← Quay lại trang sách

Chương 1 (3)

Điều hoà trong phòng vẫn chưa lắp xong. La Chu mở toang cửa sổ cho gió sông thổi tung mái tóc dài của anh. Tóc anh rất dài, nhưng không phải loại tóc dài đến vai, lại thêm khuôn mặt đầy góc cạnh, khiến người khác khó mà có thể đoán được anh làm nghề gì. Mà đúng là thực sự anh chẳng làm nghề gì. Mấy năm trước, anh làm biên tập cho một tạp chí của nhà nước, về sau tạp chí này đã đóng cửa vì lượng phát hành được quá ít, chỉ có mấy trăm tờ. Từ đó anh thành ra thất nghiệp. Nhưng La Chu vốn là người thích tự do. Anh gửi bài cho các loại báo, các kiểu tạp chí. Lúc mới đầu, anh chẳng được đăng bài nào, chủ yếu là vì nội dung anh viết toàn theo trường phái của Borges[3] và Calvino[4]. Cho dù đến cuối cùng, anh có viết chúng thành những câu chuyện tình cảm sướt mướt thì người đọc vẫn không tài nào hiểu được hoặc cho là chỉ có anh mới có thể hiểu được những gì anh viết. Về sau, La Chu đã thực tế hơn, anh bắt tay vào viết một số câu chuyện tình cảm mang tính “ký sự”. Tuy gọi là “ký sự” nhưng chúng được anh hư cấu còn mùi mẫn hơn cả các tiểu thuyết của Quỳnh Dao. Nhưng điều ngay cả chính anh cũng thấy bất ngờ là những tác phẩm đó của anh lại được chọn đăng. Nhờ vậy mà anh đã nuôi sống được chính mình. Hiện nay, La Chu và mấy người bạn đang thành lập một đoàn kịch. Anh phụ trách phần kịch bản kiêm đạo diễn. Tháng sau, vở kịch đầu tiên của họ sẽ phải công diễn rồi, nhưng đến lúc này, kịch bản vẫn chưa được viết xong. Thế nhưng việc diễn xuất thì đã sắp đặt xong, căn cứ vào phần phân vai và vào những phần kịch bản đã hoàn thành, các diễn viên đã bắt đầu luyện tập. Ban ngày anh chỉ huy tập ở sân khấu, tối đến ngồi ở nhà viết kịch bản. Anh đang lo, nếu đến hôm công diễn mà kịch bản vẫn chưa viết xong thì không biết phải làm thế nào? Chắc là những bạn bè đầu tư vào đoàn kịch dám chặt đứt ngón tay anh mất. La Chu đã từng nói bốc lên rằng, ngón tay của anh chỉ trong một đêm có thể gõ ra vở “Chờ đợi Godot”[5]. Tin vào lời nói khoác lác đấy của anh, bạn bè đã chịu rót vốn đầu tư lập ra đoàn kịch này, còn giúp anh tìm địa điểm và thời gian biểu diễn. Một trận gió thổi qua, anh bỗng thấy rùng mình, nhìn vào kịch bản đang dở dang hiện lên trên màn hình, La Chu tiếp tục gõ trên bàn phím...

Cảnh thứ 3: Vương mộ

Bối cảnh là một vùng rừng núi lẫn với sa mạc hoang vu, trên sân khấu bày mấy cái mô hình xương sọ động vật và đầu lâu người. Thời gian là vào ban đêm, trên phông treo một vầng trăng lưỡi liềm. Loa phát ra tiếng gió to thổi vù vù.

(Hoàng tử ra)

Hoàng tử (nhìn xung quanh, đưa hai tay ra nói):

- Đây là đâu nhỉ? (Ngẩng mặt nhìn lên trời) - Đêm đã khuya, trăng đã lên. Ta đi theo đoàn tùy tùng hộ tống xe tang trên con đường dẫn đến Vương mộ. Bốn phía một vùng hoang vu, tịnh không một bóng người. Cuồng phong cuồn cuộn, bụi cát mù trời (dùng tay che mắt),(Bỗng nhiên một bàn chân giẫm lên một cái đầu lâu, hét lên một tiếng kinh hoàng).

- A! Đây là... Nhìn kìa, (vô cùng sợ hãi) xương người và xương ngựa chất thành đống ven đường. Có lẽ, tự cổ chí kim đã có vô số người chết trên con đường này (tâm trạng đau khổ). Không, không, Lan Na, Lan Na, họ đã đưa nàng đi đâu? Nếu nàng nghe thấy tiếng gọi của ta, nàng có đáp lại lời ta không?

Tiếp theo sẽ viết thế nào đây? La Chu lại thấy đau đầu. Có lẽ sẽ cho linh hồn La Na xuất hiện. Bên dưới sân khấu sẽ làm một cái công tắc, sau đó sẽ cho phun khói. Trong không khí mờ ảo như thế, sẽ cho Lan Na xuất hiện. Tiếp đó, linh hồn Lan Na sẽ dùng giọng giả thanh đưa ra lời khuyến cáo với Hoàng tử. Nàng kể việc mình bị người ta hãm hại vu cáo là phù thủy, còn bị chết oan hương tiêu ngọc nát, rồi thổ lộ tình yêu của mình với Hoàng tử. Nhưng nàng vẫn khuyên Hoàng tử đừng tiếp tục tiến lên kẻo có thể mất mạng. Tóm lại sẽ rất là thần bí, rùng rợn, như thế mới thu hút được sự chú ý của người xem, nếu không họ sẽ ngủ gật ở dưới mất. Nhưng viết vậy liệu có ai cho là anh đang nhái tác phẩm “Hamlet” của Shakespeare không nhỉ? Cũng là Hoàng tử, cũng là linh hồn oan khuất hiện lên vạch trần sự thật, chỉ có điều nhân vật Quốc vương sẽ được đổi thành một nữ nhi xinh đẹp yếu đuối. La Chu nghĩ đến đây lại thấy bế tắc, tiếp theo sẽ viết thế nào đây?

Cuối cùng anh đứng dậy, vận động một lúc hai bờ vai đang nhức mỏi. Sau đó anh ra đứng trước cửa sổ, nhìn trời đêm bên ngoài cửa sổ. Trong đêm tối, anh không nhìn rõ được dòng chảy của sông Tô Châu, chỉ có thể nhìn ra hàng liễu lờ mờ ẩn hiện hai bên bờ. Lại một cơn gió thổi từ sông vào làm anh thấy dễ chịu hơn đôi chút. Anh quyết định xuống nhà đi dạo. Năm phút sau, La Chu đã đến bên bờ sông. Cây cối và bờ đê làm anh thấy trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều. Anh ngẩng đầu, đêm nay dường như chẳng có ngôi sao nào. Tối đến kinh sợ, chỉ có những ánh đèn trên các tòa cao ốc bốn phía xung quanh nhấp nháy. Từ hôm chuyển đến đây, đây đã là lần thứ bảy anh xuống nhà đi dạo vào lúc nửa đêm. Thực ra chỉ cần đi một vòng bên bờ sông, anh đã thấy có cảm hứng dạt dào, tiếp tục viết được thêm một chút kịch bản.

Ở đây rất yên tĩnh. Anh thường hay có thể nghĩ ra nhiều điều trong sự tĩnh mịch này. Và những điều này thường luôn xuất hiện trong các cuốn tiểu thuyết và kịch bản của anh. Nhưng những điều mà anh đã nhìn thấy đêm nay lại là cơn ác mộng của anh. Đầu tiên là tiếng mô tô phá vỡ đi sự yên tĩnh. Lúc đó, La Chu đang đứng giữa những hàng cây. Anh nhìn thấy một chiếc mô tô đang từ từ chạy trên con đường nhỏ dưới chân đê. Trong đêm tối, anh không nhìn rõ hình dáng của chiếc xe, chỉ thấy người lái xe có vẻ như có điều gì đó không bình thường. Còn cụ thể không bình thường như thế nào thì La Chu cũng không nói rõ được. Anh chỉ linh cảm có gì đó rất kỳ quái. Chiếc mô tô chạy chậm dần, cuối cùng cũng từ từ tắt máy. Nhưng người lái xe vẫn dùng hai chân rê trên đường cho bánh xe trôi về phía trước.

Hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Người kia tháo chiếc mũ bảo hiểm ra ném xuống đất. Tiếng chiếc mũ cứng đập xuống đất phát ra tiếng kêu sắc nhọn khiến La Chu giật nảy mình. Sau đó, người kia ngửa đầu ra đằng sau, gần như là nằm ngửa trên yên xe. La Chu nghĩ, thằng cha này có lẽ say rượu rồi. Sự xuất hiện của người kia đã làm hỏng những suy nghĩ anh đang theo đuổi, khiến anh lại rơi vào tình trạng sốt ruột không yên. Anh tự nói với mình: “Đúng là xui xẻo!” rồi đi ra khỏi hàng cây, đi vào con đường lớn. Chiếc mô tô vẫn đứng yên trên đường. Lúc La Chu đi sang đường, ngang qua chiếc mô tô, anh rất tò mò muốn biết mặt người kia. Thế là anh tiến lại gần hơn. Anh đoán thằng cha kia chắc là đã ngủ ngay trên yên xe rồi.

Nhưng La Chu đã đoán sai. Người lái xe mô tô bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn vào mặt anh. Khoảng cách của họ rất gần. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, La Chu đã thoáng nhìn rõ khuôn mặt của người đó. Anh ta mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, đầu tóc rối bời, tuổi tác chắc cũng trạc bằng La Chu, nhưng mặt đỏ lừ, mắt đục ngầu, từ trong lỗ mũi phun ra mùi bia rượu rất khó ngửi. Quả nhiên là đã say xỉn rồi. La Chu không muốn liên quan gì đến anh ta, cứ để anh ta ngủ một đêm trên yên xe như thế này cũng tốt, còn hơn là để anh ta lái xe chạy lung tung trong tình trạng say xỉn thế này. Nhưng hắn lại chộp ngay lấy tay La Chu, nhanh đến mức anh không kịp phản ứng. Trong phút chốc, anh còn nghĩ là đang mình bị cướp, hoặc chí ít cũng là gặp phải thằng lên cơn say rượu. Anh muốn giằng tay ra, nhưng không ngờ tay người kia quá khoẻ nên không tài nào giằng ra được. Người có đôi tay ấy chắc phải làm một công việc gì đó có liên quan đến chân tay. La Chu thấy hơi hoảng, định dùng tay còn lại đấm cho anh ta một quả, nhưng, người kia bỗng nhiên cất tiếng nói:

- Cứu, cứu tôi với!

Giọng anh ta rất nhỏ, rất khàn, nồng nặc mùi rượu nên La Chu nghe không rõ.

Người kia lại nói thêm một lần nữa:

- Cứu tôi với!

Lần này thì La Chu đã nghe rõ, có lẽ đây chỉ là những lời lung tung của kẻ say mà thôi. Cũng có thể đúng là anh ta thật sự cần giúp đỡ về việc gì đó, có thể là hỏng xe, hoặc là bị bệnh cấp tính. Nhưng giọng nói của người kia khiến La Chu thấy toàn thân ớn lạnh. Giọng nói đó như vọng lên từ địa ngục, mang nặng âm khí. Thêm vào đó, ánh mắt anh ta khi nói có vẻ rất tuyệt vọng, mắt mở to. La Chu cảm giác như mắt của anh ta sắp lồi cả ra ngoài.

Cứu tôi với... Lúc này, bên tai La Chu hầu như chỉ lùng bùng có ba tiếng đó.

Làm thế nào để cứu anh ta? La Chu bắt đầu thấy cuống. Một tay của anh còn bị anh ta nắm chặt, cổ tay đau rát. Anh rút điện thoại di động ra, quay số cấp cứu 120. Anh nghĩ rằng thằng cha này chắc uống quá nhiều rượu dẫn đến nhồi máu cơ tim.

Bỗng nhiên, người kia buông tay anh ra, nắm lấy tay lái xe mô tô. Anh ta khởi động xe, tiếng ống xả nổ vang một lần nữa lại phá tan bầu không khí yên lặng ven sông.

- Này, anh không được lái xe nữa! - La Chu muốn nhắc nhở anh ta.

Nhưng người kia không để ý đến, đến ngay cả mũ bảo hiểm anh ta cũng chẳng thèm đội, cứ thế phóng vụt đi, rồ ga, lại rồ ga. La Chu nhìn chiếc xe lao đi, trong lòng thầm nghĩ thằng cha này điên thật rồi.

Sông Tô Châu phía trước có một chỗ quẹo, phía trước là một hàng cây và bờ đê, cho nên trên con đường nhỏ đó có một khúc cua. La Chu nhìn thấy chiếc mô tô chạy như bay dọc theo con đường nhỏ ven đê. Sau khi chạy độ 100 mét với tốc độ phi thường như thế, chiếc mô tô đã không bám cua mà cứ thế đâm thẳng. Trời ơi, La Chu thở ra một hơi lạnh ngắt, anh hét lên:

- Coi chừng!

Nhưng chiếc mô tô chạy với tốc độ gần 100 km/giờ đã đâm thẳng vào bờ đê. Người lái xe nảy bật lên, cả thân người tung lên trời, sau đó lại từ từ rơi xuống, đúng ngay giữa đường. Thật không may, La Chu nhìn thấy đầu anh ta đập xuống đất trước.

Chiếc mô tô nằm quay ngang trên đường, bánh xe vẫn quay tít, nhưng mặt trên của bình xăng dính đầy óc. Cơ thể người đó vẫn đang co giật. La Chu thấy ghê người, bò ra ven đường nôn thốc nôn tháo.

Bạch Bích không biết mình đã đi lang thang ở bên ngoài bao lâu. Cô thậm chí đã quên mất là mình đã ăn tối hay chưa, và không biết làm thế nào mà lại về được đến nhà. Sau khi dò dẫm trên những bậc cầu thang tối om, leo hết sáu tầng lầu, lục lọi rất lâu trong bóng tối để tìm chìa khoá, sau khi mở cửa nhà, cô phát hiện ra đã hơn 11 giờ đêm rồi.

Cô đóng cửa phòng, tay phải mò mẫm bật điện. Ánh đèn dìu dịu soi rõ khuôn mặt trắng bệch của cô. Cô bỏ giày, đi chân đất vào phòng, sau đó mệt nhọc cởi cúc, trút bỏ bộ áo vét màu đen trên người. Cô bật bình nước nóng, uống một ngụm nước lạnh to. Nước lạnh theo cổ tràn vào trong người, cô thấy bụng mình lành lạnh. Cô hít một hơi thật sâu, sau đó chăm chú quan sát căn phòng của mình. Đáng lẽ ra, đây sẽ là căn phòng tân hôn của cô và Giang Hà.

Tường nhà quét sơn màu vàng nhạt, thậm chí bây giờ Bạch Bích vẫn còn ngửi thấy mùi sơn thoang thoảng. Trần nhà màu trắng có trang trí hoa văn. Nền nhà phẳng phiu, nhẵn nhụi. Khung cửa là loại gỗ tốt và bóng lộn. Còn có bộ bàn ghế, giường, tủ và các đồ dùng điện tử khác. Giang Hà đã mua hết những thứ này nhân đợt khuyến mại vào dịp khai trương của một cửa hàng bán đồ gia dụng và điện tử. Hàng đẹp, giá lại phải chăng, quả là rất kinh tế. Trong bếp được ốp những viên gạch viền hoa văn kẻ sọc. Những đồ làm bếp đều là hàng ngoại nhập. Nhà vệ sinh cũng đã được sửa lại, đập bỏ một bức tường cho diện tích rộng hơn. Một bồn tắm lớn đặt nằm ngang ở phía trong cùng, khiến người ta dễ nảy sinh ra nhiều liên tưởng. Trong phòng ngủ, chiếc giường lớn được bao phủ bởi ánh sáng màu hồng như có gì đó rất cám dỗ. Nhưng bây giờ, cô đã không còn cần đến nữa rồi.

Những thứ này đã được hoàn tất từ ba tháng trước. Mọi việc đều do một tay Giang Hà lo liệu. Anh gần như đã dùng hết số tiền tích lũy được từ trước đến nay, hơn nữa còn vay mấy vạn tệ của bạn bè để chuẩn bị cho hôn lễ và tiệc cưới vào tháng tới. Bố mẹ Giang Hà ở vùng nông thôn hẻo lánh, gần như chẳng thể giúp đỡ được cho con trai điều gì. Còn bố Bạch Bích thì đã sớm qua đời, bản thân cô cũng dành dụm không được bao nhiêu. Điều này khiến cho họ không đủ tiền để mua nhà mới. Căn hộ này là của Viện Nghiên cứu Khảo cổ phân cho bố cô từ hơn 10 năm trước. Cho nên tuy gọi là phòng tân hôn nhưng thực ra vẫn là nhà cũ, chẳng qua là được cải tạo và trang trí lại mà thôi. Tuy Giang Hà rất kỵ với từ ở rể, nhưng trước khi có nhiều tiền, anh chỉ có thể tạm ở rể nhà của Bạch Bích. Vì anh cũng chẳng có nhà ở thành phố. Anh hiện đang ở trong ký túc xá của nghiên cứu sinh cạnh Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Trong thời gian nâng cấp sửa chữa, Bạch Bích dọn đến ở nhà của Tiêu Sắt, người bạn thân nhất của cô. Trước đây một tháng, cô mới dọn về. Mong ngóng đến ngày thành hôn. Nhưng chú rể của cô đã không đợi được đến ngày ấy.

Bạch Bích uống thêm một ngụm nước lạnh nữa. Lúc này cô rất cần nước lạnh. Cô đi đến trước bàn trang điểm, ngắm mình trước gương. Đúng ra, sau một tháng nữa, cô sẽ ngồi trang điểm thành cô dâu trước tấm gương này. Mắt cô hơi đỏ, hốc mắt cũng vậy, khoé mắt hơi bẩn. Có thể là do không khí ở nhà tang lễ không sạch sẽ lắm. Hơn nữa cô cũng có khóc một chút. Mũi cô trông rất đẹp, lỗ chân lông hơi to một chút, phải giữ gìn không sẽ nổi mụn. Môi hơi tím, chắc là do cô vừa uống nước lạnh. Chiếc cằm nhỏ, gọn, rất xinh. Cô nghĩ có lẽ điều này đã lôi cuốn Giang Hà. Cô đưa tay lên vuốt ve làn da căng mịn, đó là biểu hiện của một làn da khoẻ mạnh. Chỉ có điều chắc do không khí hôm nay ở lễ tang nên da cô nhợt nhạt hơn bình thường. Đôi má ửng hồng hằng ngày cũng không thấy còn nữa. Cô lùi lại một bước, gỡ mái tóc cuộn sau đầu, mái tóc buông xuống. Gió từ chiếc cửa sổ đang mở lùa vào làm tóc cô khẽ bay trong gió.

Trên bàn trang điểm đặt một bức ảnh đôi của cô và Giang Hà. Có thể do cô vốn không thích chụp ảnh nên họ có rất ít ảnh chụp chung, chỉ có mỗi bức này. Phía sau hai người là cảnh đồng quê Giang Nam, đúng ra đây là một địa điểm khảo cổ mà Giang Hà và anh em ở Viện đi khai quật một di chỉ về bộ lạc cổ đại ở thời kì văn hóa Lương Chử. Anh đã đưa Bạch Bích đi cùng. Tất nhiên, với Bạch Bích, chuyến đi khai quật chỉ là một chuyến đi chơi xa mà thôi. Phong cảnh ở đó rất đẹp. Những cây cầu nhỏ ở Giang Nam bắc qua con sông nhỏ, khắp mặt đất là những bông hoa màu vàng rập rờn như sóng, nhưng dưới đất lại chôn đầy xương người chết và những vò, hũ của xã hội thị tộc. Trong ảnh Giang Hà đang mỉm cười. Anh cười quả thật trông rất điển trai. Đầu rẽ ngôi, trông sạch sẽ. Ăn mặc cũng rất đẹp, chẳng hề giống một người ở quê ra. Còn Bạch Bích đứng cạnh Giang Hà không có chút cảm xúc gì. Giờ nghĩ lại cô thấy có chút tiếc nuối. Có thể lúc đó cô đang mải nhìn những làn khói bay lên từ cánh đồng phía xa nên không để ý đến việc Hứa An Đa đã nhanh tay chụp cho hai người một pô. Nghĩ lại mới nhớ ra bức ảnh này chính là do Hứa An Đa chụp cho họ. Bạch Bích bỗng nhiên cảm thấy Hứa An Đa cũng không đến nỗi nào. Cô nhìn chăm chăm vào Giang Hà đang mỉm cười trong ảnh và lại bắt đầu suy nghĩ miên man.

Lần đầu cô tiên quen Giang Hà là ở bữa tiệc sinh nhật Hứa An Đa. Buổi tối hôm ấy, cô có cảm giác có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình nhưng cô không bắt gặp được ánh mắt ấy. Cho đến khi kết thúc bữa tiệc, sau khi cô từ chối lời yêu cầu của Hứa An Đa dùng xe mô tô đưa cô về mà tự đi bộ về, Giang Hà đã xuất hiện. Cô nhận lời đề nghị để Giang Hà đưa cô về nhà. Đường về nhà không xa. Họ đi bộ bên nhau, hầu như không nói gì, chỉ có ánh mắt của Giang Hà nhìn cô như muốn nói với cô điều gì.

Hôm sau Bạch Bích gọi cho Giang Hà, hẹn anh đi chơi. Cô cũng không hiểu vì sao lúc đó cô lại gọi điện thoại cho anh. Có thể đó là do trực giác, một thứ trực giác mà không ai có thể giải thích được. Từ giây phút Giang Hà nhấc điện thoại nói chuyện với cô, cô đã biết, thế là mối quan hệ giữa cô và Hứa An Đa chắc chắn sẽ kết thúc ở đây và bắt đầu với một Giang Hà trầm tư, ít nói. Cô lại nhớ đến ánh mắt của Giang Hà. Ánh mắt anh luôn lấp lánh, chuyển động không ngừng, như chứa chất một điều gì hoặc là đang ẩn giấu sự tự ti ở bên trong. Mà những người tự ti thường cũng có lòng tự trọng rất cao. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt ấy, Bạch Bích đã biết anh là con người như vậy. Mặc dù chưa bao giờ nói ra, nhưng xưa nay Giang Hà không bao giờ chịu thua kém người khác mà anh luôn tìm được cách để vượt qua họ. Thành phố này vốn có thói quen kì thị người nông thôn. Điều này làm cho Giang Hà luôn phải sống trong sự nhẫn nhịn. Bạch Bích nhận thấy rất rõ sự nhẫn nhịn đó trong đôi mắt anh. Cô biết rằng đây là một sự bất bình đẳng vô lý, vì thế Giang Hà cần sự an ủi của cô.

Bạch Bích đi tắm, nước nóng xối lên người cô, phòng tắm mù mịt hơi nước. Trong màn hơi nước, cô như nhìn thấy đôi mắt của Giang Hà. Anh đang nhìn cơ thể mình chăng? Bạch Bích bắt đầu thấy hơi bối rối. Giang Hà chưa được nhìn thấy cơ thể cô, thậm chí chưa từng hôn cô, nhiều nhất chỉ vuốt ve bờ vai cô qua lớp áo bên ngoài. Điều này đối với một cặp sắp kết hôn quả là một việc không bình thường. Ngắm nhìn cơ thể mình trong bồn tắm, cô thấy hơi hối hận. Có lẽ nên cho anh nhìn, nhìn một lần thôi cũng được, thậm chí cho đụng chạm một tí cũng chẳng sao. Chứ như bây giờ, anh đã là một nắm xương rồi.

Cô tắm qua loa cho xong, rồi tắt đèn, lên giường nằm. Cô bắt đầu hồi tưởng lại thời gian hai tháng trước, vào cái ngày mà cô ra ga tàu hoả tiễn Giang Hà. Hôm ấy, bầu trời xám xịt như một chiếc chảo gang, nét mặt Giang Hà không bộc lộ chút cảm xúc nào. Anh xách hành lý đứng hẳn lên phía trước mọi người. Viện Khảo cổ kinh phí không nhiều nên mọi người khi đi công tác phần lớn đều đi tàu hoả. Bạch Bích chỉ biết rằng họ đi chuẩn bị tiến hành một cuộc khai quật khảo cổ. Điểm đến là hồ La Bố ở Tân Cương. Bạch Bích không nhớ hôm ấy Giang Hà đã nói những gì, chỉ nhớ trên sân ga tập trung rất đông người, âm thanh hỗn độn, còn có cả những lá cờ nhỏ màu đỏ của Viện Khảo cổ. Viện trưởng Văn cầm cờ, có cả Hứa An Đa ở đó. Giang Hà nhìn cô gật đầu, cô cũng nói với anh mấy câu. Đợi cho đoàn tàu chuẩn bị lăn bánh, Giang Hà mới lên tàu. Anh đưa tay lên vẫy cô, sau đó, đoàn tàu từ từ chuyển bánh, cô đưa mắt nhìn theo cho đến khi tàu khuất hẳn.

Bạch Bích chờ Giang Hà đúng tròn một tháng. Giang Hà không hề gọi điện thoại cho cô, một tháng trời bặt vô âm tín. Bạch Bích cũng gọi điện thoại đến Viện Nghiên cứu Khảo cổ nhưng họ đều trả lời là đoàn vẫn chưa về. Cho đến một buổi tối cách đây ba tuần, Giang Hà đột nhiên gõ cửa nhà cô. Việc Giang Hà xuất hiện bất ngờ khiến cô giật mình. Người anh đầy bụi bặm, khuôn mặt sạm đen vì nắng gió phía tây, da dẻ thô ráp, tóc tai rối bù, toàn thân toát ra thứ mùi rất kỳ quái, có lẽ là do lâu rồi chưa tắm. Anh cứ đừng đờ ra ở đó nhìn Bạch Bích trừng trừng đến mấy phút với ánh mắt rất lạ. Cho đến khi Bạch Bích ôm lấy vai anh, anh mới lùi lại mấy bước, không dám gần cô, cứ như thể anh sợ thứ gì đó trên người cô.

Giang Hà nói với Bạch Bích, anh vừa xuống tàu cùng với đoàn khảo cổ liền đến thẳng đây. Ngoài ra không nói gì nhiều, chỉ kêu khát nước. Bạch Bích rót nước cho anh. Giang Hà uống liền một lúc mấy cốc to, dáng vẻ như hổ đói vồ mồi đó của anh trông rất đáng sợ. Cứ như là anh vừa từ sa mạc về vậy. Nước từ trên miệng chảy xuống làm ướt quần áo anh. Quan trọng hơn là, Bạch Bích phát hiện ra tinh thần anh đang hoảng loạn, đang nghĩ về điều gì đó xa xăm. Anh hầu như không nhìn cô mà lại nhìn ra phía ngoài cửa sổ đằng sau cô. Bạch Bích lúc đó giật bắn người, nghĩ là phía sau mình có cái gì. Nhưng khi cô quay người lại nhìn ra cửa sổ thì bên ngoài chỉ có bóng đêm lờ mờ, thần bí.

- Anh nhìn gì đấy? - Bạch Bích hỏi.

Giang Hà lắc đầu, chuyển sang nhìn xuống đất, không trả lời. Bạch Bích có cảm giác anh có điều gì đó giấu cô. Cô nắm lấy đôi vai rộng của anh lay mạnh, nhưng cơ thể anh như một bức tượng điêu khắc, không hề động đậy. Bạch Bích thở dài, nói với anh:

- Chắc anh mệt lắm rồi, anh đi tắm đi rồi tối nay ở lại đây.

- Không, không được! - Giang Hà lắc đầu.

Bạch Bích dùng lời lẽ thân mật nói ám chỉ:

- Sớm muộn gì anh cũng dọn về ở căn phòng này, em chẳng thấy sao cả.

Sau đó cô ôm chặt lấy Giang Hà như sợ anh có thể biến đi mất ngay lập tức vậy. Hai tay cô như sợi dây mây quấn lấy cổ anh. Cô có thể cảm giác thấy cơ thể anh lành lạnh, mà lại rất thô ráp, như có thể chà rách làn da của cô. Thân thể cô đang nóng dần lên, nhưng cô càng nóng thì càng cảm thấy được cái lạnh toát ra từ người Giang Hà. Cô rất mong anh sẽ ở lại đêm nay. Cô muốn sưởi ấm cho anh, để cho anh không còn lạnh giá nữa. Nhưng Giang Hà vùng ra khỏi vòng tay cô, ngại ngùng nói:

- Xin lỗi em, anh phải về đây!

Nói xong, anh rời khỏi căn phòng cưới do chính anh chuẩn bị và không bao giờ quay lại nữa.

Lúc này, cuối cùng nước mắt cũng đang mặc sức chảy đầm đìa trên má Bạch Bích, nong nóng, làm ấm làn da của cô. Có lẽ những giọt nước mắt có tác dụng làm đẹp da. Cô cũng không biết cái kết luận ấy từ đâu ra. Nhưng có lẽ cứ nghĩ như thế cũng thấy dễ chịu đôi chút. Tâm trạng của cô nhờ đó mà cũng nguôi ngoai đi được phần nào.

Đêm nay, gối của Bạch Bích đã ướt đẫm nước mắt.