← Quay lại trang sách

Chương 8 (2)

Diệp Tiêu mở cặp tài liệu ra, trong đó có một sơ yếu lý lịch do Nhiếp Tiểu Thanh tự khai, ở góc trên bên phải có dán một tấm ảnh của cô ta. Diệp Tiêu sau khi xem bức ảnh, bỗng ngẩn người ra, ánh mắt anh giống như cái đinh, lập tức bị đóng chặt vào tấm ảnh. Đúng vậy, người con gái trong tấm ảnh chính là Lam Nguyệt.

Trong mắt Diệp Tiêu lúc này lại hiện lên cuộc gặp gỡ Lam Nguyệt ở dưới chung cư của La Chu hôm đó.

Diệp Tiêu lại quay trở lại hiện thực, anh mở to mắt nhìn bức ảnh Nhiếp Tiểu Thanh trước mặt. Anh nói nhỏ với mình:

- Hoá ra Lam Nguyệt chính là Nhiếp Tiểu Thanh, họ là một người.

Giáo sư Lý hình như không nghe rõ, hỏi:

- Anh nói gì cơ?

- Không, không có gì.

Diệp Tiêu tiếp tục xem đến lý lịch tự thuật của người có tên Nhiếp Tiểu Thanh. Bản lý lịch này do cô ta tự khai, ba chữ Nhiếp Tiểu Thanh viết ngay ngắn, nét chữ đẹp như rồng bay phượng múa.

Diệp Tiêu ghi lại địa chỉ nơi ở của gia đình Nhiếp Tiểu Thanh trong tập tài liệu, sau đó anh quay lại hỏi Giáo sư Lý:

- Xin lỗi giáo sư, ấn tượng của ông về Nhiếp Tiểu Thanh như thế nào?

Giáo sư Lý nghĩ một lúc rồi nói:

- Cô ấy rất thông minh, trong học tập và nghiên cứu cô đây thường suy luận ra được nhiều vấn đề từ một vấn đề, cô ấy hay đưa ra những quan điểm giàu sức tưởng tượng. Đặc biệt là học rất giỏi môn Vi sinh vật cổ đại.

Diệp Tiêu nghĩ ngay đến một điều, lập tức cắt ngang lời của Giáo sư Lý:

- Vi sinh vật cổ đại? Giáo sư Lý, ông có thể nói rõ thêm một chút được không?

- Đó là nghiên cứu về hình thái, quá trình biến hoá của vi sinh vật cổ đại, và ảnh hưởng của nó với xã hội loài người trong lịch sử.

- Giáo sư Lý, vi rút cũng thuộc về vi sinh vật à?

- Đúng thế, mấy tháng trước, Nhiếp Tiểu Thanh viết một luận văn có liên quan đến bệnh truyền nhiễm cổ đại. Cô ấy chủ yếu phân tích dưới góc độ vi sinh vật học, ví dụ như bệnh lý của Cái chết Đen[27] ở châu Âu thời kỳ Trung cổ, sự phát sinh và đặc tính lây truyền của vi rút dịch hạch lúc đó.

Diệp Tiêu không hiểu, hỏi:

- Vì sao giáo sư lại giới thiệu Nhiếp Tiểu Thanh đến thực tập ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ?

- Là do Nhiếp Tiểu Thanh chủ động đề nghị được đến thực tập ở Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Tôi cũng không hiểu vì sao cô ấy lại làm như vậy. Nhưng quan hệ cá nhân giữa tôi và Viện trưởng Viện Nghiên cứu Khảo cổ Văn Hiếu Cổ rất tốt. Tôi nghe nói họ mang về một cái xác cổ khô, rất hợp cho Nhiếp Tiểu Thanh làm tư liệu sống và dẫn chứng cho luận văn của cô ấy, cho nên, tôi đã đồng ý giới thiệu cô ấy với Văn Hiếu Cổ.

- Nói như vậy có nghĩa là Nhiếp Tiểu Thanh là chuyên gia trong lĩnh vực này. Giáo sư Lý, cô ta là người như thế nào?

- Cô gái này phẩm chất tốt, chưa thấy có hành vi xấu nào, chỉ hơi ít nói, tính cách thiên về nội tâm, à, cô ấy còn là người rất yêu thơ ca.

Diệp Tiêu gật đầu, nói:

- Được rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của giáo sư, tôi xin phép về. Lần sau nếu có yêu cầu gì, chúng tôi vẫn rất cần đến sự giúp đỡ của giáo sư, tôi muốn nói là sự giúp đỡ về kỹ thuật.

- Sao lại về kỹ thuật?

- Đúng thế, chúng tôi đang nghi ngờ những cái chết ở Viện Nghiên cứu khảo cổ và Nhiếp Tiểu Thanh cùng với đề tài nghiên cứu của cô ta có liên quan đến nhau.

Giáo sư Lý giật mình nói:

- Nếu đúng là như thế thì rất nghiêm trọng.

Câu trả lời của Diệp Tiêu rất nặng nề:

- Điều tôi lo lắng chính là vấn đề này, Giáo sư Lý, ông là chuyên gia, tôi sẽ nhờ ông giúp đỡ khi cần, cảm phiền ông, tạm biệt!

Vườn hoa trong bệnh viện tâm thần vẫn yên tĩnh như mọi khi.

Mẹ Bạch Bích ngồi lặng lẽ một mình trước bồn hoa.

Bỗng bà nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, lúc đầu bà cho rằng đó là Bạch Bích, nhưng về sau bà đã nghe ra:

- Cô không phải Bạch Bích, cô là ai?

Người đó đi đến trước mặt mẹ Bạch Bích, mẹ Bạch Bích lúc này mới nhìn rõ cô ta. Cô ta chính là Lam Nguyệt.

Mẹ Bạch Bích ngắm cô ta rất kỹ, bà thấy khuôn mặt này có vẻ quen quen. Lam Nguyệt nhìn bà mỉm cười.

Mẹ Bạch Bích bình tĩnh hỏi:

- Cô là ai?

Lam Nguyệt tiến lại gần bà, nói với một giọng rất lạ:

- Nhìn mặt tôi đây, bà, bà quên tôi rồi sao?

Mặt mẹ Bạch Bích lập tức biến sắc, bà ngắm khuôn mặt và đôi mắt Lam Nguyệt, cố gắng lục tìm trong trí nhớ.

Mẹ Bạch Bích nhìn thẳng vào mắt Lam Nguyệt, mặt bà bỗng thay đổi một cách đáng sợ:

- Mã... Mã... Nhã. Cô là Mã Nhã? Không, không, không thể nào! - Bà lắc mạnh đầu, phủ định.

Lam Nguyệt vẫn nhìn thẳng vào mẹ Bạch Bích.

Mẹ Bạch Bích cuối cùng cũng hiểu ra:

- Trời ơi, tôi biết rồi, chẳng lẽ cô là...

Lam Nguyệt gật đầu, chớp chớp mắt ra chừng hiểu ý.

Mẹ Bạch Bích bỗng thở dài, nói:

- Cuối cùng cô cũng đã đến!

Lam Nguyệt cười bí ẩn, ánh mắt cô loé lên những tia sáng kỳ lạ.

Diệp Tiêu lần theo địa chỉ, tìm đến nhà Nhiếp Tiểu Thanh, đó là một chung cư bình dân. Anh dừng lại trước một cánh cửa, đúng đây rồi. Không có chuông, anh gõ cửa. Không có ai ra mở, anh gõ lại một lần nữa, vẫn không có ai.

Bỗng nhiên, cửa nhà bên cạnh bật mở, một ông già bước ra:

- Tìm ai đấy?

Diệp Tiêu cẩn thận hỏi:

- Xin hỏi đây có phải nhà cô Nhiếp không ạ?

- Đúng, nhưng nhà này mấy năm nay không có ai ở rồi. - Nói xong, ông già lại quay vào nhà, đóng cửa lại.

Diệp Tiêu đứng lại nghi hoặc.

Mười mấy phút sau, Diệp Tiêu đã có mặt ở trạm cảnh sát khu vực nhà Nhiếp Tiểu Thanh.

Trạm đã đóng cửa, nhưng anh vẫn tìm được anh công an hộ tịch, hỏi:

- Tôi muốn tìm hiểu về Nhiếp Tiểu Thanh nhà ở 404, chung cư 532 đường Dân Sinh.

Người cảnh sát hộ tịch lục tìm trong máy vi tính, đang tìm anh ta chợt nhớ ra, vỗ vào đầu, nói:

- Ồ, tôi nhớ ra rồi, Nhiếp Tiểu Thanh nhà 404, chung cư 532, đường Dân Sinh. Sáu năm trước ở đây xảy ra một vụ án.

Diệp Tiêu nghi ngờ hỏi:

- Án gì?

- Sáu năm về trước, ở khu vực chúng tôi xảy ra một vụ án hiếm thấy, bố nuôi hãm hiếp con gái nuôi, hồi đó vụ án này gây xôn xao dư luận.

Diệp Tiêu há hốc miệng kinh ngạc hỏi:

- Anh nói gì cơ?

- Đúng mà, vụ án này đến nay tôi còn nhớ như in, thật là ác độc! - Anh công an hộ tịch lắc đầu, thở dài:

- Một cô gái đẹp như hoa, lúc đó chỉ độ 17 tuổi, thế mà bị ông bố nuôi đầy thú tính... - Anh ta không nói tiếp mà cứ liên tục lắc đầu.

Diệp Tiêu như bị ai đánh mạnh, anh nắm chặt nắm đấm, sau đó lại cất tiếng thở dài. Anh nhẹ nhàng nói:

- Tôi hiểu rồi!

Tiếp đó anh lại hỏi:

- Anh vừa nói, Nhiếp Tiểu Thanh là con nuôi phải không?

- Đúng vậy! Nhiếp Tiểu Thanh được bố nuôi đón từ Trại trẻ mồ côi về nuôi. Thực ra, lúc nhỏ bố mẹ nuôi đối xử với Nhiếp Tiểu Thanh rất tốt, coi cô như con đẻ, cuộc sống của ba người trong nhà trôi qua một cách êm đẹp. Nhưng về sau, khi Nhiếp Tiểu Thanh học phổ thông trung học, mẹ nuôi cô lâm bệnh qua đời, chỉ còn hai bố con nương tựa vào nhau. Dần dần, bố nuôi cô mắc chứng nghiện rượu, say xỉn từ sáng đến tối. Một đêm, thằng cha này nốc say, đã mượn rượu hãm hiếp cô ấy.

Diệp Tiêu rủa thầm:

- Đồ súc sinh!

- Đúng thế, về sau thằng súc sinh đó bị án tù chung thân, cũng coi như đáng đời nhà nó, chỉ đáng thương cho Nhiếp Tiểu Thanh. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ rõ hình dáng của cô bé, mặt mũi trắng trẻo, mắt rất to, trông cực kỳ xinh đẹp. Sau khi sự việc xảy ra, cô ấy không nói một lời, nhưng tinh thần chắc chắn bị tổn thương nặng nề, thật đáng thương. Nhưng nghe nói về sau cô ấy rất tiến bộ, đang học nghiên cứu sinh.

- Cảm ơn anh, làm phiền lúc các anh đang nghỉ, hết sức xin lỗi!

Diệp Tiêu đứng lên đang định về, bỗng nghe thấy tiếng người cảnh sát hộ tịch vang lên sau lưng: - Nhiếp Tiểu Thanh bây giờ sao rồi? Cô bé đáng thương ấy lại xảy ra chuyện gì à?

- Không, không sao, tạm biệt!