← Quay lại trang sách

Chương 9

Chương 9

uốt Mâm Xôi chọn một con chim sáo mập mạp từ đống mồi tươi, mang nó đi xa vài bước chân trước khi bắt đầu ngấu nghiến con mồi. Ánh mặt trời vừa tắt, và trảng trống đầy mồi tươi của những con mèo thích thời tiếp ấm áp. Vuốt Mâm Xôi nhận thấy chân Lá đang tiến về hang mèo già, toàn thảo dược trong miệng cô mèo. Anh ngạc nhiên thấy cô có vẻ không vui; có lẽ cô gặp rắc rối với mèo bảo trợ của mình, mặc dù anh khó có thể tưởng tượng ra được Da Xỉ Than lại có thể khiến cho mèo nào đó trông lo lắng đến thế.

Ở gần cây tầm ma, Sao Lửa đang ăn cùng với Vằn Xám và Bão Cát. Khi Vuốt Mâm Xôi xé một miếng mồi nhỏ anh nhìn thấy tộc trưởng của mình ngẩng đầu lên và nhìn anh khó chịu, như thể anh đã làm sai gì đó. Vuốt Mâm Xôi không thể nhớ ra tất cả mọi thứ anh làm sai mà tộc trưởng của anh có thể biết, nhưng những sợi lông của anh râm ran như gai nhọn, không thoải mái; chắc chắn Sao Lửa không tìm ra giấc mơ chứ?

Anh chuẩn bị tinh thần đợi tộc trưởng gọi anh và nói chuyện với ông ấy về một điều gì đó, nhưng khi anh nghe mèo gọi tên anh là chân Sóc. Cô nhặt một con chuột từ đống mồi tươi và đến ngồi cạnh anh.

“Kinh khủng!” cô kêu lên, thả con chuột xuống. “Tôi nghĩ tôi sẽ không bao giờ kết thúc được việc cho mèo già ăn. Đuôi Dài có cái dạ dày của một con cáo đói!” Cô xé một miếng mồi và nuốt nó. “Có gì xảy ra không?” cô hỏi. “Anh có thông điệp mới từ bộ tộc Sao chưa?”

Vuốt Mâm Xôi nuốt miếng mồi trong miệng. “À, không có gì lớn,” anh do dự.

Đã nhiều ngày từ sau khi anh gặp chân Chim và ghé thăm lãnh thổ bộ tộc Bóng Tối, và anh vẫn quyết định không nói với chân Sóc về giấc mơ thứ hai. Nếu anh biến mất vào cái ngày trước nửa mùa trăng mà không giải thích với cô, anh sẽ phá vỡ phần quy ước với cô, nhưng anh không biết anh sẽ nói gì nếu cô yêu cầu được đi theo họ.

“Sao, có không?” chân Sóc nhẫn nại, hạ thấp giọng.

Vuốt Mâm Xôi nhai chậm, kéo dài thời gian. Anh chỉ quyết định là anh sẽ phải nói hết mọi thứ với cô mèo, để dừng mọi câu hỏi của cô lại, ngay khi anh nhận ra Sao Lửa đang đi từ bụi cây tầm ma đến chỗ anh. Anh cứng mình, theo bản năng rút những móng vuốt ra để chúng cắm vào ngực con chim sáo đá.

“Chân Sóc, bố muốn con ra ngoài với Vuốt Gai,” Sao Lửa ra lệnh. “Anh ấy đã thấy chân Chuột Chù săn rất tốt gần điểm Bốn Cây.”

Chân Sóc ngốn mau một miếng chuột và đưa lưỡi liếm quanh ria mép. “Con phải làm gì? Con đã đến đó với Da Bụi vô số lần rồi.”

Chóp đuôi Sao Lửa nhẹ nhàng đưa qua đưa lại. “Vâng, thưa ngài. Khi tộc trưởng ra lệnh, con nên tuân theo.”

Chân Sóc liếc mắt nhìn Vuốt Mâm Xôi trước khi cắn miếng chuột cuối cùng và nuốt nó.

“Bây giờ, chân Sóc.” Đuôi Sao Lửa đưa tới đưa lui một lần nữa. “Vuốt Gai đang đợi con.” Ông gật đầu trở lại với chiến binh lông sọc, mèo băng qua trảng trống với chân Chuột Chù.

“Bố không để con ăn hết miếng chuột được à,” chân Sóc vặn lại. “Con đã đứng suốt buổi sáng để đi theo các mèo già.”

“Vì con nên làm thế!” giọng Sao Lửa đanh thép. “Đó là việc mà các lính nhỏ nên làm. Bố khong muốn nghe con phàn nàn nữa đâu.”

“Con không phàn nàn!” chân Sóc nhảy lên, bộ lông của cô tua tủa. “Con chỉ nói con muốn một chút mồi và yên tĩnh ăn nó. Tại sao bố luôn luôn la rầy con? Bố không phải mèo bảo trợ của con, vì vậy đừng làm thế với con. Hoặc bổ chỉ sợ con sẽ hạ thấp cha, và không sống giống như một tấm gương sáng của tộc trưởng vĩ đại?”

Không đợi cho bố phản ứng, cô quay đi và hối hả gặp Vuốt Gai và chân Chuột Chù gần lối vào trại. Vuốt Mâm Xôi chú ý thấy chiến binh có bộ lông sọc trông như đang ngạc nhiên khi chân Sóc nói chuyện với anh, mặc dù anh ở quá xa để nghe xem cô nói gì, và nó vượt qua tâm trí của anh rằng Vuốt Gai không mong chờ cô tham gia vào đội tuần tra. Khi anh chiến binh gật đầu, cả ba mèo biến mất ở đường hầm kim tước.

Sao Lửa nhìn chân Sóc đi với ánh mắt hung dữ. Ông không nói gì với Vuốt Mâm Xôi, nhưng trở lại chỗ Vằn Xám và Bão Cát.

Vuốt Mâm Xôi nghe Bão Cát gầm gừ. “Anh biết là không đúng khi sai khiến con bé. Nếu anh ra lệnh cho nó, nó sẽ chỉ cứng đầu hơn thôi.”

Sao Lửa thấp giọng trả lời làm Vuốt Mâm Xôi không nghe được; sau khi cả ba mèo rời đi và chui vào trong hang của Sao Lửa.

Tất cả những điều đó nghĩa là gì? Vuốt Mâm Xôi lo lắng. Sao Lửa khó chịu với chân Sóc, vì vậy ông đã tạo ra một cái cớ để buộc cô ấy ra khỏi trại. Máu của anh chạy rần rần. Để cô bé tránh xa khỏi anh, phải không?

Nếu anh đúng, thì chỉ có một lí do. Chân Sóc chắc chắn đã nói với bố cô về giấc mơ đầu tiên, và cuộc gặp giữa các mèo ở điểm Bốn Cây. Cô ấy phải cố tình làm điều đó, hoặc cô ấy đã vô tình tiết lộ nó vì cô ấy không suy nghĩ được. Dù cái gì đã xảy ra, Vuốt Mâm Xôi biết chắc rắc rối đang đến, nhưng cuối cùng nó cũng có nghĩa là anh không thể nói với cô về giấc mơ thứ hai; cô rõ ràng đã phá vỡ thỏa thuận mà họ đã thực hiện ở điểm Bốn Cây.

Cố gắng đấy nỗi sợ hãi về những gì Sao Lửa làm ra khỏi trí óc, anh trở lại đống mồi tươi. Nếu anh thực hiện chuyến đi dài trong vài ngày tới, sẽ là một ý hay nếu anh ăn nhiều hơn và củng cố sức mạnh của mình. Anh sẽ hỏi Da Xỉ Than về loại thảo mộc dành cho mèo ăn để duy trì sức khỏe khi hành trình đến Dãy Núi, miễn là anh có thể nghĩ ra cách để xin được nó mà không khuấy động sự nghi ngờ của mèo lang y.

Anh cúi xuống để nhặt lên một con chuột đồng trong ngon mắt khi anh nghe thấy tiếng gọi ngay sau anh. “Hây – cậu nghĩ mình đang làm gì vậy?”

Đó là Lông Chuột. Vuốt Mâm Xôi nhìn quanh thấy cô mèo màu nâu đang nhìn anh từ khoảng cách vài con cáo.

“Tôi đã nhìn cậu,” cô tiến đến. “Cậu đã ăn rồi. Cậu không săn đủ mồi hôm nay để lấy nhiều mồi như vậy.”

Vuốt Mâm Xôi trở nên bối rối. “Xin lỗi,” anh meo.

“Vậy tôi nên nghĩ thế nào đây,” Lông Chuột meo gãy gọn.

Đuôi Mây, mèo đứng bên cạnh cô, rầm rì thích thú. “Cậu ta đang cố ganh đua với Vằn Xám đó,” anh trêu chọc. “Có vẻ như đám mồi này không đủ cho bộ tộc Sấm. Không sao đâu, Vuốt Mâm Xôi. Cậu có thể đi săn với tôi và Tim Sáng không? Chúng ta sẽ bắt nhiều chuột đồng hơn để cậu có thể ăn, và bổ sung vào đống mồi tươi.”

“Ơ, cảm ơn,” Vuốt Mâm Xôi lắp bắp.

“Đợi chút, tôi đi nói với Tim Sáng.” Đuôi Mây chạy đến hang chiến binh, và Lông Chuột, nhìn Vuốt Mâm Xôi lần cuối, rồi đi theo Đuôi Mây.

Trong khi Vuốt Mâm Xôi chờ những người bạn của anh xuất hiện trở lại, anh quyết định sẽ đề nghị họ đến điểm Bốn Cây, ở đó họ có thể gặp đội tuần tra của Vuốt Gai. Anh cần gặp chân Sóc và tìm cách hỏi xem cô đã nói gì với cha mình. Nếu Sao Lửa biết bộ tộc Sao đã chọn bốn mèo, mỗi mèo từ một bộ tộc khác nhau, liệu ông ấy có cố gắng cảnh báo các tộc trưởng khác và bắt chúng dừng cuộc hành trình lại ngay khi chưa bắt đầu?

Nhưng đội tuần tra của Vuốt Mâm Xôi không thấy chân Sóc đâu trong khi họ ra ngoài, và do anh phải trở về trại với Đuôi Mây và Tim Sáng, để mang đống mồi về tươi bổ sung vào đống mồi, gần hết đêm. Nhiều mèo vào hang của họ rồi. Vuốt Mâm Xôi quan sát cho đến khi mọi đội tuần tra đều đã trở về và mặt trăng đã xuất hiện trên ngọn cây, nhưng anh vẫn không thấy chân Sóc. Cả đêm anh ngủ không ngon, lo lắng về lời tiên tri và không mong muốn có sự tham gia của chân Sóc.

Buối sáng tiếp theo, anh ra khỏi hang chiến binh ngay khi anh thức giấc, xác định tìm lính nhỏ màu lửa và hỏi cô vài câu hỏi. Nhưng giống như thể bộ tộc Sao chống lại anh, làm anh rít lên trong thất vọng. Ngay khi anh đặt chân vào trảng trống, Vằn Xám đã gọi anh tham gia vào đội tuần tra bình minh với Đuôi Nai và Ria Mưa. Vì họ trở về sau khi đi hết lãnh thổ, lúc đó mặt trời đã lên cao. Khi Vuốt Mâm Xôi kiểm tra hang lính nhỏ nhưng nó trống không, và anh cũng không thể tìm thấy da Bụi trong trại, anh đoán có lẽ chân Sóc đã ra ngoài huấn luyện với mèo bảo trợ của cô ấy.

Anh quyết định tranh thủ ngủ trưa một chút, lo lắng của anh được xoa dịu trong chốc lát bởi tiếng vo ve của ong, tiếng gió lùa qua các nhánh cây, và khi thức dậy anh nhìn thấy chân Sóc xuất hiện ở đường hầm kim tước, một cái ổ rêu cũ trong quai hàm cô. Nhổm dậy, anh đi theo cô ngay khi một mèo gọi tên anh.

Lông Diều Hâu đến chỗ anh với lính nhỏ của anh ấy, chân Trắng. Có gì đó làm cho anh mèo vàng nâu trông không thoải mái. “Chào, Vuốt Mâm Xôi. Tôi… tôi nghĩ cậu có thể đến và xem chúng tôi luyện tập.” Anh meo.

Vuốt Mâm Xôi bắt đầu nhìn anh ngạc nhiên. Những chiến binh luôn khó khăn khi ai đó xem lính nhỏ của họ huấn luyện, nếu họ không cùng là mèo bảo trợ. Với một cái liếc nhanh về phía đường hầm kim tước nơi chân Sóc vừa ra ngoài, anh trả lời. “Ờ… cảm ơn, Lông Diều Hâu, nhưng để lúc khác, nhé?”

Anh nhanh chóng quay đầu hướng về phía lối vào trại, nhưng nhận ra sau hai nhịp tim đập là Lông Diều Hâu đang giữ anh lại.

“Chỉ là Sao Lửa nghĩ buổi huấn luyện có thể tốt cho cậu,” anh chiến binh cũ giải thích. “Cho lúc cậu có một lính nhỏ cho riêng mình.”

Vuốt Mâm Xôi dừng lại. “Cho phép tôi nói thẳng,” anh meo. “Sao Lửa bảo anh nói tôi đi xem anh và chân Trắng tập luyện?”

Ánh mắt Lông Diều Hâu dần tắt và rõ ràng nhìn anh ấy như đang xấu hổ. “Đúng vậy,” anh ấy meo.

“Nhưng cúng ta không bao giờ làm điều đó,” Vuốt Mâm Xôi phản đối.”Nào, sẽ sớm thôi ngay khi những đứa con của Mây Dương Xỉ thực sự cần mèo bảo trợ.”

Lông Diều Hâu nhún vai. “Đó là lệnh, Vuốt Mâm Xôi à.”

Vuốt Mâm Xôi nháy mắt. “Đó là lệnh sao?” anh lắc đầu cáu kính. Không phải bộ tộc Sao chống lại anh – đó là tộc trưởng của anh. Và thật khó để ngạc nhiên, nếu chân Sóc đã nói với Sao Lửa rằng một trong số những chiến binh của ông ấy có giấc mơ tiên tri mà không nói về nó với bộ tộc.

Tức giận, anh đi theo Lông Diều Hâu và lính nhỏ của anh ấy ra khỏi trại, đi dọc theo khe núi để đến hõm cát nơi sẽ diễn ra các buổi huấn luyện. Anh ngồi ở mép, quan sát Lông Diều Hâu đặt chân Trắng vào những trận chiến. Một lát sau, Lông Chuột đến với chân Nhện, và hai lính nhỏ bắt đầu đấu với nhau. Vuốt Mâm Xôi quan sát khi chân Trắng lao đến tặng cho chân Nhện một vết cắn vào cổ; chân Nhện quay sang một bên, các chân dài màu đen cào loạn khi cậu ta nhảy lên mình cô và giữ chặt cô lại. Chúng thật sự tiến bộ rất nhanh, Vuốt Mâm Xôi không tập trung chú ý, ngáp và nhàm chán.

Mình phải làm thứ gì hữu ích, anh khổ sở suy nghĩ. Chỉ có hai ngày trước khi anh gặp các mèo khác ở điểm Bốn Cây và thực hiện chuyến hành trình của chúng. Anh cần nói chuyện với chân Sóc sớm nhất có thể.

Khi Lông Chuột ra hiệu lệnh nghỉ và hai lính nhỏ trèo ra khỏi hõm cát, giũ cát từ lông của chúng, Vuốt Mâm Xôi trở lại trại xác định tìm chân Sóc và cần vài câu trả lời. Nhẹ nhõm khi anh xuất hiện từ phía đường hầm kim tước, anh ra hiệu với cô và chân Chuột Chù ở bên cạnh hang lính nhỏ.

Chạy qua trảng trống, anh dừng lại trước cô và đề nghị. “Tôi muốn nói chuyện với em.”

Anh biết mệnh lệnh không phải là cách để sai khiến chân Sóc. Sẵn sàng nghe cô gầm gừ, anh bất ngờ khi cô meo nhanh, hạ giọng, và liếc nhìn không thoải mái về phía chân Chuột Chù. “Được rồi, nhưng không phải ở đây. Gặp nhau sau nhà trẻ.”

Vuốt Mâm Xôi gật đầu, quay sang chào Lông Bồ Hóng và Lông Tần Bì, những mèo đã trở về với đầy mồi tươi. Anh dừng lại lối vào nhà trẻ nơi Mây Dương Xỉ đang xem những đứa trẻ chơi, buộc anh phải nói về chúng khi anh nhận xét chúng trông lớn lên khỏe mạnh như thế nào. Cuối cùng, anh vòng ra sau nhà trẻ, một bãi cát trống được bao bọc bởi cây tầm mà, nơi những mèo đến để đi vệ sinh.

Chân Sóc thật sự đã đợi anh, bộ lông màu lửa ấn dấu trong bóng tối. “Vuốt Mâm Xôi, tôi…”

“Em đã nói với cha em tất cả, phải không?” Vuốt Mâm Xôi ngắt ngang. “Sau khi em hứa sẽ giữ mồm giữ miệng.”

Chân Sóc nhìn thẳng vào mặt anh, lông cổ của cô xù lên tức giận. “Tôi không có! Tôi không nói gì với bất cứ mèo nào.”

“Vậy tại sao Sao Lửa lại muốn tách chúng ta ra?”

“Ồ, anh cũng nhận ra điều đó, phải không?” chân Sóc cố gắng bình tĩnh, nhưng giọng rên rỉ to dần khi cô đi, “Tôi không biết! Tôi hứa tôi không nói vì với ông ấy. Nhưng ông ấy nhìn tôi như thể tôi làm gì tồi tệ lắm, và tôi không hề làm gì cả.”

Bất ngờ cảm thấy hối hận vì nhầm lẫn, cô mèo không hài lòng, Vuốt Mâm Xôi lại gần và ẩn mõm vào lông cô, nhưng cô gạt anh đi, những chiếc răng của cô nhe ra càu nhàu.

“Không có gì tôi không xử lí được. Chân Lá cũng đã khó chịu,” cô thêm. “Em ấy không nói gì, nhưng tôi có thể nói.”

Vuốt Mâm Xôi ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào bụi tầm ma làm hàng rào gai quanh trai, nhưng lại không thật sự nhìn nó. Anh không thể hiểu bất kì hành động nào của Sao Lửa nếu chân Sóc nói đúng về việc giữ im lặng. Vuốt Mâm Xôi không thể nghĩ rằng cô đang nói dối anh, nghĩa là có một lí do khác để Sao Lửa tức giận với chúng. Nhưng nó có thể là gì?

“Có lẽ chúng ta nên hỏi ông ấy?” anh đề nghị. “Nếu ông ấy nói với chúng ta đó là vấn đề gì, chúng ta có thể chấn chỉnh lại.”

Chân Sóc nhìn không quả quyết, nhưng trước khi cô có thể trả lời, Vuốt Mâm Xôi nghe nhiều mèo đi qua cây tầm ma. Đứng bật dậy, anh nhìn xunh quanh thấy Sao Lửa, với Vằn Xám ngay phía sau.

“Gì đây.” Tộc trưởng bộ tộc Sấm bước tới trước cho đến khi ông đứng giữa con gái mình và Vuốt Mâm Xôi. “Chân Chuột Chù nói bố có thể tìm con ở đây.”

“Tụi con không làm gì sai cả!” chân Sóc ngao lên.

“Nhưng bố lo tự hỏi con đang làm gì ở đây.” Sao Lửa nhìn con gái ông khó chịu và chuyển sang nhìn Vuốt Mâm Xôi. “Đừng lãng phí thời gian của cậu, cho một việc khác, khi chẳng có gì làm ở đây.”

“Chúng tôi đã làm việc chăm chỉ cả ngày hôm nay, Sao Lửa,” Vuốt Mâm Xôi meo, cúi đầu trân trọng.

“Đúng rồi, Sao Lửa, chúng có làm.” Vằn Xám chỉ ra.

Sao Lửa liếc nhanh ông ấy, nhưng không trả lời. “Có nghĩa là cậu nghĩ không có gì để làm nữa à?” ông hỏi Vuốt Mâm Xôi. Chiến binh trẻ mở miệng phản đối, nhưng tộc trưởng của anh không cho anh cơ hội. “Nếu cậu đúng,” ông bước tới, “hãy đến xem mèo già đi. Lông Tuyết đã rối bời cả ngày hôm nay. Cậu có thể giúp bà ấy ra ngoài.”

Vuốt Mâm Xôi đùng đùng tức giận! Đó là nhiệm vụ của lính nhỏ. Nhưng anh có thể nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Sao Lửa rằng không có gì để tranh cãi. Anh lầm bầm, “Vâng, Sao Lửa,” và đi ra phía trảng trống.

Một cây bụi tầm ma sột soạt trở lại, che cậu khỏi nhóm mèo đó, cậu dừng lại nghe Sao Lửa nói chuyện với chân Sóc, giọng vẫn còn khó chịu, không bằng lòng. “Chân Sóc, con có nhiều thứ phải làm hơn là đi cùng với một chiến binh thiếu kinh nghiệm như Vuốt Mâm Xôi. Hãy ở cạnh mèo bảo trợ của con đi.”

Vuốt Mâm Xôi không thể nghe chân Sóc phản kháng, và không an toàn để anh ở lại nghe lâu hơn. Nỗi buồn chạy rần rần trong mình khi anh đến hang mèo già. Bằng cách nào đó anh đã mất niềm tin ở tộc trưởng của anh, và nếu chân Sóc thực sự không nói với cha mình về giấc mơ và cuộc gặp với những mèo khác ở điểm Bốn Cây, anh không thể lí giải được tại sao.

Chỉ còn ai đêm nữa là anh thực sự phải rời khỏi đây để tham gia cuộc hành trình với những mèo ở các bộ tộc khác để tìm nơi mặt trời lặn, và nghe nửa đêm nói gì với chúng. Anh có thể đi như thế nào, Vuốt Mâm Xôi tự hỏi trong tuyệt vọng, khi Sao Lửa đang quan sát anh chặt chẽ? Một chút thư giãn từ tai đến chóp đuôi khi anh nhận ra lòng trung thành và bộ tộc Sao, anh không thể trung thành với tộc trưởng của mình được nữa.

Đánh máy: S.F
Nguồn: Diễn Đàn Vnthuquan - Thư viện Online
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 21 tháng 11 năm 2013