← Quay lại trang sách

Chương 13

Chương 13

ây không phải đường nhanh nhất đến điểm Bốn Cây,” chân Sóc phản đối khi Vuốt Mâm Xôi dừng lại cạnh bụi mâm xôi. Cô quất đuôi. “Chúng ta nên đến đó thật nhanh.”

“Đúng.” Vuốt Mâm Xôi thở dài. Chân Sóc đã giữ im lặng một cách khác thường sau khi tạm biệt chị gái, nhưng không may là đều đó không kéo dài được lâu. “Đi đường kia, nếu em thích bơi. Con đường này qua đoạn sông hẹp, và ở đó có vài tảng đá mà chúng ta có thể dùng để băng qua.”

“Ồ – được rồi.” Chân Sóc có vẻ cảm thấy bối rối trong chốc lát, nhưng nhún vai và chạy qua đám cây cạnh Vuốt Mâm Xôi; họ vượt qua dòng sông bằng hai bước nhảy và lên dốc tiến về điểm Bốn Cây. Vuốt Mâm Xôi nhận ra mặt trời tròn đã xuất hiện phía chân trời ngay khi họ đến rìa thung lũng.

Anh dừng lại, quét đuôi để giữ chân Sóc không hăm hở lao vào trảng trống trước khi họ biết họ có thể tìm thấy gì ở đó. Uống không khí, anh có thể nếm được hỗn hợp mùi của ba bộ tộc khác, và khi nhìn xuống anh thấy Da Hung, Đuôi Phi Điểu cùng Lông Bão ngồi trước Tảng Đá Lớn, trong khi chân Chim đi đi lại lại trước mặt họ.

“Đến rồi!” Da Hung bật dậy khi Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc chui ra từ bụi cây ngay chân dốc. “Bọn chị đã nghĩ là em không tới.”

“Cô ta làm cái gì ở đây?” chân Chim hỏi, liếc nhìn chân Sóc.

Chân Sóc nhìn lại, lông cổ dựng đứng. “Tôi có thể tự nói, cảm ơn. Tôi sẽ đi cùng anh ấy.”

“Cái gì?” Da Hung đến bên cạnh em trai. “Vuốt Mâm Xôi, em bị mất trí à? Em không thể mang theo một lính nhỏ. Chúng ta đang đi vào nguy hiểm.”

Trước khi Vuốt Mâm Xôi có thể trả lời, chân Sóc đã rít lên, “Anh ta cũng là lính nhỏ!” và vẫy đuôi về phía chân Chim.

“Tôi được bộ tộc Sao chọn,” chân Chim chỉ ra ngay lập tức. “Còn cô thì không.” Dường như nghĩ rằng đã giải quyết xong, cậu ta ngồi xuống và bắt đầu rửa tai.

“Anh ta cũng không được chọn,” chân Sóc phản đối, nhìn Lông Bão. “Đừng nói với tôi anh ở đây chỉ để nói tạm biệt em gái!”

Hai mèo bộ tộc Sông không nói gì, chỉ lo lắng nhìn nhau.

“Cô ấy sẽ đi.” Vuốt Mâm Xôi nhanh chóng chỉ ra. Với kiểu này nhiệm vụ sẽ thất bại trong cãi vã trước khi họ có thể bất đầu. “Bây giờ chúng ta phải lên đường.”

“Đừng ra lệnh cho tôi!” chân Chim đáp gãy gọn.

“Không, cậu ấy đúng,” Da Hung thở dài. “Nếu chúng ta không thể không cho chân Sóc đi…”

“Chị không thể,” chân Sóc ương bướng.

“…thì chúng ta cứ đi đi và làm những gì tốt nhất có thể.”

Vuốt Mâm Xôi như được giải thoát, khi chân Chim dường như cũng nhận ra điều đó. Cậu ấy đứng dậy, quay ngược lại hướng không có chân Sóc như thể cô không tồn tại. “Đáng tiếc là anh không thể bỏ bộ tộc mà không mà kéo theo cục lông này được,” cậu chế nhạo Vuốt Mâm Xôi.

Hai mèo bộ tộc Sông cũng đứng dậy và tiến về phía họ. “Đừng lo,” Đuôi Phi Điểu thì thầm, chạm mõm vào vai chân Sóc. “Chúng ta đều cảm thấy lo lắng. Tốt hơn hết là nên lên đường thôi.”

Chân Sóc nháng lên như thể định nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt nhẹ nhàng của Đuôi Phi Điểu, cô đã suy nghĩ kĩ hơn, cúi đầu và lông cổ bắt đầu xẹp xuống trở lại.

Như thể tuân theo một mệnh lệnh vô hình, cả sáu mèo cùng chui vào bụi cây trên đỉnh đồi, xuất hiện trên lãnh thổ bộ tộc Gió. Vuốt Mâm Xôi nhìn ra sườn đồi, cây cỏ khô và cứng y hệt lông của một sinh vật to bự, tim anh đập nhanh như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Đây là thời khắc mà anh chờ đợi, từ khi Sao Xanh nói với anh trong giấc mơ. Thời khắc của lời tiên tri mới. Thời khắc để chuyến hành trình bắt đầu!

Nhưng khi đặt bước chân đầu tiên vào bãi hoang, anh đã thấy đau nhói tiếc nuối về mọi thứ đã bỏ lại phía sau – khu rừng quen thuộc, nơi có bộ tộc và bạn bè anh. Từ bây giờ, mọi thứ sẽ khác.

Chúng ta thực sự có thể sống bằng luật chiến binh bên ngoài khu rừng? Vuốt Mâm Xôi tự hỏi. Nhìn trở lại rừng cây phía sau, anh nghĩ trong im lặng. Tất cả chúng ta sẽ được gặp lại bộ tộc của mình?

Vuốt Mâm Xôi hạ thấp mình trú ấn dưới hàng rào và nhìn xuống khu trại của Hai Chân. Cạnh anh, những mèo khác không thôi bồn chồn.

“Chúng ta đang đợi cái gì vậy?” chân Chim hỏi.

“Đây là nơi chân Quạ và Lúa Mạch sống,” Vuốt Mâm Xôi trả lời, chỉ xuống trại bằng đuôi.

“Vâng, tôi biết,” lính nhỏ bộ tộc Gió meo. “Vuốt Bùn đã đưa tôi đến đây khi tôi thực hiện cuộc hành trình của lính nhỏ đến Dãy Núi. Chúng ta không dừng chân ở đây, phải không?”

“Tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên ở lại đây.” Vuốt Mâm Xôi cẩn thận meo để tránh đưa ra một mệnh lệnh với lính nhỏ. “Chân Quạ biết nơi mặt trời lặn. Ông ấy có thể nói chúng ta biết vài điều hữu ích.”

“Và nhà kho của ông ấy đầy chuột.” Da Hung đưa lưỡi vòng quanh ria mép.

“Chúng ta có thể sẽ tệ hơn khi qua đêm ở chỗ khác.” Vuốt Mâm Xôi đồng ý. “Một vài miếng mồi có thể sẽ giúp chúng ta thoải mái hơn.”

“Nhưng chúng ta có thể dễ dàng đến Dãy Núi trước khi tối trời nếu chúng ta tiếp tục đi,” chân Chim chỉ ra.

Vuốt Mâm Xôi không thấy ngại khi nghi ngờ lính nhỏ bộ tộc Gió tranh cãi chỉ vì lợi ích của nó. “Tôi vẫn nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta ở lại đây đêm nay,” anh meo. “Chúng ta sẽ đến Dãy Núi vào sáng mai, vả lại hầu hết những ngày còn lại chúng ta sẽ ở trên những phần lãnh thổ mà chúng ta không biết.”

“Cậu sẽ phải ngủ trên đá lạnh mà không có mồi,” Lông Bão thì thầm, “hoặc ấm và dễ chịu với cái bụng no căng? Tôi chọn nhà kho của Lúa Mạch.”

“Tôi cũng vậy!” chân Sóc meo.

“Cô không được chọn,” chân Chim vặn lại.

Chân Sóc không thèm quan tâm. Đôi mắt ánh lên sự hưởng ứng, cô đứng thẳng mình. “Đi thôi!”

“Không, đợi đã.” Đuôi Phi Điểu chạy ra ngăn chặn cô lính nhỏ háo hức trước Vuốt Mâm Xôi một nhịp tim đập. “Có chuột cống xung quanh đây. Chúng ta phải cẩn thận.”

“Cả chó nữa,” Da Hung thêm.

“Ồ – vậy à.”

Vuốt Mâm Xôi nhớ là chân Sóc chưa thực hiện chuyến hành trình của lính nhỏ đến Dãy núi trước khi được phong danh chiến binh. Thêm nữa, đây cũng là lần đầu tiên cô ra khỏi lãnh thổ bộ tộc Sấm trừ điểm Bốn Cây. Nhưng anh phải thừa nhận cô đi đường xa rất tốt, băng qua lãnh thổ bộ tộc Gió mà không gây ồn ào và nhận thức được việt tránh đội tuần tra bộ tộc Gió để sự ra đi của chân Chim được bí mật. Có lẽ cô sẽ làm tốt hơn những gì anh lo ngại về quãng đường dài mà chúng đang đi.

Vuốt Mâm Xôi xuất hiện từ hàng rào và dẫn đường chạy xuống nhà kho trong khu nông trại. Anh đứng im trong chốc lát khi nghe tiếng chó sủa, nhưng bầy chó ở rất xa, và mùi của chúng mờ nhạt.

“Đi thôi,” chân Chim thì thầm qua vai.

Nhà kho cách xa hang ổ chính của Hai Chân. Có một cái lỗ hổng ở trên mái nhà, và cánh cửa bị lệch sang một bên. Vuốt Mâm Xôi thận trọng tiếp cận và đánh hơi tại khe hở phía dưới cửa. Mùi của chuột đầy mũi và miệng bắt đầu ứa nước, nhưng anh phải cố gắng tập trung để phân biệt mùi mèo đang bị át đi.

Một giọng meo ngắn từ phía trong. “Tôi ngửi thấy mùi bộ tộc Sấm. Vào đi, và xin chào.”

Đó là chân Quạ. Vuốt Mâm Xôi trườn vào thông qua khe hở và thấy ông mèo cô độc màu đen đang ngồi ngay trước mặt anh. Lúa Mạch, mèo màu đen trắng đã chia sẻ nhà kho này với ông, đang co người lại, mắt mở to khó chịu khi mèo đồng hành cùng Vuốt Mâm Xôi lần lượt chui vào. Vuốt Mâm Xôi nhận ra Lúa Mạnh không thích gặp nhiều mèo như vậy từ khi ông đến khu rừng và giúp đỡ các bộ tộc đánh nhau để chống lại bộ tộc Máu, vào bốn mùa trăng trước.

“Ông cho cháu lời khuyên đi, chân Quạ,” Vuốt Mâm Xôi meo. “Cháu nghĩ là bộ tộc Sao đã gửi cho cháu giấc mơ vì họ muốn cháu đến chỗ mặt trời lặn. Đây là những mèo đã được bộ tộc Sao lựa chọn để đi đến đó.”

“Một vài trong số chúng ta thôi.” Chân Chim rì rầm phản đối.

Vuốt Mâm Xôi không thèm để tâm đến cậu ta, và bắt đầu giới thiệu mọi mèo với chân Quạ và Lúa Mạch. Mèo cô độc già hơn chỉ gật đầu chào và tiến vào sâu trong bóng tối của nhà kho.

“Đừng thế mà Lúa Mạch,” chân Quạ meo. “Đã lâu rồi chúng ta không có nhiều vị khách đến thăm cùng một lúc như vậy. Và đây là chân Sóc,” anh tiến đến chạm mũi chào cô lính nhỏ trẻ tuổi. “Con gái Sao Lửa! Tôi đã nhìn thấy cháu trước đây, khi cháu còn là một đứa con nít ở trong nhà trẻ với Bão Cát, nhưng cháu không nhớ đâu. Ta đã nói là cháu nhìn y chang như bố mình và bây giờ ta thấy ta đã nói đúng.”

Chân Sóc cào cào chân bối rối; Vuốt Mâm Xôi đoán cô đã mất hết từ ngữ khi gặp mèo đã làm nên một phần lịch sử trong bộ tộc mình.

“Sao Lửa nghĩ gì về chuyến đi này?” chân Quạ hỏi Vuốt Mâm Xôi. “Tôi ngạc nhiên thấy ông ấy để chân Sóc đi xa như vậy khi mà con bé chưa phải là một chiến binh.”

Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc trao đổi với nhau ánh mắt bối rối. “Không như ông nghĩ đâu,” Vuốt Mâm Xôi thừa nhận. “Chúng tôi đi mà không nói với ông ấy.”

Mắt chân Quạ mở to vì sốc, trong một nhịp tim đập Vuốt Mâm Xôi tự hỏi ông ấy có bắt họ quay về không.

Nhưng chân Quạ chỉ lắc đầu. “Tôi xin lỗi phải nghe là cậu không nói với ông ấy mình đi đâu,” ông meo. “Có lẽ cậu sẽ nói với tôi nhiều hơn sau khi ăn. Mọi mèo có đói không?”

“Đói ạ!” chân Sóc càm ràm.

Chân Quạ meo rù rì thích thú. “Thoải mái săn đi,” ông mời họ. “Có rất nhiều chuột.”

Chỉ một lúc sau, Vuốt Mâm Xôi đã được cuộn mình thoải mái trong ụ rơm, với dạ dày đầy chuột xếp hàng để chui vào miệng anh. Nếu chân Quạ và Lúa Mạch ăn thế này mỗi ngày, thì chẳng có gì lạ khi họ trông khỏe mạnh và béo tốt như thế.

Những mèo đồng hành nằm dài xung quanh anh, no cành như nhau và đang chìm vào giấc ngủ khi mặt trời lặn, gửi những ánh sáng màu đỏ xuyên qua mấy cái lỗ trên mái nhà kho. Xung quanh họ có thể nghe thấy tiếng ồn ào và tiếng chí chóe trong rơm, như thể cuộc săn bắt của họ chẳng làm thay đổi số mồi ở đây.

“Nếu ông không có khó khăn gì, chúng tôi sẽ ngủ lại đây đêm nay và đi vào sáng mai nhé,” Vuốt Mâm Xôi meo.

Chân Quạ gật đầu. “Tôi sẽ đi với cậu đến Dãy Núi.” Trước khi Vuốt Mâm Xôi có thể từ chối, ông tiếp. “Có nhiều Hai Chân hơn trước đây ở đường Sấm Rền. Tôi sẽ đến mắt đến họ, vì tôi biết cách an toàn nhất để băng qua đó.”

Vuốt Mâm Xôi cảm ơn ông, chỉ cảm thấy chân Chim tiến đến gần và thì thầm vào tai anh, “Chúng ta có thể tin ông ấy không?”

Tai chân Quạ giật giật; anh lo lắng là ông đã nghe được. Vuốt Mâm Xôi nghĩ anh có thể chui ngay xuống nền nhà vì ngượng, và chân Sóc thì ngóc đầu dậy để lườm chân Chim một cái.

“Đứng tức giận với cậu ấy,” Chân Quạ meo. “Cậu nghĩ đúng đấy, chân Chim. Suy nghĩ như một chiến binh thực thụ. Dù đi đâu, cháu cũng không nên tin bất cứ điều gì trừ phi có lí do chính đáng.”

Chân Chim cúi đầu, trông như đang cảm ơn lời khen ngợi của mèo cô độc.

“Nhưng cháu có thể tin ta,” chân Quạ tiếp tục. “Ta không thể giúp đỡ nhiều cho chuyến đi, nhưng ta muốn có thể nhìn các cháu đi đến Dãy Núi an toàn.”

Gió thổi thẳng vào mặt Vuốt Mâm Xôi, bộ lông bị ép sát hai bên hông và anh như bị nhấc ra khỏi mặt đất. Khi anh rút móng vuốt ra để giữ mình đi đúng hướng, chúng đã cào xước mặt đá. Anh và bạn đồng hành đứng trên đỉnh Dãy Núi, nhìn chăm chăm như vô tận nơi vùng lãnh thổ chưa biết đến.

Họ bắt đầu đi khi những tia sáng mờ nhạt đầu tiên của bình mình xuất hiện và chạy tới mặt đá đầu tiên trước khi trời lên cao, chân Quạ nhanh chóng dẫn đầu. Ông đứng bên cạnh Vuốt Mâm Xôi, tai hướng về phía trước.

“Cháu cần tránh chỗ lộn xỗn đó ở đường Sấm Rền,” ông meo, chỉ đuôi về đống dơ hầy trên bãi cỏ. “Đó là chỗ bộ tộc Gió dùng để trú ẩn khi Sao Gãy đuổi họ đi. Ở đó đầy chuột cống và hôi thối.”

“Tôi biết chỗ đó!” chân Sóc meo. “Vằn Xám nói ông ấy và Sao Lửa đã đến đó và đưa bộ tộc Gió trở về.”

“Có một nhiều đường Sấm Rền nhỏ hơn phải băng qua,” chân Quạ đi đến. “Và hang ổ của Hai Chân cần tránh. Tôi đã đến đó vài lần – không xa, nhưng sẽ khó khăn để biết rằng đó không phải là chỗ dành cho các chiến binh.”

Chân Sóc lo lắng nhìn chân Quạ. “Ở đó không có rừng à?” cô hỏi.

“Tôi không thấy.”

“Đừng lo,” Vuốt Mâm Xôi meo trấn an. “Tôi sẽ chăm sóc em.”

Anh ngạc nhiên thấy cô quay lại nhìn anh bằng đôi mắt giận dữ. “Tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa là tôi không cần anh chăm sóc!” cô phun phì phì. “Nếu anh cư xử y chang Sao Lửa trên đường đến chỗ mặt trời lặn, tôi thà ở nhà còn hơn.”

“Ồ, chúng tôi không muốn thế đâu,” chân Chim thì thầm, mở tròn mắt.

Da Hung liếc nhìn chân Sóc tò mò. “Lính nhỏ đang nói chuyện với em kiểu gì vậy?” cô hỏi em trai mình.

Vuốt Mâm Xôi nhún vai. “Chị thử ngăn cô ấy đi.”

Tai chị anh giật giật. “Đây là bộ tộc Sấm à!”

Đuôi Phi Điểu trao đổi ánh mắt với Lông Bão khi lại chỗ chân Sóc. “Tôi cũng rất lo,” cô thừa nhận. “Tôi như bị gai đâm khi nghĩ về việc sống gần Hai Chân. Nhưng bộ tộc Sao mang chúng ta đi.”

Chân Sóc gật đầu, mặc dù mắt cô vẫn còn khó chịu.

“Nếu mọi thứ đã xong,” chân Chim meo, “chúng ta nên đi thôi.”

“Được rồi.” Vuốt Mâm Xôi quay lại chân Quạ. “Cảm ơn ông về mọi thứ,” anh meo. “Thật khó để ông hiểu là tại sao chúng tôi phải làm thế này.”

Mèo cô độc gật đầu. “Không có gì. Chúc mọi mèo may mắn, bộ tộc Sao sẽ rọi soi con đường của các cháu.”

Ông bước sang một bên và sáu mèo bắt đầu lao xuống từ đỉnh dốc. Mặt trời mọc làm bầu trời bừng sáng khi chúng bước những bước đầu tiên vào cuộc hành trình gian nan phía trước.

Chương 13a

Vuốt Mâm Xôi thở phào nhẹ nhõm khi vượt qua được Dãy Núi và được cảm nhận cỏ dưới bàn chân. Bây giờ họ không chỉ có một mình, đoàn mèo thật nhỏ bé giữa lãnh thổ rộng mênh mông mà họ chưa biết đến. Chân Quạ đã chỉ ra một con đường mòn chia cắt cánh đồng bởi hàng rào sắc cạnh, bóng loáng của Hai Chân, có nhiều mùi Hai Chân và chó, mặc dù không gặp chúng. Những khuôn mặt đầy len của bầy cừu cứ nhìn chằm chằm khi chúng đi qua, đầu của chúng phải hạ thấp và tai bẹp dúm, không thoải mái khi bị nhìn..

“Em có nghĩ là họ chưa bao giờ thấy một con mèo trước đây không,” Lông Bão càu nhàu.

“Cũng có thể,” Da Hung trả lời. “Không có lí do gì để một mèo đến đây. Tôi không đánh hơi thấy mùi con mồi kể từ khi rời nhà kho.”

“Đúng rồi, tôi cũng chưa bao giờ thấy một con cừu trước đây cả,” chân Sóc chỉ ra. Cô nheo mắt tiến đến con cừu gần nhất, và Vuốt Mâm Xôi âm thầm theo sau cô; vừa đủ để anh biết cừu sẽ không làm gì nguy hiểm, nhưng anh không cho mình cơ hội lại gần. Chân Sóc dừng cách con cừu khoảng một cái đuôi, nếm mùi và nhăn mũi. “Chết tiệt! Nhìn chúng y chang như có mây ở chân, nhưng mùi thì kinh khủng!”

Da Hung ngáp. “Chúng ta phải đi, vì tình yêu với bộ tộc Sao?”

“Tôi tự hỏi tại sao bộ tộc Sao lại bảo chúng ta đến nơi mặt trời lặn,” Đuôi Phi Điểu meo, đổi hướng để tránh một ngọn cỏ bị cừu gặm một cách thoải mái. “Tại sao họ không thể nói với chúng ta là cần phải biết gì để trở về khu rừng chứ? Và làm sao mà chúng ta có thể nghe được thông điệp từ nửa đêm?”

Chân Chim khịt mũi. “Ai biết?” Cậu ta nheo mắt nhìn Vuốt Mâm Xôi. “Có thể chiến binh bộ tộc Sấm sẽ nói với chúng ta. Sau tất cả, chỉ có anh ấy là mèo có giấc mơ – hoặc là do anh ấy nói thế.”

Vuốt Mâm Xôi nhe răng. “Cậu biết là tôi cũng phải làm những gì mà cậu đang làm,” anh meo. “Chúng ta phải tin bộ tộc Sao, nơi đó sẽ cho chúng ta hiểu rõ mọi thứ để kết thúc tất cả.”

“Không dễ như anh nói đâu,” chân Chim vặn lại.

“Để anh ấy yên!” Vuốt Mâm Xôi ngạc nhiên nhìn chân Sóc lao lên phía trước và chặn lính nhỏ bộ tộc Gió lại. “Vuốt Mâm Xôi không yêu cầu về giấc mơ thứ hai. Anh ấy không sai khi được bộ tộc Sao chọn.”

“Cô thì biết cái gì?” chân Chim gầm gừ. “Trong bộ tộc Gió, lính nhỏ biết phải giữ mồm im lặng như thế nào.”

“Ồ, vậy nên cậu sẽ im lặng từ bây giờ phải không?” chân Sóc meo xấc xước. “Tốt đấy.”

Với cái miệng bành ra gầm gừ, chân Chim bước vòng qua cô và đi tiếp.

Vuốt Mâm Xôi tới chỗ mèo cùng tộc. “Cảm ơn đã ủng hộ tôi,” anh thì thầm.

Mắt chân Sóc nháng lên tức giận. “Tôi không làm thế vì anh!” cô cộc lốc. “Tôi chỉ cho rằng cục lông khùng đó nghĩ bộ tộc Gió giỏi hơn bộ tộc Sấm.” Cô lao đi với cái rít khó chịu, vượt qua cả Đuôi Phi Điểu và Lông Bão, không thèm dừng lại để nhìn.

“Đừng có đi quá xa như vậy!” Vuốt Mâm Xôi gọi với theo sau, nhưng cô không thèm quan tâm.

Khi đuổi kịp, Vuốt Mâm Xôi cảm thấy không thoải mái khi không có mèo nào khác cố gắng bảo vệ cậu, thậm chí cả Da Hung. Họ đều nghi ngờ về suy nghĩ của anh về nơi mặt trời lặn, và lí do tại sao họ lại ở đây, giống như Đuôi Phi Điểu. Mùi của trách nhiệm đề nặng lên từng bước chân Vuốt Mâm Xôi, và anh biết khi một trong những mèo đồng hành bị thương hoặc bị giết bởi chuyến đi này, tất cả trách nhiệm sẽ là của anh. Có lẽ bộ tộc Sao sẽ nhận ra đây là điều sai lầm sau một thời gian. Có lẽ mọi thứ sẽ chấm hết, không còn niềm tin hay lòng dũng cảm của các chiến binh để mang chúng đến nơi an toàn.

Không lâu sau khi nắng lên, chúng đã đến được đường Sấm Rền đầu tiên. Nó hẹp hơn nhiều cái mà chúng từ thấy, và uốn cong hơn dù chúng không thấy quái vật nào đến gần trong một lúc. Ở phía đối diện, một dãy hàng rào cao và xa nhất mà chúng từng thấy.

Chân Chim thận trọng tiến lại và ngửi đường biên màu đen của đường Sấm Rền. “Eo!” cậu ta la lên, nhăn mũi. “Hôi quá. Tại sao Hai Chân lại trải nó khắp nơi vậy?”

“Quái vật của họ di chuyển trên đó,” Lông Bão nói với cậu.

“Tôi biết!” chân Chim cộc lốc. “Quái vật của họ cũng hôi y chang.”

Lông Bão nhún vai. “Đó là Hai Chân của cậu.”

“Chúng ta ngồi ở đây cho đến khi nào mặt trời lặn, lúc thói quen sinh hoạt của Hai Chân kết thúc?” Da Hung cắt ngang. “Hay chúng ta băng qua đường Sấm Rền bây giờ?”

Vuốt Mâm Xôi hạ thấp mình bãi cỏ ven đường, tai vểnh lên bắt lấy âm thanh của quái vật đang tiến đến. “Khi tôi nói ‘chạy’, thì chạy,” anh nói với chân Sóc, mèo cũng đang hạ thấp mình bên cạnh anh. “Em sẽ làm tốt.”

Chân Sóc không nhìn anh. Cô trông rất tệ từ khi cãi nhau với chân Chim. “Tôi không sợ, anh biết mà,” cô rít lên.

“Cô nên sợ,” Da Hung cằn nhằn bên cạnh. “Cô có nghe chúng tôi nói gì khi băng qua đường Sấm Rền gần Dãy Núi không? Nói thẳng ra: chúng rất nguy hiểm cho những chiến binh không có kinh nghiệm. Mèo có thể chết vì chúng.”

Chân Sóc quay lại và gật đầu, đôi mắt màu xanh mở to.

“Tốt,” chiến binh bộ tộc Bóng Tối meo. “Vì vậy hãy tập trung nghe Vuốt Mâm Xôi, và khi cậu ấy nói em chạy, hãy chạy như chưa bao giờ em được chạy.”

“Trước khi chúng ta qua đó,” Vuốt Mâm Xôi cất cao giọng cho mọi mèo đều có thể nghe được – “Tôi nghĩ chúng ta nên quyết định sẽ làm gì ở phía bên kia đường. Chúng ta không thể thấy gì ngoài hàng rào, và tôi không thể nếm được mùi gì từ khói bụi của đường Sấm Rền.”

“Lông Bão ngẩng đầu lên và há quai hàm để nếm không khí. “Tôi cũng vậy,” anh đồng ý. “Tôi đề nghị chúng ta băng qua, chạy thẳng đến hàng rào, và gặp lại nhau ở đường biên bên kia. Nếu có bất kì nguy hiểm gì ở đó, sáu chúng ta phải cùng nhau đối phó với nó.”

Vuốt Mâm Xôi ấn tượng với suy nghĩ hợp lí của Lông Bão. “Được rồi,” anh meo, những mèo còn lại, kể cả chân Chim cũng thì thầm đồng ý.

“Vuốt Mâm Xôi, anh ra hiệu đi,” Lông Bão meo.

Một lần nữa Vuốt Mâm Xôi lại căng thẳng lắng nghe. Một tiếng gầm rú nhỏ nhanh chóng đến gần xé tan bầu không khí, và một quái vật chạy uốn cong không tự nhiên, bộ da bóng loáng lóe sáng khi vụt qua. Phả vào mọi mèo hơi nóng khí chịu đến nghẹt thở.

Gần như cùng lúc, một con quái vật nữa vượt qua. Rồi cảm giác yên tĩnh trở lại, nặng nề như một tấm chăn tuyết’ khi Vuốt Mâm Xôi hướng tai ra lần nữa anh không thể nghe thấy gì nhưng có tiếng chó ở đằng xa.

“Chạy!” anh gào.

Anh chạy về phía trước, biết chân Sóc đang giữ cùng tốc độ với mình cạnh Đuôi Phi Điểu và các mèo khác. Chân anh chạy liên tục trên bề mặt đường Sấm Rền; khi đến dải đất hẹp của cỏ ở đường biên phía bên kia và chạy xuyên qua hàng rào, những gai nhọn gây cản trở bộ lông của anh.

Cố gắng đẩy mạnh, anh nhảy luôn vào khoảng trống. Trong một lúc anh không thể ý thức được những gì mình đang thấy, và gần như đóng băng trong hoảng loạn. Anh thấy một ngọn lửa phừng phừng cháy và mùi khói cay xè đầy cổ họng. Có một tiếng kêu the thé và một đứa trẻ Hai Chân chạy đến chỗ anh, không cao hơn một con cáo, với đôi chân mập mạp và bước đi chập chững. Tiếng sủa của con chó bất ngờ to hơn.

“Chân Sóc, lại đây!” anh thở hổn hển, nhưng khi anh quay lại tìm cô lính nhỏ lông vàng thì cô biến mất.

Anh nghe Lông Bão gào, “Cùng nhau! Vượt qua chỗ này.!”

Vuốt Mâm Xôi nhìn ra xung quanh, nhưng không thể thấy bạn đồng hành đâu, đưa chân vào một bụi cây nhựa ruồi, nơi trú ẩn gần nhất mà anh có thể thấy. Bụng anh chà sát mặt đất, bò vào nơi trú ẩn, và cảm nhận đang ấn mũi vào một bộ lông. Nghe được tiếng rên rỉ sợ hãi; trong ánh sáng mờ ảo, anh thấy bộ lông đốm màu xám và nhận ra Đuôi Phi Điểu.

“Là tôi,” anh thì thầm.

“Vuốt Mâm Xôi!” giọng Đuôi Phi Điểu run rẩy. “Trong một thoáng tôi đã nghĩ là chó.”

“Những mèo khác đâu?” Vuốt Mâm Xôi hỏi cô. “Chị có thấy chân Sóc không?”

Đuôi Phi Điểu lắc đầu, đôi mắt màu xanh mở to sợ hãi.

“Đừng lo lắng, tôi chắc chắn là họ ổn,” anh meo, liếm nhanh qua tai cô. “Tôi sẽ ra ngoài xem có chuyện gì đang xảy ra.”

Anh bò được khoảng hai cái đuôi thì đến rìa bụi cây. Nhìn ngọn lửa, anh nhận ra mình thật may mắn, chỉ là một cành cây đang cháy, trong một trảng trống không quá xa nơi cậu xông vào; một Hai Chân trưởng thành đang cho thêm nhiều cành cây vào. Đứa trẻ hai chân cũng tham gia cùng họ. Vuốt Mâm Xôi vẫn có thể nghe thấy tiếng cho sủa, nhưng anh không thể thấy nó, mùi khói đã không cho anh đánh hơi ra nó. Quan trọng hơn là anh không thể thấy những mèo đồng hành cùng mình.

Khổ sở trở lại chỗ Đuôi Phi Điểu, anh thì thầm. “Đi thôi, chị hãy theo sau tôi. Hai Chân không chú ý khi đang chơi đâu.”

“Còn chó thì sao?”

“Tôi không thể thấy nó ở đâu, nhưng không có ở đây. Nghe này, chúng ta sẽ làm như thế này.” Vuốt Mâm Xôi biết anh phải có một kế hoạch đúng đắn, để Đuôi Phi Điểu ra ngoài đó trước khi hoàn toàn bị đóng băng. Bụi cây nhựa ruồi của họ mọc gần hàng rào gỗ, không xa đó có một cái cây nhỏ đang vươn mấy nhánh cây vào khu vườn. “Lên đó,” anh meo, đưa tai chỉ. “Leo lên cây; sau đó chúng ta có thể lên trên hàng rào. Chúng ta có thể đi đến chỗ khác từ đó.”

Trong thoáng chốc anh tự hỏi mình sẽ làm gì nếu Đuôi Phi Điểu quá sợ hãi mà từ chối ra khỏi đây, nhưng cô mèo xám gật đầu kiên quyết.

“Bây giờ?” cô hỏi.

“Ừ – Tôi sẽ ở ngay sau chị.”

Ngay khi Đuôi Phi Điểu ra khỏi nơi ẩn náu, cô chạy ngay đến phía dưới hàng rào, và nhảy ngay lên cây. Vuốt Mâm Xôi, khó khăn bắt kịp cô, nghe tiếng đứa trẻ Hai Chân ré lên lần nữa. Sau khi anh cào vào thân cây, khó khăn quờ quạng cho đến khi anh an toàn trên nhánh cây và trú ấn trong tán cây đó. Anh có thể bắt được mùi Đuôi Phi Điểu và thấy đôi mắt màu xanh của cô đầy lo lắng nhìn anh.

“Vuốt Mâm Xôi,” cô meo. “Tôi nghĩ chúng ta đã tìm thấy chó.”

Cô giật giật ria chỉ xuống khu vườn bên cạnh. Vuốt Mâm Xôi chui ra khỏi đám lá và nhìn con chó – vât nuôi màu nâu khổng lồ – nhảy lên và cào vào hàng rào với những móng vuốt cùn trong nổ lực leo lên tấn công chúng. Khi Vuốt Mâm Xôi chui vào con chó sủa điên cuồng đầy kích động.

“Phân cáo kinh!” Vuốt Mâm Xôi phun nước bọt.

Anh tự hỏi cơ hội của họ có phải là chạy dọc trên hàng rào, nhưng nó nhỏ hơn nhiều cái hàng rào anh đã leo trong lãnh thổ bộ tộc Sấm, và con chó đang rung mạnh cái hàng rào làm khó cho bất mèo nào có thể giữ thăng bằng mà không bị ném trở lại xuống khu vườn. Vuốt Mâm Xôi tưởng tượng ra những cái răng kia ngập trong cổ họng hoặc chân của anh và quyết định tốt hơn hết là họ ở lạ đây.

“Chúng ta không thể tìm ra những mèo khác với tốc độ này,” Đuôi Phi Điểu rên rỉ.

Khi Vuốt Mâm Xôi nghe tiếng của Hai Chân mở ra. Một Hai Chân trưởng thành đứng đó, nạt con chó. Sủa điên cuồng, vật nuôi kia vẫn cố gắng tấn công chúng trong hàng rào. Hai Chân hét lần nữa và sải bước vào khu vườn, nắm lấy cố con chó và kéo nó đi, phản đối giữ dội không chịu vào tổ. Cánh cửa đóng lại, tiếng sủa tiếp tục thêm một lúc rồi ngừng hẳn.

“Thấy chưa?” Vuốt Mâm Xôi meo với Đuôi Phi Điểu. “Thậm chí Hai Chân cũng có lúc có ích.”

Đuôi Phi Điểu gật đầu, đôi mắt nhẹ nhõm vì được cứu. Vuốt Mâm Xôi bò ra khỏi cây đến chỗ hàng rào và, cẩn thận tiến lại, đi dọc theo nó cho đến khi anh ra được đến đoạn hàng rào giáp đường Sấm Rền. Từ đó cô có tầm nhìn tốt để xem xét cả khu vườn. Mọi nơi đều có thể nhìn qua.

“Tôi không thể thấy hoặc nghe thấy những mèo khác,” Đuôi Phi Điểu meo khi cô gặp anh.

“Không, nhưng điều đó có thể là một tín hiệu tốt,” Vuốt Mâm Xôi chỉ ra. “Nếu Hai Chân bắt họ, họ sẽ làm huyên nào cả lên.”

Anh không chắc mình đúng, nhưng dường như nó có thể trấn an được Đuôi Phi Điểu.

“Cậu nghĩ chúng ta nên làm gì?” cô hỏi.

“Nguy hiểm ở bên trong khu vườn,” Vuốt Mâm Xôi quyết định. “Chúng ta sẽ an toàn hơn khi ở bên kia hàng rào, cạnh đường Sấm Rền. Quái vật sẽ không bận tâm tới chúng ta nếu chúng ta ở trong bờ, và thêm nữa là khi chúng ta đi đến hết hang ổ của Hai Chân thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.”

“Nhưng những mèo khác thì sao?”

Đây là câu hỏi Vuốt Mâm Xôi không thể trả lời. Quá khó để tìm thấy bạn đồng hành khi chó và Hai Chân ở xung quanh. Lo lắng đâm sâu vào bụng khi anh nghĩ đến chân Sóc đang cô đơn và hoang mang ở một nơi lạ và đáng sợ.

“Họ có lẽ cũng giống chúng ta,” anh meo, hy vọng đủ thuyết phục. “Họ thậm chí có thể đang đợi chúng ta. Nếu không, tôi sẽ quay lại và tìm kiếm họ trong bóng đêm, khi Hai Chân sẽ ở trong ổ của họ.”

Đuôi Phi Điểu gật đầu khẩn trương, và cả hai mèo nhảy nhẹ nhàng xuống khỏi hàng rào bằng chân trước lên bãi cỏ. Họ đi dọc theo hàng rào và đường Sấm Rền, giữ khoảng cách với bề mặt màu đen mịn. Quái vật cứ đi qua đi lại, nhưng Vuốt Mâm Xôi quá lo lắng về những mèo mất tích nên hầu như không chú ý đến tiếng gầm rú và cơn gió đập vào chân anh.

Cuối cùng họ cũng đi hết hàng rào. Đường Sấm Rền cong lại để hướng đến một con đường khác. Hai mèo đang ở giữa một mảnh đất trống, gần như được bao phủ bởi một mớ bụi cây táo gai. Ở bên kia đường Sấm Rền, cánh đồng kéo dài ra rất xa. Một cơn gió lạnh thổi tung bộ lông của Vuốt Mâm Xôi khi anh nhìn qua cánh đồng, ở nơi mặt trời bắt đầu chìm xuống.

“Đa tạ bộ tộc Sao!” Đuôi Phi Điểu thở nhẹ nhõm.

Vuốt Mâm Xôi dẫn đường vào bụi cây. Họ an toàn hơn ở đó, và những mèo còn lại thực sự đang chờ. Để Đuôi Phi Điểu canh chừng bên ngoài, cậu vào sâu bên trong, tìm kiếm và gọi tên mọi mèo bằng giọng meo thấp. Không có tiếng trả lời, và anh cũng không thể bắt được mùi nào quen thuộc.

Khi trở lại chỗ Đuôi Phi Điểu, cô đang ngồi với đuôi vòng qua chân. Một con chuột chết nằm bên cạnh cô.

“Cậu có muốn chia không?” cô meo. “Tôi đã bắt nó, nhưng tôi thật sự không muốn ăn.”

Con mồi nhắc Vuốt Mâm Xôi là anh đang đói như thế nào. Anh đã ăn rất nhiều vào sáng nay ở kho của chân Quạ, nhưng họ đã đi rất dài để đến đây.

“Chị có chắc không? Tôi có thể bắt một con cho mình.”

“Không, cậu ăn đi.” Cô đẩy con chuột về phía anh bằng một chân.

“Cảm ơn.” Vuốt Mâm Xôi dùn mình cạnh cô và xé một miếng mồi. Vị ấm nóng tràn đầy miệng anh. “Đừng lo lắng nữa,” anh meo khi Đuôi Phi Điểu cúi đầu miễn cưỡng xé lấy một miếng mồi. “Tôi chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”

Đuôi Phi Điểu ngừng ăn và nhìn anh lo lắng. “Tôi cũng hy vọng vậy. Tôi cảm thấy rất khó chịu khi không có Lông Bão. Chúng tôi đã luôn bên cạnh nhau hơn tất cả những đồng bào khác. Tôi nghĩ là do chúng tôi có cha đến từ bộ tộc khác.”

Vuốt Mâm Xôi gật đầu, nhớ ra anh đã thân thiết với Da Hung như thế nào khi chúng còn là mèo con, vì chúng phải đấu tranh để việc thừa kế dòng màu từ cha họ, Sao Cọp, có ý nghĩa hơn.

“Tất nhiên, cậu sẽ hiểu điều đó.” Đuôi Phi Điểu mời cậu bằng một cái giật tai để cậu ăn thêm.

“Đúng vậy,” Vuốt Mâm Xôi trả lời. Anh nhún vai. “Nhưng tôi không nhớ cha của tôi nhiều chị nhớ Vằn Xám. Tôi ước tôi có thể tự hào về kí ức của ông, nhưng tôi không thể.”

“Thật sự rất khó.” Đuôi Phi Điểu ấn mõm vào vai anh. “Lần cuối chúng tôi thấy Vằn Xám ở cuộc Tụ Họp. Và chúng tôi đã rất tự hào khi ông ấy làm thủ lĩnh trợ tá bộ tộc.”

“Ông ấy cũng rất tự hào về chị,” Vuốt Mâm Xôi meo, vui vẻ kết thúc câu chuyện về cha anh.

Anh ăn phần còn lại của con chuột, trong khi Đuôi Phi Điểu buộc bản thân phải bắt đầu lên kế hoạch những thứ mà họ nên làm. Mạo hiểm ra khỏi bụi cây, anh thấy mặt trời phát ra những tia lửa, cháy bừng cả con đường mà họ phải đi. Nhưng không hy vọng gì vào việc tiếp tục cho đến khi nào họ tìm thấy những mèo còn lại.

“Họ không có ở đây,” Đuôi Phi Điểu thì thầm, đến cạnh anh và thở nhẹ vào tai anh.

“Không, tôi sẽ trở lại. Chị ở đây thay vì…”

Một tiếng gào giận ngắt lời anh: âm thanh của tức giận, đánh nhau của mọi mèo, đến từ khu vườn gần nhất. Đứng thẳng dậy, anh gặp ánh mắt của Đuôi Phi Điểu.

“Họ ở đó!” anh thở hổn hển. “Và họ đang gặp nguy hiểm!”

Đánh máy: S.F
Nguồn: Diễn Đàn Vnthuquan - Thư viện Online
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 21 tháng 11 năm 2013