuống cái gói để ở dưới chân mình. Nó nhấc thử lên rồi dộng nhẹ xuống đất. Đúng là thuốc hãng thật. Loan phân vân, không biết cô bé này đào đâu ra mà lắm thuốc thế. Hay là nàng ăn cắp?... Loan nhíu mày suy nghĩ... không lẽ ăn cắp nhanh đến thế, nàng vừa mới ra tù tức thì.

Bỗng nhiên Loan nghe tiếng Xuân la lên:

- Bẹp hết của người ta bây giờ, ông nội, lại đây coi.

Loan không biết làm sao đành xách bọc bước tới. Người đàn bà liếc nhanh nhìn Loan rồi nói với Xuân:

- Cô lấy ra đi, để tôi coi lại chút xíu..

Xuân trề môi:

- Bán đồ lậu cho bà kiểu này thì lính đến tóm cổ cả lũ, thật bực mình hết sức vậy đó.

Nàng quay sang Loan:

- Nào, anh lấy lên cho người ta coi, coi bộ anh ngu ngơ như mới rớt từ trên trời xuống vậy đó, lẹ lên!

Thấy Xuân hối thúc mình, Loan đâm luống cuống, nó đoán chừng trong vụ này phải có sự gian dối chi đây, nhưng đã trót vào tròng rồi nên Loan phải làm theo lệnh của Xuân. Bỗng nhiên Loan thấy hồi hộp, hai tay nó luống cuống mãi mới mở được bọc. Loan cằn nhằn:

- Khỉ quá! Sao không nói trước?

Xuân vẫn tỉnh khô, nó gài một câu ác ôn:

- Nói trước chi vậy? Anh thật như thỏ đế.

Nàng cười thật tươi, nhìn Loan tình tứ:

- Em muốn có tiền mua tặng anh cái này.

Loan bực mình gắt lên:

- Tôi không thèm!... Biết vậy thì...

Xuân gắt gỏng:

- Biết vậy thì sao nào? Bỏ con này hả? Bộ vợ chồng dễ bỏ nhau lắm hay sao?

Nàng nhìn sang người đàn bà đang lập cập đếm thuốc, những gói thuốc Ruby còn mới tinh:

- Chồng tôi nhát lắm bà à, ảnh hăm bỏ tôi hoài à, nhưng tôi nhất định không bỏ ảnh vì tôi thương ảnh quá trời.

Người đàn bà có vẻ thương hại Loan, bà nhìn dáng dáo dác của Loan nên thông cảm:

- Thôi xong rồi, tôi trả tiền đây.

Xuân cầm tiền, nàng cười có vẻ khoái chí và kéo Loan đi:

- Đi, thỏ đế!

Loan thở phào thoát nợ. Đi được một quãng, Loan đứng lại. Nó đã suy nghĩ kỹ, nhìn Xuân, Loan thấy ghét kinh khủng:

- Xong rồi, bây giờ chúng ta chia tay nhau ở đây!

Xuân cười rộ lên:

- Sao lại chia tay?

- Câm họng ngay, tôi không phải thứ người để cho cô giỡn mặt!

Đang cười, Xuân ngừng bặt. Nàng quan sát người bạn mới, vẻ mặt Loan hầm hầm đầy tức khí. Trông khuôn mặt đó, Xuân đâm sợ. Nàng không còn đủ can đảm đùa cợt nữa.

- Anh!

- Không anh em gì nữa hết, tôi đi đây!

Nói xong, Loan quay lưng đi. Xuân vội vàng níu lấy tay Loan:

- Kìa anh, bộ nổi nóng thật về chuyện ấy à?

Loan vung mạnh tay ra, mặt nó đỏ lên, bướng bỉnh:

- Tôi đã nói là hết, hết thật... tôi đã lầm...

Xuân thấy người con trai mới hồi nãy còn nhút nhát, trong phút chốc đã thay đổi đột ngột. Loan không hiền lành như nàng tưởng, Loan tàn nhẫn và cứng rắn. Xuân nhìn người bạn trai:

- Anh để em nói đã, em chỉ đùa...

- Hừ! Đùa à? Tôi đâu phải là hạng người để cho cô đùa, cô hiểu chứ, tôi tù tội thật đấy nhưng không phải là hạng đàng điếm lưu manh, tôi không bao giờ muốn đồng lõa ăn cắp, giúp cô chuyện vừa qua là quá lắm rồi đó...

Khi Loan nói đến câu điếm đàng, Xuân xịu mặt xuống, nàng nới lỏng tay, lặng người, nước mắt nàng bỗng nhiên như muốn trào ra:

- Anh khinh tôi quá lắm!

Loan nhìn đi chỗ khác.

- Tôi khinh những kẻ nào đáng khinh.

Xuân nói:

- Anh tàn nhẫn!

Loan cười nhạt, chính nụ cười đó đã làm cho Xuân không chịu đựng được nữa. Nàng trở nên đáo để:

- Tôi cấm anh khinh tôi!

Tiếng nói của Xuân hơi lớn làm Loan thấy chột dạ, đường phố lúc này đang nhiều người qua lại. Loan sợ Xuân tru tréo lên thì mất mặt. Loan càng bực mình nhưng vẫn phải cố dịu giọng lại:

- Làm gì mà ồn lên vậy? Không sợ người ta cười cho à?

Xuân đáo để hơn:

- Tôi không sợ gì hết, mặc kệ người ta, tôi làm đến nghề điếm là mạt hạng rồi, còn sợ gì ai cười nữa?

Loan tức anh ách, nhưng chẳng biết làm cách gì để bịt miệng cô gái đáo để này được. Một vài người qua đường hình như đã để ý đến hai người. Nêu Xuân cứ túm lấy mà tru tréo lên ở đây thì chỉ còn nước độn thổ. Loan loay hoay với vấn đề khổ tâm đó. Cuối cùng Loan đành hòa hoãn, vẻ mặt hắn dịu lại, nói đưa đẩy để cho Xuân bình tĩnh lại:

- Cô nói là đùa, sao lại đùa kiểu đó ai mà không ớn.

Quả nhiên sau lời nói đó, Xuân có vẻ dịu cơn nóng:

- Tôi đã giải thích mà anh cố tình không nghe, còn lên mặt khi dể tôi.

Loan đành im lặng, nó nghĩ thà im lặng để cho Xuân nói thả ga còn hơn, rồi mình sẽ tìm cách kiếm đường tách cái của nợ này ra sau. Loan thật khổ tâm hết cỡ, nó hối hận sao mình lại nhận lời đón Xuân làm chi cho thêm rắc rối. Loan tự trách mình cứ cái tính quân tử Tàu có ngày sẽ gặp tai nạn nữa thôi.

Xuân thấy Loan đã bắt đầu chịu lép vế nên nàng được thể hành hạ lại Loan:

- Anh tưởng tôi đi ăn cắp ăn trộm những gói thuốc lá đó hả? Làm điếm thì dễ chứ đi ăn trộm đâu có dễ anh!

Loan dáo dác nhìn xem thử có ai để ý đến mình không, thấy có người lại gần, Loan nhắc chừng:

- Khổ lắm, tôi đã nói với cô là nói khẽ chứ!

Xuân làm già:

- Kệ người ta, ai bảo anh khinh tôi.

Loan lép vế ra mặt:

- Ấy là tôi nhắc chừng vậy thôi, ngộ nhỡ lính đi qua họ nghe thấy cái gì mà ăn cắp ăn trộm thì nguy cho mình.

Xuân cười khẩy:

- Khỏi có ngán đi, anh đừng mang lính ra mà hăm dọa, anh có ghét tôi thì cứ đi thưa đi.

Càng lúc Xuân càng trở nên đáo để, Loan đành phải xuống đến nước cùng:

- Đó, lại gài tiếng ác cho nhau rồi, tôi đâu có làm chuyện đó, dù sao tụi mình cũng là... anh em với nhau.

Xuân đỏng đảnh:

- Hứ, sao anh bảo là hết anh em với nhau rồi mà!

- Thì lúc nãy tôi nóng lên nên nói vậy thôi.

Lần này, Xuân cười thành tiếng:

- Bây giờ đã hết nóng chưa?

Loan cũng đành đau khổ gật đầu:

- Thì đã hết nóng rồi mới nói như vậy chứ!

Xuân nói:

- À! Anh chịu nghe tôi nói chuyện rồi chứ? Được, thế thì tôi nói.

Xuân bình tĩnh trở lại, nàng nhìn Loan vui vẻ:

- Hồi nãy tôi đùa anh đó, tôi đâu có ăn cắp, vả lại phải làm bộ vậy cho con mẹ mua thuốc khỏi kỳ kèo mất công. Anh tưởng tôi ăn cắp thật hả?

- Thế thuốc ở đâu mà nhiều quá vậy?

- Mồ hôi nước mắt chứ ở đâu, anh biết không, em phải đi khiêng nước mướn để lấy thuốc cả tháng trời nay ở trong khám mới được ngần ấy thuốc. Em phòng thân, ngộ nhỡ ra khỏi khám chưa kiếm được tiền thì cũng có thể sống được vài ngày.

Loan để ý thấy Xuân đã trở lại cách sung hô anh em như cũ. Nó lấy làm vui và kéo tay Xuân đi:

- Chó con! Vậy mà làm cho người ta hết hồn, bận sau mà còn chọc cái kiểu đó nữa là thằng này bỏ luôn cho coi, lúc đó có khóc lóc cũng mặc xác.

Xuân nheo mắt hứ một tiếng:

- Cứ làm như người ta ham lắm vậy...

Tới đầu đường, Xuân hỏi Loan:

- Từ hôm ra tù đến giờ anh ở đâu?

Loan chi vỉa hè:

- Ở những chỗ giống như chỗ này!

Xuân cười ré lên:

- Vậy hả? Sướng quá nhỉ, thôi hôm nay bỏ chỗ đó đi nghe, em bao anh một đêm, bao hoài cho tới lúc nào hết tiền.

- Bao gì?

- Bao ngủ ở chỗ có giường nệm và quạt máy, chịu hôn?

Xuân nhìn bộ quần áo nhem nhuốc của Loan:

- Đầu tiên là phải đi mua cho anh một bộ quần áo đàng hoàng cái đã, nhìn anh như mới móc ở dưới đất lên vậy đó.

Loan ngượng ngùng:

- Thì anh ngủ ở vỉa hè cả tuần nay không dơ sao được.

Xuân ngó trước ngó sau rồi vẫy đại một chiếc taxi. Nàng đẩy Loan vào trước, sau khi đóng cửa xe, Xuân nói với người tài xế:

- Ông cho tụi tôi lên Sài gòn.

Suốt từ ngày giang hồ tới giờ, Loan chưa bao giờ được một bữa sung sướng như hôm nay. Nhưng nó vẫn thấy áy náy vì đang tiêu tiền của Xuân. Loan mở tấm kính xe hơi cho gió lùa vào lồng lộng.

Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 26 tháng 10 năm 2014