← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 5 Thiếu Nữ Không Mặt-Phần 1

Con người là động vật duy nhất biết đỏ mặt, cũng là động vật duy nhất cần phải đỏ mặt.

- Mark Twain -

Công việc của bác sĩ pháp y chẳng có gì thú vị. Đối tượng tiếp xúc không phải người bị thương cũng là người tử nạn, bởi vậy, chúng tôi lúc nào cũng chỉ mong mình hết việc. Pháp y mà thất nghiệp thì thiên hạ được yên bình.

Thế nhưng, trong những ngày hè nóng nực, phòng Pháp y đã đón nhận một tin vui trong công tác khiến mọi người hết sức phấn khởi.

Lý Đại Bảo đã không phụ kỳ vọng của mọi người, xuất sắc vượt qua mười bảy bác sĩ pháp y cấp cơ sở khác, trúng tuyển vào phòng Pháp y của sở Công an tỉnh trong kỳ thi tuyển vừa qua. Sau khi kết quả được công bố, Lý Đại Bảo đã danh chính ngôn thuận trở thành một thành viên của phòng Pháp y thuộc sở Công an tỉnh.

Phòng Pháp y là đơn vị bận rộn nhất trong bộ phận kỹ thuật hình sự của sở Công an tỉnh, có thêm được một bác sĩ pháp y có khả năng công tác độc lập là chuyện rất đáng mừng. Bạn gái của Lý Đại Bảo cũng làm việc ở sở Công an tỉnh nên được điều chuyển đến đây là một điều hết sức may mắn đối với Đại Bảo. Song hỷ lâm môn, đáng để mở tiệc ăn mừng.

Buổi tiệc mừng hôm đó, Lý Đại Bảo nghiễm nhiên là chủ xị, cũng nghiễm nhiên là người uống nhiều nhất. Bởi vậy, sau khi 'chiến' hết vài cân tôm hùm và vài chai rượu trắng trong một quán vỉa hè, Lý Đại Bảo càng thêm phấn khích, đẩy gọng kính trên sống mũi, xoa mạnh bộ mặt đỏ gay, hô vang: “Nào… đi, Karaoke!”

Phòng Pháp y đều là người trẻ tuổi, hát karaoke thì thôi rồi, người sau bốc hơn người trước, nhìn các 'ca sĩ' đua nhau giật mic, tôi viện cớ say rượu, ngả người trên ghế sofa lôi điện thoại ra chat với Linh Đan. Đại Bảo không biết đã gục ngã trên ghế sofa bên cạnh tôi từ lúc nào, không còn biết trời trăng gì nữa, ngáy rền như sấm.

Điện thoại trên tay tôi bỗng rung bần bật, trên màn hình hiện lên hai chữ 'sư phụ.'

Tôi dựng ngược tóc gáy, thầm nghĩ lạy trời đừng có vụ án nào nữa nhé, sắp 12 giờ rồi, chẳng lẽ lại phải lên đường ngay trong đêm? Nhưng, tôi đã uống rượu, theo năm lệnh cấm thì tôi không thể chạy hiện trường khi trong người có hơi men, mà toàn bộ phòng Pháp y ai cũng ngất ngư cả rồi, làm thế nào đây? Cũng may là sở Công an tỉnh chưa có quy chế trực ban cho từng phòng, nếu không thì chúng tôi đã phạm quy cả rồi.

Tôi vội vàng đứng dậy, tìm chỗ yên tĩnh bấm nghe.

“Sao ồn ào thế? Cậu đang làm gì vậy?” Giọng sư phụ vang lên.

“Đang… đang hát ạ.”

“Sao không ai chịu nghe máy thế?” Sư phụ hỏi. Tôi thầm nghĩ, đang mải gào rú thế kia, làm gì còn ai nghe thấy tiếng chuông điện thoại nữa?

“Dạ, tối nay trong phòng có tiệc anh ạ!”

“Đừng quậy nữa, về ngay, sáng mai cử người đi khám nghiệm hiện trường.”

Cuối cùng thì trái tim tôi cũng đã trở về đúng chỗ, cứ cho chúng tôi thời gian nghỉ ngơi thì khám nghiệm hiện trường có gì phải ngại?

“Vâng, bọn em về ngay đây. Ngày mai là hiện trường gì vậy, em và Đại Bảo đi, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Tôi lấy lại bình tĩnh, đĩnh đạc trả lời.

“Tai nạn giao thông.” Sư phụ nói cụt lủn.

“Tai nạn giao thông? Tai nạn cũng cần tới chúng ta sao?” Tuy chúng tôi thuộc bộ phận giám định vật chứng, nhưng kỹ thuật hình sự đa phần là để phục vụ cho vụ án hình sự nên chúng tôi cũng thường tự coi mình là cảnh sát hình sự, do đó lấy làm khó hiểu khi tai nạn giao thông cũng cần đến chúng tôi.

“Sao? Có ý kiến gì? Chúng ta phục vụ cho toàn bộ ngành cảnh sát kia mà. Giám định thương tật không liên quan tới trị an sao? Xét nghiệm chất độc không liên quan tới phòng chống ma túy sao? Giám định giấy tờ không liên quan tới điều tra tội phạm kinh tế sao?” Sư phụ tỏ ra bực bội trước suy nghĩ thiển cận của tôi, tuôn ra một tràng giáo huấn.

“Vâng, em biết rồi, mai em sẽ đi.” Đã vỗ ngực ra oai thì tôi cũng chỉ còn biết hậm hực tuân mệnh.

Kết thúc cuộc gọi điện thoại, tôi lập tức hô hào mọi người thu dọn, rồi giải tán ra về. Lúc này, Đại Bảo đã say quắc cần câu, ngật ngưỡng bước ra khỏi quán karaoke.

Trên xe taxi, các thành viên trong phòng đều tò mò hỏi tôi về vụ án ngày mai.

“Tình hình cụ thể vẫn chưa rõ.” Tôi nói: “Nghe sư phụ bảo, trên một đoạn đường quốc lộ vắng vẻ ở huyện Đan Bắc xảy ra tai nạn giao thông, một người tử vong.”

“Tai nạn giao thông mà cũng bắt chúng ta tới, thế thì chạy đến rã giò cũng chẳng hết!” Bác sĩ pháp y Tiêu kêu lên.

“Em đoán là vụ án khiếu nại qua thư.” Tôi nói.

“Làm gì có chuyện vụ án vừa xảy ra đã viết thư khiếu nại?” Anh Tiêu thắc mắc.

“Không chừng người nhà thấy nghi ngờ nên đã có phản ứng dữ dội.” Tôi nói.

Lúc này, Đại Bảo bỗng ngẩng phắt đầu lên, đẩy gọng kính trên sống mũi, nhìn tôi chòng chọc.

Tôi giật nảy mình, hỏi: “Sao thế? Sao anh lại nhìn em?”

Đại Bảo lập cập lấy từ trong túi áo ra một chiếc micro, chọc vào sát miệng tôi, nói: “Trưởng phòng Tần, hát một bài nhé!”

Tôi méo mặt: “Này, anh tỉnh lại đi! Còn lấy trộm cả micro của người ta nữa! Anh tài, phiền anh quay lại chỗ cũ, để tôi trả micro cho người ta đã.”

* * *

Đến sáng hôm sau, tôi đã tỉnh rượu hoàn toàn, tinh thần phấn chấn bước lên xe khám nghiệm hiện trường. Đợi hơn chục phút sau mới thấy Đại Bảo đi xe đạp điện loạng choạng lao vào cổng chính của sở Công an tỉnh.

Nhìn vào bộ mặt phờ phạc của Đại Bảo, tôi biết tối qua anh ta đúng là đã uống quá nhiều.

“Anh ổn chứ?” Tôi hỏi: “Hay là anh đừng đi nữa, em với anh Tiêu đi là được rồi.”’

Đại Bảo lắc đầu: “Đây là vụ án đầu tiên sau khi anh trở thành nhân viên chính thức của sở Công an tỉnh, không những nhất định phải đi, mà còn nhất định phải thành công.”

“Anh nhìn cái bộ dạng của anh kìa!” Tôi bật cười: “Tối qua còn chôm cả micro của người ta nữa.”

Đại Bảo lắc đầu cãi phăng: “Lúc ấy, anh say quá rồi, em bốc phét thế nào chẳng được.”

“Có rất nhiều người làm chứng đấy nhé, anh định chối mà được à?” Tôi phá lên cười.

Trêu chọc Đại Bảo suốt dọc đường đi, chúng tôi chẳng mấy chốc đã tới thị trấn Đan Bắc. Đan Bắc là huyện trực thuộc thành phố Vân Thái, nằm ở phía chính bắc của thành phố, là huyện nghèo cấp quốc gia. Xe chúng tôi đi qua thị trấn, tiến vào vùng ngoại ô, thấy nhà cửa hai bên đường đều dột nát cũ kỹ, chất lượng đường mỗi lúc một tệ. Xe xóc nảy suốt nửa tiếng đồng hồ khiến Đại Bảo nôn thốc nôn tháo, cuối cùng cũng đỗ lại trên một con đường đá trông khá đẹp. Phân đội trưởng Hoàng của công an huyện Vân Thái đã đứng chờ sẵn ở bên vệ đường, thấy chúng tôi đến thì bước lại, thân mật bắt tay từng người. Chúng tôi đã không gặp nhau kể từ sau vụ án sát hại cô chủ siêu thị.

“Phân đội trưởng cũng đến cơ à. Vụ án gì mà nghiêm trọng thế?” Tôi hỏi.

“Chiều qua, người ta phát hiện thấy xác một bé gái trên con đường này, bác sĩ pháp y của Công an huyện phán đoán sơ bộ là tử vong do tai nạn giao thông.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Tuy nhiên, phía cảnh sát giao thông lại không cho đây là một vụ tai nạn. Do bất đồng quan điểm nên muốn mời mọi người tới, tránh để kẻ xấu thoát tội, người tốt hàm oan.”

Tôi bước tới giữa con đường, nhìn khắp xung quanh, nói: “Điều tra hiện trường tai nạn giao thông không phải là sở trường của chúng em. Thế phía cảnh sát giao thông nói sao?”

“Phía cảnh sát giao thông đã kiểm tra mặt đường, cảm thấy rất bất thường, bởi lẽ hiện trường không có vết phanh.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Tuy nhiên, bác sĩ pháp y lại cho rằng tổn thương ở bên ngoài thi thể mang đặc điểm của tổn thương do tai nạn giao thông.”

“Cũng có nghĩa là, tình hình hiện trường và tình hình tử thi không nhất quán.” Tôi chau mày.

Phân đội trưởng Hoàng nói: “Đúng vậy, hiện trường tai nạn giao thông, đặc biệt là hiện trường tai nạn chết người, đáng lý ra phải có vết phanh xe mới đúng.”

Tôi khẽ gật đầu, nói: “Bị xe tông có hai tình trạng: Thứ nhất, người lái xe, đột nhiên phát hiện ra có người trước mặt nên giật mình phanh gấp, nhưng vì nhiều nguyên nhân mà vẫn tông vào người ta. Thứ hai, người lái xe hoàn toàn không nhìn thấy nạn nhân, sau khi gây ra tai nạn mới biết đã đâm phải người. Nhưng, dù là tình trạng nào cũng đều phải lưu lại vết phanh xe ở hiện trường.”

Phân đội trưởng Hoàng nói: “Đúng vậy, đặc biệt là mặt đường đá có lực ma sát rất lớn, đáng lẽ càng dễ lưu lại dấu vết mới phải.”

Tôi đứng ở giữa con đường đá, đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Đây là một con đường quốc lộ nối liền giữa hai ngôi làng, vắng vẻ hẻo lánh, trong thời gian chúng tôi đứng đó, hầu như không có xe cộ qua lại. Cảnh sát khu vực cho chúng tôi biết, lượng xe qua lại nơi đây cực ít, tai nạn giao thông rất hiếm khi xảy ra.

Ở chính giữa con đường có một hình người được vẽ bằng phấn trắng, có lẽ chính là vị trí thi thể của bé gái lúc xảy ra tai nạn.

“Sự việc xảy ra lúc nào?” Tôi hỏi.

“6 giờ chiều qua, người dân đi gặt trở về đã phát hiện ra.”

Phụ trách pháp y của huyện Đan Bắc là một đồng chí nữ, họ Hồng, học cùng trường với tôi. Nữ pháp y ở đâu cũng hiếm, nữ pháp y làm công tác hiện trường lại càng quý hiếm hơn. Chị Hồng bổ sung: “6 giờ 30 phút chúng tôi tới hiện trường, căn cứ theo thân nhiệt của thi thể, có lẽ đã tử vong khoảng hai tiếng đồng hồ trước đó.”

Tôi cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Chuyện này đúng là rất bất thường.”

Phân đội trưởng Hoàng rất nhạy cảm, lập tức nghển cổ chăm chú lắng nghe.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, nói: “Cô bé tử vong vào lúc hơn 4 giờ chiều, nhưng anh xem, quãng đường này rộng rãi thoáng đãng, khó mà xảy ra tai nạn giao thông được.”

Đại Bảo gật đầu, cố nín nhịn cảm giác nôn nao sau một đêm bí tỉ, nuốt ực một cái, rồi nói: “Hơn 4 giờ chiều, trời vẫn rất sáng, lái xe có thể nhìn thấy rất rõ tình trạng đường đi, người đi bộ cũng dễ dàng quan sát xe cộ qua lại từ hai phía.”

Tôi nói: “Đúng vậy, điểm mấu chốt là nạn nhân nằm ở chính giữa mặt đường, trừ khi đang băng sang đường, nếu không sẽ không thể bị xe tông ở giữa đường. Tầm nhìn thoáng đãng thế này, con đường lại thẳng tưng thế kia, khó mà xảy ra tai nạn bất ngờ được.”

Chị Hồng ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Các anh muốn nói, đây là vụ án giết người vứt xác, tạo ra hiện trường tai nạn giao thông giả?”

Tôi khẽ gật đầu: “Hai năm về trước, tại huyện Dương Cung đã xảy ra một vụ án[21], ban đầu, mọi người đều cho là tai nạn giao thông, nhưng sau khi phân tích tình hình tổn thương, chúng em lại phát hiện ra đó là một vụ án giết người.”

“Đúng là có vụ án làm giả hiện trường tai nạn giao thông thật à?” Chị Hồng kêu lên.

“Em cho rằng có lẽ vụ án này cũng tương tự như vụ án kia.” Đại Bảo nói: “Chưa biết chừng bên trong còn có uẩn khúc gì cũng nên.”

“Không được có ấn tượng chủ quan, còn phải xem chứng cứ nữa.” Tôi nói: “Chị Hồng, ở hiện trường có vật chứng gì không?”

“Nạn nhân nằm sấp, mặc một chiếc áo phông màu xanh lam có một hàng cúc sau lưng. Sau lưng áo cô bé bị thủng một lỗ, chúng tôi nhặt được một chiếc cúc áo rơi trên mặt đường gần đó. Những chiếc khác vẫn còn nguyên trên áo.”

Chị Hồng vừa nói, vừa lấy từ trong hộp đựng vật chứng ra một túi nilon trong suốt, bên trong đựng một chiếc cúc áo màu vàng, trong lỗ đơm cúc áo vẫn còn sót lại vải vụn chỉ màu xanh lam.

Tôi đeo găng tay, cầm túi đựng vật chứng lên, quan sát tỉ mỉ chiếc cúc áo. Tôi khẽ lắc túi, để chiếc cúc lăn qua lăn lại, khiến vụn chỉ xanh rơi ra ngoài.

Tôi cầm kính lúp lên, chăm chú săm soi vụn chỉ dính trên cúc áo, mạch tư duy bắt đầu hỗn loạn.

“Lạ thật!” Tôi chau mày: “Thế này thì trông lại rất giống tai nạn giao thông.”

Thiếu Nữ Không Mặt

Phần 2

“Đúng vậy!” Đại Bảo cũng tiến lại gần, nói: “Nếu là tạo hiện trường tai nạn giao thông giả, mang vứt xác ở đây, làm gì có chuyện còn nhớ mang theo cả cúc áo đứt tới hiện trường nữa? Nếu như vậy thật thì hung thủ cũng tính toán kỹ lưỡng thật đấy.”

“Ngoài ra.” Tôi bổ sung: “Vụn chỉ bên trong lỗ đơm cúc vẫn còn, cho thấy sau khi chiếc cúc rơi xuống thì không bị dịch chuyển đi đâu nữa. Nếu không, chỉ dính trên đó đã bung ra rồi.”

“Nhưng, nếu như địa điểm hành hung chính là ở chỗ này?” Phân đội trưởng Hoàng giả thiết.

Tôi khẽ gật đầu: “Hiện trường cũng chỉ có bấy nhiêu manh mối, sau khi khám nghiệm tử thi, có lẽ sẽ tìm ra chứng cứ mấu chốt.”

* * *

Huyện nghèo cấp quốc gia đương nhiên không thể có phòng giải phẫu tử thi đạt tiêu chuẩn, đến cả nhà xác trông cũng rất lụp xụp. Vừa bước vào phòng bảo quản thi thể, một thứ mùi gớm ghiếc đã xộc thẳng vào mũi, chất lượng tủ bảo quản thi hài thật tệ hại. Môi trường u ám đến rợn người, không khí nồng nặc mùi tro xương pha trộn với mùi xác thối liên tục kích thích thần kinh khứu giác của chúng tôi, với người bình thường, ở đây dù chỉ một phút cũng chẳng khác nào hành xác.

Chúng tôi tới trước quan tài kính đựng thi thể của cô bé. Nói là quan tài kính, kỳ thực chỉ là một chiếc tủ làm lạnh để hở mặt trên, được đậy bằng một tấm chất dẻo trong suốt. Khi mở nắp ra, nhìn thấy bên trong là thi thể một bé gái gầy gò. Cô bé chỉ mới chớm dậy thì, cao tầm mét rưỡi, trông rất ốm yếu.

Vừa nhìn, tôi đã giật mình kinh hãi trước khuôn mặt biến dạng nghiêm trọng của cô bé. Toàn bộ lớp da mặt bên trái đã bị bóc hết, phơi trần máu thịt đỏ lòm, mí mắt bên trái cũng bị lật ngược, lộ ra phần kết mạc trắng nhợt. Nhưng, dù là như vậy, vẫn khó lòng che giấu vẻ đẹp thanh tú của nửa khuôn mặt bên phải. Làn da bên phải tuy đã mất đi vẻ hồng hào nhưng vẫn rất mịn màng trắng trẻo.

Khuôn mặt nửa thiên thần nửa ác quỷ này khiến cho tất cả những người có mặt phải bàng hoàng.

Tôi khẽ thở dài một tiếng.

“Ma sát nghiêm trọng thế kia, không phải là tai nạn giao thông thì khó mà gây ra được.” Chị Hồng nôn nóng chứng minh phán đoán của mình là chính xác.

Tôi xua tay, tỏ ý bảo chị Hồng chớ vội kết luận, sau đó mặc trang phục giải phẫu, cùng Đại Bảo di chuyển thi thể của cô bé lên một chiếc băng ca.

“Ờ… chúng ta ra ngoài khám nghiệm nhé, mùi ở đây nồng nặc quá.” Đại Bảo vẫn chưa hết nôn nao, lúc này vừa nôn khan vừa nói.

Tôi nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa sổ, rồi quay đầu lại, đưa tay dụi mũi, cảm thấy nóng nực còn dễ chịu hơn nhiều so với mùi xác thối đặc quánh ở đây, bèn gật đầu đồng ý.

Trang phục giải phẫu may bằng chất liệu không thấm nước, đứng ở ngoài vừa được một chốc, chúng tôi đã mồ hôi như tắm. Nhưng, do trời nắng, ánh sáng đầy đủ, mọi thương tổn dù nhỏ đến đâu cũng hiện rõ mồn một.

“Nửa khuôn mặt bên trái của nạn nhân bị tổn thương do ma sát, dưới hàm trái da rách lìa kết hợp với xương hàm dưới gãy hoàn toàn.” Đại Bảo vừa khám nghiệm thi thể bên ngoài vừa nói, chị Hồng đứng cạnh làm nhiệm vụ ghi chép.

“Đây là tổn thương do va đập điển hình, hơn nữa, còn là do va đập với mặt đường.” Tôi đưa kẹp cầm máu vào bên trong vết thương toạc da bên dưới hàm trái của thi thể, kiểm tra tình trạng thương tổn tại vị trí xương gãy, nói: “Có lẽ, hàm dưới chạm đất đầu tiên, sau đó là nửa mặt bên trái chà xát với mặt đường.”

“Hai bên sườn có nhiều chỗ xương gãy.” Đại Bảo ấn nhẹ lên vùng ngực thi thể, nói tiếp.

“Không biết tình trạng gãy xương như thế nào, vẫn chưa thể giải phẫu ngay được.” Tôi nói.

Đại Bảo tiếp tục khám nghiệm từ trên xuống dưới, lại kiểm tra hai bàn tay của cô bé: “Trước tiên cứ khám nghiệm bên ngoài thi thể đã, rồi tính tiếp. Hai lòng bàn tay chà xát xuống đường, mé trong cẳng tay cũng bị xây xát.” Đại Bảo nói tới đây, dừng lại một lát: “Tất cả đều là tổn thương hình thành do ma sát với mặt đường ở một tốc độ nhất định.”

Tôi khẽ gật đầu: “Phải, vết thương trầy xước rất nghiêm trọng, chứng tỏ tốc độ va đập không hề chậm.”

“Mũi chân của cô bé cũng bị xây xát.” Đại Bảo tháo đôi dép xăng đan của nạn nhân ra, quan sát mu bàn chân, nói: “Trên mu bàn chân cũng có, trên móng chân cái bên trái cũng có vết ma sát.”

“Trên nặng dưới nhẹ, phù hợp với quá trình đầu ngực tiếp đất trước.” Tôi lộn ngược mí mắt bên phải của cô bé ra: “Có vẻ như mắt bị quầng thâm rất nghiêm trọng.”

Mắt quầng thâm, tức xung quanh mí mắt có hiện tượng tụ máu, thâm quầng, ngoại trừ trường hợp mắt bị tổn thương, còn khả năng lớn nhất là do vỡ xương nền sọ gây ra.

Tôi cầm kẹp cầm máu gõ khẽ vào đỉnh đầu nạn nhân, nghe thấy hộp sọ phát ra tiếng 'bộp bộp' như tiếng bình vỡ. Tiếng bình vỡ là một trong những phương pháp xác định vỡ xương nền sọ thường dùng trong khám nghiệm tử thi.

“Có vẻ phần đầu cũng bị tổn thương, nhưng tóc dài quá, không nhìn ra được vết thương.” Tôi rẽ mái tóc của nạn nhân ra, hy vọng có thể nhìn thấy tổn thương trên da đầu, nhưng tóc cô bé lại quá dày.

“Ờ… có lẽ, cũng chưa cạo đầu được đâu.” Đại Bảo nói: “Theo kết quả trước mắt, tình hình thi thể hoàn toàn phù hợp với đặc trưng của tổn thương do tai nạn giao thông.”

Tôi khẽ gật đầu, nói: “Đúng vậy, vết thương do va đập, ma sát rất nghiêm trọng, tổn thương của cơ thể ngoài nhẹ trong nặng, tổn thương tập trung ở một phía của cơ thể. Hơn nữa, vết xây xát nghiêm trọng thế này thì có thể là do ma sát trên mặt đất với tốc độ cực nhanh mới tạo ra được chứ không thể do con người gây ra.”

Đại Bảo nói: “Nếu không phát hiện ra chứng cứ cho thấy đây là một vụ án hình sự mà chỉ là một vụ tai nạn giao thông đơn thuần, vậy thì nếu chưa được người nhà đồng ý, chúng ta không thể giải phẫu thi thể được, cạo đầu cũng không.”

Tôi ngồi thụp xuống, nhúng tay vào chậu rửa, xối sạch bùn đất bám trên găng tay, rồi nói: “Cởi quần áo ra, xem thử có phát hiện được manh mối nào khác không.”

Vừa nãy, khi kiểm tra mức độ mài mòn của răng, chúng tôi phán đoán cô bé chưa tới 14 tuổi, nhưng nhìn vào cơ thể, đã dậy thì đầy đủ rồi. Chúng tôi cẩn thận cởi bỏ quần áo của cô bé, bắt đầu chia nhau làm việc, tôi kiểm tra quần áo, Đại Bảo khám nghiệm bên ngoài thi thể.

Cô bé mặc một chiếc áo thun màu xanh lam, sau lưng có một lỗ thủng, có lẽ là bị một vật cứng nhô lên quẹt trúng, vị trí tương ứng trên thi thể cũng có vết xây xước nhẹ. Điều này chứng tỏ lực tác động có hướng song song với cơ thể trong tư thế đứng thẳng nên quần áo bị hư hỏng nặng nhưng cơ thể lại chỉ tổn thương nhẹ.

Cô bé mặc một chiếc quần jeans cũ rách, không biết là do nhà nghèo hay là theo trào lưu. Ngoài vết ma sát rõ rệt trên áo và phần trên của quần jeans, quần trong và áo lót của cô bé vẫn hoàn toàn nguyên vẹn.

“Bộ phận sinh dục khô ráo, không có tổn thương, màng trinh đã bị rách từ lâu.” Khi tôi đang kiểm tra quần áo, nghe thấy Đại Bảo báo cáo thì khẽ lắc đầu than thầm, giới trẻ ngày nay sao lại trưởng thành sớm thế không biết.

Khám nghiệm khoảng nửa tiếng đồng hồ, tôi và Đại Bảo toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hình như còn ngửi thấy mùi da cháy khét lẹt.

“Đại khái là xong rồi.” Đại Bảo nói: “Nhìn vào tình hình tổn thương, đúng là rất giống tai nạn giao thông, không có gì phải bàn cãi nữa, có lẽ chị Hồng đã kết luận đúng.”

Chị Hồng nở một nụ cười yên tâm.

“Không chừng tay tài xế cũng đã uống đẫy như anh, sau đó cướp giật micro của người ta, rồi lái xe bỏ chạy, nên mới đâm chết người mà không hề hay biết.” Tôi vừa châm chọc Đại Bảo, vừa cầm tay trái của bé gái lên, quan sát thật kỹ lưỡng.

Đại Bảo lừ mắt nhìn tôi, rồi cười xòa giải thích một thôi một hồi với các đồng nghiệp đang tham gia khám nghiệm tử thi.

“Khoan đã, đây là vết thương gì?” Tôi bỗng kinh ngạc kêu lên.

Không khí vừa mới dễ thở được một chút, bỗng chốc lại căng như dây đàn. Mọi người vội vàng xúm lại, nhìn theo hướng chỉ của chiếc kẹp cầm máu trong tay tôi. Tại mặt ngoài vị trí hổ khẩu trên bàn tay phải của nạn nhân, tôi đã phát hiện thấy hơn chục vết thương nhỏ dày đặc. Do bị chồng chéo với những vết trầy xước trên cánh tay và lòng bàn tay nên trước đó, chúng tôi chưa chú ý tới những tổn thương lạ lùng này. Nhưng, nếu quan sát kỹ, sẽ phát hiện ra chúng khác hẳn với những vết xây xước khác.

Hơn chục vết thương quay về cùng một hướng, đều có hình bán nguyệt, không cần đến con mắt nhà nghề cũng có thể nhận ra đó là những vết móng tay.

“Vết móng tay…” Đại Bảo nói: “Có thể chứng minh được điều gì? Không đến nỗi phải kinh ngạc như thế chứ?”

“Không!” Tôi lắc đầu, ra vẻ bí hiểm: “Có lẽ, sẽ chứng tỏ được một điều quan trọng đấy.”

Tôi thấy mọi người ngơ ngác, bèn nói: “Mọi người nhìn xem, những vết móng tay đã bấm thủng cả da, phương hướng là xoay vào bên trong. Vết thương thế này, tự mình không thể gây ra được. Còn nữa, mọi người hãy nhìn kỹ mà xem, những vết thương đều chưa có dấu hiệu đóng vảy.”

“Hiểu rồi!” Đại Bảo bừng tỉnh: “Điều này cho thấy, từ lúc những tổn thương được hình thành cho tới khi nạn nhân qua đời, chỉ trải qua một khoảng thời gian cực ngắn. Nếu không, trong thời tiết khô hanh thế này, vết thương sẽ rất mau đóng vảy.”

“Đáng tiếc vẫn chưa ai nghiên cứu về lĩnh vực này.” Tôi nói: “Bởi vậy, không thể căn cứ vào đây để phán đoán ra thời gian chính xác. Dựa vào kinh nghiệm, em cho rằng chỉ trong khoảng nửa tiếng đồng hồ.”

“Nửa tiếng đồng hồ?” Chị Hồng trầm ngâm nói: “Vậy thì rất đáng ngờ đấy. Bị thương trước thời điểm tử vong nửa tiếng đồng hồ, tuy những tổn thương này không liên quan trực tiếp tới cái chết của cô bé, nhưng chí ít có thể suy đoán rằng, kẻ gây ra tổn thương rất có thể biết được nạn nhân đã tử vong như thế nào.”

“Đúng vậy!” Tôi nói: “Tuy chúng ta chưa có chứng cứ chứng minh đây là một vụ án mạng, nhưng ít nhất có thể xác nhận được rằng, trước khi tử vong, nạn nhân đã có xô xát với người khác. Cắt lấy móng tay của nạn nhân, không chừng sẽ phát hiện ra được ADN của đối tượng.”

“Thế giờ thì sao, vẫn chưa thể giải phẫu được à?” Chắc Đại Bảo đang cảm thấy con dao giải phẫu đang rung lên giục giã trong tay.

Tuy tôi rất thấu hiểu sự nôn nóng của một bác sĩ pháp y sau khi phát hiện ra điểm đáng ngờ mà vẫn không được phép đi sâu điều tra, nhưng vẫn trừng mắt với Đại Bảo, nói: “Trước hết hãy tìm kiếm lai lịch thi thể, rồi mới tính tới chuyện khác được, thi thể có biến mất đâu mà lo.”

Tôi và Đại Bảo thu dọn đồ nghề, cởi bỏ trang phục giải phẫu, lên xe khám nghiệm, dự định đi ăn qua loa gì đó, rồi tới đồn cảnh sát xem, có phát hiện gì mới hay không.

“Một cô bé 13, 14 tuổi, cách ăn mặc dễ nhận dạng thế này, chắc là không khó tìm ra lai lịch.” Đại Bảo nói.

Tôi khẽ gật đầu: “Phải, đã qua một tối rồi, em đoán rằng khi tới đồn cảnh sát, chúng ta sẽ có được thông tin cần thiết.”

Nhưng, thông tin còn tới nhanh hơn tưởng tượng, tôi vừa kịp gắp một đũa mì, điện thoại đã reo vang, là phân đội trưởng Hoàng gọi tới.

“Tìm thấy rồi!” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Cô bé là học sinh lớp 8 của một trường trung học cơ sở trong làng, 14 tuổi, tên là Đường Ngọc. Cô bé mồ côi cha từ nhỏ, mẹ làm nghề lao động chân tay thời vụ ở gần nhà, bình thường ít khi ngó ngàng đến con gái. Trưa hôm qua, Đường Ngọc ăn cơm cùng mẹ, tới chiều thì không thấy đâu nữa. Do Đường Ngọc thường xuyên ngủ đêm tại ký túc xá của trường nên mẹ cô bé cũng chẳng để tâm. Hôm nay, điều tra viên tới từng nhà, đối chiếu đặc trưng quần áo, mới xác định nạn nhân chính là Đường Ngọc.”

“Tìm thấy rồi thì tốt quá!” Tôi lúng búng một miệng mì đáp: “Bây giờ, đầu tiên cần nhanh chóng điều tra xem, Đường Ngọc trước khi chết có quan hệ yêu đương hay mâu thuẫn với ai không. Thứ hai, cần trưng cầu ý kiến của mẹ cô bé, cho phép chúng ta giải phẫu tử thi.”

“Được, anh sẽ tiến hành ngay.” Phân đội trưởng Hoàng nói.

Đã tìm ra lai lịch của tử thi sẽ có thể khám nghiệm thi thể, chân tướng sẽ nhanh chóng được phơi bày. Chúng tôi phấn khởi ăn xong bữa trưa, rồi vội vã chạy ngay tới đồn cảnh sát. Vừa đẩy cửa phòng họp, chúng tôi đã nghe thấy giọng nói choe chóe của một phụ nữ trung niên.

“Các anh dựa vào đâu mà đòi mổ xẻ con gái tôi? Con gái tôi là do tôi đẻ ra, tôi không có quyền quyết định sao? Tôi yêu cầu hỏa thiêu, nhất định phải hỏa thiêu!”

Thiếu Nữ Không Mặt

Phần 3

Đại Bảo hích vào lưng tôi một cái, nói khẽ: “Này… thi thể sắp biến mất rồi kìa!”

Tôi chau mày, bước vào trong phòng họp.

“Đương nhiên là chị có quyền quyết định.” Phân đội trưởng Hoàng mặt đỏ lựng nói: “Chúng tôi đang xin ý kiến của chị đấy thôi, rất mong chị hợp tác.”

“Tôi không hợp tác!” Mẹ Đường Ngọc quệt nước mắt nói: “Tôi biết con gái tôi bị xe tông chết, nó chết rồi mà còn đày đọa nó, tôi không đành lòng!”

“Nếu con gái chị bị chết oan.” Tôi nói xen vào: “Thì đó mới là đày đọa.”

Mẹ Đường Ngọc không nhận ra tôi bước vào từ lúc nào, chị ta ngạc nhiên quay đầu lại nhìn tôi, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, nói: “Chết oan là thế nào? Mọi người đi qua chỗ đó nhìn thấy đều nói là con gái tôi bị xe ô tô đâm chết…”

“Tôi cũng đâu có phủ định con gái chị bị xe đâm?” Tôi nói: “Nhưng, chúng tôi đã phát hiện ra một số hiện tượng bất thường, cảm thấy vụ việc có chỗ đáng ngờ, chúng tôi muốn giúp Đường Ngọc điều tra rõ chân tướng.”

Vừa nghe thấy hai chữ 'đáng ngờ', khóe miệng chị ta bỗng giật lên một cái. Chị ta lau nước mắt, nói: “Làm gì có gì đáng ngờ? Lấy đâu ra đáng ngờ cơ chứ? Đường Ngọc rất ngoan, chưa bao giờ làm chuyện hư đốn, không có, chắc chắn là không có gì đáng ngờ.”

“Chị xem, trời nóng nực thế này, chúng tôi cũng chẳng muốn bới việc ra làm, phải không?” Tôi khuyên chị ta: “Nhưng, một khi đã phát hiện ra điểm đáng ngờ, chúng tôi phải tháo gỡ bằng được, nếu không, chúng tôi sẽ thấy lương tâm cắn rứt mà con gái chị cũng chết không nhắm mắt.”

“Chị không sợ con gái hiện hồn về đòi nợ chị à?” Đúng lúc đó, điều tra viên chính bước vào phòng họp, ném toẹt một xấp hồ sơ lên mặt bàn, tức giận trừng mắt nhìn vào mẹ Đường Ngọc.

Giọng điệu đó rõ ràng đã khiến chị ta giật mình kinh hãi, vội cúi gằm mặt, vân vê gấu áo, miệng lúng búng: “Các anh định làm gì?”

“Chị không muốn chúng tôi điều tra ra uẩn khúc gì bên trong, điều này thì chị hiểu rõ, tôi không muốn nhiều lời.” Giọng điều tra viên lạnh tanh: “Nhưng, tôi tin rằng chị cũng chưa hiểu rõ tại sao con gái chị lại chết đâu. Chị chỉ muốn yên chuyện để yên thân thôi, chị không biết nghĩ cho con gái mình sao?”

Mẹ Đường Ngọc bỗng òa khóc nức nở, nấc lên từng chập. Tôi tò mò nhìn sang điều tra viên, không hiểu anh ta muốn ám chỉ chuyện gì.

Điều tra viên dường như không muốn vạch mặt tại trận nên chỉ lạnh lùng nhìn mẹ Đường Ngọc. Đợi đến khi khóc cạn nước mắt, chị ta mới mềm nhũn ngồi phịch xuống trước bàn, thẫn thờ cầm bút ký vào tờ thông báo giải phẫu tử thi, sau đó vừa lau nước mắt, vừa lủi thủi đi ra khỏi phòng họp.

“Các anh làm gì thế?” Thấy mẹ Đường Ngọc âm thầm bỏ đi, tôi cảm thấy tội nghiệp, bèn nhịn không nổi hỏi luôn: “Chị ta đang đau khổ, sau này lại phải chịu cảnh sống đơn độc, tại sao các anh phải làm căng với chị ta thế?”

“Mọi oan nghiệt đều do chính chị ta gây ra.” Điều tra viên lật mở tập hồ sơ, nói: “Chúng tôi đã nắm được đầy đủ chứng cứ, chứng minh chị ta cưỡng ép con gái phải quan hệ với bí thư đại đội để kiếm tiền.”

“Quan hệ tình dục?” Tôi hoàn toàn chết lặng.

“Đúng vậy, chúng tôi đã có lời khai của nhiều nhân chứng, nói là từ năm ngoái, Đường Ngọc đã có quan hệ tình dục với bí thư đại đội. Cô bé không muốn thế, nhưng đã bị mẹ đẻ cưỡng ép. Mỗi một lần như vậy, bí thư đại đội lại cho họ tiền, còn cho họ hưởng một số chính sách ưu đãi.” Điều tra viên bày tập hồ sơ ra bàn, nói.

Tôi nhìn qua ô cửa sổ, dõi theo bóng bà mẹ đã đi xa, đột nhiên ớn lạnh trong người. Người đàn bà vừa khóc lóc thảm thiết trước mặt chúng tôi lại nhẫn tâm ép con gái ruột bán thân! Trên thế gian này lại có người mẹ độc ác đến thế sao, chỉ vì tiền mà mang bán cả đứa con gái mình rứt ruột đẻ ra?

“Các anh đã làm thế nào để điều tra ra được?” Tôi hỏi: “Đáng tin cậy chứ?”

“Rất đáng tin cậy!” Điều tra viên gật đầu: “Có người nhìn trộm, nghe trộm thấy, có người nghe chính miệng bí thư đại đội khoe khoang lúc rượu say. Đường Ngọc rất xinh nên trong thôn có rất nhiều người tỏ ra bức xúc trước chuyện này. Đương nhiên, cũng có sự bức xúc xuất phát từ lòng đố kỵ.”

“Dù sao thì cô bé cũng thật đáng thương. Giờ đây, cần phải làm rõ chân tướng về cái chết của cô bé.” Tôi nói: “Bây giờ, tôi sẽ tiến hành giải phẫu tử thi, các anh hãy đi lấy mẫu máu của bí thư đại đội, xem thử trong móng tay của Đường Ngọc có ADN của hắn không. Chưa biết chừng kẻ xô xát với Đường Ngọc trước đó, chính là tay bí thư đại đội này.”

* * *

Lại quay trở về gian nhà xác cũ kỹ tồi tàn, lại quay trở về với bầu không khí sặc mùi thối rữa, tôi thở hắt ra một hơi dài, lên dây cót tinh thần, rồi mặc vào người bộ trang phục giải phẫu.

Sau khi cạo bỏ mái tóc của Đường Ngọc, thương tổn trên đầu liền phơi ra trước mắt.

Tại vùng chẩm trắng nhợt của Đường Ngọc, có một mảng tím xanh đường kính khoảng 10 centimet.

“Ở đây có xuất huyết dưới da.” Đại Bảo đẩy gọng kính trên sống mũi, nói. Tôi vẫn lặng thinh, đưa lưỡi dao rạch mở da đầu, lộn lớp da về phía sau.

“Xuất huyết dưới da chỉ giới hạn ở những chỗ xương sọ nhô lên, có lẽ là va đập với một mặt phẳng tương đối rộng.” Tôi nói.

“Đầu đập xuống đất?” Đại Bảo hỏi.

Tôi lắc đầu: “Không, không thể như vậy được. Anh còn nhớ không, hiện trường là con đường đá rất gồ ghề thô ráp, lực ma sát rất lớn, dù có đập thẳng xuống đường cũng sẽ để lại vết thương giập rách trên đầu. Nhưng, da đầu Đường Ngọc vẫn còn nguyên vẹn, không có bất cứ vết xây xước nào.”

“Hay là vì có tóc?” Chị Hồng đứng bên cạnh lên tiếng.

“Không thể!” Tôi nói: “Tóc có dày đến đâu thì những mỏm đá gồ ghề trên mặt đường vẫn sẽ tạo thành vết thương trên da đầu. Bởi vậy, em cho rằng, tổn thương kiểu này có lẽ được hình thành do va chạm với mặt phẳng nhẵn nhụi.”

Phân đội trưởng Hoàng bèn hỏi: “Thế là bị ngã hay bị đâm? Nếu là bị đâm trên mặt phẳng nhẵn nhụi sẽ như thế nào?”

“Ừm!” Tôi gật đầu thầm nghĩ, phân đội trưởng Hoàng đã nói đúng trọng tâm: “Va đập do ngã thì phần đầu vận động giảm tốc, còn va đập do đâm thì phần đầu vận động gia tốc, điểm này cũng dễ phân biệt, xem thử có tổn thương dội đối lực hay không là biết ngay thôi.”

Muốn kiểm tra tổn thương dội đối lực, phải mở hộp sọ. Huyện Đan Bắc trang thiết bị lạc hậu, đến cưa điện cũng không có, vẫn phải dùng cưa tay để mở xương sọ. Xương sọ người rất cứng, cưa tay rất mất sức, không biết chị Hồng mảnh mai thế kia đã làm thế nào để bám trụ được suốt bao năm qua.

Lần này, đương nhiên tôi và Đại Bảo 'xung trận', cưa tay có lẽ dùng đã lâu rồi nên không còn sắc bén, hai thằng tôi hì hục đến nửa tiếng đồng hồ, mồ hôi đầm đìa như tắm, mãi mới cưa được nắp hộp sọ ra. Tôi quay sang nhìn chị Hồng, trong mắt tràn đầy khâm phục.

Sau khi mở tách màng cứng, tổn thương ở tổ chức não đã được phơi bày. Bên dưới lớp màng cứng tại vùng chẩm của Đường Ngọc có một khối máu tụ rất lớn, tổ chức não có hiện tượng giập nát. Ở vị trí đối xứng tại vùng trước trán cũng có một chỗ tụ máu nhỏ hơn, tổ chức não cũng bị giập. Tôi quan sát kỹ vùng da trước trán của Đường Ngọc, khẳng định hoàn toàn không có tổn thương trên da, liền nói: “Là tổn thương dội đối lực do phần đầu vận động giảm tốc đột ngột gây ra, có thể xác định chắc chắn tổn thương của nạn nhân hình thành do bị ngã, khiến vùng chẩm đập xuống bề mặt nhẵn nhụi.”

Lúc này, Đại Bảo đã mở lớp da bụng và ngực của thi thể ra, kiểm tra tình trạng tổn thương của xương sườn, nghe tôi nói vậy, liền hỏi: “Nói đi nói lại, chẳng phải vẫn vậy sao? Đúng là đã ngã chết trên một mặt phẳng nhẵn nhụi, sau đó mới bị chuyển tới hiện trường?”

“Không thể!” Tôi nói: “Tụ máu dưới màng cứng với diện tích rộng thế này, kết hợp với giập não, gãy xương nền sọ, mức độ chấn thương sọ não rất nghiêm trọng, sẽ khiến nạn nhân nhanh chóng tử vong. Nếu lại di chuyển thi thể tới hiện trường thì những tổn thương khác trên cơ thể sẽ không còn phản ứng sống. Nhưng, hai bên xương sườn của Đường Ngọc gãy xương rất nhiều chỗ, tổ chức mềm quanh vết gãy đều có hiện tượng xuất huyết, chỗ gan, lá lách giập rách cũng có xuất huyết, những vết xây xước trên da đều kèm theo chảy máu, cho thấy có phản ứng sống.”

“Vậy theo em, tại sao xương sườn lại gãy?” Chị Hồng hỏi.

“Ngã!” Tôi nói: “Khi khám nghiệm bên ngoài thi thể, thấy rằng có lẽ nửa thân trên của nạn nhân đã ngã sấp xuống đất nên gãy xương sườn cũng là hợp lý, trên da ngực cũng có vết trầy xước.”

“Tức là ý em vẫn nghiêng về tổn thương do tai nạn giao thông?” Đại Bảo hỏi.

Tôi khẽ gật đầu: “Chỗ gan và lá lách bị giập rách đều ở gần dây chằng, là đặc trưng điển hình của chấn thương. Loại tổn thương này, con người không thể gây ra được.”

Hiện trường giải phẫu lặng im phăng phắc.

Tôi nói tiếp: “Thế nhưng, cũng có khả năng chiếc xe gây ra tai nạn là của bí thư đại đội.”

“Sao có thể khẳng định chiếc xe gây tai nạn là của hắn?” Chị Hồng hỏi: “Vừa nãy điều tra viên đã nói, xe của bí thứ đại đội là loại xe việt dã rẻ tiền.”

Tôi không nói gì, cầm thước dây đo đạc vài vị trí trên thi thể, nói: “Mọi người xem này, khi thi thể nằm sấp, vị trí nhô lên khỏi mặt đất cao nhất là vùng bả vai, khoảng 22 centimet.”

“Phải… thế thì sao nào? Có thể nói lên điều gì?” Đại Bảo ngơ ngác hỏi.

“Anh đừng quên, trên lưng thi thể có một vết rách toạc, có phương hướng rõ ràng, lực kéo rất lớn. Khả năng lớn nhất chính là chiếc xe đã lao qua trên người nạn nhân, nhưng bánh xe chưa cán lên người cô bé.” Tôi vừa phác tay ra hiệu vừa nói: “Với loại xe con bình thường, khi chở một người, vị trí thấp nhất dưới gầm xe cách mặt đất khoảng 15 centimet, nếu chiếc xe đó băng qua trên người nạn nhân, những bộ phận kim loại ở chỗ thấp nhất dưới gầm xe sẽ phải cứa vào da thịt của nạn nhân.”

“Hiểu rồi!” Đại Bảo bừng tỉnh nói: “Ở huyện nghèo vốn có rất ít xe ô tô, nhà nào có xe cũng chỉ là xe tải, dùng để chở hàng. Gầm xe tải đương nhiên sẽ cao hơn 22 centimet nhiều, không thể hình thành nên vết trầy xước trên lưng Đường Ngọc được.”

Tôi gật đầu nói: “Đúng vậy. Sở dĩ trên lưng nạn nhân chỉ có vết thương nhẹ, cho thấy vị trí thấp nhất dưới gầm xe vào khoảng 22 centimet, nên vừa không gây ra vết thương nghiêm trọng, lại vừa không đến nỗi không để lại vết xây xước.”

“Vị trí thấp nhất dưới gầm xe cách mặt đất khoảng 22 centimet, độ cao này thông thường chỉ có ở xe việt dã.” Phân đội trưởng Hoàng gật đầu nói: “Xung quanh đây, chỉ có nhà bí thư đại đội là có xe việt dã. Chúng ta sẽ tới đó để kiểm tra.”

“A!” Đại Bảo chợt kêu lên một tiếng.

Chúng tôi ngoảnh lại nhìn, thấy anh ta đã mở tử cung của bé gái ra. Giọng anh ta có phần sửng sốt: “Thành trong tử cung sao trông lại khác thường thế nhỉ…”

Thiếu Nữ Không Mặt

Phần 4

Tôi bước lại bên Đại Bảo, thấy anh ta hai tay run rẩy nâng phần tử cung bê bết máu thịt lên. Trên tử cung nhớp nháp dịch nhầy và dịch phân hủy đỏ bầm. Tôi cầm mảnh vải xô lau sạch rồi, đột nhiên cũng kinh hãi tới toàn thân túa mồ hôi lạnh.

Bên trong tử cung cuộn tròn một phôi thai nhỏ xíu.

“Cô bé có thai rồi!” Nhìn vẻ mặt của Đại Bảo, chắc anh ta cũng bàng hoàng chẳng kém gì tôi.

“Cũng là một bằng chứng.” Phân đội trưởng Hoàng điềm tĩnh nói: “Kết quả điều tra về hành vi xâm hại tình dục của bí thư đại đội với Đường Ngọc mới chỉ dừng lại ở khẩu cung. Khẩu cung có thể phản cung, lúc đó, chúng ta sẽ không có bất cứ bằng chứng nào để buộc tội bí thư đại đội nữa.”

Tôi khẽ gật đầu: “Phải, nếu xét nghiệm ADN của phôi thai này, khẳng định được đứa trẻ là con của bí thư đại đội thì hắn sẽ không thể thoát tội hiếp dâm trẻ vị thành niên.”

“Vậy thì chúng ta không nhiều lời nữa.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Trước hết, tôi sẽ cử người mang mẫu vật tới phòng Giám định ADN của Công an huyện. Mặt khác, mau chóng thu giữ xe của bí thư đại đội, kiểm tra xem, có vật chứng dấu vết nào trên xe không. Lâm Đào cũng đang trên đường tới đây.”

Tôi gật đầu: “Vâng. Còn chúng em sẽ tiếp tục kiểm tra tình trạng tổn thương tại vùng lưng. Xong việc, chúng ta sẽ gặp nhau tại đồn cảnh sát.”

Mổ tách lớp da trên lưng Đường Ngọc, chúng tôi lại có phát hiện mới. Tại vị trí thắt lưng của cô bé, mỏm ngang và mỏm gai của năm đốt sống đều bị gãy, phần cơ xung quanh xuất huyết trên diện rộng.

“Sao ở đây cũng bị va đập nhỉ? Vị trí cột sống thắt lưng khó mà bị va đập đến mức này.” Đại Bảo thắc mắc.

Tôi cũng chưa nghĩ ra nên không trả lời mà nói: “Cứ khâu lại đã, để xem tình hình phía anh Hoàng thế nào.”

Khi tới đồn cảnh sát, màn đêm đã buông xuống. Tôi buộc phải thừa nhận phân đội trưởng Hoàng đúng là người nóng tính, bí thư đại đội đã bị anh ấy lôi cổ tới phòng thẩm vấn.

“Có chứng cứ chưa mà đã bắt người rồi?” Tôi đứng ngoài cửa phòng, khẽ hỏi phân đội trưởng Hoàng.

Phân đội trưởng Hoàng nói: “Có rồi, xét nghiệm cả buổi chiều nay, đã tìm ra ADN của hắn trong móng tay của Đường Ngọc.

“Tốt quá!” Tôi reo lên, cùng phân đội trưởng Hoàng lên tầng hai vào phòng theo dõi.

Trên màn hình máy tính tại phòng theo dõi, một gã đàn ông chừng 50 tuổi ngồi trong phòng thẩm vấn, bộ dạng trâng tráo như lợn chết không sợ nước sôi. Không thể nghe rõ hắn đang nói gì với điều tra viên.

“Em về nghỉ trước đi!” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Cứ để họ thẩm vấn, tối nay Lâm Đào còn muốn cẩu cái xe của hắn lên để kiểm tra đấy.”

Tôi khẽ gật đầu. Sau một ngày miệt mài giải phẫu, tôi cũng đã mệt đến rã rời. Tôi vươn vai, quay sang nhìn phân đội trưởng Hoàng hỏi: “À phải, anh này, vụ án Vân Thái về sau đã khoanh vùng đối tượng là đàn ông đã thắt ống dẫn tinh phải không? Các anh đã tìm được đối tượng nào chưa?”

Vừa nhắc tới vụ án Vân Thái, phân đội trưởng Hoàng đã mặt mày nhăn nhó: “Thôi đừng nhắc nữa, bên anh đã khoanh vùng rất nhiều đối tượng, cũng có vài kẻ khả nghi, nhưng thực sự là vẫn chưa có cách nào để xác nhận.”

“Điều tra vòng ngoài cũng không có kết quả à?”

“Đúng vậy, hiện tại, về cơ bản đều đã loại trừ hết rồi.” Phân đội trưởng Hoàng mặt như đưa đám.

Tôi cúi đầu, trầm ngâm một lát, đứng dậy nói: “Đi thôi, về ngủ!”

* * *

Nằm trên giường khách sạn, trực giác mách bảo tôi rằng, vụ án Đường Ngọc đã cầm chắc phần thắng. Đã tìm thấy ADN trong móng tay, đã có phôi thai trong tử cung, nếu lại tìm thấy một vài dấu vết trên chiếc xe thì về cơ bản đã có thể khẳng định bí thư đại đội đã lái xe tông chết Đường Ngọc.

Tuy nhiên, dù đã có thể xác nhận điều này, nhưng làm sao có thể khẳng định được là ông ta cố ý gây thương tích? Chỉ dựa vào mỗi một điểm duy nhất là hiện trường không có vết phanh xe để suy đoán bí thư đại đội cố tình đâm chết Đường Ngọc, liệu có được không?

Tôi hồi tưởng lại từng chỗ tổn thương trên cơ thể Đường Ngọc. Tổn thương do tai nạn giao thông vốn dĩ khó phục dựng hiện trường nhất, hình thái tổn thương có liên quan chặt chẽ tới vị trí và hình thái của người, xe và đường, bao nhiêu chỗ tổn thương trên cơ thể nạn nhân đã hình thành như thế nào đây? Tôi nhắm mắt lại, để từng vết tổn thương chầm chậm lướt qua trong trí óc.

Vùng chẩm, vết thương do bị ngã, mặt tiếp xúc là nền cứng nhẵn nhụi phẳng phiu.

Ở dưới cằm, vết thương va đập, mặt tiếp xúc là mặt đường đá.

Vết mài xước trên mặt, trên cánh tay, trên ngực bụng và chỗ xương sườn gãy, những tổn thương này có thể được hình thành do một cú ngã.

Xương sống thắt lưng bị gãy…

Làm thế nào để xâu chuỗi những tổn thương này với nhau đây?

Suy nghĩ hồi lâu, hình ảnh của những vết thương dần trở nên mông lung nhòa nhạt, tôi đã lờ mờ nhận ra chân tướng của sự việc, song lại không thể nhìn cho rõ ràng. Cơn buồn ngủ ập đến nặng trĩu, khuôn mặt nửa thiên thần nửa ác quỷ kia dần dần bay xa khỏi tâm trí tôi, xa mãi, xa mãi.

* * *

Sáng sớm hôm sau, tôi bật dậy khỏi giường, mau chóng lái xe tới đồn cảnh sát.

Đẩy cửa bước vào phòng họp, điều tra viên chính đang báo cáo kết quả thẩm vấn tối qua với tổ chuyên án: “Đối tượng cực kỳ xảo trá, mới 10 giờ đã đòi đi ngủ, đặt lưng xuống là ngủ thẳng một mạch tới tận hơn 6 giờ sáng nay, khi đó cuộc thẩm vấn mới chính thức bắt đầu. Thoạt tiên, hắn một mực né tránh câu hỏi của chúng tôi, cho tới khi chúng tôi bày ra kết quả giám định ADN trong móng tay Đường Ngọc, lại đối chiếu với vết cào trên mặt hắn, hắn mới chịu thừa nhận vào buổi chiều hôm đó, có xảy ra xô xát với Đường Ngọc, nói là cãi nhau vì chuyện của mẹ Đường Ngọc, nhưng lại thề thốt phủ nhận có quan hệ tình dục với cô bé.”

Đúng là một kẻ vô liêm sỉ!

Điều tra viên kể tiếp: “Sau khi có được kết quả giám định ADN của phôi thai trong tử cung Đường Ngọc, chứng thực cha của đứa trẻ chính là bí thư đại đội, hắn nhìn thấy chứng cứ, mới thừa nhận có quan hệ tình dục với Đường Ngọc, nhưng luôn miệng khẳng định là do Đường Ngọc tự nguyện, hắn có trả tiền đàng hoàng. Hắn còn nói có vài người có thể làm chứng việc hắn đã trả tiền để quan hệ tình dục với Đường Ngọc. Còn việc lái xe đâm chết Đường Ngọc, hắn khăng khăng phủ nhận, nói rằng sau khi xô xát, Đường Ngọc khóc lóc bỏ chạy đi, hắn chẳng hề biết cô bé chạy đi đâu cả.”

“Thế cũng vô ích!” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Đường Ngọc mới tròn 14 tuổi, phôi thai đã hai tháng tuổi rồi, hắn quan hệ tình dục với trẻ dưới 14 tuổi, chúng ta có thể tố cáo hắn tội hiếp dâm.”

“Tôi cũng đã nói như vậy.” Điều tra viên rầu rĩ đáp: “Nhưng, hắn lại giễu cợt chúng tôi không am hiểu pháp luật, nói là hành vi của hắn chỉ cấu thành tội mua dâm người chưa thành niên thôi.”

“Khốn kiếp!” Phân đội trưởng Hoàng giận dữ đấm mạnh xuống mặt bàn.

“Hết cách rồi!” Điều tra viên bất lực nói: “Chúng ta định tội hiếp dâm, nhưng đến khi chuyển lên viện kiểm sát và tòa án, khó mà biết được tội danh này có bị thay đổi hay không.”

Không khí trong phòng họp hết sức nặng nề. Lúc này, từ ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân dồn dập, Lâm Đào xuất hiện với nụ cười quen thuộc, tay xách một túi vật chứng bước vào. Nụ cười của cậu ta nhanh chóng xua tan bầu không khí u ám trong phòng, ánh mắt của mấy cô cảnh sát đều dồn cả vào người cậu ta.

“Nếu đã có chứng cứ chứng minh được chiếc xe của hắn đã đâm chết Đường Ngọc thì sao?” Lâm Đào nhận ra nỗi lo lắng trên sắc mặt chúng tôi thì nói ngay: “Cả đêm qua thực sự là tôi không phát hiện ra điều gì cả, nhưng đúng là ông trời có mắt, sáng sớm nay tôi kiểm tra lại lần nữa, đã tìm được một sợi vải kẹp giữa khe hở của hai tấm chắn bùn dưới gầm xe. Vừa rồi, đối chiếu dưới kính hiển vi, hoàn toàn trùng khớp với chất liệu vải trên áo Đường Ngọc. Chứng tỏ chính chiếc xe này đã đi qua trên người Đường Ngọc!”

“Tôi đã bảo mà!” Tìm ra vật chứng, mọi người phấn chấn hẳn lên. Tôi đập bàn, cảm kích nhìn Lâm Đào: “Dù có rửa xe kỹ lưỡng đến đâu thì vẫn sót lại một vài sợi vải. Hiện đã có chứng cứ rồi, xem hắn nói sao!”

Điều tra viên chẳng nói chẳng rằng, cầm giấy bút chạy ngay xuống phòng thẩm vấn ở tầng dưới. Chúng tôi yên lặng ngồi trong phòng họp chờ đợi. Thời gian rì rì trôi qua, tôi mở máy tính xách tay, xem lại kỹ lưỡng những tấm ảnh chụp khám nghiệm tử thi hôm qua, cố gắng xâu chuỗi các tổn thương trên thi thể nạn nhân. Lâm Đào ngồi bên cạnh cũng mở máy tính cá nhân ra, cẩn thận xem lại ảnh chụp quá trình khám nghiệm chiếc xe.

Hai chúng tôi mỗi thằng một việc, mải mê xem, đến hơn một tiếng đồng hồ. Tôi đứng dậy vươn vai một cái, ngoảnh đầu nhìn sang máy tính của Lâm Đào, rồi nhoài người qua vai cậu ta, chỉ vào một tấm ảnh hỏi: “Này, nắp ca pô hình như có vấn đề thì phải?”

“Đúng vậy, có một vết lõm hình tròn.” Lâm Đào dụi mắt, nói: “Ngay từ lúc tiếp nhận chiếc xe, tớ đã phát hiện ra rồi. Tay bí thư đại đội giải thích rằng một tháng trước, hắn đỗ xe trong sân bóng rổ của trường học, đã bị một quả bóng nện phải. Nhưng, vết lõm có vẻ rất mới chứ không giống như đã hình thành cách đây một tháng.”

Tôi chăm chú quan sát màn hình một lát, đột nhiên vui sướng nhảy cẫng lên: “Đừng nghe hắn phét lác, giờ có cái vết lõm này, khúc mắc của tớ đã được giải đáp rồi! Tiểu Lâm Tử ơi, cậu thật là cừ khôi quá đi mất!” Tôi ôm chầm lấy Lâm Đào đang ngơ ngác, hôn đánh 'chụt' một cái rõ kêu vào trước trán khiến cho mấy cô cảnh sát ngồi gần đó đều bụm miệng cười rúc rích.

Đúng lúc này, điều tra viên đã quay trở lại, sắc mặt hớn hở: “Hắn nhận rồi, hắn nhận hết tội rồi! Hắn nói, hôm đó Đường Ngọc tới tìm hắn có việc, hắn liền lái xe chở Đường Ngọc tới hiện trường vụ án. Đường Ngọc nói rằng mình đã có thai, đòi tiền hắn, hắn không đưa nên đã xảy ra xô xát. Giằng co một hồi, Đường Ngọc xuống xe bỏ đi. Hắn đang cơn giận dữ, liền nổ máy định lái xe đi, nào ngờ Đường Ngọc lại đột nhiên, túm chặt lấy cửa xe, do hắn đang nhấn ga vọt đi nên đã kéo Đường Ngọc ngã xuống, có thể chiếc xe đã cán qua người Đường Ngọc.”

“Ngã xuống ở bên thành xe mà chiếc xe lại cán qua người nạn nhân được à?” Đội trưởng Hoàng hỏi.

“Ngã như vậy thì có thể.” Một đồng chí cảnh sát giao thông lên tiếng: “Nếu xe lao đi với tốc độ rất nhanh, nạn nhân vừa ngã xuống đã lăn đi, rất có thể sẽ bị cuốn vào gầm xe.”

Phân đội trưởng Hoàng khẽ gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn trầm ngâm nói: “Vậy thì cũng chỉ thêm được tội danh ngộ sát mà thôi.”

Tôi nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe điều tra viên báo cáo, lúc này bèn đứng bật dậy, vừa kết nối máy tính vào máy chiếu trong phòng họp, vừa nói: “Kẻ này cực kỳ ranh ma. Không phải hắn vô tình đâm chết người, mà là cố ý giết người.”

Toàn bộ những người có mặt trong phòng họp đều lộ vẻ kinh ngạc pha lẫn hưng phấn.

Tôi vừa chiếu lại những tấm ảnh chụp cảnh giải phẫu tử thi, vừa giải thích: “Tổn thương ở đầu Đường Ngọc là do ngã đập xuống mặt tiếp xúc nhẵn nhụi, nhưng rất nhiều vết xây xước trên cơ thể cô bé lại là do chà xát trên mặt đường. Xương sườn và xương cằm của cô bé bị gãy, cũng là do va đập với mặt đường. Ngoài ra, còn có một tổn thương khác, chính là tổn thương ở thắt lưng, thông thường khi bị ngã trong tai nạn giao thông rất khó hình thành gãy xương sống ở cột sống thắt lưng, bởi vì cột sống thắt lưng có cấu tạo lõm vào trong chứ không phải là chỗ nhô lên ở vùng lưng. Vị trí nhô lên ở vùng lưng là bả vai. Tuy nhiên, bả vai lại không có tổn thương rõ rệt. Cột sống thắt lưng bị tổn thương, mỏm ngang và mỏm gai đốt sống cùng bị gãy, chỉ có thể chứng minh cho một điều: bị va đập! Cũng tức là, thắt lưng của Đường Ngọc mới là điểm va chạm trong vụ tai nạn giao thông này.”

“Thế những vết thương khác phải giải thích thế nào?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi.

“Thanh cản trước của chiếc xe này cách mặt đất khoảng 90 centimet phải không?” Tôi quay sang hỏi Lâm Đào.

Lâm Đào lật giở sổ ghi chép khám nghiệm, gật đầu nói: “Phải, là 92 centimet.”

Tôi mỉm cười, n