CHƯƠNG 15
Chân Lá nhảy bật ra khỏi đường hầm dưới đường Sấm Rền. Vuốt Mâm Xôi và chân Sóc theo sau, với Sao Lửa ngập ngừng bước giữa chúng. Ngay lập tức, ánh sáng tràn đến làm chân Lá phải nhắm tịt mắt lại. Chúng hấp háy đôi mắt để quen với ánh sáng ban ngày lành lạnh sau khi chui ra khỏi đường hầm tối om, và cô nhìn bầy mèo bộ tộc Bóng Tối đang nằm bẹp xung quanh, trên một dải cỏ hẹp bên cạnh đường Sấm Rền hoang vu.
Lũ con của Hoa Anh Túc kêu meeo-meeo khi bầy mèo đến gần mẹ của nó. Mây Còi vội vã thăm khám hết mèo này đến mèo khác, bất lực với những gì mình đang có, và Sao Đen đứng nhìn chằm chằm vào bộ tộc của ông như thể ông không thể tin nỗi những gì đã xảy ra với họ. Bộ lông màu trắng của ông loang lỗ những vệt máu, và bàn chân màu đen bám đầy những mảnh cây vụn.
Giọng của Sao Lửa vang lên phía sau cô. “Mọi mèo ổn cả chứ?”
“Bố nên nằm xuống,” chân Lá nhắc ông. “Không có quái vật ở đây đâu.”
“Chúng ta không nên tự nhiên nghỉ ngơi ở đây!” Vuốt Mâm Xôi phản đối.
“Chúng ta cần phải nghỉ ngơi trước khi đi,” chân Lá nhấn mạnh.
Sao Cao khập khiễng bước về phía cô. “Sao Lửa vẫn ổn chứ?” ông hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Vẫn ổn, nhưng ông ấy vừa mất một mạng khi bị cây đổ đè lên,” chân Lá giải thích.
Sao Cao nhắm mắt và rùng mình từ đỉnh đầu tới tận chóp đuôi của ông ấy.
“Tôi sẽ đưa các chiến binh của tôi về nhà,” Bàn Chân Sương nói lớn từ nơi bầy mèo bộ tộc Sông tụ tập ở rìa cỏ.
“Bà sẽ giúp chúng tôi đưa bộ tộc Bóng Tối về gò đá Thái Dương chứ?” Sao Lửa hỏi.
“Gò đá Thái Dương?” Sao Đen nheo mắt lại. “Tại sao ông muốn đưa chúng tôi đến đó?”
“Bây giờ đó là nơi bộ tộc Sấm sinh sống, và ông sẽ được an toàn với Hai Chân khi ở đó.” Sao Lửa meo. “Da Xỉ Than có đủ thảo dược cho vết thương của các mèo, và có đủ chỗ để tất cả cùng nghỉ ngơi.”
Có nơi nào khác mà bộ tộc Bóng Tối có thể đi sao? Chân Lá thầm nghĩ. Khu rừng hiện tại rất khó để kiếm được một nơi nào đó không có Hai Chân.
“Được thôi,” Bàn Chân Sương gật đầu. “Chúng tôi sẽ giúp ngài đưa họ tới gò đá Thái Dương. Nhưng ngài chào đón bộ tộc Bóng Tối vào lãnh thổ bộ tộc Sấm không đồng nghĩa chúng tôi cũng chào đón họ.”
“Chúng tôi sẽ tuần tra biên giới!” Sương Diều Hâu cảnh báo, đôi mắt anh lạnh như băng.
Chân Sóc trừng trừng nhìn anh ta. “Anh có thể lo lắng về biên giới trong lúc này sao? Khi nào thì anh mới có thể nhận ra cuộc hành trình có ý nghĩa ra sao với tất cả các bộ tộc?”
Vuốt Mâm Xôi lặng lẽ quay sang nhìn cô. “Bộ tộc Bóng Tối sẽ không băng qua biên giới,” anh hứa.
“Tất nhiên là chúng tôi sẽ không làm vậy,” Sao Đen khẳng định.
Vuốt Mâm Xôi quay trở lại đứng cạnh chân Lá. “Bao lâu nữa thì chúng ta có thể đi?”
Khi chân Lá do dự, Sao Lửa ngẩng đầu lên. “Bố đã khỏe hơn nhiều rồi,” ông khẳng định. “Chúng ta có thể đi ngay.”
“Mây Còi?” cô gọi mèo lang y của bộ tộc Bóng Tối. “Tất cả mọi mèo có thể tới gò đá Thái Dương được rồi chứ?”
“Tôi nghĩ vậy, nếu chúng ta di chuyển thật chậm,” ông mèo nhỏ thó trả lời.
Chân Lá nhìn lên bầu trời. Mặt trời như một quả cầu lửa, đang chìm dần về phía những ngọn cây. “Chúng ta nên đi ngay trước khi trời tối,” cô nói với Vuốt Mâm Xôi. “Trước khi trời quá lạnh.”
“Được thôi,” Vuốt Mâm Xôi meo. “Chúng ta sẽ cho mọi mèo nghỉ ngơi đủ, rồi tất cả sẽ cùng đi.”
Một đám mây mỏng chắn trước mặt trời khi bầy mèo trườn qua một thân cây gỗ.
“Hoa Anh Túc?” Chân Lá chạy tới chỗ nữ miu của bộ tộc Bóng Tối. “Mấy đứa con của chị vẫn khỏe chứ?”
Hoa Anh TÚc liền nhìn ba đứa trẻ, đang được các chiến binh chăm sóc, và gật đầu. “Chỉ hơi sợ một chút,” cô thì thầm.
“Chúng ta có thể rửa ráy cho chúng và để chúng ăn một ít hạt anh túc khi tới gò đá Thái Dương,” chân Lá hứa.
Bàn Chân Sương bước cạnh Sao Cao, như thể vô tình áp sát người vào hông thủ lĩnh bộ tộc Gió. Lông Diều Hâu mang một đứa con của Hoa Anh Túc, và Tai Rách theo sau bầy lính nhỏ bộ tộc Bóng Tối, đẩy nhẹ chúng bất cứ khi nào chúng chậm chân.
“Như thể chúng ta không đến từ các bộ tộc khác nhau.” Chân Lá thì thầm, bắt kịp chân Sóc.
Em gái cô gật đầu. “Thật giống với những gì diễn ra trong cuộc hành trình đến nơi mặt trời lặn.”
Nhưng khi bầy mèo khập khiễng tiến về gò đá Thái Dương, những ranh giới lại quay trở lại. Bộ tộc Bóng Tối leo lên đỉnh đá, trong khi bộ tộc Sông dừng lại bên cạnh hàng cây. Lông Diều Hâu đặt con của Hoa Anh Túc xuống và chạy đến chỗ bầy mèo bộ tộc Sấm khi họ chậm rãi tiến lên con dốc. Anh ấn bộ lông màu vàng nâu của mình vào hông Đuôi Nai, đỡ lấy đôi bàn chân mệt mỏi của cô. Sao Cao nằm xuống ngay dưới chân tảng đá, quá mệt mỏi để đi xa hơn nữa. Ria Độc Nhất, Tai Rách và chân Chim ở xung quanh ông.
“Chuyện gì vậy?” chân Trắng chạy vội về phía Tim Sáng và ấn mũi vào hông cô. Nhưng nó nhanh chóng lùi lại. “Mẹ đang chảy máu!”
“Chỉ trầy xước sơ thôi,” Tim Sáng trấn an con bé.
“Cô còn sống!” Cody vội vã lao ra, với bé Phong ngập ngừng ở phía sau. Cô ấn mõm mình vào chân Lá.
Mây Dương Xỉ xuất hiện từ nhà trẻ và nhìn chằm chằm vào bầy mèo đang đứng đầy tảng đá. “Chuyện gì vậy?”
“Mọi mèo đều an toàn.” Vuốt Mâm Xôi nhún vai dẫn đầu đội tuần tra. “Đó là việc quan trọng nhất.”
“Tạ ơn bộ tộc Sao.” Nữ miu bộ tộc Sấm thở dài.
Da Xỉ Than chui ra khỏi hang của mình. “Sao Lửa đâu?”
“Tôi ở đây,” Sao Lửa rên rĩ, chậm rãi bước về phía trước. Chân Lá theo sát ông, biết rằng ông vẫn còn run rẩy.
“Sao Lửa đã mất đi mạng nữa,” cô thì thầm trước khi Da Xỉ Than có thể nói bất cứ điều gì.
“Trại bộ tộc Bóng Tối sao rồi?” Lông Tuyết hỏi. “Ngài đã giữ được sự an toàn cho nó sao?”
“Chúng ta không thể chiến đấu với quái vật,” Sao Lửa chán chường meo. “Chúng ta không thể làm gì ngoại trừ việc giúp đỡ bộ tộc Bóng Tối thoát ra khỏi đó trước khi trại của họ bị phá hủy.”
“Trại của họ đã bị phá hủy?” Lông Tuyển thở hổn hển.
“Không còn gì cả trừ những thân cây bị gãy đổ,” Sao Đen gầm gừ. “Chúng tôi không có nhà.
“Bây giờ ngài sẽ được an toàn khi ở đây,” Sao Lửa nói với thủ lĩnh bộ tộc Bóng Tối.
Mắt của Sao Đen nháng lên cái nhìn cảm tạ trong thoáng chốc. Sau đó ông quay sang mèo lang y của mình. “Mây Còi,” ông meo. “Hãy làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ đồng bào của chúng ta.”
Ông mèo nhỏ thó nhanh chóng chạy tới bầy mèo bộ tộc Bóng Tối. Ông cúi xuống và kiểm tra Hoa Anh Túc, sau đó bắt đầu liếm vào hông của cô. “Có rất nhiều mảnh vụn ở đây,” ông meo, ngẩng đầu lên.
“Sao Cao có một vết thương ở chân sau,” Ria Độc Nhất thêm.
Da Xỉ Than nhìn những tấm da bết máu ở xung quanh bà. “Lấy ra tất cả những gì chúng ta có,” bà nói với chân Lá. “Hy vọng là có đủ thảo dược cho tất cả.”
Chân Lá nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngay sau cô khi cô đến nơi cất giấu thảo dược. Đó là Cody.
“Có rất nhiều vết thương!” Mắt mèo kiểng mở to đầy sợ hãi.
“Nhưng tất cả chúng ta vẫn sống,” chân Lá chỉ ra, cúi xuống chân mình. Cô đẩy ra túi thảo dược đầu tiên. “Cậu có thể mang nó đi được không?”
“Tôi có thể mang nhiều hơn thế này,” Cody trả lời. “Đi thôi, bé Phong!” cô gọi, và họ bước đến một nhóm mèo con của bộ tộc Bóng Tối đang run rẩy vì sợ hãi và lạnh.
“Đây chẳng phải là mèo kiểng sao?” Sao Đen gầm gừ.
“Sẽ ổn thôi,” chân Lá nói vọng tới. “Cô ấy biết tất cả những gì phải làm.”
Cody kiếm mỗi đứa nhỏ một cái để chúng yên tâm, sau đó khuyến khích bé Phong đánh lạc hướng chúng trong khi cô kiểm tra lông của tụi nhỏ và lấy những mảnh vụn ra.
Chân Lá đẩy tiếp những gói thảo dược ra ngoài. Cô hy vọng có đủ quả mọng cho tất cả mọi mèo, những mèo đang thật sự cần nó. Quá ngạc nhiên, chân Lá lôi ra thêm càng lúc càng nhiều những gói thảo dược đủ các loại.
Da Xỉ Than xuất hiện phía sau cô và gật đầu khi cô nhìn đám thảo dược trong hốc đá. “Ta đã trở lại khe núi khi con đi và mang về nhiều thảo dược nhất có thể,” bà giải thích. Bà dừng lại và nhìn vào bầy mèo bộ tộc Bóng Tối ở trên đỉnh đá, khuôn mặt của họ vẫn còn lộ rõ vẻ hoang mang và sợ hại. “Giúp bộ tộc Bóng Tối trước,” bà ra lệnh. “Mây Còi không thể một mình chăm sóc quá nhiều mèo như thế, và ta hy vọng mình có thể giúp được Sao Cao.”
“Sao Đen sẽ nhận sự giúp đỡ của con chứ?” chân Lá hỏi. Thủ lĩnh bộ tộc Bóng Tối ngồi cạnh những mèo già của ông ấy, và nhìn chằm chằm vào Cody khi cô ấy chăm sóc những đứa trẻ khác.
“Con đã thuyết phục được ông ấy nhận sự giúp đỡ của Cody,” Da Xỉ Than nhắc cô.
“Nhưng cô ấy không phải một mèo bộ tộc Sấm…” chân Lá meo.
Da Xỉ Than nheo mắt nhìn cô. “Sao Đen không phải kẻ ngốc. Ông ấy biết mèo của mình cần sự giúp đỡ của chúng ta.”
Chân Lá gật đầu. Tập trung hết sự can đảm, cô bước tới bầy mèo bộ tộc Bóng Tối và gọi Mây Coi. “Tôi có thể giúp gì không?”
Ánh mắt Mây Còi quay sang nhìn cô đầy cảm kích. Nhưng trước khi ông ấy có thể trả lời, Sao Đen đã tròn mắt lên nhìn chân Lá, mắt của ông ấy cứng rắn như tảng đá Mặt Trăng. “Chúng tôi có thể tự chăm sóc mèo của mình, cảm ơn.”
“Nhưng ông đã cho phép Cody giúp đỡ, và cô có thảo dược,” cô đề nghị, buộc mình phải bình tĩnh.
“Mây Còi có thể tự hướng dẫn được,” Sao Đen khẳng định.
Chân Lá cào cào bàn chân, bị giằng xé giữa nhiệm vụ của một mèo lang y và sự tôn trọng với mong muốn của Sao Đen. Sau đó Mây Còi meo lớn, “Sao Đen, chúng ta cần nhiều thảo dược hơn nữa.”
Sao Đen ép tai xuống, nhưng Mây Còi vẫn nhìn ông. “Chân Lá có thể giúp tôi chăm sóc đồng bào của chúng ta nhanh gấp hai lần.”
Sao Đen giật giật tai. “Tốt thôi,” ông gầm gừ.
“Tôi có thể giúp không?” Cánh Bướm Đêm chạy tới chỗ họ. “Bàn Chân Sương sẽ đồng ý thôi.”
“Được thôi,” Sao Đen càu nhàu quay đi.
“Cảm ơn, Cánh Bướm Đêm,” chân Lá thì thầm. Cô bỏ thảo dược xuống chân Cánh Bướm Đêm và vội vã chạy lại nơi cất giấu để lấy thêm. Da Xỉ Than vẫn ở đó và bắt đầu pha trộn thảo dược trên một chiếc là sồi.
“Cái này dùng được rồi,” bà thì thầm khi trọng miệng chứa đầy ứ một đống quả. “Quay lại đây khi con cần lấy thêm.”
Chân Lá mang đám quả đi và thả xuống chân Mây Còi, mèo đang kiểm tra tấm da của Mũi Ướt. “Chà cái này lên da khi lấy hết mảnh vụn ra,” cô nói với ông. “Nó sẽ giúp vết thương không bị nhiễm trùng.” Cô liếc nhìn bầy mèo bộ tộc Bóng Tối ở xung quanh. “Ông muốn con chăm sóc mèo nào trước?”
“Mèo già thường bình phục chậm hơn, vì vậy họ cần được chăm sóc trước,” Mây Còi khuyên mà không nhìn lên.
Chân Lá chạy tới chỗ Đá Tảng, mèo đang nằm cạnh Mũi Ướt, ánh mắt ông vẫn còn đầy sự sợ hãi. Cô gật đầu để trấn an ông, và sau khi ông không trả lời, cô bắt đầu cúi xuống liếm vào hông ông. Ông mèo già lặng lẽ thở dài khi cô há miệng và nhỏ thảo dược vào vết thương.
Chân Lá chăm sóc từng mèo một cho đến khi chân cô đau nhói và mệt mỏi. Khi mặt trăng bắt đầu xuống hiện trên bầu trời, cô liếc nhìn lên con dốc về phía cha mình. “Cody, bạn có thể qua đây không?” cô hỏi. “Chỉ còn một hay hai lính nhỏ còn lại cần phải kiểm tra thôi, và tôi muốn đi xem Sao Lửa thế nào rồi.”
“Được thôi. Cô đi ngay đi.”
Sao Lửa đang nằm cạnh Bão Cát, rửa vết mau khô giữa hai móng vuốt.
“Bố khỏe không?” chân Lá thì thầm, chạm mũi vào cha mình.
“Bố ổn,” ông đáp, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
“Bố chắc chứ?” cô quan sát khuôn mặt ông. Vận dụng tất cả những mối kết nối với bộ tộc Sao, cô sẽ không bao giờ biết được cảm giác mất một mạng là như thế nào. “B-bộ tộc Sao có nói cho bố biết khi nào thì chúng ta đi khỏi khu rừng không?”
“Họ chỉ nói bố quay trở lại và làm tất cả những gì có thể để bảo vệ bộ tộc,” Sao Lửa nói với cô. “Và đó là tất cả những gì bố sẽ làm.”
Chân Lá nghe tiếng bầy mèo bộ tộc Sông tập hợp trên sườn dốc ngay phía sau cô. “Chúng tôi nên trở về trại của mình,” Bàn Chân Sương thông báo với Sao Lửa. “Nhưng chúng tôi biết đã đến lúc chúng tôi nên đưa ra quyết định của mình về việc rời khỏi khu rừng.”
Chân Lá nín thở. Số phận của cả bốn bộ tộc như đang treo trên một sợi tơ nhện, mong manh và dễ dàng đứt dù chỉ một cơn gió nhẹ nhất thổi qua.
“Tôi chắc chắn nhiều mèo đã nhận ra dòng sông đang cạn khô,” Bàn Chân Sương tiếp.
Ria Độc Nhất bước tới phía trước. “Hai Chân đã làm thay đổi dòng nước,” ông meo. “Nhữngchiến binh của chúng tôi đã thấy họ đào những cái hố lớn xung quanh nhằm thay đổi hướng đi của dòng sông.”
Bàn Chân Sương chớp mắt nhìn ông ấy như thể lý do mà con sông biến mất đã không còn là vấn đề quan trọng. “Sao Báo Đốm nói với tôi rằng trại bộ tộc Bóng Tối đã bị phá hủy, nên chúng tôi buộc phải chấp nhận sự thật rằng Hai Chân đang đến.” Cô liếc nhìn Sao Lửa. “Bộ tộc Sông sẽ rời khỏi khu rừng với các bộ tộc khác.”
Chân Lá cảm thấy đôi vai mình nhẹ nhõm. Cuối cùng Sao Lửa cũng đã có được điều mình muốn, và cả bốn bộ tộc sẽ đi cùng nhau.
Sao Lửa ngẩng đầu lên, ánh mắt bừng sáng. “Ria Độc Nhất, nói với bộ tộc của ông là bộ tộc Sấm và bộ tộc Sông sẽ cùng.” Ông quay sang đối mặt với Sao Đen. “Bộ tộc Bóng Tôi sẽ tham gia cùng chúng tôi chứ?”
Sao Đen do dự, nhưng Sao Lửa không còn kiên nhẫn để chờ đợi câu trả lời.
“Ngài không nghĩ là vẫn còn cách để sống chung với Hai Chân sau những gì ngài đã chứng kiến đấy chứ?” ông rít lên.
Sao Đen chậm rãi gật đầu. “Bộ tộc Bóng Tối sẽ đi cùng,” ông meo. “Quan trọng hơn hết là bây giờ chúng tôi không còn nhà và lãnh thổ.”
Sao Lửa ngước đầu lên nhìn tất cả mọi mèo đang đứng trên tảng đá. “Chúng ta sẽ đi vào lúc bình minh!”
Tiếng meeo vang vọng trong không khí, và chân Lá cảm thấy háo hức đầy phấn khích. Cho dù đi bất cứ đâu – đến bất cứ nơi nào – thì cũng không có gì có thể tồi tệ hơn một nơi đầy Hai Chân và quái vật như thế này nữa. Cô liếc nhìn Cody, vẫn đang bận rộn giữa bầy mèo bộ tộc Bóng Tối. Việc đầu tiên nên làm có phải là hộ tống cô ấy về nhà? Hoặc cô ấy sẽ trở thành một phần của bộ tộc và đi cùng họ?
“Chúng ta sẽ đi đâu?” Ria Độc Nhất hỏi đầu tiên, nhưng câu hỏi của ông vang vọng ở khắp nơi.
Sao Lửa nhìn Vuốt Mâm Xôi chờ đợi. Chiến binh màu khoang nhìn xuống bàn chân mình. Chân Sóc, đứng cạnh, ấn hông mình vào hông anh. Chân Lá nghiêng đầu sang một bên, bối rối. Họ trông như một cặp lính nhỏ không có sự chuẩn bị từ trước cho những câu hỏi về con đường đi tốt nhất để có thể bắt được những con chuột đồng.
“Như mọi mèo đã biết, dấu hiệu của Nửa Đêm đã không đến,” Vuốt Mâm Xôi bắt đầu, kéo dài câu nói như thể có gì đó mắc ở cổ họng của anh. “Vì vậy chúng tôi thật sự không biết chính xác nên đưa tất cả mọi mèo đi đâu. Nhưng chúng ta có thể đi về hướng mặt trời lặn.”
“Nếu dấu hiệu không tới, chúng ta có thể đến gặp Nửa Đêm một lần nữa để hỏi,” chân Sóc đề nghị.
“Chúng ta sẽ tới nơi mặt trời lặn như thế nào?” Sao Đen hỏi.
“Chúng tôi đã đi hai con đường khác nhau-” Vuốt Mâm Xôi lên tiếng và trao đổi với chân Sóc ánh mắt của sự bối rối.
“Và cậu không biết đường nào trong hai đường đó sao?” Sao Lửa chất vấn.
“Chúng tôi…” Vuốt Mâm Xôi rụt tè. “Chúng tôi đã đi đến Dãy Núi trước,” cuối cùng anh meo. “Luôn luôn tránh xa bọn Hai Chân.”
“Tốt,” Sao Lửa gật đầu. “Chúng ta sẽ gặp nhau ở rìa lãnh thổ bộ tộc Gió lúc bình minh.”
Bàn Chân Sương và Sao Cao gật đầu.
“Quyết định đã được đưa ra,” Sao Lửa quay lại nhìn Sao Đen. “Sẽ dễ dàng hơn nếu bộ tộc Bóng Tối ngủ lại gò đá Thái Dương tối nay,” ông meo, lựa chọn ngôn từ thật cẩn thận. “Chúng ta có thể xuất phát sớm nếu ngài nghỉ ngơi ở đây.”
Sao Đen dường như đánh giá cao chính sách ngoại giao của Sao Lửa. “Chúng tôi sẽ ở đây,” ông meo.
“Làm như họ còn chỗ khác để đi vậy!” Đuôi Nai thì thầm vào tai chân Lá.
“Nhưng chúng tôi sẽ ngủ ngoài trại bộ tộc Sấm, và một mèo sẽ thức để canh gác,” Sao Đen cảnh báo.
“Mọi mèo của ông sẽ được an toàn!” Bàn Chân Sương kêu lên. “Ông nghĩ bộ tộc Sấm mang ông đến đây để tấn công ông sao?”
“Chúng ta cứ chờ xem Sao Báo Đốm sẽ đồng ý với kế hoạch rời khỏi khu rừng của cô như thế nào đi,” Sao Đen cảnh báo
Chân Lá nhăn mặt. Cô liếc nhìn em gái, nhưng chân Sóc không còn lắng nghe. Em ấy nhìn chằm chằm vào khu rừng, khuôn mặt đầy lo âu.
Chân Lá bước tới cạnh chị. “Em ổn chứ?”
“Em chỉ mong bộ tộc Sao sẽ sớm gửi dấu hiệu cho chúng ta,” chân Sóc meo.
“Chị chắc chắn họ sẽ làm tất cả những gì họ có thể.”
Chân Sóc nhìn chằm chằm vào mắt chị. “Chị nói đúng. Cho dù không có tín hiệu, em biết bộ tộc Sao cũng sẽ bảo vệ và hướng dẫn chúng ta cho dù chúng ta đi tới bất cứ nơi đâu.”
Chân Lá chớp mắt. Cô ước gì mình có thể chắc chắn về điều đó. Không có dấu hiệu của bộ tộc Sao khi bộ tộc Bóng Tối cần nó hơn tất cả mọi mèo. Đó là may mắn – và lòng dũng cảm của các bộ tộc khác – để mọi mèo không quên rằng họ cần phải sống. Nhiều và nhiều hơn nữa, để biết rằng bộ tộc Sao vẫn đang tận lực giúp đỡ họ, và mọi mèo sẽ phải dựa vào nhau, không còn cách nào khác, nếu muốn tồn tại.