← Quay lại trang sách

Chương 4 (4)

Lúc này đây, màu sắc trên bảng màu là màu hoàng thổ đặc biệt, do sử dụng màu sắc thiên về gam trầm, khiến cho người xem càng tăng thêm cảm giác nặng nề. Giống như một hòn đá đứng lặng lẽ, đè nặng lên trái tim. Bạch Bích cầm bút vẽ lên, chấm một ít nước, sau đó nhẹ nhàng điểm một ít thuốc màu, cô bắt đầu quét trên bề mặt bức vẽ. Trên giấy vẽ cô đã dùng bút chì phác hoạ những đường nét cơ bản và tạo hình nhân vật, những việc này không mất bao nhiêu thời gian. Bức tranh hơi khô, bình thường cô thích dùng nhiều nước cho thuốc màu và bút vẽ, nhưng lúc này cô không cần nhiều nước. Thực tế, nội dung cô vẽ là sa mạc hoang lạnh, ở đó không có nước, chỉ có bia mộ và bóng đêm.

Nét đầu tiên là vẽ đôi mắt nghiêng về bên phải của nhân vật. Đó là đôi mắt của một cô gái. Bạch Bích không có người mẫu, cũng không có tranh ảnh để mô phỏng theo. Cô chỉ dựa vào sự tìm tòi tưởng tượng trong đầu. Cuối cùng cô đã khám phá ra đôi mắt, một đôi mắt thần bí, hầu như từng nét mi đều rõ ràng, ánh mắt mịt mù hư ảo, như đang nhìn về một thế giới khác. Đây là đôi mắt do cô tưởng tượng ra, hay nói cách khác, là đôi mắt luôn ẩn hiện trong giấc mơ của cô. Bạch Bích nói với mình: Có lẽ đây chính là sao chép lại giấc mơ.

Vẽ xong đôi mắt, tiếp theo cô tô đến lông mày, lông mày vừa cong lại vừa dài, nằm kề sát ở giữa. Sau đó đến mũi, sống mũi trong tranh rất cao, cho nên phải đặc cách vẽ thêm một cái bóng nghiêng. Nhân trung không dài, bên dưới là môi, Bạch Bích không thích những đôi môi cố ý tô cho đỏ mọng, nên màu môi trong tranh rất nhạt, hầu như không nhìn thấy màu đỏ, mà tương tự như màu đá trên sa mạc, nhưng nó không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nhân vật.

Tóc rối bời, buông xoã, Bạch Bích dùng hỗn hợp màu cà phê và màu đen, đồng thời lưu lại một cách thoả đáng sự phản quang của sợi tóc.

Khuôn mặt vừa phải, bên dưới trán và má thêm những vệt bóng mờ, đường nét của cằm chỉ vẽ nhẹ nhàng, quan trọng là nổi lên bóng đen của cái cổ, làm cho cái cổ trắng trẻo kia bị trùm trong bóng tối. Còn hai bờ vai thì lúc ẩn lúc hiện, tròn trịa và hấp dẫn, lộ ra thứ sức mạnh hoang dã. Trên người mặc một cái váy dài, Bạch Bích cố ý làm cho chiếc váy trông rách rưới và dính đầy bùn đất. Người con gái đang quỳ dưới đất, chiếc váy dài trùm kín đầu gối và mắt cá chân. Phần quan trọng sau đó là tay, cánh tay của cô gái để trần, dưới bút vẽ của Bạch Bích, trông nó vừa mịn màng trắng trẻo vừa mạnh mẽ.

Phần khó vẽ nhất của bức tranh chính là những ngón tay và khuỷu tay, đó là phần trung tâm nhất của bức vẽ. Bởi vì trong bức tranh, hai tay cô gái đang nâng một cái đầu người lên. Đây là một cái đầu đàn ông bị chặt đứt, ngang cổ còn lưu lại những vết máu đen, thậm chí còn làm cho tay cô gái và phần dưới của chiếc váy dài cũng ướt đẫm máu. Mặt của cái đầu hướng lên trời, do đó, trong tranh chỉ có thể nhìn thấy tóc và trán của anh ta, còn mặt thì bị che khuất.

Bạch Bích lùi lại một bước, ngắm nhìn bức tranh đã gần như hoàn thành của mình - Một thiếu nữ áo trắng đang quỳ trên sa mạc, tay nâng một cái đầu đàn ông. Cô cảm thấy đây chính là bố cục mà cô đã tưởng tượng rất lâu, cô luôn cảm thấy tưởng tượng và sự thật cách nhau không xa, bây giờ cuối cùng nó đã được thể hiện trên giấy vẽ. Cô tiếp tục vẽ. Cô vẽ đến bối cảnh, bối cảnh ngoài đồng hoang ra còn có những căn nhà tường xiêu, mái sập như những lô cốt cổ. Gò đất nổi lên xung quanh, thực tế đó là những nấm mồ, tất cả những cảnh này đều dùng gam màu rất đậm, tất cả đều bị trùm trong đêm đen. Phần bên trên của bức tranh là bầu trời màu xanh đậm, trên trời, cô vẽ phần cuối cùng - mặt trăng. Đó là một mảnh trăng cong cong, bị vây kín bởi màu xanh đậm, cho nên cũng phát ra ánh trăng gần như màu xanh.

Bạch Bích thở ra một hơi, sau đó lại thêm vào hoặc sửa chữa một số chi tiết, một số bóng đen cần phải tô đậm hơn. Cuối cùng cô dùng mực đen viết vào chỗ trống bên trái bức tranh từ trên xuống bốn chữ: Đoạn hồn Lâu Lan.

Bức tranh quảng cáo cuối cùng đã hoàn thành. Lần trước cô đã nói, cô phải vẽ bức tranh áp phích cho vở kịch “Đoạn hồn Lâu Lan” để thay thế tác phẩm dở tệ treo ở trước cửa rạp. Cô biết rằng, bây giờ rất nhiều những quảng cáo tương tự người ta đều chế tác bằng vi tính, nhưng cô vẫn thích cách vẽ thủ công, bởi vì cô tin vào cảm giác của bút vẽ, cảm giác này mãi mãi thắng những con chuột. Bạch Bích cầm bức tranh quảng cáo lên, đây có lẽ là bức tranh lớn nhất trong số các bức tranh cô đã từng vẽ, cô phải treo nó lên tường mới vẽ xong được, bởi vì toàn bộ bức tranh còn dài hơn cả chiều cao của cô và chiều rộng của nó cũng phải gần một mét. Bạch Bích mở cửa sổ, treo bức tranh xuống bên dưới, để cho gió thổi khô thuốc màu, sau đó cô lặng lẽ ngồi trước cửa sổ ngắm nhìn cô gái trong bức tranh. Nhìn cô gái đang bê đầu người yêu, cô bỗng nhớ đến Mathilde trong “Đỏ và đen”, cô mặc tang phục để kỉ niệm mấy trăm năm ngày người tình của hoàng hậu bị vua nước Pháp đưa lên đoạn đầu đài. Người đó cũng chính là vị tiền nhân của gia tộc cô, hoàng hậu là người bê đầu của ông ta đi mai táng.

Bỗng nhiên Bạch Bích nghĩ đến mình.

Hai giờ chiều, Bạch Bích mới ra khỏi nhà. Cô đeo cái ống tranh dài quá khổ, phải tới hơn một mét, ống tranh đựng bức quảng cáo cho vở kịch. Đeo ống tranh đi trên đường trông rất nổi bật, nhưng cô không để ý lắm hoặc là đã sớm quen rồi. Cô đi nhanh đến tàu điện ngầm, mắt liếc nhìn những bức bích hoạ trên đường, bây giờ không phải là giờ cao điểm, xe điện ngầm cũng không đông người lắm, cô mua một vé đường ngắn, rồi bước vào ga.

Khi đoàn tàu gào rít lao tới rồi từ từ dừng lại trên sân ga, Bạch Bích bỗng có một ảo giác, cô cảm thấy khi cánh cửa toa xe mở ra, Giang Hà từ trong bước ra cười với cô. Đương nhiên, Giang Hà không thể nào bước ra từ trong toa xe đó được nữa, nhưng khi bước vào, cô lại nhìn thấy một người khác. Đúng là đôi mắt kia, vừa bước vào trong toa, cô đã cảm thấy nó, Bạch Bích nhìn bốn xung quanh, cuối cùng ánh mắt cô gặp đôi mắt kia.

Cô ta tên là gì nhỉ? Trong đầu Bạch Bích bỗng bật ra một cái tên: Lam Nguyệt. Lam trong màu lam, nguyệt trong nhật nguyệt. Cái tên này cùng với đôi mắt và những vấn đề liên quan với nó đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng Bạch Bích. Lúc này đôi mắt ấy đang ở trước mắt cô.

- Chào chị, Lam Nguyệt!

Bạch Bích bước đến bên cạnh cô diễn viên sân khấu Lam Nguyệt.

Môi Lam Nguyệt hơi nhếch lên, mỉm cười một cách khó hiểu, cô gật đầu rồi nhẹ nhàng nói:

- Chào chị, chị tên là Bạch Bích, đúng không? Tôi vẫn nhớ chị, chị nói chị là bạn của Tiêu Sắt, lại còn là một họa sĩ nữa.

- Tôi đã bao giờ nhận mình là hoạ sĩ đâu. Chị đang đi tham gia diễn tập à?

Lam Nguyệt gật đầu.

Bạch Bích cười, nói:

- Thế thì hình như tôi đến sớm rồi, tôi đến để xem Tiêu Sắt và mọi người diễn tập.

- Hoá ra là chúng ta cùng đường, thế thì nhanh lên thôi!

Lam Nguyệt đưa tay lên vuốt lại mái tóc, Bạch Bích như ngửi thấy mùi hương từ tóc cô tỏa ra.

Cửa toa mở ra, tàu dừng lại ở một ga lớn, phút chốc đã có rất nhiều hành khách tràn vào, khiến cho trong toa ồn ào náo nhiệt hẳn lên. Bạch Bích và Lam Nguyệt bị chen lấn đẩy vào giữa dòng người. Điều này làm cho Bạch Bích rất khó chịu, cô ghét cái cảnh chen chúc này, nó làm cho cô cảm thấy nghẹt thở. Nhưng Lam Nguyệt thì hình như không để tâm, thái độ vẫn như cũ, nụ cười nửa miệng vẫn thường trực trên môi. Cô nắm chặt lấy tay nắm cửa, người lắc lư đều đều theo nhịp chạy của đoàn tàu, giống như đang múa một điệu múa nào đó, Bạch Bích nhìn điệu bộ thư thái như thế của cô ta, cũng có chút ngưỡng mộ.

Lam Nguyệt chú ý đến cái ống vẽ dài dài Bạch Bích đeo trên lưng, cô liền hỏi:

- Chị đeo một bức tranh trên lưng à?

- Ừ, lần trước tôi đã nói, cái tờ quảng cáo treo trước cửa rạp không được đẹp lắm, tôi vẽ lại một cái khác cho các bạn, đến hôm nay mang đến để treo, tất nhiên là miễn phí!

- Chị vẽ thì nhất định đẹp rồi!

Bạch Bích lắc đầu nói:

- Tôi từ lâu ít vẽ loại tranh áp phích thế này, không biết sau khi treo hiệu quả sẽ thế nào.

Lam Nguyệt không nói gì, chỉ chớp chớp mắt nhìn Bạch Bích.

Cuối cùng tàu đã vào ga. Hai người ra khỏi toa xe, rời khỏi xe điện ngầm, ánh trời chiều chiếu lên mặt Bạch Bích. Cô vừa đi vừa chăm chú quan sát Lam Nguyệt. Bạch Bích vốn cho rằng mặt mình trắng nhợt, nhưng hôm nay trong mắt cô, mặt Lam Nguyệt còn trắng nhợt hơn. Lam Nguyệt hình như nhận thấy ánh mắt của Bạch Bích, cô nhẹ nhàng nói:

- Bạch Bích, đừng nhìn tôi như thế!

- Xin lỗi! - Bạch Bích hơi ngượng nói: - Tôi chỉ cảm thấy chị là một diễn viên có khả năng phi thường, chị có thể trở thành một diễn viên tài năng.

Lam Nguyệt quay đầu lại mỉm cười, nói:

- Cảm ơn chị, tôi cũng không biết tôi có phải là diễn viên không. Thực ra chúng ta, mỗi người đều chẳng phải là đang diễn kịch sao?

- Chúng ta mỗi người đều chẳng phải là đang diễn kịch sao?

Bạch Bích tự nhủ, cô gật đầu với chính mình.

- Đúng vậy, chị xem những người đang lặng lẽ đi trên đường, họ mỗi người đều sắm một vai diễn trong cuộc sống, có người thì diễn cho người khác xem, còn có người thì diễn cho chính mình xem. Tôi thì biểu diễn cho mình xem.

Lam Nguyệt vội nói tiếp:

- Cho nên, tôi không chú ý đến cảm giác của người khác.

- Nhưng khi chị biểu diễn trên sân khấu đã cho chúng tôi một cảm giác rất tốt.

- Thật thế sao? - Lam Nguyệt nói xong cất tiếng cười, làm cho Bạch Bích cảm thấy thật kỳ lạ. Tiếng cười ấy như tự chế giễu chính mình.

Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc họ đã đi qua đoạn đường giống như mê cung, đến trước cửa rạp, tấm quảng cáo dở tệ vẫn treo đàng hoàng ở chỗ cũ.

Bạch Bích đứng trước cửa nói:

- Bây giờ có thể bỏ tờ quảng cáo này đi được không?

Lam Nguyệt gật đầu, cô gọi một cuộc điện thoại di động cho người phụ trách công tác tuyên truyền của đoàn, nửa phút sau, đạo cụ kiêm kế hoạch tuyên truyền từ trong rạp chạy ra. Anh ta lập tức hạ ngay bức quảng cáo cũ xuống, ngượng ngùng nói:

- Xấu hổ quá, tờ quảng cáo này là tôi vẽ đấy, vẽ quá hồ đồ, khiến các bạn cười.

Sau đó, Bạch Bích lấy ống tranh ở trên lưng xuống, mở nắp, lôi bức tranh đã được cuộn tròn ra. Cô cẩn thận, thong thả mở nó ra, cùng với sự giúp đỡ của người đạo cụ, họ treo bức tranh lên.

Sau khi treo xong, người đạo cụ nói đầu tiên:

- Vẽ rất đẹp, hoạ sĩ nào vẽ đấy?

- Chính là chị Bạch đây vẽ. - Lam Nguyệt nhẹ nhàng nói.

Người đạo cụ nhìn Bạch Bích từ đầu đến chân, miệng nói:

- Trẻ thế này mà đã là hoạ sĩ rồi!

Sau đó anh ta nói trong rạp đang dàn dựng sân khấu, thế rồi lại vội vàng chạy vào.

Lam Nguyệt lặng lẽ ngắm nhìn bức tranh quảng cáo mới, cô đứng yên như bị đóng đinh, trông giống như một bức điêu khắc bằng đá hoa cương, còn đôi mắt cô thì đối diện với đôi mắt trong bức tranh. Một lúc sau, cô mới chậm rãi nói:

- Đây là bức tranh quảng cáo đẹp nhất mà tôi từng xem!

- Chị quá khách sáo rồi!

Lam Nguyệt đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Bạch Bích nói:

- Chị làm thế nào vẽ được đôi mắt trong bức tranh quảng cáo này?

- Nói thật, đôi mắt này tôi gặp trong mơ. Đúng vậy, trong giấc mơ!

- Mơ? Phải rồi, mơ, chúng ta chẳng phải đang sống trong mơ sao? Giống như Trang Châu mộng hồ điệp[25]. - Lam Nguyệt lạnh lùng nói.

Câu nói này chạm đến tâm sự của Bạch Bích:

- Nói rất hay, làm sao mà chị toàn nói những câu sâu sắc thế?

Bạch Bích thật sự cảm thấy khâm phục cô diễn viên đang đứng trước mặt.

- Tôi chẳng qua chỉ nói những điều mắt thấy tai nghe trong cuộc sống mà thôi, có gì là sâu sắc đâu. Tại sao con người ta cứ coi những điều nông cạn thành sâu sắc, coi những điều sâu sắc thành nông cạn thế nhỉ? Thôi được, lại thế rồi, cứ coi như tôi chưa nói gì nhé!

Lam Nguyệt mỉm cười, ngừng một lúc, cô lại nói:

- Vì sao lại để cho tay cô gái bê một cái đầu đàn ông?

- Chẳng biết nữa, chỉ là cảm giác thôi!

Lam Nguyệt lại nhìn Bạch Bích bằng ánh mắt đặc biệt, nói:

- Chị biết không? Bức tranh này rất hợp với kịch bản, đây là đầu người yêu cô ấy. Nói thật, tôi rất hâm mộ cô ta!

- Hâm mộ ai? - Bạch Bích tỏ vẻ không hiểu.

- Hâm mộ cô gái trong bức tranh. Đối với tôi mà nói, có thể ôm được đầu người yêu là một hạnh phúc vĩnh cửu.

Ánh mắt của Lam Nguyệt vẫn nhìn thẳng vào mắt Bạch Bích, khiến cô cảm thấy lúng túng.

- Chị thật sự thích bức tranh này à?

- Đúng vậy, rất thích!

- Vì sao?

Lam Nguyệt trầm xuống một lúc:

- Bởi vì... bức tranh này làm tôi nhớ đến “Đồng hoang”.

Bạch Bích giật mình:

- Đồng hoang? Là “Đồng hoang” của Eliot?

- Thì ra chị cũng biết Eliot, “Đồng hoang” là bài thơ tôi yêu thích nhất.

Bạch Bích như người mất hồn, không nghĩ ra cái gì để trả lời, hai người cứ nhìn nhau như thế, không khí trầm hẳn xuống, bỗng Bạch Bích nói:

- Lam Nguyệt, chị có thể cho tôi số điện thoại của chị không, tôi muốn làm bạn với chị.

- Được chứ!

Nói xong, cô lấy giấy bút ra, đầu tiên cô viết một cái tên thật to: “Lam Nguyệt”, sau đó dưới cái tên là số điện thoại di động: 1365374 xxxxx.

Bạch Bích nhận tờ giấy, nhìn lướt qua rồi nói:

- Chữ của chị đẹp quá! Ồ, chúng ta vào đi, kẻo lỡ buổi tập của mọi người!

Họ đi qua cổng lớn, rồi xuyên qua hành lang tối om, bước vào rạp. Bạch Bích nhận thấy sân khấu cơ bản đã được dàn dựng xong. Ánh sáng và mỹ thuật sân khấu chuẩn bị khá tốt. Hôm nay có lẽ là ngày tổng diễn tập. Thảo nào, sáng nay trong điện thoại, Tiêu Sắt cứ nhất định bắt cô phải đến xem.

Bạch Bích nhìn thấy một thanh niên trẻ, khi thấy họ đi vào thì vội chạy ra, anh ta đến trước mặt Lam Nguyệt nói với giọng rất nhẹ nhàng:

- Hôm nay sao đến muộn thế? Mọi người đang đợi em kìa, nhanh lên, đi ra sau sân khấu hoá trang đi!

Sau đó anh ta lại đi lên phía trước. Bạch Bích hỏi:

- Anh ta là ai?

- Là đạo diễn. - Lam Nguyệt nhẹ nhàng trả lời. Sau đó, Lam Nguyệt chia tay Bạch Bích, đi ra phía sau sân khấu. Bạch Bích tìm một chỗ trống ở giữa, ngồi xuống.

Rất nhanh, buổi tổng diễn tập vở kịch “Đoạn hồn Lâu Lan” chính thức bắt đầu.