← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Chân Lá bới lông ở gốc đuôi, nhằn ra con bọ chét phiền toái. Cô bẻ đôi cơ thể béo tốt của nó bằng hàm răng mình, hài lòng nếm lượng máu mà nó đã đánh cắp từ cô. “Được rồi!”.

“Đừng nói với những mèo khác là em đã có thêm một miếng mồi tươi đấy”, Chân Sóc nói đùa. “Tất cả bọn họ sẽ muốn có một con”.

Bụng Chân Lá cồn cào. Con chuột đồng mà cô vừa chia sẻ với chị gái chưa làm thỏa mãn cơn đói của cô. Họ nằm dài bên cạnh nhau trong một hốc đá nông, ngắm mặt trời lặn phía sau gò đá Thái Dương. Những đám mây quang đãng, và nửa vầng trăng hoàn hảo treo trên nền trời tối màu xanh.

“Da Xỉ Than đã quyết định về việc cho em tham gia vào chuyến đi đến Tảng đá Mặt Trăng tối nay chưa?” Chân Sóc meo.

“Giờ bà ấy đang nói với Sao Lửa về chuyện đó”, Chân Lá trả lời. Các mèo lang y của mỗi bộ tộc gặp nhau vào mỗi lần bán nguyệt ở Miệng Mẹ để chia lưỡi với bộ tộc Sao. Họ không cần đợi đến lúc bán nguyệt để đảm bảo sự ngưng chiến – mèo lang y sống bên ngoài những khác biệt giữa các bộ tộc mà đôi khi điều đó dẫn đến những cuộc tranh cãi – nhưng đó là thời điểm quan trọng cho sự quan tâm chia sẻ và tư vấn về việc điều trị cho các mèo đồng tộc.

Chân Lá thấy Da Xỉ Than xuất hiện, cô bước chân về phía bà, muốn tìm hiểu xem họ có thể đi đến Dãy Núi bất chấp những nguy hiểm lẩn quất trong rừng không.

Nhưng Da Xỉ Than lắc đầu khi bà đến rồi đứng ở rìa thung lũng. “Sao Lửa đã đồng ý với tôi”, bà thông báo. “Chúng ta không thể mạo hiểm đi với quá nhiều quái vật Hai Chân ở đó”.

“Nhưng chúng ta cần chia sẻ với bộ tộc Sao hơn bao giờ hết!” Chân Lá phản đối.

“Sao Lửa nói ông ấy sẽ không để có nguy cơ mất chúng ta, và ông ấy đúng. Bộ tộc sẽ ở đâu mà không có mèo lang y chứ?”.

Chân Lá thở dài, dùng móng vuốt cào vào nền đá.

“Bộ tộc Sao sẽ chia sẻ với chúng ta nếu họ muốn”, Da Xỉ Than meo.

Chân Lá nhún vai. “Có lẽ vậy”.

“Chà, chị thấy hài lòng vì em sẽ không đi”, Chân Sóc meo khi Da Xỉ Than bước đi. “Chị gần như đã mất em vào tay bọn Hai Chân một lần rồi. Chị không nghĩ rằng chị có thể chịu đựng được thêm lần nữa”.

Chân Lá nhanh chóng liếm lên đầu chị gái rồi ngồi xuống. “Chị có nghĩ các mèo bộ tộc Sông sẽ đến Dãy Núi không?”, cô tự hỏi thành tiếng. Thật lạ khi nghĩ rằng những mèo lang y khác sẽ thực hiện chuyến đi mà không có họ. Bộ tộc Sao có nghĩ Da Xỉ Than và Chân Lá hèn nhát không?

“Chị nghi ngờ là họ sẽ mạo hiểm”, Chân Sóc nói với cô. “Lần cuối cùng Vuốt Mâm Xôi và chị gặp Lông Bão, anh ấy nói Lông Bùn khá ốm”.

“Em chỉ hi vọng rằng, nếu tất cả mèo lang y từ các bộ tộc đến Tảng đá Mặt Trăng cùng nhau, điều đó có thể khiến chúng ta gần gũi hơn”, Chân Lá thừa nhận.

Chân Sóc gật đầu. “Chị biết. Em nghĩ rằng rắc rối sẽ đoàn kết chúng ta lại, giống như việc đã từng xảy ra khi bộ tộc Máu tấn công, nhưng lần này thay vì chuyện đó là việc chúng ta sẽ rời bỏ khu rừng”.

“Mỗi bộ tộc dường như có ý nghĩ riêng về những việc phải làm”. Chân Lá thở dài. “Chỉ cần bộ tộc Sao cho chúng ta một dấu hiệu thôi!”.

“Em hi vọng có thể bộ tộc Sao sẽ chia sẻ điều gì đó với em tối nay ư?”.

Chân Lá khẽ gật đầu, tránh ánh mắt của chị gái. Cô không muốn nghĩ về nỗi sợ hãi đã làm phiền trái tim cô cả ngày nay: sự sợ hãi rằng họ sẽ tìm mọi cách để đến Tảng đá Mặt Trăng và thấy bộ tộc Sao vẫn im lặng thậm chí là ở đó.

“Thật ngu ngốc khi các bộ tộc thấy thật khó khăn để đi cùng nhau”. Tiếng meo của Chân Sóc bị gián đoạn bởi suy nghĩ của mình. “Họ có nhiều điểm chung hơn là họ nghĩ”.

Chân Lá trầm ngâm nhìn chị gái mình, đột nhiên tự hỏi Chân Sóc đang ám chỉ điều gì.

“Sau tất cả, bộ tộc Bóng Tối, bộ tộc Sông và bộ tộc Sấm thậm chí còn có thân thích”, Chân Sóc tiếp tục.

“Ý chị là Da Hung và Lông Bão?”.

“Không chỉ bọn họ”. Đuôi Chân Sóc giật giật khi cô nói. “Có những mèo khác được liên kết với bộ tộc Sấm bởi huyết thống”.

Với một cú choáng váng Chân Lá tự hỏi có khi nào chị gái cô đã phát hiện ra bí mật mà cô đã giữ riêng cho bản thân và biết cách đây một mùa trăng không. “Chị đang nói về chuyên Sao Cọp là cha của Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm sao?”.

Chân Sóc nhìn chằm chằm vào cô với vẻ ngạc nhiên. “Em lại được chia sẻ các giấc mơ với chị à?”.

Chân Lá lắc đầu. “Em biết được một thời gian rồi”, cô thừa nhận.

“Tại sao em không nói cho chị biết?” Chân Sóc hỏi.

“Em không nghĩ rằng nó quan trọng. Không phải lúc này, khi các bộ tộc đang gặp nguy hiểm. Tại sao nó lại tạo nên sự khác biệt khi Sao Cọp là cha của Sương Diều Hâu và Cánh Bướm Đêm chứ?” Chân Lá biết là cô đang tự thuyết phục bản thân mình. Điều cuối cùng mà các bộ tộc cần là một mèo nào đó với khao khát quyền lực của Sao Cọp.

“Một chiến binh như Sương Diều Hâu không thể tin được”, Chân Sóc nhấn mạnh.

Chân Lá cảm thấy một nút thắt khó chịu trong bụng cô. “Nhưng Sao Cọp cũng là cha của Vuốt Mâm Xôi mà”, cô chỉ ra. “Và Vuốt Mâm Xôi là một chiến binh trung thành”.

“Vuốt Mâm Xôi không có liên quan gì đến chuyện này cả”, Chân Sóc ngắt lời.

“Tất nhiên là không”, Chân Lá nhanh chóng đồng ý. “Em chỉ có ý rằng có người cha như Sao Cọp không có nghĩa là chiến binh đó sẽ đi theo bước chân của ông ta”. Cô cầu nguyện điều này là sự thật.

“Tốt”. Chân Sóc gật đầu. “Bởi vì Vuốt Mâm Xôi hoàn toàn khác với Sương Diều Hâu. Họ không có điểm chung. Không gì cả”.

Chân Lá cuộn tròn thành một quả bóng bên cạnh chị gái, dấu mũi dưới những bàn chân ấm áp. Những lời nói của Chân Sóc như một tiếng vọng – có lẽ nào chúng là của Vuốt Mâm Xôi?

“Ngủ ngon, Chân Sóc”, cô thì thầm, cuộn tròn bên Chân Sóc, những lời nói gay gắt của họ bị lãng quên. Chân Lá không cần một chuyến thăm từ bộ tộc Sao để nói với cô rằng chị gái mình đã yêu Vuốt Mâm Xôi. Trong lúc mọi việc đang diễn ra, Chân Lá muốn kết nối giữa hai bọn họ bị mất một lần, điều đó có cảm giác tốt cho toàn bộ bộ tộc.

Cô nhắm mắt lại. Tôi tự hỏi liệu bộ tộc Sao có chia sẻ giấc mơ của tôi, cô nghĩ giấc ngủ tràn qua cô như một dòng sông nhẹ nhàng. Đó là lúc bán nguyệt, sau tất cả; vài thứ phải được tính toán, ngay cả khi họ không ở Tảng đá Mặt Trăng.

Chân Lá cảm thấy mũi ai đó van lơn hối thúc cô tỉnh dậy. “Ai đó?”, cô thì thầm ngái ngủ.

“Là tôi, Cánh Bướm Đêm”. Giọng cô mèo trẻ run rẩy sợ hãi.

Chân Lá chớp mắt mở ra và nhìn thấy lính nhỏ bộ tộc Sông xuất hiện dưới ánh trăng mờ ảo.

“Nhanh lại đây, tôi cần em”, tiếng meo của Cánh Bướm Đêm xen lẫn hơi thở.

Chân Lá cảm thấy chị gái cô đang cựa quậy bên cạnh mình. “Có chuyện gì vậy?” Chân Sóc ngáp.

“Là Cánh Bướm Đêm”, Chân Lá nói với cô.

Chân Sóc ngay lập tức bật dậy. “Cô đang làm gì trong trại của chúng tôi vậy?” cô rít lên.

“Tôi cần sự giúp đỡ của Chân Lá”, Cánh Bướm Đêm giải thích. “Lông Bùn đang ốm rất nặng”.

“Và cô nghĩ rằng cô chỉ chui vào đây lúc nửa đêm sao?”.

“Yên lặng nào, Chân Sóc, trước khi chị đánh thức cả bộ tộc”, Chân Lá gầm gừ. Cô muốn nói với chị gái mình dừng ngay việc nhìn vào con gái của Sao Cọp, thay vào đó là nhìn một mèo lang y đang gặp khó khăn, nhưng cô không muốn khiến Cánh Bướm Đêm cảm thấy khó chịu. “Đợi ở đây, cả hai mèo”, cô meo. “Em sẽ đi nói với Sao Lửa và Da Xỉ Than”.

“Nhưng -” Cánh Bướm Đêm bắt đầu.

Chân Lá khiến cô im lặng bởi một ánh nhìn. “Em sẽ đi với chị, nhưng em phải nói với họ em sẽ đi đâu”. Để lại hai mèo trong sự im lặng khó chịu, cô vội vàng trèo lên dốc đến hốc đá, len lỏi trong cái hang tối tăm và đi theo mùi của cha cô.

Sao Lửa mơ màng ngẩng đầu lên. “Chân Lá, là con phải không?”. Bên cạnh ông, Bão Cát cựa mình nhưng không thức dậy.

“Cánh Bướm Đêm đến để đề nghị con có thể đi giúp Lông Bùn. Ông ấy thực sự bị bệnh”.

Cô nhìn thấy một cái bóng tiến về phía cô từ phía sau hang, nghe mùi giống Da Xỉ Than.

“Cô ấy đã chữa cho ông ấy bằng gì?” mèo lang y nói trong hơi thở.

“Trò không biết”, Chân Lá trả lời.

“Con nghĩ chỗ đó an toàn chứ?” Mắt Sao Lửa ánh lên lo lắng trong bóng tối.

“Cánh Bướm Đêm sẽ không nói dối con đâu”, cô đảm bảo với ông, đoán rằng ông lo sợ một cuộc phục kích từ các mèo bộ tộc Sông mạnh mẽ.

“Vậy thì con phải đi rồi”, Sao Lửa thì thầm. “Nhưng nếu con không trở lại trước bình minh, bố sẽ cử một đội tuần tra đi tìm con”.

“Chúng tôi sẽ quay lại”, Da Xỉ Than hứa. Bà bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Chân Lá. “Tôi cũng sẽ đi. Chúng ta phải làm mọi thứ chúng ta có thể để cứu Lông Bùn”. Bà dẫn Chân Lá ra khỏi hang đến khe nứt nơi bà cất giữ thảo mộc, lấy ra vài bọc lá.

Chân Lá nhặt nửa số chúng lên, họ vội vã lao xuống tảng đá nơi Cánh Bướm Đêm chờ đợi với chị gái cô.

“Chị sẽ đi cùng em”, Chân Sóc tuyên bố.

Chân Lá lắc đầu. “Không cần đâu”, cô lẩm bẩm qua những bó lá treo lơ lửng giữa hàm răng của mình.

Chân Sóc phiền muộn nhìn chằm chằm vào mèo bộ tộc Sông, và Chân Lá biết chị gái cô đang nhìn một mèo khác, một mèo có bờ vai rộng và đôi mắt màu hổ phách lấp lánh. Mặc dù họ được sinh ra sau cái chết của Sao Cọp nhiều mùa trăng, nhưng cả hai chị em đã nghe miêu tả về ông ta đủ nhiều để hình dung ra ông như bất cứ mèo đồng tộc nào.

“Hãy nhớ về Vuốt Mâm Xôi”, cô thì thầm với chị gái. Chung dòng máu với Sao Cọp không có nghĩa là mèo đó cũng chia sẻ trái tim đen tối với ông ta.

“Dẫn đường đi, Cánh Bướm Đêm”. Lời đề nghị của Da Xỉ Than bị bóp nghẹt bởi những bó lá mà bà mang theo, nhưng Cánh Bướm Đêm gật đầu rồi lặng lẽ trườn xuống con dốc.

Họ dễ dàng lội qua sông, giữ các loại thảo mộc trên mặt nước. Chân Lá nghỉ về mùa trăng trước, khi cô đã vượt qua những tảng đá để bước đến giúp một lính nhỏ bộ tộc Sông; cô gần như bị cuốn trôi bởi dòng nước, và chỉ có linh hồn của Lá Đốm ngăn cô khỏi chìm vào cơn mưa lũ. Bây giờ dòng nước lặng lẽ lướt qua những hòn đá, hầu như không bao gồm những viên sỏi dưới lòng sông.

Cánh Bướm Đêm dẫn các mèo bộ tộc Sấm qua đám sậy, họ không còn lầy lội mà cảm thấy dưới chân mình khô ráo. Tim Chân Lá đập nhanh hơn khi nghĩ đến những mèo khác vào khu trại của bộ tộc, nhưng dường như Cánh Bướm Đêm không quan tâm mà đưa họ đến thẳng trảng trống giữa đám lau sậy. Những đôi mắt xa lạ ánh lên trong bóng tối, nhưng không hề có sự lo lắng lẫn nỗi tò mò trên khuôn mặt họ.

“Tốt, các mèo đã đến”, Sao Báo Đốm chào đón họ. Thậm chí trong ánh trăng, Chân Lá có thể thấy tộc trưởng bộ tộc Sông gần đây cũng không được ăn đủ như cô. Tấm da của bà như treo trên cơ thể, và đôi mắt mờ đi bởi cơn đói mà Chân Lá đã bắt đầu chấp nhận như chuyện bình thường.

Nhưng tại sao các mèo bộ tộc Sông lại bị đói khi Hai Chân vẫn cách khỏi lãnh thổ của họ một đoạn đường khá xa?

“Lông Bùn đang ở trong hang của ông ấy”, Sao Báo Đốm meo. “Cánh Bướm Đêm sẽ dẫn các mèo đi”. Bà nhìn chằm chằm vào mắt Da Xỉ Than. “Hãy làm mọi thứ các mèo có thể, nhưng không được để ông ấy đau đớn. Ông ấy đã phục vụ bộ tộc này rất tốt, và nếu bộ tộc Sao cần ông ấy hơn chúng ta, chúng ta nên để ông ấy đi trong thanh thản”.

Chân Lá theo Da Xỉ Than và Cánh Bướm Đêm len qua một đoạn lau sậy hẹp mở ra một trảng trống nhỏ hơn. Nó rất giống với trảng trống lang y trong khe núi đến nỗi cô cảm thấy nhói lên niềm khao khát về nhà cũ của mình.

Một tiếng mèo rên lên từ góc tối.

“Không sao đâu, Lông Bùn”, Cánh Bướm Đêm thì thầm. “Trò đã mang Da Xỉ Than tới”.

Da Xỉ Than vội đến xem xét ông mèo lang y, hít ngửi và ấn nhẹ chân dọc theo hai bên sườn ông. Dù thế nào đi nữa, bệnh tật đã ăn sâu vào trong cơ thể yếu ớt này. Lông Bùn rõ ràng đau đớn, lời nói của ông không rõ ràng và đầy thống khổ.

“Da… Xỉ Than… hãy để… tôi… ra đi… thanh thản”, giọng nói ông van lơn như những chiếc móng vuốt cào trên vỏ cây.

“Nằm đó, bạn của tôi”. Da Xỉ Than nhìn Cánh Bướm Đêm. “Cho đến giờ cô đã làm gì cho ông ấy?”.

“ Cây tầm ma làm giảm sưng, mật ong và cúc vạn thọ để tránh nhiễm trùng, hoa cúc làm mát và hạt anh túc giảm đau”. Cánh Bướm Đêm nhanh chóng liệt kê các biện pháp khắc phục của mình khiến Chân Lá chớp mắt. Lần cuối cùng cô nhìn thấy khuôn mặt của Cánh Bướm Đêm đối mặt với khủng hoảng – khi lính nhỏ bộ tộc Sông suýt chết đuối – cô bị đông cứng bởi sự hoảng loạn, và Chân Lá đã bước đến điều trị thay cho cô mèo trẻ.

“Tốt, đó chính xác là những gì tôi sẽ làm cho ông ấy”. Da Xỉ Than đồng ý. “Cô đã thử dùng cỏ thi chưa?”.

Cánh Bướm Đêm gật đầu. “Nhưng nó khiến ông ấy bị bệnh”.

“Đôi khi nó có thể như vậy”. Da Xỉ Than nhìn xuống Lông Bùn, đôi mắt xanh của bà phủ mờ bởi sự cảm thông. “Tôi rất tiếc. Tôi không nghĩ là còn nhiều thứ chúng tôi có thể làm”.

“Nhưng ông ấy đang đau đớn!” Cánh Bướm Đêm phản đối.

“Tôi sẽ cho ông ấy nhiều hạt anh túc hơn”, Da Xỉ Than meo. “Cô còn chút cúc vạn thọ nào không?”.

“Rất nhiều”. Cánh Bướm Đêm vội vã đến một khoảng hở trên bức tường sậy và lấy ra một nắm chân các cánh hoa được nghiền nát. Lấy một số quả khô từ một trong các bó lá, Da Xỉ Than bắt đầu nhào cánh hoa vào chúng. Các quả vẫn đủ mềm bên trong. Da Xỉ Than rắc hạt anh túc nhiều hơn Chân Lá đã từng nhìn thấy bà từng sử dụng trước đó, sau đó bà đẩy đống thảo mộc được nghiền nát về phía Lông Bùn.

“Thứ này sẽ làm giảm cơn đau của ông”, bà thì thầm. “Ăn càng nhiều càng tốt”.

Mèo lang y già bắt đầu kéo nó vào lòng, đôi mắt ông ngày càng dịu đi với lòng biết ơn khi nhận những gì có trong hỗn hợp. Trong một khoảnh khắc, Chân Lá tự hỏi có phải Da Xỉ Than đã cho ông ấy đủ hạt anh túc để ông chìm vào giấc ngủ đến với bộ tộc Sao, nhưng cô biết trong ánh mắt dịu dàng của mèo bảo trợ rằng bà chỉ cố gắng giúp ông ấy giảm đau. Mặc dù thời gian gần đây những chiến binh tổ tiên của họ im lặng nhưng Da Xỉ Than vẫn tin tưởng họ.

“Giờ hãy để chúng tôi ở lại”, Da Xỉ Than thì thầm với Chân Lá và Cánh Bướm Đêm. “Tôi sẽ ngồi với ông ấy cho đến khi ngủ”.

“Ông ấy sẽ chết ư?”, Cánh Bướm Đêm hỏi, giọng cô run run.

“Chưa đâu”, Da Xỉ Than nói với cô. “Nhưng điều này giảm cơn đau của ông ấy cho đến khi bộ tộc Sao gọi ông”.

Chân Lá lùi lại rồi theo Cánh Bướm Đêm qua đường hầm về phía trảng trống chính.

“Ông ấy thế nào?” Sao Báo Đốm hỏi ngay sau khi họ xuất hiện dưới ánh trăng bạc.

“Da Xỉ Than đã làm tất cả những gì có thể”, Cánh Bướm Đêm báo cáo.

Sao Báo Đốm gật đầu, sau đó quay lại và bước đi.

“Em chưa từng ở đây trước đó”, Chân Lá meo, hi vọng làm phân tâm Cánh Bướm Đêm. “Nó cũng có mái che”.

Cô mèo trẻ nhún vai. “Đây là một khu trại tốt”.

“Em không ngạc nhiên khi Sao Báo Đốm không muốn rời khỏi nó”, Chân Lá tiếp tục, cẩn thận giữ cho giọng nói của cô không mang tính chất đe dọa. Cô tò mò về sự gầy gò bất thường của Sao Báo Đốm – và nhìn vào sự di chuyển của những mèo khác xung quanh rìa trảng trống, vị tộc trưởng bộ tộc Sông không phải là mèo duy nhất bị đói ở đây.

“Bọn chị đang bị mất lũ cá vì mực nước dòng sông thấp phải không?” Chân Lá dũng cảm đoán.

Cánh Bướm Đêm nhìn cô một lúc lâu. “Đúng. Chúng tôi không được ăn đầy đủ trong một thời gian rồi”.

“Điều đó có nghĩa là Sao Báo Đốm bây giờ có thể xem xét lại sao?”.

Trước sự ngỡ ngàng của cô, Cánh Bướm Đêm lắc đầu. “Sao Báo Đốm nói rằng chúng tôi sẽ ở lại miễn là không có Hai Chân ở trong lãnh thổ của chúng tôi. Bà nói rằng nếu dòng sông không thể nuôi chúng tôi, chúng tôi sẽ phải học cách săn những con mồi mới”.

Chân Lá thấy bộ lông mình bùng cháy bởi sự thất vọng với vị tộc trưởng tộc Sông cứng đầu – sẽ không có con mồi mới, cô mong mỏi kêu lên – nhưng cô không muốn thể hiện sự thiếu tôn trọng với bộ tộc của Cánh Bướm Đêm. “Chị đã trở thành một mèo lang y tuyệt vời”, cô meo, vụng về thay đổi chủ đề. “Da Xỉ Than sẽ không thể làm điều gì khác hơn để giúp Lông Bùn đâu”.

Chân Lá gần như nhảy dựng lên khi giọng nói của Sương Diều Hâu vang lên bên tai cô.

“Cô nói đúng”, anh đồng ý. “Bộ tộc sẽ may mắn khi một mèo lang y giỏi như Lông Bùn đi săn với bộ tộc Sao”.

“Tôi nghĩ rằng Sương Diều Hâu tin tưởng tôi hơn là tôi tin vào bản thân mình”, Cánh Bướm Đêm thì thầm.

“Em không có lí do gì để nghi ngờ chính mình cả”, Sương Diều Hâu nhấn mạnh. “Cha chúng ta là một chiến binh tuyệt vời. Mẹ chúng ta đáng tự hào và mạnh mẽ. Họ có chung một khiếm khuyết: họ đã – và vẫn, trong trường hợp của Sasha - chỉ trung thành với bản thân hơn là những mèo khác”. Anh dừng lại và nhìn xung quanh trảng trống. “Chúng ta không như vậy. Chúng ta hiều điều đó có nghĩa gì khi chúng ta trung thành với bộ tộc. Chúng ta đủ can đảm để sống theo luật chiến binh. Và do đó sẽ có một ngày chúng ta trở thành những mèo quyền lực nhất của bộ tộc Sông, và sau đó những mèo đồng tộc sẽ phải tôn trọng chúng ta”.

Chân Lá cảm thấy như thể cô bị ném đập đầu vào dòng sông băng giá. Tuy nhiên Sương Diều Hâu cam kết sống theo luật chiến binh, mà tham vọng đó có thể khiến anh ta trở nên nguy hiểm – như cha của anh trước đó.

Cánh Bướm Đêm rì rầm thích thú. “Em không phải quá nghiêm trọng những lời anh trai tôi nói”, cô nói với Chân Lá. “Anh ấy là mèo dũng cảm nhất và trung thành nhất bộ tộc Sông, nhưng đôi khi cũng bị lạc lối”.

Chân Lá chớp mắt. Cô hi vọng bằng cả trái tim là Cánh Bướm Đêm đã đúng. Nhưng sự kiêu ngạo lấp lánh trong ánh mắt Sương Diều Hâu lấp đầy trái tim cô bởi sự bất an. Điều gì đó nói với cô – theo bản năng bò rần rần trên bộ lông mình – đó mới chỉ là khởi đầu.

Sương Diều Hâu không thể tin được.