Hồi 34 Một giấy hưng vong xem lộc đổ-Ngàn năm kiếp nạn gửi hồng kêu -
dịch giả: cao tự thanh
Hồi 34
một giấy hưng vong xem lộc đổ
ngàn năm kiếp nạn gửi hồng kêu
RONG GIÂY LÁT HAI CHIẾC THUYỀN KỀ NHAU, huynh đệ Thiên Địa hội xô Trịnh Khắc Sảng qua. Vi Tiểu Bảo chửi “Con bà nó, ngươi biết huynh đệ trong Thiên Địa hội, lại muốn hại chết Tổng đà chủ Thiên Địa hội, không mổ bụng ngươi ra không xong. Mẹ kiếp, ngươi biết rõ A Kha là vợ ta còn dan dan díu díu với cô ta”. Nói xong sấn tới giang tay phải ra, chát chát chát chát đánh Trịnh Khắc Sảng bốn cái.
Trịnh Khắc Sảng uống no nước sông, đã sớm rũ rượi, thấy dáng vẻ Vi Tiểu Bảo như hung thần ác sát, bèn nài nỉ “Vi đại nhân, xin ngươi nể mặt cha ta. Từ nay trở đi ta... ta không dám nói chuyện với A Kha cô nương câu nào nữa”. Vi Tiểu Bảo nói “Thế nếu cô ta nói chuyện với ngươi thì sao?”. Trịnh Khắc Sảng nói “Ta cũng không trả lời, nếu không... nếu không...”, nếu không thì thế nào nhất thời cũng không nói ra được. Vi Tiểu Bảo nói “Ngươi nói năng như đánh rắm. Ta cứ cắt cái lưỡi ngươi đi, cho ngươi muốn nói chuyện với A Kha cô nương cũng không được”. Nói xong rút chủy thủ ra quát “Há miệng ra!”. Trịnh Khắc Sảng cả kinh, vội nói “Ta quyết không nói chuyện với cô ta là được, chỉ cần nói một câu thì ta là quân rùa đen khốn kiếp”.
Vi Tiểu Bảo sợ Trần Cận Nam trách phạt, cũng không dám giết y thật, nói “Trở đi ngươi mà dám vô lễ với Tổng đà chủ và huynh đệ Thiên Địa hội, lại dám giở trò khốn nạn với vợ ta, định cho ta mọc sừng, thì lão tử sẽ cắt cái đầu gian phu nhà ngươi”.
Rồi nhấc thanh chủy thủ lên khẽ ném xuống, thanh chủy thủ cắm phập vào ván thuyền. Trịnh Khắc Sảng vội nói “Không dám, không dám, không dám nữa mà!”.
Vi Tiểu Bảo quay qua Mã Siêu Hưng nói “Mã đại ca, y là do Gia Hậu đường của ngươi bắt được, xin ngươi phát lạc đi”. Mã Siêu Hưng thở dài nói “Quốc tính gia anh hùng thế nào, mà lại có cháu nội không ra gì thế này”. Ngô Lục Kỳ nói “Người này về Đài Loan ắt sẽ làm khó Tổng đà chủ, chẳng bằng cứ một đao chém thành hai đoạn, vĩnh viễn không còn hậu họa”. Trịnh Khắc Sảng cả kinh, vội nói “Không, không đâu. Ta về tới Đài Loan sẽ xin cha ta phong chức quan cho Trần Vĩnh Hoa Trần tiên sinh, phong làm quan to”. Mã Siêu Hưng nói “Hừ, Tổng đà chủ cần à?”, rồi hạ giọng nói với Ngô Lục Kỳ “Người này là công tử của Trịnh vương gia, nếu chúng ta giết y, chỉ sợ sẽ làm Tổng đà chủ mang tiếng giết chủ”.
Thiên Địa hội là do Trần Vĩnh Hoa vâng lệnh Trịnh Thành Công sáng lập, Trần Vĩnh Hoa là thủ lĩnh Thiên Địa hội nhưng vẫn là thuộc quan của Thiên Bình quận vương ở Đài Loan, nếu huynh đệ trong hội, giết con Diên Bình vương thì Trần Vĩnh Hoa tuy không có mặt vẫn không khỏi bị liên lụy. Ngô Lục Kỳ ngẫm nghĩ thấy không sai, đưa hai tay ra kéo một cái bứt hết dây trói Trịnh Khắc Sảng, nhấc y lên quát lớn “Cút mẹ người đi!” rồi ném y lên bờ.
Trịnh Khắc Sảng lập tức như đằng vân giá vũ bay ra, be be kêu mấy tiếng trên không, nghĩ là ngã cái này nhất định phải gãy xương đứt gân, nào ngờ mông đập xuống đất, lại là một khoảnh cỏ mềm, tuy bị chấn động toàn thân đau rần nhưng chưa bị thương, lồm cồm bò dậy, vội vàng chạy đi.
Ngô Lục Kỳ và Vi Tiểu Bảo hô hô cười rộ. Mã Siêu Hưng nói “Thằng đầy tớ ấy làm mất mặt Quốc tính gia quá”. Ngô Lục Kỳ nói “Tại sao thằng đầy tớ ấy lại giết hại huynh đệ bản hội, hãm hại Tổng đà chủ?”. Vi Tiểu Bảo nói “Chuyện này nói ra dài lắm, chúng ta lên bờ đi, huynh đệ sẽ nói rõ cho đại ca nghe”. Rồi nhìn ra chân trời một cái, nói “Bên kia toàn là mây đen, e sắp có mưa lớn, chúng ta mau lên bờ thôi”. Một cơn gió mạnh thổi tới, khiến cho quần áo mọi người bay phần phật, ngửi thấy toàn là mùi gió.
Ngô Lục Kỳ nói “Trận mưa này e không phải nhỏ, thuyền chúng ta đang ở giữa sông, ăn uống chuyện trò giữa lúc mưa to gió lớn cũng rất thú vị”. Vi Tiểu Bảo giật nảy mình nói “Chiếc thuyền nhỏ này không chịu nổi gió, nếu bị lật há không phải là hỏng bét sao?”. Mã Siêu Hưng mỉm cười nói “Chuyện đó thì không cần lo”, Rồi quay đầu dặn người đà công mấy câu. Người ấy vâng dạ, quay đầu thuyền lại, giương buồm len.
Lúc ấy gió đã rất lớn, buồm vải căng gió, chiếc thuyền nhỏ lướt đi trên sông như tên bay. Sóng sông nổi lớn, chiếc thuyền nhỏ lúc cao lúc thấp, nước sông tràn lên sạp thuyền. Vi Tiểu Bảo uổng mang ngoại hiệu là Tiểu bạch long nhưng không biết thủy tính, y còn nhỏ tuổi, lúc ấy đã hoảng sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, tựa hồ không có chút nào liên quan tới chữ “Long” cả.
Ngô Lục Kỳ cười nói “Vi huynh đệ, ta cũng không biết thủy tính đâu”. Vi Tiểu Bảo rất ngạc nhiên nói “Ngươi không biết bơi à?”. Ngô Lục Kỳ lắc đầu nói “Trước nay không hề biết, ta nhìn mà thấy sông nước là đầu váng mắt hoa”. Vi Tiểu Bảo nói “Vậy... Vậy tại sao ngươi lại bảo thuyền đi ra giữa sông?”. Ngô Lục Kỳ nói “Chuyện trên đời này càng nguy hiểm thì ta càng muốn gặp một phen. Nhiều nhất là sóng lớn đánh lật thuyền, mọi người đều làm thủy quỷ trong sông Liễu Giang, cũng chẳng phải là chuyện gì lớn. Huống chi Mã đại ca có ngoại hiệu là Tây giang thần giao, công phu dưới nước cao tới mức nào? Mã đại ca, chúng ta phải nói trước, nếu thuyền lật ngươi phải cứu Vi huynh đệ trước, rồi kế đó hãy cứu ta”. Mã Siêu Hưng cười nói “Được, một lời đã định!”, Vi Tiểu Bảo mới hơi yên tâm.
Lúc ấy sóng gió càng lớn, chiếc thuyền nhỏ cưỡi lên đầu sóng, chợt nâng lên hơn một trượng, chợt lại như từ trên không rơi xuống, chìm xuống đáy sông. Vi Tiểu Bảo bị ném tung lên, ầm một tiếng đập mạnh vào ván khoang, la thét ầm ĩ “Không xong rồi!”, mui thuyền chợt bị xé soàn soạt, mưa lớn hắt vào, kế đó một trận gió lớn quét qua, cuốn hết đèn lồng ở đầu thuyền cuối thuyền, đèn đuốc trong khoang thuyền cũng lập tức tắt ngấm. Vi Tiểu Bảo lại la lớn “Trời ơi, không xong rồi!”.
Từ trong khoang thuyền nhìn ra, chỉ thấy mặt sông sóng trắng cuồn cuộn, gió to mưa lớn, khí thế ghê người. Mã Siêu Hưng nói “Huynh đệ đừng sợ, trận mưa gió này quả nhiên lợi hại, nhưng để ta đi lái thuyền” rồi bước ra phía sau, thét gọi bọn thuyền phu vào khoang. Thế gió cực mạnh, hai tên thuyền phu vừa đi tới cột buồm thì suýt nữa bị thổi bay xuống sông, vội vàng ôm chặt cột buồm, không dám buông ra. Giữa sóng to gió lớn, chiếc thuyền nhỏ đột nhiên nghiêng đi. Vi Tiểu Bảo ngã vật qua bên trái, kêu la ầm ĩ, trong bụng chửi thầm “Lão ăn mày già này đưa ra chủ ý cổ quái con mẹ nó, ngươi đã không biết bơi thì chỗ nào đi chơi không được, lại ra giữa sông chơi lúc mưa to gió lớn? Gió lớn mưa to, con mẹ ngươi bụng to lắm”.
Gió mạnh kèm theo mưa lớn, từng trận từng trận trút xuống khoang thuyền, Vi Tiểu Bảo đã sớm toàn thân ướt đẫm. Chợt nghe tiếng răng rắc vang lên, cánh buồm rơi xuống, thân thuyền nghiêng đi, Vi Tiểu Bảo bị đập qua bên trái, bình một tiếng đập đầu lên cái ghế nhỏ, chợt nghĩ “Nếu mình không có lỗi với Hồ đại ca, tại sao hôm nay lại phải chết đuối ở sông Liễu Giang? Ái chà, phải rồi, lúc mình phát thệ đã mang lòng bất lương, có ý một sớm một chiều đánh lừa y. Ngọc Hoàng đại đế, Thập điện Diêm vương, Cứu khổ cứu nạn Quan Thế âm Bồ tát, Vi Tiểu Bảo thành tâm thành ý, quyết cùng Hồ đại ca có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Cùng hưởng phúc gì nhỉ? Nếu y cưới Trần Viên Viên, chẳng lẽ mình cũng...”.
Trong tiếng mưa gió, chợt nghe Ngô Lục Kỳ cao giọng hát một khúc tiểu điệu:
“Tới bên sông, Hướng ai bày tỏ hận trong lòng? Gió thổi lệ già, thành côi một mảnh, mỏi mắt chờ trông, đem hết tàn quân tử chiến. Ra khỏi trùng quan, nước xưa lưu luyến, ai hay tiệc dứt tiếng ca tàn. Trường giang một dải, đầu Ngô cuối Sở dặm ba ngàn, về cả tay người, mưa xoay gió chuyển. Sóng lạnh về đông cuốn, muôn việc gửi mây ngàn. Chờ kẻ chiêu hồn, góc bể tiếng vang vang”.
Tiếng hát vang xa trên sông, tiếng mưa gió tuy lớn nhưng vẫn không át đi được. Mã Siêu Hưng ở sau khoang không ngớt ca ngợi, kêu lên “Câu Góc bể tiếng vang vang hay lắm!”, Vi Tiểu Bảo chỉ nghe y hát tới mức khảng khái kích ngang, cũng không biết lời bài hát có ý gì, trong bụng chửi thầm “Ngươi có giọng hát hay như thế, sao không tới hý đài mà làm kép hát? Lão ăn mày, cao giọng la lớn Lão gia thái thái, xin cho chút cơm thừa canh cặn, cũng không chết đói đâu”.
Chợt nghe xa xa trên sông có người cao giọng kêu lên “Ngàn thuở Nam triều tiếng vẫn truyền, Đau lòng máu lệ rưới sơn xuyên” tiếng kêu ấy cách rất xa, nhưng trong tiếng mưa to gió lớn vẫn vang tới rất rõ ràng, đủ thấy người kia nội lực rất thâm hậu.
Vi Tiểu Bảo đang sửng sốt, chỉ nghe Mã Siêu Hưng kêu lên “Là Tổng đà chủ phải không? Huynh đệ là Mã Siêu Hưng đang ở đây”. Bên kia đáp “Đúng rồi. Tiểu Bảo có ở đó không?”, quả nhiên là giọng Trần Cận Nam. Vi Tiểu Bảo vừa sợ vừa mừng, kêu lên “Sư phụ, con ở đây”, nhưng trong cơn gió lớn, giọng nói của y làm sao vang tới được? Mã Siêu Hưng kêu lên “Vi Hương chủ đang ở đây. Ở đây còn có Ngô Hồng kỳ Hương chủ của Hồng Thuận đường”, Trần Cận Nam nói “Hay lắm! Chẳng trách trên sông trỗi khúc, tiếng vọng tận mây”, trong âm thanh đầy vẻ vui mừng. Ngô Lục Kỳ nói “Thuộc hạ là Ngô Lục Kỳ xin tham kiến Tổng đà chủ”. Trần Cận Nam nói “Đều là anh em, không cần khách khí”. Thanh âm càng lúc càng gần, chiếc thuyền của y lướt mau tới.
Mưa gió vẫn không ngớt, Vi Tiểu Bảo trong khoang nhìn ra, trên sông chỉ một màn tối đen, một đốm lửa từ từ trên mặt sông tiến tới, thuyền Trần Cận Nam có đèn. Qua một lúc ánh lửa tới gần, đầu thuyền hơi chìm xuống một cái, Trần Cận Nam đã nhảy qua. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Sư phụ tới thì cái mạng nhỏ này được cứu rồi”. Vội vàng ra cửa khoang đón, trong bóng đêm không thấy mặt Trần Cận Nam, bèn lớn tiếng gọi “Sư phụ”.
Trần Cận Nam kéo tay y, bước vào trong khoang, cười nói “Trận mưa gió lớn này quả thật là ghê gớm. Ngươi có sợ không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Còn tốt”, Ngô Lục Kỳ và Mã Siêu Hưng đều bước vào khoang tham kiến.
Trần Cận Nam nói “Ta tới trong thành, biết các ngươi đang trên sông bèn tới tìm, không ngờ gặp phải trận mưa to gió lớn này. Nếu không phải là Ngô đại ca cao giọng hát thì vẫn chưa tìm được”, Ngô Lục Kỳ nói “Thuộc hạ nhất thời cao hứng, làm trò cười cho Tổng đà chủ”. Trần Cận Nam nói “Mọi người gọi nhau là huynh đệ thôi. Bài Ngô đại ca hát là khúc Trầm giang trong vở Đào hoa phiến phải không?”, Ngô Lục Kỳ nói “Đúng thế. Bài hát này nói việc Sử Các bộ tinh trung chống giặc, tự trầm tuẫn nạn, huynh đệ bình nhật rất thích nghe. Lúc nãy trên sông đang mưa to gió lớn, không kìm được hát lên”. Trần Cận Nam khen “Hát rất hay, quả nhiên rất hay”. Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Té ra bài này tên là Trầm giang. Bài gì không hát, lại đi hát bài rủi ro này? Ngươi muốn trầm mình xuống sông, xin thứ lỗi cho tiểu đệ không bồi tiếp được”.
Trần Cận Nam nói “Hôm trước trong thuyền ở Gia Hưng, Chiết Giang, từng nghe Hoàng Tông Hy tiên sinh, Lã Lưu Lương tiên sinh, Tra Y Hoàng tiên sinh, ba vị danh sĩ ở Giang Nam nói tới sự tích của Ngô huynh, huynh đệ vô cùng bội phục. Ta với ngươi tuy là huynh đệ cùng hội, chỉ là huynh đệ bận rộn nên trước nay chưa từng tới Quảng Đông gặp gỡ. Ngô huynh thân phận có khác, cũng không thể lên bắc. Không ngờ hôm nay lại được hội họp ở đây, thật là thỏa nguyện bình sinh”. Ngô Lục Kỳ nói “Huynh đệ sau khi vào Thiên Địa hội, không ngày nào không muốn tham kiến Tổng đà chủ. Trên giang hồ có câu Bình sinh không biết Trần Cận Nam, Có tiếng anh hùng cũng uổng phí. Từ hôm nay trở đi, ta mới có thể được gọi là anh hùng. Hô hô, hô hô”. Trần Cận Nam nói “Đội ơn bằng hữu giang hồ đề cao, rất là hổ thẹn”. Hai người đồng khí tương cầu, ý chí hợp nhau, cao đàm hoạt luận về chí khí bình sinh, lập tức quên mất mưa to gió lớn ngoài thuyền.
Trò chuyện một lúc, mưa gió dần dần nhỏ đi. Trần Cận Nam hỏi chuyện Ngô Tam Quế, Vi Tiểu Bảo nhất nhất kể lại, tới chỗ nguy hiểm, cũng không khỏi thêm mắm dặm muối những chuyện trải qua, ngay Mã Siêu Hưng cũng lần đầu tiên nghe thấy. Trần Cận Nam nghe nói đã bắt được sứ giả Mông Cổ Hãn Thiếp Ma, có bằng chứng xác thực, Ngô Tam Quế không gặp rủi ro không xong, mười phần vui vẻ, lại nghe nói nước La Sát muốn hưởng ứng Ngô Tam Quế ở biên giới phía bắc, cướp đoạt một vùng đất lớn ngoài cửa quan, bất giác nhướn mày, hồi lâu không nói gì.
Vi Tiểu Bảo nói “Sư phụ, người nước La Sát tóc vàng mắt xanh, cũng không đáng sợ, nhiều lắm thì đừng nhìn lâu vào mặt họ là được. Nhưng hỏa khí của họ thì đúng là lợi hại, bắn ra một phát, thì cho dù ngươi có là anh hùng hảo hán, cũng không sao chống được”. Trần Cận Nam nói “Ta cũng đang lo lắng chuyện ấy, Ngô Tam Quế và người Thát Đát liều mạng đánh nhau lưỡng bại câu thương, đúng là cơ hội tốt trời cho để khôi phục giang sơn Đại Hán của chúng ta. Nhưng cửa trước cọp đi, cửa sau sói tới, đánh đuổi người Thát Đát thì nước La Sát còn hung ác hơn người Thát Đát, lại tới chiếm giang sơn gấm vóc của ta, vậy thì làm sao là tốt?”. Ngô Lục Kỳ nói “Hỏa khí của nước La Sát, quả thật không có cách nào đối phó sao?”.
Trần Cận Nam nói “Có một người, hai vị nên gặp” rồi bước ra cửa khoang, gọi “Hưng Châu, ngươi qua đây”. Thuyền bên kia có người ứng tiếng “Vâng”, rồi nhảy qua, bước vào trong khoang, khẽ khom người với Trần Cận Nam, người này khoảng bốn mươi tuổi, thân hình gầy gò nhỏ nhắn, vẻ mặt tinh anh. Trần Cận Nam nói “Chào Ngô đại ca, Mã đại ca đi. Đây là đồ đệ của ta, họ Vi”. Người kia ôm quyền làm lễ, bọn Ngô Lục Kỳ đều đứng lên đáp lễ.
Trần Cận Nam nói “Vị Lâm Hưng Châu Lâm huynh đệ này trước nay theo ta làm việc ở Đài Loan, rất là đắc lực. Năm xưa Quốc tính gia đánh bại giặc Hồng Mao, chiếm lại Đài Loan, Lâm huynh đệ cũng là người rất có công”.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Lâm đại ca từng giao thủ với giặc Hồng Mao, vậy thì tốt lắm. Bọn quỷ La Sát có hỏa khí súng đạn, quỷ Hồng Mao cũng có hỏa khí súng đạn, nhất định Lâm đại ca có cách đối phó”.
Ngô Lục Kỳ và Mã Siêu Hưng cùng vỗ tay, đồng thanh nói “Đầu óc của Vi huynh đệ thật mau lẹ”. Ngô Lục Kỳ đối với Vi Tiểu Bảo vốn không coi trọng gì, đoán y chẳng qua chỉ là đệ tử của Tổng đà chủ mới làm được tới chức Hương chủ của Thanh Mộc đường, Thanh Mộc đường tuy vài năm nay lập được không ít công lao, nhưng cũng chưa chắc là nhờ thằng đầy tớ nhỏ này, thấy y mê luyến A Kha, lại càng có mấy phần khinh bỉ, lúc ấy lại bất giác có ý khâm phục “Thằng nhỏ này thấy việc rất mau, kể ra cũng có bản lĩnh”.
Trần Cận Nam mỉm cười nói “Năm xưa Quốc tính gia tấn công Đài Loan, hỏa pháo của bọn Hồng Mao rất lợi hại, quả nhiên rất khó đối phó. Lúc ấy bọn ta bèn đắp ụ đất, bao vây mấy ngàn tên lính Hồng Mao trong thành, cắt đứt nguồn nước cho chúng không có nước uống. Quân Hồng Mao chịu không nổi, xông ra tấn công, bọn ta ban ngày không đánh, chỉ đến chiều tối mới cận chiến với chúng. Hưng Châu, cách thức đánh nhau lúc ấy, ngươi kể lại cho mọi người nghe đi”.
Lâm Hưng Châu nói “Đây là quân sư thần cơ diệu toán...”. Trần Cận Nam dâng kế sách cho Trịnh Thành Công tấn công Đài Loan, lập được công lớn, trong quân ai cũng gọi y là Quân sư. Vi Tiểu Bảo nói “Quân sư à?”. Thấy Lâm Hưng Châu đưa mắt nhìn Trần Cận Nam, sư phụ thoáng vẻ cười, lập tức hiểu ngay, liền nói “A té ra sư phụ người là Gia Cát Lượng, Gia Cát quân sư đại phá quân giáp mây, Trần quân sư đại phá quân Hồng Mao”.
Lâm Hưng Châu nói “Ngày mùng một tháng hai năm Vĩnh Lịch thứ mười lăm Quốc tính gia qua sông, đốc suất văn võ bách quan, quân sĩ tùy tùng, cưỡi chiến hạm từ vũng Khoa La ra biển, ngày hai mươi bốn tới Bành Hồ. Ngày mùng một tháng tư tới cửa Lộc Nhĩ, Đài Loan. Ngoài cửa biển có bãi cạn vài mươi dặm, quân Hồng Mao lại đánh đắm thuyền để lấp tắc cửa biển. Chiến thuyền của bọn ta không tiến vào được. Đang lúc vô kế khả thi, đột nhiên thủy triều dâng cao, tướng sĩ hoan hô ầm ầm, chiến thuyền ào ào xông tới, lên bờ ở cảng Thủy Trại. Quân Hồng Mao đem súng đạn ra đánh. Quốc tính gia nói với mọi người, nếu chúng ta lui lại một bước sẽ rơi xuống biển, đúng là chết không có đất chôn. Súng đạn của bọn quỷ Hồng Mao tuy lợi hại, nhưng mọi người đều phải hăng hái xông lên. Tướng sĩ đồng thanh vâng lệnh, quân sư đích thân dẫn đầu bọn ta xung phong. Đột nhiên ta nghe thấy như có mấy ngàn tiếng sét nổ ầm ầm, trước mắt khói tỏa mù mịt, huynh đệ phía trước ngã lăn xuống đất, mọi người đều hoảng loạn, bỏ chạy trở lại”.
Vi Tiểu Bảo nói “Ta lần đầu tiên nghe bắn súng cũng hoảng sợ tới mức hồ đồ”.
Lâm Hưng Châu nói “Ta đang như con ruồi không có đầu bò lung tung, chợt nghe quân sư lớn tiếng gọi: Bọn quỷ Hồng Mao bắn súng thì phải nhồi thuốc đạn, mọi người xông lên. Ta vội dẫn các huynh đệ xông lên, quả nhiên bọn quỷ Hồng Mao nhất thời không kịp bắn, nhưng vừa xông tới gần, chúng lại bắn ra, ta lập tức lăn xuống đất tránh đạn, không ít huynh đệ bị bắn chết, không còn cách nào khác, đành phải lùi lại. Bọn quỷ Hồng Mao cũng không dám đuổi theo. Trận ấy chết mất mấy trăm huynh đệ, mọi người cúi đầu ủ rũ, nghĩ tới súng đạn của bọn quỷ Hồng Mao là nổi da gà”.
Vi Tiểu Bảo nói “Về sau là quân sư nghĩ ra diệu kế phải không?”.
Lâm Hưng Châu kêu lên “Đúng thế. Chiều tối hôm ấy, quân sư gọi ta tới hỏi: Lâm huynh đệ, ngươi là đệ tử của Địa Đường môn núi Vũ Di phải không? Ta nói là phải. Quân sư nói: Lúc ban ngày quân Hồng Mao vừa nổ súng, ngươi lập tức lăn xuống đất, thân pháp rất mau lẹ. Ta vô cùng xấu hổ, nói: Bẩm quân sư, tiểu tướng không dám tham sống sợ chết, ngày mai ra trận, quyết không dám lăn xuống đất tránh làm tổn thất oai phong của quân tướng Đại Minh chúng ta, nếu không thì người giết ta cũng được”.
Vi Tiểu Bảo nói “Lâm đại ca, ta đoán không phải quân sư trách ngươi tham sống sợ chết, mà là khen cách ngươi lăn xuống đất rất hay, bảo ngươi dạy lại cho các huynh đệ”.
Trần Cận Nam nhìn y một cái, trên mặt thoáng nét cười, có ý khen ngợi.
Lâm Hưng Châu vỗ đùi một cái, cao giọng nói “Đúng thế, ngươi là đệ tử của quân sư, quả nhiên thầy hay dạy được trò giỏi...”.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Ngươi là thuộc hạ của sư phụ ta, quả nhiên dưới trướng tướng mạnh không có quân hèn”. Mọi người đều cười ầm lên.
Lâm Hưng Châu nói “Chiều hôm ấy đúng là quân sư phân phó như thế. Y nói: Ngươi không phải có ý lầm lỗi. Ta thấy thân pháp Yến Thanh thập bát phiên, Tùng thử thảo thượng phi của ngươi sử dụng rất hợp, có thể lăn tới sát trước mặt địch nhân, dùng đơn đao chém vào chân chúng. Có một đường Địa Đường đao pháp, ngươi đã luyện chưa? Ta nghe quân sư không trách mình hèn nhát sợ chết mới yên tâm, nói: Bẩm quân sư, đường Địa Đường đao pháp ấy tiểu tướng đã luyện qua rồi, năm xưa sư phụ có nói nếu ra trận đánh nhau, có thể lăn tròn vào chém chân ngựa địch nhân, có điều bọn quỷ Hồng Mao không cưỡi ngựa, chỉ e là vô dụng. Quân sư nói: Tuy bọn quỷ Hồng Mao không cưỡi ngựa, nhưng chúng ta chém chân của chúng thì có gì không được? Ta vừa nghe xong đột nhiên hiểu ra, nói: Vâng, vâng, tiểu tướng đầu óc chậm chạp, không nghĩ tới chuyện ấy”.
Vi Tiểu Bảo cười khẽ một tiếng, nghĩ thầm “Sư phụ ngươi dạy ngươi đao pháp ấy có thể chém được chân ngựa, ngươi lại cho rằng không thể chém được chân người, thì đầu óc của lão huynh ngươi quả thật cũng không được sáng láng lắm”.
Lâm Hưng Châu nói “Đương thời quân sư bèn sai ta biểu diễn đường đao pháp ấy. Y khen ta luyện rất khá, nói: Thân pháp đao pháp của Địa Đường môn ngươi nếu không có công phu hơn mười năm thì không luyện được tới mức này, nhưng sáng mai chúng ta đã phải đánh nhau rồi, mọi người muốn luyện cũng không kịp nữa. Ta nói; Vâng, đao pháp Địa Đường môn này tiểu tướng luyện cũng không giỏi, có điều quả thật đã luyện mười mấy năm. Quân sư nói: Chúng ta đắp ụ đất, dùng cung tên bảo vệ, ngươi lập tức đi dạy tướng sĩ lăn dưới đất, vung đao chém vào chân, chỉ cần dạy ba bốn chiêu, mọi người luyện cho thuần thục là được rồi, còn những võ công thầm ảo của Địa Đường môn thì không cần phải dạy. Ta vâng tướng lệnh của quân sư, tối hôm ấy đi dạy cho quân sĩ trong đội. Sáng sớm hôm sau, bọn quỷ Hồng Mao xông ra, bị bọn ta một trận cung tên bắn cho lùi lại. Quân sĩ trong bản đội đã luyện được năm chiêu cơ bản của Địa Đường đao pháp, bèn đi dạy lại cho tướng sĩ các đội khác. Quân sư lại sai mọi người chặt cây cối, bó thành thuẫn bài để đỡ đạn chì của quân Hồng Mao. Sáng hôm thứ tư, quân Hồng Mao lại ồ ạt xông ra, bọn ta nghênh chiến, lăn tròn tới trước, chém giết bọn quỷ Hồng Mao nước chảy hoa rơi, trên chiến trường còn lại mấy trăm cái chân. Tướng giữ thành Xích Khảm đứng đầu quân Hồng Mao cũng bị chém đứt chân trái. Tên tướng ấy bèn đầu hàng. Sau đó lại đánh Vệ Thành cũng là dùng cách ấy”
Mã Siêu Hưng vui mừng nói “Về sau nếu giao phong với bọn quỷ La Sát, thì cứ dùng công phu của Địa Đường môn mà đối phó”.
Trần Cận Nam nói “Nhưng tình hình có chỗ khác nhau. Năm xưa quân Hồng Mao ở Đài Loan bất quá chỉ có ba bốn ngàn, chết một người là mất đi một người. Nhưng nếu quân La Sát tới xâm phạm, ít nhất cũng có vài vạn người, ùn ùn kéo tới, không sao giết xuể. Mà nói lại, Địa Đường đao pháp chỉ có thể dùng để cận chiến. Nếu quân La Sát dùng đại pháo tấn công thì cũng rất khó chống cự”.
Ngô Lục Kỳ gật đầu khen phải, nói “Theo ý quân sư thì nên làm thế nào?”. Y nghe Trần Cận Nam lúc giới thiệu Lâm Hưng Châu không gọi mình là Hương chủ, đoán Lâm Hưng Châu không phải là người trong Thiên Địa hội, nên cũng không gọi y là Tổng đà chủ.
Trần Cận Nam nói “Trung Quốc ta đất rộng người đông, nếu không có bọn Hán gian làm nội ứng, người ngoại quốc rất khó đánh vào”. Mọi người đều nói “Đúng thế. Người Thát Đát chiếm giang sơn của chúng ta, toàn nhờ thằng Hán gian Ngô Tam Quế dẫn đường”. Trần Cận Nam nói “Bây giờ Ngô Tam Quế lại câu kết với nước La Sát, lúc y dấy quân làm phản, chúng ta cứ một tiếng trống đánh gục y trước, quân La Sát không có nội ứng, cũng không thể đánh vào được”, Mã Siêu Hưng nói “Chỉ là nếu Ngô Tam Quế thua quá nhanh thì không thể cùng người Thát Đát đánh nhau tới mức lưỡng bại câu thương”, Trần Cận Nam nói “Nói thế cũng không sai. Nhưng cân nhắc lợi hại, thì so ra người La Sát còn đáng sợ hơn người Thát Đát”.
Vi Tiểu Bảo nói “Đúng thế. Người Thát Đát cũng da vàng mắt đen mũi tẹt, không khác gì chúng ta, ăn nói cũng thế. Bọn quỷ ngoại quốc tóc đỏ mắt xanh, nói năng thì líu la líu lo, ai mà biết được?”.
Mọi người bàn chuyện quốc đại sự một lúc, trời đã gần sáng, gió mưa cũng đã tạnh, Mã Siêu Hưng nói “Quần áo mọi người ướt hết rồi, xin mời lên bờ uống một chén cho ấm”. Trần Cận Nam nói “Hay lắm”.
Trận gió lớn ấy thổi thuyền nhỏ đi hơn ba mươi dặm, khi về tới Liễu Châu thì đã gần giữa trưa. Mọi người lên bờ ở bến cũ.
Chỉ thấy một người chạy mau tới, kêu lên “Tướng công, người... người đã về rồi”, chính là Song Nhi. Nàng toàn thân ướt đẫm, trên mặt đầy vẻ mừng rỡ. Vi Tiểu Bảo hỏi “Cô làm gì mà ở đây?”. Song Nhi nói “Tối hôm qua mưa gió lớn, người ngồi trên thuyền đi, tôi không yên tâm, chỉ mong tướng công bình yên trở về”. Vi Tiểu Bảo ngạc nhiên nói “Cô vẫn chờ ở đây à?”.
Song Nhi nói “Vâng. Tôi... tôi... chỉ lo...”, Vi Tiểu Bảo cười nói “Lo ta bị đắm thuyền phải không?”, Song Nhi hạ giọng nói “Tôi biết người phúc lớn, nhất định không bị đắm thuyền, có điều... có điều...”. Một người thuyền phu ở bến đứng cạnh cười nói “Vị tiểu Tổng gia này, lúc mưa to gió lớn khuya hôm qua vẫn thuê thuyền bọn ta ra sông, nói là phải tìm người, trả năm mươi lượng bạc nhưng không ai chịu đi. Y bèn trả lên một trăm lượng. Trương lão tam tham tiền ưng thuận, nhưng vừa khai thuyền thì rắc một tiếng, gió lớn thổi gãy cột buồm. Từ đó trở đi không ai dám đi nữa. Y cuống quá chỉ khóc lớn”. Vi Tiểu Bảo trong lòng cảm động, nắm chặt tay Song Nhi, nói “Song Nhi, cô đối với ta tốt quá”. Song Nhi đỏ mặt, cúi đầu xuống.
Đoàn người về chỗ Mã Siêu Hưng, thay đổi quần áo. Trần Cận Nam bảo Mã Siêu Hưng sai người đi điều tra chỗ hạ lạc của Trịnh công tử và Phùng Tích Phạm. Mã Siêu Hưng vâng dạ, sai người đi dò hỏi, kế đó bẩm báo công việc của Gia Hậu đường.
Mã Siêu Hưng bày tiệc, mời Trần Cận Nam ngồi ghế đầu, Ngô Lục Kỳ ngồi ghế thứ hai. Y muốn mời Vi Tiểu Bảo ngồi ghế thứ ba nhưng Vi Tiểu Bảo nói “Lâm đại ca tấn công Đài Loan, dùng Địa Đường đao pháp chém đứt chân giò của quân Hồng Mao, lập công lớn như thế, cho dù huynh đệ được đứng hầu rượu y cũng cam tâm tình nguyện. Bậc anh hùng hảo hán như thế, huynh đệ làm sao dám ngồi trên y?”, rồi kéo Lâm Hưng Châu ngồi vào ghế thứ ba. Lâm Hưng Châu cả mừng, nghĩ thầm gã đồ đệ này của quân sư tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất đáng mặt bạn bè.
Sau khi tiệc tan, bốn người lại bàn việc của Thiên Địa hội trong sương phòng. Trần Cận Nam dặn “Tiểu Bảo, ngươi đang có đại sự bên mình, thầy trò ta lần này vẫn không thể gặp nhau lâu, sáng mai ngươi lên bắc đi”, Vi Tiểu Bảo nói “Dạ, chỉ tiếc là lần này vẫn không được nghe sư phụ dạy dỗ nhiều hơn. Con vốn còn muốn được nghe Ngô đại ca kể lại sự tích anh hùng của y, nhưng cũng chỉ đành chờ sau khi đánh dẹp Ngô Tam Quế xong mới nghe y kể được”.
Ngô Lục Kỳ cười nói “Ngô đại ca của ngươi chẳng có sự tích anh hùng gì cả, bình sinh làm rất nhiều chuyện xấu. Nếu không có Tra Y Hoàng tiên sinh một phen giáo huấn thì đến hôm nay ta vẫn còn theo cọp làm ma trành, ra sức cho người Thát Đát”.
Vi Tiểu Bảo lấy khẩu súng Ngô Tam Quế tặng ra, nói với Ngô Lục Kỳ “Ngô đại ca, ngươi từ xa xôi như thế tới thăm huynh đệ, quả thật vô cùng cảm kích, khẩu súng của nước La Sát này xin ngươi giữ làm kỷ niệm”. Ngô Tam Quế vốn tặng y hai khẩu, một khẩu lúc Vi Tiểu Bảo nhận Mộc Kiếm Bình ra đã đưa cho Hạ Quốc Tướng làm bằng chứng, về sau vội vã rời khỏi đất Điền, không kịp hỏi lấy lại.
Ngô Lục Kỳ cám ơn cầm lấy, theo phép nhồi thuốc súng đạn sắt vào, châm lửa bắn một phát trong sân, ánh lửa lóe lên, ầm một tiếng vang rền, mảnh vụn từ phiến đá xanh trong sân bay rào rào, mọi người đều giật mình nhảy dựng lên. Trần Cận Nam cau mày, nghĩ thầm “Hỏa khí của nước La Sát lợi hại như thế, nếu đem quân xâm phạm, quả thật rất khó chống cự”.
Vi Tiểu Bảo lấy ra bốn tờ ngân phiếu năm ngàn lượng bạc đưa Mã Siêu Hưng, cười nói “Mã đại ca, phiền ngươi mời giúp các huynh đệ trong quý đường một chén rượu”, Mã Siêu Hưng cười nói “Hai vạn lượng bạc à? Nhiều quá, uống rượu ba năm cũng không hết đâu”, rồi cám ơn thu nhận.
Vi Tiểu Bảo quỳ xuống dập đầu từ biệt Trần Cận Nam. Trần Cận Nam đưa tay đỡ lên, vỗ vỗ vai y, cười nói “Ngươi giỏi lắm, không uổng là đồ đệ của Trần Cận Nam ta”.
Vi Tiểu Bảo đứng gần y, nhìn thấy rất rõ, thấy y hai bên tóc mai lốm đốm bạc, thần sắc rất tiều tụy, nghĩ y bấy nhiêu năm bôn tẩu giang hồ, dầm mưa dãi nắng, bất giác trong lòng áy náy, nghĩ muốn tìm cái gì tặng y, nghĩ thầm “Sư phụ không cần tiền, châu báu người cũng không thích, sư phụ võ công cao cường, cũng chẳng cần thanh chủy thủ và tấm bảo y của mình”, đột nhiên thấy khích động, nói “Sư phụ, con có một chuyện muốn bẩm báo với lão nhân gia”.
Ngô Lục Kỳ và Mã Siêu Hưng biết thầy trò y có chuyện cần nói riêng với nhau, lập tức lui ra.
Vi Tiểu Bảo đưa tay vào túi áo lót, lấy ra một cái gói, mở lớp vải mịn gói bên ngoài, lấy ra một gói vải dầu, lại mở hai lớp giấy dầu, để lộ ra những mảnh da dê bị cắt nát vụn trong tám bộ Tứ thập nhị chương kinh, nói “Sư phụ, đệ tử không có gì hiếu kính lão nhân gia người, cái bọc da vụn này xin người thu nhận”.
Trần Cận Nam vô cùng kinh ngạc, hỏi “Đây là cái gì?”.
Vi Tiểu Bảo lúc ấy bèn nói lai lịch của mớ da dê vụn. Trần Cận Nam càng nghe vẻ mặt càng trở nên trịnh trọng, nghe nói thái hậu, hoàng đế, Ngao Bái, Đại Lạt ma Tây Tạng, ni cô cụt tay Cửu Nạn, giáo chủ Thần Long giáo, toàn những nhân vật có lai lịch lớn không ai không nghĩ tới mớ da vụn này, mà trong đó lại cất giấu bí mật về long mạch và bảo tàng của người Thát Đát, quả thật là chuyện nằm mơ cũng không nghĩ tới. Y hỏi kỹ tình hình đã qua, Vi Tiểu Bảo nhất nhất kể lại, còn những chuyện như giáo chủ Thần Long giáo dạy chiêu thức, bái Cửu Nạn làm sư phụ, thì tự nhiên là bỏ qua không nhắc tới.
Trần Cận Nam trầm ngâm hồi lâu, nói “Cái gói này thật không phải tầm thường. Hai thầy trò ta suất lãnh huynh đệ trong hội đi đào long mạch của người Thát Đát, lấy bảo tàng đi, dấy quân khởi nghĩa, thì là kỳ công muôn đời. Có điều ta phải lập tức trở về Đài Loan yết kiến vương gia, mang cái gói này trong người lui tới trên biển, chỉ sợ làm mất. Bây giờ ngươi cứ giữ lấy. Sau khi ta trở về Đài Loan, sẽ tới Bắc Kinh gặp ngươi, lúc ấy sẽ cùng nhau mưu đồ đại sự”, Vi Tiểu Bảo nói “Tốt lắm, vậy thì mời sư phụ mau tới Bắc Kinh”. Trần Cận Nam nói “Ngươi yên tâm, ta không nghỉ ngơi một khắc nào đâu. Tiểu Bảo, sư phụ ngươi suốt đời bôn ba, chỉ là để mưu đồ hưng phục cơ nghiệp nhà Đại Minh, nhìn thấy ngày tháng cứ trôi qua, bách tính dần dần quên lãng nhà Minh, tiểu hoàng đế Thát Đát làm chính sự rất ổn thỏa, đại nghiệp hưng phục càng lúc càng xa vời. Không ngờ Ngô Tam Quế cuối cùng lại muốn dấy quân làm phản, ngươi lại lấy được tấm bản đồ quý báu này, đó đúng là cơ trời xoay chuyển”, nói tới đó không kìm được vẻ mặt vui mừng.
Y vốn trầm mặc u uất, lộ vẻ tâm sự đầy lòng, lúc ấy tinh thần phấn chấn, Vi Tiểu Bảo thấy thế mười phần vui vẻ. Trần Cận Nam lại hỏi “Chất độc trong người ngươi thế nào rồi, có giảm chút nào không?”. Vi Tiểu Bảo nói “Đệ tử uống thuốc giải của Hồng giáo chủ Thần Long giáo, đã trừ khử được hết chất độc trong người”, Trần Cận Nam mừng rỡ nói “Thế thì hay quá. Trên hai vai ngươi là gánh nặng phản Thanh phục Minh hàng vạn cân, phải tự bảo trọng”, nói xong bóp bóp vai y.
Vi Tiểu Bảo nói “Vâng. Đệ tử làm việc bừa bãi, chuyện gì cũng không biết. Lấy được mớ da vụn này, chẳng qua cũng là may mắn thôi. Mỗi một lần cũng như con làm cái, ăn hết bọn tay con lặt vặt, Thiên cống ăn Thiên cống, Biệt thập ăn Biệt thập, ăn rất ngon lành”.
Trần Cận Nam cười khẽ một tiếng, nói “Ngươi về Bắc Kinh rồi, nửa đêm đóng chặt cửa phòng, từ từ đem những mảnh da dê này chắp thành bản đồ, sau đó nhớ thật kỹ trong lòng, nhớ thật thuộc lòng, sau khi không còn chỗ nào quên nữa thì trộn mớ da dê này lên, chia thành bảy tám gói cất ở nhiều nơi khác nhau. Tiểu Bảo, một người vận khí có lúc may lúc rủi, không thể mãi mãi một buồm thuận gió. Chuyện lớn thế này, chúng ta không thể chỉ nhờ vào vận khí được”.
Vi Tiểu Bảo nói “Sư phụ nói rất đúng, cũng giống như con làm cái chơi bài cẩu, bây giờ đã thắng được tám ván, nhưng nếu chỉ một ván chung hết, cái bao da dê này bị người ta cướp đi, há không phải là toàn quân tan vỡ, nhà cái trắng tay sao? Cho nên sau khi thắng luôn tám ván, thì không nên làm cái nữa”.
Trần Cận Nam nghĩ thầm thằng nhỏ này nhiễm thói cờ bạc rất sâu, cười khẽ nói “Ngươi hiểu được đạo lý ấy thì tốt, nhưng đánh bạc thua thắng không hề gì. Chúng ta mưu đồ đại sự, cho dù phải mất mạng cũng là chuyện tầm thường, nhưng cái gói này thì mang thân gia tính mạng của hàng ngàn ngàn vạn vạn người trong thiên hạ, muôn ngàn lần không thể thua được”. Vi Tiểu Bảo nói “Đúng lắm, con thắng xong, mang bạc về nhà, chôn dưới gầm giường, chặt tay không đánh bạc nữa thì vĩnh viễn không thua”.
Trần Cận Nam bước tới cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời, khẽ nói “Tiểu Bảo, ta nghe được tin này, cho dù phải chết lập tức, trong lòng cũng rất vui mừng”.
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm “Hôm trước gặp sư phụ thì người tinh thần sung mãn, đâu có già sọm như sắp chết thế này?”, bèn hỏi “Sư phụ, người làm việc ở Diên Bình vương phủ, trong lòng không thoải mái, có đúng không?”. Trần Cận Nam quay người lại, trên mặt thoáng vẻ kinh ngạc, hỏi “Sao ngươi biết?”. Vi Tiểu Bảo nói “Con thấy sư phụ dường như không vui lắm, nhưng nghĩ trên đời có chuyện gì khó hơn người cũng không coi vào đâu. Anh hùng hảo hán trên giang hồ, ai cũng mười phần kính trọng người. Con nghĩ người ngay hoàng đế cũng không sợ, khắp dưới gầm trời này chỉ có một người trong Trịnh vương phủ là có thể bắt người phải nhịn thôi”.
Trần Cận Nam thở dài một tiếng, qua một lúc mới nói “Vương gia trước nay đối với ta rất có lễ số, mười phần kính trọng”. Vi Tiểu Bảo nói “Ờ, vậy thì nhất định là thằng đầy tớ Trịnh nhị công tử kia khệnh khạng con mẹ nó rồi”. Trần Cận Nam nói “Năm xưa Quốc tính gia đối đãi với ta ơn nặng như núi, ta đã thề lấy cái chết để đền đáp, đối với việc nhà họ Trịnh thì cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Trịnh nhị công từ còn trẻ tuổi, cho dù có lời lẽ gì không đúng ta cũng không để bụng. Thế tử của vương gia anh minh yêu người, có điều lại là thứ xuất”. Vi Tiểu Bảo không hiểu, hỏi “Thứ xuất là cái gì?”, Trần Cận Nam nói “Thứ xuất là không phải do vương phi sinh ra”. Vi Tiểu Bảo nói “A, con hiểu rồi, là vợ bé của vương gia sinh ra”.
Trần Cận Nam cảm thấy y ăn nói thô tục nhưng nghĩ y không đọc sách, cũng không đếm xỉa gì tới, nói “Đúng thế, năm xưa Quốc tính gia qua đời, chuyện này cũng rất có liên quan, vì thế vương thái phi rất không thích thế tử, lại bảo vương gia phế thế tử, lập nhị công tử làm thế tử”. Vi Tiểu Bảo lắc mạnh đầu, nói “Nhị công tử hồ đồ vô dụng, lại sợ chết, không được đâu! Thằng đầy tớ ấy là một gã ngu ngốc, đồ bị thịt, quân khốn nạn con mẹ nó, hôm trước y còn muốn hại chết sư phụ lão nhân gia người nữa”.
Trần Cận Nam sa sầm mặt, trách “Tiểu Bảo, ăn nói sạch sẽ một chút! Ngươi không phải đang chửi vương gia đấy chứ?”.
Vi Tiểu Bảo “A” một tiếng, đưa tay bịt miệng, nói “Đáng chết! Ba chữ Quân khốn nạn không thể tùy tiện chửi bừa”.
Trần Cận Nam nói “So hai vị công tử với nhau, thì quả thật nhị công tử không có chỗ nào bằng được anh y, chỉ là tướng mạo đoan chính, ăn nói ngọt ngào, rất được bà nội ưa thích...”. Vi Tiểu Bảo vỗ đùi một cái, nói “Đúng rồi! Đàn bà chẳng biết cái gì, thấy gã mặt trắng vỗ mông ngựa thì coi là bảo bối”. Trần Cận Nam không biết y ám chỉ A Kha, lắc lắc đầu nói “Đổi lập thế tử thì vương gia không chịu, văn võ bách quan cũng đều khuyên vương gia không nên đổi lập. Vì thế hai vị công tử cố nhiên là huynh đệ bất hòa, giữa hai mẹ con thái phi và vương gia cũng thường có tranh chấp. Thái phi có lúc trong lòng tức giận, còn gọi bọn ta tới khiển trách một trận”.
Vi Tiểu Bảo nói “Con...”. Ba chữ “Con đĩ già” suýt nữa đã bật ra, nhưng rốt lại còn kịp nuốt vào, vội đổi giọng nói “Các lão thái thái tuổi tác mà lớn là sẽ thành hồ đồ. Sư phụ, chuyện nhà của Trịnh vương gia người cố nhiên không giải quyết được, lại không thể đắc tội với họ thì cứ mặc kệ cho họ Tuyết trước cổng ai người ấy quét, Đừng chê sương ướt ngói nhà bên”.
Trần Cận Nam thở dài nói “Tính mạng ta không phải của mình nữa mà đã sớm thuộc về Quốc tính gia rồi. Người ta sống trên đời, chịu ơn thì phải báo đáp. Năm xưa Quốc tính gia đối xử với ta như bậc quốc sĩ, ta cũng phải lấy lễ quốc sĩ mà báo đáp. Hiện nay bên cạnh vương gia nhân tài ngày càng thưa thớt, ta quyết không thể độc thiện kỳ thân, bỏ y mà đi. Ờ, đại nghiệp khó khăn, chẳng qua cũng làm được tới đâu thì làm tới đó thôi”, nói tới đó lại nảy ý thê lương.
Vi Tiểu Bảo định nói mấy câu an ủi nhưng nhất thời không biết nói thế nào, qua một lúc mới nói “Hôm qua bọn con vốn đã định đem Trịnh Khắc Sảng...”, nói tới đó giơ tay lên chém mạnh xuống, “...Một đao chém làm hai đoạn, cũng sạch sẽ mau lẹ. Nhưng Mã đại ca nói nếu làm thế thì khiến sư phụ khó mà làm người, sẽ phải mang tội danh Vét chủ gì đó”.
Trần Cận Nam nói “Là Giết chủ. Mã huynh đệ nói thế rất đúng, nếu các ngươi giết Trịnh công tử thì ta còn mặt mũi nào nhìn thấy vương gia? Ngày khác xuống suối vàng cũng không mặt mũi nào nhìn thấy Quốc tính gia”.
Vi Tiểu Bảo nói “Sư phụ, lúc nào người dắt con đi gặp vương thái phi của Trịnh gia đi, đối phó với loại lão thái thái ấy thì đệ tử có mấy chiêu”, nghĩ thầm mình đã thu thập được con đĩ già thái hậu giả tới mức phải khép nép vâng lời, ngay hoàng thái hậu cũng đối phó được, thì một bà vương thái phi nhỏ nhoi có gì đáng nói. Trần Cận Nam cười khẽ một tiếng, nói “Nói bậy!” rồi kéo tay y, bước ra khỏi phòng[35].
Lúc ấy Vi Tiểu Bảo từ biệt sư phụ, Ngô Lục Kỳ và Mã Siêu Hưng, Ngô Mã hai người đưa y ra cổng.
Ngô Lục Kỳ nói “Vi huynh đệ, tiểu a hoàn Song Nhi của ngươi, ta đã kết nghĩa huynh muội với cô ta”. Vi Tiểu Bảo và Mã Siêu Hưng đều giật mình, lúc quay nhìn Song Nhi chỉ thấy nàng cúi đầu, hai má đỏ bừng, dáng vẻ rất thẹn thò. Vi Tiểu Bảo cười nói “Ngô đại ca thật biết nói đùa”. Ngô Lục Kỳ nghiêm trang nói “Không phải nói đùa. Nghĩa muội của ta trung can nghĩa đảm, còn hơn cả bọn đàn ông, đúng là người trong bọn chúng ta. Ca ca rất kính phục cô ta. Ta thấy ngươi kết nghĩa anh em với Bách thắng đao vương Hồ Dật Chi, kết nghĩa rất đường hoàng, ta thấy thế nào thì học theo thế ấy, cũng muốn kết nghĩa với Song Nhi, nhưng cô ta nói thế nào cũng không chịu, nói là không dám với cao. Ta là một lão ăn mày thì với cao với thấp cái gì? Ta không kết nghĩa không được, cô ta chỉ còn cách ưng thuận”. Mã Siêu Hưng nói “Mới rồi hai người các vị nói chuyện trong phòng, té ra là bàn chuyện kết nghĩa”, Ngô Lục Kỳ nói “Đúng thế, Song Nhi muội tử bảo ta không được nói ra, hô hô, kết nghĩa huynh muội, quang minh chính đại, có gì mà không nói ra được chứ?”.
Vi Tiểu Bảo nghe y nói thế mới biết là thật, nhìn Ngô Lục Kỳ, lại nhìn qua Song Nhi, cảm thấy rất kỳ quái.
Ngô Lục Kỳ nói “Vi huynh đệ, từ nay trở đi ngươi phải đối xử tốt với nghĩa muội của ta, nếu đắc tội với cô ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”. Song Nhi vội nói “Không... không thế đâu, tướng công... tướng công đối xử với tôi rất tốt”. Vi Tiểu Bảo cười nói “Có một vị đại ca như ngươi đứng sau lưng, thì cho dù là Ngọc Hoàng đại đế, Diêm La lão tử cũng không dám đắc tội với cô ta đâu”. Ba người hô hô cười rộ, chắp tay từ biệt.
Vi Tiểu Bảo về tới chỗ ở, hỏi lại chuyện kết bái, Song Nhi rất xấu hổ, nói “Vị Ngô... Ngô gia kia...”. Vi Tiểu Bảo nói “Cái gì mà Ngô gia? Đại ca thì là đại ca, đã kết nghĩa rồi, chẳng lẽ có thể không tính sao?”, Song Nhi nói “Vâng. Y nói ta không kém, nhất định đòi kết nghĩa huynh muội với ta”, rồi lấy trong bọc ra khẩu súng Tây dương kia, nói “Y nói trong người không mang vật gì hay, khẩu súng này là của tướng công tặng y, y tặng lại cho tôi. Tướng công, trả lại cho người mang mà phòng thân thôi”.
Vi Tiểu Bảo xua tay lia lịa, nói “Đó là đại ca của ngươi tặng ngươi, tại sao lại trả cho ta?”. Nghĩ Ngô Lục Kỳ hành sự ngoài sự dự liệu của người ta, bất giác tặc lưỡi khen lạ, lại nghĩ “Tên y là Lục Kỳ, chẳng trách được, chẳng trách được! Nhưng không biết năm điều kỳ lạ nữa là gì”.
Đoàn người từ từ về kinh, trên đường Cửu Nạn truyền cho Vi Tiểu Bảo một lộ quyền pháp, bảo y luyện tập. Nhưng Vi Tiểu Bảo hiếu động lười biếng, nói thế nào cũng không chịu chuyên tâm học võ. Cửu Nạn bảo y diễn thử, chỉ thấy y làm đúng tư thức, nhưng nửa phần công phu chân thật cũng không luyện được, thở dài nói “Ta với ngươi tuy có danh nghĩa là thầy trò nhưng xem tính nết của ngươi thì quả thật không phải là người luyện võ. Thôi thế này, trong Thiết Kiếm môn ta có một công phu Thần hành bách biến do Mộc Tang đạo nhân ân sư của ta sáng tạo ra, là công phu khinh công đệ nhất thiên hạ. Môn khinh công này phải có nội công cao thâm làm căn bản, nhưng chắc ngươi cũng không lĩnh hội được. Ngươi không có tuyệt kỹ nào tùy thân, sau này gặp nguy hiểm thì làm thế nào? Ta chỉ đành dạy ngươi một vài pháp môn chạy trốn mà thôi”.
Vi Tiểu Bảo cả mừng, nói “Dưới chân có bôi dầu, đánh nhau không phải rầu. Sư phụ dạy con pháp môn chạy trốn, nhất định là không ai đuổi kịp rồi”, Cửu Nạn khẽ lắc đầu, nói “Thần hành bách biến, thế gian vô song, năm xưa oai chấn võ lâm, hôm nay lại để ngươi dùng mà chạy trốn, ân sư dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ không chịu nhận gã đồ tôn không ra gì như ngươi đâu. Có điều ngoài nó ra, ta cũng không có bản lĩnh nào mà ngươi học được để dạy cho ngươi”.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Sư phụ thu phải đồ đệ không ra gì như con, kể như gặp đủ rủi ro. Có điều đánh bạc có lúc thắng có lúc thua, sư phụ lần này không may mắn, thu phải đồ đệ như con, kể như là thua một ván. Ông trời có mắt, sẽ phù hộ cho sư phụ trở đi thắng luôn tám ván, thu thêm tám đệ tử oai chấn thiên hạ”.
Cửu Nạn hắc hắc cười một tiếng, vỗ vỗ vai y nói “Cũng không nhất định võ công cao cường là người tốt đâu. Ngươi không thích học võ, đó là tính nết trời sinh, không thể miễn cưỡng. Ngươi ngoài cái mồm mép trơn tuột thì cũng có thể tính được là đệ tử tốt của ta”.
Vi Tiểu Bảo cả mừng, trong lòng khích động, lại muốn đem gói da dê vụn ra đưa cho Cửu Nạn, nhưng lại lập tức nghĩ “Mớ da dê này mình đã cho nam sư phụ, thì không thể lại cho nữ sư phụ. May là hai vị sư phụ đều muốn chống lại người Thát Đát, khôi phục giang sơn Đại Minh, bất kể đưa cho ai cũng đều như nhau”.
Lúc ấy Cửu Nạn đem một số thân pháp bộ pháp không cần có căn bản nội công trong Thần hành bách biến nói cho Vi Tiểu Bảo nghe. Nói ra cũng kỳ quái, tất cả chưởng pháp quyền pháp y chỉ học qua loa là thôi, không chịu dụng tâm luyện tập, nhưng với pháp môn chạy trốn này lại cảm thấy rất hứng thú, trên đường học rất say mê, lúc rảnh rỗi là luyện tập. Có lúc còn đòi Từ Thiên Xuyên khinh công trác tuyệt đuổi theo phía sau, mình thì luồn đông lách tây bỏ chạy. Từ Thiên Xuyên thấy y thân pháp kỳ diệu, vô cùng bội phục. Lúc đầu còn có mấy lần đuổi kịp, nhưng Cửu Nạn không ngừng truyền thụ bí quyết mới, khi vào tới địa giới Trực Lệ thì Từ Thiên Xuyên nói thế nào cũng không đuổi kịp được y.
Cửu Nạn thấy y rất có duyên phận với khinh công Thần hành bách biến, cũng rất bất ngờ, nói “Xem ra trời sinh ra ngươi là một con chuột hay chạy trốn”.
Vi Tiểu Bảo cười nói “Đệ tử luyện không được Thần hành bách biến, chỉ luyện được Thần hành mạt du, rốt lại cũng không phải là không luyện được gì”.
Y pha một chén trà mới, bưng tới trước mặt Cửu Nạn, nói “Sư phụ, sư tổ Mộc Tang đạo nhân đã qua đời, trong thiên hạ hiện nay thì võ công của lão nhân gia người là đệ nhất phải không?”. Cửu Nạn lắc đầu nói “Không phải. Sáu chữ Thiên hạ đệ nhất võ công, làm sao dám ngông cuồng tự nhận?”, rồi nhìn ra cửa sổ, buồn bã nói “Có một người xứng đáng gọi là Thiên hạ đệ nhất võ công”, Vi Tiểu Bảo vội hỏi “Là ai thế? Đệ tử nhất định phải bái kiến”, Cửu Nạn nói “Y... y...”, đột nhiên mi mắt đỏ lên, im lặng không nói gì. Vi Tiểu Bảo nói “Vị tiền bối ấy là ai? Nếu sau này đệ tử có duyên được gặp, sẽ cung cung kính kính dập đầu với y mấy cái”.
Cửu Nạn xua xua tay, bảo y lui ra. Vi Tiểu Bảo rất kinh ngạc, từ từ bước ra ngoài, nghĩ thầm “Thần sắc của sư phụ rất kỳ lạ, chẳng lẽ Thiên hạ đệ nhất võ công là người tình cũ của bà sao?”. Cửu Nạn lúc ấy trong lòng đang nghĩ tới Viên Thừa Chí ở ngoài vạn dặm. Bà đối với Viên Thừa Chí là hoa rơi có ý nhưng Viên Thừa Chí tình cảm lại đặt chỗ khác, hơn hai mươi năm nay chôn giấu tình cảm ấy trong lòng, lúc ấy lại bị Vi Tiểu Bảo khơi lên.
Hôm sau Vi Tiểu Bảo tới phòng Cửu Nạn thỉnh an, thì bà đã không từ biệt mà ra đi, chỉ để lại một tờ giấy. Vi Tiểu Bảo cầm tới nhờ Từ Thiên Xuyên đọc, té ra trên giấy viết bốn chữ “Hãy tự mình làm”. Vi Tiểu Bảo băn khoăn một lúc, nghĩ thầm “Hôm qua mình hỏi sư phụ ai là Thiên hạ đệ nhất võ công, chẳng lẽ lại đắc tội với bà sao?”.
Một hôm, khi đoàn người đã tới Bắc Kinh. Công chúa Kiến Ninh và Vi Tiểu Bảo cùng tới yết kiến hoàng đế.
Khang Hy đã nhận được tấu chương, đã hạ chỉ chuẩn cho Ngô Ứng Hùng tới kinh hoàn hôn, lúc ấy gặp em gái và Vi Tiểu Bảo, trong lòng rất vui mừng.
Công chúa Kiến Ninh nhảy xổ tới, ôm chầm Khang Hy, buông tiếng khóc lớn, nói “Thằng tiểu tử Ngô Ứng Hùng hà hiếp ta”, Khang Hy cười nói “Thằng tiểu tử ấy to gan như thế, để ta đánh vào mông y. Tại sao y lại hà hiếp cô?”. Công chúa khóc nói “Ngươi hỏi Tiểu Quế tử là được. Y hà hiếp ta, y hà hiếp ta! Hoàng đế ca ca, ngươi không làm chủ cho ta không được đâu”, vừa khóc vừa giẫm chân lia lịa. Khang Hy cười nói “Được rồi, ngươi cứ về phòng nghỉ ngơi đi, để ta hỏi Tiểu Quế tử”.
Công chúa Kiến Ninh đã sớm bàn bạc với Vi Tiểu Bảo, sau khi gặp Khang Hy thì tâu báo việc Ngô Ứng Hùng vô lễ thế nào. Chờ công chúa lui ra, Vi Tiểu Bảo bèn kể lại tỉ mỉ.
Khang Hy cau cau mày, im lặng không nói gì nghe đến hết, rồi nói “Tiểu Quế tử, ngươi to gan thật!”. Vi Tiểu Bảo hoảng sợ giật nảy mình, vội nói “Nô tài không dám”. Khang Hy nói “Ngươi thông đồng với công chúa, to gan qua mặt ta”, Vi Tiểu Bảo nói “Không có đâu, nô tài làm sao dám lừa gạt hoàng thượng?”. Khang Hy nói “Ngô Ứng Hùng vô lễ với công chúa, tự nhiên là ngươi không thể chính mắt nhìn thấy, tại sao lại chỉ dựa vào lời của một mình công chúa, bẩm báo lại với ta như thế?”.
Vi Tiểu Bảo tự nhủ “Ghê gớm thật, tiểu hoàng đế lợi hại quá, nhìn ra chỗ sơ hở bên trong”. Vội quỳ xuống dập đầu, nói “Hoàng thượng thấy rõ vạn dặm. Ngô Ứng Hùng vô lễ với công chúa ra sao, quả nhiên nô tài không chính mắt nhìn thấy, có điều lúc bấy giờ có rất nhiều người đứng ngoài phòng công chúa, mọi người đều chính tai nghe thấy”. Khang Hy nói “Vậy thì lại càng ầm ĩ. Ngô Ứng Hùng ta đã gặp hai lần, y tinh minh tài giỏi, là một nhân tài. Y lại không còn quá trẻ, trong phòng còn thiếu gì tỳ thiếp xinh đẹp? Tại sao lại to gan làm bậy, vô lễ với công chúa. Hừ, tính nết của công chúa thế nào chẳng lẽ ta không biết sao? Nhất định cô ta cãi nhau với Ngô Ứng Hùng, rồi cắt... cắt con mẹ nó trứng y”, nói tới đó nhịn không được hô hô cười rộ.
Vi Tiểu Bảo cũng cười, đứng lên nói “Chuyện này công chúa không tiện nói rõ, nô tài tự nhiên cũng không dám hỏi kỹ. Công chúa nói thế nào thì nô tài bẩm báo lại thế ấy”. Khang Hy gật gật đầu, nói “Nói thế cũng phải. Thằng tiểu tử Ngô Ứng Hùng phải chịu ủy khuất, ngươi hãy truyền chỉ, bảo họ chọn ngày tốt hoàn hôn ở kinh đi, sau một tháng hãy trở về Vân Nam”. Vi Tiểu Bảo nói “Hoàng thượng, hoàn hôn không quan trọng, lão tiểu tử Ngô Tam Quế kia muốn tạo phản, không thể để công chúa đi Vân Nam đâu”.
Khang Hy không động thanh sắc, gật gật đầu nói “Ngô Tam Quế đúng là muốn làm phản, ngươi thấy được gì rồi?”. Lúc ấy Vi Tiểu Bảo bèn kể lại tình hình Ngô Tam Quế câu kết với các bên Tây Tạng, Mông Cổ, nước La Sát, Thần Long giáo ra sao. Khang Hy dáng vẻ trịnh trọng, trầm ngâm không nói gì, qua một lúc rất lâu mới lên tiếng “Thằng gian tặc! Lại câu kết với bấy nhiêu ngoại viện!”. Vi Tiểu Bảo cũng cảm thấy chuyện này mười phần bó tay, không dám lên tiếng. Lại qua một lúc, Khang Hy lại hỏi “Về sau thế nào?”.
Vi Tiểu Bảo nói mình bắt được sứ giả của vương tử Mông Cổ, giả làm con thứ của Ngô Tam Quế lừa y biết được chân tướng ra sao, Ngô Ứng Hùng muốn đoạt lại Hãn Thiếp Ma, phóng hỏa chỗ công chúa ở, kế lại gặp phải tai họa bị thiến thê thảm thế nào, mình phái thuộc hạ cải trang làm gia tướng trong vương phủ, ghen tuông giành gái trong kỹ viện, giả giết chết Hãn Thiếp Ma ra sao.
Khang Hy nghe rất chăm chú, kế nói “Vậy thì tốt lắm”, lại nói “Ngô Tam Quế thì ta chưa gặp qua. Ngày trước trong cung truyền tin phụ vương qua đời, Ngô Tam Quế mang trọng binh tới kinh tế bái. Ta vốn muốn gặp y một lần, nhưng mấy vị cố mệnh đại thần đề phòng y mang quân vào kinh, đột nhiên sinh biến, bắt y phải dựng rạp ở ngoài thành Bắc Kinh tế bái, không cho y vào thành Bắc Kinh”.
Nói tới đó, y đứng lên đi qua đi lại, nói “Thằng khốn Ngao Bái nhìn việc rất không sáng suốt. Nếu quả thật là lo Ngô Tam Quế vào kinh sinh biến, thì chỉ cần hạ chỉ bắt cha con y vào kinh tế bái, đại quân phải đóng ngoài thành, y còn làm gì được? Nếu y không dám vào thành, thì đó là y thiếu lễ số. Không cho y vào thành, rõ ràng là nói với y: Bọn ta sợ đại quân của ngươi, sợ ngươi vào kinh tạo phản, ngươi không được vào! Ha ha, đúng là bộc lộ cái yếu của mình hết mức! Ngô Tam Quế biết triều đình nghi kỵ y, lại sợ y, lẽ nào lại không làm phản? Ý đồ làm phản của y, chỉ e đã bắt đầu từ việc đó”.
Vi Tiểu Bảo nghe Khang Hy phân tích như thế, trong lòng vô cùng khâm phục, nói “Lúc ấy nếu y gặp hoàng thượng, hoàng thượng chỉ điểm cho y một lượt, biết đâu y sẽ không tạo phản”. Khang Hy lắc đầu nói “Lúc ấy ta còn rất nhỏ, không biết việc quân quốc đại