← Quay lại trang sách

Chương 5 (chương kết)

Buổi chiều, khi những tia nắng chói chang không còn len qua cửa sổ. Thuý An nhìn ra ngoài rồi bảo Toàn:

− Đã tới giờ đi nhà hàng, chúng ta tạm nghỉ tay. Mai làm tiếp.

Toàn khẽ chép miêng:

− Còn sớm mà! Để tới tối một chút hãy đi.

− Anh Tuyên bảo đúng sáu giờ. Có lẽ giờ này cả nhà đang đợi dưới phòng khách.

− Ừm! Thì sao cũng được. Nhưng xem thử coi bữa nay làm được bao nhiêu cành?

Thuý An lẩm nhẩm đếm sơ:

− Khá hơn hôm qua. Tại anh nghỉ trưa ngắn qúa. Lần sau không được như vậy nữa, ít ra cũng phải hơn một tiếng đồng hồ.

Toàn khẽ đưa tay che miệng ngáp:

− Cô nhắc làm tôi cảm thấy buồn ngũ quá. Chắc tối nay phải đi ngủ sớm.

Thuý An cười cười mở toang cửa tủ đựng quần áo của Toàn:

− Anh muốn mặc đồ gì nào? Vét - ton nhé.

Toàn lắc đầu:

− Cô chọc quê tôi hoài. Làm như tôi làm giám đốc không bằng. Tôi thích giản dị thôi, cô lấy dùm tôi chiếc quần tây đen với áo sơ-mi màu trắng.

Thuý An làm theo lời, kèm theo áo thun ba lỗ:

− Anh phải mặc thêm áo lót bên trong coi cho đúng đắn một chút.

Toàn gật nhẹ:

− Cô cũng nên về phòng thay đồ đi.

− Vâng! Nhưng anh thay một mình được không?

Toàn cắc cớ đáp:

− Nếy tôi bảo là không, thì cô có thể giúp tôi được không?

Thuý An đỏ mặt:

− Đương nhiên là không rồi. Nhưng tôi sẽ gọi ông Tư làm vườn lên.

Toàn cười cười:

− Thôi thôi! Tôi tự thay cũng được. Đùa với cô cho vui ấy mà.

− Khéo kẻo ngã nhé.

Trước khi về phòng Thuý An dặn dò.

Lát sau chừng đôi phút cô trở qua, thấy Toàn đã tề chỉnh trong bộ đồ tây trông anh sáng sủa chững chạc hẳn lên.

Toàn cũng nhìn Thuý An, ánh mắt như chiêm ngưỡng:

− Hôm nay trông cô khác hơn mọi ngày. Áo màu xanh ngọc có vẻ như hợp với cô đó.

Thuý An mỉm cười:

− Áo mới mua còn mới tinh khôi không đẹp sao được.

− Cô cũng khéo chọn màu đó chứ. Tôi cũng thích những màu thật nhạt như vậy.

Thuý An nói:

− Tôi thấy anh bữa nay trông cũng đạo mạo ra, giống như những nhà doanh nghiệp có cỡ.

Toàn bật cười:

- Cô lại bốc tôi lên tận chín tầng mây rồi. Doanh nghiệp gì mà ngồi xa lăn " độc cô cầu bại" thì có.

Cả hai lại hoà giọng cười.

Chợt có giọng nói làm hai người ngẩng nhìn ra:

− Cả hai nói chuyện gì mà vui thế? - Vừa hỏi Tuyên vừa bước vào.

Thuý An đáp:

− Anh nhìn kìa. Hôm nay trông anh Toàn bảnh bao hẳn lên phải không?

Tuyên gật đầu:

− Cả cô cũng vậy! Tươi tắn như hoa ban sớm.

− Sai bét! Bây giờ đang là buổi chiều.

Toàn cắt đứt sự đùa cợt của họ bằng câu hỏi:

− Ba mẹ sửa xoạn xong chưa?

− Lâu rồi! Chỉ còn đợi hai người nữa thôi.

Toàn ngó Thuý An ra dấu. Tuyên hiểu ý bước tới:

− Cô để tôi đẩy Toàn cho.

− Cám ơn anh - Thuý An nói nhỏ.

Cả ba vừa xuống khỏi cầu thang đã thấy ông bà Nhân và Mỹ Linh đứng đợi tự lúc nào.

Tuyên trố mắt ngó cô bạn gái:

− Ủa... em mới đến hở? Sao hay thế?

Mỹ Linh chằng miệng:

− Em có giác quan thứ sáu mà.

Bà Nhân tiếp lời:

− Sẵn Mỹ Linh đến chơi, mẹ mời cổ đi luôn cho vui.

− Đây cũng là dịp để cho Mỹ Linh và Thuý An làm quen với nhau - Tuyên nói.

Mỹ Linh có vẻ không vừa ý, nghênh mặt lên.

Tuyên biết Mỹ Linh khinh thường Thuý An nên bảo:

− Tiệc bữa nay do Thuý An chi trả đó. Cô ấy đang ăn nên làm ra.

Cười nửa miệng không đáp, Mỹ Linh nghĩ thầm trong bụng:"Cứ vui vẻ đi rồi trong nay mai sẽ nếm mùi thất bại".

Mọi người cùng lên xe, Mỹ Linh vẫn còn chần chừ. Tuyên giục:

− Vào xe đi em.

Cô ta lắc đầu:

− Thôi, chật lắm! Anh chở em bằng xe máy đi.

Tuyên tặc lưỡi:

− Ngồi chung với gia đình cho vui mà.

− Không! Anh thích thì cứ đi đi. Em về.

Bà Nhân thò đầu ra:

− Xe hơi chật, thôi hai đứa chịu khó đi xe riêng đi.

Đến nơi, Thuý An được ông Nhân xếp cho ngồi bên Toàn. Tuyên và Mỹ Linh cũng vừa tới. Người bồi bàn đem thực đơn ra, Tuyên đẩy qua cho Thuý An:

− Ưu tiên cho cô chọn đó.

Thuý An hơi lúng túng, không biết nên chọn món nào cho vừa ý mọi người. Toàn hiểu được cầm lên xem rồi nghé qua bà Nhân:

− Mẹ với ba thích ăn tôm lăng bột lắm phải không? Con gọi món đó nhé?

Bà đáp:

− Có đắt lắm không? Mẹ ngại tốn kém nhiều tiền của Thuý An.

− Chả sao đâu! Lâu lâu mới có một lần mà.

Dứt lời Toàn đưa cho ông Nhân:

− Bây giờ đến phiên ba chọn đi.

− Ừm! Ba thích gỏi khổ qua tôm thịt.

Tuyên đưa thực đơn tới cho Mỹ Linh:

− Còn em? Em chọn món gì nào?

Miễn cưỡng liếc qua thực đơn, Mỹ Linh bảo:

− Cua sốt me chua ngọt đi.

− Ừm!

Trong khi chờ bồi mang thứ ăn đến, ông Nhân gợi chuyện:

− Ba thích không khí gia đình ấm cúng như vậy. Hay là ba đề nghị cứ mỗi tuần mình tổ chức một lần vào chiều thứ bảy đi.

Tuyên đáp ứng ngay:

− Con đồng ý hai tay. Xem như mỗi người thay phiên nhau thết đãi. Vậy tuần sau đến lượt ba má đó nghe.

Ông Nhân gật đầu liền.

Bà nguýt ông:

− Ba mày khéo bày vẽ cho tốn hao.

− Eo ơi! Có bao nhiêu đâu bà, đổi lại gia đình chúng ta được sự vui vẻ.

− Ba nói đúng qúa! Hoan nghênh ba. - Tuyên hồ hởi.

Quay sang Mỹ Linh, Tuyên tiếp luôn:

− Còn em cũng chuẩn bị tư thế nhé. Mai mốt xin được việc làm mới phải khao gia đình một chầu đó.

Mỹ Linh đáp kém nhiệt tình:

− Chẳng phải bữa nay anh đã thay em đãi rồi sao.

− Không đâu! Tiệc này là của riêng anh, với Thuý An bỏ phần tiền huê hồng của anh vào đây chứ bộ.

Mỹ Linh giận dỗi:

− Sao lại là của riêng? Anh làm dụng từ ngữ qúa đáng rồi đó.

Tuyên cười trừ:

− Sao bửữ nay em khó tính qúa vậy? Ừ thì thôi anh không nói nữa.

Thúc ăn được mang ra, màu sắc đỏ tươi của tôm cua mời gọi mọi người.

Tuyên bảo Thuý An:

− Coi kìa... sao cô làm thinh thế? Nói vài lời khai tiệc đi chứ.

Thuý An chúm chím:

− Tôi nhường cho anh đó.

Tuyên xua tay đằng hắng:

− E hèm! Hôm nay sở dĩ có buổi tiệc này phần lớn là do công lao của Thuý An và Toàn đã sản xuất và tiêu thụ được một số lượng đáng kể. Còn con chỉ là người môi giới thôi. Cho nên con xin thay mặt cho hai người ấy xin mời ba mẹ cùng với Mỹ Linh chia sẽ niềm vui ấy với chúng con.

Ông Nhân cảm động bảo:

− Ba mẹ rất sung sướng khi được các con nghĩ đến. Và càng vui hơn nữa vì nhờ công việc thủ công đó mà Toàn bớt đi sự buồn chán.

Tuyên đáp:

− Ba! Phải nói tất cả là do nơi Thuý An, cô ấy đã thổi ngọn gió mát vào gia đình mình.

Mỹ Linh bất mãn trề môi:

− Thôi! Bốc thơm bao nhiêu đó đủ rồi.

Tuyên nói át tiếng Mỹ Linh:

− Con kính mời ba mẹ khai tiệc.

Ông bà Nhân gật đầu:

− Ừm! Các con cũng dùng đi.

Dứt lời, ông gắp con tôm đỏ ối bỏ vào chén cho bà:

− Đây! Món khoai khẩu của bà đó.

Toàn cũng gắp càng cua to đưa cho Thuý An:

− Này! Đặc biệt thưởng công của cô đó.

Thuý An cười tươi tắn:

− Eo ơi! Anh cứ để tôi tự nhiên. Hay để tôi bấm vỏ rồi cùng chia nhau vậy.

Bà Nhân nhìn hai người với ánh mắt hài lòng.

Bà bảo:

− Toàn nên ăn cua nhiều nhiều đi, để có chất vôi bồi bổ cho xương.

Toàn nhe răng cười:

− Mẹ làm như con còn bé lắm. Xương cốt của con đã đầy đủ cả rồi.

− Nhưng con đã trải qua tai nạn, nhất là xương sống của con bị tổn thương.

− Mẹ nói phải đó. Ráng ăn nhiều vào để bù đắp lại.

Thấy ông bà Nhân mải mê trò chuyện với Thuý An và Toàn, Mỹ Linh cảm thấy tự ái vì bị bỏ mặc. Báo hại Tuyên phải ra sức chiều chuộng.

Tôm cua đã được Tuyên bóc vỏ sẳn mà Mỹ Linh vẫn làm tình, làm tội không chịu ăn.

Lát sau, chẳng nhịn được nữa Tuyên sẵng giọng:

− Này! Anh không phải kẻ hầu của em đâu nghe. Vừa phải thôi! Đừng làm anh chán.

Mỹ Linh quắc mắt lên:

− Chứ anh không thấy sao? Em giống như kẻ thừa trong buổi tiệc này.

− Em đừng qúa lời kẻo rồi hối không kịp. Em dám xúc phạm đến cha mẹ anh ư?

− Em không dám nói hai bác. Nhưng em tức cái con bé kia. Cũng vì sự có mặt của nó mà em bị gia đình anh quên bẵng.

Toàn không dằn được, rắn giọng:

− Này, cô nghĩ cô là ai mà dám so bì với người khác trong gia đình tôi? Cô được cùng dự tiệc là hân hạnh cho cô lắm rồi. Đừng đòi hỏi hơn nữa.

Ông Nhân dịu giọng:

− Mỹ Linh à! Con đừng buồn hoặc hiểu lầm hai bác. Dù có Thuý An hay không, tình cảm của hai bác dành cho con vẫn vậy.

Bà tiếp lời:

− Bác nghĩ không cần phải giải thích mà chính con phải hiểu - vì sao hai bác quý mến Thuý An. Nhưng con đừng nghĩ mình bị bỏ rơi. Nếu không thương mến con thì làm sao con có mặt trong buổi tiệc này?

Tuyên ráng nhịn, vỗ về:

− Nghe ba mẹ anh nói chắc em đã yên tâm rồi há. Vui lên đi ăn uống mới ngon được chứ.

Mỹ Linh gắp thức ăn bỏ vào miệng một cách miễn cưỡng.

Thái độ khinh thường ấy làm Toàn cảm thấy bực bội. Anh thầm nghĩ, một cô gái có bản tính ganh tỵ hợm hĩnh như vậy mà không hiểu sao em trai mình lại có thể yêu thương được. Thật lạ lùng. Rồi Toàn sực nhớ đến Trúc Ly, bỗng nhiên anh nảy ra ý so sánh với Thuý An. Ngày xưa hai người quen nhau thời gian dài thậm chí người ngoài cứ ngỡ họ là một cặp tình nhân tâm đầu ý hợp. Nhưng có ai biếtt cho Toàn, chưa bao giờ Toàn thấy rung động thật sự khi kề cận bên cô bạn gái của mình. Cho đến khi xui rủi tai nạn ập tới anh mới hiểu được lòng dạ của Trúc Ly dối trá như thế nào. Giờ đây định mệnh đã sắp đặt cho Toàn gặp được Thuý An, một cô gái nghèo nhưng chân thật, có ý chí, nghị lực hơn người. Với Toàn, cô như một ngôi sao vụt sáng lên giữa bầu trời tăm tối. Trúc Ly thì nhạt nhoà mờ xa. Bao nhiêu thù hận trong lòng của Toàn bỗng chốc đã tan biến.

Lâu nay Toàn cứ ngỡ mình yêu Trúc Ly. Nhưng không, anh đã lầm. Con người đó chẳng có gì đáng cho anh tưởng nhớ cả. Dù vậy, đối với Thuý An, Toàn cảm mến thật nhiều, nhưng anh quyết giữ kín trong lòng. Có lẽ suốt đời anh chẳng dám bộc bạch. Vì thân thể tàn tật này nào xứng đáng với cô.

Đang để cho trí óc đi hoang, chợt Thuý An đập nhẹ vào vai Toàn.

− Anh suy nghĩ gì vậy? Sao không ăn đi?

Toàn giật mình cười gượng:

− Tôi đang ăn đây chứ. Còn cô nữa, cứ nhường cho tôi hoài.

Tuyên ngồi đối diện, chú ý lắng nghe, đôi lúc Tuyên quên có Mỹ Linh ngồi bên cạnh.

CHUONG 4

Đã qua hai ngày đêm mòn mỏi chờ đợi, thế mà Mẫn Đạt vẫn biệt tăm, Trúc Ly cứ phải ra vào trông ngóng.

Từ khi sống chung với nhau, tình trạng "già nhân ngãi non vợ chồng" khiến cho Trúc Ly bị thiệt thòi nhiều mặt. Cô mang tai tiếng vì chết mê chết mệt ca sĩ nên bỏ tiền của ra để cung phụng. Nào như vậy thôi đâu, báo chí còn đăng tải những vụ bê bối về tình cảm giả dối của Mẫn Đạt với nhiều cô gái để lường gạt tiền bạc.

Ban đầu Trúc Ly còn tức tối, hạch hỏi Mẫn Đạt nhưng anh ta cứ dẻo miệng chối phăng. Dần dần Trúc Ly không thèm quan tâm, miễn đêm nào anh ta cũng về, không bỏ Trúc Ly một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Tiền cát sê thì vẫn bỏ vào tủ đều đều. Như thế thì có gì để lo lắng đâu. Nhưng duy chỉ có hai bữa nay không biết Mẫn Đạt đi diễn nơi nào. Trúc Ly hơi bồn chồn, một chút nghi ngờ loé lên trong đầu óc, cô lấy chìa khoá mở tủ để kiểm tra. Chợt phát hiện xấp bạc bị vơi đi phân nửa. Trúc Ly xám ngoét mặt mày. Cô run run cầm điện thoại di động lên, nhưng khổ nổi không thể liên lạc được vì có lẽ ngoài vùng phủ sóng.

Trúc Ly tất bật lên xe chạy tới các nơi Mẫn Đạt thường đến. Nhưng chỗ nào họ cũng lắc đầu bảo là không biết, cuối cùng cô gặp một cô gái phấn son lòe loẹt.

Giọng cô ta nghe quen thân từ lúc nào:

− Chào cô! À quên, chào bà Mẫn Đạt biết bà từ lâu nhưng bữa nay mới có dịp gặp bà.

Trúc Ly khẽ khàng gật đầu đáp lại.

− Hình như có điều gì khiến cho bà lo lắng? Xin tự giới thiệu tôi là đồng nghiệp của Mẫn Đạt.

Trúc Ly mừng rỡ chộp ngay cơ hội:

− Vậy à! Làm ơn cho tôi hỏi thăm. Cô có biết anh Đạt đi diễn ở đâu không?

− Theo lịch diễn thì mấy ngày nay phái đi các tỉnh. Nhưng ảnh không đi, bảo bận việc quan trọng.

Trúc Ly nhíu mày:

− Việc gì sao tôi không biết? Lạ vậy kìa!

Cô ca sĩ cười chúm chím:

− Chuyện bí mật làm sao ảnh để cho chị biết được? Xin lỗi, cho tôi gọi như vậy để thân mật một chút nhé.

− Vâng! Tôi cũng chẳng muốn mình gìa. Qua giọng nói của cô, tôi có cảm giác dường như cô cũng biết được chút ít về việc bí mật ấy phải không?

Cô ta úp mở:

− Trong nghề với nhau thì chúng tôi biết qúa rõ. Nhưng ai làm mặc ai, tôi đâu dám bật mí chuyện riêng của người khác.

Nghe vậy Trúc Ly càng nôn nóng:

− Nhưng tôi là vợ, à không, là bạn gái thân thiết của ảnh, rất mong được gặp ảnh. Không lẽ cô biết mà không chỉ giúp để mặc cho tôi lo lắng hay sao?

Cô ca sĩ lắc đầu:

− Tôi cũng muốn lắm chứ. Nhưng không thể giúp được chị. Vì thế sau này ảnh biết thì chắc chắn ảnh sẽ sỉ vả tôi.

Trúc Ly xua tay:

− Không đâu! Cô giúp tôi, tôi cảm ơn không hết, lẽ nào tôi để lộ chuyện ra để ca hai xích mích với nhau.

Cô ả vẫn từ chối với vẻ mặt dững dưng.

Trúc Ly lay cánh tay cô ta:

− Tôi năn nỉ cô mà. Đây, xin cô nhận phong bì để tỏ lòng biết ơn của tôi. Vừa nói Trúc Ly vừa dúi vào tay cô ca sĩ.

Cầm lấy chắng chút ngượng ngập cô ta bảo:

− Sống bằng nghề này nói thật, tôi không thiếu thốn gì đâu. Nhưng để chị yên lòng tôi xin nhận, chứ không phải tôi giúp chị vì tiền đâu nghe.

Trúc Ly gật đầu lia lịa:

− Tôi hiểu à. May mắn hôm nay tôi gặp được cô.

− Bây giờ để kín đáo một chút, mình đến quán nước nào đó rồi tôi mách cho.

Trúc Ly đồng ý ngay, họ chọn một chỗ vắng vẻ to nhỏ cùng nhau. Càng nghe Trúc Ly càng tức tối sa sầm nét mặt. Không thể chần chừ phút giây nào nữa, Trúc Ly đến địa điểm được báo trước. Phen này cô quyết làm một trận cho Mẫn Đạt mang nhục rồi chia tay luôn.

Trong gian phòng ấm cúng, bày biện thật trang nhã, mỹ thuật, Mẫn Đạt đang nằm trên giường bên cạnh anh ta là một cô gái tuổi còn rất trẻ.

Sau giây phúc ái ân nồng cháy, Mẫn Đạt lăn đùng ra ngủ, cô gái vẫn còn thao thức. Việc chinh phục được một ca sĩ nổi tiếng là ước vọng của nhiều người, nhưng có phải bằng cách này không? Cô ta tự hỏi thầm, rồi bỗng dưng đôi dòng nước mắt lăn dài xuống má. Trong giấc mơ màng Mẫn Đạt khẽ choàng tay ôm cô gái.

Chợt cánh tay bị hất mạnh ra.

Khẽ hấp háy đôi mắt ngái ngủ, Mẫn Đạt nhừa nhựa:

- Gì vậy em? Anh thuơng em nhiều mà.

Giọng cô gái hờn dỗi:

− Thương mà ngáy khò khò. Bỏ mặt người ta nằm đây.

Mẫn Đạt cười mơn:

− Anh phí sức cho em nhiều rồi. Phải ngủ để lấy lại sức chứ.

− Xí! Đàn ông các anh chỉ biết có mình không cần nghĩ đến nỗi khổ của người khác.

− Sao lại gọi là khổ? Lý ra em phải hãnh diện mới đúng chứ. Có biết bao cô gái yêu anh, họ muốn được anh đoái hoài như em mà không được đó.

− Nhưng được đoái hoài bằng cách này chắc ít cô nào dám.

Mẫn Đạt quay qua nhìn cô gái:

− Sao? Em đã hối hận rồi à? Lại khóc nữa.

Cô gái làm thinh để mặc cho nước mắt rơi xuống gối.

− Nên nhớ chuyện này em tự nguyện chứ anh đâu có cưỡng bức.

− Thì em đâu đổ lỗi cho anh. Em chỉ trách mình thôi. Vì em đã làm một chuyện dại dột.

Mẫn Đạt ngó cô gái:

− Sao em cho là dại dột?

− Vì với anh, em cũng chỉ là giai đoạn, xung quanh anh còn biết bao người.

Mẫn Đạt khẽ đặt nụ hôn trên má cô gái, giọng dỗ dành:

− Khéo nghĩ ngợi lung tung. Yêu nhau được gần nhau là hạnh phúc lắm rồi. Nghĩ xa vời cho mệt có làm chi em. Chứ bây giờ em bảo anh phải làm sao? Em nên nhớ... Sự nghiệp anh đang còn ở phía trước. Anh đâu thể lập gia đình bây giờ được.

Cô gái khóc thúc thít:

− Biết vậy nhưng em vẫn yêu anh. Em đã mù quáng làm hư tương lai đời mình.

− Thôi nín đi em! Em khóc anh đâu vui gì. Anh không hứa sẽ yêu em trọng đời nhưng những giọt nước mắt của em sẽ làm anh nhớ mãi.

Mẫn Đạt vừa dứt tiếng thì chuông điện thoại reo.

Mở di động ra, Mẫn Đạt khẽ nói:

− Alô!

Bên kia có giọng nữ trong trẻo nhưng gấp rút:

− Trúc Ly được người khác chỉ điểm, cô ta đang trên đường đi đến chỗ anh đó. Báo cho anh biết.

Nói chỉ bấy nhiêu, bên kia cúp máy ngay.

Mẫn Đạt lật đật ngồi dậy quơ vội bộ quần áo. Cô gái nằm bên cạnh ngơ ngác hỏi:

− Có chuyện gì mà anh cuống cuồng vậy?

Mẫn Đạt vừa mặc đồ vừa đáp:

− Anh phải rời khỏi đây liền kẻo em bị liên luỵ vì anh.

− Ơ hay, bộ anh vị phạm luật pháp à?

− Không! Nhưng em đừng hỏi lôi thôi. Hãy nghe anh dặn- nếu có người nào hỏi anh thì em cứ bảo là anh không có đến đây. Tất cả mọi chuyện em cứ khư khư rằng không biết nghe. Anh đi đây.

Cô gái níu áo anh ta lại:

− Này! Vợ anh đến đánh ghen với em à? Nhưng anh chưa có vợ cơ mà.

Mẫn Đạt không đáp chuồn thẳng. Rất may anh ta vừa ra khỏi thì Trúc Ly vừa tới. Đứng trước ngôi nhà cửa đóng im ỉm, hơi do dự một tí rồi Trúc Ly đưa tay gõ. Làm vài lần, lát sau cánh cửa mới hé mở. Một cô gái trẻ ló đầu ra:

− Chị tìm ai?

Trúc Ly nhìn thẳng cô ta với vẻ hậm hực:

− Tôi tìm ca sĩ Mẫn Đạt. Nghe nói anh ta đang trú ngụ trong căn nhà này.

Cô gái ngơ ngác:

− Tôi chẳng biết ca sĩ Mẫn Đạt nào cả. Nhà này là chỗ trọ của riêng tôi.

− Đừng có giả vờ. Có người báo cho tôi hay rằng cô đang cặp bồ với anh ta. Này, Tôi nói cho mà biết, khôn hồn hãy dang ra, bằng không tôi sẽ xử cô theo luật giang hồ đó.

Cô gái nọ quắc mắt lên:

− Nói phải có sách, mách phải có chứng nghe. Vu khống người khác coi chừng vô nhà mát ngồi gỡ lịch nha bà chị.

− Hừm! Tao biết gã kia đang lẩn trốn trong phòng. Nếu mày không tằng tịu với hắn mày cho tao xét đi.

Cô gái nọ nghiến răng quát:

− A... tao đã lễ độ với mày nhưng mày không muốn, thì xem tao xử sự đây. Bây đâu, ra dẹp con mụ chướng mắt này coi.

Tức thì một gã mặt mày đầy sẹo trông thật hung tợn từ trong nhà bước ra. Gã không cần phải tốn sức, Trúc Ly đã thót lên xe đề máy vọt lẹ, chạy một quãng xa mà bên tay vẫn còn nghe tiếng cười hô hố của gã.

oOo

Ông Sĩ Nhân tuy phần nào phiền lòng nhưng vẫn rất tâm lý khi lên tiếng bảo Tuyên:

− Nếu không thật sự cần thiết, Mỹ Linh ắt chẳng đến tận công ty tìm con làm gì. Con cứ tiếp đón thật chu đáo vào. Biết đâu Mỹ Linh đã đổi ý, vì muốn con yên lòng nên lần này nhận lời vào làm việc ở đây. Điều đó cũng hay, càng giúp con và Mỹ Linh thêm nhiều cơ hội gần gũi.

Tuyên đang bối rối vì không ngờ Mỹ Linh lại tìm anh vào lúc này. Tuy nhiên, thay vì vui vẻ, do chưa gì đã được ba của anh lên tiếng chấp nhận, lại còn gợi ý như sẳn sàng vun đắp thêm vào cho cuộc tình anh và Mỹ Linh - Là điều mà vào những lúc gần đây chính bản thân anh cũng tự nhủ rằng cần cân nhắc lại - Thì Tuyên lại có thái độ miễn cưỡng, gượng cười với ông Sĩ Nhân:

− Chỉ cần Mỹ Linh có tính kiên nhẫn, chỉ độ một nửa của Thuý An thôi, con sẽ rất vui vì ba vẫn sẵn lòng nhận cô ấy vào công ty ta.

Chợt nhận ra sắc mặt của ông Sĩ Nhân mỗi lúc mỗi thêm không hài lòng, Tuyên lập tức thay đổi thái độ, gật đầu chào ba:

− Để con ra gặp Mỹ Linh. Sau đó sẽ quay lại ngay và nghe ba chỉ dẫn tiếp về mọi diều con cần học hỏi.

Nhưng mọi miễn cưỡng của Tuyên lập tức tan biến khi đã lâu rồi mới được nhìn thấy lại một Mỹ Linh tươi cười và hồn nhiên vui vẽ, nhất là đang nôn nóng chờ Tuyên ở nhà để xe.

Chính Mỹ Linh chủ động tiến đến đón Tuyên với cử chỉ niềm nở hiếm có:

− Em có đến nhà tìm anh và thật vui lúc nghe bác gái báo kể từ hôm nay anh sẽ luôn có mặt ở công ty, sát cánh và chí thú tiếp nhận mọi lời chỉ dẫn của bác trai.

Tuyên gật đầu vì không thế làm Mỹ Linh cụt hứng:

− Nếu là người khác, vào tuổi của ba lẽ ra đã được nghỉ ngơi, an hưởng tuổi già. Anh thật có lỗi và quyết không làm ba anh thất vọng nữa.

Mỹ Linh chợt tỏ ra ý tứ hơn, chỉ kín đáo choàng tay và âu yếm cặp tay Tuyên:

− Em đến như thế này có làm phiền gì anh, hoặc là làm phiền bác trai không?

Tuyên mỉm cười:

− Nếu anh bảo có thì sao nào? Nhưng thôi, đến ba anh còn nói, nếu không có việc gấp ắt em chắng đến tìm anh lúc này. Cho anh biết đi, em có việc gì?

Giọng của Mỹ Linh chợt buồn buồn:

− Em rất ân hận vì đã cư xử không phải với Thuý An. Nhưng em ngại lắm nếu tự ý đến gặp Thuý An một minh. Anh giúp em nha.

Tuyên chợt nhìn Mỹ Linh như chưa từng nhìn lần nào::

− Có thật em muốn làm lành cùng Thuý An? Em không còn nghĩ này nghĩ nọ về những gì gần đây anh thường tự ý giúp đở Thuý An? Cũng không còn nữa vẻ mặc cảm, cứ như đã bị từng người trong gia đìnnh anh bỏ rơi em?

Mỹ Linh tỏ thái độ hối hận thật lòng:

− Chính anh trước kia vẫn hay buồn mỗi khi được bác trai so sánh và cho rằng anh luôn kém Toàn, nhất là về phương diện kinh doanh. Nhưng anh đã thay đổi. Em biết đấy là vì anh thương hai bác, chỉ muốn bù đắp và thay thế vào vai trò của Toàn bây giờ đã là người tàn tật. Và thế là em càng thêm hiểu, anh giúp Thuý An chính là giúp Toàn, một điều mà mọi người trong gia đình anh đều có chung hy vọng. Vậy nếu em còn giữ mãi mặc cảm...

Tuyên rất vui, vì thế ngắt lời của Mỹ Linh:

− Khi nghe em nói những lời này, anh không còn gì vui bằng. Nhưng sẽ tốt hơn nếu Thuý An được trực tiếp nghe em nói. Em đừng ngại. Trái lại, theo anh, em đang có một cơ hội thật thuận tiện đế có thể gặp riêng Thuý An, vào lúc này.

Mỹ Linh lắng nghe.

Tuyên cười cười:

− Sáng nay, nếu không phải cùng ba đến công ty thì thế nào anh cũng đánh xe đưa Thuý An đi giao hoa cho cô Minh Thư, bạn của em phải không? Sao em không nhanh nhanh lên, cứ đến đó là tha hồ cùng Thuý An trò chuyện cởi mở, để cả hai cùng vui vẻ?

Mỹ Linh mỉm miệng:

− Ý của anh thật là hay. Cũng là đuổi khéo em chứ gì? Được rồi, em tha cho anh lần này đó. Kẻo lại bảo vì bị em đeo dính nên không được ông già truyền nghê. Em đi nha anh.

Tuyên bâng khuâng nhìn theo. Mỹ Linh càng vui thì càng làm anh thêm khó xử.

Cuối cùng Tuyên tặc lưỡi quay trở vào, tự nhủ với lòng đành phải cân nhắc lại điều mà bản thân cũng chỉ mới vừa tự bảo là cần cân nhắc.

Mỹ Linh đến gặp Minh Thư.

Vừa nhìn thấy bạn, Minh Thư lập tức nói bằng giọng lạnh nhạt:

− Xong rồi. Chỉ vì mày nên tao đã từ chối, không còn nhận hàng của người ta nữa. Mày hả dạ chưa?

Mỹ Linh đang ngơ ngác nhìn quanh:

− Nhỏ đó đi bằng xe đạp, hổng lẽ vẫn tới đây trước cả tao?

Giọng của Minh Thư càng thêm chua chát:

− Sao? Hổng được tận mắt nhìn thấy cảnh con người ta đã nghèo, lại bị tao với mày đẩy vào tình cảnh tuyệt vọng, mày tiếc lắm hả? Này, mày ác vừa vừa chứ, kẻo sau này thế nào cũng đến lượt mày bị quả báo đấy.

Mỹ Linh quay lại nhìn bạn:

− Sao mày xỉa xói tao? Nè, nói đi, có phải mày cũng tiếc đứt ruột, vì lỡ hứa với tao nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không nhận được chỗ hàng do nhỏ Thuý An làm thật khéo tay vậy là kể như mày bị mất một phần thu nhập chức gì? Bao nhiêu? Nói đi, tao xin bù lại.

Minh Thư sa sầm mặt:

− Vì tình bạn nên bằng mọi giá tao vẫn hứa giúp mày. Chứ nếu vì tiền, nói thật nha, tao thà giúp nhỏ Thuý An còn có lợi hơn là toa rập với mày hại người ta.

Mỹ Linh chợt nhoẻn cười:

− Mày đừng hiểu lầm tao. Khi nói xin được bù tiền là tao vừa thật lòng vừa không muốn sứt mẻ tình bạn bấy lâu nay.

Minh Thư cười cười:

− Cứ cho là tao hiểu lầm đi. Vậy thì ý của mày định sẽ bù cho tao bao nhiêu lần? Nên nhớ, tao chiù theo ý mày, đã từ chối thẳng thừng. Nghĩa là dù có muốn cũng không thể muối mặt nhận lại hàng cho nhỏ Thuý An.

Mỹ Linh bảo:

− Nhỏ này hễ nghe nói đến tiền là mắt sáng rỡ. Hổng dám đâu, tao làm gì có nhiều tiền đế bù cho mày dài dài. Nhưng tao có cách.

Minh Thư dè dặt:

− Mày vẫn chưa hả dạ? Lại định hại nhỏ đó bằng cách gì nữa đây?

Mỹ Linh mím môi:

− Tao nghĩ lại rồi, nhỏ đó không đáng để gây chiến. Nhưng vì tao đến chắng kịp, có ai ngờ nhỏ đó đến sớm hơn và đã bị mày từ chối, nên tao định giúp mày bằng cách gặp lại nhỏ đó. Bảo là nhờ tao năn nỉ nên mày đã chịu nhận lại hàng. Vậy là mày không lo bị mất thu nhập, chịu không?

Minh Thư vỡ lẽ:

− Phần mày cũng không lo bị ông Tuyên cho ra rìa chứ gì? Thôi thì tuỳ mày. Muốn nói sao cũng được, miễn nhỏ đó chịu giao hàng lại cho tao thì nhất rồi còn gì.

Mỹ Linh nháy mắt cùng bạn:

− Nhưng mày phải hứa với tao một chuyện nữa.

Mỹ Linh lo lắng:

− Gì nữa đây?

Mỹ Linh cười toe toét:

− Mày phải giữ kín chuyện tao đã nhờ mày, cứ kể như chuyện đó không hề có. Là mày nhờ tìm thấy mối tiêu thụ lớn nên dù muốn dù không vẫn đành tiếp tục nhận hàng cho Thuý An. Nghe thủng chưa bạn?

Minh Thư chí choé:

− Mày vừa phải thôi. Có đâu lại biến tao thành con nít, nói đi nói lại hai ba lời với người ta? Hoá ra mày mãi vẫn chỉ nghĩ đến bản thân mày.

Mỹ Linh quay lưng đi trở ra. Chỉ khi đã ngồi chễm chệ trên xe, Mỹ Linh mới cười, ném cho Minh Thư thêm một câu:

− Tao không hại nhỏ đó nữa đã là tốt lắm rồi. Còn chuyện nghĩ đến bản thân, ai mà chả vậy. Bye nha.

Đúng như Thuý An đoán, Toàn vì quá trông ngóng nên đã nôn nóng tự đưa xe lăng đến tận đầu cầu thang để chờ đợi. Và vừa nhìn thấy Thuý An, Toàn hỏi ngay:

− An đi quá lâu? Có trục trặc ở chỗ nhận hàng, đúng không? Tôi biết mà. Ở đời, ai cũng vậy, chỉ xem hình thức bề ngoài thôi. Lần trước nhờ Tuyên đưa hàng đến bằng xe hơi, mọi việc đều suôn sẻ. Riêng hôm nay An đi xe đạp, vẻ nghèo nàn của An đã làm người ta thay đổi.

Thuý An hơi khựng lại, nhưng sau đó vẫn đủ nghị lực tiếp tục lên hết những bậc thang:

− Nhưng mặc cảm vì nghèo sẽ không làm tôi bỏ cuộc. Dù vậy, anh biết thương cảm cho số phận nghèo hèn, điều đó khiến tôi được an ủi. Và anh cũng nên hiểu cho, chẳng phải ai ở trên đời cũng đều xấu như anh nghĩ.

Nhưng Toàn đã không nhường lối cho Thuý An tiến, đã vậy còn cố ý đưa xe lăn đến cản đường và chận Thuý An bằng một câu hỏi khác:

− Nghĩa là người nhận hàng đã từ chối An, đúng như tôi đóan? Hàng đâu? Sao không thấy An chở về? Vậy là vì không bỏ cuộc, An đã vất cả tìm được chỗ tiêu thụ khác?

Thuý An mỉm cười, đưa tay vén lại cho gọn những sợi tóc bướng bỉnh cứ rơi xõa trước trán, một dấu hiệu đã giúp Toàn tinh ý, nhận ra Thuý An vừa trải qua nhiều mệt nhọc như thế nào:

− Dĩ nhiên tôi đã có chỗ tiêu thụ khác. Cám ơn vì anh qúa lo lắng cho tôi, cũng có phần nào anh giúp tôi thực hiện từng đóa hoa giản dị.

Toàn chợt nhìn Thuý An bằng ánh mắt khác lạ:

− An hãy giải thích cho tôi hiểu câu nói chẳng phải ai cũng đều xấu như tôi nghĩ là thế nào?

Thuý An nhẹ nhàng và khéo léo lách qua xe lăn của Toàn đế bước nốt bậc thang cuối cùng:

− Để lúc cùng ăn trưa, tôi sẽ giải thích. Anh đừng quá nóng nảy, như trước kia đối với tôi thì không được đâu.

Toàn bỗng chộp và cầm tay Thuý An:

− Tôi không thể chờ, nhất là vì tôi đã biết ai được An giao hàng và người đó tại sao chối từ, không tiếp tục nhận nữa hàng của Thuý An. Hãy nói đi, tôi xin An đừng giấu tôi vì muốn chịu đựng một mình. Cũng đừng quên, nhờ An nên tôi đã vượt qua những ngày trầm uất. Vì thế tôi không thể không quan tâm và chỉ muốn cùng An chi sẽ mọi vui buồn.

Thuý An giật mình:

− Anh cũng biết người đó sao? Nhưng thôi, đừng đóan mò nữa. Vì tất cả không đúng như anh đoán. Để tôi giúp, đưa anh về phòng nha.

Toàn xô tay Thuý An ra và lớn tiếng:

− Tôi không cần. Vì không ngờ cô đối với tôi cũng giống như bao nhiêu người khác. Cô không hề thành thật với tôi. Trái lại, cô cố tình che giấu, vì nghĩ tôi là người tàn tật, có biết cũng chả giúp gì cho cô. Đi đi, tôi không cần sự thương hại của cô..

Thuý An sợ hãi và càng thêm sợ khi nghe từ dưới lầu có tiếng hỏi vọng lên của bà Sĩ Nhân:

− Có chuyện gì vậy, Toàn? Sao bỗng dưng con trở tính, la lối lớn tiếng với Thuý An?

Thuý An vội đặt tay vào thành phía sau xe lăn của Toàn:

− Anh đừng để bác gái buồn vì ngỡ anh rơi trở lại tình trạng trước kia.

Nhưng cơn nóng nảy của Toàn chợt bộc phát mãnh liệt. Toàn giận dữ đến nỗi cố tự xoay người, hất tay Thuý An ra khỏi xe lăn:

− Tôi không cần cô an ủi, không cần lòng thương hại. Đi đi, tất cả đi đi, đừng ai thương đến tôi, người tàn tật này nữa.

Thuý An bị xô ngã. Cùng lúc đó xe lăn của Toàn vì chịu lực quán tính tác động nên cũng bị nhích về phía trước, vô tình tụt xuống hết một nấc thang.

Bà Sĩ Nhân có lẽ đã nhìn thấy. Vì có tiếng bà kêu gào:

− Con ơi, coi chừng ngã!

Thuý An vì cũng nhìn thấy nên theo bản năng chợt chồm dài người ra, chộp nhanh vào cỗ xe lăn tử thần:

− Anh Toàn ơi!

Toàn ngồi trên xe cũng nhận ra điều gì đang xảy đến, đành hốt hoảng chụp cả hai tay vào hai vành bánh xe lăn:

− Má ơi mau cứu con. An ơi, giữ anh lại. Đừng để anh bị ngã. Má.....!

Rầm một tiếng, xe lăn bỗng xoay ngang trước khi ngã vật ra và hất Toàn văng xuống.

Thuý An vì chỉ còn giữ được xe lăn nên sợ hãi vừa lôi xe ngược lên bên trên vừa lắp bắp gọi Toàn:

− Anh có sao không, anh Toàn? Cũng tại em làm anh ngã. Anh đừng chết nha, anh Toàn.

Bà Sĩ Nhân ba chân bốn cẳng chạy lên từng bật thang để tìm cách đỡ Toàn dậy:

− An ơi mau giúp bác. Toàn ơi, con không sao chứ? Đừng làm má sợ nhen Toàn.

Thuý An tụt xuống, cùng phụ bà Sĩ Nhân đỡ Toàn đứng lên. Và Thuý An xanh mét mặt mày:

− Bác ơi, anh Toàn xỉu rồi. Mình chở anh ấy đi bệnh viện nghe bác. Kẻo ảnh có bề gì, con thật ân hận.

Bà Sĩ Nhân lại gào, lại la:

− Bác Tám, chị Năm ơi, mau kêu bác Tám tới phụ tui. Thằng Toàn bị ngã, xỉu rồi. Mau phụ tui đưa thằng Toàn vô bệnh viện. Lẹ lên chị Năm.

Nhờ vậy, chỉ một lúc sao, Toàn đã được đưa vào bệnh viện. Và cạnh Toàn lúc nào cũng có Thuý An với một tâm trạng day dứt không yên, có bà Sĩ Nhân luôn lo lắng cho bệnh tình lẫn tính mạng của đứa con không được nhiều may mắn cho đến tận lúc này.

Ông Sĩ Nhân hối hả sải những bước chân thật dài:

− Nó tỉnh lại chưa bà?

- Ơn trời là nó đã tỉnh cũng không có thêm tai biến gì xấu. Nếu không...

Nói đến đây ông chợt đổi giọng:

− Đã có Thuý An luôn ở bên cạnh, thằng Toàn làm sao bị ngả? Xảy ra chuyện gì vậy bà.

Ở bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Thuý An cũng đang bị Tuyên cật vấn một câu tương tự:

− Toàn bị một cú sốc phải không? Vì chẳng thế nào bỗng dưng Toàn bị ngã, nhất là lúc đó cũng có An bên cạnh.

Bà Sĩ Nhân ra dấu cho chồng:

− Để nghe cháu An giải thích. Vì theo tôi, bị ngã là do Toàn gây ra. Nhưng trước đó nó chợt trở tính, la lối cháu An dữ lắm.

Ông Sĩ Nhân lặng thinh, nhìn ra ngoài. Ở đó, Thuý An đang cúi đầu, che giấu những giọt nước mắt, cố tình không cho Tuyên nhìn thấy:

− Tôi có lỗi, đã không làm tròn bổn phận. Mọi việc đều do tôi gây ra. Xin lỗi nha, vì tôi không thể giải thích gì thêm.

Nói đến đây, Thuý An vẫn cúi đầu và bỏ đi một mạch. Thái độ đó làm Tuyên ngẩn người.

Và khi thấy ba má đang nhìn, Tuyên bước vội vào phòng, chỉ ngó qua Toàn đang nằm trên giường bệnh, rồi lên tiếng hỏi má.

− Đầu đuôi là thế nào, má?

Bà Sĩ Nhân bối rối, cũng tránh luôn ánh mắt dò hỏi đang chờ đợi của chồng:

− Tôi chỉ biết cháu An không có tội. Còn đầu đuôi thế nào, hãy cứ để từ từ rồi hỏi lại Toàn.

Toàn đã tỉnh nhưng không một lời nào được nói ra, chỉ nằm yên và mở mắt nhìn trừng trừng lên trần phòng.

Ông Sĩ Nhân thở dài:

− Nó lại rơi vào trạng thái trầm cảm. Không biết lần này Thuý An còn giúp được gì cho nó nữa không?

Bà Sĩ Nhân đau đớn nhìn con:

− Ông phải giúp nó. Dù có tiêu tốn toàn bộ gia tài tôi cũng sẵn lòng. Toàn ơi, nhìn con, má ước gì có thể chịu đựng thay cho con.

Tuyên giận dữ, nệm mạnh từng bước chân bỏ đi ra ngoài:

− Con phải hỏi cho ra lẽ. Dù Thuý An không có lỗi cũng nên nói tất cả những gì đã xảy ra.

Nhưng có tiếng của Toàn dằn giọng gọi giật ngược Tuyên:

− Để cô ấy yên. Anh chỉ cần biết cô ấy không có lỗi là được rồi.

Bà Sĩ Nhân mừng rỡ:

− Con đang cảm thấy thế nào? Để má đi kêu bác sĩ.

Toàn lắc đầu:

− Con muốn về nhà. Con xin lỗi vì đã làm ba má lo lắng. Càng tội cho Thuý An cũng quá sợ hải và lo cho con.

Ông Sĩ Nhân chăm chú nhìn Toàn:

− Có thật con không cần bác sĩ chăng? Vì theo ba, dù gì con vẫn cố nán lại ít nhất một ngày đến tối hãy về cũng yên tâm hơn.

Thấy Toàn phần nào xiêu lòng, đang nhẹ gật đầu đồng ý, Tuyên tươi cười:

− Đúng là một phen hú vía, làm Tuyên và ba đang ở công ty cũng đứng ngồi không yên. Có cần kêu Thuý An quay lại không, kẻo cô ấy cứ lo lắng mãi, thật tội.

Toàn dặn thêm:

− Chị nói để cổ yên tâm. Chuyện qua rồi, Tuyên đừng hỏi han gì hêt, cứ xem nhưng không có là tốt nhất.

Nhưng sau một lúc lâu kiếm tìm, Tuyết bắt đầu lo lắng vì không những không thấy Thuý An mà dù muốn hỏi cũng chả biết hỏi ai.

Vì không muốn đoán bừa, cũng chẳng thể quay lại để nói với Toàn về việc chưa tìm thấy Thuý An, Tuyên liền vợi vã đi đến chỗ để xe, định chạy trở về nhà tìm, hy vọng sẽ gặp Thuý An đã về đó trước.

Nào ngờ Tuyên tình cờ loáng thóang nghe hai bà bán hàng rong - ở bệnh viện nào cũng có - đang kháo với nhau.

Tuy chỉ nghe câu được câu mất, Tuyên vẫn tin vào dự cảm, vội tiến đến, vừa giả vờ hỏi mua hàng này hạng nọ vừa tìm cách hỏi khéo một bà:

− Thím vừa nói ở đây mới xảy ra cảnh đánh nhau giữa hai cô gái?

Những người bán hàng rong đương nhiên vẫn thích thuật lại mọi chuyện, miễn sau khách vui lòng và mua giúp họ càng nhiều hàng càng tốt. Bà nay cũng không ngoại lệ:

− Nói đánh nhau chứ chỉ có cô này bất ngờ bạt tai cô kia thôi. Ông quen ai trong họ? Nếu là cô gái đánh người thì cổ đã đón xe đi rồi. Chỉ còn lại cô bị đánh. Cô này chạy chiếc Dream, vừa mới gửi ở đàng kia, chắc là vào bệnh viện để thăm thân nhân đang điều trị ở đây.

Tuyên ngó theo cánh tay chỉ của bà bán hàng. Sau đó quay lại, Tuyên vừa cười vừa lắc đầu với bà:

− Tôi nghe lạ, đành hỏi cho biết. Thím lựa dùm tôi một chục cam, thứ ngon nhất.

Bà bán hàng tay thoăn thoắt lựa:

− Cậu nói cũng phải. Đây, chục cam của cậu đây. Xin cám ơn cậu.

Và cho dù lần này tuy thêm bận bịu và mang theo chục cam nhưng Tuyên vẫn lo lắng và vội tìm khắp bệnh viện, hơn cả lần vừa rồi.

Cuối cùng thì bao vất cả của Tuyên cũng được bù đắp. Tuyên vừa đi vừa gọi một người:

− Mỹ Linh:

Nghe gọi, Mỹ Linh quay lại và không thể giấu đâu cho hết tâm trạng đang bối rối. Tuy Nhiên, Mỹ Linh chợt đổi nhanh sang tâm trạng vui hớn hở, vừa cười vừa đi lại gần Tuyên:

− Sao anh biết em ở đây mà tìm? Anh Toàn sao rồi, anh? Em cũng vừa được tin đến ngay. Và anh biết không, em nghĩ có một tin vui, chắc chăn sẽ làm cả nhà mừng.

Tuyên nhíu mày, nhìn cánh cửa phòng tuy lúc này đã khép lại nhưng chỉ mới vừa rồi Mỹ Linh lại từ trong đó bước ra.

− Có liên quan đến hai việc, một là em mới bị Thuý An nặng tay, hai là em vừa bước ra từ khoa chấn thương chỉnh hình.

Mỹ Linh lo sợ, lấm lét nhìn Tuyên:

− Không lẽ anh nhìn thấy lúc em bị Thuý An đánh? Vậy sao anh không đến can ngăn? Phải rồi, là anh muốn em bị nhục chứ gì? Nếu là vậy mọi điều em nghĩ về anh và Thuý An đều đúng sự thật? Anh giỏi lắm, bây giờ thì đừng chối gì nữa. Chúng ta nên chia tay thì hơn. Anh mau tránh ra cho tôi đi.

Tuyên hoàn toàn bất ngờ, nhất là khi nhìn thấy Mỹ Linh vừa khóc vừa xô Tuyên ra để có lối chạy, làm cho chục cam mới mua từ tay Tuyên bị rơi xuống đổ tung toá và dải theo mọi hướng, dọc hành lang của bệnh viện.

Đến khi nhớ lại, Tuyên đành chạy đuổi theo Mỹ Linh, không màng nhặt nhạnh những quả cam đã từng là nguyên cớ giúp Tuyên biết và tìm thấy Mỹ Linh ở đây.

Lúc đuổi kịp, Tuyên giữ tay Mỹ Linh lại. Và thêm một bất ngờ nữa đối với Tuyên là Mỹ Linh chợt ôm chầm Tuyên, để cứ thế vùi úp mặt vào và tha hồ khóc như mưa.

Ở bệnh vệin đâu dễ gì có một chổ nào hoàn toàn vắng bóng người qua lại. Vì thế, Tuyên thật sự bối rồi trước những ánh mắt tò mò đang dành cho họ.

Do ngại, Tuyên vội nói vào tai Mỹ Linh:

− Thôi nào, nín đi em. Đừng làm thế này nữa, dị lắm. Có muốn nói gì thì cứ đi cùng anh, ra đến căn tin tha hồ nói.

Mỹ Linh đâu phải không biết ngượng, đành cúi gầm đầu, giấu mặt đi và đế Tuyên dìu đi.

Đến căn tin, sau khi tìm thấy và ngồi vào một bàn vắng, Tuyên mới nói tất cả với Mỹ Linh:

− Theo ý Toàn, anh đang đi tìm nhưng không thấy Thuý An ở đâu thì tình cờ anh nghe mấy người bán hàng nói với nhau về chuyện xảy ra giữa em và Thuý An ở ngay trước mặt cổng bệnh viện. Đương nhiên anh nhận ra có em là người trong cuộc, và cũng nhờ một bà bán hàng chỉ cho anh thấy chỗ em gửi xe. Bây giờ nghe anh hỏi:

- Vì sao em biết chuyện xảy ra cho Toàn để cũng tìm đến đây? Rồi vì sao Thuý An dám có hành động như thế đối với em?

Mỹ Linh vẫn cúi gằm đầu, thật sự là không dám nhìn vào Tuyên đang ngồi phía đối diện:

− Thì em nghe lời anh, đã đến chỗ Minh Thư để tìm Thuý An. Vì không gặp nên em đành đến nhà anh. Cũng nhờ bác Tám cho hay em mới biết, nên vội vào đây ngay.

Tuyên gật gù, tỏ ra đã hiểu:

− Vậy là em và Thuý An tình cờ gặp mặt? Nhưng em đã nhận lỗi ra sao để Thuý An chẳng những không thông cảm và bỏ qua mà lại còn xử sự với em như thế, một cử chỉ hoàn toàn trái ngược với tính hay chịu đựng của Thuý An?

Mỹ Linh ngước đôi mắt đỏ hoe lên để nhìn Tuyên:

− Nhưng em không trách Thuý An. Anh có thể cho qua, xem như chuyện nay chưa hề xảy ra được không? Vì dù gì thì cũng chỉ là chuyện giữa tụi con gái bọn em.

Tuyên cảm thông gật đầu:

− Em đã thay đổi. Vì lẽ ra người có tính tình như em thật không dể bỏ qua chuyện này. Được rồi, thấy em đã sửa đổi phần nào, anh rất vui, vì thế sẽ không hỏi gì nữa, ngoại trừ tin vui gì đó lác nãy em định nói.

Mỹ Linh mỉm cười, tâm trạng cũng theo đó vui dần:

− Đầu tiên anh hãy nghe em hỏi. Anh có biết xảy ra chuyện gì khiến anh Toàn bị ngã chăng? Nhất định anh chưa biết. Vì chỉ tình cờ, nhờ Thuý An nói ra lúc giận dữ em mới biết. Và vì biết nên thay vì giận ngược lại Thuý An, em vội tìm ngay đến bác sĩ trưởng khoa chấn thương chỉnh hình. Rồi một điều không hề mong đợi đã bất ngờ xảy ra, có thể sẽ giúp Toàn hồi phục.

Tuyên mặc dù đang ngơ ngác, do chưa hiểu, nhưng vẫn vui mừng và sửng sốt:

− Em nói Toàn đang có một cơ hội thật bất ngờ để được hồi phục? Thật chứ, Mỹ Linh?

Mỹ Linh bắt đầu khuấy ly nước đá mà nãy giờ đã có ở trước mặt, trên bàn, nhưng vẫn chưa đủ tự tin đụng đến:

− Anh uống nước đi. Vì chả lẽ đã kêu lại không uống? Nhưng thôi, để em nói, kẻo để anh mãi nôn nóng thế này thật tội.

Sau khi nhấp một ngụm nước thấm giọng Mỹ Linh cũng háo hức kể:

− Theo lời Thuý An nói ra lúc giận, em được biết là chính anh Toàn trong khi qúa khích động đã tự tay quay người để xô đẩy Thuý An ra sau. Ở đây, nguyên nhân nào khiến anh Toàn nóng giận hay vì sao anh Toàn bị ngã, em không muốn bàn đến. Nhưng chủ yếu là việc anh Toàn đã có thể tự xoay người, một điều không thể nào thực hiện được đối với bất kỳ ai từng bị chấn thương cột sống. Anh hiểu em muốn nói gì chưa?

Tuyên hoàn toàn hiểu:

− Do bị sốc Toàn đã có phản ứng. Thế là tình cờ điều khiển được cơ thể, một việc mà lẽ ra Toàn không bao giờ làm được cho dù từ lâu nay vẫn muốn?

Mỹ Linh gật đầu:

− Em nhận ra ngay điều kỳ lạ này. Thế là đành đường đột gõ cửa và làm phiền ông bác sĩ trưởng khoa. Vậy anh có biết ông bác sĩ khuyên em như thế nào không?

Tuyên đứng bật dậy, vừa gọi tính tiền nước vừa hối thúc Mỹ Linh:

− Lẽ dĩ nhiên ổng phải khuyên chúng ta đừng bỏ lỡ cơ hội, trái lại nắm bắt ngay và đưa Toàn nhập vào khoa vật lý trị liệu. Mình đi em. Anh muốn báo cho Toàn biết ngay tin vui này.

Nhưng Mỹ Linh ngăn lại:

− Còn Thuý An thì sao? Anh không nghĩ Toàn có thể bị sốc nếu như chỉ một mình anh quay lại và không hề có cô ấy đi cùng anh.

Tuyên phì cười:

− Chỉ giữa em và cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó, là chuyên giữa đàn bà con gái với nhau, đâu ảnh hưởng gì đến Toàn. Huống hồ đây lại là tin vui, theo anh, nhất định Toàn sẽ rất phấn khởi.

Mỹ Linh lườm mắt nhìn và nhẹ nhàng trách Tuyên:

− Sao anh không tâm lý chút nào vậy? Hay định nói với em, anh chả biết giữa Thuý An và anh Toàn đã không còn mối quan hệ đơn thuần là chủ và người làm nữa? Nếu đúng như vậy thì anh tệ ơi là tệ. Chẳng bù với bọn con gái tụi em, giác quan thứ sáu lúc nào cũng nhạy bén.

Tuyên hẫng người:

− Từ khi gặp tai nạn, phải ngồi trên xe lăn, điều dĩ nhiên là chỉ có một mình Thuý An, người xa lạ, cũng là cô gái duy nhất gần gũi và tiếp xúc Toàn. Việc Toàn quý mến Thuý An là điều không tránh khỏi. Nhưng theo em giải thích, Toàn đã thật lòng yêu Thuý An rồi sao? Nghĩ là nếu bây giờ anh quay lại mà không có Thuý An, nhất định Toàn sẽ bị cú sốc khác và hậu quả chỉ có hại, chẳng lợi chút nào?

Mỹ Linh gật đầu cười mỉm:

− Hiểu được như thế dù chậm thì anh cũng không đến nỗi kém. Bây giờ thì thế này, anh cứ đưa bác sĩ đến tận chổ khám cho Toàn. Ai có hỏi thì anh vẫn có cớ đáp. Riêng việc tìm Thuý An em sẽ lo.

Thuyên nghi ngại:

− Sau sự việc vừa xảy ra, em vẫn quyết định vì Toàn, vì anh, đi tìm Thuý An sao?

Mỹ Linh cười gượng:

− Như đã nói, mọi lỗi đều do em. Mà nào chỉ mới đây, cả trước kia nữa, vì em không phải nên thường làm anh khó xử. Nhờ cách cư xử của Thuý An khiến em nghĩ lại. Anh cũng vậy, hãy giúp em sống sao cho tốt, dù chỉ là xứng đáng với anh. Và vì em không muốn mất anh nên em không không muốn giữa Toàn và Thuý An sẽ xảy ra cảnh mất nhau. Anh có hiểu và thật lòng cảm thông với tâm trạng của em lúc này không?

Tuyên cảm động, cầm tay Mỹ Linh:

− Anh cũng không muốn mất em, nhất là một Mỹ Linh hoàn toàn hồn nhiên vô tư trước đây anh từng biết. Thấy em thế này anh rất mừng. Và nếu em đoán đúng, là Toàn vì yêu nên không thể thiếu vắng Thuý An, nhất là vào thời điểm này, vậy thì hãy thay anh, tìm và đưa Thuý An đến với Toàn, nhen em.

Cách Tuyên thổ lộ chân tình làm Mỹ Linh cũng xúc động. Một giọt nước mắt chực rơi ra, nhưng nụ cười thật rạng rỡ cũa Mỹ Linh đã làm cho giọt nước mắt vỡ vụn, chan hoà và thấm ngược lại, vô tình làm cho đôi mắt của Mỹ Linh thêm long lanh sáng, biểu hiệu cả một bể sóng tình đã và đang dâng ngập con tim.

oOo

CHUONG 5

− Thuý An!

Mỹ Linh vừa kêu vừa đạp gấp thắng chân, làm cho bánh xe nghiến rin rít trên mặt đường nóng giẫy vì đang lúc giữa trưa.

Thuý An giật mình và chỉ suýt nữa buông ngã chiếc xe đạp cà tàng mà chả biết từ lúc nào cô vẫn đẩy thay vì trèo lên đạp.

Đến khi nhận ra Mỹ Linh, Thuý An chợt thở dài và cúi đầu buông nhẹ một câu:

− Nếu chị muốn đánh lại, em sẵn sàng chấp nhận.

Nhưng Mỹ Linh chỉ mỉm cười:

− Vậy là An đã gặp Minh Thư, bạn tôi?

Thuý An lí nhí:

− Từ chối nhận hàng là điều ngoài ý muốn, và bây giờ sẵn lòng nhận lại, chị ấy bảo đều do chị nói dùm em.

Mỹ Linh bỗng lắc đầu và vô tình nhìn garde-bagage sau xe đạp cua Thuý An:

− An đã thu dọn hết đồ đạc cá nhân? Định cứ thế này bỏ đi, chả từ biệt ai, cũng chẳng cần ai đưa tiển.

Thuý An ngước mắt lên, mắt nhoà lệ:

− Em có lỗi, không chỉ đối với anh Toàn, mà còn làm cả nhà anh ấy thất vọng. Dù biết làm thế này không phải nhưng em đâu còn chọn lựa nào khác.

Mỹ Linh bước xuống xe và cũng dẫn bộ như Thuý An:

− Hai đứa mình đều là phận gái như nhau, Thuý An có thể cùng mình đến quán nước phía trước, tạm dùng vỉa hè làm chổ tâm sự, một lát thôi?

Thuý An lo lắng ra mặt:

− Có phải đã xảy ra chuyện gì với anh Toàn?

Mỹ Linh khúc khích cười:

− Sao vậy? Đã yêu rồi phải không? Đừng lo trái lại mình định nói cho Thuý An biết một tin mừng có liên quan đến người ấy của An. Chịu ngồi tâm sự với mình chưa? Nếu không, mình đi liền cho coi.

Thuý An lúng túng, không những không thể đáp mà trái lại cũng chả biết phải nói với Mỹ Linh đã te te đẩy xe đi, Thuý An đành vội đẩy theo, cùng đến một quán nước vỉa hè như Mỹ Linh vừa bảo.

Ngồi vào bàn, thay vì nói thẳng vào đề, Mỹ Linh lại nhìn bâng quơ và khi lên tiếng thì cũng nói những câu bâng quơ:

− Thành phố mình thật đẹp. Cứ giữa trưa và được ngồi thoải mái ở một vỉa hè nào đó, nhưng phải dưới một vòm cây xanh rợp bóng mát, mới thấy hết vẻ đẹp nên thơ của thành phố này. An đồng ý chứ?

Thuý An cứ nhìn và chờ Mỹ Linh:

− Nhưng không phải thành phố của em. Bởi em không phải sinh ra ở đây, không cùng lớn với những bông cây xanh mát của thành phố. Em chỉ là khách lãng du, đúng hơn là khách trọ. Nếu thành phố còn hiếu khách, còn cầm chân thì em còn lưu lại. Khi đã bị xua đuổi hắt hủi thì em đi, cũng thui thủi một mình như lúc đặt chân đến, chẳng một ai lưu luyến để tiễn đưa.

Mỹ Linh quay lại với Thuý An:

− Toàn đã yêu An. Thành phố này vẫn hiếu khách, vẫn có người lưu luyến muốn giữ An lại, sao An nói đã bị xua đuối hắt hủi?

Thuý An cúi đầu, che giấu ngượng ngùng:

− Chị đừng mai mĩa em. Nghèo như em làm gì dám đèo bòng với cao.

Mỹ Linh chúm chím cười:

− Vậy là An đã thú nhận rồi nhen. Nếu còn chối nữa, mình biết ngay là An chê anh Toàn tàn tật, dù giàu có cũng không xứng với An chứ gì?

Thuý An giật mình, nhờ đó tìm lại được bao nghị lực đã một thời giúp Thuý An vượt qua nhiều thật nhiều những gian nan khó khăn:

− Chị nói muốn cùng em tâm sự? Chị nói đi.

Vẻ cương nghị của Thuý An không hiểu sao lại đẩy Mỹ Linh vào tình thế lúng túng:

− À... chuyện như vầy, mình định cho An biết nguyên nhân khiến cho Toàn ngã xuống cầu thang hoá ra được xuất phát từ một lý do rất có lợi cho sự hồi phục của anh Toàn lúc này.

Thuý An ngơ ngác:

− Nếu chị định nói em xô anh Toàn ngã, nhờ đó ảnh có cơ may hồi phục thì đều này không đúng. Vì em nào có lòng dạ xấu xa, đến nỗi đẩy ngã anh Toàn.

Mỹ Linh chồm qua mặt bàn cằm tay Thuý An:

− Mình biết An hiền lành, cứng rắn nhưng nhân hậu, mình đâu nói do An xô anh Toàn ngã. Trái lại, An còn nhớ không, An nói chính anh Toàn đã tự xoay về phía sau, đẩy An ra, vì thế đã vô tình làm xe lăn của anh ấy ngã xuống cầu thang. Có phải ảnh đã tự xoay người?

Thuý An chỉ mang máng hiểu:

− Lúc tình cờ gặp chị ở trước bệnh viện, đúng là em có nói như vậy. Nhưng ảnh tự xoay người thì sao?

Mỹ Linh từ từ nhoẻn cười:

− Thì đó là điều mình định cho An biết. Vì mình khác với An, đã có điều kiện học cao hơn nên đối với mình, chuyện anh Toàn tự xoay người sau khi đã bị chấn thương cột sống một thời gian dài là điều đáng ngạc nhiên. Vậy là sau khi khuyên An tìm và hỏi lại Minh Thư cho rõ, mình cũng lập tức tìm đến bác sĩ trưởng khoa chấn thương chỉnh hình. Mình đã nói tất cả cho ổng biết và còn hỏi ổng...

Thuý An cũng chộp vào tay Mỹ Linh, giọng xúc động rất rõ:

− Chị nói từ từ cho em hiểu. Là đúng ra người bị thương tật như anh Toàn nào tự xoay người, một dấu hiệu, phải không chị Mỹ Linh?

Mỹ Linh vỗ vỗ nhè nhẹ lên tay An:

− Mình đã hỏi và được bác sĩ giải thích. Nhờ đó mới biết anh Toàn vì bị kích động mạnh, chắc là do quá lo cho An, vậy là tình cờ đưa được mệnh lệnh từ trung khu thần kinh từ não xuống đến cột sống. Một điều mà trước đây kể cả các chuyên gia cũng không nghĩ anh Toàn sẽ làm được. Cho dù sao tai nạn, cột sống của ảnh vẫn nguyên vẹn, chỉ bị những chấn thương làm cho việc dẫn truyền tính hiệu ở các nơ-rôn thần kinh bị gían đoạn. Nhưng lần này thì qua được rồi. An đang là người con gái duy nhất được anh Toàn quan tâm. Anh vì lo cho An nên mới bị kích động không những rất dễ xảy ra mà con không ngờ lại đem đến điều tốt đẹp cho anh Toàn.

Thuý An đã qua cơn bàng hoàng:

− Chị muốn nói, ảnh cũng đế ý đến em. Vì lo cho em nên mọi điều nếu càng khó khăn với em thì cũng là nguyên nhân làm cho anh Toàn kích động?

Mỹ Linh cười thích thú:

− Anh Toàn đã yêu An. Là con gái, trực giác của An đâu, sao không nhận ra sự thật này?

Thuý An đã bình tỉnh lại:

− Có nhận ra hay không, đó là chuyện của em. Nhưng theo chị, anh Toàn nhờ vậy kể như đã tự vượt qua bản thân? Nếu tiến hành đều trị ngay, như theo chuyên môn người ta gọi là vật lý trị liệu thì phải, em nhớ mang máng như thế, thì chẳng bao lâu anh Toàn sẽ hồi phục hoàn toàn. Đúng không chị?

Mỹ Linh gật đầu:

− Đây là một tin vui. Và An là người có công đầu tiên.

Thuý An bất ngờ gỡ tay Mỹ Linh ra:

− Sai rồi. Người có công chính là chị. Và chị tin không, dường như anh Toàn cũng tự đoán hết tất cả. Nếu không, ảnh đâu nổi giận? Ảnh có phản ứng vì mặc cảm, ngỡ em giấu ảnh mọi chuyện xảy ra là cũng như mọi người, xem ảnh vì mang thương tật nên không có quyền biết tất cả.

Mỹ Linh giật mình rụt tay về:

− An nói anh Toàn đã đoán biết những gì?

Thuý An mím miệng:

− Chị đừng nghĩ em cố tình để lộ cho ảnh biết. Không phải đâu. Mà tại em về muộn, lại có dáng mệt mỏi vì phải chở một bao hàng cồng kềnh từ chổ Minh Thư giao đến chỗ khác. Ảnh từ lâu vì quen lối sống nội tâm nên không cần hỏi cũng biết. Còn điều này nữa không hiểu sao ảnh lại biết chị với chị Minh Thư là bạn. Ảnh tuy không nói gì nhưng qua cách ảnh giận, em biết, ảnh đã hiểu vì sao chị Minh Thư đột ngột không nhận hàng của em. Nhưng vì nghĩ đến chị, nhất là nghĩ đến anh Tuyên, em định bụng sẽ không nói gì cả. Và em còn định cho anh Toàn biết lý do chị Minh Thư không nhận hàng thật ra chả liên quan gì đến chị. Bằng chứng là em sẽ nói, chị Minh Thư đã tốt bụng chỉ cho em chỗ tiê