CHƯƠNG 8
Chân Lá nhìn con quái vật lăn đi, miệng cô mở ra nhưng không nói lời nào. Khu rừng như quay vòng xung quanh, cô chớp mắt, lảo đảo nằm xuống.
Bọn Hai Chân bắt đầu chạy về phía bụi cây, la hét và vung vẩy bàn chân của chúng.
Họ vẫn chưa được an toàn.
Vuốt Mâm Xôi lao ra từ những bụi cây phía sau họ. “Nhanh lên! Chạy đi!” Anh chạy đến bên Chân Sóc rồi đẩy cô.
Chân Sóc kinh hoàng rời ánh mắt khỏi trảng trống rồi nhìn chằm chằm vào Vuốt Mâm Xôi. “Thế còn Vằn Xám thì sao?”.
“Chúng ta không thể làm gì cho ông ấy lúc này đâu”, anh rít lên. “Nhanh lên! Chúng ta phải ra khỏi đây!”.
“Bằng cách nào?”, Cody ngao lên, nhìn chằm chằm vào bụi cây.
“Theo tôi”, Vuốt Mâm Xôi ra lệnh.
Chân Lá đã không nhìn thấy Vuốt Mâm Xôi kể từ khi anh rời khỏi khu rừng cùng với Chân Sóc. Đây là một mèo khác đã quay trở lại – một chiến binh kinh nghiệm, tự tin, bình tĩnh ra lệnh bất chấp sự nguy hiêm họ đang mắc phải. Đây không phải là lúc để tìm chính xác nơi họ đã ở trong mùa trăng cuối cùng. Nhấc bàn chân lên khỏi vũng bùn, cô luồn qua bụi rậm phía sau Chân Sóc và Cody. Đuôi Mây vượt qua cô, với Tim Sáng gần anh đến nỗi lông của họ chạm vào nhau.
Sự nhẹ nhõm nhấn chìm Chân Lá khi Chân Lá nhìn thấy bộ lông quen thuộc của Chân Sóc và Ria Mưa thấp thoáng trong bụi cây phía trước. Bàn Chân Sương đang ở với họ. Tất cả những mèo bị bắt đã được tự do – nhưng họ đã để mất Vằn Xám.
Cô nghe thấy bọn Hai Chân xông vào khu rừng ngay sau họ. Liếc nhìn qua vai, cô thấy bọn chúng mắc vào những bụi cây, vụng về xoay sở xung quanh rồi vấp phải những bụi mâm xôi. Chân Lá biết bọn chúng sẽ không thể bắt được cô lúc này. Đây là phạm vi của cô; cô có thể chạy qua nó nhanh như bất kì sinh vật nào, cơ thể cô len lỏi qua những bụi rậm uyển chuyển như cơn gió.
Bầy mèo lao xuống Hang Đá Rắn. Giờ thì bọn Hai Chân ở xa phía đằng sau, và Chân Lá giảm tốc độ lại. Cody ngã xuống bên cạnh khi họ bước không kịp thở vào đám lá rụng bên cạnh Cây Sung Lớn. Những mèo khác nằm kiệt sức nằm dài trên mặt đất. Đuôi Mây liếm tai Tim Sáng như thể chưa bao giờ anh làm sạch chúng vậy. Bàn Chân Sương ngắm nhìn họ, mạn sườn phập phồng.
Cody lo lắng nhìn xung quanh trảng trống. “Ở đây an toàn chứ?”.
“Giờ thì Hai Chân không thể bắt chúng ta nữa”. Chân Lá đảm bảo với cô.
“Nhưng bọn cáo và lửng thì sao?”. Mắt Cody mở to. “Không phải khu rừng đầy ắp những thứ đáng sợ sao?”.
“Giống mèo rừng à?” Chân Lá đùa một cách yếu ớt. Cô ngã quỵ xuống lớp lá mềm bên cạnh những mèo bộ tộc Sấm khác. Ria Mưa cố gắng ngồi dậy. Bộ lông xám của anh dựng lên, và có máu rỉ ra từ giữa các móng vuốt một bên chân trước. “Em có chắc là bọn chúng đã bắt Vằn Xám không?”.
Chân Sóc xẹp tai xuống. “Con quái vật đã mang ông ấy đi. Em đã thấy ông ấy!”.
“Nhưng ông ấy đã chiến đấu giống một mèo bộ tộc Cọp!” Vuốt Gai phản đối. “Chúng không thể bắt được ông ấy!”.
“Có quá nhiều Hai Chân”, Chân Sóc giải thích.
Bàn Chân Sương nghiêng đầu về phía Chân Sóc. “Tôi nợ ông ấy mạng sống của mình”, bà thì thầm. “Tôi đã nghĩ chúng tôi không bao giờ thoát được”. Bà nhìn chằm chằm vào cô. “Cô đã cứu chúng tôi”.
Chân Sóc đứng dậy. “Không phải mình tôi”, cô nhấn mạnh. “Tất cả chúng tôi đều đã liều mạng, và Vằn Xám đã dẫn đầu”.
Chân Lá nheo mắt đăm chiêu nhìn chị gái. Đó là câu trả lời của một chiến binh chứ không phải là một lính nhỏ. Cô nhận thấy Chân Sóc đã trở nên thon gọn và mạnh mẽ hơn – đươc ăn no hơn những chiến binh bộ tộc Sấm gầy gò. Chân Lá cúi đầu liếm bộ lông loang lổ, bù xù của mình. Lần đầu tiên, cô cảm thấy lúng túng trước chị gái mình, không biết phải nói gì khi rất nhiều chuyện đã xảy ra kể từ lần cuối họ nhìn thấy nhau.
“Hai Chân sẽ làm gì với ông ấy đây? Chân Sóc đau buồn than thở.
Chân Lá ước mình có thể khiến cho cô thoải mái, nhưng cô không biết phải nói gì. Nếu chuyện đó không xảy ra với mèo đồng tộc dũng cảm của cô, cô sẽ lãnh đạo cuộc hành trình đó thay cho Vằn Xám”.
“Có thể bộ tộc Sao sẽ giúp ông ấy”, Vuốt Gai thì thầm.
“Bộ tộc Sao bất lực trong việc chống lại Hai Chân”, Chân Sóc tranh cãi.
“Hôm nay bộ tộc Sao đã ở cạnh chúng ta”, Chân Lá nhắc nhở cô. “Họ đã ban cho các mèo sức mạnh để đối mặt với bọn Hai Chân. Họ sẽ để ý đến Vằn Xám”.
Đuôi Nai xúc động di di bàn chân mình rồi chạm mõm với Chân Lá. “Cám ơn bộ tộc Sao đã không để Hai Chân mang em đi”, cô thì thầm. “Chân Sóc đã thấy em trong giấc mơ, và bị kẹt ở chỗ đó. Cô ấy khăng khăng chúng tôi phải cứu em”. “Không chỉ có em được cứu”, Chân Lá meo, biết ơn nhìn các mèo đồng tộc của cô.
“Các mèo đã cứu tất cả chúng tôi”, Cody đồng ý, bước đến bên cạnh Chân Lá.
Đuôi Nai lùi ra xa Chân Lá và cảnh giác nhìn vào cô mèo kiểng. “Cô ta là ai?” cô hỏi. “Cô không phải là một mèo rừng, nhưng cô cũng không giống như một mèo cô độc”.
“Đây là Cody”, Chân Lá meo. “Chị ấy đã ngăn em tự cảm thấy có lỗi, và làm cho em tin rằng bọn em có thể trốn thoát”.
Đuôi Nai ngửi ngửi. “Cô là mèo kiểng?”.
Ria Mưa ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào cô mèo mướp. Vuốt Gai thì xẹp tai xuống.
“Đúng, tôi là mèo kiểng”. Cody xác nhận.
Vuốt Mâm Xôi nhấc bàn chân anh tiến về phía Cody. Chân Lá thấy mèo bạn của cô cố gắng không để rùng mình khỏi vị chiến binh vai rộng, mèo có bộ lông bết bùn và máu. “Cô có muốn chúng tôi chỉ cho cô đường trở lại Chỗ Của Hai Chân không?” anh đề nghị.
“Vẫn chưa an toàn để đi lối đó”, Chân Lá cảnh báo. “Bọn Hai Chân có thể đang tìm kiếm trong rừng”.
Tim Sáng ngồi dậy, lo lắng nhìn xung quanh trảng trống.
“Không sao đâu”, Đuôi Mây trấn an cô. “Ở đây chúng ta có thể chạy hơn bọn chúng”.
“Chúng ta sẽ an toàn trở lại khu trại”, Chân Sóc meo. “Tại sao Cody không đi với chúng ta bây giờ chứ?”.
Mèo kiểng không chắc chắn nhìn chằm chằm vào mọi mèo. Với tất cả sự can đảm khi họ bị mắc kẹt, cô rõ ràng cảm thấy sự nản lòng trước những câu chuyện khát máu được nghe bởi những mèo rững xung quanh.
“Chị sẽ được chào đón”, Chân Lá meo. Cô nhìn Vuốt Mâm Xôi và Ria Mưa, hi vọng là cô đúng.
“Sao Lửa sẽ không quay lưng với một mèo đang gặp rắc rối đâu”, Vuốt Mâm Xôi đồng ý.
“Hai Chân của cô sẽ không nhớ cô chứ?”, Đuôi Nai thẳng thừng hỏi, và Chân Lá liếc nhìn cô ngạc nhiên.
“Tất nhiên rồi”. Cody di bàn chân trên nền đất. Vài ngọn lửa quay trở lại trong đôi mắt xanh của cô. “Nhưng có vẻ không an toàn nếu tôi đi lang thang trong rừng một mình, và tôi không muốn khiến mèo nào gặp nguy hiểm cả”.
“Bọn em sẽ đưa chị về nhà ngay sau khi nó được an toàn”. Chân Lá hứa.
“Tôi cho rằng chúng ta nên đi thôi”. Đuôi Nai thở dài. Cô nhìn Vuốt Mâm Xôi. “Chúng ta sẽ nói gì với Sao Lửa về Vằn Xám đây?”,
Chân Lá nuốt khan. Vằn Xám là thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Sấm, một trong những chiến binh dũng cảm và giàu kinh nghiệm nhất, và là mèo bạn thân nhất của Sao Lửa. Bộ tộc sẽ như thế nào khi không có ông?
Bầy mèo rơi vào sự im lặng đau khổ khi họ đi qua khu rừng. Chân Lá nhận thấy rằng dường như Vuốt Gai dẫn họ về phía Gò đá Thái Dương chứ không phải khe núi. Tại sao họ không đến khu trại? Cô bối rối liếc nhìn sang Chân Sóc.
“Bộ tộc phải bỏ lại khu trại cũ”, chị gái cô giải thích. “Bọn Hai Chân đã đến quá gần”.
Chân Lá nuốt nước bọt. “Chuyện tồi tệ như vậy sao?”,
“Tôi e là như vậy”, Vuốt Gai trả lời dứt khoát.
“Chắc chắn là không đủ chỗ cho tất cả chúng ta ở Gò đá Thái Dương đúng không?” Đuôi Mây meo.
“Bọn trẻ thế nào?” Tim Sáng lo lắng hỏi.
“Không được cho ăn đầy đủ như chúng đáng được”, Chân Sóc thừa nhận.
“Chúng ta nên rời đi trước khi chúng trở nên yếu hơn”, Vuốt Mâm Xôi lẩm bẩm.
Chân Lá tự hỏi anh có ý gì, và cảm thấy hoang mang hơn khi Vuốt Gai bắn cho anh một tia nhìn sắc lạnh. Vuốt Mâm Xôi và Chân Sóc vừa trở lại khu rừng – sao họ lại đề cập đến việc sẵn sàng rời đi?
“Chúng ta gần đến nơi chưa?” Cody gọi từ phía sau.
Chân Lá có thể nghe thấy tiếng thì thầm của dòng sông qua những hàng cây trụi lá. Họ đang ở gần biên giới với bộ tộc Sông, và Gò đá Thái Dương ở không xa phía trước. “Đúng, giờ thì không còn xa nữa”, cô nói trở lại.
Vuốt Gai bước đi, theo sau là Chân Lá với những mèo khác xuyên qua một vùng dương xỉ rộng lớn. Họ xuất hiện tại đỉnh dốc dẫn đến biên giới bộ tộc Sông. Chân Lá có thể nhìn thấy mặt nước gợn song ở phía bên dưới. Điều đó bất ngờ an ủi rằng con sông vẫn còn ở đó mặc cho mọi thứ Hai Chân đã làm với phần còn lại của khu rừng.
Bàn Chân Sương bước xuống dòng sông. Ở mép nước, bà dừng lại rồi gọi với theo những mèo bộ tộc Sấm, “Tôi tin vinh những chiến binh bộ tộc Sấm vì đã giải cứu tôi. Và tôi tiếc thương cho sự mất mát của Vằn Xám với các mèo”. Đôi mắt xanh của bà bị che khuất một lúc, sau đó bà quay lại và bơi qua xoáy nước với những bàn chân mạnh mẽ cho đến khi bà chạm đến bờ bên kia.
Những mèo bộ tộc Sấm hướng về Gò đá Thái Dương. Chân Lá đẩy nhanh tốc độ, thiếu kiên nhẫn để quay về với bộ tộc của mình và nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với nhà cũ của họ trong khe núi. Cody bước từng bước theo cô, bám sát bên ngay bên cạnh; Chân Lá có thể nói rằng cái phẩy tai của cô mèo kiểng cho thấy cô vừa thích thú, vừa lo lắng về việc ra mắt bộ tộc.
“Em có chắc là em không ngại sự viếng thăm của tôi với em chứ?” cô thì thầm.
Chân Lá hầu như không nghe thấy cô. Cô vừa phát hiện ra Sao Lửa đang ngồi gần đầu dốc màu xám rộng. Mặt trời thắp sáng bộ da màu lửa, làm nổi bật thân hình của ông. Ông trông gầy và mệt mỏi, đôi mắt khép hờ. Cô làm thế nào có thể nói với ông rằng Vằn Xám đã bị mất tích trong khi giải cứu cô chứ? Ý nghĩ như một cái gai đâm vào trái tim Chân Lá.
Cơn gió mang theo mùi hương của cô, khiến Sao Lửa đột nhiên quay lại và nhìn chằm chằm xuống phiến đá. Ông nhảy xuống rồi chạy về phía họ với cái đuôi nhổng cao. “Chân Lá”, ông thở hổn hển, chợt dừng lại. “Con đã an toàn!” Ông liếm tai cô, và một tiếng rừ rừ nghẹn trong cổ họng.
“Con đã nhớ bố rất nhiều”, Chân Lá meo, đẩy khuôn mặt cô vào bộ lông ấm áp quen thuộc của ông.
“Cảm ơn bộ tộc Sao đã mang cả hai con trở lại”. Tiếng meo của Sao Lửa dày đặc cảm xúc.
Vuốt Mâm Xôi và Chân Sóc chờ ở phía dưới con dốc với các chiến binh khác của bộ tộc Sấm, trong khi Cody vắt vẻo trên những hàng cây.
Đuôi Mây và Tim Sáng vượt qua bọn họ tiến vào Gò đá Thái Dương, gọi con của họ. “Chân Trắng!” Đuôi Mây gọi. “Bố mẹ đã về!”.
Lính nhỏ lông màu tuyết đang ngủ gật trong một hốc đá. Trong thanh âm của tiếng nói, cô ngẩng đầu lên rồi nhảy nhót trên những bàn chân của mình. “Bố mẹ đã trốn thoát!”, cô khóc, lao vút xuống con dốc để đón cha mẹ cô. Cô trượt vào lòng họ, yêu thương âu yếm trong niềm hân hoan. Đuôi Mây quấn đuôi quanh mình cô, trong khi Tim Sáng liếm cô dữ dội đến nỗi Chân Trắng bị ngả ra với một tiếng rít bị bóp nghẹt.
Bão Cát phóng ra từ một tảng đá nhô ra ở phía bên kia Gò đá Thái Dương. Cô lao xuống con dốc và đẩy nhẹ Sao Lửa ra. “Chân Lá! Bọn chúng không làm đau con chứ?”.
“Không”, Chân Lá trả lời khi Bão Cát bắt đầu nhiệt tình liếm đi những mùi hôi thối của tổ Hai Chân khỏi tấm da của con gái. “Con khỏe, thật đấy”.
“Làm thế nào con thoát được?” Sao Lửa hỏi.
“Chân Sóc giải thoát cho chúng con”. Chân Lá khoái trí cố gắng giữ thăng bằng để chống lại sự háo hức chải chuốt từ phía mẹ cô.
“Đêm qua con nằm mơ”. Chân Sóc bước về phía trước. “Lá Đốm đã nói với con chỗ Chân Lá bị mắc kẹt”.
“Tại sao con không nói cho bố biết?” Sao Lửa ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào con gái mình.
“Bố đã ra ngoài tuần tra”, Chân Sóc giải thích. “Chuyện này không thể đợi được. Vì thế nên Đuôi Nai và con đã tự đi tìm Chân Lá - ”.
“Và không có thời gian quay trở lại trại để được giúp đỡ”, Đuôi Nai thêm vào. “Bọn Hai Chân đã bắt đầu mang những mèo chúng bắt được rời khỏi khu rừng”.
“Bọn con không thể tự giải cứu họ”, Chân Sóc phân trần. “Nhưng bọn con tìm thấy Vằn Xám và Vuốt Mâm Xôi gần Gò đá Thái Dương”.
“Còn cả Vuốt Gai và Ria Mưa nữa”, Vuốt Mâm Xôi thêm. “Nhưng là Vằn Xám dẫn đầu giải cứu. Ông đánh giá sự nguy hiểm và quyết định cố gắng giải thoát tất cả những mèo bị Hai Chân bắt giữ”.
“Vằn Xám”, Sao Lửa thì thầm. “Tôi phải biết rằng ông ấy sẽ làm gì đó ngu ngốc chứ”. Ông nhìn xung quanh để tìm bạn cũ của mình. “Ông ấy đâu?”.
Chân Lá cảm thấy mặt đá rung chuyển dưới bàn chân mình. Bão Cát ngừng rửa ráy cô, khi bà cảm thấy có gì đó không ổn.
Sao Lửa nghiêng đầu nhìn cô. “Tại sao ông ấy không quay về với các mèo?”.
Chân Lá nhìn thấy Sao Lửa hiểu được biểu hiện của cô. Khuôn mặt ông đột nhiên tối sầm lại. “Hai Chân đã bắt được ông ấy”, cô buộc mình phải nói, lời lẽ thốt ra như những tảng đá trong không khí lạnh.
“Chúng đã nhốt ông ấy bên trong một con quái vật và mang ông ấy đi”, Chân Sóc khàn khàn giải thích.
“Vằn Xám đi rồi sao?” Sao Lửa thì thầm. Ông ngồi xuống, quấn đuôi quanh mình. Chân Chân Lá run lên. Cha cô chưa bao giờ trông như đang ở rất xa thế này, xa đến nỗi cô không thể chạm vào để an ủi ông.
“Ch–chúng tôi nên cùng nhau đợi một đội tuần tra lớn hơn trước khi chúng tôi tấn công”, Vuốt Mâm Xôi lắp bắp, đau đớn nhìn vị tộc trưởng của mình. “Lẽ ra tôi nên ngăn ông ấy lại. Tôi xin lỗi”.
Sao Lửa nhìn chằm chằm vào anh mèo màu nâu sẫm trước mặt ông. Một ngọn lửa dường như bốc lên trong mắt ông, và, trong một khoảnh khắc, Chân Lá sợ rằng cha cô sẽ trút đau thương của mình lên chiến binh trẻ tuổi. Bên cạnh cô, Chân Sóc thò móng vuốt ra ngoài – chị ấy thực sự định chống lại cha họ để bảo vệ Vuốt Mâm Xôi sao? Chân Lá tự hỏi – nhưng Vuốt Mâm Xôi đối diện với ánh nhìn của vị tộc trưởng không chút do dự.
“Anh đã mang con gái ta về, cả Đuôi Mây và Tim Sáng nữa”. Sao Lửa dường như thuyết phục được bản thân mình rằng ông không thể đổ lỗi cho Vuốt Mâm Xôi về những gì đã xảy ra. “Vằn Xám sẽ tìm cách trở về với chúng ta”.
“Nhưng bọn chúng nhốt ông ấy trong một con quái vật”, Ria Mưa thì thầm.
Sao Lửa nhìn chằm chằm vào chiến binh màu xám, đôi mắt vô hồn. “Ông ấy sẽ trở về”, ông nhắc lại. “Ta phải tin như vậy hoặc mọi thứ sẽ bị mất”.
Bão Cát đến gần Sao Lửa hơn, ép má dựa vào vai ông. Nhưng Sao Lửa chỉ quay đi và từ từ bước về hốc đá tối tăm. Bỗng nhiên ông nhìn có vẻ già hơn tuổi của mình.
Bão Cát bước theo sau ông. “Chúng ta đã có cả hai đứa con gái quay về”. Giọng nói của bà trôi dạt trên phiến đá. “Đó thực sự là phép màu mà chúng ta đã nghĩ không bao giờ xảy ra”.
Sao Lửa nhìn chằm chằm vào bà. “Vằn Xám sẽ hi sinh bản thân mình vì chúng ngay lập tức”, ông thừa nhận.
“Đó là lí do tại sao ông ấy luôn là một mèo bạn tốt”, Bão Cát thì thầm. Bà ngồi bên cạnh Sao Lửa và cuộn đuôi mình xung quanh ông.
“Chân Lá!” Cody rít lên từ trong bóng cây. “Mọi thứ có ổn không?”.
Chân Lá không thể trả lời. Cô vẫn nhìn chằm chằm vào cha mình trong sự đau nhói đến nỗi cô không thể thở được. Cô cảm thấy đuôi của chị gái cô quét nhẹ xuống bên sườn cô.
“Đừng lo lắng”, Chân Sóc thì thầm. “Sao Lửa sẽ ổn thôi, khi tin là Vằn Xám sẽ trở về”.
“Nhưng bọn chúng đã nhốt ông ấy trong một con quái vật”, Ria Mưa nhắc lại như thể anh không bao giờ có thể xua được hình ảnh đó ra khỏi đầu.
Lông Chuột nhìn có vẻ ảm đạm. “Sao Lửa sẽ phải chọn một vị thủ lĩnh trợ tá khác trước khi trăng lên”, bà meo.
Mắt Chân Sóc lóe lên giận dữ, quay về phía Lông Chuột khiến cho Chân Lá nhảy lên. “Bà đang hành động giống như thể Vằn Xám đã chết vậy!”, cô kêu lên. “Ông ấy không chết! Bà nghe thấy Sao Lửa nói rồi đấy. Ông ấy sẽ trở về. Chúng ta không được từ bỏ hi vọng”.