Hồi 10 Lời cuồng cứ dốc dung vài vị-Hội lớn la chen giữa các ông
dịch giả: cao tự thanh
Hồi 10
lời cuồng cứ dốc dung vài vị
hội lớn la chen giữa các ông
i Tiểu Bảo từ Thượng thư phòng chờ Khang Hy xuống, lại qua Ngự thiện phòng. Không bao lâu, Tiền lão bản dắt bốn tên người làm khiêng hai con heo lớn cạo lông sạch sẽ tới, mỗi con cũng phải nặng tới ba trăm cân, nói với Vi Tiểu Bảo “Quế công công, lão nhân gia người mỗi sáng thức dậy cứ ăn Phục linh Hoa điêu trư này rất bổ, tốt nhất là cắt luôn nướng luôn. Tiểu nhân đưa một con vào phòng lão nhân gia, sáng sớm mai lão nhân gia người cứ cắt một miếng nướng ăn, ăn không hết thì bảo nhà bếp đem muối”.
Vi Tiểu Bảo biết y ắt có thâm ý, bèn nói “Ngươi chu đáo quá. Vậy thì đi theo ta”. Tiền lão bản để lại một con heo trong trù phòng, con kia thì khiêng tới phòng Vi Tiểu Bảo. Phòng ở của thái giám Quản sự Ngự thiện phòng ở cạnh ngự trù, con heo kia vừa được khiêng vào phòng, Vi Tiểu Bảo sai tiểu thái giám đưa bọn người làm ra trù phòng chờ, đợi ba người ra xong, bèn đóng cửa lại.
Tiền lão bản hạ giọng nói “Vi Hương chủ, trong phòng không có ai chứ?”, Vi Tiểu Bảo lắc lắc đầu. Tiền lão bản khom xuống nhẹ nhàng lật con heo lại, chỉ thấy trên bụng heo có vết mổ, có mấy mảnh da heo dán ngang che lên. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Trong bụng con heo này nhất định có giấu vật gì cổ quái, hay là binh khí, Thiên Địa hội muốn giết người gây náo loạn trong hoàng cung chăng?”, bất giác tim đập thình thịch. Quả nhiên thấy Tiền lão bản xé da heo, hai tay phanh bụng heo, nhẹ nhàng ôm một cái bọc cuốn tròn đem ra.
Vi Tiểu Bảo la hoảng một tiếng “Ối” nguyên là y ôm ra một người.
Tiền lão bản đặt người ấy xuống đất. Chỉ thấy người ấy thân hình gầy nhỏ, trên đầu có một mớ tóc dài, là một thiếu nữ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trên người áo quần phong phanh, hai mắt nhắm nghiền, không hề động đậy, chỉ có lồng ngực khẽ nhô lên hụp xuống.
Vi Tiểu Bảo rất kinh ngạc, hạ giọng hỏi “Tiểu cô nương này là ai? Ngươi mang cô ta tới đây làm gì?”. Tiền lão bản nói “Đây là quận chúa của Mộc vương phủ”. Vi Tiểu Bảo càng kinh ngạc, hai mắt tròn xoe hỏi “Quận chúa của Mộc vương phủ à?”. Tiền lão bản nói “Đúng thế, là em ruột của tiểu công gia Mộc vương phủ. Họ bắt Từ tam ca thì chúng ta bắt vị quận chúa nương nương này làm con tin, để họ không dám động tới một sợi lông của Từ tam ca”. Vi Tiểu Bảo vừa sợ vừa mừng, nói “Diệu kế, diệu kế! Làm thế nào mà bắt được thị thế?”.
Tiền lão bản nói “Hôm qua Từ Thiên Xuyên Từ tam ca bị người ta bắt đi, Vi Hương chủ dẫn các vị ca ca hai lần tới Dương Liễu Hồ đồng nói lý, thuộc hạ bèn đi nghe ngóng tin tức, muốn biết người Mộc vương phủ ngoài Dương Liễu Hồ đồng còn có nơi ở khác không, Từ tam ca có phải bị họ giam ở đó không, muốn biết họ còn có ai ở kinh thành không rồi sẽ thực sự động thủ, thì chúng ta có thể yên tâm vài phần. Nghe ngóng một phen, hà, người Mộc vương phủ tới kinh quả thật không ít, là tiểu công gia của Mộc gia ra mặt, suất lãnh khá nhiều cao thủ trong vương phủ”. Vi Tiểu Bảo cau cau mày nói “Con mẹ nó! Thanh Mộc đường chúng ta có bao nhiêu huynh đệ ở kinh? Có đủ để mười người đánh một người của họ không?”. Tiền lão bản nói “Vi Hương chủ không cần lo lắng. Mộc vương phủ tới Bắc Kinh lần này không phải để đánh nhau với Thiên Địa hội chúng ta. Nguyên là Ngô Ứng Hùng con trưởng tên đại Hán gian Ngô Tam Quế đã tới kinh thành”.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói “Mộc vương phủ định hành thích thằng tiểu Hán gian họ Ngô ấy phải không?”. Tiền lão bản nói “Đúng thế. Vi Hương chủ đoán việc như thần. Đại Hán gian, tiểu Hán gian ở Vân Nam thì không động thủ được, chứ rời khỏi Vân Nam là có cơ hội có thể lợi dụng. Nhưng thằng tiểu Hán gian ấy tự nhiên đã đề phòng cẩn mật, chung quanh có không ít cao thủ hộ vệ, muốn giết y cũng không phải dễ. Người trong Mộc vương phủ quả nhiên còn có chỗ ở khác, thuộc hạ qua đó điều tra thì họ đều không có nhà, trong nhà cũng không có dấu vết gì của Từ tam ca, chỉ có con a đầu này và hai a hoàn hầu hạ, thật là cơ hội tốt khó có...”.
Vi Tiểu Bảo nói “Lúc ấy ngươi bèn thuận tay dắt dê, lật tay trói heo, bắt thị chứ gì?”. Tiền lão bản cười khẽ nói “Đúng thế. Tiểu cô nương này còn nhỏ tuổi, Mộc vương phủ lại coi thị như phượng hoàng, chỉ cần vị tiểu quận chúa này trong tay chúng ta thì Từ tam ca sẽ vững như Thái Sơn, không sợ gì họ không hầu hạ chu đáo”. Vi Tiểu Bảo nói “Công lao này của Tiền đại ca rất lớn”. Tiền lão bản nói “Đa tạ Vi Hương chủ khen ngợi”. Vi Tiểu Bảo nói “Chúng ta bắt được tiểu quận chúa rồi, sẽ làm gì nữa?”. Nói tới đó nhìn thiếu nữ đang nằm dưới đất mấy cái, nghĩ thầm “Con nhãi này xinh đẹp thật”.
Tiền lão bản nói “Chuyện này nói lớn không phải lớn, nói nhỏ không phải nhỏ, còn phải chờ Vi Hương chủ nghĩ cách xử trí”.
Vi Tiểu Bảo trầm ngâm nói “Theo ngươi thì nên xử trí thế nào?”. Tuy y sống với người trong Thiên Địa hội chưa lâu nhưng đã hiểu tính nết của họ. Những người này ngoài miệng tôn xưng mình là Hương chủ, luôn miệng nói chờ Hương chủ sai bảo vân vân, nhưng thật ra trong bụng ai cũng đã có chủ ý, chỉ cần mình tán đồng thì sẽ trút hết lên đầu Vi Hương chủ, về sau họ sẽ không phải chịu trách nhiệm. Cách đối phó của y là hỏi ngược lại một câu “Theo ngươi thì nên xử trí thế nào?”.
Tiền lão bản nói “Trước mắt chỉ có cách giấu vị quận chúa này ở một nơi chắc chắn, cho người của Mộc vương phủ tìm không được. Lần này người Mộc gia tới kinh thành quả thật không ít, tuy nói là để giết thằng tiểu Hán gian Ngô Ứng Hùng, nhưng chúng ta đã giết người của họ. Từ đại ca lại bị họ bắt đi, lần này mỗi chỗ trú ẩn của Thiên Địa hội chúng ta nhất định đều bị họ bám riết, chúng ta đi tiểu một lần, đánh rắm một cái e là người của Mộc vương phủ cũng biết”.
Vi Tiểu Bảo phì cười một tiếng, cảm thấy Tiền lão bản ăn nói rất buồn cười, rất hợp tính mình, cười nói “Tiền đại ca, chúng ta ngồi xuống thong thả bàn bạc”. Tiền lão bản nói “Vâng vâng, đa tạ Vi Hương chủ”, rồi ngồi xuống một cái ghế, nói tiếp “Thuộc hạ giấu tiểu quận chúa vào bụng heo mang vào cung, một là để qua mặt đám thị vệ trùng trùng lớp lớp tra xét, hai là để che giấu tai mắt của người trong Mộc vương phủ. Con bà nó, chỉ e thủ hạ của Mộc công gia quả thật có nhân vật lợi hại, không thể không đề phòng. Nếu không giấu tiểu quận chúa trong cung, thì thật khó bảo đảm không bị họ cướp lại”.
Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi nói phải giấu tiểu quận chúa trong cung à?”.
Tiền lão bản nói “Thuộc hạ cũng không dám nói thế, tất cả chỉ cậy vào Vi Hương chủ làm chủ. Giấu trong cung đương nhiên là nơi chắc chắn nhất trên đời, cao thủ của Mộc vương phủ có nhiều hơn cũng không địch nổi thị vệ trong đại nội. Tiểu quận chúa ở trong hoàng cung, đừng nói họ không ngờ tới, không tìm ra, mà cho dù có biết cũng làm sao đủ sức xông vào hoàng cung cứu người? Họ mà có thể xông vào hoàng cung cứu người thì cũng có thể bắt cóc cả hoàng đế Thát Đát. Trên đời quyết không có chuyện ấy được. Có điều thuộc hạ lớn mật làm càn, không thỉnh thị Vi Hương chủ trước, cứ đưa tiểu quận chúa vào cung, khiến Vi Hương chủ thêm nguy hiểm phiền phức, quả thật vô cùng đáng chết”.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Người thì ngươi đã đem vào rồi, ngươi tự nói là đáng chết mà vẫn chưa chết. Giấu tiểu quận chúa trong cung quả là kế hay, người của Mộc vương phủ một là không ngờ tới, hai là không cứu được. Ngươi lớn mật làm càn, chẳng lẽ ta nhỏ mật à?”. Bèn cười nói “Kế này rất hay, cứ để tiểu quận chúa ở đây là được”.
Tiền lão bản nói “Vâng, vâng, Vi Hương chủ nói chuyện này làm được thì nhất định là làm được. Thuộc hạ còn nghĩ sắp tới khi việc đã xong, vẫn phải trả lại tiểu quận chúa cho họ. Họ biết được trong thời gian ấy quận chúa nương nương ở trong cung, cũng không làm nhục thân phận của thị, chứ nếu nhốt dưới địa lao trong phòng mổ heo của tiểu hiệu, ngửi mùi máu bò máu heo tanh tưởi, thì không khỏi có lỗi với người ta”.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Thì hàng ngày cứ cho thị ăn Phục linh, Đãng sâm, Hoa điêu, trứng gà là xong”.
Tiền lão bản cười ha hả một tiếng rồi nói “Mà nói lại thì tiểu quận chúa tuy còn nhỏ tuổi nhưng vẫn là con gái, ở chung với mấy người đàn ông thối tha như bọn ta về thanh danh cũng không khỏi có chỗ quan ngại, chứ ở chung với Vi Hương chủ thì không hề gì”. Vi Tiểu Bảo chợt sửng sốt hỏi “Tại sao thế?”. Tiền lão bản nói “Vi Hương chủ cũng còn nhỏ tuổi, huống chi lại là... huống chi lại làm việc trong cung, tự nhiên... tự nhiên không có chuyện gì”, lời lẽ ấp a ấp úng, như có điều không tiện nói ra.
Vi Tiểu Bảo thấy y nét mặt nhăn nhó, ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra “Té ra ngươi nói ta là thái giám, vì thế giao tiểu quận chúa cho ta canh giữ thì không quan ngại tới thanh danh của thị. Ngươi vẫn không biết thái giám ta là hàng giả”. Chỉ vì y không phải là thái giám thật, nên phải ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ra, nếu không Tiền lão bản nói một câu y đã hiểu ngay.
Tiền lão bản hỏi “Phòng ngủ của Vi Hương chủ trong này phải không?”, Vi Tiểu Bảo gật gật đầu. Tiền lão bản cúi xuống bế tiểu quận chúa lên bước vào trong đặt lên giường. Trong phòng vốn có một cái giường lớn, một cái giường nhỏ, sau khi Hải Đại Phú chết, Vi Tiểu Bảo đã sai khiêng cái giường nhỏ đi. Y có quá nhiều chuyện bí mật, nên không muốn tiểu thái giám ở trong nhà hầu hạ.
Tiền lão bản nói “Lúc thuộc hạ mang tiểu quận chúa vào cung đã điểm vào huyệt Thần đường, Dương cương trên lưng thị, còn điểm vào huyệt Thiên trụ sau đầu để thị không thể động đậy, không nói ra tiếng. Vi Hương chủ muốn cho thị ăn cơm thì cứ giải khai huyệt đạo, có điều tốt nhất nên điểm vào huyệt Hoàn khiêu trên đùi thị trước, để thị khỏi chạy trốn. Người của Mộc vương phủ võ công cực cao, vị tiểu cô nương này cũng biết ít nhiều võ công, cho nên không thể không đề phòng”.
Vi Tiểu Bảo định hỏi y huyệt Thần đường, huyệt Hoàn khiêu ở đâu, điểm huyệt giải huyệt thế nào, nhưng lại xoay chuyển ý nghĩ, mình là Hương chủ Thanh Mộc đường, lại là đệ tử của Tổng đà chủ, mà ngay việc điểm huyệt giải huyệt cũng không biết, há lại không khiến bọn thuộc hạ coi thường sao? Mà đối phó với một tiểu cô nương cũng không phải chuyện khó, bèn gật đầu nói “Biết rồi”.
Tiền lão bản nói “Xin Vi Hương chủ cho mượn thanh đao”. Vi Tiểu Bảo nghĩ “Ngươi mượn đao làm gì?”, rồi rút thanh chủy thủ trong ống giày ra đưa cho y. Tiền lão bản đón lấy, rạch một nhát lên lưng con heo, không ngờ lưỡi chủy thủ vô cùng sắc bén, ngập tới tận chuôi. Tiền lão bản giật mình khen “Kiếm tốt quá!”, rồi cắt hai miếng thịt thăn, hai chân giò trước, nói “Vi Hương chủ giữ lại nướng ăn, còn bao nhiêu thì sai các tiểu công công mang xuống trù phòng thôi. Bây giờ thuộc hạ cáo từ, chuyện trong hội sẽ tùy thời tới bẩm báo với Vi Hương chủ”.
Vi Tiểu Bảo đón lấy thanh chủy thủ, nói “Được!”, rồi nhìn tiểu quận chúa trên giường một cái nói “Con nhãi này ngủ ngon thật”. Y vốn định nói “Tiểu cô nương này mà nấn ná ở đây lâu quá thì rất nguy hiểm, nếu bị người ta phát giác thì rất rắc rối”, nhưng lại nghĩ anh hùng hảo hán trong Thiên Địa hội há lại sợ nguy hiểm sao? Câu ấy mà nói ra, thì không khỏi bị người ta coi thường.
Đợi Tiền lão bản qua trù phòng, Vi Tiểu Bảo vội cài then cửa, lại ra xem xét cửa sổ, thấy không có khe hở nào mới ngồi xuống cạnh giường nhìn tiểu quận chúa, chỉ thấy nàng đang mở to hai mắt nhìn nhìn lên nóc phòng, thấy Vi Tiểu Bảo bước qua vội nhắm mắt lại. Vi Tiểu Bảo cười nói “Ngươi không nói được, không động đậy được, nằm yên ở đây, không gì ngoan bằng”. Nhìn thấy quần áo trên người nàng cũng không dơ bần, nghĩ chắc Tiền lão bản đã rửa bụng con heo rất sạch, không còn một chút huyết tích, lúc ấy kéo chăn đắp lên người nàng, chỉ thấy nàng da mặt trắng bệch không có chút huyết sắc, hai hàng mi dài không ngừng rung động, có lẽ trong lòng vô cùng sợ hãi, bèn cười nói “Ngươi không cần sợ, ta không giết ngươi đâu, qua vài hôm sẽ thả ngươi ra thôi”.
Tiểu quận chúa mở mắt ra nhìn y một cái rồi vội vàng nhắm lại.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Mộc vương phủ ngươi trên giang hồ oai phong ghê gớm, hôm trước trên đường Tô Bắc gã Bạch Hàn Tùng trong phủ ngươi vênh váo không coi lão tử ra gì, đến nay lại không phải chết dưới tay thuộc hạ của ta sao. Con bà nó...”. Nghĩ tới đó đưa tay ra nhìn, thấy trên cổ tay còn một vòng tím bầm chưa tan, vẫn hơi ê ầm, nghĩ thầm “Bạch Hàn Phong anh trai bị giết, không có chỗ nào trút giận, bẻ tay lão tử suýt gãy xương. Thật không ngờ quận chúa nương nương của Mộc vương phủ lại rơi vào tay mình, lão tử muốn đánh thì đánh, muốn chửi thì chửi, ngươi cũng không thể nhúc nhích nửa phân, hô hô, hô hô!”. Nghĩ tới chỗ đắc ý, không kìm được cười thành tiếng. Tiểu quận chúa nghe tiếng cười, liền mở mắt ra xem y cười gì.
Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi là quận chúa nương nương, rất hay ho, có phải không? Con bà ngươi, lão tử không coi ngươi ra gì đâu!”. Rồi bước lên nắm tai nàng kéo ba cái, lại véo mũi nàng hai cái, hô hô cười rộ.
Tiểu quận chúa hai mắt ứa lệ, hai hàng nước mắt chảy xuống. Vi Tiểu Bảo chửi “Không được khóc! Lão tử bảo ngươi không được khóc là không được khóc!”. Nước mắt tiểu quận chúa chảy xuống càng nhiều, Vi Tiểu Bảo chửi “Bà già độc ác, con nhãi con thối tha, ngươi còn cứng đầu à! Mở mắt ra, nhìn ta đây này!”.
Tiểu quận chúa hai mắt càng nhắm chặt. Vi Tiểu Bảo nói “Hô, ngươi tưởng đây là Mộc vương phủ à, con bà ngươi, bốn đại gia tướng Lưu Bạch Phương Tô trong nhà ngươi có cái gì hay ho con mẹ nó, rốt lại cũng có ngày gặp phải lão tử, sẽ chém từng đứa từng đứa thành thịt băm”. Rồi cao giọng quát “Ngươi có mở mắt ra không?”. Tiểu quận chúa lại cố sức nhắm nghiền hai mắt. Vi Tiểu Bảo nói “Được, ngươi không muốn mở mắt, vậy thì cần hai tròng mắt thối tha ấy làm gì? Chẳng bằng khoét đi để lão tử nhắm rượu”, rồi nhấc thanh chủy thủ lên, để ngang lưỡi đao liếc lên da mắt nàng mấy nhát. Tiểu quận chúa toàn thân run lên, nhưng vẫn không mở mắt ra.
Vi Tiểu Bảo không biết làm sao, bèn nói “Ngươi không mở mắt ra, nhưng ta cứ muốn ngươi mở mắt ra, hai chúng ta cứ chờ đấy, xem quận chúa nương nương ngươi lợi hại hay thằng tiểu lưu manh, tiểu khiếu hóa ta lợi hại. Ta cứ tạm thời không khoét mắt ngươi, khoét đi thì kể như ngươi thắng, vĩnh viễn không thể nhìn ta nữa. Ta cứ lấy mũi dao chạm khắc lên mặt ngươi, má trái khắc một con rùa đen nhỏ, má phải khắc một bãi cứt trâu. Đến khi liền da thành sẹo rồi, lúc ngươi ra ngoài đường, hàng ngàn hàng vạn người sẽ vây quanh giương kính Tây dương lên, mọi người đều nói: Đẹp quá, đẹp quá, tới đây mà xem người đẹp nhỏ trong Mộc vương phủ này, trên má trái có một con rùa đen, trên má phải có một bãi cứt trâu. Rốt lại ngươi có mở mắt ra không?”.
Tiểu quận chúa toàn thân không thể động đậy, chỉ có thể tùy ý nhắm mở hai mắt, nghe Vi Tiểu Bảo nói thế, mắt càng nhắm nghiền.
Vi Tiểu Bảo nói một mình “Té ra con đĩ thối tha này hiềm vì mặt thị không đẹp, muốn mình trang điểm cho. Được, mình cứ trổ một con rùa đen trước đã!”. Rồi mở nắp nghiên trên bàn mài mực, cầm bút chấm vào. Những bút nghiên này là của Hải lão công, Vi Tiểu Bảo cả đời chưa từng cầm tới quản bút, lúc ấy cầm bút như cầm đũa, vẽ một con rùa đen lên mặt tiểu quận chúa.
Vi Tiểu Bảo nói “Ta cứ dùng bút vẽ trước rồi sẽ dùng dao khắc, cũng như người ta khắc con dấu vậy. Đúng, đúng, quận chúa nương nương, chúng ta khắc xong, ta sẽ dắt ngươi ra phố lớn ở Trường An Môn, rao lớn: Có vị khách quan nào muốn in rùa đen không? Ba đồng một tờ! Ta sẽ bôi mực đen lên mặt ngươi, ai đưa ba đồng thì ta lấy một tờ giấy trắng in lên mặt ngươi một cái là có một con rùa đen, rất là mau lẹ! Mỗi ngày chắc chắn có thể in được một trăm tờ, được ba trăm đồng tiền đồng, cũng đủ tiêu rồi”.
Y vừa vẽ nguệch ngoạc vừa nhìn trộm tiểu quận chúa, thấy nàng lông mi không ngừng rung rung, rõ ràng vừa tức giận vừa sợ hãi. Y vô cùng đắc ý, nói “Ờ, má phải khắc một bãi cứt trâu, nhưng không ai lại bỏ tiền ra mua cứt trâu, không bằng cứ khắc một con heo mập, vừa mập vừa ngu, làm ăn nhất định rất khá”. Rồi nhấc bút lên, nguệch ngoạc lên má phải của nàng một hồi, đúng là vẽ ra một con vật có bốn cái chân một cái đuôi, nhưng không biết là giống con mèo hay con chó. Y buông bút xuống, cầm một con dao rọc giấy bằng bạc lên, khẽ đặt mũi nhọn lên mặt tiểu quận chúa, quát “Ngươi mà không mở mắt ra, thì ta khắc đấy! Ta cứ khắc con rùa đen trước, còn con heo mập thì chưa khắc vội”.
Tiểu quận chúa nước mắt như suối nhưng vẫn không chịu mở mắt ra. Vi Tiểu Bảo không biết làm sao, nhưng không chịu thua, khẽ rạch mũi dao vài đường lên mặt nàng. Mũi dao thật ra rất cùn, da mặt tiểu quận chúa tuy mịn màng song không hề bị thương, nhưng nàng hoảng sợ, chỉ cho là kẻ ác đã dùng đao chạm trổ lên mặt mình, khí uất xông lên, lập tức ngất đi.
Vi Tiểu Bảo thấy thần sắc của nàng khác lạ, sợ nàng bị hăm dọa sợ quá đã chết, giật nảy mình, đưa tay vào dưới mũi nàng, may là vẫn còn thở, liền nói “Con đĩ con thối tha giả chết à?”, ngẫm nghĩ “Ngươi chết cũng không mở mắt ra, chẳng lẽ ta chịu thua ngươi sao? Chúng ta cưỡi lừa xem hát, cứ đợi đấy, Vi Tiểu Bảo không chịu thua con đĩ con thối tha ngươi đâu”. Rồi lấy ra một cái khăn ướt lau mực trên mặt nàng, lau đi lau lại ba lần mới sạch. Chỉ thấy nàng mày nhạt mi dài, miệng nhỏ mũi cao, dung mạo xinh đẹp, bèn nói một mình “Ngươi là quận chúa nương nương, trong lòng nhất định coi thường tiểu thái giám ta, ta cũng coi thường ngươi, mọi người còn chưa hòa sao?”.
Qua một lúc, tiểu quận chúa từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra, chợt thấy hai con mắt của Vi Tiểu Bảo cách mắt nàng không đầy một thước, đang trừng trừng trợn trợn nhìn nàng, bất giác hoảng sợ, vội nhắm mắt lại.
Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ, nói “Cuối cùng ngươi đã mở mắt ra nhìn ta rồi, là lão tử thắng, có đúng không?”. Y cảm thấy mình thắng, trong lòng cao hứng, chỉ là tiểu quận chúa không nói được, không khỏi có chỗ mất vui, muốn giải huyệt cho nàng nhưng không biết cách, bèn nói “Ngươi bị người ta điểm huyệt, nếu không giải được thì không thể ăn cơm, há không chết đói sao? Ta định giải huyệt cho ngươi, có điều cách giải huyệt trước kia đã học qua nhưng bây giờ lại quên rồi. Ngươi biết cách không? Nếu không biết thì cứ đờ ra không động đậy, nếu biết thì chớp mắt ba cái”.
Y đưa mắt nhìn tiểu quận chúa, chỉ thấy mi mắt nàng không hề động đậy, qua một lúc đột nhiên từ từ chớp mắt ba cái.
Vi Tiểu Bảo cả mừng, nói “Ta cứ nói người trong Mộc vương phủ đã là họ Mộc thì nhất định người nào cũng là khúc gỗ, ngu ngu ngốc ngốc, cái gì cũng không biết, té ra khúc gỗ nhỏ nhà ngươi còn biết giải huyệt”. Bèn bế nàng ra đặt ngồi vào ghế, nói “Ngươi nhìn đây, ta sẽ chỉ vào các bộ vị trên người ngươi, nếu chỉ đúng thì ngươi chớp mắt ba cái, không đúng thì ngươi cứ mở to mắt không được động đậy. Ta tìm được bộ vị giải huyệt, sẽ giải khai huyệt đạo cho ngươi, có hiểu không? Nếu hiểu thì chớp mắt đi”. Tiểu quận chúa liền chớp mắt ba cái.
Vi Tiểu Bảo gật đầu nói “Tốt lắm! Ta chỉ đây”. Vi Tiểu Bảo đưa tay chỉ vào ngực phải nàng, hỏi “Chỗ này phải không?”. Tiểu quận chúa lập tức đỏ bừng mặt, hai mắt mở to, đâu dám chớp một cái? Vi Tiểu Bảo lại chỉ vào ngực trái nàng, hỏi “Chỗ này phải không?”. Tiểu quận chúa mặt càng đỏ hơn, mắt mở lâu quá nhịn không được chớp chớp. Vi Tiểu Bảo cao giọng nói “À, té ra là chỗ này!”. Tiểu quận chúa vội mở to mắt, vừa xấu hổ vừa hoảng hốt. Hai người đều mười bốn mười lăm tuổi, về chuyện nam nữ như biết mà không phải là biết, nhưng con gái sớm biết việc người hơn, Vi Tiểu Bảo lại lớn lên trong kỹ viện, bình thời đã nhiều lần nhìn thấy cử chỉ ngả ngớn của khách chơi và kỹ nữ, tuy không hiểu rõ, nhưng vẫn biết những hành động như thế rất là thỏa đáng.
Vi Tiểu Bảo thấy nàng phát hoảng, đắc ý nghênh ngang, cảm thấy nỗi nhục ở Dương Liễu Hồ đồng hôm qua đến lúc ấy đều đã được báo thù tiết hận. Y chỉ chỏ khắp người tiểu quận chúa, tiểu quận chúa liều mạng mở to mắt không dám chớp, chỉ sợ không cẩn thận chớp mắt một cái thì có chuyện lớn xảy ra, không bao lâu trên đầu mũi đã lấm tấm mồ hôi. May là lúc ấy ngón tay Vi Tiểu Bảo chỉ vào nách trái nàng, đó đúng là chỗ giải khai huyệt đạo, vội vàng chớp mắt ba cái, trong lòng chợt trút được gánh nặng, thở ra một hơi.
Vi Tiểu Bảo nói “Hô hô, quả nhiên là chỗ này, lão tử cũng không phải không biết, chỉ là trí nhớ kém cỏi, nhất thời chợt quên mất”. Nghĩ thầm “Giải khai huyệt đạo cho thị xong, không biết thị võ công ra sao, nếu con a đầu này ra tay đánh người thì cũng phiền lắm”. Bèn quay vào lấy hai sợi dây lưng trói chặt hai chân nàng, lại buộc hai tay nàng vào lưng ghế phía sau.
Tiểu quận chúa không biết y muốn hành hạ thế nào, trên mặt không giấu được vẻ vô cùng hoảng sợ. Vi Tiểu Bảo cười nói “Ngươi sợ ta, có phải không? Ngươi đã sợ thì lão tử sẽ giải khai huyệt đạo cho ngươi”, rồi đưa tay vào nách trái nàng gãi nhẹ mấy cái.
Tiểu quận chúa nhột không sao chịu nổi, nhưng lại không sao động đậy, mặt lại đỏ bừng lên.
Vi Tiểu Bảo nói “Chuyện điểm huyệt giải huyệt, ta vốn coi như trò chơi, chỉ có điều lão tử gần đây quá bận rộn, chuyện nhỏ mọn này cũng không để ý nên quên gần hết. Có phải giải huyệt như thế này không?”, nói xong day vào nách nàng mấy cái.
Tiểu quận chúa lại thấy vô cùng nhột nhạt, trên mặt hơi có vẻ tức giận.
Vi Tiểu Bảo nói “Đây là thủ pháp giải huyệt cao thâm thượng thừa của ta. Thủ pháp thượng thừa dùng với hạng người thượng thừa mới được. Con nha đầu ngươi không phải là hạng người thượng thừa, dùng thủ pháp hạng nhất với ngươi không có chút hiệu quả nào. Được, ta thử dùng thủ pháp hạng hai xem sao”, rồi đưa tay xỉa vào nách nàng mấy cái.
Tiểu quận chúa vừa đau vừa nhột, nước mắt lại vòng quanh.
Vi Tiểu Bảo nói “Hừ, thủ pháp hạng hai cũng không được, chẳng lẽ ngươi là a đầu hạng ba à? Không còn cách nào, đành phải dùng thủ pháp hạng ba vậy”, rồi xòe tay vỗ vào nách nàng một hồi, vẫn không có kết quả gì.
Điểm huyệt là công phu thượng thừa trong võ học. Người võ công rất cao thâm, qua sự chỉ điểm của bậc danh sư, khổ luyện vài năm mới bắt đầu có thành tựu. Giải huyệt và điểm huyệt là hai mặt của một việc, biết điểm huyệt mới có thể giải huyệt, nhận huyệt đã phải chính xác, kình lực trên ngón tay lại cần phải có nội công gồm đủ cương nhu mới có thể phong tỏa hay giải khai huyệt đạo của người khác. Vi Tiểu Bảo đã không có nội công, lại chưa từng luyện qua cách thức điểm huyệt giải huyệt, thì làm sao có thể giải khai huyệt đạo cho tiểu quận chúa?
Đánh vỗ không được, lại đổi qua cấu, cấu cũng không được, đành đổi qua véo. Tiểu quận chúa vừa giận vừa hoảng, nhịn không được nước mắt ròng ròng. Vi Tiểu Bảo lúc ấy không có ý hành hạ nàng, nhưng bận rộn suốt nửa ngày vẫn không giải khai được huyệt đạo cho nàng, toát cả mồ hôi trán, không khỏi thẹn quá hóa giận, nói “Ngay thủ pháp hạng tám ta cũng đã sử dụng, nhưng cũng như chuột kéo rùa, không làm được gì, chẳng lẽ ngươi là a đầu hạng chín sao? Lão tử là người rất có thân phận, rất có lai lịch, quyết không chịu sử dụng võ công hạng chín. Xem ra người trong Mộc vương phủ các ngươi đều là khúc gỗ mục con mẹ nó, đầu gỗ óc gỗ, vô tri vô giác. Ta nói với ngươi, bây giờ ta không kể tới thân phận nữa, cứ dùng võ công hạng chín thử với loại đĩ con hạng chín nhà ngươi vậy”.
Lúc ấy y cong ngón tay giữa, dùng ngón cái đè chặt, dùng sức búng vào dưới nách tiểu quận chúa, nói “Đây là Búng hoa bông”, rồi hát “Phách phách phách, búng hoa bông. Hoa bông thối, rang đậu đen. Đậu đen cháy, giã hồ tiêu. Hồ tiêu cay, dựng bảo tháp. Bảo tháp nhọn, đâm lên trời. Trời đổ mưa, đất trơn lùi. Trơn ngã thằng Cả tổ tiên mười bảy mười tám đời nhà Mộc vương phủ đầu gỗ óc gỗ, đầu chó óc chó nhà ngươi”.
Y nói một câu thì búng một cái, búng liên tiếp mười mấy cái, nói tới chữ “ngươi” thì tiểu quận chúa “òa” một tiếng khóc rống lên.
Vi Tiểu Bảo cả mừng nhảy bật lên, nhảy nhót cười nói “Ta nói nhé, té ra tiểu a đầu trong Mộc vương phủ quả nhiên là đồ hạng chín, không dùng võ công hạng chín đối phó không xong”.
Tiểu quận chúa khóc nói “Ngươi... ngươi... mới là hạng hạng hạng... hạng chín”, thanh âm trong trẻo yêu kiều, mang theo khẩu âm Vân Nam thánh thót, quả thật dễ nghe không sao nói xiết.
Vi Tiểu Bảo bóp cổ họng, nhại giọng nàng nói “Ngươi... ngươi... mới là hạng hạng hạng... hạng chín”, nói xong hô hô cười rộ.
Nguyên là y co ngón tay búng bừa, đều trúng vào huyệt Dịch uyên dưới nách tiểu quận chúa. Huyệt Dịch uyên thuộc Túc Thiếu dương đảm kinh, ở dưới nách ba thốn. Các huyệt trên đầu người ta như Ty không trúc, Dương bạch, Lâm khấp đều thuộc kinh mạch này. Y nào cào nào véo, nào đánh nào búng vào huyệt Dịch uyên, thủ kình tuy không đủ nhưng làm một hồi lâu thì các huyệt trên đầu tiểu quận chúa đều hoạt động, nói chuyện không còn bị trở ngại nữa.
Vi Tiểu Bảo thấy rõ ràng đã giải khai huyệt được huyệt đạo cho tiểu quận chúa, mừng rỡ khôn xiết, lòng thù hận đối với Mộc vương phủ đã tiêu tan quá nửa, nói “Ta đói rồi, nghĩ chắc ngươi cũng không no, để ta lấy cho ngươi cái gì ăn đã”. Y vốn tham ăn, lại là người đứng đầu Thượng thiện giám, đám thái giám thuộc hạ nịnh nọt y, dặn trù phòng hàng ngày đưa tới các thức điểm tâm tươi mới ngon lành. Y hàng ngày chơi rong ngoài phố, các thức bánh trái kẹo mứt trên phố cũng cứ thấy là mua, vì thế trong phòng đầy những vò, hủ, giỏ, hộp đựng đủ thứ kẹo bánh linh tinh. Một thiếu niên mười mấy tuổi, trong tay có mấy mươi vạn lượng bạc, bình sinh lại là kẻ bừa bãi phung phí, lẽ nào lại không mua đủ thứ kẹo bánh linh tinh?
Y lấy bánh kẹo ra, nói “Đây là bánh đậu xanh mai côi, ngươi ăn thử một cái xem”, tiểu quận chúa lắc lắc đầu. Vi Tiểu Bảo lấy ra một cái hộp, mở nắp ra nói “Đây là oản đậu vàng nổi tiếng ở Bắc Kinh, chỗ Vân Nam các ngươi nhất định không có, ăn một cái nhé!”, tiểu quận chúa lại lắc lắc đầu. Vi Tiểu Bảo muốn khoe khoang, đem các thức bánh trái kẹo mứt ra chất đầy trên bàn, nói “Ngươi nhìn xem, ta có nhiều thức ăn ngon lành không? Cho dù ngươi là quận chúa trong Mộc vương phủ thì có quá nửa là trước nay cũng chưa từng ăn qua bấy nhiêu thức ăn thế này. Nếu ngươi không thích ăn đồ ngọt, thì cứ ăn thử bánh cuốn dầu thông của trù phòng bọn ta, vừa thơm vừa béo, trên đời ít có. Ngay hoàng thượng cũng thích ăn, ngươi cứ ăn thử một cái, đảm bảo ngươi sẽ thích”.
Tiểu quận chúa lại lắc lắc đầu. Vi Tiểu Bảo liên tiếp mang ra bảy tám món bánh mứt ngon nhất, nhưng tiểu quận chúa vẫn cứ lắc đầu.
Đến lúc ấy Vi Tiểu Bảo khí tức xông lên, chửi “Con đĩ thối tha, mồm mép cứ điêu như thế, cái này không ăn, cái kia không ăn, rốt lại ngươi đòi ăn cái gì hả?”. Tiểu quận chúa nói “Ta... ta không ăn gì cả...”, chỉ nói một câu rồi nức nức nở nở bật khóc. Vi Tiểu Bảo thấy nàng khóc lại mềm lòng, nói “Ngươi không ăn gì cả, lại không chết đói sao?”. Tiểu quận chúa nói “Ta... ta thà chịu chết đói”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta thì không tin ngươi thà chịu chết đói”.
Đúng lúc ấy, ở ngoài có người gõ cửa khe khẽ.
Vi Tiểu Bảo biết là tiểu thái giám đưa cơm tới, sợ tiểu quận chúa kêu ầm lên làm kinh động người ngoài, bèn lấy một cái khăn tay buộc chặt miệng nàng rồi mới ra mở cửa, dặn tiểu thái giám “Hôm nay ta muốn ăn cơm Vân Nam, ngươi bảo trù phòng nấu đưa tới đây ngay”, tiểu thái giám vâng dạ rồi đi.
Vi Tiểu Bảo bưng mâm cơm vào phòng, cởi cái khăn bịt miệng tiểu quận chúa ra, ngồi xuống trước mặt nàng cười nói “Ngươi không ăn nhưng ta thì phải ăn. Ờ, đây là thịt bò lụi tương, đây là cá nấu hèm, đây là thịt băm tỏi, còn có nem Trấn Giang, chạo tôm càng xanh, bát canh chân gà này đúng là ngon không gì sánh bằng. Ngon thật, ngon thật!”. Y múc canh ra húp, cố ý chẹp chẹp thành tiếng, lúc đưa mắt nhìn trộm tiểu quận chúa, chỉ thấy nàng nước mắt thánh thót rơi xuống, không hề có vẻ thèm thuồng.
Đến lúc ấy Vi Tiểu Bảo vẫn còn hứng thú trêu ghẹo, nghênh ngang nói “Té ra tiểu a đầu hạng chín chỉ thích ăn cá ươn, thịt thối, trứng gà ung hạng chín. Những thức ăn bánh kẹo ngon lành này của ta vốn là để người thượng đẳng hạng nhất ăn. Để ta bảo người lấy một ít cá ươn, thịt thối, trứng gà ung, đậu hủ thiu cho ngươi ăn”. Tiểu quận chúa nói “Ta không ăn trứng gà ung, đậu hủ thiu”. Vi Tiểu Bảo gật đầu nói “À, té ra ngươi thích ăn cá ươn, thịt thối”. Tiểu quận chúa nói “Ngươi chỉ thích nói bậy. Ta cũng không ăn cá ươn, thịt thối”.
Vi Tiểu Bảo gắp mấy miếng chạo tôm, ăn một cái nem, lớn tiếng khen “Ngon quá!”. Thấy tiểu quận chúa thủy chung vẫn không động tâm, bèn buông đũa xuống, trong bụng thầm tính toán làm thế nào để nàng mở miệng xin mình cho ăn.
Qua một lúc, tiểu thái giám lại đưa cơm tới, nói “Quế công công, nhà bếp dặn tiểu nhân bẩm lại với công công, món canh Quá kiều mễ tuyến này nóng lắm, nhìn thì không thấy bốc hơi chứ thật ra đang sôi đấy. Món chân giò sấy Tuyên Thành này nướng với Tiền liên tử tẩm đường, gấp quá có khi chưa thật mềm, xin công công bỏ qua. Món này là gỏi đen Vân Nam. Đĩa này là khô cá công ở Nhĩ Hải Đại Lý, tuy không phải cá tươi nhưng mười phần quý báu, rán bằng dầu hoa hồng Vân Nam. Trong bình là trà bọt Phổ Nhĩ ở Vân Nam. Nhà bếp nói món gà hấp Vân Nam phải hơn hai giờ mới chín, chỉ còn cách buổi chiều sẽ đưa tới cho Quế công công lão nhân gia người”.
Vi Tiểu Bảo gật gật đầu, đợi tiểu thái giám đi rồi, bèn mang thức ăn vào phòng.
Ngự trù phòng trong khoảnh khắc đã làm xong bốn món ăn Vân Nam, cũng có thể nói là công lực mười phần thâm hậu. Nguyên là Ngô Tam Quế làm Bình Tây vương ở Vân Nam, tuy rất hống hách, nhưng gặp dịp lễ tết tiến cống cho hoàng thất, tặng biếu cho vương công đại thần thì vô cùng hậu hĩnh, gấp mười các tỉnh khác, vì thế những người nói tốt cho y trong triều đình quả thật không ít. Ngô Tam Quế tiến cống cho hoàng đế, ngoài những phẩm vật quý báu như vàng bạc châu báu, ngà voi sừng tê, thì các thổ sản ở Vân Nam cũng cái gì cần có đều có. Chính vì thế nên nếu Ngự trù phòng muốn làm mấy món ăn Vân Nam trong khoảnh khắc thì hoàn toàn không có gì khó.
Tiểu quận chúa vốn đã đói, nhìn thấy thức ăn ở quê mình, nhịn không được động tâm, chỉ là nàng bị Vi Tiểu Bảo khinh rẻ hà hiếp quá đáng, không muốn vì thế mà khuất phục, nên rốt lại quyết ý “Bất kể gã tiểu ác nhân này dụ dỗ thế nào, mình cũng không ăn”.
Vi Tiểu Bảo cầm đũa gắp một miếng giò sấy Tuyên Thành màu hồng thơm phức đưa tới miệng tiểu quận chúa, cười nói “Há miệng ra nào!”. Tiểu quận chúa cắn chặt răng, Vi Tiểu Bảo quệt miếng giò sấy nướng lên môi nàng mấy cái khiến môi nàng dính đầy dầu mỡ, cười nói “Ngươi ngoan ngoãn ăn miếng giò sấy này thì ta sẽ giải khai huyệt đạo trên tay ngươi”. Tiểu quận chúa cắn chặt răng lắc lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo buông miếng giò sấy xuống, bưng bát canh lên, hung dữ nói “Bát canh này rất nóng, nếu ngươi chịu ăn thì chờ nguội đi một chút ta sẽ từng thìa từng thìa đút cho ngươi. Ngươi không ăn phải không? Hừ, hừ!”, tay trái vươn ra bóp mũi nàng.
Tiểu quận chúa nghẹt thở, đành há miệng ra, Vi Tiểu Bảo tay phải múc một thìa canh đút vào miệng nàng, nói “Ta sẽ cứ thế này đổ bát canh nóng này xuống, cho ruột ngươi chín luôn!”, để tiểu quận chúa thở vài hơi mới rút thìa ra khỏi miệng nàng, buông tay trái ra.
Tiểu quận chúa biết canh Quá kiều mễ tuyến có một nửa là dầu, nóng hơn canh bình thường gấp mấy lần, nếu đổ vào cổ họng như thế chỉ e chín ruột mà chết thật, khóc nói “Ngươi chạm khắc lên mặt ta, ta... ta không muốn sống nữa, xấu xí như thế...”.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng “Té ra ngươi cho rằng ta đã chạm lên mặt ngươi một con rùa đen thật”, bèn cười khẽ nói “Mặt ngươi tuy đã chạm khắc, nhưng con rùa đen ấy rất đẹp, ngươi mà ra đường, đảm bảo mọi người đều khen ầm lên!”. Tiểu quận chúa khóc nói “Khó coi chết đi, ta... ta thà là chết”. Vi Tiểu Bảo nói “Ờ, một con rùa đen xinh xắn như thế mà ngươi lại không muốn, nếu sớm biết thế này thì ta cũng không cần phải tốn bấy nhiêu tâm huyết để chạm trổ lên mặt ngươi”.
Tiểu quận chúa nói “Chạm trổ cái gì? Ta... ta lại không phải là khúc gỗ”. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi rõ ràng họ Mộc, sao lại không phải là khúc gỗ?”. Tiểu quận chúa nói “Chữ Mộc trong họ ta là chữ Mộc có ba chấm thủy (沐 ), không phải chữ Mộc là gỗ (木)”. Vi Tiểu Bảo cũng không biết hai chữ Mộc ấy có gì khác nhau, bèn nói “Khúc gỗ ngâm trong nước thì chẳng qua chỉ là một khúc gỗ mục thôi”. Tiểu quận chúa lại bật khóc.
Vi Tiểu Bảo nói “Vậy cần gì phải khóc mãi như vậy? Ngươi gọi ta ba tiếng hảo ca ca, ta sẽ sửa mặt cho ngươi, bỏ con rùa đen đi, không còn chút dấu vết gì”. Tiểu quận chúa chợt đỏ mặt, nói “Làm sao cắt đi được? Mà cứ cho là cắt đi được, thì mặt ta sẽ ra sao?”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta có linh đan diệu dược, anh hùng hảo hán hạng nhất thì khó chữa, chứ ngươi là a đầu hạng chín, sửa mặt ngươi thật không gì dễ hơn”. Tiểu quận chúa nói “Ta không tin. Ngươi chỉ thích chê bai người ta thôi”. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi có gọi không?”. Tiểu quận chúa đỏ mặt lắc lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo thấy nàng dáng vẻ yêu kiều, không kìm được hơi động tâm, nói “Con rùa đen mới khắc chưa lâu, sửa chữa rất dễ. Thời gian càng dài mà muốn sửa chữa, nếu để lại một cái đuôi rùa không xóa được, chỉ e sắp tới ngươi phải hối hận”. Tiểu quận chúa tuy nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn muốn thử một lần, nếu đúng như lời y nói thì sắp tới trên mặt còn sót lại một cái đuôi rùa, như thế vẫn rất khó coi, lúc ấy mặt đỏ bừng, thỏ thẻ nói “Ngươi... ngươi không lừa ta chứ?”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta lừa ngươi làm gì? Ngươi gọi càng sớm, thì ta động thủ càng sớm, mặt ngươi càng dễ sửa cho đẹp, ngoan ngoãn gọi mau đi!”.
Tiểu quận chúa nói “Nếu ta... ta gọi rồi, mà ngươi sửa không được thì sao?”. Vi Tiểu Bảo nói “Vậy thì ta sẽ đền gấp đôi, gọi ngươi sáu tiếng Hảo muội muội!”. Tiểu quận chúa lại đỏ bừng mặt, nói “Ngươi rất xấu xa, ta không gọi!”. Vi Tiểu Bảo nói “Được rồi! Nếu ngươi không yên tâm, thì chúng ta chia ra mà gọi, ngươi cứ gọi ta một tiếng hảo ca ca trước, khi nào ta sửa xong, ngươi gọi tiếng thứ hai. Ta lấy gương đưa ngươi soi, nếu quả nhiên không còn một chút sẹo nào, ngươi vô cùng vừa ý, thì sẽ gọi tiếng thứ ba. Biết đâu ngươi vui quá lại gọi luôn một hơi hơn mười tiếng chưa biết chừng”. Tiểu quận chúa nói “Không, không, ngươi bảo gọi ba tiếng, tại sao lại thêm?”. Vi Tiểu Bảo cười khẽ nói “Được, ba tiếng thì ba tiếng, vậy ngươi gọi mau đi!”. Tiểu quận chúa môi mấp máy, nhưng vẫn không gọi thành tiếng được.
Vi Tiểu Bảo nói “Gọi một câu hảo ca ca thì có đáng gì? Lại không phải bắt ngươi gọi hảo lão công, Thân thân lão công. Ngươi còn không gọi, thì giá của ta cũng càng lúc càng cao đấy”. Tiểu quận chúa rất sợ y bắt mình gọi là lão công lão công gì đó, ấp a ấp úng nói “Ta gọi một tiếng trước, chờ ngươi chữa khỏi xong, ta sẽ gọi hai tiếng... hai tiếng sau”. Vi Tiểu Bảo thở dài một tiếng, nói “Ờ, ngươi thật là biết trả giá, tiền trước tiền sau thì cũng là tiền. Vậy ngươi gọi đi!”.
Tiểu quận chúa nhắm mắt, khe khẽ gọi “Hảo...”, chữ hảo này quả thật nhỏ như tiếng muỗi kêu, chỉ cần hơi lãng tai một chút thì có thể không nghe thấy, nhưng chỉ bấy nhiêu mà nàng cũng đã xấu hổ đỏ bừng mặt.
Vi Tiểu Bảo tặc lưỡi nói “Lối gọi ấy đúng là yếu quá, trừ đầu khấu đuôi, có còn được bao nhiêu đâu? Cũng không biết trong lòng ngươi muốn gọi cái gì sau chữ hảo, hảo tiểu tặc cũng là hảo, hảo Vương bát cũng là hảo”. Tiểu quận chúa vội nói “Không phải đâu, trong lòng ta nghĩ chính... chính là hai chữ ấy, ta không lừa ngươi, quả thật không lừa ngươi mà”. Vi Tiểu Bảo nói “Vậy hai chữ ấy là gì? Rùa đen phải không, là tiểu tặc phải không?”.
Tiểu quận chúa nói “Không, không... là ca...”, nói được một chữ ca, vội vàng im bặt.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Tốt lắm, kể như là ngươi có lương tâm, vậy lúc ta sửa mặt cho ngươi, thì phải dùng thủ đoạn hạng nhất, mời thợ nề tới sửa hang chó, trả tiền hạng nhất, thợ nề sẽ dùng thủ đoạn hạng nhất, nếu trả tiền quá thấp, thợ nề sẽ dùng mấy cục gạch nát lấp lại, vôi cũng không trát lên, há không phải rất khó coi sao?”.
Tiểu quận chúa nói “Người ta đã gọi rồi, ngươi còn cười ta là hang chó, gạch vụn”.
Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ, nói “Ta ví dụ thế thôi”. Rồi mở rương của Hải lão công, lấy rương thuốc ra, đem mấy mươi bình thuốc đặt hết lên bàn, mỗi bình đều rắc ra một ít thuốc bột, làm như đang ngưng thần suy nghĩ điều chế phân lượng tễ thuốc.
Tiểu quận chúa vốn chỉ tin ba phần, nhìn thấy bình thuốc nhiều như thế, không khỏi lại tin thêm hai phần.
Vi Tiểu Bảo lấy bột thuốc cho vào bát thuốc, đem ra ngoài phòng, đổ ra giấy gói lại giấu vào trong bọc, kế lấy một cái bánh đậu xanh, một cái oản đậu vàng, lại móc một miếng nhân hạt sen trong một cái bánh trung thu Quảng Đông, rửa sạch bát không còn một chút bột thuốc mới cho nhân hạt sen, bánh đậu xanh, oản đậu vàng vào giã nát, lại thêm hai thìa mật đường, tâm niệm nhất động, lại nhổ hai bãi nước bọt lớn vào trộn đều lên, cầm vào phòng nói “Đây là cao Sinh cơ, trong này có vô số linh đan diệu dược”.
Y ngẫm nghĩ một lúc, lại nói “Mặt ngươi là do ta khắc, cho dù khôi phục lại nguyên trạng thì chẳng qua cũng chỉ được như lúc đầu, ngươi cũng không thấy cái giỏi của ta”, bèn lấy cái mũ mua trong cửa hiệu châu báu hôm trước rứt bốn viên minh châu trên mũ ra, đặt vào lòng bàn tay trái hỏi tiểu quận chúa “Viên ngọc này thế nào?”.
Tiểu quận chúa tổ tiên đời đời được tập tước vương, tuy lúc ra đời thì Mộc gia đã suy sụp, nhưng con gái cưng nhà thế gia kiến thức rốt lại cũng không phải tầm thường, thấy bốn viên ngọc ấy đều to bằng đầu ngón tay út, lấp lóe trong lòng bàn tay y, phát ra ánh sáng dịu mắt, rõ ràng không phải giả, liền khen “Ngọc này đẹp quá, bốn viên to nhỏ bằng nhau, thật là khó có!”.
Vi Tiểu Bảo rất đắc ý, nói “Đây là cái mũ hôm qua ta mua mất hai ngàn chín trăm lượng bạc, rất quý báu, có phải không?”. Bốn viên ngọc này tuy quý báu nhưng cũng không tới hai ngàn chín trăm lượng bạc, thật ra chỉ có chín trăm lượng, y nói thêm hai ngàn lượng. Lúc ấy lại lấy ra một cái bát thuốc bỏ ngọc vào, lắc lắc mấy cái, ngọc chạm vào bát thuốc lập tức vang thành tiếng. Vi Tiểu Bảo nhấc cái chày đá lên, một chày giã mạnh xuống.
Tiểu quận chúa “A” một tiếng, bật kêu lên, hỏi “Ngươi làm gì thế?”.
Vi Tiểu Bảo thấy vẻ mặt nàng nghiêm trọng, khuôn mặt đỏ bừng đầy vẻ kinh ngạc, lại càng ý khí nghênh ngang. Y khoe khoang giàu có vốn là muốn đổi lấy sự kinh ngạc, lập tức giã luôn mấy nhát, giã nát bốn viên ngọc, sau đó không ngừng xoay cái chày, nghiền ngọc nát vụn ra, nói “Nếu ta chỉ sửa mặt ngươi cho khôi phục lại nguyên trạng thì không làm rõ được bản lĩnh của Vi... của Tiểu Quế tử công công ta, nhất định phải làm cho mặt ngươi đẹp hơn trước kia gấp mười lần, thì ngươi mới cam tâm nguyện ý gọi mười tiếng Hảo ca ca, không hề miễn cưỡng”.
Tiểu quận chúa nói “Ba tiếng thôi! Tại sao lại đổi thành mười tiếng?”.
Vi Tiểu Bảo cười khẽ một tiếng, trút bột trân châu vào bát bánh đậu xanh, oản đậu vàng và nhân hạt sen, mật đường thêm nước bọt trộn chung, dùng chày giã thuốc trộn đều. Tiểu quận chúa mở to mắt, không biết y giở trò gì, thấy y nghiền nát bốn viên minh châu, thì loại cao này quý giá thế nào có thể đoán được.
Vi Tiểu Bảo nói “Bốn viên ngọc tuy quý, nhưng so ra thì bột thuốc này mới là vô giá, cũng không đáng gì. Dung mạo của ngươi vốn không kém, nhưng không thể nói là hạng nhất thiên hạ, sau khi đắp thuốc cao này của ta, có quá nửa là sẽ trở thành một người thiên hạ vô song, hoa thẹn nguyệt nhường...”. Tiểu quận chúa nói “Hoa nhường nguyệt thẹn...”. Nàng nghe Vi Tiểu Bảo nói sai, thuận miệng cải chính, nhưng vừa buột miệng nói ra, bất giác cảm thấy rất không hay. Vi Tiểu Bảo nói sai thành ngữ là chuyện cơm bữa nên không hề để ý, nói “Không sai, biến thành một tiểu mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, như thế mới hay”. Nói xong bèn vốc mớ hồ bánh bột và trân châu lên trát vào mặt nàng.
Tiểu quận chúa không nói gì, để mặc y trát bừa, trong khoảnh khắc, cả khuôn mặt ngoài mắt tai mũi miệng đều bị y trát một lớp dày, chỉ cảm thấy mùi hương thơm sực nức, hoàn toàn không thấy mùi thuốc, cũng không cảm thấy khó chịu.
Vi Tiểu Bảo thấy nàng mắc lừa, bấm bụng nhịn cười, nghĩ thầm “Trong tễ thuốc cao này ta không cho một ít nước tiểu vào, tính ra là còn khách khí, đó là còn nể mặt Mộc Vương gia Mộc Anh tổ tiên của ngươi, y là khai quốc công thần, Vi Tiểu Bảo nhường y ba phân”.
Vi Tiểu Bảo bôi xong thuốc cao, rửa sạch tay, nói “Chờ cao khô đi, ta sẽ dùng bột thuốc kỳ diệu rửa cho ngươi, ba lần tẩy rửa, thì ngươi không hoa thẹn... hoa nhường nguyệt thẹn không xong”.
Tiểu quận chúa nghĩ thầm “Cái gì mà không hoa nhường nguyệt thẹn không xong, câu này thật lạ lùng. Bèn hỏi “Tại sao phải ba lần?”. Vi Tiểu Bảo nói “Ba lần còn là ít đấy, người ta làm thuốc còn phải chín lần chưng cất, chín lần phơi khô kia, cho dù là nướng thịt chó, cũng phải lật qua lật lại ba lần”. Tiểu quận chúa tức tối nói “Ngươi lại chửi ta là thịt chó nhúng tương”.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Không phải thịt chó nhúng tương, dầu tương nướng thịt chó thì là thịt chó nướng. Không cần tương dầu là thịt chó thuần chất”.
Rồi cầm đũa gắp một miếng chân giò sấy lên đưa vào miệng tiểu quận chúa, nói “Ăn đi”.
Tiểu quận chúa một là cũng quá đói, hai là không dám đắc tội với y, sợ y tay chân không gọn gàng, để lại trên mặt mình một cái đuôi rùa đen, ba là thấy y nghiền nát trân châu không hề tiếc rẻ, không khỏi có chỗ cảm ơn y, ngần ngại một chút rồi há miệng ăn miếng chân giò sấy.
Vi Tiểu Bảo cả mừng khen “Hảo muội tử, thế mới ngoan chứ”. Tiểu quận chúa nói “Ta không... không phải là hảo muội tử của ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói “Vậy thì là hảo thư thư”. Tiểu quận chúa nói “Cũng không phải”. Vi Tiểu Bảo nói “Vậy thì là hảo má má của ta”.
Tiểu quận chúa cười sặc lên một tiếng, nói “Ta... ta làm sao mà là...”.
Vi Tiểu Bảo từ khi gặp đến lúc ấy mới nghe thấy tiếng cười của nàng. Chỉ là mặt nàng trát đầy bánh đậu, khó nhìn thấy nét tươi như hoa, nhưng chỉ nghe tiếng cười trong như lục lạc bạc khua vang của nàng cũng đủ khiến thần hồn bay bổng. Vi Tiểu Bảo nói nàng “Là hảo má má của ta”, thật ra là chửi nàng là “Con đĩ con”, vì mẹ y là một kỹ nữ, nhưng nghe nàng cười vừa vui vẻ vừa dịu dàng, không khỏi cảm thấy hối hận, lại nghĩ “Làm đĩ cũng chẳng có gì xấu, mẹ mình kiếm tiền trong Lệ Xuân viện chưa chắc đã hèn hạ hơn quận chúa đầu gỗ óc gỗ con mẹ nó trong Mộc vương phủ”. Lại gắp một miếng chân giò sấy cho nàng ăn, nói “Nếu ngươi hứa là không chạy trốn, ta sẽ giải khai huyệt đạo trên tay ngươi”.
Tiểu quận chúa nói “Tại sao ta lại chạy trốn? Trên mặt khắc một con rùa đen nhỏ, chạy đi thì xấu xí cũng chết mất thôi”.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng “Đến khi ngươi biết thật ra trên mặt không có con rùa đen nào thì nhất định sẽ muốn chạy trốn. Tiền lão bản cũng không nói lúc nào sẽ tới đón thị ra. Nhốt một tiểu cô nương trong cung, bị người ta phát giác ra thì quan hệ không nhỏ, nhưng làm sao thì tốt?”.
Đang ngưng thần ngẫm nghĩ, chợt nghe bên ngoài có người gọi “Quế công công, tiểu nhân là người trong phủ Khang thân vương, có việc xin cầu kiến”. Vi Tiểu Bảo nói “Được!”, rồi hạ giọng nói “Có người tới rồi, ngươi đừng lên tiếng, ở đây là chỗ nào, ngươi có biết không?”. Tiểu quận chúa lắc lắc đầu, Vi Tiểu Bảo nói “Nói ra thì có thể ngươi hoảng sợ. Những người này ai cũng muốn hại ngươi. Chỉ có ta thấy ngươi đáng thương, nên tạm thời thu lưu ngươi. Nếu bị người ta biết được là ngươi ở đây, hừ hừ, hừ hừ...”. Nghĩ bụng “Nói là nơi nào để dọa thị thì tốt! Thị sợ nhất cái gì nhỉ?”, vừa xoay chuyển ý nghĩ, liền nói “Những người ác ở đây sẽ lột hết quần áo của ngươi, đánh vào mông đít, đánh tới mức không còn biết đau nữa”. Tiểu quận chúa thoáng đỏ mặt, nhưng ánh mắt quả nhiên hiện ra vẻ sợ hãi.
Vi Tiểu Bảo thấy dọa nạt có hiệu quả, bèn bước ra mở cửa, ở ngoài là một viên nội giám khoảng ba mươi tuổi.
Người ấy hướng về phía Vi Tiểu Bảo thỉnh an, rồi cung cung kính kính nói “Tiểu nhân là người trong phủ Khang thân vương. Vương gia chúng tôi nói lâu quá không gặp công công, trong lòng rất nhớ nhung, hôm nay gọi ban hát, mời công công qua uống rượu xem hát”.
Vi Tiểu Bảo nghe tới chuyện xem hát, tinh thần phấn chấn, nhưng trong phòng mình đang giấu tiểu quận chúa, đã sợ bị người ta phát hiện, lại sợ nàng la ầm lên, nhiều điều bất tiện, nhất thời rất ngần ngừ. Viên nội giám kia nói “Vương gia dặn là phải mời bằng được công công quang lâm. Hôm nay trong vương phủ rất nhiệt náo, gieo xúc xắc, đánh bài cẩu, trò gì cũng có”. Vi Tiểu Bảo nghe tới chuyện xem hát chẳng qua tinh thần trở nên phấn chấn, chứ so với nghe tới chuyện đánh bạc, gieo xúc xắc chỉ là ít còn hơn không, trong phủ Khang thân vương đã có sòng bạc, chắc chắn là đánh lớn, lẽ nào còn biết tới tiểu quận chúa, đại quận chúa gì? Lập tức vui vẻ nói “Được, ngươi chờ một lúc, ta sẽ đi với ngươi”.
Y trở vào phòng, trói tiểu quận chúa đặt lên giường, lại trói chặt tay chân nàng, kéo chăn đắp lên người nàng, hạ giọng nói “Ta có việc phải ra ngoài, một lúc sẽ trở lại”. Thấy ánh mắt nàng lộ vẻ ngờ vực, bèn nói “Trân châu vẫn chưa đủ, ta đi ra cửa hiệu trân châu để mua, nghiền nát đắp lên mặt ngươi, như thế mới thập toàn thập mỹ”. Tiểu quận chúa nói “Ngươi... ngươi không cần đi, trân châu đắt lắm”. Vi Tiểu Bảo nói “Không hề gì, hảo ca ca của ngươi có tiền, nếu làm ngươi trở nên hoa nhường nguyệt thẹn, thì có tiêu vài ngàn lượng bạc cũng đáng gì”. Tiểu quận chúa nói “Ta... ta ở đây rất sợ”.
Vi Tiểu Bảo thấy nàng run rẩy đáng thương, hơi có ý bất nhẫn, nhưng muốn y không đi đánh bạc thì cho dù tiểu quận chúa có đáng thương hơn gấp mười lần cũng vô dụng, y gắp một miếng khô cá công đút cho nàng ăn, lấy bốn cái bánh bát trân chất thành một chồng trên miệng nàng, nói “Ngươi há miệng là một cái bánh rơi vào miệng. Nhưng phải cẩn thận, bánh rơi xuống gối thì không ăn được đâu”.
Tiểu quận chúa nói “Ngươi... ngươi đừng đi”. Trên miệng có bánh, giọng nói rất nhỏ cơ hồ không thể nghe thấy.
Vi Tiểu Bảo làm như không nghe, lấy một tập ngân phiếu trong rương ra cho vào bọc, mở cửa bước ra, khóa cửa lại rồi vội vội vàng vàng đi theo viên nội giám qua phủ Khang thân vương.
Vừa tới cổng Khang vương phủ, chỉ thấy ngoài cổng có hai hàng thị vệ dàn ra, đều mặc áo gấm mới lộng lẫy, lưng đeo đao kiếm, khí khái hiên ngang, so với lần đầu Vi Tiểu Bảo tới đây thì phòng bị chặt chẽ hơn rất nhiều, đó là sau khi bị “đồ đảng của Ngao Bái” tấn công vào vương phủ, nên gia tăng phòng bị.
Vi Tiểu Bảo vừa tới cổng lớn, Khang thân vương đã vội vàng ra đón, hơi ngồi xổm xuống ôm hông Vi Tiểu Bảo, cười nói “Quế huynh đệ, lâu quá không gặp, ngươi cao hơn lớn hơn, lại đẹp trai hơn”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Vương gia người khỏe chứ”. Khang thân vương cười nói “Khỏe cái gì? Ngươi cũng không thường tới nhà ta chơi, ta gặp ngươi nhiều thì khỏe, ít gặp thì không khỏe”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Vương gia dặn tôi thường tới, đó là chuyện mong còn chưa được”. Khang thân vương nói “Ngươi nói câu ấy thì phải nhớ lấy. Lúc nào ta sẽ lấy lòng hoàng thượng, xin cho ngươi được nghỉ, chúng ta uống rượu xem hát, chơi bời một trận mười ngày, tám ngày. Nhưng chỉ sợ hoàng thượng một ngày cũng không thiếu được ngươi”. Rồi dắt tay Vi Tiểu Bảo sóng vai bước vào. Đám thị vệ nhất tề khom lưng làm lễ.
Vi Tiểu Bảo rất vui. Y ở trong cung tuy được nhiều người phụng thừa, nhưng rốt lại chỉ là đám thái giám, làm gì có được quang cảnh nắm tay vương gia cùng đi như lúc này?
Đến tầng cửa giữa, hai viên đại quan người Mãn Châu ra đón, một người vừa nhận chức Lãnh nội thị vệ đại thần là Đa Long, thường gọi là Tổng quản thị vệ, người kia là Sách Ngạch Đồ anh kết nghĩa của y. Sách Ngạch Đồ nhảy tới một bước ôm chầm Vi Tiểu Bảo, hô hô cười rộ, nói “Nghe nói vương gia hôm nay mời ngươi, ta bèn tự hăng hái đòi tới, hai anh em ta chơi đùa một phen”. Tổng quản thị vệ Đa Long cũng bước lên làm quen. Bốn người vừa bước vào đại sảnh, bọn nhạc công dưới hành lang đã trỗi nhạc lên. Vi Tiểu Bảo tr?