Chương 12 (5)
Trong phòng bệnh vẫn yên tĩnh.
Chợt điện thoại của Diệp Tiêu bỗng vang lên, anh nhấc máy, là Phương Tân:
- Diệp Tiêu, thông báo cho cậu biết một tin tốt lành, đã sản xuất được vắc-xin chống vi rút mộ cổ rồi. Giáo sư Lý nói, chỉ cần có loại vắc-xin này thì không sợ vi rút mộ cổ nữa, có thể khống chế hoàn toàn.
Nét mặt Diệp Tiêu phấn khởi lên đôi phần:
- Thế thì tốt rồi!
- Chúng tớ đã đưa vắc-xin đến Viện Nghiên cứu Khảo cổ rồi, những người ở Viện đều được tiêm một liều.
- Còn phải đi tìm lại những người đã tham gia đoàn kịch của La Chu nữa, từng người trong bọn họ cũng phải được tiêm vắc-xin.
- Nhưng cậu vẫn quên mất một người!
Diệp Tiêu hơi căng thẳng, anh cố gắng suy nghĩ, nhưng mãi chẳng nghĩ ra còn quên ai, bèn hỏi:
- Ai?
- Còn bản thân cậu ấy!
Diệp Tiêu bật cười.
Đây là một phòng bệnh đơn, bên ngoài cửa sổ trời đã tối sẫm, không còn nhìn thấy gì nữa cả, như thể một mặt biển đại dương tối đen như mực. Diệp Tiêu vẫn ngồi bên giường Bạch Bích, lặng lẽ nhìn cô.
Bạch Bích vẫn đang ngủ say. Mấy giờ đồng hồ trước, cô ăn một chút đồ ăn, sau đó cứ mở mắt nhìn chăm chăm, nằm yên không nói câu nào, một lúc lâu sau mới ngủ thiếp đi. Diệp Tiêu cảm thấy Bạch Bích sau khi tỉnh lại đã có gì đó thay đổi, nhưng anh cũng không nói rõ ra được là thay đổi như thế nào, có lẽ là do quá sợ hãi. Nhưng nguyên nhân gì khiến Bạch Bích hôn mê suốt ba ngày ba đêm như vậy? Diệp Tiêu đã gặp bác sĩ, bác sĩ nói cô ấy hoàn toàn không bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là chìm vào trạng thái hôn mê, sau khi kiểm tra toàn bộ, sức khỏe của cô ấy rất tốt, không có vết thương nào.
Lúc này đây, cô vẫn nằm ngủ yên, chỉ có điều sắc mặt nhợt nhạt hơn trước, vẫn đang truyền dịch. Nhưng sau khi cô tỉnh lại, bác sĩ nói cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, mấy hôm nữa là có thể xuất viện. Nghe vậy Diệp Tiêu mới thấy hơi yên tâm.
Mấy hôm nay, anh đã xin nghỉ làm để ở bên chăm sóc Bạch Bích. Anh cũng không biết tại sao mình lại làm thế, có lẽ đây chính là trách nhiệm của anh. Thực ra, anh không hy vọng sẽ nhận lại được sự báo đáp gì, anh chỉ là muốn để cho lòng mình được thanh thản.
Một cơn gió thổi qua gáy anh, cảm giác lành lạnh thổi sâu vào cơ thể anh, còn làm khuấy động những sợi tóc đen dài của Bạch Bích đang xõa ra trên gối. Có chuyện gì vậy nhỉ? Diệp Tiêu quay đầu lại, phát hiện ra cửa sổ đột nhiên bật mở, gió lạnh ùa vào phòng. Anh nhớ rõ mình đã đóng chặt cửa sổ rồi mà, anh nghi hoặc bước đến bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm đen dày đặc bên ngoài, đột nhiên cảm thấy như có thứ gì đó lướt qua trước mắt mình. Nhịp tim anh tăng lên đột ngột, trước mặt là đêm tối mịt mùng, không nhìn thấy gì cả, có thể đang ẩn giấu thứ gì đó. Diệp Tiêu không muốn nghĩ thêm nữa, anh vội vàng đóng cửa lại. Trong phòng bệnh lại yên ắng như cũ, anh quay đầu lại, nhìn Bạch Bích đang nằm trên giường bệnh, sau đó, cúi đầu suy nghĩ...