← Quay lại trang sách

Mười Bốn Tháng Trước

“Sao rồi? Giờ đã là phụ nữ có chồng, em thấy sao?” Owen hỏi.

“Thế làm đàn ông có vợ thì anh thấy sao?” tôi nói.

Chúng tôi đang ngồi bên chiếc bàn nơi đã diễn ra bữa tiệc cưới nhỏ của mình tại nhà hàng yên tĩnh mang tên Frances ở Castro. Ngày hôm ấy mở đầu bằng việc hai chúng tôi làm lễ thành hôn ở tòa thị chính. Tôi mặc váy trắng ngắn, Owen đeo cà vạt, chân đi đôi Converse mới. Lúc kết thúc chỉ có hai chúng tôi bên nhau khi cuối cùng cũng đã nửa đêm - số khách ít ỏi đã về hết. Chúng tôi tháo giày đi chân đất và uống nốt sâm banh.

Ngoài Carl và Patty là bạn của Owen thì Jules cũng có mặt. Cả Bailey nữa. Tất nhiên là Bailey rồi. Trong cảm giác hào phóng hiếm khi dành cho tôi, nó có mặt ở tòa thị chính đúng giờ rồi ngồi lại nhà hàng đến tận sau khi chúng tôi đã cắt bánh. Nó thậm chí còn cười với tôi trước khi về để đến ngủ ở nhà Rory bạn nó. Tôi hy vọng điều đó có nghĩa nó thấy vui trong ngày cưới của tôi. Nhưng tôi biết rất có thể nó vui là vì Owen cho nó uống sâm banh.

Dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn tận hưởng hương vị chiến thắng.

“Làm đàn ông có vợ tuyệt lắm,” Owen nói. “Dù anh không biết tối nay làm sao về được nhà.”

Tôi cười lớn. “Chuyện ấy thì nhỏ mà.”

“Không,” anh nói. “Không có gì ghê gớm lắm.”

Anh với chai sâm banh rót đầy ly mình trước khi rót đầy ly của tôi. Rồi anh đẩy lùi ghế ngồi ké ghế tôi. Tôi tựa vào anh, hít một hơi đầy lồng ngực.

“Chúng ta đã tiến một bước dài kể từ sau buổi hẹn hò thứ hai, khi em cứ khăng khăng không chịu để anh lái xe đưa đi ăn,” anh nói.

“Em không nghĩ thế đâu nhé,” tôi nói. “Từ hồi ấy em đã phát cuồng vì anh rồi.”

“Thế thì em thể hiện điều ấy kiểu gì vậy. Sau tối hôm ấy, anh không chắc rồi có còn được gặp em không.”

“Gớm nữa, hôm ấy anh hỏi nhiều phát khiếp.”

“Thì có khối điều anh phải tìm hiểu về em mà.”

“Tất cả trong một buổi tối à?”

Anh nhún vai. “Anh thấy phải tìm hiểu về tất cả các anh chàng suýt-thành...” anh nói. “Anh nghĩ chỉ có làm vậy mới giúp anh không nhập hội với họ.”

Tôi vòng tay ra sau chạm vào ngực anh - đầu tiên dùng mu bàn tay, rồi lật ngược tay lại.

“Rồi anh thành ra điều ngược lại,” tôi nói.

“Đây chắc chắn là điều tuyệt vời duy nhất anh từng được nghe trên đời,” anh nói.

“Lại là sự thực nữa,” tôi nói.

Và đúng là sự thực. Owen hoàn toàn đối lập. Ngay ngày đầu tiên gặp gỡ tại xưởng làm việc của tôi, tôi đã cảm thấy anh khác hẳn. Giờ thì không chỉ là cảm giác nữa. Anh đã chứng tỏ mình hoàn toàn khác. Không chỉ vì ở bên anh tôi thấy thoải mái (và sự thực đúng thế) hay vì tôi thấy tình yêu cho anh sâu sắc hơn với bất cứ ai. Không chỉ vì chúng tôi hiểu nhau theo cách riêng không ai hiểu - như với một người duy nhất hoặc nhiều khi ta không thể tìm được ai như thế trên đời - cảm giác tận tường chỉ một ánh mắt là đủ biết người kia muốn nói gì: Đã đến lúc ra về sau bữa tiệc; đã đến lúc lại gần với em; đã đến lúc để em một mình.

Không chỉ là tất cả những điều ấy gộp lại mà còn một điều gì lớn lao hơn hẳn thế nữa. Làm sao ta giải thích được khi ta tìm thấy ở ai đó điều ta đã tìm kiếm suốt đời? Ta có gọi đó là số phận không? Gọi là số phận nghe an phận biếng lười quá. Nó giống như tìm thấy lối về nhà - nơi nhà chính là điều ta thầm lặng ước ao, chỉ có trong hình dung của ta - nhưng trước đây chưa từng một lần được đặt chân tới.

Nhà. Khi ta không biết rồi có bao giờ mình sẽ có hay chăng.

Owen với tôi là thế. Anh là người như thế.

Owen cầm tay tôi đưa lên môi anh giữ nguyên ở đó. “Thế... em có định trả lời câu anh hỏi em thấy thế nào không?” anh nói. “Khi chúng ta đã kết hôn ấy?”

Tôi nhún vai. “Em chưa biết,” tôi nói. “Quá sớm để nói được gì.”

Anh cười lớn. “Thôi vậy, không sao,” anh nói.

Tôi nhấp một ngụm sâm banh. Tôi nhấp một ngụm rồi cũng cười theo anh. Tôi không thể nhịn được. Tôi thấy hạnh phúc. Tôi thấy... thực hạnh phúc.

“Hóa ra em vẫn có chút thời gian trước khi đưa ra quyết định,” anh nói.

“Kiểu như còn cả phần đời còn lại của bọn mình ấy hả?” tôi nói.

“Anh hy vọng là còn nhiều hơn thế,” anh nói.