← Quay lại trang sách

Hồi 31 La điện toàn quân cao vách lũy-Ruộng vườn muôn khoảnh nỗi ba đào-

dịch giả: cao tự thanh

Hồi 31

la điện toàn quân cao vách lũy
ruộng vườn muôn khoảnh nỗi ba đào

I TIỂU BẢO ĂN CƠM TỐI XONG, lại chờ qua hơn nửa giờ mới lò dò tới phòng công chúa Kiến Ninh.

Công chúa chờ y đã sốt cả ruột, tức giận nói “Tại sao bây giờ mới tới?”. Vi Tiểu Bảo tức tối nói “Cha chồng cô kéo ta đi nói chuyện, nói những câu đại nghịch bất đạo, ta tranh cãi với y suốt nửa ngày. Nếu không nhớ tới cô, thì bây giờ ta vẫn còn đang cãi nhau với y”. Công chúa nói “Y nói gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Y nói hoàng thượng đã nghi ngờ y là gian thần từ lâu, trong lòng rất không thoải mái. Ta nói nếu hoàng thượng nghi ngờ thì tại sao lại gả công chúa cho con trai y? Y nói nhất định là hoàng thượng không thích cô, có ý hại cô”.

Công chúa cả giận, đập mạnh tay xuống bàn một cái, quát “Lão rùa đen ăn nói bậy bạ, để ta vặt trụi râu y. Ngươi gọi y mau tới đây gặp ta”.

Vi Tiểu Bảo trên mặt cũng đầy vẻ tức giận, chửi “Con bà nó, lúc ấy ta đã định liều mạng với y. Ta nói: Hoàng thượng rất thương yêu công chúa. Công chúa vừa xinh đẹp vừa lanh lợi, con trai ngươi có chỗ nào xứng đáng chứ? Ta lại nói: Ngươi lớn mật dám nói như thế thì không gả công chúa nữa, sáng mai bọn ta sẽ lập tức trở về Bắc Kinh. Người như công chúa thì trong thiên hạ có không biết bao nhiêu người sẽ tranh nhau cưới làm vợ. Trong lòng ta có một câu còn chưa nói ra. Quả thật ta muốn nói với lão rùa đen là: Biết đâu Vi Tiểu Bảo ta cũng muốn cưới công chúa đấy”.

Công chúa lập tức mặt mày rạng rỡ, nói “Đúng, đúng! Sao ngươi không nói với y? Tiểu Bảo, sáng mai chúng ta về Bắc Kinh. Ta sẽ nói với hoàng đế ca ca, không lấy ngươi không xong”.

Vi Tiểu Bảo lắc đầu nói “Lão rùa đen thấy ta nổi giận lập tức nhũn ra, nói mới rồi y nói năng bừa bãi chẳng qua chỉ là đùa giỡn, ngàn vạn lần đừng nghĩ là thật. Ta nói họ Vi ta đối với hoàng thượng và công chúa rất trung thành, trước nay chưa từng có nửa câu giấu giếm lừa dối hoàng thượng và công chúa”.

Công chúa vít cổ y xuống hôn khẽ lên mặt y một cái, nói “Ta biết ngươi đối với ta vô cùng trung thành”.

Vi Tiểu Bảo cũng hôn nàng một cái, nói “Lão rùa đen hoảng sợ, suýt nữa là quỳ xuống lạy ta, lại tặng ta hai khẩu súng của người La Sát, bảo ta cố che giấu cho y”. Nói xong lấy súng ra, nhồi thuốc đạn vào, cho công chúa chĩa ra hoa viên phát xạ.

Công chúa theo cách thức bóp cò, thấy khẩu súng nổ ầm một tiếng, bắn gãy một cành cây lớn, lè lè lưỡi nói “Lợi hại thật!”.

Vi Tiểu Bảo nói “Công chúa một khẩu, ta một khẩu, hai khẩu hỏa thương này vốn là một cặp”. Công chúa thở dài nói “Hai khẩu hỏa thương một thư một hùng, cùng nằm với nhau trong cái hộp gỗ này, thân thiết biết bao! Nếu chia lìa ra, hai khẩu đều mười phần quạnh quẽ thê lương. Ta không cần, ngươi cứ giữ cả thôi”, lúc nói nghĩ tới ý chỉ của hoàng đế rốt lại vẫn không thể thay đổi, mình muốn lấy Vi Tiểu Bảo, chung quy chỉ là một câu nói suông mà thôi.

Vi Tiểu Bảo ôm công chúa vỗ về, nói vào tai nàng vài câu khinh bạc. Công chúa nghe thấy tình ý nồng nàn, không kìm được hai má đỏ bừng, cười khúc khích. Vi Tiểu Bảo giúp công chúa cởi xiêm y ra, kéo chăn đắp lên thân thể trần truồng của nàng, nghĩ thầm “Sao bọn thủ hạ của thằng đại Hán gian vẫn chưa phóng hỏa? Hay nhất là chúng xông vào đây lục soát, gặp phải công chúa đang khỏa thân thì công chúa sẽ trở mặt nổi nóng”.

Vi Tiểu Bảo ngồi ở mép giường, khẽ vuốt ve khuôn mặt của công chúa, lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Công chúa rên lên trong mũi, nũng nịu nói “Ta... ta muốn đi ngủ. Ngươi... ngươi...”

Nghe trong hoa viên đã báo canh một, Vi Tiểu Bảo đang chờ đợi sốt ruột, đột nhiên nghe tiếng thanh la vang lên leng keng, có mười mấy người la to “Cháy, cháy!”. Công chúa giật mình ngồi dậy, ôm cổ Vi Tiểu Bảo, run giọng hỏi “Cháy à?”. Vi Tiểu Bảo tức giận nói “Con mẹ nó, chắc là lão rùa đen phóng hỏa, muốn thiêu chết hai chúng ta diệt khẩu, để khỏi tiết lộ những lời bậy bạ của y hôm nay”. Công chúa càng hoảng sợ, hỏi “Phải... phải làm sao?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Đừng sợ. Vi Tiểu Bảo một dạ trung thành, dù có bỏ mạng cũng phải bảo vệ công chúa thân yêu bình an vô sự”, rồi y khẽ giãy ra khỏi tay công chúa, đi tới cửa phòng, nếu có người xông vào thì y sẽ đi ra khỏi phòng ngủ của công chúa trước.

Chỉ nghe tiếng người ồn ào, tiếng la ó vang lên bốn phía “Cháy! cháy! Mau đi bảo vệ công chúa”. Vi Tiểu Bảo ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trong hoa viên có mười mấy người chạy mau tới, nghĩ thầm “Bọn thủ hạ của thằng đại Hán gian tới nhanh thật. Họ đã sớm vào An Phụ viên núp sẵn, vừa nghe la cháy lập tức xuất hiện”, rồi quay lại nhìn công chúa nói “Công chúa, lửa không to lắm, công chúa đừng sợ. Lão rùa đen chỉ muốn bắt gian”.

Công chúa run giọng hỏi “Bắt... bắt cái gì?”. Vi Tiểu Bảo nói “Chắc y nghi công chúa thân mật với ta nên muốn tới bắt gian”, nói xong mở cửa phòng, nói “Công chúa cứ nằm trong chăn không cần ngồi dậy, ta đứng ngoài cửa. Nếu quả lửa cháy tới thì ta sẽ cõng ngươi chạy trốn”. Công chúa rất cảm động, nói “Tiểu Bảo, ngươi... ngươi đối với ta tốt quá”.

Vi Tiểu Bảo đứng ngoài cửa, lớn tiếng nói “Mọi người bảo vệ công chúa là việc khẩn cấp”, trong tiếng hô hoán của y, đã có vệ sĩ gia tướng của Bình Tây vương phủ chạy mau tới, kêu lên “Vi Tước gia, trong vườn phát hỏa, thế tử đích thân tới bảo vệ công chúa”. Chỉ thấy phía góc đông bắc có hai hàng đèn lồng, dẫn một đoàn người tới. Trong khoảnh khắc đoàn người đã tới, dẫn đầu là Ngô Ứng Hùng.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Vì muốn tìm tên râu xồm Mông Cổ mà thằng tiểu Hán gian đích thân xuất mã dẫn quân tới, có thể thấy chúng rất coi trọng tên râu xồm, chuyện câu kết với Mông Cổ, La Sát tạo phản rõ ràng là có thật”. Chỉ nghe Ngô Ứng Hùng từ xa kêu lên “Công chúa điện hạ bình an chứ? “. Một tên vệ sĩ hô to “Vi Tước gia đang canh giữ ở đây”. Ngô Ứng Hùng nói “Thế thì hay lắm! Vi Tước gia, làm Vỉ Tước gia vất vả, huynh đệ vô cùng cảm kích”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Ta vất vả cái gì? Ôm công chúa mà vất vả à? Ngươi cảm kích chuyện đó sao? Không cần khách khí như thế!”.

Kế đó bọn Ngự tiền thị vệ, Tá lãnh Kiêu kỵ doanh do Vi Tiểu Bảo thống lãnh vội vàng chạy tới. Bọn này đang ngủ say, vội vàng chạy tới nên quần áo xốc xếch, kẻ chân không, người cởi trần, dáng vẻ rất bê bối, họ vừa nghe la cháy, liền nghĩ “Nếu để công chúa chết cháy thì phạm tội mất đầu”, nên hấp tấp chạy tới.

Vi Tiểu Bảo dặn bọn thị vệ và quan binh chia nhau canh giữ chung quanh. Trương Khang Niên kéo tay áo y, Vi Tiểu Bảo đi ra mấy bước. Trương Khang Niên nói khẽ “Vi Phó Tổng quản, vụ này có chuyện gian trá”. Vi Tiểu Bảo hỏi “Chuyện gì?”. Trương Khang Niên nói “Vừa nghe tiếng kêu cháy thì bọn gia tướng của phủ Bình Tây vương đã từ bốn phương tám hướng đổ vào, rõ ràng đã chuẩn bị sẵn. Bọn họ miệng la cứu hỏa nhưng lại xông vào các phòng lục soát, bọn huynh đệ chúng ta chửi mắng cản trở cũng không được, có người đã đánh nhau với họ”. Vi Tiểu Bảo gật đầu nói “Ngô Tam Quế nghi chúng ta đã thấy rõ chủ ý của y, ta thấy y muốn tạo phản!”. Trương Khang Niên giật mình hoảng sợ, đưa mắt nhìn Ngô Ứng Hùng, khẽ hỏi “Thật sao?”. Vi Tiểu Bảo nói “Để họ lục soát cũng được, không cần ngăn cản”. Trương Khang Niên gật gật đầu, ngấm ngầm truyền lệnh cho quan binh từ Bắc Kinh tới.

Lúc này ở phía Tây nam và Đông nam khu vườn đều thấp thoáng có ánh lửa, mấy mươi giá thủy long đang hút nước rồi phun lên trên không, từng cột nước bay tung trắng xóa như từ suối phun ra.

Vi Tiểu Bảo bước tới trước mặt Ngô Ứng Hùng, nói “Tiểu vương gia thần cơ diệu toán, thật khiến người ta bội phục, Gia Cát Lượng, Lưu Bá Ôn ngày xưa cũng không bằng được”. Ngô Ứng Hùng ngẩn ra, nói “Vi Tước gia nói đùa rồi”. Vi Tiểu Bảo nói “Quyết không phải là đùa. Tiểu vương gia quả là bấm đốt tay tính được canh hai đêm nay trong An Phụ viên sẽ phát hỏa, thiêu chết công chúa, không phải chuyện đùa, nên đã chuẩn bị trước, ăn mặc chỉnh tề, canh giữ ngoài vườn, kiên nhẫn chờ đợi, lửa vừa bốc lên liền truyền lệnh ra, mọi người xông vào cứu hỏa. Hô hô, bản lãnh cao cường, bản lãnh cao cường!”.

Ngô Ứng Hùng đỏ mặt nói “Cũng không phải huynh đệ đoán trước được chuyện này, chỉ là ngẫu nhiên. Tối nay tỷ phu Hạ Quốc Tướng mời tiệc, huynh đệ ăn uống xong đi về, dẫn vệ sĩ gia tướng đi ngang đây, đúng lúc trong vườn phát hỏa”.

Vi Tiểu Bảo gật đầu nói “Té ra là thế. Ta thường nghe tiên sinh kể chuyện nói Gia Cát Lượng suốt đời luôn cẩn thận. Ta thấy tiểu vương gia còn cẩn thận hơn cả Gia Cát Lượng, thật không hề sai chạy. Tiểu vương gia tới nhà anh rể uống rượu, mà mang theo cả đội thủy long, quả nhiên có chỗ hay, không phải là ở đây đang cần tới sao?”.

Ngô Ứng Hùng biết Vi Tiểu Bảo đã khám phá ra sự bố trí của mình, lại đỏ bừng mặt, ngượng ngập nói “Lúc này gió mạnh cành khô, dễ bị thất hỏa, cẩn thận một chút vẫn hơn, đây gọi là Có chuẩn bị thì không phải lo lắng”. Vi Tiểu Bảo nói “Đúng thế. Chỉ tiếc là tiểu vương gia còn chưa thấy hết”. Ngô Ứng Hùng nói “Tại hạ muốn thỉnh giáo”. Vi Tiểu Bảo nói “Lần sau tiểu vương gia tới nhà anh rể uống rượu thì tốt nhất là dẫn theo một đội thợ nề thợ mộc, gánh sẵn gạch ngói, gỗ ván, đá vôi, đinh búa”. Ngô Ứng Hùng hỏi “Không biết để làm gì thế?”. Vi Tiểu Bảo nói “Lỡ không may nếu nhà anh rể tiểu vương gia phát hỏa, mà đội thủy long chỉ phun nước lên trời, không chịu dập lửa, thì nhà anh rể tiểu vương gia không khỏi bị cháy sạch. Lúc ấy tiểu vương gia sẽ hạ lệnh cho đám thợ nề xây một tòa lầu cao ngay cho anh rể tiểu vương gia. Đó gọi là Có chuẩn bị thì không phải lo lắng đấy”.

Ngô Ứng Hùng cười khan mấy tiếng, quay qua tên vệ sĩ bên cạnh nói “Vi Tước gia thấy đội thủy long làm việc bất lực, ngươi đi bắt Chánh Phó Đội trưởng lại, chặt cái chân chó của chúng đi”. Tên vệ sĩ ấy vâng dạ bước đi.

Vi Tiểu Bảo hỏi “Tiểu vương gia, sau khi tiểu vương gia chặt cái chân chó của Chánh Phó Đội trưởng rồi thì thăng cho họ chức quan gì?” Ngô Ứng Hùng sửng sốt, nói “Vi Tước gia, câu này tại hạ không hiểu”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta cũng không hiểu. Ta nghĩ, hà, tiểu vương gia chỉ còn cách xây thêm hai nhà ngục, phái hai người Chánh Phó Đội trưởng bị chặt chân này đi làm Điển ngục”.

Ngô Ứng Hùng biến sắc, nghĩ thầm “Thằng tiểu tử này ghê gớm thật, chuyện Lư Nhất Phong làm Điển ngục Hắc Khảm tử y cũng biết rồi”. Lập tức giả như không hiểu ý, cười nói “Vi Tước gia thật biết nói đùa, chẳng trách hoàng thượng thích Tước gia như thế”, quyết định chủ ý “Lúc trở về cứ sai người giết chết Lư Nhất Phong, cho thằng tiểu tử thì không còn ai làm chứng”.

Không bao lâu bọn vệ sĩ gia tướng phủ Bình Tây vương nhao nhao bẩm báo, thế lửa cũng chưa lan rộng, đã dần dần nhỏ lại. Vi Tiểu Bảo lắng nghe mọi người nói, không hề thấy có ám ngữ gì, nhưng thấy Ngô Ứng Hùng mỗi lần nghe người tới bẩm báo thì trên mặt lộ vẻ không vui, nhìn là biết chưa tìm được Hãn Thiếp Ma, nhưng không biết họ dùng ám hiệu gì. Vi Tiểu Bảo chăm chú quan sát vẻ mặt của bọn gia tướng cũng không thấy gì. Bỗng thấy một tên gia tướng lại chạy tới bẩm báo, nói lửa đột nhiên bùng to, dường như sẽ lan qua bên này, tốt nhất là mời công chúa khởi giá, để đề phòng công chúa kinh động. Ngô Ứng Hùng gật đầu.

Vi Tiểu Bảo đứng bên cạnh làm như không để ý, nhưng thật ra lại chăm chú nhìn vẻ mặt cử chỉ của Ngô Ứng Hùng, chỉ thấy Ngô Ứng Hùng nhìn xuống đùi phải tên gia tướng ấy. Vi Tiểu Bảo nhìn theo ánh mắt của y, thấy tên gia tướng ấy co ngón tay cái và ngón tay trỏ tay phải làm thành một cái vòng tròn cạnh đầu gối. Vi Tiểu Bảo lập tức hiểu ra “Thì ra hai ngón tay làm thành vòng tròn, chính là nói không tìm thấy Hãn Thiếp Ma chứ trong lời nói thì không có ám hiệu gì”.

Ngô Ứng Hùng nói “Vi Tước gia, lửa đã cháy lan sang bên này, hay chúng ta mời công chúa dời giá đi, nếu để công chúa điện hạ hoảng sợ thì thật là ta ngàn vạn lần đáng chết”.

Vi Tiểu Bảo biết bọn gia tướng phủ Bình Tây vương tìm khắp nơi không thấy Hãn Thiếp Ma, trong An Phụ viên chỉ còn phòng ngủ của công chúa là chưa lục soát, họ đã làm thì không thôi, cả phòng ngủ của công chúa cũng muốn sục sạo tìm kiếm, bất giác lửa giận bốc lên, nhất thời nổi dạ trẻ thơ, y giơ tay phải, cong ngón cái và ngón trỏ thành một vòng tròn, vung vung mấy cái trước mặt Ngô Ứng Hùng.

Thấy ám hiệu đã bị phát giác, đương nhiên Ngô Ứng Hùng giật nảy mình, bọn gia tướng thủ hạ của y cũng đều biến sắc. Ngô Ứng Hùng run lên hỏi” Vi... Vi Tước gia..., đây... đây là ý gì?”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Chẳng lẽ tiểu vương gia không hiểu ý tứ của ám hiệu này sao?”. Ngô Ứng Hùng định thần lại, nói “Ký hiệu này... ký hiệu này... a, tại hạ hiểu rồi, đây là đồng tiền, ý Vi Tước gia nói là có tiền thì công chúa mới có thể dời giá”. Vi Tiểu Bảo tự nhủ “Thằng tiểu Hán gian này đầu óc cũng rất mau lẹ”, cười cười không nói gì. Ngô Ứng Hùng cười nói “Chuyện tiền bạc thì chúng ta là người nhà, đương nhiên dễ bàn bạc thôi mà”.

Vi Tiểu Bảo nói “Tiểu vương gia sảng khoái rộng rãi như thế, ta xin thay mặt các vị huynh đệ ở đây cảm tạ. Tiểu vương gia, chuyện mời công chúa dời giá thì xin tiểu vương gia tự mình làm thôi”, rồi cười cười nói “Các vị là vợ chồng thì dễ thương lượng, đêm hôm khuya khoắt, tiểu tướng không tiện vào phòng công chúa”. Y nghĩ thầm “Cứ để y chính mắt nhìn thấy gã Mông Cổ râu xồm kia không có trong phòng này”.

Ngô Ứng Hùng hơi ngần ngừ, gật gật đầu rồi đẩy cửa đi vào tới ngoài phòng công chúa thì đứng lại, cao giọng nói “Thần Ngô Ứng Hùng đang ở đây đốc thúc mọi người cứu hỏa, bảo vệ công chúa. Hiện giờ đã cháy lan qua bên này, mời công chúa dời giá là kế sách vẹn toàn”, một lúc sau, chỉ nghe một giọng êm ái của người trong phòng “ừ” một tiếng. Ngô Ứng Hùng nghĩ thầm “Mình và nàng chưa thành hôn, nhưng mình là phò mã, danh phận đã định, lúc này gặp việc cấp bách, mình vào phòng nàng cũng không thể coi là vượt lễ. Chuyện này không tra xét cho minh bạch thì rốt lại cũng không được. Ngoài mình ra thì người ngoài cũng không thể vào phòng nàng”, rồi đẩy cửa phòng bước vào.

Vi Tiểu Bảo và hơn một trăm Ngự tiền thị vệ, quan binh Kiêu kỵ doanh, gia tướng phủ Bình Tây vương đều đứng chờ bên ngoài. Qua một lúc lâu, vẫn không nghe trong phòng có động tĩnh gì.

Lại qua một lúc, mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, bên khóe miệng đều lộ nét cười, trong bụng mọi người đều nghĩ cùng một chuyện “Đôi vợ chồng chưa làm lễ thành hôn này chưa từng gặp nhau, bỗng nhiên gặp gỡ trong khuê phòng công chúa, nhất định rất là nồng nàn. Không biết hai người sẽ nói gì với nhau? Tiểu vương gia sẽ ôm công chúa vào lòng hay bế nàng lên hôn?”, chỉ có Vi Tiểu Bảo trong lòng nổi cơn ghen, tuy biết Ngô Ứng Hùng chỉ muốn tìm Hãn Thiếp Ma, lúc này chưa chắc có tình cảm thân mật với công chúa nhưng công chúa này trò lẳng lơ nào cũng đều dám làm, nàng có chủ động thân mật với Ngô Ứng Hùng hay không cũng rất khó nói.

Đột nhiên nghe công chúa rít lên “Dám cả gan vô lễ! Ngươi... ngươi... không được làm thế, ra mau”. Mọi người bên ngoài nhìn nhau cười, đều nghĩ thầm “Tiểu vương gia không nhịn nổi động thủ rồi”. Chỉ nghe công chúa lại la lớn “Ngươi... ngươi không được, không được cởi quần áo ta, cút đi, cút đi, trời ơi, cứu mạng, cứu mạng! Tên này cưỡng gian ta. Cứu mạng, cứu mạng”.

Mọi người không kìm được buồn cười, đều cảm thấy Ngô Ứng Hùng quá nôn nóng, cũng quá to gan, tuy công chúa rốt lại sẽ là vợ y nhưng sao chưa làm lễ thành hôn mà đã làm bừa như thế? Có mấy tên võ tướng cười ra tiếng. Bọn Ngự tiền thị vệ đều nhìn Vi Tiểu Bảo chờ y đưa mắt ra hiệu hành sự, có cần bảo vệ công chúa hay không, trong lòng đều nghĩ “Thằng tiểu tử Ngô Ứng Hùng này cưỡng gian công chúa, tuy y vô lễ nhưng đây lại là chuyện riêng tư của vợ chồng họ. Đám nô tài bọn mình nếu can thiệp bừa vào, nhất định tự chuốc lấy chuyện không hay”.

Vi Tiểu Bảo trống ngực đập thình thịch “Thằng tiểu Hán gian là người tinh minh, sao lại hồ đồ như thế? Chẳng lẽ y... y thật muốn gia hại công chúa sao?”, liền lớn tiếng gọi “Tiểu vương gia, xin tiểu vương gia ra mau, không được đắc tội với công chúa”

Công chúa đột nhiên la to “Cứu ta với!”, thanh âm rất thê thảm. Vi Tiểu Bảo giật mình hoảng sợ, vẫy tay một cái nói “To chuyện rồi”, rồi sấn vào phòng. Mấy tên Ngự tiền thị vệ và gia tướng vương phủ vào theo.

Chỉ thấy cửa phòng ngủ mở tung, công chúa co rúm ở góc giường, người trùm chăn gấm, một chân trắng muốt thò ra ngoài chăn, hai cánh tay để trần, hiển nhiên là toàn thân không mặc xiêm y. Ngô Ứng Hùng cũng trần truồng nằm bất động dưới đất, nửa người dưới ướt đẫm máu tươi, tay cầm một thanh đoản đao. Mọi người thấy tình trạng như thế đều hoảng sợ ngẩn ra. Bọn gia tướng vương phủ vội tới xem Ngô Ứng Hùng sống chết ra sao, vừa sờ mũi thấy vẫn còn thở, y chỉ ngất đi.

Công chúa khóc nói “Gã này... gã này vô lễ với ta... y là ai? Vi Tước gia mau giết y đi”, Vi Tiểu Bảo nói “Y chính là phò mã Ngô Ứng Hùng”. Công chúa kêu lên “Không phải, không phải đâu. Y lột sạch xiêm y của ta rồi tự lột quần áo của mình, y cưỡng gian ta... gã ác đồ này, mau giết y đi!”.

Bọn Ngự tiền thị vệ đều cảm thấy phẫn nộ, nghĩ mình phụng mệnh hoàng thượng đi bảo vệ công chúa là ngự muội của hoàng thượng, quý thể cành vàng lá ngọc lại bị thằng tiểu tử Ngô Ứng Hùng này làm nhục như thế thì mọi người đều có thể nói là chưa làm tròn phận sự. Bọn gia tướng vương phủ vẻ mặt người nào cũng bối rối, trong lòng hổ thẹn. Trong đó có mấy người tinh minh mẫn cán, nghĩ thầm chuyện đã đến nước này thì nếu có thể lục soát phòng công chúa tìm được Hãn Thiếp Ma may ra có thể trả miếng lại công chúa, ít nhất cũng cưỡng từ đoạt lý, liền giả vờ luống cuống chân tay cứu Ngô Ứng Hùng nhưng thật ra đưa mắt dò xét chung quanh, cả gầm giường cũng nhìn nhưng trong đó đâu có bóng dáng Hãn Thiếp Ma?

Đột nhiên, một tên gia tướng vương phủ la lên “Thế tử... hạ bộ của thế tử... hạ bộ...”, ở chỗ hạ bộ Ngô Thế Hùng máu chảy đầm đìa, tất cả đều nhìn thấy, lúc đầu còn cho là vì y vô lễ với công chúa, bây giờ nghe người này la lên đều nhìn vào hạ bộ y, chỉ thấy máu tươi không ngừng tuôn ra, hiển nhiên là đã bị thương. Bọn gia tướng đều kinh hoàng, vội lấy thuốc kim sang trong người ra bôi lên vết thương của y.

Vi Tiểu Bảo quát “Ngô Ứng Hùng vô lễ với công chúa, phạm trọng tội đại bất kính, cứ bắt giam lại, tâu rõ lên thánh thượng trị tội”. Bọn thị vệ đồng thanh vâng dạ rồi sấn tới bắt giữ Ngô Ứng Hùng.

Bọn gia tướng vương phủ đều tai nghe mắt thấy, Ngô Ứng Hùng quả thật là vô lễ với công chúa, hoàn toàn không sao chối cãi, chỉ kêu thầm “Hỏng bét, hỏng bét!”, không ai dám có ý chống cự. Một tên gia tướng khom lưng nói “Xin Vi Tước gia khai ân. Thế tử đã bị thương, xin Vi Tước gia cho thế tử được về phủ điều trị. Vương gia của bọn thuộc hạ nhất định sẽ cảm tạ đại ân đại đức. Thế tử đúng là ngàn vạn lần không phải, xin công chúa khoan hồng đại lượng, xin Vi Tước gia che chở cho”.

Vi Tiểu Bảo làm mặt lạnh nói “Phạm tội lớn như thế, bọn ta đâu dám lừa dối hoàng thượng, ai mà che chở được? Ai nói gì thì ra ngoài nói, cả đám xúm xít trong phòng công chúa thì còn ra gì nữa? Quy củ nào lại thế?”.

Bọn gia tướng luôn miệng vâng dạ rồi dìu Ngô Ứng Hùng lùi ra, bọn thị vệ cũng lui ra, chỉ còn Vi Tiểu Bảo và công chúa.

Công chúa chợt mỉm cười, đưa tay vẫy Vi Tiểu Bảo. Vi Tiểu Bảo bước tới trước giường, công chúa ôm vai y nói khẽ vào tai y “Ta thiến y rồi”, Vi Tiểu Bảo giật nảy mình, hỏi “Công chúa, công chúa... nói gì?”. Công chúa thổi vào tai y, cười khẽ nói “Ta dùng hỏa thương khống chế y, bắt y lột sạch quần áo ra, kế đập mạnh cán hỏa thương vào đầu cho y ngất đi rồi xẻo cái đáng ghét ấy của y. Từ nay trở đi y chỉ có thể làm thái giám chứ không thể làm chồng ta nữa”.

Vi Tiểu Bảo vừa buồn cười vừa hoảng sợ, nói “Công chúa lớn mật làm bậy, tai họa này không nhỏ đâu”.

Công chúa nói “Tai họa gì chứ? Ta toàn tâm toàn ý với ngươi. Dù ta có lấy y cũng chỉ làm vợ chồng giả, tóm lại ta không để ngươi bị cắm sừng làm con rùa đen đâu”.

Vi Tiểu Bảo trong lòng mau lẹ xoay chuyển ý nghĩ, có điều chuyện này vượt khỏi sự tưởng tượng của y, không biết làm sao là tốt. Công chúa lại nói “Cưỡng gian vô lễ gì đó đều là giả. Nhưng ta la ầm lên, các ngươi ở ngoài đều nghe thấy cả phải không?”. Vi Tiểu Bảo gật gật đầu. Công chúa mỉm cười nói “Thế thì chúng ta sợ gì y nữa? Dù Ngô Tam Quế có tức giận, cũng biết là con mình hư hỏng”. Vi Tiểu Bảo thở dài nói “Nếu y bị một đao ấy của công chúa thiến chết, thì làm thế nào?”. Công chúa nói “Làm sao chết được? Mấy ngàn thái giám trong cung chúng ta, có ai bị thiến mà chết đâu?”.

Vi Tiểu Bảo nói “Được rồi, công chúa cứ khăng khăng nói là y cưỡng gian công chúa, đã cầm đao bức ép công chúa, công chúa liều mạng kháng cự, giơ tay đẩy y. Tay y cầm đao lại cởi hết quần áo, cứ đẩy ra nhào lại như thế nên y tự cắt của quý của mình”. Công chúa chui đầu vào chăn cười khúc khích, nói nhỏ “Đúng rồi, ta cứ nói như thế, là y tự thiến mình”.

Vi Tiểu Bảo đi ra ngoài phòng, đem chuyện Ngô Ứng Hùng dùng đao cưỡng bức, công chúa cố sức chống cự, trong lúc giằng co, Ngô Ứng Hùng tự thiến mình khẽ nói cho bọn thị vệ nghe. Mọi người ai cũng phát hoảng bật cười, đều nói Ngô Ứng Hùng hiếu sắc to gan nên gặp báo ứng. Có mấy tên gia tướng của Ngô Ứng Hùng ở lại nghe ngóng động tĩnh, đứng cạnh nghe trộm xong đều có vẻ hổ thẹn.

An Phụ viên xảy ra chuyện lớn, bọn gia tướng vương phủ tức tốc dập tắt lửa, chạy về báo tin cho Ngô Tam Quế, một mặt vội mời đại phu trị thương cho Ngô Ứng Hùng. Bọn Ngự tiền thị vệ lập tức đem nguyên nhân Ngô Ứng Hùng bị thương truyền ra ngoài, ngay bọn gia tướng của vương phủ cũng nhiều miệng một lời, đều nói chỉ vì thế tử vô lễ với công chúa mà ra. Mọi người không khỏi thêm mắm dặm muối, có người thì nói thế tử cưỡng ép cởi xiêm y của công chúa như thế nào, có người nói thế tử cầm đoản đao ra sao để cưỡng bức. Còn như thế tử bị thiến thê thảm thế nào thì ai cũng kể rất sống động, hấp dẫn, thế tử cầm dao kề vào cổ công chúa thế nào, công chúa giãy giụa cản trở ra sao, hất tay thế tử ra thế nào, một đao vung qua thành ra hỏng bét, vô số tình tiết đều kề như tận mắt chứng kiến. Người nói nước bọt tung tóe, vừa nói vừa ra điệu bộ, người nghe thì trợn mắt há miệng, không ngớt gật đầu. Qua nửa giờ sau, Ngô Tam Quế được tin cấp báo, vội phi ngựa tới, lập tức dập đầu tạ tội ở ngoài phòng công chúa, dáng vẻ suy sụp thảm hại, luôn miệng nói “Tội đáng muôn chết!”.

Vi Tiểu Bảo đứng bên cạnh, vẻ lo lắng hiện ra mặt, nói “Xin vương gia đứng lên, để tiểu tướng vào thăm dò khẩu khí của công chúa giúp vương gia”.

Ngô Tam Quế móc trong túi ra một nắm châu ngọc phỉ thúy, nhét vào tay y nói “Vi huynh đệ, tiểu vương vội vã tới đây, không đem theo ngân phiếu, số châu báu này xin Vi huynh đệ chia thưởng cho các vị huynh đệ thị vệ. Trước mặt công chúa xin dùng lời hay nói giúp cho”.

Vi Tiểu Bảo nhét mớ châu báu lại vào tay Ngô Tam Quế, nói “Xin vương gia yên tâm, tiểu tướng chỉ cần còn sức là quyết hết sức để làm, tạm thời không nhận vật vương gia ban thưởng. Chuyện này thật lớn quá, không biết ý công chúa thế nào. Ôi, vị công chúa này tính tình cao ngạo, công chúa là hoàng hoa khuê nữ tam trinh cửu liệt, quen được yêu chiều nên thái hậu và hoàng thượng cũng nhường nhịn công chúa ba phần, thế tử thật... thật quá cả gan”. Ngô Tam Quế nói “Dạ! dạ... xin Vi huynh đệ ở trước mặt công chúa nói giùm, ngàn vạn lần xin nhờ cậy”.

Vi Tiểu Bảo gật gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng, đi tới trước cửa phòng công chúa, dõng dạc nói “Bẩm công chúa! Bình Tây vương gia đích thân tới tạ tội, xin công chúa niệm tình vương gia là lão thần có công với triều đình mà khoan hồng phát lạc”.

Ngô Tam Quế nói khẽ “Dạ, dạ! Lão thần đang ở đây dập đầu, xin công chúa khoan hồng phát lạc”.

Qua một lúc lâu, trong phòng công chúa tuyệt không có thanh âm gì, Vi Tiểu Bảo lại nói một lần nữa, bỗng nghe ầm một tiếng, hình như có tiếng ghế ngã xuống. Vi Tiểu Bảo và Ngô Tam Quế nhìn nhau kinh ngạc, chỉ nghe một tên cung nữ kêu lên “Công chúa, công chúa, người ngàn vạn lần không được tự tìm cái chết!”.

Ngô Tam Quế sợ tái mặt, nghĩ thầm “Nếu công chúa tự tử, tuy trước mắt mọi chuyện chưa chuẩn bị đầy đủ cũng đành lập tức cử binh khởi sự. Tội danh bức tử công chúa, mình làm sao gánh nổi?”.

Chỉ nghe trong phòng có mấy cung nữ khóc rống lên. Một cung nữ hớt hải đi ra, khóc nói “Vi... Vi Tước gia, công chúa thắt cổ trên xà nhà tự từ, ngươi... ngươi mau tới cứu... cứu...”.

Vi Tiểu Bảo ngần ngừ nói “Tẩm điện của công chúa, bọn nô tài không tiện vào”.

Ngô Tam Quế khẽ đẩy lưng y nói “Chuyện gấp cứ tùng quyền, mau cứu công chúa là quan trọng nhất”, rồi quay đầu nói với bọn gia tướng “Mau mời đại phu”, nói xong lại đẩy lưng Vi Tiểu Bảo một cái.

Vi Tiểu Bảo liền bước vào phòng, chỉ thấy công chúa nằm trên giường, bảy tám tên cung nữ vây quanh khóc lóc. Vi Tiểu Bảo nói “Ta có nội công, sẽ cứu sống công chúa”. Bọn cung nữ tránh sang một bên. Chỉ thấy công chúa hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt, trên cổ quả nhiên có vết dây đỏ ửng, trên xà nhà treo một đoạn dây đứt, có một đoạn khách rớt xuống đầu giường, một cái ghế ngã chổng dưới đất, Vi Tiểu Bảo cười thầm trong bụng “Đóng kịch hay lắm! Cô công chúa lẳng lơ này cũng không phải là cái bị thịt chỉ biết gây chuyện”. Vi Tiểu Bảo bước tới bên giường, giơ tay ấn mạnh vào môi công chúa.

Công chúa ứ một tiếng, từ từ mở mắt ra, nói kiểu không còn sức lực “Ta... ta không muốn sống nữa”.

Vi Tiểu Bảo nói “Công chúa, công chúa tấm thân ngàn vàng, bỏ qua hết đi. Bình Tây vương đang ở bên ngoài dập đầu thỉnh tội”. Công chúa khóc nói “Ngươi... ngươi bảo y đem tên xấu đó mau giết đi”. Vi Tiểu Bảo lấy thân mình che ánh mắt của bọn cung nữ, thò tay vào chăn véo lưng công chúa một cái, công chúa suýt cười nhưng cố nín, đưa tay bấm mạnh vào mu bàn tay Vi Tiểu Bảo rồi lớn tiếng khóc nói “Ta không muốn sống nữa. Ta... ta từ nay về sau ta làm sao làm người?”.

Ngô Tam Quế ở ngoài phòng loáng thoáng nghe tiếng công chúa kêu khóc, biết nàng tự sát chưa chết, không kìm được thở phào một cái, lại nghe công chúa khóc nói “Từ nay về sau ta làm sao làm người?”, nghĩ thầm “Chuyện này cũng khó trách thị bực tức. Trẻ con động đao, động thương đã đành, nhưng chỗ khác sao không cắt, rủi ro chỉ một đao lại cắt trúng chỗ đó. Ứng Hùng ngày sau dù có chữa khỏi thì công chúa cũng phải sống kiếp quả phụ suốt đời. Trước mắt phải cố sức che giấu, đừng để đồn lan ra”.

Qua một lúc sau, Vi Tiểu Bảo trong phòng đi ra, không ngừng lắc đầu. Ngô Tam Quế vội bước tới, hỏi nhỏ “Công chúa nói sao?”, Vi Tiểu Bảo nói “Người thì cứu được rồi, có điều công chúa tính cương cường, nói thế nào cũng không chịu nghe, nhất định đòi tìm cái chết. Tiểu tướng đã dặn cung nữ phải hầu hạ công chúa cho tốt, không được rời xa nửa bước. Vương gia, tiểu tướng lo sợ công chúa uống thuốc độc”. Ngô Tam Quế biến sắc, gật đầu nói “Dạ, dạ, điều này phải đề phòng cẩn thận”.

Vi Tiểu Bảo nói khẽ “Vương gia, công chúa lỡ có gì ba dài hai ngắn mà tiểu tướng là người mà hoàng thượng sai bảo vệ công chúa thì cái mạng nhỏ này cũng quyết khó bảo toàn. Đến lúc đó, vương gia hãy sắp đặt cho tiểu tướng con đường về sau”. Ngô Tam Quế run run hỏi “Con đường về sau gì?”, Vi Tiểu Bảo nói “Câu này hiện không thể nói, chỉ mong công chúa bình an vô sự thì mọi người đều không sao, công chúa thật muốn chết, có cản được công chúa ba bốn ngày chứ làm sao cản được mười ngày nửa tháng. Tiểu tướng chỉ dốc lòng mong công chúa sớm được gả vào vương phủ, tiểu tướng sẽ bớt đi được một nửa trách nhiệm”.

Ngô Tam Quế trong lòng cả mừng nói “Thế thì chúng ta mau lo liệu hỷ sự, thằng nhỏ này làm bậy gây ra tai họa mà Vi huynh đệ dốc sức che chở, tiểu vương vô cùng cảm kích, quyết không thể để Vi huynh đệ nặng gánh thêm nữa”, rồi ghé sát vào tai Vi Tiểu Bảo hỏi “Không biết công chúa còn chịu... còn chịu lấy không?”, nghĩ thầm “Con trai mình đã thành phế nhân, chỉ mong công chúa tuổi nhỏ, hiểu biết nông cạn, không biết rõ chuyện trai gái nên vừa rồi nhát dao ấy thị chưa biết đã cắt ngay chỗ đó, cứ hồ đồ mơ hồ lấy bừa, ván đã đóng thành thuyền thì không còn nói gì được, biết đâu đều cho rằng đàn ông trên đời đều như thế”.

Vi Tiểu Bảo nói khẽ “Công chúa nhỏ tuổi, loại chuyện đó cũng chưa hiểu, mà công chúa là người tôn quý, có hiểu cũng không thể nói ra”.

Ngô Tam Quế mừng rỡ nghĩ thầm “Anh hùng kiến thức đều như nhau”, kế lại xoay chuyển ý nghĩ “Con mẹ nó, tiểu tử này anh hùng cái gì mà lại cho ngang hàng với mình?”, bèn nói “Dạ, dạ chúng ta sẽ làm như thế. Chuyện vừa rồi, cũng không phải chúng ta cả gan dám lừa dối hoàng thượng, chẳng qua vạn tuế gia hàng ngày coi sóc muôn ngàn việc, lo toan quốc sự đã rất bận rộn rồi, chúng ta làm nô tài trung quân ái quốc, không nên làm hoàng thượng lo lắng thêm. Thái hậu và hoàng thượng rất thương yêu công chúa nên khi nghe được chuyện này chỉ e sẽ không sao sống vui vẻ được. Vi huynh đệ, yếu quyết làm quan của chúng ta là bẩm báo chuyện vui chứ không bẩm báo chuyện buồn”.

Vi Tiểu Bảo vỗ ngực rồi búng búng vào mũ, khảng khái nói “Từ nay tiểu tướng hoàn toàn nhờ vương gia tài bồi đề bạt, chuyện này đương nhiên tiểu tướng sẽ liều cái mạng nhỏ này làm theo lời vương gia dạy bảo”. Ngô Tam Quế luôn miệng cảm ơn. Vi Tiểu Bảo nói “Nhưng chuyện tối nay có nhiều người thấy, nếu có ai tiết lộ ra ngoài thì cũng không can hệ tới tiểu tướng”.

Ngô Tam Quế nói “Chuyện đó đương nhiên”, trong lòng y đã trù hoạch làm sao điều một toán quân mã giả làm cường đạo tới mai phục ở địa giới Quảng Tây, chờ lúc đoàn người của Vi Tiểu Bảo về kinh thì giết hết. Quảng Tây là địa hạt của Tôn Diên Khánh, Khổng Tú Trinh vợ y là con gái Định Nam vương Khổng Hữu Đức, thái hậu nhận thị làm nghĩa nữ, phong là Hòa Thạc cách cách, được triều đình sủng ái. Cai trị địa giới không bình yên thì tội danh để đạo tặc giết quan quân Khổng Tú Trinh phải gánh vác.

Vi Tiểu Bảo tuy cơ cảnh vẫn không bằng Ngô Tam Quế mưu già tính sâu, thấy y suy tư, cho là y vẫn còn lo chuyện này tiết lộ ra ngoài, bèn cười nói “Vương gia yên tâm, tiểu tướng sẽ hết sức hối thúc thuộc hạ, sai họ không được thuận miệng nói bậy”.

Ngô Tam Quế nói “Hôm nay Vi huynh đệ giúp ta giải quyết đại họa này thì không thể dùng vàng bạc châu báu mà đáp tạ được nhưng Vi huynh đệ thống dẫn quan binh không ít người, nay muốn bịt miệng họ thì hãy để tiểu vương tỏ chút tâm ý, quay về sai người đưa tới đây”.

Vi Tiểu Bảo nói “Thế thì xin đa tạ. Không biết thế tử thương tích ra sao, chúng ta đi xem xem, chỉ mong vết thương không nặng mới được”.

Ngô Tam Quế và Vi Tiểu Bảo cùng đi xem xét. Đại phu cau mày nói “Tính mạng thế tử không đáng ngại, nhưng... nhưng...”, Ngô Tam Quế gật đầu nói “Tính mạng không sao là tốt rồi”. Y sợ Vi Tiểu Bảo đòi bắt giữ con trai nên dặn bọn gia tướng lập tức đưa thế tử về phủ dưỡng thương, đích thân y đứng chặn Vi Tiểu Bảo lại, đề phòng Vi Tiểu Bảo trở quẻ nên chờ đến lúc Ngô Ứng Hùng ra khỏi An Phụ viên mới cáo từ ra về.

Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Sau khi thằng tiểu tử Hán gian này tỉnh lại, chắc sẽ nói rõ chân tướng nhưng đâu có tác dụng gì? Ai mà tin một vị công chúa cành vàng lá ngọc lại vô duyên vô cớ đi thiến chồng mình? Ngay cả bản thân thằng đại Hán gian cũng quyết không tin, chắc còn tức tối chửi con trai một trận”, lại nghĩ “Công chúa này vừa ra khỏi nhà chồng, lúc trở về Bắc Kinh, dọc đường có thể đại triển công phu với A Kha”.

Vi Tiểu Bảo quay về phòng ở, bọn Từ Thiên Xuyên, Huyền Trinh đã sớm được tin, ai cũng vỗ tay khoái trá. Vi Tiểu Bảo cũng không nói rõ sự thật với bọn họ, y hỏi chuyện đi chơi kỹ viện, quần hùng nói đã theo kế hành sự, tất cả đều thuận lợi. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Tối nay phát sinh chuyện lớn này, nếu mình lập tức phái binh hồi kinh, thằng đại Hán gian tức sẽ nghi ngờ là mình về bẩm báo với hoàng thượng, hay cứ chờ sau khi đã yên hãy đưa tên Mông Cổ râu xồm ấy đi khỏi đây”.

Suốt đêm náo loạn, quần hùng đang muốn lui về, đột nhiên Ngự tiền thị vệ Triệu Tề Hiền hớt hải đi tới ngoài cửa nói “Bẩm Phó Tổng quản, Bình Tây vương bị hành thích!”.

Vi Tiểu Bảo giật mình hoảng sợ, vội hỏi “Đâm chết rồi sao? Thích khách là ai?”, Vi Tiểu Bảo không muốn để Triệu Tề Hiền thấy quần hùng Thiên Địa hội đêm khuya còn tụ tập trong phòng y, liền đi ra ngoài cửa, lại hỏi “Thằng đại Hán... đại... Bình Tây vương không chết chứ?”.

Triệu Tề Hiền nói “Không chết, nghe nói chỉ bị thương nhẹ. Thích khách bị bắt ngay tại chỗ, nguyên là... nguyên là cung nữ hầu cận công chúa”. Vi Tiểu Bảo càng hoảng sợ “Là cung nữ hầu cận công chúa à? Là cung nữ nào? Tại sao thị muốn hành thích Bình Tây vương?”, Triệu Tề Hiền nói “Thuộc hạ không rõ tường tận, thuộc hạ vừa được tin Bình Tây vương bị hành thích, lập tức chạy tới đây bẩm báo”. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi mau đi điều tra rõ rồi về báo lại”.

Triệu Tề Hiền đáp “Dạ”, vừa quay đi mấy bước, thấy Trương Khang Niên nhanh chân đi tới, nói “Bẩm Phó Tổng quản, cung nữ hành thích Bình Tây vương tên Vương Khả Nhi”, Vi Tiểu Bảo thân người lảo đảo, run giọng nói “Thị... thị... tại sao lại làm thế?”. Vương Khả Nhi chính là tên của A Kha, là chữ “Kha” tách ra làm thành.

Trương Khang Niên nói “Bình Tây vương đã đem cô ta về phủ, nói là sẽ đích thân thẩm vấn xem rốt cuộc do ai sai khiến”. Vi Tiểu Bảo nghe nói người yêu bị bắt thì đầu óc như mớ hỗn loạn, cũng không nghĩ ra được chủ ý gì. Trương Khang Niên nói “Mọi người đều nói làm gì có ai sai khiến cô ta? Vương Khả Nhi ấy là tiểu cô nương mười sáu mười bảy tuổi, chắc là cô ta trung thành với công chúa, thấy công chúa bị làm nhục muốn tự tử, trong lòng bất nhẫn, vì thế muốn báo thù cho công chúa hả giận”.

Vi Tiểu Bảo đang trong vòng tối mịt, bỗng thấy lóe lên một tia sáng, vội nói “Đúng, đúng, chắc là thế. Một tiểu cô nương mỹ miều như thế làm gì oán thù với Bình Tây vương? Cho dù chúng ta muốn hành thích Bình Tây vương cũng quyết không sai một tiểu cô nương đi”.

Triệu Tề Hiền và Trương Khang Niên liếc mắt nhìn nhau, đều nghĩ “Vi Phó Tổng quản ăn nói hơi loạn rồi, tại sao chúng ta lại sai người hành thích Bình Tây vương?”. Trương Khang Niên nói “Thuộc hạ nghĩ Bình Tây vương cũng không nghi có ai khác cầm đầu sai khiến. Chuyện này nếu đồn ra ngoài ai cũng chẳng tốt đẹp gì. Có lẽ y sẽ phái người lén lút đem cung nữ ấy giết đi là xong chuyện”. Vi Tiểu Bảo run run nói “Không được giết, không được giết! Nếu y giết thì lão tử sẽ liều mạng với y, lão rùa đen đại Hán gian sẽ bị đao trắng đâm vào, đao đỏ rút ra”.

Hai người Triệu Trương lại liếc nhìn nhau, trong lòng sinh nghi “Chẳng lẽ Vi Phó Tổng quản thấy công chúa bị làm nhục nên tức giận phái cung nữ ấy đi hành thích?”. Hai người buông tay đứng yên, không dám nói thêm nữa.

Vi Tiểu Bảo nói “Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?”. Trương Khang Niên thấy Vi Tiểu Bảo giống như bấn loạn tâm thần, vô cùng hốt hoảng bèn an ủi y, nói “Vi Phó Tổng quản, chuyện này thật đã xảy ra, sẽ có người bẩm lại với hoàng thượng, nếu truy cứu tội khôi họa đầu thì chính là cha con Ngô Tam Quế. Tội cưỡng gian công chúa, không gay sao? Huống hồ Ngô Tam Quế đâu có chết, thì dù y có điều tra ra người sai khiến, chúng ta cứ chối chết không nhận thì y cũng không làm gì được”.

Vi Tiểu Bảo lắc đầu cười khổ, nói “Đích xác không phải là ta sai khiến thị. Chúng ta là huynh đệ, chẳng lẽ còn giấu giếm nhau sao”. Triệu Tề Hiền và Trương Khang Niên liền yên tâm, đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Triệu Tề Hiền nói “Thế thì dễ thôi, chúng ta cứ trùm chăn ngủ ngon, giả vờ không biết gì, thế là xong”.

Vi Tiểu Bảo nói “Không được. Hai vị đại ca, xin hai vị khó nhọc một chuyến, cầm danh thiếp của ta đi gặp Bình Tây vương, nói Vương Khả Nhi mạo phạm vương gia là rất không nên, ta rất tức giận, nhưng vì đây là cung nữ thân cận của công chúa, xin vương gia giao con nhãi xấu xa này cho các ngươi dẫn về, chính ta sẽ bẩm rõ với công chúa để phạt đánh thật nặng cho vương gia hả giận”. Hai người Triệu Trương vâng dạ rồi đi, đều cảm thấy việc này phải nói là hơi thừa, cứ để Ngô Tam Quế ngầm giết chết cung nữ ấy đi để thần không biết, quỷ không hay, mọi người bình yên vô sự.

Vi Tiểu Bảo vội vàng tới phòng Cửu Nạn, đẩy cửa bước vào, thấy bà ngồi trên giường, vừa hành công xong, bèn nói “Sư phụ, sư phụ biết... chuyện của sư tỷ... Sư tỷ rồi chứ?”. Cửu Nạn hỏi “Chuyện gì mà người cuống cuồng lên thế?”. Vi Tiểu Bảo nói “Sư... Sư tỷ... Sư tỷ đi hành thích thằng đại Hán gian, nên bị... bị bắt rồi”. Ánh mắt Cửu Nạn lóe sáng một cái, hỏi “Đã đâm chết hay chưa?”. Vi Tiểu Bảo nói “Chưa. Nhưng... nhưng sư tỷ bị y bắt rồi”.

Cửu Nạn hừ một tiếng, mặt lộ vẻ thất vọng, lạnh lùng nói “Đồ vô dụng”.

Vi Tiểu Bảo cảm thấy hơi kỳ quái, nghĩ thầm “Cô ta là sư đồ của bà, cô ta bị thằng đại Hán gian bắt đi mà bà vẫn thản nhiên như không”, vừa xoay chuyển ý nghĩ liền hiểu ra, nói “Sư phụ, sư phụ đã có cách cứu sư tỷ rồi phải không?”. Cửu Nạn trừng mắt nhìn y một cái, lắc đầu nói “Không có. Thị là đồ vô dụng!”. Dọc đường Vi Tiểu Bảo thấy sư phụ đối với sư tỷ rất lãnh đạm, tuyệt không thương yêu gì, đối đãi với cô ta còn không tốt bằng với mình, nhưng sư phụ không thích cô ta, còn Vi Tiểu Bảo mình lại rất thích cô ta, vội nói “Thằng đại Hán gian muốn giết sư tỷ, chỉ sợ hiện giờ đã đánh sư tỷ sống đi chết lại, y nói là phải... phải tra xét ra người sai sử”.

Cửu Nạn lạnh lùng nói “Là ta sai thị. Thằng đại Hán gian có bản lĩnh thì cứ để y tới bắt ta đi”.

Cửu Nạn sai đồ đệ đi hành thích Ngô Tam Quế, Vi Tiểu Bảo nghe cũng không hề ngạc nhiên. Bà là công chúa con gái hoàng đế Sùng Trinh nhà Tiền Minh, giang sơn Đại Minh bị mất bởi Ngô Tam Quế, đối với người này đương nhiên bà hận thấu xương, chính bà cũng từng lên núi Ngũ Đài hành thích Khang Hy. Nhưng A Kha võ công bình thường, Ngô Tam Quế lại có rất nhiều cao thủ vệ sĩ bên cạnh, cho dù đắc thủ cũng khó mà trốn thoát được, sư phụ sai sư tỷ đi làm chuyện này, há chẳng phải rõ ràng muốn cô ta đi tống mạng sao? Vi Tiểu Bảo trong lòng trăm mối ngờ vực nhưng không dám hỏi thẳng, chỉ nói “Sư tỷ sẽ quyết không khai ra sư phụ”. Cửu Nạn nói “Thế à?”, rồi nhắm mắt lại.

Vi Tiểu Bảo không dám hỏi nữa, đi ra ngoài phòng. Đoán hai người Triệu Trương đến đòi người chỗ Ngô Tam Quế, không biết có thể mau về không, y đi lui đi tới trong sảnh, thấy trời đã sáng dần, lại liên tiếp sai ba toán thị vệ đi dò la tin tức, chờ mãi không thấy hồi báo. Cuối cùng y không nhẫn nại được nữa, bèn điểm một đội quân sĩ Kiêu kỵ doanh, đích thân thống lãnh đi về phía phủ Bình Tây vương, tới chùa Pháp Tuệ cách vương phủ ba dặm thì đóng lại, sai thị vệ phi ngựa đi thám thính.

Qua khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, nghe tiếng vó ngựa dồn dập, Trương Khang Niên phóng ngựa về bẩm báo với Vi Tiểu Bảo “Thuộc hạ và Triệu Tề Hiền phụng mệnh Vi Phó Tổng quản đi gặp Bình Tây vương, nhưng vương gia mãi vẫn chưa tiếp kiến. Triệu Tề Hiền vẫn còn đang đợi ở ngoài cửa vương phủ”. Vi Tiểu Bảo vừa sốt ruột vừa tức giận, giẫm chân chửi “Con mẹ nó, Ngô Tam Quế thật hách dịch!”. Trương Khang Niên nói “Y là vương gia oai trấn một phương, trong thiên hạ ngoài hoàng đế ra đâu ai to bằng y. Y không chịu gặp bọn thị vệ nhỏ nhoi như bọn thuộc hạ cũng là chuyện rất bình thường”. Vi Tiểu Bảo tức giận nói “Ta đích thân đi gặp y, các ngươi đi với ta!”.

Vi Tiểu Bảo quay lại dặn một viên Tá lãnh Kiêu kỵ doanh “Điều đội ngũ của chúng ta tới ngoài ổ chó của Ngô Tam Quế chờ lệnh”. Viên Tá lãnh nhận lệnh đi.

Bọn Trương Khang Niên nghe thế đều hoảng sợ, nhìn thấy dáng vẻ Vi Tiểu Bảo suy sụp thảm hại, dường như muốn khiêu chiến với Ngô Tam Quế. Nhưng binh mã dưới trướng Bình Tây vương rất đông, mà quan binh hộ tống công chúa từ Bắc Kinh tới đây chỉ có hơn hai ngàn người, nếu động thủ chỉ sợ không đầy nửa giờ sẽ bị giết sạch sành sanh. Trương Khang Niên nói “Vi Phó Tổng quản, người là Khâm sai đại thần, phụng mệnh hoàng thượng tới Côn Minh, có chuyện gì cứ thương lượng ổn thỏa với y, Bình Tây vương không thể không nể mặt người. Theo thuộc hạ thấy hãy thong thả sẽ tới đó”.

Vi Tiểu Bảo tức giận nói “Con mẹ nó, Ngô Tam Quế là cái gì? Nếu chúng ta cứ thong thả tới thì y đã đem... đem Vương Khả Nhi giết rồi, ai mà cứu thị sống lại được?”.

Trương Khang Niên thấy vẻ mặt hằn học, giọng nói gay gắt của Vi Tiểu Bảo thì không dám nói nữa, nghĩ thầm “Giết một cung nữ đâu có đáng gì? Thị đâu phải là em ruột y, sao cứ muốn gây đại chiến như thế?”.

Vi Tiểu Bảo miệng kêu “Dắt ngựa, dắt ngựa!”, rồi tung người nhảy lên ngựa, lao đi như bay tới trước phủ Bình Tây vương.

Bọn thị vệ canh cổng vương phủ thấy Khâm sai đại thần tới, vội đón vào đại sảnh rồi nhanh chân vào trong bẩm báo.

Hai Tổng binh Hạ Quốc Tướng và Mã Bảo đi song song ra đón tiếp. Hạ Quốc Tướng là con rể của Ngô Tam Quế, đứng đầu mười viên Tổng binh, đi tới trước Vi Tiểu Bảo thi lễ xong, nói “Vi Tước gia, vương gia bị hành thích, chắc người đã biết. Vương gia bị thương khá nặng, không thể đích thân ra đón tiếp, xin miễn thứ”.

Vi Tiểu Bảo giật mình hoảng sợ nói “Vương gia bị thương à? Không phải nói là không sao ư?”. Hạ Quốc Tướng vẻ mặt buồn bã, nói khẽ “Ngực vương gia bị thích khách đâm một kiếm, vết thương sâu đến ba bốn tấc...”. Vi Tiểu Bảo thất kinh nói “Ái chà, thế thì hỏng bét”. Hạ Tướng Quốc cau mày, nói “Vương gia phen này có thể... có thể thoát hiểm hay không, trước mắt rất khó nói. Bọn ta sợ làm dao động lòng người, vì thế không tiết lộ ra, chỉ nói không hề bị thương. Vi Tước gia là người nhà nên dĩ nhiên không thể giấu giếm”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta vào thăm vương gia”. Hai người Hạ Mã đưa mắt nhìn nhau. Hạ Quốc Tướng nói “Để tiểu nhân dẫn đường”.

Tới phòng ngủ của Ngô Tam Quế, Hạ Quốc Tướng nói “Nhạc phụ, Vi Tước gia tới thăm lão nhân gia”, nghe Ngô Tam Quế trong màn ậm ừ mấy tiếng, chứ không nói gì. Hạ Quốc Tướng vén màn, chỉ thấy Ngô Tam Quế cau mày nghiến răng, đang cố nhịn đau, chăn nệm trên giường vấy đầy máu tươi, ngực đã băng bó nhưng máu vẫn không ngừng ứa ra. Hai tên đại phu đứng cạnh giường, đều buồn bã đăm chiêu.

Vi Tiểu Bảo không ngờ Ngô Tam Quế bị thương nặng như thế, nộ khí đầy bụng liền tiêu tan, bất giác thấy rất lo âu. Ngô Tam Quế sống hay chết, y vốn không quan tâm, nhưng nếu người này bị trọng thương mà chết thì muốn cứu A Kha càng khó khăn hơn. Y hạ giọng hỏi “Vương gia, vết thương của vương gia đau lắm không?”.

Ngô Tam Quế kêu “Ối chao, ối chao” mấy tiếng, đôi mắt trợn trừng vô thần. Hạ Quốc Tướng lại nói “Nhạc phụ, Vi Tước gia tới thăm lão nhân gia đây”. Ngô Tam Quế rên “Ối chao, ối chao” nói “Ta... ta không xong rồi. Các ngươi... các ngươi mau đi đem thằng Ứng Hùng... thằng tiểu súc sinh Ứng Hùng giết đi, đều... đều là y hại... hại chết ta...”. Hạ Quốc Tướng không đáp đáp dạ, nhẹ nhàng buông màn xuống, cùng Vi Tiểu Bảo đi ra ngoài phòng.

Hạ Quốc Tướng vừa ra khỏi cửa phòng, liền hai tay ôm mặt khóc nói “Vi Tước gia, vương gia... Vương gia không xong rồi. Lão nhân gia người suốt đời hết lòng trung thành vì nước, mà lại rơi vào thảm cảnh như thế, thật... thật ông trời không phù hộ người thiện lương”.

Vi Tiểu Bảo tự nhủ “Hết lòng trung thành vì nước cái rắm! Ông trời không phù hộ thằng đại Hán gian, đó là đạo lý muôn thuở”, bèn nói “Hạ Tổng binh, ta thấy vương gia tuy bị thương nặng, nhưng nhất định không chết đâu”. Hạ Quốc Tướng nói “Tạ ơn trời đất, chỉ mong đúng như kim khẩu của Tước gia nói, nhưng không hiểu sao Tước gia lại nhất quyết như thế?”. Vi Tiểu Bảo nói “Ta biết xem tướng. Tướng của vương gia quý không sao nói xiết. Tương lai quan chức của y còn to hơn cao hơn gấp trăm lần hiện nay. Lần này vương gia quyết không chết được”.

Ngô Tam Quế làm thân vương, các quan hai tỉnh Vân Nam Quý Châu đều do một mình y thống hạt, tước vị đã cao tột đỉnh, chức quan đã tới cực điểm rồi. Vi Tiểu Bảo nói tương lai quan chức của y còn to hơn cao hơn gấp trăm lần hiện nay thì ngoại trừ hoàng đế ra, còn có chức quan nào cao to hơn gấp trăm lần chức Bình Tây vương? Hạ Quốc Tướng vừa nghe liền biến sắc, nói “Hoàng ân bao la, tước lộc của vương gia bọn tại hạ đã đến cực đỉnh, có muốn thăng nữa cũng không thể thăng được, chỉ mong được như kim khẩu Vi Tước gia nói, lão nhân gia người có thể phùng hung hóa cát, ngộ nạn trình tường”.

Vi Tiểu Bảo thấy thần sắc của y, nghĩ thầm “Ngô Tam Quế muốn tạo phản mười phần ngươi đã sớm biết chín, nếu không thì tại sao ta vừa nói y sẽ cao thăng gấp trăm lần, ngươi lại sợ đến như thế? Ta phải dọa ngươi nữa mới được”, bèn nói “Hạ Tổng binh cứ yên tâm, ta xem tướng của Tổng binh cũng quý hiển không sao tả xiết, ngày sau ta còn phải nhờ Tổng binh đề bạt tài bồi nhiều”.

Hạ Quốc Tướng thỉnh an, cung cung kính kính nói “Khâm sai đại nhân nói quá lời. Đại nhân khích lệ thì tiểu tướng đương nhiên trung quân báo quốc, không dám phụ sự trông mong của Khâm sai đại nhân”.

Vi Tiểu Bảo cười nói “Hì hì, cứ cố mà làm! Thế tử các vị đã làm phò mã, quan phong đến Thiếu bảo kiêm Thái tử Thái bảo, ngay như Nhạc Phi Nhạc gia gia năm xưa, đại phá quân Kim ở Chu Tiên trấn, đánh Kim Ngột Truật chạy vãi cứt vãi đái mà bất quá cũng chỉ được phong là Thiếu bảo, còn thế tử vừa làm chồng của công chúa thì được ngay cái tốt như thế. Hạ Tổng binh, cứ cố mà làm!”, vừa nói vừa đi ra ngoài.

Hạ Quốc Tướng sợ đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tự nhủ “Nghe giọng lưỡi thằng tiểu tử này, rõ ràng định nói nhạc phụ mình muốn làm hoàng đế, chẳng lẽ... chẳng lẽ chuyện ấy đã bị tiết lộ phong thanh? Hay là thằng tiểu tử này không biết trời cao đất dày, chỉ toàn nói bậy bạ?”.

Vi Tiểu Bảo đi ra ngoài hành lang, dừng bước lại, hỏi “Thích khách hành thích vương gia bắt được rồi à? Rốt cuộc là ai? Ai sai khiến y? Là dư đảng nhà Tiền Minh hay người của Mộc vương phủ?”.

Hạ Quốc Tướng nói “Thích khách là phụ nữ, tên là Vương Khả Nhi, có người hồ đồ nói... nói thị là cung nữ hầu cận công chúa. Tiểu tướng không tin, có lẽ thị mạo xưng. Khâm sai đại nhân sáng suốt, tiểu tướng vô cùng bái phục, chỉ sợ người này là do Mộc gia phái tới”.

Vi Tiểu Bảo chợt giật nảy mình, kêu thầm “Không xong! Chúng không dám đắc tội với công chúa nên vu khống A Kha là người Mộc vương phủ để có thể xử chết bừa bãi, thế thì hỏng bét”, bèn nói “Vương Khả Nhi à? Công chúa có một cung nữ hầu cận tên Vương Khả Nhi. Công chúa rất thích thị, không lúc nào rời xa nửa bước. Cô gái này mười bảy mười tám tuổi, vóc người mảnh mai, dung mạo rất xinh đẹp phải không?”.

Hạ Quốc Tướng hơi ngần ngừ, nói “Tiểu tướng một lòng lo nghĩ về thương thế của vương gia, không để ý đến thích khách. Cô gái đó nếu không phải mạo xưng cung nữ, thì chắc là người cùng tên. Xin Khâm sai đại nhân nghĩ xem, vị cung nữ họ Vương này rất được công chúa sủng ái, thường ngày được công chúa dạy bảo, chắc chắn am hiểu thi thư lễ nghĩa, ôn nhu hòa thuận, đâu có lý nào đi hành thích vương gia? Điều này quyết không phải”.

Y càng kiên quyết nói thích khách tuyệt không phải là cung nữ của công chúa thì Vi Tiểu Bảo càng hoảng sợ, y run giọng hỏi “Các ngươi đã... đã giết thị chưa?”. Hạ Quốc Tướng nói “Chuyện đó thì chưa, phải chờ vương gia lành bệnh, đích thân người thẩm vấn kỹ, điều tra ra người đứng sau lưng sai khiến”. Vi Tiểu Bảo hơi đỡ lo, nói “Ngươi dẫn ta đi xem thích khách này ra sao, là cung nữ thật hay là cung nữ giả, ta vừa thấy sẽ biết ngay”. Hạ Quốc Tướng nói “Điều này không dám nhọc sức Khâm sai đại nhân đại giá. Thích khách này quyết không phải là cung nữ hầu cận của công chúa, những lời đồn đại bên ngoài rất nhiều, đại nhân bất tất để ý”.

Vi Tiểu Bảo sa sầm mặt, nói “Vương gia bị hành thích, thương thế rất nặng, nếu có gì ba dài hai ngắn, hai ngắn ba dài thì không ai thoát khỏi liên can đâu. Bản nhân về Bắc Kinh, hoàng thượng đương nhiên sẽ hỏi tường tận một phen xem thích khách là ai? Người n?