← Quay lại trang sách

Hồi 2 Kinh thư tuyệt thế nghe đồn mãi-Bằng hữu tri âm được gặp đây

dịch giả: cao tự thanh

Hồi 2

kinh thư tuyệt thế nghe đồn mãi
bằng hữu tri âm được gặp đây

hành Dương Châu từ xưa đã là nơi thắng địa phồn hoa, Đỗ Mục thời Đường có câu thơ “Mười năm tỉnh giấc Dương Châu lại, Còn giữa lầu xanh tiếng phụ lòng”. Người xưa nói việc vui thú trong đời người không gì bằng “Lưng giắt mười vạn quan, cưỡi hạc tới Dương Châu”. Từ khi Tùy Dạng đế đào sông Vận Hà, Dương Châu ở giữa Vận Hà, việc vận chuyển hàng hóa từ Tô Chiết ắt phải qua đó. Cuối thời Minh Thanh lại là nơi thương nhân buôn muối tụ họp, giàu có đứng đầu thiên hạ.

Đầu niên hiệu Khang Hy thời Thanh, phường Minh Ngọc cạnh Tây Hồ ở Dương Châu là nơi danh kỹ tụ họp. Hôm ấy đang lúc cuối xuân, đèn hoa vừa thắp, các kỹ viện ở phường Minh Ngọc vang lên một tràng tiếng tơ trúc và giọng cười nói, bên trong lại xen tiếng xai quyền hành lệnh, ca hát mời rượu, quả thật là chốn chốn sênh ca, một vùng cảnh tượng thái bình.

Đột nhiên hai phía nam bắc phường đồng thời có năm sáu người cao giọng quát “Các bằng hữu làm ăn trong các viện, các cô nương, các bằng hữu tới chơi, mọi người nghe đây: Bọn ta tới tìm một người, không liên can gì tới người ngoài, không ai được vọng động. Nếu không nghe lời thì đừng trách bọn ta không khách khí!”. Sau một trận quát tháo, phường Minh Ngọc lập tức yên ắng giây lát, kế đó trong các viện tiếng la thét vang lên ầm ĩ, tiếng phụ nữ hoảng sợ, tiếng đàn ông quát tháo, ầm ầm thành một tràng.

Trong Lệ Xuân viện đang bày tiệc, hơn mười đại thương nhân buôn muối ngồi trong ba bàn, bên cạnh mỗi người đều có một kỹ nữ, vừa nghe tiếng la thét, người nào cũng biến sắc, cùng hỏi “Chuyện gì thế?”, “Ai thế?”, “Là quan phủ tra án à?”. Đột nhiên cánh cổng ầm một tiếng như trống vang, bọn quy nô hoảng sợ không biết làm sao, không biết nên ra mở cửa không.

Bình một tiếng, cổng lớn bật tung, mười bảy mười tám hán tử tràn vào.

Bọn đại hán này ăn mặc gọn ghẽ, đầu chít khăn trắng, mang thắt lưng xanh, tay cầm cương đao sáng loáng, hoặc thiết xích thiết côn. Bọn thương nhân buôn muối vừa nhìn thấy thì nhận ngay ra là bọn buôn muối lậu. Đương thời thuế muối rất nặng, nếu trốn thuế buôn muối lâu thì lợi nhuận rất lớn. Một dải Dương Châu là nơi tập trung của thương nhân buôn muối đất Hoài ở Giang Bắc, bọn vong mạng kết bè kết đảng, trốn thuế buôn muối. Bọn buôn muối lậu này cực kỳ hung hãn, nếu gặp đại đội quan quân thì reo một tiếng tan đi, nếu gặp đội quan quân ít người, một lời không hợp là rút đao tuốt kiếm đánh nhau. Cho nên quan lại thường mở một mắt nhắm một mắt, không can thiệp vào chuyện của họ. Bọn thương nhân buôn muối biết bọn buôn muối lậu trước nay chỉ buôn muối lậu, hoàn toàn không cướp bóc thương khách hoặc làm việc xấu xa gì khác, bình thời buôn bán với bách tính cân đong cũng rất công bằng thành thật, hoàn toàn không cậy thế khinh người, hôm nay đột nhiên lại hung hăng bá đạo xông vào phường Minh Ngọc, ai cũng vừa kinh hoàng vừa ngạc nhiên.

Một lão già khoảng năm mươi tuổi trong bọn buôn muối lậu nói “Các vị bằng hữu, xin đừng ngạc nhiên, tại hạ xin lỗi”, nói xong ôm quyền vái từ trái qua phải, rồi lại chắp chắp tay hướng từ phải qua trái, kế đó cao giọng nói “Bằng hữu họ Giả trong Thiên Địa hội, Giả lão lục Giả lão huynh có ở đây không?”. Nói xong đưa ánh mắt quét qua mặt bọn thương nhân buôn muối.

Bọn thương nhân buôn muối chạm phải mục quang của y đều hoảng sợ, liên tiếp lắc đầu, nhưng trong lòng lại rất bình thản “Các bang hội trên giang hồ bọn họ gây sự tầm cừu, không liên quan gì tới người ngoài”.

Lão buôn muối lậu già kia cao giọng gọi “Giả lão lục, trưa nay ngươi trong quán rượu cạnh Tây Hồ ăn nói bừa bãi, nói bọn buôn muối lậu ở Dương Châu là lũ khốn kiếp, không dám giết quan làm phản, chỉ biết buôn lậu trốn thuế, hèn nhát kiếm cơm. Ngươi cơm no rượu say, quát tháo thét lác, nói bọn buôn muối lậu ở Dương Châu nếu không phục thì cứ tới phường Minh Ngọc tìm ngươi là được. Bọn ta chẳng phải đã tới đây rồi sao? Giả lão lục, ngươi là hảo hán trong Thiên Địa hội, tại sao lại như con rùa đen co đầu rút cổ thế?”.

Mười gã buôn muối lậu còn lại cũng hò hét theo “Hảo hán trong Thiên Địa hội, tại sao lại như con rùa đen co đầu rút cổ thế?”, “Thằng nhãi kia, rốt lại các ngươi là Thiên Địa hội hay là Xúc đầu hội?”.

Lão già kia nói “Đây là một mình Giả lão lục ăn nói bậy bạ, đừng lôi kéo cả các bằng hữu khác trong Thiên Địa hội vào. Bọn ta buôn muối lậu vốn chỉ là vất vả kiếm ăn, làm sao bằng được các anh hùng hảo hán trong Thiên Địa hội được? Nhưng bọn ta không làm con rùa đen co đầu rút cổ đâu”. Chờ một lúc lâu, thủy chung vẫn không nghe tiếng Giả lão lục trong Thiên Địa hội. Lão già kia quát “Xông vào tất cả các viện xem, tìm thấy lão huynh họ Giả co đầu rút cổ kia thì mời y ra đây. Người này trên mặt có một vết sẹo đao chém, rất dễ nhận ra”. Bọn buôn muối lậu dạ ran, xông vào từng gian từng gian tra xét.

Đột nhiên trong gian phòng phía đông có một giọng nói thô hào vang lên “Ai tới đây la lối làm lão tử mất hứng thế?”.

Bọn buôn muối lậu nhao nhao quát “Giả lão lục ở đây rồi!”, “Giả lão lục, mau ra đây!”, “Con mẹ nó, thằng cẩu tặc này to gan thật!”.

Người trong phòng phía đông hô hô cười rộ, nói “Lão tử không phải họ Giả, chỉ là các ngươi chửi mắng Thiên Địa hội như thế, lão tử nghe không thuận tai. Lão tử không phải là người trong Thiên Địa hội, nhưng biết các bằng hữu trong Thiên Địa hội ai cũng là anh hùng hảo hán. Bọn buôn muối lậu các ngươi xách dép cho họ cũng còn chưa xứng đâu”.

Bọn buôn muối lậu tức giận thét lên be be, ba hán tử tay cầm cương đao xông vào phòng phía đông. Chỉ nghe “Ái chà”, “Ối chao” một tràng, ba người nối nhau bay tung trở ra, ngã lăn dưới đất. Một đại hán thanh cương đao trong tay lại đập vào giữa trán, máu chảy ròng ròng, lập tức ngất đi. Kế đó sáu tên buôn muối lậu nối nhau xông vào trong phòng, chỉ nghe tiếng hò hét liên tiếp vang lên, sáu người từng người từng người đều bị ném ra. Bọn còn lại không ngớt chửi mắng, nhưng không ai dám xông vào nữa. Lão già kia bước lên mấy bước, nhìn vào bên trong, trong ánh sáng lờ mờ thấy một đại hán râu quai nón đang ngồi trên giường, trên đầu buộc khăn trắng, mặt không hề có vết sẹo, quả nhiên không phải là Giả lão lục. Lão già kia bèn cao giọng hỏi “Các hạ thân thủ hay lắm, xin hỏi tôn tính đại danh là gì?”.

Người trong phòng chửi “Cha ngươi họ gì tên gì thì lão tử tự nhiên là họ ấy tên ấy. Tiểu tử giỏi lắm, tên cha ngươi mà ngươi cũng quên à?”.

Trong bọn kỹ nữ đứng bên cạnh đột nhiên có một người trung niên khoảng ba mươi tuổi bật cười khanh khách. Một tên buôn muối lậu sấn lên một bước, chát chát đánh hai tát, kỹ nữ kia nước mắt nước mũi cùng chảy ròng ròng. Gã buôn muối lậu ấy chửi “Con mẹ con đĩ thối tha, có gì hay mà cười?”. Kỹ nữ kia hoảng sợ không dám nói gì.

Đột nhiên bên cạnh đại sảnh có một đứa nhỏ khoảng mười hai mười ba tuổi chuồn ra, cao giọng chửi “Ngươi dám đánh mẹ ta à, ngươi là đồ rùa đen chết giẫm, quân khốn kiếp, ngươi mà ra khỏi cửa sẽ bị trời đánh, trên tay trên lưng ngươi sẽ lập tức nổi ung nổi nhọt thối ruỗng ra, thối ruỗng lưỡi ngươi ra, máu mủ nuốt vào bụng thì thối ruỗng cả ruột ngươi ra”.

Gã buôn muối lậu kia cả giận, vươn tay qua chụp đứa nhỏ. Đứa nhỏ né qua núp vào sau lưng một thương nhân buôn muối. Gã buôn muối lậu tay trái đẩy người thương nhân buôn muối một cái hất y ngã qua một bên, tay phải một quyền đập mạnh xuống lưng đứa nhỏ. Kỹ nữ trung niên kia cả kinh kêu lên “Đại gia tha mạng!”. Đứa nhỏ kia rất lanh lẹ, mọp người xuống một cái chui luôn qua dưới háng gã buôn muối lậu, giơ tay quờ một cái túm dái y sử kình bóp mạnh, gã buôn muối lậu kia đau quá kêu lên be be. Đứa nhỏ lúc ấy đã chuồn ra xa.

Gã buôn muối lậu kia tức giận không nơi phát tiết, bình một quyền đánh vào mặt kỹ nữ trung niên. Người kỹ nữ ấy lập tức ngất đi. Đứa nhỏ nhảy xổ tới nằm phục xuống người nàng gọi “Mẹ, mẹ!”. Gã buôn muối lậu chụp gáy đứa nhỏ nhấc lên, đang định vung quyền đánh tới, lão già kia quát “Đừng làm bậy! Buông thằng nhỏ xuống!”. Gã buôn muối lậu buông đứa nhỏ xuống, phóng một cước vào mông nó, đứa nhỏ lộn đi một vòng, bình một tiếng đập luôn vào tường.

Lão già giận dữ trợn mắt nhìn gã buôn muối lậu kia một cái rồi hướng vào cửa phòng nói “Bọn ta là huynh đệ trong Thanh bang, chỉ vì một vị bằng hữu họ Giả trong Thiên Địa hội công nhiên nhục mạ Thanh bang, lại nói sẽ chờ bọn ta ở phường Minh Ngọc để nói lý lẽ, nên mới tới đây tìm. Các hạ đã không phải là người trong Thiên Địa hội, lại cùng tệ bang nước sông không phạm nước giếng, sao lại mở miệng mắng người? Xin các hạ để lại tên họ để lúc bang chủ tra vấn ra cũng tiện có lời phúc đáp”.

Người trong phòng cười nói “Các ngươi muốn tìm các bằng hữu trong Thiên Địa hội tính sổ thì liên can gì tới ta? Ta ở đây phong lưu khoái hoạt, mọi người đã nước sông không phạm nước giếng thì cũng đừng làm lão tử mất hứng. Chẳng qua ta khuyên lão huynh một câu, là người trong Thiên Địa hội thì lão huynh không bằng được đâu, lại chửi mắng người ta, cũng chỉ là chửi suông, chẳng bằng cụp đuôi đi về đi, ngoan ngoãn đi buôn muối lậu kiếm cơm cho xong”. Lão già kia tức giận nói “Trên giang hồ thật chưa thấy kẻ nào không biết lý lẽ như ngươi”. Người trong phòng lạnh lùng nói “Ta biết lý lẽ hay không thì liên can gì tới ngươi? Chẳng lẽ ngươi muốn rước sói vào nhà, gọi ta là anh rể à?”.

Đúng lúc ấy ngoài cổng có ba người nhẹ nhàng bước vào, cũng đều ăn mặc như bọn buôn muối lậu. Một người gầy gò tay cầm Liên tử thương hạ giọng hỏi “Lai lịch của y ra sao?”. Lão già lắc đầu nói “Y không chịu nói nhưng câu nào cũng đề cao Thiên Địa hội, biết đâu họ Giả đang núp trong phòng này”. Hán tử cao gầy vung ngọn Liên tử thương một cái, hất đầu lên, lão già liền rút trong lưng ra một đôi đoản kiếm dài khoảng một thước. Đột nhiên bốn người nhất tề xông vào phòng.

Chỉ nghe tiếng binh khí vang lên loảng xoảng trong phòng. Lệ Xuân viện là một trong bốn đại viện ở phường Minh Ngọc, mỗi gian phòng đều trần thiết rất hoa lệ, bàn ghế gỗ lê, giường tủ gỗ hồng. Tiếng răng rắc chan chát vang lên không ngớt, rõ ràng là đồ vật trong phòng nối nhau vỡ nát. Chủ chứa da mặt giật giật, miệng niệm Phật, trong lòng rất đau xót. Bốn gã buôn muối lậu không ngừng hò hét quát tháo, còn người khách trong phòng thì không hề lên tiếng. Mọi người trong sảnh đường đều đứng ra xa xa, sợ cháy thành vạ lây. Chỉ nghe tiếng binh khí chạm nhau càng lúc càng mau, đột nhiên có người gào thảm một tiếng, có lẽ là một gã buôn muối lậu đã bị thương.

Đại hán đá đứa nhỏ dường như âm nang rất đau, thấy đứa nhỏ từ chân tường bò dậy, trong lúc não nộ, vung quyền sấn tới đánh. Đứa nhỏ tránh qua một bên, đại hán kia lật quyền thành chưởng tát một cái, đánh đứa nhỏ xoay luôn hai vòng. Bọn quy nô và thương nhân buôn muối thấy y hung dữ như thế, nếu đánh nữa ắt sẽ đánh chết tươi đứa nhỏ, nhưng không ai dám lên tiếng khuyên can. Đại hán kia quyền phải nhấc lên lại đập xuống đỉnh đầu đứa nhỏ. Đứa nhỏ vọt lên một cái, không còn chỗ nào để tránh, liền tung cửa phòng chạy luôn vào trong. Mọi người trong sảnh đều ồ lên một tiếng. Đại hán kia sửng sốt, nhưng không dám đuổi vào phòng đánh tiếp. Đứa nhỏ chạy vào trong phòng, nhất thời chưa nhìn thấy gì, đột nhiên binh khí chạm nhau, choang một tiếng, lửa bắn tung tóe, chỉ thấy một người ngồi trên giường, cắc cắc mấy tiếng, lão già kia xương sườn gãy nát, bay ra khỏi phòng, phun máu ồng ộc, ngất đi luôn dưới đất. Hán tử kia tuy vai trái bị thương nhưng rất hung hãn, nhấc ngọn cương tiên lên, đập xuống đỉnh đầu người kia. Người kia lại không né tránh, dường như gân cốt đã rã rời, không động đậy được nữa. Khí lực của đại hán cũng không còn bao nhiêu, ngọn cương tiên đánh xuống rất chậm.

Đứa nhỏ nhìn thấy nguy cấp, nảy ý địch khái đồng cừu, vội xông mau tới, ôm lấy hai chân đại hán dùng sức giật mạnh về phía sau. Đại hán kia ít nhất cũng nặng hai trăm cân, đứa nhỏ lại gầy gò, lúc bình thời thì đừng mong làm y nhúc nhích được một phân, nhưng lúc ấy y đang bị trọng thương, chỉ còn dựa vào một hơi thở để chi trì, đột nhiên lại bị đứa nhỏ giật một cái, lập tức ngã vật ra, lăn xuống vũng máu không hề động đậy.

Người trên giường hít sâu vài hơi, cao giọng cười nói “Ai giỏi thì vào đây mà đánh!”. Đứa nhỏ xua tay lia lịa, bảo y đừng nên khiêu chiến với người ở ngoài nữa. Lúc lão già bay ra ngoài phòng, cửa phòng lúc đóng lúc mở, lúc ấy cửa phòng tự nhiên lại chuyển động, ánh đèn ngoài sảnh chiếu vào, soi rõ người ấy râu quai nón rậm rạp, mặt dính đầy máu, vẻ hung dữ không sao tả được.

Bọn buôn muối lậu ngoài sảnh không thấy rõ tình hình trong phòng, hoảng sợ ngớ mặt nhìn nhau, chỉ nghe người trong phòng quát tiếp “Quân khốn nạn, các ngươi không dám bước vào, thì lão tử sẽ ra giết chết từng đứa từng đứa”. Bọn buôn muối lậu kêu lên một tiếng, cõng những người bị thương dưới đất lên, nhao nhao cướp cửa chạy ra ngoài.

Người kia hô hô cười rộ, hạ giọng nói “Thằng nhỏ, ngươi... ngươi ra cài then cửa lại”. Đứa nhỏ nghĩ không cài then thì không xong, vội ứng tiếng nói “Vâng!”, rồi cài then cửa lại, từ từ bước tới trước giường, trong bóng tối chỉ ngửi thấy mùi máu tanh từng trận từng trận bốc lên.

Người kia nói “Ngươi... ngươi...”, chưa nói xong câu, đột nhiên thân hình ngã qua một bên, tựa hồ đã ngất đi rồi, thân hình lảo đảo muốn lăn xuống giường. Đứa nhỏ vội bước lên đỡ, người kia thân thể rất nặng, cố sức đỡ y lên, đặt đầu y xuống gối. Người kia thở hổn hển, qua một lúc hạ giọng nói “Bọn buôn muối lậu này chớp mắt sẽ tới, ta khí lực chưa khôi phục làm sao tránh... tránh con mẹ nó một phen”, rồi chống tay nhỏm dậy, dường như chạm vào chỗ đau, hự lên một tiếng.

Đứa nhỏ bước tới đỡ y, người ấy nói “Nhặt đao lên, đưa cho ta!”. Đứa nhỏ nhặt thanh đơn đao dưới đất lên, đưa vào tay y, người kia từ từ trên giường bước xuống, thân hình không ngớt loạng choạng. Đứa nhỏ bước tới lấy vai phải kê vào nách trái y. Người kia nói “Ta muốn ra ngoài, ngươi đừng đỡ ta. Nếu không bọn buôn muối lậu kia nhìn thấy, thì cả ngươi cũng bị giết đấy”. Đứa nhỏ nói “Con mẹ nó, giết thì giết, ta cũng không sợ, chúng ta là hảo bằng hữu biết nghĩa khí, không đỡ ngươi không được”. Người kia hô hô cười rộ, trong tiếng cười xen lẫn tiếng ho sù sụ, cười nói “Ngươi có nghĩa khí với ta à?”. Đứa nhỏ nói “Sao lại không có. Hảo bằng hữu có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu”.

Tại thành Dương Châu có rất nhiều người kể chuyện trong quán trà, kể chuyện các anh hùng trong Tam quốc chí, Thủy hử, Đại Minh Anh liệt truyện vân vân. Đứa nhỏ này ngày đêm ở trong kỹ viện, sòng bạc, quán trà, hàng rượu, chui vào chui ra, đấm chân mua hàng, châm dầu rót nước giúp người ta kiếm chút tiền thưởng, khi rảnh rỗi thì ngồi xổm cạnh bàn trà nghe kể chuyện. Y xưng hô rất ngọt ngào với các trà bác sĩ đại thúc trong trà quán, trà bác sĩ cũng không đuổi y ra. Y nghe kể chuyện rất nhiều, rất say sưa với các anh hùng hảo hán trong chuyện cổ, nhìn thấy người này đang bị trọng thương vẫn đả thương được không ít đầu mục của bọn buôn muối lậu, trong lòng ngưỡng mộ, liền buột miệng nói ra những lời của các anh hùng trong truyện cổ.

Người kia hô hô cười rộ, nói “Hai câu ấy nói hay lắm. Lão tử trên giang hồ đã nghe người ta nói tới mấy ngàn lần, nhưng bọn đầy tớ có phúc cùng hưởng thì rất đông, chứ kẻ có họa cùng chịu thì chỉ thấy có vài người. Chúng ta đi thôi!”.

Đứa nhỏ kia dùng vai phải đỡ nách trái y, mở cửa phòng bước ra ngoài sảnh. Mọi người vừa nhìn thấy đều kinh hãi thất sắc bỏ chạy tán loạn. Mẹ đứa nhỏ gọi “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, ngươi đi đâu đấy?”. Đứa nhỏ nói “Con đưa vị bằng hữu này ra ngoài, rồi sẽ quay vào”. Người kia cười nói “Vị bằng hữu này! Ha ha, ta lại trở thành bằng hữu của ngươi!”. Mẹ đứa nhỏ nói “Không được đi, ngươi mau trốn đi”. Đứa nhỏ cười cười rồi sải chân bước ra khỏi đại sảnh.

Hai người rời khỏi Lệ Xuân viện, thấy trong hẻm vắng ngắt không có ai, nghĩ chắc bọn buôn muối lậu gặp phải kình địch đã quay về tìm viện binh.

Hai người chuyển qua con hẻm, ra tới ngoài phố, ngẩng đầu thấy sao trên trời, nói “Chúng ta đi về phía tây!”. Đi được vài trượng, thấy trước mặt có một cỗ xe lừa. Người kia nói “Xe!”. Người đánh xe dừng xe lại, thấy hai người toàn thân đầy máu, trên mặt hiện ra vẻ nghi ngờ hoảng sợ. Người kia móc trong bọc ra một đĩnh bạc khoảng bốn năm lượng, nói “Đưa tiền trước đây!”. Người đánh xe nhìn thấy đĩnh bạc không nhỏ, lập tức dừng xe, buông bậc thang xuống.

Người kia từ từ bước lên xe, móc trong bọc ra một nén nguyên bảo mười lượng đưa cho đứa nhỏ, nói “Tiểu bằng hữu, ngươi đi đi, đĩnh nguyên bảo này là cho ngươi”.

Đứa nhỏ thấy đĩnh nguyên bảo lớn như thế, không kìm được tắc lưỡi một tiếng, nuốt nước bọt, tự nhủ “Thằng đầy tớ giỏi!”. Nhưng y nghe rất nhiều chuyện anh hùng nghĩa hiệp, biết anh hùng hảo hán chỉ kết giao bằng hữu, không trọng tiền bạc, hôm nay may mắn có dịp làm anh hùng hảo hán, nói thế nào phải làm thế ấy, không được tham lam tiền bạc, bèn cao giọng nói “Chúng ta chỉ nói nghĩa khí, không cần tiền bạc. Ngươi cho ta đĩnh nguyên bảo, đó là coi thường ta. Ngươi đang bị thương, để ta đưa ngươi một đoạn”.

Người kia sửng sốt, ngẩng đầu lên trời cười rộ, nói “Hay lắm, hay lắm, có ý tứ!”. Rồi bỏ đĩnh nguyên bảo vào bọc lại. Đứa nhỏ bám thành xe leo lên, ngồi bên cạnh y.

Người phu xe hỏi “Khách quan đi đâu?”. Người kia nói “Tới núi Đắc Thắng phía tây thành”. Người phu xe ngẩn ra, nói “Núi Đắc Thắng à? Đêm hôm khuya khoắt thế này, mà tới phía tây thành sao?”. Người kia nói “Không sai!”, rồi nhấc thanh đơn đao trong tay gõ khẽ vào càng xe một cái. Người phu xe trong lòng sợ hãi vội nói “Vâng, vâng!”. Rồi buông rèm xe xuống, đánh lừa ra thành. Người kia nhắm mắt dưỡng thần, thở hổn hển, có lúc ho vài tiếng.

Núi Đắc Thắng ở Đại Nghi Lang phía tây bắc cổng tây thành Dương Châu ba dặm, trong niên hiệu Thiệu Hưng thời Nam Tống Hàn Thế Trung từng đại phá quân Kim ở đây, vì thế gọi tên núi là Đắc Thắng.

Người phu xe đánh lừa rất mau, chỉ sau một giờ đã tới chân núi, nói “Khách quan, tới núi Đắc Thắng rồi!”. Người kia thấy hòn núi này chỉ cao bảy tám trượng, chẳng qua chỉ là một cái gò nhỏ, phì một tiếng, hỏi “Đây chính là núi Đắc Thắng con mẹ nó à?”. Người phu xe nói “Đúng thế!”. Đứa nhỏ nói “Đây đúng là núi Đắc Thắng, mẹ ta và các dì tới dâng hương trong miếu Anh liệt phu nhân, ta có đi theo, từng tới núi này chơi. Qua một đoạn nữa là tới miếu Anh liệt phu nhân”. Miếu Anh liệt phu nhân này thờ phu nhân của Hàn Thế Trung là Lương Hồng Ngọc, người Dương Châu còn gọi là “Miếu Dị xướng”. Lương Hồng Ngọc lúc trẻ từng làm kỹ nữ, quen biết Hàn Thế Trung giữa chốn phong trần. Kỹ nữ ở Dương Châu hàng năm ắt tới miếu Anh liệt phu nhân dâng hương hứa nguyện, cầu khấn vị An quốc phu nhân thời Tống này nếu có linh ứng thì chiếu cố cho bọn chị em cùng cảnh ngộ đời sau.

Người kia nói “Ngươi đã biết thì ắt không sai. Xuống thôi”. Đứa nhỏ nhảy xuống xe, đỡ người kia bước xuống, nhìn thấy bốn phía tối đen, nghĩ thầm “Phải rồi, chỗ này rất hoang vắng, trốn núp ở đây thì bọn giặc buôn muối lậu kia nhất định không tìm ra”.

Người đánh xe lại sợ người toàn thân đầy máu này đòi chở tới nơi khác, kéo cương quay lừa lại, vung roi định đi. Người kia nói “Khoan đã, ngươi chở vị tiểu bằng hữu này vào thành”. Người phu xe nói “Vâng!”. Đứa nhỏ nói “Để ta bồi tiếp ngươi thêm một lúc. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi mua bánh màn thầu cho ngươi”. Người kia nói “Ngươi muốn bồi tiếp ta thật à?”. Đứa nhỏ nói “Không có ai phục thị cho ngươi thì không nên”. Người kia lại hô hô cười rộ nói với người phu xe “Vậy thì ngươi về đi”. Người phu xe vội vàng giong xe đi.

Người kia bước lên một tảng đá lớn ngồi xuống, thấy cỗ xe lừa đã đi xa, bốn bề không có tiếng động, đột nhiên quát “Hai đứa khốn nạn sau gốc liễu bước mau ra đây cho ta”.

Đứa nhỏ giật nảy mình, tự nhủ “Ở đây có người à?”. Quả nhiên sau gốc liễu có hai người thong thả bước ra, hai người này đầu chít khăn trắng, mang thắt lưng xanh, cũng là bọn buôn muối lậu. Cương đao trong tay hai người chớp chớp, bước tới hai bước thì đứng lại, người kia quát “Bọn rùa đen khốn kiếp lén lút theo lão tử tới đây lại không bước lên chịu chết, thì định làm gì?”. Đứa nhỏ nghĩ thầm “Phải rồi, họ muốn biết rõ người này tới đâu rồi sẽ cầu viện binh tới giết y”.

Hai người hạ giọng bàn bạc mấy câu, rồi quay người toan chạy. Người kia vội nhảy bật dậy định đuổi theo, lại “Ái chà” một tiếng ngồi phệch xuống. Y sau khi bị thương, đã không còn sức đuổi theo người ta.

Đứa nhỏ nghĩ thầm “Chiếc xe lừa đã đi rồi, hai người bọn mình chưa đi xa, hai người kia đi báo tin, đại đội nhân mã đuổi tới thì thật hỏng bét”. Đột nhiên bật tiếng khóc lớn, gào lên “Trời ơi, sao ngươi lại chết đi? Không được chết, ngươi không được chết đâu!”.

Hai tên buôn muối lậu đang cắm đầu chạy, chợt nghe tiếng đứa nhỏ kêu khóc, sau lúc sửng sốt lập tức dừng chân quay lại, chỉ nghe y cao giọng kêu khóc “Tại sao ngươi lại chết đi?”, bất giác vừa sợ vừa mừng. Một người nói “Thằng ác tặc kia chết rồi à?”. Một người nói “Y bị thương rất nặng, không chi trì được. Thằng tiểu quỷ khóc lóc như thế thì đúng là y chết rồi”. Từ xa xa đứng nhìn, chỉ thấy người kia nằm cuộn mình thành một đống lăn trên mặt đất. Người đứng trước nói “Cho dù chưa chết cũng không cần sợ y nữa. Chúng ta chặt đầu y mang về, há không phải là một cái công lớn sao?”. Người kia nói “Hay lắm!”. Hai người nhấc đơn đao lên, từ từ bước tới gần. Chỉ thấy đứa nhỏ kia đang ôm ngực giẫm chân bật tiếng khóc, kêu gào “Lão huynh, tại sao ngươi lại đột nhiên chết đi, nếu bọn buôn muối lậu đuổi tới thì ta làm sao chống nổi?”.

Hai người kia cả mừng xông mau tới. Một người quát “Ác tặc, chết thì hay lắm!”, rồi nắm lưng đứa nhỏ, một người vung đơn đao chém vào gáy người kia. Đột nhiên ánh đao chớp lên, một cái đầu người bay lên, người đang nắm đứa nhỏ từ ngực tới bụng bị rạch một đường dài. Người kia hô hô cười rộ đứng thẳng người lên. Đứa nhỏ khóc nói “Trời ơi, vị bằng hữu buôn muối lậu này sao lại không có đầu? Hai vị lão nhân gia xuống gặp Diêm vương thì còn ai đi báo tin nữa? Như vậy há lại không hỏng bét sao?”. Nói tới đoạn cuối, không kìm được phì cười.

Người kia cười nói “Thằng tiểu quỷ nhà ngươi quả rất thông minh, khóc rất giống thật, nếu không khóc như thế thì quả thật hai đứa khốn này không quay lại đâu”. Đứa nhỏ cười nói “Muốn khóc giả thì có gì khó? Mẹ ta định đánh ta, roi chưa chạm vào người, ta đã khóc chết đi sống lại, roi của mẹ ta đánh xuống tự nhiên không còn mạnh nữa”. Người kia nói “Tại sao mẹ ngươi lại đánh ngươi?”. Đứa nhỏ nói “Chuyện ấy không nhất định, có lúc là vì ta ăn cắp tiền, có lúc là vì ta chọc ghẹo người làm trong kỹ viện. Người kia thở dài một tiếng, nói “Nếu không giết hai gã thám tử này thì quả thật có nhiều chuyện không hay. Ờ, mới rồi lúc ngươi giả khóc sao ngươi không gọi ta là lão gia hay đại thúc mà gọi là lão huynh?”. Đứa nhỏ nói “Ngươi là bằng hữu của ta, tự nhiên ta gọi ngươi là lão huynh, ngươi mà là lão gia con mẹ nó cái gì? Ngươi muốn ta gọi là lão gia, thì ma nào đếm xỉa tới ngươi?”.

Người kia hô hô cười rộ, nói “Hay lắm! Tiểu bằng hữu, ngươi tên gì?”. Đứa nhỏ nói “Ngươi muốn hỏi tôn tính đại danh của ta à? Ta tên Tiểu Bảo”. Người kia cười nói “Đại danh của ngươi là Tiểu Bảo, còn tôn tính là gì?”. Đứa nhỏ cau mày, nói “Ta... tôn tính của ta là họ Vi”.

Đứa nhỏ này sinh ra trong kỹ viện, mẹ y tên Vi Xuân Hoa, còn cha là ai thì ngay mẹ y cũng không biết, mọi người trước nay đều gọi y là Tiểu Bảo, trước nay cũng không ai hỏi họ y là gì. Lúc ấy người kia đột nhiên hỏi tới, y bèn nói họ của mẹ ra. Vi Tiểu Bảo sinh ra trong kỹ viện, lớn lên trong kỹ viện, trước nay chưa từng đi học nhưng y tự xưng “Tôn tính đại danh” thì không phải nói đùa mà vì nghe những người kể chuyện thường nói tới bốn chữ “tôn tính đại danh”, không biết đó là lối xưng hô tôn kính với người lạ chứ dùng với mình thì không phù hợp.

Y bèn hỏi lại “Vậy tôn tính đại danh của ngươi là gì?”. Người kia cười khẽ một tiếng “Ngươi đã coi ta là bằng hữu, thì ta cũng không giấu gì ngươi. Ta họ Mao, mao là cỏ tranh, chứ không phải là mao trùng (sâu róm), bày vai thứ mười tám... Mao Thập Bát chính là ta”.

Tiểu Bảo “A” một tiếng nhảy bật dậy nói “Ta nghe người ta nói rồi, quan phủ... quan phủ không phải đang tróc nã ngươi sao? Họ nói ngươi là giang dương đại đạo”. Mao Thập Bát cười ha hả một tiếng, nói “Không sai, ngươi sợ ta không?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Sợ cái gì? Ta không có vàng bạc của cải, ngươi muốn cướp tiền bạc cũng không cướp ta. Giang dương đại đạo thì có hề gì? Lâm Xung, Võ Tòng trong truyện Thủy hử anh hùng hảo hán như thế cũng đều là đại cường đạo”. Mao Thập Bát rất vui vẻ, nói “Ngươi ví ta với các đại anh hùng Lâm Xung, Võ Tòng, vậy thì tốt lắm. Quan phủ muốn bắt ta, ngươi có biết không?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Trong thành Dương Châu dán bảng văn khắp nơi, nói nếu bắt được giang dương đại đạo Mao Thập Bát thì giết chết không luận tội, chỉ cần giết được ngươi thì được thưởng hai ngàn lượng bạc, nếu báo tin nhờ đó bắt được ngươi thì thưởng ít hơn, được một ngàn lượng. Hôm qua ta còn nghe mọi người bàn luận trong quán trà, nói ngươi có bản lĩnh cao cường, đừng nghĩ tới việc bắt ngươi giết ngươi, tốt nhất là biết ngươi ở nơi nào thì đi báo tin cho quan phủ, lãnh một ngàn lượng bạc tiền thưởng, cũng là một món hoạnh tài rồi”.

Mao Thập Bát nghiêng đầu nhìn y, cười ha hả một tiếng. Vi Tiểu Bảo trong lòng chợt lóe lên ý nghĩ “Nếu mình được một ngàn lượng bạc tiền thưởng, mình và mẹ sẽ tha hồ tiêu, vịt gà cá thịt, đánh bạc đi chơi, mấy năm cũng không hết”. Thấy Mao Thập Bát đang nghiêng đầu nhìn mình, sắc mặt có vẻ rất kỳ lạ, Vi Tiểu Bảo tức giận nói “Ngươi đang nghĩ gì thế? Ngươi đoán là ta sẽ đi báo tin lãnh tiền thưởng phải không?”. Mao Thập Bát nói “Phải đấy, bạc trắng xóa như thế, ai mà không thích?”. Vi Tiểu Bảo tức giận mắng “Con mẹ ngươi chứ! Bán đứng bằng hữu thì còn gì là nghĩa khí giang hồ nữa?”. Mao Thập Bát nói “Chuyện đó chỉ do ngươi thôi”.

Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi đã không tin ta, tại sao còn nói thật tên họ ra? Ngươi trên đầu trên mặt còn băng bó rất nhiều, không giống gì với hình vẽ trên bảng văn. Ngươi không nói ngươi là Mao Thập Bát thì ai nhận ra ngươi?”. Mao Thập Bát nói “Ngươi nói chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Nếu ta ngay cả tên họ thân phận cũng giấu giếm ngươi, thì còn là hảo bằng hữu con mẹ gì nữa?”.

Vi Tiểu Bảo cả mừng, nói “Đúng lắm! Cho dù có một vạn lượng, mười vạn lượng vàng ròng, lão tử cũng quyết không đi báo tin”. Nhưng trong lòng lại nghĩ “Nếu quả thật có một vạn lượng, mười vạn lượng bạc tiền thưởng, thì có nên bán đứng bạn bè không?”, ngần ngừ không quyết định được chủ ý.

Mao Thập Bát nói “Được, chúng ta ngủ đi, trưa mai có hai người bằng hữu tới tìm ta. Bọn ta hẹn sẽ gặp nhau ở núi Đắc Thắng phía tây thành Dương Châu, đã hẹn chắc rồi, không gặp không đi”.

Vi Tiểu Bảo chạy rối lên một ngày, đã sớm mỏi mệt, nghe y nói thế, lập tức dựa vào gốc cây ngủ thiếp.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, chỉ thấy Mao Thập Bát hai tay đè lên bụng, cười nói “Ngươi thức dậy rồi, ngươi đem hai cái xác này ra phía sau cây, rồi đi mài ba thanh đao qua một lượt”. Vi Tiểu Bảo theo lời kéo xác chết ra phía sau, lúc ấy mặt trời vừa mọc, lúc ấy mới nhìn rõ Mao Thập Bát khoảng bốn mươi tuổi, trên cánh tay bắp thịt cuồn cuộn, ánh mắt sáng ngời, thần thái uy mãnh, lập tức đem ba thanh đao ra cạnh suối, rẩy nước lên, mài lên một tảng đá. Nghĩ thầm “Đối phó với bọn buôn muối lậu thì một thanh đao cũng đủ, nếu Mao lão huynh giết người thì hai thanh đao kia mài để làm gì? Chẳng lẽ lại để giết Vi Tiểu Bảo mình sao?”. Y trước nay lười biếng, làm ra vẻ mài đao một lúc, rồi nói “Ta đi mua bánh màn thầu về ăn”.

Mao Thập Bát nói “Ở đâu ra bánh màn thầu mà mua?”. Vi Tiểu Bảo nói “Qua bên kia không xa có một thị trấn nhỏ. Mao đại ca, trong người ngươi có tiền, đưa mượn vài lượng được chứ?”. Mao Thập Bát cười một tiếng, lại lấy đĩnh nguyên bảo kia ra, nói “Nén bạc này của ngươi thì là của ta, của ta thì là của ngươi, đưa ra là phải, nói cái gì mà mượn với không mượn?”.

Vi Tiểu Bảo cả mừng, nghĩ thầm “Người hảo hán này quả thật coi mình là bạn bè, cho dù có một vạn lượng bạc tiền thưởng mình cũng không thể đi báo quan. Còn mười vạn lượng thì sao? Như vậy cũng có chỗ đau đầu. Phì, bằng vào tính nết của y thì làm gì có được bấy nhiêu tiền bạc? Mình cũng không cần phải đau đầu nữa”. Bèn cầm nén bạc, hỏi “Có cần mua thuốc trị thương cho ngươi không?”. Mao Thập Bát nói “Không cần, ta tự có thuốc trị thương”. Vi Tiểu Bảo nói “Được, ta đi đây. Mao đại ca, ngươi yên tâm, nếu công sai bắt được ta, cho dù chặt đầu ta, ta cũng quyết không nói ngươi là Mao Thập Bát đâu”. Mao Thập Bát thấy y nói rất chân thành, bèn gật gật đầu.

Vi Tiểu Bảo nói một mình “Ngươi còn có hai người bạn tới đây, tốt nhất là nên mua một bình rượu, vài cân thịt bò chín”. Mao Thập Bát mừng rỡ nói “Có rượu thịt là tốt nhất, đi mau về mau, ăn no rồi sẽ đánh nhau”. Vi Tiểu Bảo hoảng sợ nói “Bọn buôn muối lậu biết ngươi ở đây à? Lại muốn đuổi theo à?”. Mao Thập Bát nói “Không phải! Ta hẹn người khác tới núi Đắc Thắng đánh nhau, nếu không thì lặn lội tới đây làm gì?”. Vi Tiểu Bảo thở phào một tiếng, nói “Ngươi đang bị thương, làm sao đánh nhau được? Trận này ấy à, cứ đợi khi nào vết thương lành sẽ đánh nhau cũng không muộn... chỉ có điều sợ người ta không chịu”.

Mao Thập Bát nói “Phì, người ta là anh hùng hảo hán nổi tiếng, sao lại không chịu? Chỉ là ta không chịu. Hôm nay là ngày hai mươi chín tháng ba, phải không? Nửa năm trước trận đánh này đã được hẹn rõ rồi. Về sau ta bị quan phủ bắt giam, nhưng vẫn nhớ cuộc hẹn này, không tới không được, đành vượt ngục trốn ra, lúc vượt ngục lại giết chết mấy đứa ưng khuyển, trong thành Dương Châu mới ầm ĩ lên như thế, treo giải thưởng con bà nó để tróc nã lão tử. Con bà nó, hôm trước lại gặp phải mấy đứa ưng khuyển công phu rất giỏi, ta giết được ba đứa nhưng cũng bị thương chút ít, thật ra cũng kể như rủi ro”.

Vi Tiểu Bảo nói “Được, ta đi mua cái gì ăn, để ngươi ăn xong sẽ đánh nhau”. Lúc ấy sải chân chạy mau, vòng qua sườn núi, chạy luôn sáu bảy dặm thì tới một thị trấn nhỏ, trong lòng tính toán “Mao đại ca bị thương không đi được, làm sao đánh nhau với người khác? Y nói đối phương là anh hùng hảo hán nổi tiếng, võ nghệ tất nhiên cao cường, mình làm sao để giúp y cho tốt?”, tay mân mê đĩnh bạc, trong lòng ngứa ngáy, suốt đời chưa bao giờ cầm được số tiền lớn thế này, phải làm sao tiêu pha một phen mới thật thống khoái. Bèn bước tới hàng thịt chín mua hai cân thịt bò chín, một cặp vịt quay, mua thêm hai bình hoàng tửu, lại thấy đĩnh bạc không nhỏ, lại mua thêm mười mấy cái bánh màn thầu, tám cái giò cháo quẩy, chỉ tốn thêm hai mươi mấy đồng, chợt nghĩ “Mình đi mua ít dây thừng, kết thành dây dưới đất. Lúc đánh nhau đối phương không cẩn thận bị vướng vào dây, ngã lăn ra đất, Mao đại ca sẽ một đao chém chết y”.

Y nghĩ tới chuyện mà tiên sinh kể chuyện nói, đại tướng ra trận giao phong, chân ngựa bị vướng sẽ ngã xuống đất, tướng đối phương vung đao xuống chém đứt làm hai đoạn, lúc ấy vội đi mua dây thừng. Tới trước một nhà bán tạp hóa, chỉ thấy phía trước gian hàng bày ra bốn cái vò lớn, một vò gạo trắng, một vò đậu vàng, một vò muối, một vò khác là vôi bột. Lập tức nghĩ thầm “Năm trước bọn buôn muối lậu đánh nhau với người ta ở cầu Tiên Nữ, bị người ta dùng vôi bột ném vào mắt, lập tức từ thắng chuyển thành bại. Tại sao mình không nghĩ ra ý này?”. Liền không mua dây thừng, mà mua một bọc vôi bột, vác lên lưng, trở về chỗ Mao Thập Bát.

Mao Thập Bát đang nằm ngủ dưới gốc cây, nghe tiếng chân y, lập tức tỉnh dậy, mở vò rượu ra, uống luôn hai hớp, lớn tiếng khen ngon, nói “Ngươi có uống không?”. Vi Tiểu Bảo trước nay không uống rượu, lúc ấy muốn làm anh hùng hảo hán, bèn đón vò rượu uống một hớp lớn, chỉ thấy một luồng hơi nóng xông thẳng vào bụng, lập tức khạc ra. Mao Thập Bát hô hô cười lớn, nói “Tiểu anh hùng còn chưa học được công phu uống rượu”. Chợt nghe từ xa có người cao giọng nói “Thập Bát huynh, từ khi chia tay đến nay khỏe chứ?”.

Mao Thập Bát nói “Ngô huynh, Vương huynh, hai người các vị cũng khỏe!”. Vi Tiểu Bảo tim đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn về chỗ phát ra thanh âm, chỉ thấy trên đường có hai người sải chân bước mau tới, trong chớp mắt đã tới trước mặt.

Một người là một lão già, bộ râu bạc buông xuống tới ngực nhưng da mặt hồng nhuận không có nửa vết nhăn, người kia là một hán tử trung niên khoảng bốn mươi tuổi, lùn lùn mập mập, là một người hói đầu, sau gáy buông xuống một cái bím tóc nhỏ, còn phía trước đầu thì bóng loáng như quả trứng gà.

Mao Thập Bát chắp tay nói “Huynh đệ chân không được khỏe, không thể đứng lên làm lễ”. Người đầu hói khẽ cau mày một cái. Người già cười nói “Cần gì khách sáo?”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Mao đại ca thật thà quá, chân mình bị thương sao lại nói cho người ta biết?”. Mao Thập Bát nói “Ở đây có rượu thịt, hai vị ăn một chút không?”. Lão già nói “Ăn cũng được!”. Rồi ngồi xuống cạnh Mao Thập Bát, đón lấy bình rượu. Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ “Té ra hai người này là bằng hữu của Mao đại ca, không phải tới đánh nhau với y, vậy thì hay quá. Đợi lúc địch nhân tới, hai người này cũng có thể đánh giúp”.

Lão già kia đưa bình rượu tới miệng, đã định uống vào, người hói đầu nói “Ngô đại ca, rượu này không uống thì hay!”. Lão già sửng sốt rồi lập tức hô hô cười rộ, nói “Thập Bát huynh là hảo hán cứng cỏi, chẳng lẽ lại hạ độc vào rượu sao?”, rồi ừng ực ừng ực uống hai hớp, đưa bình rượu cho người hói đầu, nói “Ngươi không uống rượu là coi thường bạn tốt đấy”. Người hói đầu có vẻ do dự nhưng dường như không tiện trái lời lão già, bèn đón lấy bình rượu, vừa đưa lên tới miệng, Mao Thập Bát đưa tay giật lại, nói “Rượu không đủ đâu! Vương huynh lại không thích uống rượu thì bớt vài hớp cho ta uống”, rồi ngửa cổ uống hai hớp lớn. Người hói đầu đỏ mặt, ngồi xuống bốc thịt bò ăn.

Mao Thập Bát nói “Ta xin giới thiệu một vị tiểu bằng hữu với hai vị”, rồi chỉ lão già nói “Vị Ngô lão gia này đại hiệu là Đại Bàng, giang hồ gọi là Ma vân thủ, công phu quyền cước rất nổi tiếng trong võ lâm”. Lão già cười nói “Mao huynh trát vàng lên mặt ta rồi”, nói xong nhìn qua hai bên, không thấy ai khác, không kìm được kinh ngạc. Mao Thập Bát chỉ người đầu hói nói “Vị Vương sư phó này đơn danh là Đàm, ngoại hiệu là Song bút khai sơn, một đôi phán quan bút sử dụng quả thật là xuất thần nhập hóa”. Người đầu hói nói “Mao huynh nói đùa rồi, tại hạ là bại tướng dưới tay ngươi, rất là xấu hổ”.

Mao Thập Bát nói “Không dám”, rồi chỉ vào Vi Tiểu Bảo nói “Vị tiểu bằng hữu này là hảo huynh đệ mới kết giao của ta...”, y nói tới đó, Ngô Vương hai người ngạc nhiên nhìn nhau, kế đó cùng chăm chú nhìn Vi Tiểu Bảo, quả thật không nhìn ra đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi gầy gò này lai lịch ra sao, chỉ nghe Mao Thập Bát nói tiếp “Vị tiểu bằng hữu này họ Vi tên Tiểu Bảo, trên giang hồ người ta gọi là..., người ta gọi là, ờ, ngoại hiệu của y gọi là... gọi là”, ngừng lại một lúc mới nói “Là Tiểu bạch long, công phu dưới nước rất cao cường, bơi lội dưới nước ba ngày ba đêm, chỉ ăn tôm cá sống vẫn không thay đổi sắc mặt”.

Y muốn người bạn nhỏ mới kết giao có thể diện, không thể để bậc tiền bối người ngoài coi thường, có ý tán dương vài câu, nhưng Vi Tiểu Bảo không có chút võ công nào, Ngô Vương hai người đều là bậc hành gia, vươn tay một cái là biết ngay, không thể qua mặt, ngưng thần ngẫm nghĩ, bèn nói công phu dưới nước của y vô cùng lợi hại, Ngô Vương hai người là hào kiệt ở phương bắc, không biết thủy tính thì không sao biết được thật giả. Y lại nói tiếp “Ba người các vị đều là bằng hữu tốt, nên gần gũi gần gũi”. Ngô Vương hai người cùng ôm quyền nói “Ngưỡng mộ đã lâu”.

Vi Tiểu Bảo cũng làm theo, cũng ôm quyền nói “Ngưỡng mộ đã lâu!”, vừa mừng vừa sợ nghĩ thầm “Mao đại ca tán dương mình, chứ thật ra mình là hảo hán giang hồ gì? Ngay cả lòe bịp cũng không xong”.

Bốn người qua không bao lâu đã ăn uống hết rượu thịt. Vương Đàm đầu hói ăn rất khỏe, lúc mới ăn còn hơi úy kỵ, về sau thì phóng tâm ăn uống. Chỗ thịt bò, thịt vịt, bánh màn thầu và giò cháo quầy mà một mình y ăn còn nhiều hơn cả ba người kia.

Mao Thập Bát đưa tay áo chùi miệng, nói “Ngô lão gia, vị tiểu bằng hữu này thủy tính cố nhiên cực giỏi, nhưng công phu trên mặt đất lại chưa học, tại hạ một đánh hai thôi. Đó cũng không phải là coi thường hai vị”. Ngô Đại Bằng nói “Cái hẹn của chúng ta lần này, ta thấy nên lùi lại nửa năm nữa”. Mao Thập Bát nói “Vì sao thế?”. Ngô Đại Bằng nói “Mao huynh đang bị thương, không thể thi triển chân công phu. Lão hủ thua thì cố nhiên không có gì vinh dự, nhưng thắng thì càng không mặt mũi nào gặp ai”.

Mao Thập Bát hô hô cười rộ, nói “Bị thương hay không bị thương cũng không khác nhau bao nhiêu, chờ thêm nửa năm há lại không vướng bận trong lòng?”. Tay trái vịn gốc cây từ từ đứng lên, tay phải đã cầm đơn đao, nói “Ngô lão gia trước nay xích thủ không quyền, Vương huynh rút binh khí ra đi!”. Vương Đàm nói “Được!”, rồi đưa tay vào bọc, keng một tiếng nhỏ, rút đôi phán quan bút ra.

Ngô Đại Bằng nói “Nếu đã thế thì Vương hiền đệ, ngươi lược trận giúp ngu huynh. Nếu ngu huynh không thắng, ngươi hãy xông vào cũng chưa muộn”. Vương Đàm ứng tiếng “Vâng!”, rồi lui lại ba bước. Ngô Đại Bằng quyền trái lật lên, tay phải khoanh một vòng, nhẹ nhàng vung chưởng vỗ tới Mao Thập Bát.

Mao Thập Bát đơn đao chênh chếch chém xuống tay trái y. Ngô Đại Bằng cúi đầu sấn qua mũi đao, chưởng trái đánh vào khuỷu tay phải y. Mao Thập Bát nghiêng người vòng qua gốc cây, chát một tiếng, phát chưởng của Ngô Đại Bằng đập trúng gốc cây. Cái cây này cao năm sáu trượng, thân cây to lớn, bị Ngô Đại Bằng vỗ một cái, lá cây đổ xuống như mưa. Mao Thập Bát kêu lên “Hảo chưởng lực!”, đơn đao dưới hông vung ra. Ngô Đại Bằng đột nhiên nhảy vọt lên, từ trên không chụp xuống, bộ râu trắng phất phơ trông rất ngoạn mục. Mao Thập Bát một chiêu Tây phong đảo quyển, đơn đao từ dưới rọc lên. Ngô Đại Bằng trên không lật người một cái lộn luôn ra ngoài. Mao Thập Bát một đao ấy chém cách bụng dưới y không đầy nửa thước, đao thế cố nhiên mau lẹ, nhưng Ngô Đại Bằng né tránh cũng thần tốc linh động phi thường.

Vi Tiểu Bảo trong đời đã thấy đánh nhau không ít, nhưng đều là bọn lưu manh ở chợ búa ôm chân túm tóc, kẹp cổ húc đầu đánh nhau lộn bậy, ngoài trận đánh nhau giữa Mao Thập Bát với bọn buôn muối lậu trong Lệ Xuân viện hôm qua thì chưa từng thấy bậc cao thủ tỷ võ hung hiểm như thế này. Chỉ thấy Ngô Đại Bằng chợt tiến chợt lùi, song chưởng phiên phi, Mao Thập Bát đơn đao múa thành một làn ngân quang che kín trước mặt. Ngô Đại Bằng mấy lần xông vào, đều bị đao quang bức bách phải lùi lại.

Đang đánh nhau đến lúc hăng, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, hơn mười người cưỡi ngựa phóng tới, đều ăn mặc theo lối quan quân nhà Thanh. Bọn họ phóng tới gần thì tản ra vây bốn người vào giữa, viên võ quan đứng đầu quát “Dừng tay! Bọn ta phụng mệnh tróc nã tên giang dương đại đạo Mao Thập Bát, người khác không liên can thì mau tránh ra!”.

Ngô Đại Bằng vừa nghe thấy, buông tay nhảy ra. Mao Thập Bát nói “Ngô lão gia, bọn ưng khuyển lại tìm tới rồi! Bọn họ tìm ta, ngươi không cần đếm xỉa tới, xông vào đi!”. Ngô Đại Bằng nói với bọn quan binh “Vị huynh đài này là lương dân yên phận, tại sao lại là giang dương đại đạo? Các ngươi có nhận lầm người không?”. Viên võ quan đứng đầu cười nhạt nói “Y mà là lương dân yên phận thì lương dân yên phận trong thiên hạ hơi bị nhiều đấy. Mao bằng hữu, ngươi gây ra vụ án tày trời trong thành Dương Châu, hảo hán mình làm mình chịu, hãy ngoan ngoãn đi theo bọn ta!”.

Mao Thập Bát nói “Các ngươi chờ một lúc, để ta phân thắng bại với hai vị bằng hữu này rồi sẽ nói chuyện”. Rồi quay qua Ngô Đại Bằng và Vương Đàm nói “Ngô lão gia, Vương huynh, hôm nay chúng ta không phân thắng bại không được, chờ thêm nửa năm nữa cũng không biết họ Mao ta còn sống hay không. Cứ sảng sảng khoái khoái, hai vị xông vào cả đi!”.

Viên võ quan kia quát “Hai người các ngươi nếu không phải là cùng bọn với Mao Thập Bát thì mau mau rời khỏi chốn thị phi này, đừng rước việc vào mình”.

Mao Thập Bát chửi “Con bà ngươi, la lối cái gì?”.

Viên võ quan kia nói “Mao Thập Bát, ngươi vượt ngục giết người, đó là chuyện của quan địa phương Dương Châu, vốn bọn ta không cần đếm xỉa tới. Có điều nghe nói ngươi trong kỹ viện la thét quát tháo, nói bọn phản tặc làm phản trong Thiên Địa hội đều là anh hùng hảo hán, chuyện đó có không?”.

Mao Thập Bát cao giọng nói “Các bằng hữu trong Thiên Địa hội đương nhiên là anh hùng hảo hán, chứ chẳng lẽ bọn Hán gian làm chó săn cho Thát Đát như các ngươi là anh hùng hảo hán à?”.

Viên võ quan kia mắt lộ hung quang, nói “Ngao Thiếu bảo phái bọn ta từ Bắc Kinh xuống phương nam là để tróc nã bọn phản tặc trong Thiên Địa hội. Mao Thập Bát, ngươi đi theo bọn ta”. Nói xong quay nhìn Ngô Đại Bằng và Vương Đàm nói “Hai vị đánh nhau với tên nghịch tặc này thì chắc không phải là cùng một bọn, xin cứ tùy tiện”.

Ngô Đại Bằng nói “Xin thỉnh giáo tôn tính đại danh của các hạ”. Viên võ quan kia vỗ ngọn nhuyễn tiên đen bóng giắt ở lưng, nói “Tại hạ là Hắc long tiên Sử Tùng, phụng tướng lệnh của Ngao Thiếu bảo tróc nã bọn phản tặc Thiên Địa hội”.

Ngô Đại Bằng gật gật đầu, quay qua nói với Mao Thập Bát “Mao huynh, Thiên phụ địa mẫu!”.

Mao Thập Bát hai mắt mở to, hỏi “Ngươi nói gì?”.

Ngô Đại Bằng cười khẽ một tiếng, nói “Không có gì, Mao huynh ngươi dường như không phải là huynh đệ trong Thiên Địa hội, vậy tại sao lại nói tốt cho Thiên Địa hội?”. Mao Thập Bát nói “Thiên Địa hội bảo vệ bách tính, giết bọn Thát Đát, làm những việc của bậc anh hùng hảo hán, tự nhiên là anh hùng hảo hán. Trên giang hồ có câu Làm người không biết Trần Cận Nam, Có tiếng anh hùng cũng uổng phí. Trần Cận Nam Trần Tổng đà chủ là thủ lĩnh Thiên Địa hội. Các bằng hữu trong Thiên Địa hội đều là thủ hạ của Trần Tổng đà chủ, há lại không phải là anh hùng hảo hán?”. Ngô Đại Bằng nói “Mao huynh có quen biết Trần Tổng đà chủ à?”. Mao Thập Bát tức giận nói “Cái gì, ngươi chế nhạo ta không phải là anh hùng phải không?”. Y vì thế nổi giận thì tự nhiên là không quen biết Trần Cận Nam. Ngô Đại Bằng cười khẽ nói “Không dám”. Mao Thập Bát lại nói “Chẳng lẽ ngươi lại quen biết Trần Tổng đà chủ sao?”. Ngô Đại Bằng lắc lắc đầu.

Sử Tùng nhìn hai người Ngô Vương hỏi “Hai người các ngươi quen biết người trong Thiên Địa hội à? Nếu có tin tức gì cứ nói ra, bọn ta bắt được đầu mục của Thiên Địa hội, tốt nhất là Trần Cận Nam gì đó, nhất định Ngao Thiếu bảo sẽ có hậu thưởng”.

Ngô Đại Bằng và Vương Đàm còn chưa trả lời, Mao Thập Bát đã ngẩng đầu lên trời cười lớn, nói “Nằm mơ con mẹ ngươi, bằng vào hạng ngươi mà muốn bắt Trần Tổng đà chủ của Thiên Địa hội à? Ngươi mở miệng là Ngao Thiếu bảo, ngậm miệng là Ngao Thiếu bảo, gã Ngao Bái ấy tự xưng là Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ, võ công rốt lại ra sao hả?”. Sử Tùng nói “Ngao Thiếu bảo trời sinh thần dũng, võ công cái thế, từng trên đường phố Bắc Kinh một quyền đánh chết một con bò điên, tên phản tặc nhà ngươi chắc cũng biết chứ?”. Mao Thập Bát chửi “Con bà nó, ta không tin Ngao Bái lợi hại như thế, ta đang muốn lên Bắc Kinh đấu nhau với y một trận đây”. Sử Tùng cười nhạt nói “Bằng vào ngươi mà cũng đáng là địch thủ của Ngao Thiếu bảo à? Lão nhân gia người xỉa một ngón tay ra cũng đủ đâm chết ngươi rồi. Họ Mao kia, đừng rườm lời nữa, đi theo bọn ta!”.

Mao Thập Bát nói “Làm gì có chuyện dễ thế? Các ngươi có mười ba người, lão tử một địch mười ba, biết rõ là không thắng được cũng phải đánh nhau một trận”.

Ngô Đại Bằng cười khẽ nói “Sao Mao huynh lại coi nhau như người ngoài thế? Chúng ta lấy ba chống mười ba, mỗi người đánh bốn, chưa chắc thua đâu”.

Sử Tùng và Mao Thập Bát đều giật mình. Sử Tùng nói “Hai vị đừng nghĩ sai, làm phản giúp kẻ nghịch, đây không phải là chuyện đùa đâu”.

Ngô Đại Bằng cười nói “Giúp kẻ nghịch thôi, chứ làm phản thì không dám”. Sử Tùng nói “Giúp kẻ nghịch tức là làm phản! Hai người các ngươi nghĩ kỹ đi, có phải là nhất định giúp đỡ gã phản tặc này không?”. Ngô Đại Bằng nói “Nửa năm về trước Mao huynh và vị Vương huynh đệ này hẹn nhau hôm nay lấy võ họp bạn ở đây, lại kéo cả tại hạ vào. Không ngờ quan phủ không thích, bắt Mao huynh giam vào ngục. Y là hảo hán nói là làm, nếu hôm nay không phó ước, về sau làm sao làm người trên giang hồ nữa? Y vượt ngục giết người, đều là vì bị quan phủ bức bách mà ra. Cái đó gọi là quan bức dân phản, không thể không phản. Sử đại nhân, nếu ngươi nể mặt lão hán thì đem quân về đi, để lão hán và Mao huynh so tài một phen, sáng mai ngươi bắt hay không bắt y, lão hán và Vương huynh đệ cũng không đếm xỉa tới!”. Sử Tùng nói “Không được!”.

Trong bọn quan quân đột nhiên có một người quát “Lão khốn kiếp, sao nhiều lời thế?”. Nói xong tuốt đao khỏi vỏ, hai chân kẹp một cái, thúc ngựa xông tới, giơ cao đơn đao nhắm đỉnh đầu Ngô Đại Bằng chém xuống. Ngô Đại Bằng nghiêng người tránh qua nhát đao của y, tay phải quờ một cái, thân hình vọt lên chụp hậu tâm y, thuận tay ném ra quật y xuống đất.

Bọn quan quân la thét “Làm phản rồi, làm phản rồi!”, nhao nhao nhảy xuống ngựa, bao vây bọn Mao Thập Bát ba người vào giữa.

Mao Thập Bát chân bị thương, đứng dựa vào gốc cây, tay nhấc lên đao hạ xuống chém chết một tên quan binh, cương đao phạt ngang, lại một tên khác bị y chém ngang lưng chết tươi, số còn lại thấy y dũng mãnh, nhất thời không dám tới gần. Sử Tùng hai tay chống nạnh, cưỡi ngựa lược trận.

Vi Tiểu Bảo vốn bị quan quân bao vây vào giữa, lúc Sử Tùng đang nói chuyện với hai người Mao Thập Bát, Ngô Đại Bằng thì y từng bước từng bước lùi ra khỏi vòng vây. Bọn quan quân cũng không biết thằng nhỏ gầy gò này ở đây làm gì, cũng không ai để ý. Đến khi mọi người động thủ, y đã núp sau một gốc cây cách đó vài trượng, tự nhủ “Mình chạy trốn cho mau hay ở lại đây xem? Bọn Mao đại ca chỉ có ba người, nhất định bị quan quân giết chết. Bọn quan quân này có tới giết mình không?”. Rồi xoay chuyển ý nghĩ lại tự nhủ “Mao đại ca coi mình là bạn tốt, đã nói có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Nếu mình rón rén trốn đi, thì quả rất không có nghĩa khí”.

Ngô Đại Bằng vung chưởng đánh tới một tên quan binh. Vương Đàm rút song bút, đánh nhau với ba tên. Lúc ấy Mao Thập Bát lại chém đứt chân phải của một tên khác. Tên quan binh này ngã lăn vào vũng máu, cao giọng rên la chửi mắng, âm thanh rất thê thảm dữ tợn.

Sử Tùng hú dài một tiếng, ngọn Hắc long tiên bay ra, tung người nhảy xuống ngựa. Hai chân y chưa chạm đất, đầu roi đã cuốn tới Mao Thập Bát. Mao Thập Bát sử đao pháp Ngũ hổ đoạn môn đao, thấy chiêu chiết chiêu, ngọn nhuyễn tiên của Sử Tùng liên tiếp đánh ra bảy tám chiêu lợi hại, đều bị đơn đao của y hất tung trở lại. Chỉ nghe Ngô Đại Bằng hú lớn một tiếng, một người bay tung lên, huỵch một tiếng ngã lăn ra đất, bọn quan binh lại thiếu đi một người. Bên kia Vương Đàm lấy một đánh ba, lại dần dần rơi vào thế hạ phong, đùi trái bị đao răng cưa rạch một vết dài, máu chảy ròng ròng. Y một chân đứng một chân quỳ, nhịn đau khổ đấu. Ba người đánh nhau với Ngô Đại Bằng võ công cũng đều không kém, hai người sử đao một người sử kiếm, di chuyển lui tới chung quanh y, chưởng lực Ma vân chưởng của Ngô Đại Bằng nhất thời cũng không đánh trúng được họ.

Ngọn nhuyễn tiên của Sử Tùng càng lúc càng mau, nhưng thủy chung vẫn không làm gì được Mao Thập Bát. Đột nhiên y ra chiêu Bạch xà thổ tín, đầu roi điểm tới vai phải Mao Thập Bát. Mao Thập Bát đơn đao gạt ra, không ngờ chiêu