← Quay lại trang sách

Hồi 22 Trong non lão nạp còn thô lậu-Ngoài cõi giai nhân lại cải trang-

dịch giả: cao tự thanh

Hồi 22

trong non lão nạp còn thô lậu
ngoài cõi giai nhân lại cải trang

I TIỂU BẢO CHUẨN BỊ LÊN ĐƯỜNG, tuy trời đã tối nhưng thánh chỉ buộc y phải lập tức rời kinh thì nói thế nào cũng phải rời kinh. Ra cửa Vĩnh Định, đi được hai mươi dặm, bèn cắm trại đóng quân, Kiêu kỵ doanh là quân cận vệ của hoàng đế, đều là con em người Mãn Châu, lương bổng đều cao gấp mười lần binh sĩ thường. Mọi người ở trong kinh đã lâu, được đi ra khỏi kinh, không ai không vui mừng, hơn nữa lại không phải đi liều mạng đánh trận, đi công cán ở Hà Nam là triều đình bỏ tiền ra mời họ du sơn ngoạn thủy, thật là một chuyến sai sử rất tốt.

Vi Tiểu Bảo ăn cơm xong, thấy đi ngủ thì quá sớm, liền triệu tập bọn thị vệ Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền, các Tham lĩnh Tá lĩnh quan quân Kiêu kỵ doanh tới trướng trung quân. Mọi người đều nghĩ “Không rõ hoàng thượng sai Vi Phó Đô thống đi làm đại sự gì, y gọi bọn mình tới chắc là muốn tuyên cáo đặc chỉ.

Mọi người tới đủ xong, Vi Tiểu Bảo cười nói “Anh em nhàn rỗi, không có việc gì, con mẹ nó, mọi người tới đánh bạc, lão tử làm cái”.

Đám võ quan ngớ ra, còn cho rằng y đùa, lại thấy y lấy từ trong bọc ra bốn hạt xúc xắc ném lên bàn gỗ, xúc xắc lăn lông lốc, mọi người lúc ấy mới hò reo như sấm dậy. Phàm là binh sĩ không ai không thích đánh bạc, chỉ là hành quân xuất chinh thì nghiêm cấm đánh bạc, để tránh lòng quân nhốn nháo, làm lỡ đại sự. Vi Tiểu Bảo làm sao biết được điều này? Tham lĩnh Tá lĩnh trong Kiêu kỵ doanh tuy biết quân luật nhưng nghĩ lần này không phải là đánh trận, hà tất ngăn cản hứng thú của Phó Đô thống? Vi Tiểu Bảo lại lấy trong bọc ra một tập ngân phiếu để lên bàn, có tới năm sáu ngàn lượng bạc, nói “Ai có bản lĩnh thắng được nào?”. Đám võ quan lục tục quay về lều của mình lấy bạc.

Quân sĩ Kiêu kỵ doanh có rất nhiều người chức vị tuy thấp, nhưng gia sản lại giàu có, nghe nói Vi Phó Đô thống cầm cái đánh bạc, đều rón rén bước vào trướng.

Vi Tiểu Bảo nói “Đã vào sòng không phân biệt lớn nhỏ, chỉ đánh bằng nguyên bảo! Anh hùng hảo hán càng thua càng cười, bọn khốn kiếp thì thắng là bỏ chạy ăn non!”, rồi thổi một hơi vào bốn hạt xúc xắc, ném cả xuống bàn.

Lúc y ở Dương Châu rất khâm phục uy phong của nhà cái đánh bạc, làm những Phó Tổng quản, Phó Đô thống đều không là gì, nhưng hôm nay thống lĩnh mấy ngàn quân, làm cái đánh bạc lớn, đó mới là việc đắc ý lớn trong đời.

Đám võ quan nhao nhao đặt tiền, có người thắng có người thua. Đánh một lúc mọi người hăng lên, tiền đặt càng lúc càng lớn. Quân sĩ chen nhau phía sau cũng đưa tiền lên để đặt bạc. Thị vệ Triệu Tề Hiền và một Tá lĩnh Mãn Châu đứng cạnh Vi Tiểu Bảo giúp y thu tiền trả tiền. Trong trướng trung quân, chỉ nghe một tràng tiếng hô yêu gọi lục, ăn tiền chung tiền, rõ ràng là một sòng bạc lớn. Đánh được hơn một giờ, trên bàn đã có hơn hai vạn lượng bạc. Có người thua sạch, quay trở về lều mượn tiền của người không đánh quay lại gỡ vốn.

Vi Tiểu Bảo gieo xúc xắc xuống một cái, bốn hạt đều ra mặt đỏ, ăn hết cả sòng. Mọi người buồn thiu, có người chửi rủa, có người thở dài. Triệu Tề Hiền đưa tay ra định gom tiền. Vi Tiểu Bảo kêu lên “Khoan đã! Hôm nay là ngày đầu tiên lão tử cầm quân làm cái, ván này tặng cho các bằng hữu, không ăn!”.

Đám quân tướng reo hò vang dậy, đều nói “Vi Đô thống thật rất anh hùng!”. Vi Tiểu Bảo nói “Muốn đặt thêm thì cứ đặt!”. Mọi người lần này trong chỗ chết lại được sống, đều cảm thấy vận khí rất tốt, nhao nhao đặt thêm, trên bàn chất đầy tiền bạc.

Bỗng một người nói lớn “Đặt cửa Thiên môn!”, rồi đặt một vật bằng quả dưa hấu lên cửa Thiên môn. Mọi người vừa nhìn thấy, tất cả đều ngẩn ra. Trên bàn là một cái đầu máu tươi đầm đìa, vẫn còn đội mũ, rõ ràng là một Ngự tiền thị vệ.

Triệu Tề Hiền la hoảng “Cát Thông!”, té ra đó là đầu của Ngự tiền thị vệ Cát Thông. Y đang phiên trực tuần tiễu ngoài trướng, lại bị người ta cắt mất đầu.

Mọi người kinh hoảng ngẩng lên, chỉ thấy hơn mười người mặc áo lam đứng ở cửa trướng trung quản, người nào cũng tay cầm trường kiếm. Đám võ quan đều lo đặt bạc, không ai biết những người này tiến vào lúc nào. Quan quân trong trướng không mang binh khí, nhất thời không biết làm gì. Một thanh niên hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đứng trước bàn đánh bạc, hai tay trống không, nói “Đô thống đại nhân, có nhận đặt không?”.

Triệu Tề Hiền nói “Bắt lấy!”, lập tức có bốn Ngự tiền thị vệ sấn vào thanh niên. Người kia hai tay phân ra, nắm ngực hai người bình một tiếng, đập đầu hai người vào nhau, hai người lập tức ngất đi. Kế đó ánh sáng lóe lên, hai thanh trường kiếm phóng tới, xuyên thủng từ lưng tới ngực hai thị vệ kia. Hai tên thị vệ la thảm, đổ xuống đất chết tươi. Người mặc áo lam dùng kiếm là một hán tử trung niên, người kia là đạo sĩ. Hai người lập tức rút kiếm vung tay, hai thanh kiếm cùng phóng ra, vù vù hai tiếng, đều cắm lên bàn đánh bạc. Người trung niên gọi “Đặt cửa Thượng môn”. Người đạo sĩ nói “Đặt cửa Hạ môn”. Quả nhiên hai thanh trường kiếm lần lượt cắm vào hai cửa Thượng môn Hạ môn.

Thanh niên vung tay trái một cái, bốn người mặc áo lam xông lên, bốn thanh trường kiếm chia ra trỏ vào chỗ yếu hại hai bên người Vi Tiểu Bảo.

Triệu Tề Hiền run giọng quát “Các người là ai? Thật... thật to gan. Giết chết quan quân xông vào doanh trại, không sợ... không sợ bị chém... chém đầu à?”.

Trong bốn người đang trỏ kiếm vào Vi Tiểu Bảo bỗng có người bật cười một tiếng, nói “Bọn ta không sợ, ngươi có sợ không?”, lại là giọng nói yểu điệu của con gái. Vi Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn, thấy tiểu cô nương này tuổi khoảng mười lăm mười sáu, mặt trái xoan hơi tròn, dung mạo hấp dẫn, đôi mắt to sáng đen láy, trên miệng thoáng nét cười. Y vốn cũng sợ tới mức hồn bất phụ thể, nhưng vừa nhìn thấy gái đẹp, tự nhiên gan dạ hẳn lên, cười nói “Chỉ một mình cô nương trỏ kiếm vào, ta cũng đã sợ rồi”.

Trường kiếm của nữ lang hơi nhích tới, mũi kiếm kề vào vai y, nói “Ngươi đã sợ sao còn cười?”. Vi Tiểu Bảo trơ mặt ra nói “Ta rất nghe lời nữ nhân, cô nương nói không cho cười thì ta không cười nữa”. Quả nhiên trên mặt không còn chút nét tươi cười nào. Nữ lang thấy y làm bộ làm tịch, không kìm được bật cười một tiếng.

Thanh niên đứng đầu hơi cau mày, cười nhạt nói “Khí số của người Thát Đát Mãn Châu cũng sắp hết, mới sai thằng nhỏ chưa sạch nước mũi thế này cầm quân. Này, hai thanh bảo kiếm, một cái thủ cấp đã đặt rồi, sao ngươi không gieo xúc xắc?”.

Vi Tiểu Bảo bên cạnh vừa có cô nương xinh đẹp, nghe y nói gieo xúc xắc liền hơi định thần hỏi “Ta thua thì trả gì?”. Người thanh niên kia nói “Còn hỏi à? Thua kiếm thì trả kiếm, thua đầu thì trả đầu!”. Đoán tướng quân thiếu niên này nhất định xin đầu hàng, đâu biết Vi Tiểu Bảo đánh nhau tỷ võ mà thua là đầu hàng chứ trên sòng bạc nói thế nào cũng không chịu làm cẩu hùng, nhận là đồ bị thịt, huống hồ bên cạnh lại có cô nương xinh đẹp, sống trên đời há có thể chịu để mất mặt trước cô nương xinh đẹp sao? Lại nghĩ “Bốn thanh kiếm của các ngươi đã chĩa vào ta, nếu muốn giết ta thì thua cũng thế, thắng cũng thế, thế nào cũng bị giết, hà tất phải chịu thua thiệt về lời lẽ?”. Y liền cầm xúc xắc, nói “Được, nhận đặt đấy. Thua kiếm trả kiếm, thua đầu trả đầu. Thua quần thì tuột ra! Ngươi gieo trước đi!”.

Thanh niên không ngờ tướng quân thiếu niên này lại can đảm như vậy, lại chợt sửng sốt. Hán tử trung niên hạ giọng nói “Đại quân ở ngoài, chậm trễ sẽ có biến”, muốn y bất tất để mất thời giờ không đâu, chỉ sợ hai ngàn quân Mãn Châu tràn vào cũng không dễ đối phó. Thanh niên nhìn Vi Tiểu Bảo thấy y trên mặt không hề lộ vẻ sợ hãi, liền nói “Ta không đánh với ngươi ván này thì ngươi có chết cũng không phục”, rồi đón lấy xúc xắc gieo xuống, được nước Lục điểm. Đạo sĩ và hán tử trung niên cũng đổ, đều được Bát điểm.

Vi Tiểu Bảo cầm xúc xắc lên, đưa tay ra trước mặt nữ lang, nói “Cô nương, xin thổi cho một hơi!”. Nữ lang mỉm cười nói “Để làm gì?”, nhưng vẫn thổi một hơi vào mớ xúc xắc. Vi Tiểu Bảo nói “Xong rồi! Gái đẹp đã thổi, chỉ thắng không thua!”. Lắc lắc xúc xắc trong lòng bàn tay, đang định gieo xuống, Triệu Tề Hiền nói “Khoan! Vi Đô thống cứ hỏi... hỏi họ... rốt lại muốn gì đã?”, y sợ Vi Tiểu Bảo lần này gieo xúc xắc, được dưới sáu điểm thì khó tránh mối lo về tính mạng, càng sợ Vi Tiểu Bảo không chung bằng đầu mình mà lại cắt đầu của Triệu Tề Hiền y để chung, ai bảo mình đứng bên cạnh giúp nhà cái?

Thanh niên cười nhạt nói “Nếu sợ thì cứ quỳ xuống xin tha”.

Vi Tiểu Bảo nói “Quân rùa đen khốn nạn mới sợ”. Tay hơi giở trò, chỉ là đang sợ run cầm cập, thủ pháp không được linh lắm, bốn hạt xúc xắc gieo xuống leng keng rồi dừng lại, không ra nước Thiên bài mà được nước Lục điểm. Vi Tiểu Bảo cả mừng, nói “Sáu ăn sáu, ăn cửa Thiên môn, chung Thượng môn Hạ môn”. Rồi cầm cái đầu của Cát Thông qua đặt trước mặt mình, nói “Triệu đại ca, cầm hai thanh kiếm vào đây chung cho nhà trên nhà dưới”. Triệu Tề Hiền nói “Dạ!”, rồi đi về phía cửa trướng.

Một hán tử áo lam đưa kiếm chỉ thẳng vào ngực y, hét “Đứng lại”. Vi Tiểu Bảo nói “Không cho lấy kiếm à? Thế cũng được, một thanh bảo kiếm kể như là một ngàn lượng bạc”, lấy trong đống bạc trước mặt ra hai ngàn lượng, chia làm đôi để cạnh hai thanh trường kiếm.

Bọn cướp này xông vào trướng trung quân kìm chế chủ soái, quân quan đều chịu bó tay, võ công của địch lại cao, ra tay giết người trắng trợn, quân sĩ bên mình tuy đông nhưng đều ở ngoài trướng, không được tin tức, khi hỗn chiến mọi người trong trướng đều tay không, chỉ sợ không tránh khỏi chết hết, đang lúc run sợ, thấy Vi Tiểu Bảo cùng đánh bạc với địch nhân, cười nói tự nhiên, bất giác đều khâm phục y can đảm. Cũng có người lo thầm “Trẻ con không biết trời cao đất dày. Ngươi nói bọn giặc này đùa giỡn với ngươi à?”.

Thanh niên kia cười nhạt nói “Hai thanh bảo kiếm này của bọn ta mà chỉ có hai ngàn lượng bạc sao? Lấy tất cả bạc trên bàn!”. Sáu bảy hán tử áo lam bước tới gom tất cả tiền bạc ngân phiếu trên bàn. Thanh niên đón lấy một thanh trường kiếm, chỉ vào yết hầu của Vi Tiểu Bảo quát “Tiểu nô tài, ngươi là người Mãn Châu hay người Hán? Tên là gì?”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Nếu lão tử đầu hàng thì các ngươi vừa vào đã hàng rồi, nếu bây giờ lại khuất phục, trở thành có đầu không đuôi, công lao trước đây vất hết, đại trượng phu đã cứng thì cứng tới cùng”, liền cười ha hả nói “Lão tử là Phó Đô thống Chánh Hoàng kỳ, tên Hoa Sai. Hoa Sai Tiểu Bảo chính là ta. Ngươi muốn giết cứ giết, muốn đánh bạc thì đánh bạc, hì hì, lấy lớn hiếp nhỏ không phải hảo hán”. Tám chữ cuối cùng thật ra là xin tha, nhưng nói ra vẫn có chút anh hùng khí khái.

Người thanh niên tủm tỉm cười, nói “Lấy lớn hiếp nhỏ không phải hảo hán. Câu này quả không sai, tiểu sư muội, tuổi muội cũng xấp xỉ y, hãy đấu với y xem thử”. Nữ lang cười, nói “Được!”, nâng kiếm đi ra, cười nói “Hì, Hoa Sai, Hoa Sai Tiểu Bảo tướng quân, tại hạ xin lãnh giáo cao chiêu của ngươi”. Ba người hai bên Vi Tiểu Bảo hơi thẳng trường kiếm chạm vào áo y, đồng thanh nói “Bước ra động thủ đi!”.

Thanh niên khoát tay, thanh trường kiếm bay lên, cắm vào bàn trước mặt Vi Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Mình không biết chút kiếm thuật nào, nhất định đánh không nổi tiểu cô nương này”, liền nói “Lấy lớn hiếp nhỏ, không phải hảo hán. Ta lớn hơn tiểu cô nương, sao lại hiếp đáp cô ta?”.

Thanh niên đưa tay nắm chặt cổ áo y nhấc lên quát “Ngươi không dám so kiếm, vậy hãy khấu đầu xin tiểu sư muội ta tha cho”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Được, khấu đầu thì khấu đầu. Nam nhi dưới gối có vàng ròng, Tốt nhất hàng ngày lạy nữ nhân!”. Hai đầu gối vừa cong lại đã quỳ dưới chân nữ lang, bọn người áo lam đều cười ầm lên.

Bỗng Vi Tiểu Bảo thân hình nghiêng đi một cái đã chuyển ra sau thanh niên, chủy thủ trong tay kề vào hậu tâm y, cười nói “Ngươi có đầu hàng không?”.

Biến cố xảy ra bất ngờ, thanh niên tuy võ công cao cũng không kịp đề phòng, chỗ hiểm yếu sau hậu tâm đã bị y kiềm chế. Vốn Vi Tiểu Bảo biết học chiêu số trong sáu chiêu cứu mệnh từ đảo Thần Long chưa được thành thục, đành cười cợt nghịch ngợm, pha trò bông đùa, làm hề dụ địch nhân mải ngắm y làm trò, giữa lúc quỳ xuống, đưa tay nắm chặt cán chủy thủ, đột nhiên ra chiêu Phi Yến hồi tường, nghiễm nhiên chuyển bại thành thắng. Nếu y là người lớn, đối phương sẽ đề phòng. Chiêu này không thành thạo, chiêu số như đúng mà lại sai thì nhất định không có hiệu quả. Nhưng một là chiêu thức rất kỳ diệu nên tuy không hoàn toàn đúng nhưng vẫn đầy uy lực, hai là thanh niên đâu ngờ thiếu niên này lại ra chiêu kỳ diệu như vậy, nên bị kiềm chế.

Bọn người áo lam thất kinh, bảy tám thanh kiếm liền chỉ vào người Vi Tiểu Bảo, đồng thanh quát “Mau buông ra”, vẫn thấy chủy thủ của y vẫn kề vào hậu tâm thanh niên. Bảy tám thanh kiếm này đương nhiên chỉ cần một thanh cũng có thể đâm chết y, nhưng thanh chủy thủ của y chỉ cần nhẹ nhàng ấn vào thì thanh niên kia khó tránh khỏi mất mạng, mũi kiếm chỉ cách người y khoảng một thước mà không dám nhích tới gần.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Buông ra thì buông ra, có gì lạ?”. Vung chủy thủ vẽ một vòng, sau một tràng tiếng lạch cạch, bảy tám trường kiếm đều gãy hết mũi, đầu nhọn chủy thủ lại nhắm đúng vào hậu tâm thanh niên. Bọn người áo lam thất kinh, đều lùi một bước.

Vi Tiểu Bảo nói “Đặt tiền bạc xuống, ta sẽ tha cho các ngươi”.

Mấy người áo lam kia không hề do dự liền đặt bạc và ngân phiếu lên bàn.

Chỉ nghe tiếng hò hét của hàng trăm người ngoài trướng “Đừng thả giặc cướp”, “Mau đầu hàng đi!”. Thì ra lúc hỗn loạn vừa rồi, hai quân quan trong trướng đã chạy ra ngoài, triệu tập thuộc hạ, vây chặt trướng trung quân.

Người đạo sĩ quát “Trước tiên hãy giết thằng tiểu Thát Đát đã”, rút trường kiếm trên sòng bạc, ánh sáng lóe lên, phập một tiếng đã đâm trúng ngực phải Vi Tiểu Bảo. Lối xuất thủ của y phải nói cực kỳ chính xác, đâm chéo ngang vào, xuyên từ trước ra sau, đoán chắc sau khi Vi Tiểu Bảo trúng kiếm, thân hình sẽ đổ về sau, đầu nhọn chủy thủ sẽ rời xa lưng thanh niên.

Nào ngờ thanh trường kiếm cong lại, cạch một tiếng lập tức gãy đôi. Vi Tiểu Bảo la lớn “Ái chà, đâm không chết ta rồi!”. Bọn người áo lam thấy kiếm đâm không vào người y, ai nấy đều kinh ngạc. Người đạo sĩ chỉ cảm thấy mũi kiếm chạm thân thể mềm mại, không phải đâm vào giáp sắt, một lúc không hiểu ra sao, y đâu biết Vi Tiểu Bảo mặc bảo y hộ thân bên trong, đao sắc khó xuyên.

Lúc này trong trướng trung quân đã có hàng trăm quân sĩ tràn vào, trường thương đại đao dàn ra khắp bốn phía, các thị vệ và quân quan cũng đã nhận được binh khí từ tay thuộc hạ, mười mấy người áo lam dù võ công có cao cũng đã khó thoát khỏi vòng vây, hơn nữa trường kiếm của mấy người đã gãy, thủ lĩnh lại bị kiềm chế, vốn lúc đầu chiếm thượng phong, trong nháy mắt tình thế đổi ngược, bị thua trắng tay. Thanh niên kia nói lớn “Mọi người đừng lo cho ta, tự phá vây mà ra!”. Bọn thị vệ và quân quan sấn lên, bảy tám người bao vây một người, bọn người áo lam chỉ cần hơi nhúc nhích thì sẽ gặp họa loạn đao phanh thây, đành ném binh khí xuống bó tay chịu bắt.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Võ công mấy người này thật ghê gớm, lại đối chọi với triều đình, biết đâu có liên hệ với Thiên Địa hội, lẽ nào mình không tha cho họ đi?”. Liền cười nói “Lão huynh, vừa rồi vốn ngươi có thể giết ta nhưng không ra tay. Nếu ta lập tức giết ngươi, không cho ngươi cơ hội gỡ vốn, sẽ không tránh khỏi là không anh hùng hảo hán, như vậy gọi là bọn khốn kiếp thắng là bỏ chạy ăn non”. Thế này nhé, chúng ta lại đánh bạc bằng đầu”. Lúc này đã có bảy tám món binh khí chỉ vào thanh niên. Vi Tiểu Bảo thu thủy thủ lại, cười hì hì ngồi xuống.

Thanh niên căm hờn nói “Ngươi muốn giết thì cứ giết, đừng lấy lão tử làm trò tiêu khiển”.

Vi Tiểu Bảo cầm bốn hạt xúc xắc lên, cười nói “Ta làm cái, đánh cược cái đầu của các ngươi, từng người một tới gieo, ai thắng thì đi ngay, được một trăm lượng bạc đi đường. Ai thua thì Triệu đại ca cầm đao sắc đứng chờ bên cạnh, một đao chặt đứt thủ cấp, báo thù cho Cát Thông đại ca của bọn ta”.

Y đếm đối phương có tất cả mười chín người, bèn chia bạc ra thành mười chín đống, mỗi đống một trăm lượng.

Bọn người áo lam tự đánh giá, giết quan làm loạn đã bị bắt, đương nhiên sẽ bị chém đầu từng người một, càng không lẽ nào may mắn thoát được, không ngờ tướng quân thiếu niên này tỏ ra hảo hán lại mở ra cho con đường sống, nếu gieo xúc xắc bị thua thì đành chịu. Người đạo sĩ nói “Rất tốt, đại trượng phu một lời nói ra...”.

Vi Tiểu Bảo nói “Ngựa tứ khó đuổi, Hoa Sai Tiểu Bảo ta làm việc quyết không chiếm lợi thế về mình. Vị tiểu tỷ tỷ hay không biết là tiểu muội muội này vừa rồi thổi xúc xắc giúp ta, giữ được cái đầu của ta, ngươi không cần gieo nữa, đầu của ngươi kể như là tiền lãi được chia sau khi ta thắng, cầm một trăm lượng bạc này ra khỏi trướng đi. Truyền lệnh quân canh bên ngoài không được cản trở làm khó”. Một viên Tá lĩnh cao giọng truyền lệnh “Phó Đô thống có lệnh: những người được trướng trung quân thả ra, để họ tự do, không được bắt giữ, làm khó”. Quân canh ngoài trướng vâng dạ. Vi Tiểu Bảo đẩy hai đĩnh nguyên bảo năm mươi lượng tới trước mặt nữ lang.

Nữ lang sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, từ từ lắc đầu, hạ giọng nói “Ta không cần, bọn ta... bọn ta đồng môn mười chín người, cùng... cùng sống cùng chết”.

Vi Tiểu Bảo nói “Được, ngươi rất có nghĩa khí, đã cùng sống cùng chết thì cũng không cần từng người lần lượt gieo nữa. Tiểu cô nương, cô gieo với ta, thắng thì mười chín người cùng lấy bạc ra đi, nếu thua sẽ chặt cả mười chín cái đầu, có sảng khoái không?”. Nữ lang nhìn thanh niên chờ y ra hiệu.

Thanh niên cảm thấy khó quyết định, nếu mười chín người lần lượt đánh bạc với tiểu tướng quân này, thế ắt có thua có thắng, nếu lời y nói có thể tin được thì trong mười chín người có thể một nửa giữ được mạng sống, sau này còn có thể tìm cách báo thù. Nhưng nếu chỉ tiểu sư muội đổ xúc xắc, thắng thì cả đoàn cùng rút, thua thì toàn quân bị tiêu diệt, khó tránh khỏi quá nguy kịch. Mắt y từ từ nhìn qua bọn đồng môn.

Một hán tử áo lam nói lớn “Tiểu sư muội nói đúng lắm, chúng ta cùng sống cùng chết, xin mời tiểu sư muội gieo được rồi, nếu không cho dù ta thắng, cũng không thể sống một mình được”. Bảy tám người lập tức lên tiếng phụ họa.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Được, tiểu cô nương, cô gieo trước đi!”, rồi đẩy chén xúc xắc tới trước mặt nữ lang.

Nữ lang nhìn thanh niên, muốn làm theo ánh mắt của y. Thanh niên gật đầu nói “Tiểu sư muội, sống chết có số, ngươi cứ can đảm mà gieo là được, dù sao thì mọi người cũng cùng sống cùng chết”.

Nữ lang đưa tay cầm lấy bốn hạt xúc xắc, đôi mi dài cụp xuống, bỗng ngẩng đầu lên liếc nhìn Vi Tiểu Bảo, tay cầm xúc xắc khẽ run, vừa lỏng tay, bốn hạt xúc xắc rơi ngay xuống đĩa, phát ra tiếng kêu giòn tan, nữ lang nhắm mắt lại không dám nhìn, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng kêu “Tam! Tam! Tam! Tam điểm”, tiếng cười mắng của quan binh thị vệ vây quanh. Nữ lang tuy không biết chơi xúc xắc, nhưng nghe cười thét của địch nhân, đoán là mình vừa rồi gieo quá kém, từ từ mở mắt, quả nhiên sắc mặt các đồng môn đều trắng bệch.

Bốn hạt xúc xắc lớn nhất có thể gieo tới nước Chí tôn, kế là các nước Thiên bài, Địa bài, Nhân bài, Hòa bài, Mai hoa, Trường tam, Bản đăng, Ngưu đầu vân vân..., cho dù không thành đôi cũng có chín tới bốn điểm, đều lớn hơn Tam điểm. Nước Tam điểm này vừa gieo ra, mười phần đã thua tới chín phẩy chín. Cho dù Vi Tiểu Bảo cũng gieo được nước Tam điểm thì y làm cái, ba ăn ba, vẫn có thể chặt đầu mười chín người.

Một hán tử áo lam bỗng nói “Đầu của ta do ta tự gieo, người khác gieo không tính”. Đạo sĩ tức giận nói “Nam nhi đại trượng phu đâu thể tham sống sợ chết như vậy, làm mất oai danh phái Vương Ốc ta”.

Vi Tiểu Bảo gật đầu nói “Các vị đều là phái Vương Ốc à?”. Đạo sĩ nói “Dù sao thì mọi người đều chết, nói với ngươi cũng không sao”. Hán tử áo lam nói to “Ta là do cha mẹ ta sinh ra, không ai quyết định chuyện sống chết của ta được”. Đạo sĩ tức giận nói “Trước khi tiểu sư muội ngươi gieo xúc xắc, ngươi lại không nói, lúc cô ta gieo được ba điểm mới mở miệng, trong phái Vương Ốc ta không có nhân vật bất tài như ngươi”. Hán tử kia sợ mất mạng, liền nói lớn “Ngũ Phù sư thúc, tại hạ không làm đệ tử phái Vương Ốc cũng không có gì to tát”. Một hán tử khác lạnh lùng nói “Ngươi chỉ cần được sống, còn mọi chuyện khác đều không cần để ý, phải không?”. Hán tử kia nói “Rõ ràng vị tướng quân thiếu niên này bảo chúng ta từng người một gieo xúc xắc với y, tiểu sư muội gieo thay, các ngươi đồng ý, nhưng ta đã lên tiếng đồng ý chưa?”.

Thanh niên áo lam nghiêm nghị nói “Được, Nguyên sư huynh, từ giờ phút này ngươi không phải là đệ tử phái Vương Ốc nữa, ngươi tự gieo xúc xắc với y đi”. Người họ Nguyên nói “Không phải thì không phải, càng tốt”.

Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi họ Nguyên, tên gì?”. Người họ Nguyên hơi do dự, thấy đồng môn đã thành kẻ thù, nếu mình nói tên giả sẽ bị vạch trần, liền nói “Tại hạ là Nguyên Nghĩa Phương”. Thanh niên hừ một tiếng, nói “Các hạ không ngại gì đổi tên, gọi là Nguyên Phương đi”. Vi Tiểu Bảo nói “Tại sao phải đổi tên? Hừ, Nguyên Phương, Nguyên Phương, thiếu chữ Nghĩa là y mắng người thiếu nghĩa khí. Hừ, các bằng hữu phái Vương Ốc còn có ai muốn tự mình gieo không?”. Chăm chú nhìn vào bọn người áo lam, chỉ thấy hai người miệng hơi mấp máy, như muốn tự gieo, nhưng sau một lúc do dự, rốt lại vẫn không nói.

Vi Tiểu Bảo nói “Rất tốt, môn hạ phái Vương Ốc ai cũng là anh hùng hào kiệt, rất có nghĩa khí. Vị Nguyên huynh này dù sao cũng không phải là phái Vương Ốc, y có nghĩa khí hay không chẳng liên can gì tới phái Vương Ốc”. Thanh niên mỉm cười, nói “Đa tạ ngươi”. Vi Tiểu Bảo nói “Người đâu, rót rượu ra! Ta uống với mười tám vị bằng hữu một chén. Lát nữa thua hay thắng đều sinh ly tử biệt cả. Mười tám vị bằng hữu nghĩa khí sâu nặng này không thể không kết giao”. Quân sĩ thủ hạ rót mười chín chén rượu, đặt trước mặt Vi Tiểu Bảo một chén, đưa cho mười tám người áo lam mỗi người một chén. Những người kia thấy thanh niên đứng đầu đã nhận, cũng đều nhận.

Thanh niên kia cao giọng nói “Bọn ta quyết không kết bằng hữu với Thát Đát Mãn Châu. Chỉ vì ngươi là người hào sảng, lại rất coi trọng phái Vương Ốc ta, uống một chén rượu với ngươi cũng không hề gì”. Vi Tiểu Bảo nói “Được, cạn chén!”, một hơi uống cạn. Mười tám người kia cũng uống cạn, nhao nhao ném chén xuống đất. Nguyên Nghĩa Phương sắc mặt xám xanh, quay đi không nhìn.

Vi Tiểu Bảo quát “Mười tám tay đao chờ sẵn, chỉ cần nắm xúc xắc này của ta gieo được Tam điểm trở lên thì chặt đầu của mười tám vị bằng hữu xấu số này”. Đám quan quân dạ ran, mười tám binh sĩ nhấc đao kiếm lên tới đứng sau mười tám người kia.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Mình động thủ cước vào bộ xúc xắc này, muốn gieo thành Nhất điểm Nhị điểm vốn cũng không khó. Chỉ là gần đây ít luyện tập, công phu trên tay sa sút, vừa rồi định gieo nước Thiên bài lại thành Lục điểm, nếu có sai sót không tránh khỏi hại mất tính mạng của mười tám người này. Bọn đàn ông thối tha kia thì cũng thôi, nhưng tiểu cô nương như hoa này mà chết, há không đáng tiếc?”.

Y nắm bốn hạt xúc xắc lên, lắc lắc trong tay, tự thổi hơi vào, ngón tay nhẹ xoay, gieo cả nắm xuống, kế đó lập tức xòe bàn tay trái che luôn miệng chén, chỉ nghe tiếng xúc xắc lăn mấy vòng thì dừng lại, y không nắm chắc, ngón tay hé ra một khe hở, liếc mắt nhìn thấy trong bốn hạt xúc xắc thì hai hạt hai điểm, một hạt một điểm, một hạt năm điểm, gộp lại vừa vặn là Biệt thập. Biệt thập tức bù, nhỏ tới mức không còn nhỏ hơn nữa. Y vốn đã có chủ định, nếu thủ pháp không linh nghiệm, gieo được Tam điểm trở lên, thì sẽ nói Nhị điểm, Nhất điểm, lắc chén cho xúc xắc chuyển động, như thế không còn gì làm chứng, đối phương thì mừng quá lòng mong mỏi, thuộc hạ của mình nhiều lắm chỉ nghi ngờ trong lòng, không ai dám công khai bắt bẻ. Hiện tại làm gian thành công, cả mừng mắng lớn “Con mẹ nó, đôi tay này của lão tử phải chặt đi mới phải”, tay trái đập lên mu bàn tay phải mấy cái.

Mọi người nhìn thấy xúc xắc, đều la lớn “Biệt thập! Biệt thập!”.

Bọn người áo lam thoát chết, không kìm được reo hò vang dậy. Thanh niên áo lam đứng đầu nhìn Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Người Thát Đát Mãn Châu không nói tín nghĩa, không biết y nói ra có giữ lời không?”.

Vi Tiểu Bảo đẩy bạc trên bàn ra nói “Thắng được bạc rồi, cầm lấy đi đi. Chẳng lẽ còn muốn gieo nữa à?”.

Thanh niên nói “Bạc thì không dám lãnh nữa, các hạ nói là giữ lời, là bậc anh hùng, sau này sẽ có ngày gặp lại”, rồi chắp tay quay người định đi. Vi Tiểu Bảo nói “Ồ, ngươi thắng không lấy tiền, không phải coi thường Hoa Sai Tiểu Bảo ta sao?”. Thanh niên nghĩ thầm “Thân đang ở nơi nguy hiểm, không nên nấn ná lâu”, liền nói “Thế thì xin đa tạ”. Mười tám người đều cầm bạc, quay người ra khỏi trướng.

Vi Tiểu Bảo hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt nữ lang. Nàng lấy bạc xong, không nén được liếc nhìn Vi Tiểu Bảo một cái, bốn mắt gặp nhau, nữ lang đỏ mặt lên, mỉm cười hạ giọng nói “Đa tạ ngươi”. Đi được hai bước, quay đầu lại, nói “Tiểu tướng quân, cho ta bốn hạt xúc xắc của ngươi được không?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Được chứ, có gì không được. Ngươi cầm để đánh bạc với các sư huynh phải không?”. Nữ lang mỉm cười nói “Không phải. Ta phải giữ kỹ, mới rồi thật là làm ta sợ mất cả nửa tính mạng”. Vi Tiểu Bảo bốc bốn hạt xúc xắc bỏ vào tay nàng, thừa cơ bóp nhẹ cổ tay nàng một cái, chút tiện nghi này thì phải kiếm chác.

Nữ lang lại nói “Đa tạ ngươi”, rồi đi mau ra khỏi trướng.

Nguyên Nghĩa Phương thấy đồng môn ra khỏi trướng, định đi ra theo. Vi Tiểu Bảo nói “Ồ, ta chưa đánh bạc với ngươi”. Nguyên Nghĩa Phương mặt không còn chút máu, nghĩ thầm “Thật sai lầm, nếu sớm biết y gieo thành nước Biệt thập thì mình đâu uổng công làm tiểu nhân”, bèn nói “Tướng quân không còn xúc xắc, tại hạ... tại hạ không đánh bạc nữa”. Vi Tiểu Bảo nói “Tại sao không đánh bạc, cái gì cũng đều có thể đánh bạc, toan có thể chơi, tiền đồng cũng có thể chơi”, thuận tay cầm lấy một tập ngân phiếu, nói “Ngươi đoán xem ở đây tổng cộng có bao nhiêu lượng bạc”. Nguyên Nghĩa Phương nói “Thế thì làm sao đoán được?”. Vi Tiểu Bảo đập bàn quát “Thằng giặc này vô lễ với tướng quân, lôi ra chém!”. Chúng tướng sĩ đồng thanh dạ ran.

Nguyên Nghĩa Phương sợ tái mặt, quỳ xuống đất, nói “Tiểu... tiểu nhân không dám, Đại tướng quân... Đại tướng quân tha mạng”. Vi Tiểu Bảo cả mừng nghĩ thầm “Y gọi mình là Đại tướng quân”, thét “Ta hỏi ngươi câu nào phải khai thành thật câu ấy, nếu hơi giấu giếm một chút, sẽ chặt thủ cấp của ngươi”. Nguyên Nghĩa Phương luôn miệng nói “Dạ! Dạ!”.

Vi Tiểu Bảo sai lấy xích chân còng tay cùm y lại, bảo các tướng sĩ thua bạc thì lấy lại tiền lui ra, trong trướng chỉ còn hai thị vệ Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền và Tham lĩnh Kiêu kỵ doanh Xuân Phú. Lập tức do Trương Khang Niên thẩm vấn, y hỏi một câu, Nguyên Nghĩa Phương trả lời một câu, quả nhiên không hề giấu giếm.

Nguyên chưởng môn nhân phái Vương Ốc Tư Đồ Bá Lôi vốn là một Phó tướng của nhà Minh, là thuộc hạ của Tổng binh Sơn Hải quan Ngô Tam Quế, đánh quân Mãn Châu xâm lấn, kiêu dũng thiện chiến, lập nhiều công lao. Về sau Lý Tự Thành đánh chiếm Bắc Kinh, Ngô Tam Quế dẫn quân Thanh vào cửa quan, Tư Đồ Bá Lôi dẫn quân giao chiến với Lý Tự Thành, anh dũng giết địch, đánh về Bắc Kinh. Lúc đó y chỉ nói quân Thanh vào cửa quan để báo thù cho Sùng Trinh hoàng đế, nào ngờ quân Thanh thừa cơ chiếm giang sơn của người Hán. Ngô Tam Quế làm đại Hán gian. Tư Đồ Bá Lôi tức giận, lập tức từ quan tới ẩn cư ở núi Vương Ốc. Thuộc hạ cũ của y có nhiều người không muốn đầu hàng Mãn Thanh, đều tập trung ở núi Vương Ốc. Tư Đồ Bá Lôi võ công cao cường, khi rảnh rỗi truyền võ công cho thuộc hạ cũ, thời gian lâu dần, nghiễm nhiên trở thành phái Vương Ốc. Đó là sư đồ có trước rồi mới có môn phái, khác hẳn với các môn phái khác. Nhắc tới tên Tư Đồ Bá Lôi, những người như Trang Khang Niên đều đã từng nghe.

Nguyên Nghĩa Phương nói thanh niên cầm đầu kia là Tư Đồ Hạc, con trai Tư Đồ Bá Lôi, số còn lại là đồng môn sư huynh đệ, có mấy người nhiều tuổi, họ gọi là sư thúc. Nữ lang tên Tăng Nhu, cha nàng là thuộc hạ cũ của Tư Đồ Bá Lôi, đã qua đời vài năm trước, khi lâm chung sai nàng nhận làm môn hạ của thượng ty.

Gần đây được tin Ngô Ứng Hùng con Ngô Tam Quế đã tới Bắc Kinh, Tư Đồ chưởng môn sai họ đi gặp y. Đi qua chỗ này thấy doanh trại quân Thanh, Tư Đồ Hạc thiếu niên hiếu kỳ, lẻn vào dòm ngó, thấy mọi người đang đánh bạc, liền ra tay cướp lấy, ý không phải vì tiền tài mà là thể hiện oai phong giết quân sĩ Mãn Châu.

Vi Tiểu Bảo hỏi “Các ngươi đi gặp con Ngô Tam Quế để làm gì?”. Nguyên Nghĩa Phương nói “Sư phụ dặn bọn tại hạ phải tìm cách bắt y đem về núi Vương Ốc, lấy đó ép Ngô Tam Quế, buộc y... buộc y...”. Vi Tiểu Bảo nói “Sao? Buộc y làm phản à?”. Nguyên Nghĩa Phương nói “Đó là sư phụ nói, còn không liên quan tới tiểu nhân. Tiểu nhân trung thành với Đại Thanh, quyết không dám tạo phản. Tiểu nhân hôm nay một đao cắt đứt với phái Vương Ốc là không chịu làm nghịch, bỏ gian tà theo chính nghĩa, khởi nghĩa trước trận”. Vi Tiểu Bảo đá y một đá, cười mắng “Con mẹ nó, ngươi lại là một nghĩa sĩ lớn kia đấy”. Nguyên Nghĩa Phương không hề tránh né, chịu một cước của y, liền nói “Dạ, dạ! Đều nhờ tướng quân đại nhân tài bồi. Tiểu nhân sau này làm nô bộc cho tướng quân đại nhân, trung thành hết mực, xông pha vào nơi nước sôi lửa bỏng, quyết không nề hà”.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Lần này đối phương đã giết ba Ngự tiền thị vệ, mình lại thả hai mươi người bọn Tư Đồ Hạc, Tăng Nhu, chỉ sợ bọn thị vệ như Trương Khang Niên không phục, trước mắt vụ này phải cho mọi người một số cái lợi, mới là thể diện của người làm cái”, trầm ngâm một lúc, đã có chủ ý, đập bàn quát “Tên phản tặc to gan, rõ ràng ngươi đi cấu kết với Ngô Tam Quế tạo phản làm loạn, lại nói định bắt con trai y. Ngươi được bao nhiêu lợi lộc của Ngô Tam Quế, lại giấu giếm cho y. Con mẹ nó, quân đốn mạt, người đâu, đánh y cho ta!”.

Bảy tám quân sĩ ngoài trướng xông vào, quật Nguyên Nghĩa Phương xuống đất, một trận đòn lính đánh y rách da nát thịt.

Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi có khai không? Ngươi nói đi bắt con trai Ngô Tam Quế, tại sao tới quân doanh của ta để giết hại Ngự tiền thị vệ? Ngự tiền thị vệ và Kiêu kỵ doanh đều là người thân tín nhất của hoàng thượng, các ngươi đắc tội với Ngự tiền thị vệ và Kiêu kỵ doanh tức là làm mất mặt hoàng thượng”. Bọn Trương Khang Niên, Phú Xuân nghe thế trong lòng rất phục, đồng thanh lên tiếng dọa nạt.

Vi Tiểu Bảo nói “Tên này ngoa ngôn xảo ngữ, bịa đặt xằng bậy để lừa người. Loại phản tặc này không đánh thì đời nào chịu nói thật? Đánh tiếp cho ta!”. Đám quân sĩ quát tháo, gậy gộc đập túi bụi. Nguyên Nghĩa Phương la lớn “Đừng đánh, đừng đánh! Tiểu nhân xin khai!”. Vi Tiểu Bảo hỏi “Trên núi Vương Ốc các ngươi có tất cả bao nhiêu người?”. Nguyên Nghĩa Phương nói “Tất cả hơn bốn trăm người”. Vi Tiểu Bảo lại hỏi “Còn kể cả người nhà?”. Nguyên Nghĩa Phương nói “Tổng cộng có hơn hai ngàn người”. Vi Tiểu Bảo đập bàn chửi “Con bà ngươi, đâu có ít như vậy? Đánh cho ta!”. Nguyên Nghĩa Phương kêu lớn “Đừng đánh, đừng đánh, có bốn ngàn... năm ngàn người!”.

Vi Tiểu Bảo mắng lớn “Con bà tổ tiên mười tám đời nhà ngươi chứ, nói ra không sảng khoái, chín ngàn là chín ngàn, tại sao nói bốn ngàn, năm ngàn, còn tách ra à?”. Nguyên Nghĩa Phương nói “Dạ, dạ, có hơn chín ngàn người”. Vi Tiểu Bảo nói “Loại phản tặc các ngươi đâu có nói thật? Nói hơn chín ngàn người thì ít nhất cũng có một vạn chín ngàn”, bình một tiếng đập bàn quát lớn “Bọn phản tặc tụ họp trên núi Vương Ốc tạo phản rốt lại có bao nhiêu người?”.

Nguyên Nghĩa Phương nghe ra khẩu khí của y, nói số người càng nhiều thì tiểu tướng quân càng thích, bèn nói “Nghe nói... nghe nói có tất cả gần ba vạn người”. Vi Tiểu Bảo vui mừng nói “Phải rồi, như thế mới gần đúng”. Quay đầu nói với Tham lĩnh Phú Xuân “Đồ hèn hạ này, không đánh không khai”. Phú Xuân nói “Đúng thế, phải đánh mạnh nữa”.

Nguyên Nghĩa Phương nói “Không cần đánh nữa, tướng quân đại nhân hỏi gì, tiểu nhân khai nấy”. Sớm đã có sẵn chủ ý, tóm lại là thuận theo khẩu khí của tiểu tướng quân này để tránh khổ cho thân xác.

Vi Tiểu Bảo nói “Hơn ba vạn người các ngươi, ai cũng luyện võ nghệ phải không? Tiểu cô nương vừa rồi chỉ mười lăm mười sáu tuổi cũng đã luyện võ nghệ. Các ngươi đều là thuộc hạ cũ của Ngô Tam Quế, có một số trẻ tuổi, là con cái các tướng lĩnh thuộc hạ của y phải không?”. Nguyên Nghĩa Phương nói “Dạ dạ. Mọi người đều... đều biết võ công, đều là thuộc hạ cũ của Ngô Tam Quế”. Vi Tiểu Bảo nói “Thủ lĩnh Tư Đồ Bá Lôi của các ngươi trước đây là ái tướng của Ngô Tam Quế, đánh trận rất ghê gớm, phải không? Y nói muốn giết sạch người Mãn Châu bọn ta à?”. Nguyên Nghĩa Phương nói “Đó là lời nói đại nghịch bất đạo của y, rất là... rất là không đúng”. Vi Tiểu Bảo nói “Y phái các ngươi đi Bắc Kinh gặp con trai Ngô Tam Quế, bàn bạc việc làm thế nào tạo phản. Tại sao không tới Vân Nam bàn thẳng với Ngô Tam Quế?”.

Nguyên Nghĩa Phương nói “Chuyện này... chuyện này... e là... e là có nguyên nhân khác”. Thật ra họ chỉ đi bắt Ngô Ứng Hùng, rất khó trả lời câu hỏi của Vi Tiểu Bảo.

Vi Tiểu Bảo tức giận quát “Khốn nạn! Cái gì mà còn có nguyên nhân khác? Tư Đồ Bá Lôi các ngươi đã đi Vân Nam bàn bạc tất cả chuyện tạo phản với Ngô Tam Quế rồi, phải không?”. Nguyên Nghĩa Phương nói “Dường như... dường như đúng thế”.

Vi Tiểu Bảo mắng “Cái gì mà dường như với không dường như? Con mẹ nó, đúng là đúng, không đúng là không đúng”. Nguyên Nghĩa Phương nói “Đúng... đúng, đi... đi rồi”.

Ba người Trương Khang Niên, Triệu Tề Hiền, Phú Xuân nghe ra Vi Tiểu Bảo gợi ý, dần dần đem án đại nghịch mưu đồ tạo phản đổ lên đầu Bình Tây vương Ngô Tam Quế, bất giác nhìn nhau thầm lo lắng, không hiểu y có dụng ý gì.

Vi Tiểu Bảo lại hỏi “Tư Đồ Bá Lôi là ái tướng của Ngô Tam Quế, suất lãnh hơn ba vạn tinh binh này, tại sao không đóng ở Vân Nam? Con bà ngươi, núi Vương Ốc ở đâu?”, nghĩ thầm “Nếu núi Vương Ốc cũng ở Vân Nam, thì câu hỏi này không đúng rồi”. May mắn vừa lúc Nguyên Nghĩa Phương đáp “Ở huyện Tế Nguyên tỉnh Hà Nam”. Nhưng Vi Tiểu Bảo cũng không biết huyện Tế Nguyên tỉnh Hà Nam ở đâu, liền nói “Thế thì rất gần Bắc Kinh phải không?”. Nguyên Nghĩa Phương nói “Cũng không xa lắm”. Vi Tiểu Bảo mắng “Con bà ngươi, rất gần là rất gần, cái gì là cũng không xa lắm!”. Nguyên Nghĩa Phương nói “Dạ, dạ rất gần, rất gần”. Vi Tiểu Bảo nói “Tốt, cách Bắc Kinh rất gần! Bọn phản tặc các ngươi dụng ý rất ác độc, phục một đội tinh binh trong núi gần kinh thành. Ngô Tam Quế tạo phản ở Vân Nam, các ngươi lập tức từ trong núi xông ra, ập thẳng tới Bắc Kinh, chém từng thân binh Ngự tiền thị vệ, Kiêu kỵ doanh bọn ta như bổ dưa thái rau, giết cho máu chảy thành sông, xác chất như núi, cát bụi mù trời, phải không?”. Nguyên Nghĩa Phương dập đầu nói “Đó là âm mưu đại nghịch vô đạo của hai tên phản tặc Ngô Tam Quế và Tư Đồ Bá Lôi, không... không liên quan tới tiểu nhân”.

Vi Tiểu Bảo mỉm cười, nghĩ thầm “Tên này thật khôn ngoan”, liền hỏi “Trong phái Vương Ốc các ngươi có những ai đã từng làm quân tướng dưới trướng Ngô Tam Quế, phải khai ra hết”. Nguyên Nghĩa Phương nói “Số người rất đông”, liền kể rất nhiều tên người. Đó quả không phải là bịa đặt. Vi Tiểu Bảo nói “Rất tốt, ngươi viết tất cả tên những người đó ra. Trước đây chúng làm chức quan gì dưới trướng Ngô Tam Quế cũng phải viết rõ ràng”. Nguyên Nghĩa Phương nói “Có một số... có một số tiểu nhân không được rõ lắm”. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi không rõ, chậm trễ sẽ đánh ba mươi trượng, ngươi sẽ rõ thôi”. Nguyên Nghĩa Phương vội nói “Không... không cần đánh, tiểu nhân đều... đều nhớ ra rồi.

Quân sĩ cầm giấy bút tới. Nguyên Nghĩa Phương liền viết danh sách. Vi Tiểu Bảo thấy y viết nửa ngày vẫn không xong, không nhẫn nại được nữa, nói với Trương Khang Niên “Khẩu cung của người này cứ gọi sư gia ghi lại tất cả”, rồi quay qua Nguyên Nghĩa Phương quát “Khẩu cung mà ngươi vừa khai, đi nói lại với sư gia lần nữa. Nếu có nửa câu không rõ ràng sẽ chém đầu ngươi”. Hai quân quan kéo y đi.

Vi Tiểu Bảo cười hì hì nói “Ba vị lão huynh, lần này quả là chúng ta gặp vận may, phá được cái án tạo phản động trời này, bốn chúng ta không thể không thăng quan”. Bọn ba người Trương Khang Niên vừa sợ vừa mừng, Triệu Tề Hiền nói “Đó đều là sự anh minh sáng suốt của Đô thống đại nhân, thuộc hạ có công lao gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Ai thấy là có phần, mọi người đều có công lao”.

Trương Khang Niên nói “Nói Bình Tây vương tạo phản, không biết có đủ chứng cứ không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Bọn phản tặc núi Vương Ốc muốn tạo phản, không phải là giả chứ? Chúng lên Bắc Kinh gặp con trai Ngô Tam Quế, có việc gì tốt để làm?”. Trương Khang Niên nói “Họ Nguyên nói muốn bắt Thế tử của Bình Tây vương để ép Bình Tây vương tạo phản, thế thì chưa chắc Bình Tây vương có liên hệ gì với chúng”. Vi Tiểu Bảo nói “Trương đại ca rất hay đi lại với Bình Tây vương phủ, biết rất nhiều nội tình phải không? Nếu họ tạo phản thành công, Bình Tây vương làm hoàng đế, hì hì...”.

Trương Khang Niên nghe lời lẽ của y không hay phát hoảng, vội nói “Tại hạ không quen ai trong Bình Tây vương phủ. Đô... Đô thống đại nhân nói đúng, Ngô Tam Quế đại... đại nghịch vô đạo, chúng ta phải lập... lập tức tố cáo với hoàng thượng”.

Vi Tiểu Bảo nói “Mời ba vị đi thương lượng với sư gia xem viết tấu chương này thế nào?”.

Ba người bọn Trương Khang Niên cùng sư gia văn án trong quân viết xong tấu chương, đọc cho Vi Tiểu Bảo nghe, nội dung giống như lời khai của Nguyên Nghĩa Phương, danh sách một số thuộc hạ cũ của Ngô Tam Quế trong núi Vương Ốc đính kèm sau. Trong tờ tâu thêm mắm dặm muối, thuật lại Vi Tiểu Bảo ban ngày thấy phản tặc, ban đêm trong doanh giả làm ra vẻ không phòng bị, dụ chúng tới tập kích, phản tặc hung hãn dị thường, Vi Tiểu Bảo hăng hái suất lãnh, đi trước binh sĩ, bắt sống tên cầm đầu bọn phản tặc là Nguyên Nghĩa Phương, biết được âm mưu phản nghịch. Ba Ngự tiền Thị vệ như bọn Cát Thông đã trung dũng chết vì nước, mong hoàng thượng ban ân điển, phủ tuất trọng hậu cho gia đình họ.

Vi Tiểu Bảo nghe xong, liền nói “Nói thêm mấy câu về công lao của Phú Tham lĩnh và hai vị Thị vệ đầu lĩnh Trương Triệu”, ba người bọn Phú Xuân cả mừng tạ ơn. Vi Tiểu Bảo lại nói “Lại thêm vài câu, nói chúng ta đã bắt được mười chín tên phản tặc, nhưng nói thế nào bọn phản tặc cũng không chịu tiết lộ âm mưu phản nghịch, ta bèn căn cứ vào phương lược mà trước đây hoàng thượng đã truyền thụ, cố tình thả mười tám tên phản tặc mới tra xét được toàn bộ âm mưu phản nghịch”, ba người đồng thanh nói “Té ra thả mười tám tên phản tặc là phương lược hoàng thượng đã truyền”.

Vi Tiểu Bảo nói “Điều đó đương nhiên, ta nhỏ tuổi thế này làm sao thông minh như vậy? Nếu không có hoàng thượng sáng suốt nhìn thấy trước thì âm mưu đại nghịch này làm sao điều tra ra được?”.

Vi Tiểu Bảo nói tới là trước đây Khang Hy sai y thả ba người Ngô Lập Thân, Ngao Bưu, Lưu Nhất Chu để tra ra chân tướng thích khách xâm nhập vào cung làm loạn. Bọn Trương Khang Niên lại tưởng việc tập kích của phái Vương Ốc sớm đã bị hoàng thượng phát giác, thế thì việc vu khống Ngô Tam Quế cũng là chủ ý từ trước của hoàng thượng rồi. Nhìn thấy cảnh đại phú quý bỗng không được đưa tới tận tay, ai nấy đều cả mừng, không tiếc lời cảm ơn Vi Tiểu Bảo.

Theo luật lệ Mãn Thanh, tướng quân xuất chinh, nếu không có chiếu thư thì không được tự tiện quay về. Tuy Vi Tiểu Bảo cách Bắc Kinh không tới hai mươi dặm, nhưng cũng không được tự tiện về cung đích thân tâu với Khang Hy, lập tức sai hai Tá lĩnh, mười Ngự tiền Thị vệ dẫn một Ngưu lục ba trăm binh sĩ[31], ngay trong đêm ấy áp giải Nguyên Nghĩa Phương về tâu với Khang Hy. Y trong lòng đắc ý “Lần này làm cho Ngô Tam Quế đủ thê thảm, Mộc vương phủ tranh giành với Thiên Địa hội, mình xem ai đấu đồ, đấu sập Ngô Tam Quế. Hôm nay lão tử đã lập đại công với hai vị sư phụ. Trần sư phụ của Thiên Địa hội vui mừng. Hoàng đế sư phụ ắt cũng vui mừng”.

Hôm sau dẫn quân đi xuống phía nam. Đến giờ Ngọ, hai Ngự tiền thị vệ từ kinh phóng ngựa đuổi theo nói “Hoàng thượng có mật chỉ. Vi Tiểu Bảo cả mừng, lập tức triệu tập các thị vệ, tướng hiệu trong Kiêu kỵ doanh tới trướng trung quân nhận chỉ.

Người thị vệ đọc chỉ đứng giữa trướng, cao giọng đọc “Phó Đô thống Kiêu kỵ doanh Chánh Hoàng kỳ kiêm Phó Tổng quản Ngự tiền Thị vệ Vi Tiểu Bảo nghe chỉ: Trẫm sai ngươi đi chùa Thiếu Lâm làm việc, ai bảo ngươi lo chuyện không đâu dọc đường? Nghe lời nói bậy bạ của tiểu nhân, vu hãm công thần, làm xằng như vậy, há chẳng làm phiên vương run sợ sao? Những câu bậy bạ lung tung, từ nay không được nhắc tới nữa, nếu lộ ra câu nào thì mọi người cắt thủ cấp đưa về kinh cho trẫm. Khâm thử”.

Vi Tiểu Bảo vừa nghe đã sợ hãi, lưng đổ mồ hôi lạnh, đành khấu đầu tạ ơn.

Trong trướng trung quân ai nấy mặt không còn chút máu, hết sức hổ thẹn. Bọn Phú Xuân, Trương Khang Niên không dám nhiều lời, nghĩ thầm “Thằng nhãi ngươi làm bậy mà hoàng thượng không hỏi tội, tính ra là tốt với ngươi lắm rồi”, thấy tâm tình y đặc biệt xấu, không muốn đổ dầu vào lửa, mọi người cáo từ lui ra.

Thị vệ truyền chỉ tới bên Vi Tiểu Bảo, nói nhỏ với y “Hoàng thượng dặn ngài phải cẩn thận, để ý mọi chuyện”. Vi Tiểu Bảo nói “Dạ, ân điển của hoàng thượng, nô tài Vi Tiểu Bảo muôn phần cảm kích”, rút ra ngân phiếu bốn trăm lượng bạc biếu hai thị vệ. Hai người đi xong, y rất phiền muộn “Lẽ nào hoàng đế biết mình vu khống Ngô Tam Quế? Hay Nguyên Nghĩa Phương tới Bắc Kinh lại phản cung, nói mình bức cung? Xem ra hoàng đế đối xử với Ngô Tam Quế rất tốt, nếu muốn lật y thật không dễ”.

Lúc xế chiều, thị vệ và quan binh Kiêu kỵ doanh áp giải Nguyên Nghĩa Phương về tới. Vi Tiểu Bảo đạp phải cái đinh lớn này, mọi người cũng không còn hứng thú đánh bạc. Trên đường không ai nói gì, mấy hôm sau thì tới chùa Thiếu Lâm ở Tung Sơn.

Trụ trì nghe báo có thánh chỉ tới, suất lĩnh tăng chúng xuống núi đón, đưa bọn Vi Tiểu Bảo vào chùa.

Vi Tiểu Bảo lấy thánh chỉ ra, xé phong bì do Trương Khang Niên đọc, chỉ nghe y đọc một hồi dài dòng, nào là “Các pháp sư thông hiểu huyền cơ, sớm hay diệu lý, lập nên đại nghiệp, giúp rập hoàng gia”, nào là “Cung điện Phạn thiên, nhật nguyệt long lanh soi sáng, Sân vườn Phật địa, khói mây nghi ngút vờn quanh”, nào là “Mây cuốn Tung Sơn, loan về Thiếu Thất, tiên đài rủ cỏ, Phật nhật soi rừng, chót vót quần tăng, vô cùng minh triết”. Kế tới đoạn phong Hối Thông trụ trì chùa Thiếu Lâm là Hộ quốc Hựu thánh thiền sư, tất cả mười tám vị sư Thiếu Lâm lập công ở núi Ngũ Đài đều được ban thưởng. Sau cùng đọc tới câu “Nay phái Phó Đô thống Kiêu kỵ doanh Chánh Hoàng kỳ kiêm Phó Tổng quản Ngự tiền thị vệ khâm thưởng mặc mã quải Vi Tiểu Bảo thay trẫm xuất gia tu hành ở chùa Thiếu Lâm, ban cho độ diệp pháp khí, tới nơi thì lập tức xuống tóc tu hành. Khâm thử”.

Đoạn đầu là văn chương tứ lục lê thê, Vi Tiểu Bảo nghe không biết nói gì, đoạn sau thì hiểu, bất giác biến sắc, Khang Hy muốn y lên làm hòa thượng ở núi Ngũ Đài thì y đồng ý rồi, không ngờ lại bắt y xuống tóc đi tu ở chùa Thiếu Lâm. Thánh chỉ này y luôn đem bên người nhưng chưa tới nơi đâu dám bóc ra xem trộm. Hơn nữa dù có xem cũng không biết trong đó viết gì.

Hối Thông thiền sư dẫn tăng chúng tạ ơn. Chúng quân quan lấy phẩm vật khao thưởng ra phân phát. Vi Tiểu Bảo đứng cạnh nhìn, trong lòng chán ngắt.

Hối Thông thiền sư nói “Vi đại nhân thay hoàng thượng xuất gia, đây là vinh dự đặc biệt của bản tự”, liền lấy dao cạo ra, nói “Vi đại nhân thay mặt hoàng thượng, không thể coi thường, dù là lão nạp cũng không dám làm sư phụ của ngươi. Lão nạp thay mặt tiên sư nhận ngươi làm đệ tử, ngươi là sư đệ của lão nạp, pháp danh là Hối Minh. Trong cả chùa Thiếu Lâm chỉ có hai người bậc chữ Hối là đệ và lão nạp”.

Tới nước này, Vi Tiểu Bảo đành nước mắt lưng tròng quỳ xuống chịu cắt tóc. Hối Thông thiền sư trước tiên dùng dao cạo ba đường trên đỉnh đầu y, kế đó sư thế phát cạo đầu tóc vốn bị cháy còn nham nhở của y thành bóng loáng. Hối Thông thiền sư đọc lời kệ “Thiếu Lâm vách trắng, không lấy làm ngại. Thay vua xuất gia, không lấy làm thái. Vinh hoa bụi trần, xưa hối nay minh. Không tới không đi, đâu tổn đâu tăng”, lấy độ diệp vua ban điền vào hai chữ “Hối Minh”, dẫn y quỳ lạy Như Lai, chúng tăng đồng thanh đọc Phật hiệu.

Vi Tiểu Bảo chửi thầm “Tổ tiên mười tám đời lão tặc trọc đầu y không tích đức, lại đi cạo trọc đầu lão tử. Ngươi niệm một tiếng A di đà Phật thì lão tử chửi thầm một tiếng mẹ kiếp”, đột nhiên trong lòng đau xót, buông tiếng khóc lớn. Quân quan đầy điện đều kinh ngạc ngẩn ra.

Các sư cao giọng niệm Phật hiệu, không ai đếm xỉa tới y. Vi Tiểu Bảo khóc một hồi, cũng đành phải nín.

Hối Thông thiền sư nói “Sư đệ, cấp bậc của tăng chúng trong bản tự theo tám chữ Đại, Giai, Quan, Hối, Trừng, Tịnh, Hoa, Nghiêm. Bản sư Quan Chứng thiền sư đã viên tịch hai mươi tám năm trước, các sư bậc chữ Trừng trong chùa đều là sư điệt của sư đệ”.

Lập tức chúng tăng theo thứ tự lên trước tham kiến, trong đó Trừng Tâm, Trừng Quang, Trừng Thông đều vốn có giao tình với y.

Vi Tiểu Bảo thấy các lão hòa thượng bậc chữ Trừng râu bạc trắng đều gọi y là sư thúc, trong bậc chữ Tịnh cũng có không ít hòa thượng tuổi tác đã cao mà đều gọi y là sư thúc tổ, cũng thật thú vị. Ngay chúng tăng bậc chữ Hoa cũng có người ba bốn mươi tuổi, khi bái yết đều nghiễm nhiên gọi Thái sư thúc tổ, nhịn không được cười ha hả. Mọi người thấy y chưa lau nước mắt trên mặt đã lại cười lớn, không ai không mỉm cười.

Khang Hy phái Ngự tiền thị vệ, thân binh Kiêu kỵ doanh tới chùa Thiếu Lâm chẳng qua là hộ tống Vi Tiểu Bảo tới cắt tóc đi tu, nhưng thay mặt hoàng đế, đâu giống bình thường, nếu không rầm rộ ầm ĩ như vậy làm sao thể hiện được sự long trọng trong con mắt tăng chúng Thiếu Lâm?

Bọn Tham lĩnh Kiêu kỵ doanh Phú Xuân, Ngự tiền thị vệ Triệu Tề Hiền, Trương Khang Niên cáo từ Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo đưa ba trăm lượng bạc bảo Trương Khang Niên thuê nhà dân dưới núi cho Song Nhi ở. Trước nay chùa Thiếu Lâm không đón tiếp nữ thí chủ vào chùa, Song Nhi tuy đã cải trang thành đàn ông, nhưng Thập bát La Hán trong Đạt Ma viện đều nhận ra nàng là a hoàn của Vi Tiểu Bảo, nên để nàng chờ dưới núi, chỉ nói truyền xong thánh chỉ, phong tặng khen thưởng xong, Vi Tiểu Bảo sẽ xuống núi về kinh, nào ngờ y lại xuất gia trong chùa.

Vi Tiểu Bảo vừa là người thay thế hoàng thượng, vừa là “cao tăng” bậc chữ Hối, là thân phận được tôn kính trong chùa. Phương trượng cấp cho y một gian thiền phòng lớn. Hối Thông phương phượng nói “Trong chùa sư đệ cứ tự do, kinh kệ sớm tối cũng có thể tự tiện, ngoài ngũ giới là sát sinh, trộm cướp, dâm tà, nói dối, uống rượu ra, các điều cấm khác có thể tuân theo hoặc không”. Kế đó giải thích ý nghĩa ngũ giới.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Trong ngũ giới thì điều cấm nói dối nói thế nào lão tử cũng không giữ”, liền hỏi “Có cấm đánh bạc không?”. Hối Thông phương trượng ngạc nhiên, hỏi “Đánh cái gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Đánh bạc”. Hối Thông mỉm cười nói “Trong ngũ giới không có cấm đánh bạc, người khác phải tuân theo, còn sư đệ thì tùy ý”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Con mẹ nó, không cấm một mình mình thì có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ mình đi đánh bạc với mình?”.

Ở được vài ngày trong chùa, ăn không ngồi rồi, ngẫm nghĩ “Tiểu Huyền tử muốn mình đi hầu hạ Lão hoàng gia, lại bảo mình lên chùa Thiếu Lâm xuất gia, không biết lúc nào mới cho mình đi núi Ngũ Đài”. Hôm ấy ra dạo ngoài La Hán đường, chỉ thấy Trừng Thông đang dạy sáu đệ tử luyện võ, chúng tăng thấy y đi tới, cùng khom người làm lễ.

Vi Tiểu B?