← Quay lại trang sách

Chương 26

Mặc dù vẫn còn quá sớm để nghĩ đến những cuộc diễu hành, nhưng Rebecca đã nhanh chóng nhận ra mùa lễ hội đang đến rất gần. Tất cả nữ sinh trường Temple Mead đều bị ám ảnh về những buổi dạ hội lộng lẫy mà bọn họ hoặc cha mẹ họ sẽ tham dự. Khắp các hành lang và phòng ăn trưa đều bàn tán về chuyện cuộc diễu hành nào sẽ được tổ chức vào năm nay và chủ đề gì đã được đội Septimus lựa chọn.

Cuộc diễu hành của đội Septimus nhận được sự quan tâm đặc biệt của người dân nơi đây, Rebecca luôn được nghe về đội này, nhất là về lộ trình diễu hành đặc biệt của nó. Không giống những cuộc diễu hành khác luôn ồn ào đi qua khu trung tâm buôn bán của thành phố rồi tới phố Canal, đội Septimus luôn quay đầu vòng lại tại công viên Lee Circle và đi vòng quanh để trở về phố Magazine rồi kết thúc tại Đại lộ Jackson. Những ai hiểu biết, theo Jessica, thì thường chạy lên phố Prytania vào thời điểm cuộc diễu hành sắp sửa kết thúc, bởi đoàn xe diễu hành của “hoàng gia” sẽ tiếp tục đi dọc theo phố Prytania đến tận Đại lộ Louisiana.

“Cậu sẽ thấy họ kết thúc cuộc diễu hành, không có một ai khác ở quanh đấy, hầu như là thế.” Jessica tuôn một tràng dài ngay khi bắt đầu giờ tiếng Anh. Amy có hẹn đến bác sỹ nha khoa, vì vậy Jessica có thể nói chuyện với Rebecca mà không gặp phiền toái gì. Cô ta lôi từ trong cặp ra một tờ khăn giấy tái chế rồi vẽ một tấm bản đồ nguệch ngoạc về lộ trình diễu hành nghe có vẻ khác thường đó.

“Cậu đã hiểu điều tớ muốn nói chưa?”

“Hơi hơi.” Rebecca nói trong khi nheo mắt liếc nhìn những đường nét ngoằn ngoèo mà Jessica vừa mới vẽ, bao gồm các mũi tên và những tên phố được viết nguệch ngoạc. Hình như cô ta quên mất rằng Rebecca chưa từng tham dự một cuộc diễu hành nào của lễ Mardi Gras, và chỉ có duy nhất một ý niệm mơ hồ về lộ trình truyền thống của đội Septimus là từ Đại lộ Napoleon đến St. Charles - cô nhớ lại những chuỗi hạt cườm treo lủng lẳng trên hàng sồi mà cô đã thấy hôm đi bộ cùng Anton. Nhưng Jessica, cũng như những người khác ở trường Temple Mead này, hiển nhiên cho rằng cuộc tuần du của hoàng gia trong một cuộc diễu hành là điều mà bất cứ ai trên bất cứ vùng miền nào của đất nước này cũng đều phải biết.

Tuy chẳng hiểu gì về lộ trình vòng vèo đó, nhưng có một điều mà Rebecca đã sớm nhận rõ. Chính vì không có cuộc diễu hành nào theo một lộ trình đặc biệt như vậy nên Septimus đòi hỏi phải có một lực lượng cảnh sát tận tâm, hệ thống rào chắn cũng như các dịch vụ cấp cứu, xe cứu hỏa và dọn dẹp những đoạn đường mà các đội diễu hành khác không được đi qua. Và điều này có nghĩa là những ai điều hành Septimus chắc chắn phải có rất nhiều tiền, cũng như có rất nhiều thế lực ở New Orleans. Điều đó thì chẳng hề ngạc nhiên một chút nào.

Vào giờ ăn trưa, dường như chẳng có ai phản đối khi Rebecca đặt khay thức ăn của mình lên cuối dãy bàn dành cho học sinh năm thứ hai - có lẽ vì Amy không ở đây, hoặc có lẽ vì bọn họ đang còn mải mê tán chuyện.

“Tớ nghe nói là năm nay Helena không thể tham gia diễu hành được.” Ai đó ở cuối một dãy bàn khác thông báo.

“Hình như như cô ta ốm nặng lắm hay sao ấy. Đã nhiều tuần nay không ai trông thấy cô ta rồi, kể cả Marianne hay Julie.”

“Hay cô ta mắc bệnh hủi nhỉ!”

“Hứ - chả ai còn mắc bệnh này nữa đâu. Nhiều khả năng là ung thư.”

“Có lẽ cô ta bị ma cà rồng cắn. Sao thế? Cũng chỉ là có khả năng xảy ra như cô ta mắc bệnh hủi thôi mà.”

“Thực ra, tớ nghe nói là cô ta không được ổn định về mặt tinh thần. Không, thật đấy! Cô ta hoàn toàn bị hoảng loạn tại bữa tiệc Giáng sinh của nhà cô ta.”

“Tớ nghe nói mẹ cô ta đã phải tát vào mặt cô ta.”

“Hình như khi xe cứu thương đến để đưa cô ta đi, họ còn phải trói cô ta lại đấy.”

“Làm sao mà cậu biết? Cậu đâu có ở đó!”

“Thôi nào. Tớ không có ở đó, cũng như tớ đâu có mặt để nghe Diễn văn Gettysburg, nhưng tớ vẫn biết đó thôi.”

“Rebecca đã ở đó đấy.” Jessica lớn tiếng. Cô ta mỉm cười với Rebecca, như thể cô ta rất vui mừng - chỉ một lần này - được tuyên bố về mối quan hệ của họ.

“Chính xác đã xảy ra chuyện gì vậy?” Toàn bộ đám học sinh năm thứ hai đổ dồn mọi sự chú ý về phía Rebecca.

“Ừm... không nhiều lắm.” Rebecca chẳng có bụng dạ nào cho cuộc hội thoại này - cũng như cho món bánh pho-mát nướng mà cô đang ăn. Cô quá lo lắng về bất cứ điều gì mình tiết lộ. Một điều mà Rebecca đã học được từ cuộc chạm trán bất thình lình hôm trước với Anton: cô phải luôn giữ kín miệng mình.

“Chắc chắn cậu phải thấy điều gì đó chứ?” Jessica nói, gần như van nài cô.

“Tớ đã thấy ban nhạc.” Rebecca vừa nói vừa lau tay bằng giấy ăn. “Họ chơi rất hay. Tớ cũng thấy rất nhiều champagne và tôm nướng nữa. Ngon ơi là ngon!”

Đám bạn học cùng lớp của cô tiu nghỉu.

Ngày hôm sau thì Amy đã trở lại trường, còn Rebecca quyết định sẽ lén mang bánh mỳ kẹp làm ở nhà vào thư viện. Vẫn chưa có ai ở đây, nên Rebecca kiểm tra email rồi dành thời gian để lướt qua cuốn tập bản đồ cổ đang để ngỏ trên chiếc bàn bằng gỗ sồi. Rebecca thích thú ngắm nhìn tấm bản đồ của bang Louisiana và vùng Caribbean, thời kỳ Pháp, Tây Ban Nha và Anh còn tranh giành lãnh thổ và quyền lực. Nó khiến cô nghĩ đến những đội tàu cướp biển và những tên hải tặc, những quý bà ở đồn điền và những nhà thám hiểm can trường - dù cô biết rằng đây chỉ là một cách nhìn lãng mạn và ngây thơ.

Trở lại thời kỳ khi mà Haiti vẫn được gọi là Saint-Domingue, hòn đảo này được biết đến như “Viên ngọc của Antilles,” một vùng đất của những người giàu có đến mức không thể tin được, là nơi người Pháp sản xuất đường và rượu rum cho toàn bộ đế quốc của họ. Nhưng có được sự hào nhoáng này là nhờ vào sức lao động của hàng trăm nghìn nô lệ. Và những con người đó đã bị đối xử tàn bạo đến mức họ đã nổi dậy và làm cuộc cách mạng của những người Haiti, một cuộc cách mạng đẫm máu và kinh hoàng. Bất cứ ai có phương tiện để thoát khỏi Haiti đều trốn chạy cuộc chiến, và có hàng nghìn người dân tị nạn đã đến New Orleans - giống như ông bà của Lisette. Họ mang theo cả âm nhạc, ẩm thực và tôn giáo của mình, đạo Vô-đu. Theo cô giáo lịch sử của Rebecca thì họ đã vĩnh viễn làm cho nền văn hóa của New Orleans thay đổi.

Còn hiện tại, kể từ khi cơn bão xảy ra, người dân Mexico và vùng Trung Mỹ đã đến thành phố này, để tiếp tục xây dựng lại các ngôi nhà; và thành phố một lần nữa sẽ lại thay đổi. Có thể những người như gia đình Bowman và gia đình Sutton muốn rằng nó vẫn như xưa - với sự giàu có và sự thống trị của bọn họ, lẽ dĩ nhiên là vậy - nhưng đó không phải là cách mà lịch sử tiếp diễn, Rebecca đang ngẫm ra điều đó. Anton đã nói với cô rằng cô không hiểu lịch sử “của họ”, nhưng có một điều mà cô dám chắc: các thành phố sẽ và không thể còn mãi như xưa. Chúng biến đổi theo từng thời kỳ, dù đó có là New Orleans hay New York.

Có tiếng động lạ khiến Rebecca chú ý - một tiếng rên khe khẽ như bị bóp nghẹt và chặn lại trong cổ họng. Nghe như tiếng một con mèo con đi lạc vào thư viện, đang kêu meo meo để gây sự chú ý. Rebecca nhìn quanh xem liệu người thủ thư có để ý thấy âm thanh đó hay không, nhưng cô không nhìn thấy cô ta ở đâu cả. Âm thanh đó lại vang lên lần nữa, ở tận phía cuối những giá sách, nghe như tiếng nấc. Hoặc có lẽ, Rebecca vừa nghĩ vừa chầm chậm bước về phía phát ra tiếng kêu, đó là tiếng khóc.

Sải bước dọc theo những giá sách bằng gỗ cao nghệu, Rebecca ngó đầu nhìn vào mỗi khoảng trống ở giữa các giá sách, tìm kiếm xem vật thể nào đang phát ra âm thanh não nề đó. Nhưng chẳng có con mèo con nào đi lạc trong thư viện cả - chỉ có một cô gái đang ngồi sụp trên sàn nhà, nép mình giữa hai giá sách. Hai bàn tay cô ta bưng lấy mặt, nhưng ngay lập tức Rebecca nhận ra đó là ai.

Marianne Sutton.

Rebecca đứng ở phía cuối dãy, không biết mình nên làm gì. Hai bờ vai của Marianne rung lên từng đợt, chắc hẳn là cô ta đang khóc rất thảm thiết.

“Cậu... cậu ổn chứ?” Rebecca hỏi, mặc dù cô biết rằng câu hỏi đó thật ngớ ngẩn. Tất nhiên là Marianne không hề ổn - cô ta đang ngồi bệt xuống sàn thư viện, khóc nức nở thế kia mà. Cô ta thậm chí còn chẳng ngước lên khi Rebecca hỏi; có thể cô ta không nghe thấy cô. Có lẽ lịch sự hơn cả là tránh đi trước khi Marianne nhận ra sự có mặt của một vị khách không mời mà đến.

“Sao cơ?” Quá muộn rồi. Marianne đã ngẩng đầu lên và chăm chú nhìn Rebecca như thể cô ta không trông thấy cô rõ lắm. Khuôn mặt trắng bệch của Marianne nhòe nhoẹt nước mắt, đôi mắt mọng nước và đỏ mọng. Rebecca thực tình cảm thấy thương hại cho cô ta.

“Tôi chỉ muốn biết cậu... cậu có sao không thôi. Tôi có thể giúp được gì không?” Rebecca bước lên một bước về phía cô ta, nhưng rồi dừng lại vì thấy Marianne có vẻ ngần ngại.

“Không sao đâu.” Cô ta lắc đầu. Mái tóc màu vàng nhạt của cô ta rối bời, nửa như muốn tuột khỏi túm tóc được buộc kiểu đuôi ngựa.

“OK - vậy thì... chào nhé.” Tất nhiên là Marianne không muốn Rebecca có mặt ở đó, nên điều duy nhất nên làm là tránh đi, để cô ta đắm chìm với nỗi đau khổ riêng tư của mình.

“Tôi chỉ đang lo cho Helena, vậy thôi.” Marianne nói. Thật ngạc nhiên - không phải việc Marianne lo lắng và buồn phiền về tình trạng của Helena, mà là việc cô ta chia sẻ điều này với một kẻ ngoại đạo như Rebecca. Giọng điệu của cô ta nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với thường ngày, chắc là vì Helena đang không ở bên cạnh và cô ta không phải tỏ ra kiêu kỳ khiếm nhã. Có thể đây chính là con người thực của Marianne, một người không quá khó chịu nếu thoát khỏi sự ảnh hưởng của Helena Bowman.

“Cậu có muốn tôi gọi ai đó giúp không?” Rebecca hỏi. Chắc Marianne muốn như vậy hơn, hiển nhiên là thế, nếu cô ta có một ai đó trong nhóm Bọn họ để giãi bày. “Tôi đi tìm Julie nhé?”

Rebecca không rõ mình phải tìm Julie ở đâu, nhưng cô dám chắc một trong số các cận thần của cô ta trong đám dân Pleb có thể làm việc đó. Marianne lắc lắc đầu, gần như làm tuột sợi dây chun lỏng lẻo đang buộc trên tóc.

“Không sao đâu.” Cô ta nói, ánh mắt tuyệt vọng. “Tôi phải tự trấn tĩnh lại trước khi lên lớp. Chỉ là mọi việc đang thực sự bắt đầu tác động đến tôi.”

Marianne đưa mu bàn tay lên lau mắt, rồi chải những lọn tóc ướt đẫm ra sau.

“Nếu cậu cảm thấy không khỏe lắm thì xin về nhà đi. Chắc nhà trường sẽ cho phép mà.” Rebecca nói.

Thực ra, Rebecca chắc chắn hiệu trưởng sẽ cho phép Marianne về nhà vì bất cứ lý do gì, thậm chí cả khi cô ta đang ở trạng thái tinh thần và/hoặc sức khỏe tốt nhất.

“Không sao mà.” Marianne nhắc lại một lần nữa, dù giọng nói nghe có vẻ yếu ớt, còn Rebecca thì tự hỏi có phải cô ta đang cố động viên chính mình hay không. “Chiều nay tôi có bài kiểm tra môn tiếng Pháp, tôi không nên vắng mặt. Chỉ là rất khó để tập trung trong khi tôi đang vô cùng lo lắng cho Helena, với lại... chúng tôi đã mong chờ được đóng vai những người hầu gái cho đội Septimus từ nhiều năm nay rồi, và nhiều khả năng việc này sẽ không xảy ra nữa.”

“Khi đó cô ấy sẽ khá hơn thì sao?” Rebecca nghĩ việc không tham gia diễu hành trong đội Septimus là vấn đề ít hệ trọng nhất của Helena lúc này, nhưng cô cũng hiểu rằng đối với các cô gái của trường Temple Mead thì những việc như thế này quan trọng đến mức nào. “Hoặc còn những năm sau nữa cơ mà?”

Lỡ lời mất rồi. Marianne lại trào nước mắt.

“Có thể sẽ không có năm sau nữa.” Giọng Marianne run run. “Chuyện là thế đấy.”

Tiếng chuông báo hết giờ nghỉ ăn trưa vang lên. Tiếng chuông cứu nguy, Rebecca thở phào nghĩ. Cô không biết phải nói gì nữa để Marianne cảm thấy khá hơn. Tất cả những gì cô có thể làm, là đưa tay đỡ Marianne lên khi cô ta bắt đầu nhoài người đứng dậy.

“Cảm ơn.” Marianne khẽ mỉm cười rồi phủi bụi trên váy mình. Rebecca không thể nào không nghĩ đến việc Helena sẽ chẳng bao giờ chấp nhận hành động có vẻ như hơi kịch này. Lẽ dĩ nhiên là cô ta cũng chẳng đời nào nắm lấy tay cô và đáp trả cô bằng bất cứ thứ gì giống như một nụ cười biết ơn. “À mà... Rebecca? Cậu sẽ không kể với ai về chuyện này chứ? Ý tôi là việc trông thấy tôi khóc ấy?”

“Tất nhiên là không rồi.” Rebecca nói. Cô làm gì có ai để mà kể, nhưng Marianne đâu biết điều đó. “Đừng lo. Chỉ là... nhớ bảo trọng nhé.”

Nghe thật nhạt nhẽo, Rebecca nghĩ, nhưng cô không biết phải nói gì khác nữa.

“Tôi sẽ chăm sóc mình.” Marianne nói và mỉm cười lần nữa. “Cậu cũng vậy nhé?”

Trả lời gì mà kỳ cục, Rebecca nghĩ khi bước lên cầu thang để lên lớp, nhưng có thể Marianne cũng không biết phải nói gì hơn nữa. Cách cư-xử-lịch-sự kiểu này hoàn toàn lạ lẫm đối với cả hai bọn họ. Ai mà biết được chuyện này sẽ còn đi đến đâu?