Vụ Án Thứ 8 Ao Tù Xương Trắng-Phần 1
Nhân tính bao trùm lên tất cả, dù linh hồn có méo mó đến đâu đi nữa.
- Mahatma Gandhi -
Tôi chưa bao giờ nghỉ phép, nhưng không phải vì tôi không muốn nghỉ phép.
Buộc phải thừa nhận một điều rằng, số tôi đúng là đen đủi. Làm việc mấy năm rồi, cứ lần nào nhen nhóm ý định nghỉ phép là y như rằng lại gặp ngay một vụ trọng án, không thể dứt ra mà đi được. Nhiều lần như vậy, hễ thấy tôi nộp đơn xin nghỉ phép là sư phụ lại mặt mũi tím tái, mắt tóe sao vàng. Sư phụ nói: “Nghề của chúng ta là bị tội phạm xỏ mũi dắt đi, nhưng giờ thì tôi lại thấy tội phạm đã bị lá đơn xin nghỉ phép của cậu xỏ mũi dắt đi thì phải.”
Nói là nói vậy, xin nghỉ ốm có thể không được, xin nghỉ phép có thể không được, nhưng chẳng lẽ xin nghỉ cưới cũng không được nốt?
Điều hạnh phúc nhất trong năm nay chính là Linh Đan đã nhận lời cầu hôn của tôi. Tuy vụ án Vân Thái vẫn chưa được phá, nhưng có lẽ Linh Đan đã cảm động trước tinh thần kiên trì bền bỉ của tôi nên giai đoạn 'tìm hiểu trường kỳ' của hai chúng tôi cuối cùng đã được đánh một dấu chấm hết. Khi tôi hăm hở trình lá đơn xin nghỉ cưới trước mặt sư phụ, sắc mặt sư phụ lại không hề bàng hoàng kinh hãi như mọi bận, trái lại còn cười hề hề đưa ra một phong bao căng phồng màu đỏ.
Nghi thức cưới xin đúng là còn mệt mỏi hơn cả công việc. Sau đám cưới, tôi và Linh Đan ở lì trong nhà suốt cả một ngày. Đúng là đã lâu lắm rồi không có được cảm giác nhàn tản thảnh thơi như thế.
Ngày thứ ba lại mặt, tuy đã hết mệt mỏi nhưng trong lòng tôi lại cứ thấp thỏm không yên. Quả nhiên, lời nguyền không nghỉ phép đã một lần nữa ứng nghiệm. Sau hai ngày ăn uống no say ở nhà vợ, tôi nhận được một cú điện thoại của sư phụ với giọng điệu vô cùng áy náy.
“Giờ chúng tôi bí người quá.” Sư phụ nói: “Cậu biết mà, cậu vừa xin nghỉ, án mạng liền ào ào kéo tới.”
“Lần này là ở đâu?” Tôi vươn vai một cái. Dù sao, nghỉ ngơi là ở nhà hưởng phúc, không đi phá án cũng thấy hơi buồn bực tay chân.
“Gần đây, tiếp nhận bốn năm vụ án liền, người trong phòng các cậu không phân thân nổi.” Sư phụ nói: “Cậu đang nghỉ phép ở Vân Thái, thì giao luôn vụ án Vân Thái cho cậu vậy.”
“Bao giờ thế?” Tôi hỏi: “Vụ án thế nào?”
“Sáng nay bên cảnh sát hình sự nhận được tin báo.” Sư phụ nói: “Tình hình cụ thể thế nào, cậu tới khắc biết. Lúc này, chắc là xe của phân đội Cảnh sát hình sự Vân Thái đã chờ sẵn dưới nhà mẹ vợ cậu rồi đấy.”
“Rõ ràng sư phụ đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi, còn làm vẻ thương lượng với em làm gì nữa?” Tôi bật cười, bước ra ban công nhìn xuống, đúng là có một chiếc xe cảnh sát đã đỗ sẵn dưới nhà thật, bác sĩ Cao đang đứng bên xe ngó nghiêng.
* * *
“Bên Long Đô đã gửi dữ liệu ADN của vụ án kia tới chưa?” Vừa bước lên xe cảnh sát, tôi đã hỏi ngay.
“Gửi tới rồi.” Bác sĩ Cao nói: “Bộ phận giám định ADN ở hai nơi đang mở rộng phạm vi đối chiếu, hy vọng có thể tìm ra nghi phạm.”
Tôi khẽ gật đầu, nghĩ bụng đã qua hơn nửa tháng rồi, vẫn không có tin tức gì, chắc là ít có khả năng phá án thông qua kho dữ liệu hữu hạn, chỉ còn có thể sàng lọc nghi phạm, rồi đối chiếu xem, có trùng với ADN của ai hay không thôi.
* * *
Hiện trường rất xa, đi xe mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới bên bờ Trường Giang.
Đây là một cánh đồng hoang vu, hai năm trước do có một doanh nghiệp muốn đầu tư ở khu vực này nên chính phủ đã bỏ ra rất nhiều công sức để di dời. Thế nhưng công trình mới xây đến tầng thứ ba thì doanh nghiệp đã cạn vốn, cuốn gói bỏ đi. Qua hai năm mưa dập gió vùi, khu công trường bỏ hoang đã trở thành tụ điểm của người vô gia cư và bệnh nhân tâm thần. Cả khu vực bất thường này chỉ có duy nhất một điểm bình thường, đó chính là trạm bơm bên cạnh đê sông Trường Giang, nhưng án mạng lại xảy ra ở chính trạm bơi này.
Trạm bơm được quây kín bằng tấm amiang màu xanh, bên hông khu nhà sơ sài có một cánh cửa nhỏ. Chỗ này thường ngày không có ai ra vào, sau khi xảy ra án mạng, trạm bơm đã được quây lại trong vòng dây cảnh giới, nhiều cảnh sát đội mũ xanh, đeo găng tay trắng hối hả đi lại bên trong. Bên ngoài vòng cảnh giới, một đám người vô gia cư áo quần rách rưới đang xúm lại xem, hút thuốc cười cợt ồn ào, khạc nhổ luôn miệng, còn có kẻ lom khom nhặt đầu mẩu thuốc vứt đi hút cố vài hơi.
Tôi đang đứng bên xe thay trang phục khám nghiệm, chợt nhìn thấy đại sư huynh đã lâu ngày không gặp là phân đội trưởng Hoàng đang bịt mũi bước ra, ngồi xuống bên ngoài khu trạm bơm, nói gì đó với ông cụ bảo vệ.
“Chào sư huynh.” Tôi tiến lại chào hỏi.
Phân đội trưởng Hoàng bắt tay tôi qua lớp găng tay cao su, còn ông cụ nhìn tôi, sắc mặt vẫn đầy kinh hãi.
“Chào bác.” Tôi hỏi bằng chất giọng dịu dàng hết mức có thể: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tôi khiếp đến chết mất thôi!” Ông cụ cất giọng Vân Thái đặc sệt.
“Bác vẫn nhìn ra cái đống ấy là người chết cơ à?” Hiển nhiên, phân đội trưởng Hoàng đã vào xem hiện trường.
“Tôi cứ tưởng là cái bao bố!” Ông cụ nói: “Tôi lấy cây sào đẩy một cái, nó mới lật sang một bên, ai mà ngờ được lại là một cái đầu người.”
“Bác sống ở đây à?” Tôi kiễng chân nhìn vào trong sân, thấy bên trong có một ngôi nhà nhỏ sơ sài.
“Không.” Ông cụ nói: “Thường thì cả tháng tôi mới tới đây một lần. Ở đây toàn người thần kinh, sợ lắm.”
“Người ngoài có vào trong trạm bơm được không?” Tôi hỏi.
“Không vào được!” Ông cụ đáp: “Trạm bơm luôn khóa trái, nhưng sân thì vẫn vào được. Hồi xưa tôi sống ở đây, buổi tối cái bọn thần kinh cứ tới gõ cửa xin ăn, làm tôi sợ chết khiếp.”
“Thi thể ở trong ao nước bên ngoài trạm bơm.” Phân đội trưởng Hoàng biết tôi vẫn chưa nắm rõ tình hình hiện trường bèn nói: “Không phải ở trong nhà.”
“Thế hồi trước bác tới đây bơm nước có bao giờ nhìn đến cái ao không?” Tôi hỏi.
“Không, thường thì tôi chẳng để ý tới cái ao đâu.” Ông cụ nói: “Lần này tại tôi ngờ là cửa sổ kính sau nhà đóng chưa kín nên mới đi vòng ra phía sau, đến bên cạnh ao nhìn vào cửa sổ. Thế là nhìn thấy cái xác dưới đấy.”
“Thế lần gần đây nhất, bác nhìn xuống mặt ao là bao giờ? Tôi hỏi.
“Mùa hè năm nay không có mưa.” Ông cụ nói: “Nên không cần thiết phải ngó ngàng tới nó. Lần cuối cùng tôi nhìn xuống ao là vào tháng Chín năm ngoái, lúc đó mưa to nên tôi mới phải chú ý đến mực nước.”
“Đường vào hiện trường đã đi được chưa?” Tôi không hỏi xem, tại sao ông cụ lại phải để ý tới cái ao mà quay sang hỏi phân đội trưởng Hoàng: “Có phát hiện gì không?”
Đường vào hiện trường tức là chỉ con đường dẫn từ khu vực ngoài vòng cảnh giới tới hiện trường trung tâm nơi phát hiện ra thi thể. Trên con đường đó, nhân viên pháp chứng phải tiến hành khám nghiệm mặt đất, khoanh vùng những chỗ có thể tồn tại vật chứng dấu vết, sau đó, bác sĩ pháp y mới được tiến vào hiện trường trung tâm mà không được giẫm lên những khu vực đã khoanh, tiến hành khám nghiệm sơ bộ với tử thi và hiện trường.
“Chưa!” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Trước mắt thấy rằng thi thể đã bị ngâm trong nước rất lâu, điều kiện mặt đất bên ngoài hiện trường cũng rất kém, không thể phát hiện ra bất cứ vật chứng dấu vết nào.”
“Đã khám nghiệm sơ bộ tử thi chưa?”
“Chưa, mọi người sợ xung quanh thi thể có vật chứng dấu vết, đang bơm nước ra ngoài.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Hút cạn nước trong ao, rồi khám nghiệm tử thi sau.”
“Không hút cạn được đâu.” Ông cụ cắt ngang: “Dưới ao có ống cống nối thông với sông, đào cái ao này là để đo mực nước sông mà.”
“Nếu là như vậy.” Tôi nói: “Chúng ta cứ vào trong xem thế nào.”
* * *
Nếu không quan sát kỹ sẽ không thể ngờ được phía sau trạm bơm lại có một cái ao nhỏ dùng để đo mực nước sông, càng không thể ngờ được bên trong ao nước láng xi măng chỉ khoảng ba mét vuông lại có một xác người.
Còn chưa lại gần cái ao, tôi đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc. Có lẽ, lâu ngày không có ai sửa sang, trong ao cỏ dại mọc rậm rạp, đọng đầy bùn đất. Lúc này, mực nước trong ao không cao, chỉ lưng lửng thành ao. Giữa ao nổi lên một đống đen trũi, bên trên đọng một lớp bùn đất dày cộp. Không dùng sào đẩy, đúng là rất khó nhận ra đây là một xác người.
“Sao trên lưng thi thể lại dính bùn thế?” Tôi hỏi.
“Đầu tiên, anh cũng thấy nghi ngờ.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Nhưng, nghĩ lại thì thấy cũng dễ hiểu, ao nước nối thông với sông Trường Giang, do nhiều năm không sửa sang nạo vét, cũng chẳng ai ngó ngàng tới, bởi vậy dưới đáy ao chắc chắn đã đọng một lớp bùn dày. Khi mực nước sông Trường Giang hạ xuống, thi thể sẽ chìm xuống đáy ao, thậm chí còn có thể lăn qua lăn lại, bùn đất đương nhiên sẽ dính vào thi thể. Tới khi mực nước dâng lên, thi thể lại nổi lên trên mặt nước nhưng bùn đất vẫn dính vào như cũ.”
“Nơi này rất kín đáo.” Tôi nói: “Nếu không thông thạo địa hình hoặc không thăm dò từ trước thì không thể biết đến cái ao này được.”
“Đúng vậy!” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Vứt xác xuống đây khó phát hiện hơn vứt xác xuống sông Trường Giang nhiều. Nếu vứt xuống sông, thi thể sẽ mau chóng nổi lên.”
“Thế các anh đã điều tra ông cụ chưa?” Tôi chỉ về phía ông cụ bảo vệ ở bên ngoài.
“Ông cụ ít có khả năng gây án.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Ông ấy già yếu bệnh tật, sức khỏe rất kém, nói rằng ngày nào cũng phải uống rượu thuốc. Nếu ông ấy là thủ phạm thì việc gì phải tự mình đi báo công an, cứ để thi thể tiếp tục thối rữa ở đây có phải hơn không? Nhưng, yên tâm, anh vẫn sẽ cho người điều tra để đề phòng lọt lưới.”
Tôi khẽ gật đầu, nói: “Nhiệm vụ cấp bách trước mắt là vớt thi thể lên.”
Ao nước khá sâu, hơn nữa thi thể lại thối rữa rất nghiêm trọng, dùng néo vớt trực tiếp là rất khó, lại dễ hủy hoại mất chút chứng cứ ít ỏi có thể còn sót lại trên thi thể.
Nghe nói tôi muốn vớt thi thể, sắc mặt anh cảnh sát khu vực lập tức tràn đầy đau khổ.
Lúc này, đã là cuối thu, xuống nước vớt thi thể chẳng khác gì tra tấn, đặc biệt là ngâm mình trong một ao nước nhỏ hẹp thế này cùng với một cái xác đã thối rữa nghiêm trọng. Phải chịu đựng mùi hôi thối, chịu đựng cảm giác nhầy nhẫy trơn truội. Hơn nữa, ao nước lại rất sâu, dù có mặc trang phục không thấm nước, lúc ngửa cổ đưa thi thể lên mặt đường ven ao cũng khó mà đảm bảo bùn đất và dịch lỏng trên cái xác không rơi vào trong mắt, miệng và cổ áo.
Mới nghĩ đến đã buồn nôn, ai còn dám xuống?
Sau một hồi im lặng, tôi lặng lẽ mặc trang phục không thấm nước vào người.
Cùng mặc trang phục không thấm nước với tôi còn có bác sĩ Cao.
Hai chúng tôi cẩn thận nhảy xuống ao, hệt như hai vận động viên nhảy cầu cố gắng không để nước bắn tung lên, chỉ sợ dây nước bẩn vào người khác.
Bộ trang phục không thấm nước dày dặn cũng không thể ngăn cản được cái lạnh buốt của nước hồ cuối thu, tôi vừa xuống nước đã rùng mình ớn lạnh.
Trước tiên, tôi và bác sĩ Cao mò mẫm một hồi trong làn nước dày đặc rong rêu, rác rưởi và bùn đất xung quanh xác chết để đảm bảo không bỏ sót chứng cứ quan trọng. Sau đó, chúng tôi cùng giữ lấy cái xác đang bập bềnh theo gợn sóng.
Thứ tôi nắm vào đầu tiên là tay của tử thi, do bị ngâm dưới nước nên tôi không nhìn thấy được hình thù của cái tay, chỉ cảm thấy nhẽo nhợt, trơn nhẫy. Tôi thầm nghĩ hoặc là bùn bám quá dày, hoặc là da tay đã tróc mất rồi. Thế là tôi vội vàng men theo bàn tay sờ lên trên, nắm được cổ tay lạnh toát.
“Thi thể không mặc quần áo.” Qua lớp mặt nạ phòng độc, giọng nói của tôi ồm ồm không rõ. Thi thể không mặc quần áo, đồng nghĩa với độ khó khăn của công việc trục vớt tăng thêm vài lần. Do bùn đất bao phủ, tổ chức mềm thối rữa và xà phòng hóa nên nhìn chung chẳng còn chỗ nào có thể nắm vào được.
Tôi và bác sĩ Cao hợp sức đẩy thi thể tới bên bờ ao, sau đó cố gắng nâng thi thể lên. Vào lúc thi thể rời khỏi mặt nước, tôi đã nhìn thấy phần đầu một nửa bám bùn một nửa trơ xương cùng bàn tay chỉ rặt xương trắng. Tổ chức mềm dưới cằm đã phân hủy hoàn toàn, cái đầu cúi gục, để lộ xương ổ răng và xương cằm trắng nhởn, giống như đang nhe răng cười với chúng tôi. Thi thể vừa lên khỏi mặt nước, mùi hôi thối khủng khiếp lập tức xuyên qua lớp mặt nạ chống độc, 'đột kích' dữ dội vào thần kinh khứu giác của chúng tôi.
Nước mắt ứa ra, tôi gồng mình chịu đựng thứ mùi ghê sợ muốn nôn ọe này. Tôi biết, nếu tôi nôn vào trong mặt nạ chống độc đang bịt kín mũi miệng thì sẽ lãnh phải hậu quả đau thương hơn nữa. Bởi vậy, tôi buộc phải cắn răng nín nhịn.
Thấy thi thể đã hoàn toàn rời khỏi mặt nước, mấy cảnh sát khu vực ở trên bờ vội vàng thả lưới đánh cá xuống, kéo thi thể lên. Sau khi thi thể được đưa lên, tôi nghe thấy tiếng nôn ọe ầm ĩ của cảnh sát khu vực. Cái xác lõa lồ bám đầy bùn đất thế này, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta khiếp sợ chứ đừng nói là ngửi thấy mùi thối rữa xộc lên nồng nặc ngay sau khi xác chết được trục vớt khỏi mặt nước và phơi dưới ánh mặt trời.
Dù sao, cũng đã xuống rồi, ở lại thêm chút nữa cũng chẳng sao. Tôi thấy thi thể đã ở trên bờ thì chưa vội rời khỏi ao nước hôi hám kinh người mà cúi xuống tiếp tục mò mẫm dưới đáy ao.
Đáy ao lầy lội như đầm lầy, tôi cảm thấy hai chân mình lún xuống rất sâu, cứ như nếu thụt thêm chút nữa, nước sẽ ngập qua cổ áo, cho tôi một trận tắm bùn đã đời.
Trong quá trình mò mẫm tìm kiếm, bàn tay đeo găng cao su dày cộp của tôi hình như chạm phải thứ gì đó trôi nổi lập lờ, tôi liền vội vã chụp lấy nó.
Khi tôi giơ lên một chiếc áo ngực màu xanh lam thì bác sĩ Cao cũng nhặt lên được một chiếc quần lót màu xanh lam, là một bộ đồ lót.
“Đồ lót?” Tôi nghe phân đội trưởng Hoàng kêu lên ở trên bờ.
Ao Tù Xương TrắngPhần 2
Tôi không cao, bởi vậy nhảy xuống thì dễ nhưng trèo lên lại khó. Nhờ sự trợ giúp của đồng nghiệp, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi ao nước hôi tanh nhức mũi. Việc đầu tiên sau khi lên bờ là cẩn thận cởi bỏ bộ trang phục không thấm nước dày cộp trên người xuống.
“Sao lại có một bộ đồ lót nhỉ?” Phân đội trưởng Hoàng cầm cành cây gạt bỏ bùn đất dính trên bộ phận sinh dục của thi thể, nói: “Bộ phận sinh dục đã rữa nát cả rồi, nhưng có lẽ là phụ nữ.”
“Đã rữa nát hết mà vẫn nhận ra là phụ nữ à?” Tôi vẫn chưa yên tâm, hít ngửi khắp người mình một lượt.
“Bộ phận sinh dục nam dù cò thối rữa đến đâu vẫn sẽ để lại dấu vết, chẳng hạn như thể hang dương vật, niệu đạo hoặc da.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Còn ở đây thì chẳng thấy có chút dấu vết nào sót lại cả.”
“Thế nhưng khung xương trông rất to cao.” Tôi nói: “Một người phụ nữ vai rộng, lưng dày và không có ngực?”
“Trong quá trình thối rữa, tuyến vú tiêu biến rất nhanh.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Liệu có phải là một vụ án hãm hiếp giết người không nhỉ? Nếu không, tại sao đồ lót lại không ở trên người nạn nhân?”
“Theo như điều tra của chúng tôi.” Điều tra viên ở bên cạnh lên tiếng: “Những người vô gia cư ở nơi này đôi lúc cũng phơi quần áo quanh đây, cũng có khả năng bị gió thổi rơi xuống ao chứ?”
“Liệu có trùng hợp đến thế không, thổi bay nguyên cả bộ đồ lót xuống ao?” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Hơn nữa, trông bộ đồ lót này không giống như là của người vô gia cư.”
Điều tra viên gật gù.
Lúc này, tôi đã đeo găng tay cao su, cố gắng chịu đựng mùi hôi thối để lau sạch bùn đất bám trên hai chân thi thể, chẳng may, làm bong mất một mảng da, dịch phân hủy ộc ra ngoài, kèm theo mùi hôi thối lợm giọng, khiến tôi phải đưa vội khuỷu tay lên dụi mũi.
“Nhìn vào mức độ thối rữa của thi thể, có lẽ cũng phải hơn bảy, tám tháng rồi.” Tôi nói: “Thi thể đã bị sáp hóa một phần, có bộ phận thối rữa tới mức mất hẳn tổ chức mềm. Đây là một thi thể tồn tại song song hai hiện tượng được bảo quản và bị phá hoại.”
“Ao này được nạo vét vào tháng Chín năm ngoái, cho thấy nạn nhân tử vong vào khoảng giữa tháng Chín năm ngoái tới tháng Một hoặc tháng Hai năm nay.” Phân đội trưởng Hoàng nói.
“Vẫn còn có thể chính xác hơn chút nữa.” Phân đội trưởng Hoàng và tôi đồng thời nhìn vào hai bàn chân của nạn nhân.
“Thứ duy nhất nạn nhân mang trên mình chính là đôi tất này, cô ta đã đi một đôi tất bông rất dày.” Tôi nói: “Vậy thì thời gian tử vong có lẽ là vào mùa đông, cũng chính là trong khoảng thời gian từ tháng Chạp tới tháng Hai. Nếu là mùa thu, trời còn nóng, khó mà hình thành tình trạng một nửa sáp hóa một nửa thối rữa thế này. Thông thường khi ở trong môi trường nhiệt độ thấp, thi thể không dễ thối rữa mới dần dần bị sáp hóa. Sau đó, khi nhiệt độ tăng lên, lại gặp mùa lũ, mực nước tăng cao, thi thể nổi lên, khiến cho những chỗ vẫn chưa sáp hóa hoàn toàn bị thối rữa, phá hủy tổ chức mềm.”
“Ừm, có lý.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Thời điểm tử vong không khó xác nhận.”
“Đã có thời điểm tử vong, phạm vi điều tra sẽ thu hẹp lại đáng kể.” Điều tra viên nói.
“Tạm thời niêm phong hiện trường.” Tôi nói: “Chuyển thi thể tới phòng giải phẫu trước đã, khám nghiệm tử thi là quan trọng nhất.”
* * *
Trong phòng ngột ngạt hơn ngoài trời, vì không khí lưu thông kém hơn nên cái xác thối rữa nghiêm trọng kia chỉ mới nằm mười phút trên bàn giải phẫu đã gây ô nhiễm toàn bộ không khí trong phòng. Nhìn cánh quạt thông gió chạy lờ đờ, tôi lại vô thức đưa tay lên dụi mũi.
Toàn bộ thi thể đen kịt, bùn đất nham nhở.
Phần lớn da đầu đã bị thối rữa hoàn toàn, để lộ hộp sọ trắng ởn. Vùng da mặt đã bị thối rữa một nửa, nhe ra cả hàm răng trắng nhem nhuốc bùn đen.
Bộ phận còn có thể nhận ra hình dạng là một đôi tay không còn da và móng, trơ ra những xương ngón tay trắng ởn.
Tôi mặc trang phục giải phẫu, đeo mặt nạ phòng độc, cảm thấy mùi thối rữa giảm đi đáng kể, đầu óc cũng tỉnh táo hơn chút ít. Tôi mở vòi phun nước ở bên cạnh bàn giải phẫu inox, thử xem lực phun của nước.
Trước khi khám nghiệm tử thi cần phải chụp ảnh để lưu lại tình trạng của thi thể, sau đó sẽ xối nước rửa sạch thi thể, như vậy mới không gây ra sai sót trong quá trình khám nghiệm. Mà đối với thi thể thối rữa nghiêm trọng thế này, rửa sạch thi thể cũng là cả một nghệ thuật. Cần đảm bảo nước phun đủ mạnh để xối sạch bùn đất bám trên thi thể, nhưng đồng thời cũng phải đảm bảo luồng nước không làm bong tróc da hay tổ chức mềm. Vì đã thối rữa nghiêm trọng nên da và tổ chức mềm rất dễ bong tróc, chỉ bóp khẽ một cái cũng nhấc lên được cả một mảng da thịt xanh lét.
Sau khi thử độ mạnh của vòi phun, tôi vừa cầm miếng gạc cẩn thận lau khẽ trên bề mặt thi thể, vừa cầm vòi phun xối vào những vệt bùn đất.
“Lưới lọc ở lỗ thoát nước có chắc không đấy?” Phân đội trưởng Hoàng chỉ sợ bùn đất tạp chất dính trên thi thể rơi xuống làm tắc lỗ thoát nước của bàn giải phẫu. Bởi vì, nếu lỗ thoát nước bị tắt, đám bác sĩ pháp y chẳng hiểu gì về điện nước chúng tôi sẽ phải tự đi mà thông lấy. Chẳng có thợ sửa đường ống nào dám đến thông tắc ống thoát nước cho bàn giải phẫu tử thi cả.
Tôi dừng tay lại, kiểm tra lỗ thoát nước, không có vấn đề gì.
Không còn lớp bùn đất bám trên mình, mùi hôi thối bốc lên từ thi thể còn kinh khủng hơn nữa, lớp da xanh đen như mực trên thi thể vô cùng rùng rợn, điều tra viên phụ trách chụp ảnh không nhịn nổi cứ nôn ọe liên hồi.
Những chỗ bị bùn đất bịt kín trên bề mặt thi thể đã sáp hóa hoàn toàn, tuy thi thể sáp hóa trông rất kinh khủng, nhưng do sáp hóa cũng có tác dụng bảo quản, có thể bảo lưu nguyên vẹn những tổn thương trước khi chết, cung cấp được nhiều chứng cứ pháp y học hơn nên bác sĩ pháp y chẳng bao giờ chê bai thi thể sáp hóa cả.
Không phát hiện ra vết thương rõ rệt trên thi thể, bởi vậy, chúng tôi tạm thời suy đoán nạn nhân không gặp bất cứ sự tấn công nào từ bên ngoài.
“Vùng trán hình như có vấn đề.” Bác sĩ Cao nhìn vào bên trong một vết thủng do phân hủy trên da đầu nạn nhân, nói: “Có lẽ, đã bị vỡ lún xương sọ, vị trí tổn thương ở trên trán.”
“Tìm vật chứng trước đã.” Phân đội trưởng Hoàng nói.
Tôi khẽ gật đầu. Vì đã nghi ngờ đây là một vụ án hãm hiếp giết người nên chúng tôi kỳ vọng có thể tìm được một số vật chứng có thể xác nhận nghi phạm. Còn tổn thương dẫn đến tử vong chưa cần tìm kiếm vội.
Tôi đưa mũi dao dọc theo đường trung tuyến của cơ thể, rạch mổ khoang ngực bụng và vùng cổ của nạn nhân ra. Tổ chức nội tạng của thi thể đã bắt đầu tự tan rữa, bị co lại nên trông nhỏ hơn nội tạng của người bình thường.
Bề ngoài thi thể không có tổn thương nào, bởi vậy chúng tôi suy đoán cơ quan nội tạng cũng không có tổn thương. Tôi kiểm tra tuần tự từ trên xuống dưới, lần lượt khám nghiệm các cơ quan quan trọng như tim, phổi, gan, lá lách của nạn nhân, không phát hiện ra dấu vết bị thương hay xuất huyết.
Cuối cùng, tôi mổ khoang chậu của nạn nhân, định lấy toàn bộ tử cung ra ngoài, hy vọng có thể tìm ra một vài manh mối hay chứng cứ.
Thế nhưng, nạn nhân không có tử cung.
“Anh Hoàng, anh đoán sai rồi nhé.” Tôi nói: “Nạn nhân là đàn ông.”
“Đàn ông?” Phân đội trưởng Hoàng kêu lên: “Sao lại như thế được? Không có cơ quan sinh dục cơ mà? Đến dấu vết cũng không có, tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ phận sinh dục nam nào lại bị thối rữa đến mức đó.”
Tôi từ từ bóc tách tuyến tiền liệt trong khoang chậu của nạn nhân: “Anh xem, đây là tuyến tiền liệt, không có tử cung, bởi vậy là nam giới.”
Phân đội trưởng Hoàng nhịn không nổi liền đeo găng tay vào, cầm lấy hai chiếc kẹp cầm máu, kiểm tra bộ phận sinh dục của nạn nhân.
“Đúng là anh đã đoán sai rồi.” Phân đội trưởng Hoàng chau mày nói: “Em xem, tuy bộ phận sinh dục đã thối rữa đến nông nổi này nhưng vẫn nhìn thấy ít mẩu da của bộ phận sinh dục tại chỗ chút lông còn sót lại.”
Tôi ghé lại nhìn, gật đầu nói: “Nhìn vào những mẩu da còn sót lại, có thể suy đoán bộ phận sinh dục của nạn nhân bị cắt đứt bằng vật sắc, chứ nếu là thối rữa sẽ không thể hình thành những mẩu da đều đặn thế này được.”
“Cắt bộ phận sinh dục?” Bác sĩ Cao cũng tò mò nhìn sang: “Thường thì chuyện này chỉ xảy ra do mâu thuẫn tình cảm.”
“Chưa biết chừng kẻ này định hãm hiếp người khác, kết quả lại bị người khác cắt phăng của quý cũng nên!” Tôi nói.
“Không thể!” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Xung quanh vết cắt không có hiện tượng xuất huyết dưới da, có lẽ là bị cắt sau khi đã chết.”
“Đã giết người rồi còn cắt bộ phận sinh dục?” Bác sĩ Cao nói: “Vậy càng chứng tỏ hung thủ rất căm hận. Tâm lý này cũng thường xuất phát từ mâu thuẫn tình cảm.”
“Phát hiện ra tổn thương này là một tin tốt lành!” Tôi nói: “Đã xác định được mối quan hệ giữa hung thủ và nạn nhân, nếu như tìm được lai lịch thi thể, coi như vụ án đã phá được.”
Phân đội trưởng Hoàng gật đầu, nói: “Đúng vậy, đây là một phát hiện hữu ích. Nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta chính là xác định nguyên nhân tử vong của nạn nhân và tổng kết đặc điểm nhận dạng của nạn nhân.”
Chúng tôi rạch mở hết chiều dài của vết thủng do phân hủy trên da đầu, lật lớp da đầu về phía trước và phía sau, để lộ toàn bộ xương sọ.
Đúng như phán đoán của bác sĩ Cao, mặt trong da đầu tại vùng trán của nạn nhân có vết xuất huyết dạng mảng lớn, chỗ xương sọ tương ứng cũng bị vỡ vụn, lún xuống, vết nứt trên xương có dạng đứt đoạn rõ rệt.
“Vết gãy xương đứt đoạn, cho thấy bị tấn công nhiều lần!” Tôi nói: “Hơn nữa, vùng da trên trán không có vết trầy xước hay giập rách, cho thấy bề mặt của hung khí gây án không thô ráp, chất liệu cũng không cứng.”
“Đúng vậy, nếu là dụng cụ bằng sát, khi tấn công liên tiếp vào vùng đầu thì khó tránh để lại vết giập rách.” Bác sĩ Cao nói.
“Phải, anh cũng cảm thấy không phải là dụng cụ bằng sắt.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Em hãy xem xung quanh vết gãy xương trên vùng đầu của nạn nhân, không hề có vết nứt toác. Hơn nữa, vết gãy rạn trên xương không lan rộng, cho thấy hung khí có lẽ không phải là dụng cụ bằng sắt.”
“Nhưng, có một vấn đề.” Tôi nói: “Nếu như tấn công bằng dụng cụ gỗ sẽ rất khó dẫn tới tình trạng xương vỡ vụn và vỡ lõm trên diện rộng thế này được, trừ phi lực tác động cực mạnh.”
“Ý em là.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Lực tác động mạnh đến thế thì khó có thể do phụ nữ gây ra mà phải nam giới mới làm được. Nhưng, nếu giết người vì tình thì sao lại có chuyện đàn ông giết đàn ông được?”
“Có hai khả năng.” Tôi nói: “Nạn nhân xâm hại tới vợ hoặc người yêu của hung thủ. Thứ hai, là tình yêu đồng tính.”
“Tình yêu đồng tính.” Bác sĩ Cao đưa kẹp cầm máu banh hậu môn của nạn nhân ra: “Nếp nhăn ở thành hậu môn gần như biến mất hoàn toàn, gây ra hiện tượng này, có lẽ là do bị lỏng nhão trong thời gian dài chứ không phải là do cơ bắp lỏng nhão sau khi chết. Thông thường thì những đặc điểm như cơ vòng hậu môn lỏng nhão, nếp nhăn trên thành hậu môn biến mất hay xuất hiện ở người có quan hệ đồng tính.”
“Vậy thì đúng rồi.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Nếu như những phân tích của chúng ta là đúng thì vụ án này có lẽ liên quan tới tình yêu đồng tính.”
“Có được nhiều phân tích như vậy, em cũng đã vững tin rồi.” Tôi nói: “Đầu tiên, còn lo vụ án này nan giải, giờ thì có vẻ như không quá khó nữa.”
“Được rồi!” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Chúng ta hãy mau chóng khoanh vùng phạm vi điều tra, tìm kiếm nguồn gốc thi thể trong thời gian ngắn nhất.”
Đã có khá nhiều phân tích hợp lý làm căn cứ, chúng tôi tràn đầy tự tin. Tự tin thì làm việc sẽ hiệu quả và có động lực. Rất nhanh, chúng tôi đã gỡ lấy bốn chiếc răng hàm trên dưới trái phải và cưa lấy liên hợp xương mu của nạn nhân.
“Căn cứ vào liên hợp xương mu và răng, nạn nhân có lẽ khoảng 33 tuổi, sai số không quá hai tuổi.” Tôi gồng mình nín nhịn mùi hôi thối để bóc tách các tổ chức mềm xung quanh liên hợp mu, sau đó kết hợp với độ mòn của răng để tiến hành suy đoán sơ bộ về độ tuổi của nạn nhân.
“Nạn nhân cao tầm 1,68 mét, khổ người trung bình, lại đi một đôi tất bông rất nữ tính.” Phân đội trưởng Hoàng quay sang nói với điều tra viên chính: “Tôi thấy với từng đây manh mối, có lẽ không khó để tìm ra nguồn gốc của thi thể.”
* * *
Suốt cả ngày tiếp theo, tôi và phân đội trưởng Hoàng nhấp nhổm ngồi chờ tin vui về lai lịch của nạn nhân nhưng cuối cùng vẫn bặt vô âm tín. Tới chập tối hôm qua, chúng tôi gần như không còn hy vọng gì vào bộ phận điều tra nữa.
“Chắc là nạn nhân không có bạn bè, người thân.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Nếu không thì làm gì có chuyện tới giờ vẫn chưa điều tra được người mất tích có đặc điểm trùng khớp với nạn nhân kia chứ? Nếu không có người thân báo án mất tích thì không thể điều tra được.”
“Ai nói là không thể điều tra được?” Một giọng con gái trong vắt vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng của tổ chuyên án. Người vừa bước vào chính là Trương Thu, người phụ trách phòng Giám định ADN của Công an huyện Vân Thái.
“Có phát hiện quan trọng.” Trương Thu nói: “Căn cứ vào phạm vi khoanh vùng đối tượng của các anh, chúng tôi đã thiết lập điều kiện trong kho dữ liệu ADN, sau đó nhập dữ liệu ADN của nạn nhân vào. Thật bất ngờ, đã tìm được thông tin từ trong đó.”
“Là thông tin gì thế?” Phân đội trưởng Hoàng hào hứng nhảy bật lên khỏi ghế.
“Dựa theo kết quả đối chiếu hiện tại.” Trương Thu nói: “Nạn nhân có lẽ là Tào Phong, từng bị kết án tù vì tội trộm cắp hai năm về trước, sau đó ngồi tù hơn một năm.”
Ao Tù Xương TrắngPhần 3
Tôi nói: “Ồ, không chừng Tào Phong đã biến thành người đồng tính trong khoảng thời gian ngồi tù cũng nên. Nhưng, dù sao công tác điều tra đã có manh mối, đã điều tra được lai lịch thi thể, vụ án này sớm muộn cũng phá được thôi. Thế là bộ phận ADN lại sắp lập thêm chiến công mới!”
“Tào Phong ra tù khi nào thế?” Phân đội trưởng Hoàng không đếm xỉa đến tôi, tiếp tục hỏi Trương Thu: “Tôi muốn có thời gian cụ thể và chính xác.”
“Em đã hỏi bộ phận tư pháp.” Trương Thu nói: “Thời gian chính xác là ngày 22 tháng Chín năm ngoái.”
“Thời gian cũng phù hợp!” Phân đội trưởng Hoàng đập bàn đánh chát, mừng rỡ reo lên: “Lập tức điều tra xem, Tào Phong lúc còn sống hay qua lại với những người đàn ông nào, sống ở đâu, có họ hàng thân thích nào không.”
“Sợ là không dễ điều tra đâu.” Trương Thu giội ngay một gáo nước lạnh: “Theo lời một đồng nghiệp bên bộ phận tư pháp thì Tào Phong từ nhỏ đã không có hộ khẩu. Khi vào tù, ngoài cái tên Tào Phong ra thì không còn một thông tin nào khác. Do không điều tra ra hộ tịch của Tào Phong nên bên quản lý trại giam cũng chẳng hay biết gì về nhân thân của đối tượng này.”
“Không biết được nhân thân thì không tìm được người à?” Phân đội trưởng Hoàng cười nói: “Hãy xem biệt tài của chúng tôi nhé, đi điều tra nào!”
Mỗi khi vụ án triển khai đến khâu điều tra thì tôi lại coi như thất nghiệp.
Trở về nhà khách, tôi chỉ còn biết buồn bực chờ tin từ tổ chuyên án. Lên mạng cũng chẳng thấy thông tin nào đáng chú ý, đang không biết phải làm gì, tôi lại sực nhớ tới vụ án Vân Thái.
Vì sao trong bốn vụ án đều không phát hiện thấy tinh trùng trong cơ thể nạn nhân mà trong vụ án cuối cùng lại phát hiện ra tinh trùng? Chẳng lẽ đúng là do một hung thủ khác gây án? Không thể! Cách thắt dây thừng kỳ quặc như vậy, không thể là hai người được, nếu đúng là hai người khác nhau thì đúng là quá trùng hợp. Lẽ nào trong vụ án Vân Thái lần này, hung thủ còn có trợ thủ đi cùng? Hai kẻ thay phiên hãm hiếp? Cũng không thể. Gây án ở nơi hẻo lánh, đối tượng bị xâm hại đều là phụ nữ yếu đuối, đâu cần phải tìm trợ thủ? Chẳng lẽ tội phạm hiếp dâm còn dẫn theo đệ tử nữa?
Vậy thì nguyên nhân là gì đây?
Xét đến cùng, vấn đề khởi nguồn từ bốn vụ án đầu tiên trong chuỗi vụ án Vân Thái. Tại sao hung thủ lại không có tinh trùng? Hay là lần này do sơ suất nên hắn mới để lại tinh trùng trong cơ thể nạn nhân? Trước mắt, chỉ có giả thiết này mới giải thích được thông suốt. Bởi vậy, muốn phá được vụ án này, một mặt phải tiến hành kiểm tra ADN, mặt khác cần làm rõ tại sao hung thủ không để lại tinh trùng ở hiện trường.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Cảnh sát bị đánh thức khỏi giấc ngủ thường không phải là vì ác mộng mà là vì tiếng chuông điện thoại.
Có điều, lần này là tin tốt lành, đã tìm thấy địa chỉ và thông tin của Tào Phong.
“Tào Phong có phải là người đồng tính hay không, hiện chưa có bằng chứng xác thực.” Tôi vừa tới tổ chuyên án, phân đội trưởng Hoàng đã nói ngay vào đề.
“Không phát hiện ra chứng cứ nào cho thấy hắn có quan hệ yêu đương đồng tính?” Tôi hỏi.
“Phải!” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Nhưng, có một thông tin khá bất ngờ, sau khi ra tù không lâu, Tào Phong đã cưới vợ.”
“Cưới vợ?” Tôi nói: “Nhưng, người này đồng tính cơ mà? Thế hắn cưới đàn ông hay phụ nữ?”
“Có gì lạ đâu?” Phân đội trưởng Hoàng chau mày: “Thế em không biết đến kiểu tình yêu song tính à? Mặt khác, có rất nhiều người đồng tính vì muốn che giấu thân phận thực sự nên đã kết hôn với người khác giới. Trước đây, bọn anh đã từng nhận được đơn thư khiếu kiện về chuyện này đấy.”
“Chuyện này mà cũng khiếu kiện được sao?”
“Có chứ!” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Người phụ nữ bị lừa kết hôn đã gửi đơn khiếu kiện.”
“Thế công an cũng phụ trách cả việc này à?” Tôi vô cùng ngạc nhiên.
“Khi công an tiếp nhận khiếu nại thì đơn kiện gì cũng phải nhận hết.” Phân đội trưởng Hoàng lắc đầu: “Đúng là chuyện khó tưởng tượng nào cũng có. Thôi, lạc đề rồi, lạc đề rồi.”
Tôi ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Giả thiết của anh cũng có khả năng đấy. Em thấy, nạn nhân ra tù vào tháng Chín năm ngoái, tháng Mười kết hôn. Mà chúng ta phán đoán có lẽ nạn nhân tử vong trong khoảng thời gian từ tháng Chạp tới tháng Giêng năm sau, cũng tức là tử vong sau khi kết hôn được hai tháng. Đó là một khoảng thời gian rất ngắn ngủi, bởi vậy, em cho rằng, rất có thể nạn nhân đã bị người yêu đồng tính sát hại vì tức giận trước việc anh ta cưới vợ.”
“Anh cũng nghĩ tới khả năng này.” Phân đội trưởng Hoàng cúi đầu trầm ngâm vài giây, rồi nói: “Không còn khả năng nào khác.”
“Vợ của Tào Phong là người thế nào?” Tôi hỏi: “Không chừng cô ta biết rõ mọi chuyện cũng nên.”
“Hiện đang cho người điều tra.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Vợ Tào Phong là người Tứ Xuyên, tên là Mạnh Mộng, làm việc ở địa phương anh. Do Tào Phong không có mấy bạn bè nên điều tra rất khó.”
“Em bỗng sực nhớ ra một chuyện.” Tôi nói: “Tào Phong không có hộ khẩu kia mà? Người không có hộ khẩu cũng có thể đăng ký kết hôn được à?”
“Đương nhiên, không thể tới cục Dân chính đăng ký kết hôn được.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Hồi Tào Phong còn hành nghề trộm cắp, đã theo một tên trộm lão luyện ‘học nghề’, nhận tên trộm này là sư phụ, là người thân của mình. Khi Tào Phong và Mạnh Mộng kết hôn đã mời tên trộm này đứng ra làm chứng, ba người uống với nhau một bữa túy lúy coi như xong thủ tục đám cưới.”
“Có kẻ thứ ba biết rõ sự tình?” Tôi nói: “Thế thì tốt rồi, có thể thu thập được thêm thông tin về Tào Phong và tên trộm này.”
“Vấn đề chính là ở đây.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Tên trộm này khai rằng Tào Phong rất ít nói, hắn chỉ biết Tào Phong không bạn bè không người thân thích, ngoài ra chẳng biết thêm gì về Tào Phong cả.”
“Lần cuối cùng hắn gặp Tào Phong là lúc nào?” Tôi hỏi.
“Theo như lời khai của hắn, hôm kết hôn chính là lần cuối hắn gặp Tào Phong. Sau đó, hắn về quê xây nhà, từ đó không liên lạc gì với Tào Phong nữa.”
“Cũng có nghĩa là.” Tôi nói: “Toàn bộ cuộc sống và các mối quan hệ của Tào Phong trong quãng thời gian từ lúc ra tù tới khi tử vong, chỉ có một mình Mạnh Mộng biết?”
Phân đội trưởng Hoàng gật đầu.
Đột nhiên, cửa phòng họp bị đẩy bật ra, là điều tra viên chính bước vào.
“Đã điều tra ra thân thế của Mạnh Mộng.” Điều tra viên nói: “Quê quán Tứ Xuyên, xuất thân nông dân. Một năm rưỡi về trước tới Vân Thái làm việc, công việc chính là cọ rửa khay nướng cho một quán đồ nướng. Do trên mặt Mạnh Mộng có khối u máu nên trông khá khó coi, bình thường, cô ta chẳng bao giờ trò chuyện với ai cả. Đến chuyện Mạnh Mộng lấy chồng, người trong quán đồ nướng cũng chẳng hề hay biết.”
“Giờ cô ta đang ở đâu?” Tôi hết kiên nhẫn trước những lời dông dài của điều tra viên chính, sốt ruột hỏi.
“Hai tháng trước, Mạnh Mộng xin nghỉ việc về quê.” Điều tra viên nói: “Chủ quán cho biết, nguyên nhân Mạnh Mộng xin nghỉ việc là do mẹ bệnh nặng, phải về chăm sóc mẹ.”
“Hai tháng trước?” Tôi hỏi: “Tào Phong chết cách đây mười tháng, trong khoảng thời gian đó, chẳng lẽ cuộc sống của Mạnh Mộng vẫn diễn ra như bình thường?”
“Theo lời chủ quán.” Điều tra viên nói tiếp: “Thì ông ta hoàn toàn không biết gì về chuyện Mạnh Mộng lấy chồng vào một năm về trước. Vào thời gian kết hôn, cô ta cũng không xin nghỉ phép. Thậm chí mười tháng trước, tâm trạng của Mạnh Mộng có gì thay đổi hay không, ông ta cũng chẳng có ấn tượng gì, nhưng vẫn khẳng định chắc nịch rằng không thấy cô ta có sự thay đổi tâm lý nào đáng kể. Do tính Mạnh Mộng nhút nhát, tự ti nên mọi người đều khá là thương cô ta. Nếu Mạnh Mộng có tâm trạng bất thường, chắc chắn họ sẽ chú ý đến.”
“Chồng đột ngột mất tích, cô ta đã không báo cảnh sát thì chớ, mà tâm trạng vẫn bình thản như không có chuyện gì.” Phân đội trưởng Hoàng xoa cằm, nói: “Hiện tượng này hết sức khả nghi. Liệu hung thủ có phải là Mạnh Mộng không nhỉ?”
Điều tra viên chính gật gù, tỏ ý tán thành với suy đoán của phân đội trưởng Hoàng.
“Vậy hiện tại cô ta đang ở Tứ Xuyên, các anh định điều tra thế nào?” Điều tra hình sự không phải là chuyên môn của tôi.
“Chẳng còn cách nào khác.” Điều tra viên chính nói: “Vừa rồi, tôi đã phái một tổ công tác bay tới Thành Đô, rồi đi xe tới quê của Mạnh Mộng, trước hết bắt cô ta đã, rồi tính tiếp.”
“Tôi vẫn cho rằng hung thủ không phải là phụ nữ.” Tôi nói: “Xương sọ của nạn nhân bị vỡ lõm, là do bị tấn công bằng hung khí gỗ. Dùng hung khí gỗ tấn công mà tới mức xương sọ vỡ lõm nghiêm trọng, chắc chắn lực tác động phải rất mạnh. Tôi cảm thấy phụ nữ không đủ khả năng, trừ phi là một người rất to khỏe.”
“Mạnh Mộng thì không to khỏe đâu.” Điều tra viên chính nói: “Còn gầy yếu là đằng khác.”
“Vậy thì chắc chắn cô ta không phải là hung thủ.” Tôi khẳng định chắc nịch.
“Cô ta không phải là hung thủ trực tiếp.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Nhưng, không có nghĩa không phải là đồng phạm.”
Tôi khẽ gật đầu, đồng ý với phân đội trưởng Hoàng.
“Còn nữa.” Điều tra viên chính nói: “Chúng tôi cũng đã tìm ra địa chỉ căn nhà Tào Phong ở hồi còn sống, nhưng Mạnh Mộng đã về quê rồi, trong nhà chắc là chẳng còn ai nữa.”
“Nhà họ ở chỗ nào?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi.
“Trước khi Tào Phong vào tù đã mua được một gian nhà cấp bốn nhỏ hẹp ở gần bãi rác ngoại ô thành phố.” Điều tra viên chính nói: “Vài nghìn tệ, chỉ có một gian, do một hộ nông dân ở đó bán cho hắn.”
“Hộ nông dân ấy cũng không biết gì về Tào Phong à?” Tôi vẫn quan tâm nhất tới chuyện này.
“Không.” Điều tra viên nói: “Lúc đó, chủ nhà dán một tờ quảng cáo, sau đó Tào Phong tới trả tiền, chủ nhà viết hợp đồng cho hắn, thế là xong việc mua bán.”
“Tôi đang nghĩ té ra Tào Phong là một kẻ vô gia cư có nhà cửa hẳn hoi.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Quanh đi quẩn lại, té ra chỉ là một vụ mua bán chui!”
“Giờ chúng ta phải làm thế nào?” Tôi thấy hôm nay nói lạc đề hơi nhiều bèn sốt ruột hỏi.
“Chủ nhà đã chết, nghi phạm đã về quê.” Phân đội trưởng Hoàng nói: “Vậy thì đi làm thủ tục mau lên, chúng ta sẽ tới khám nhà nạn nhân, xem có phát hiện ra manh mối gì không.”
* * *
Một tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đã tới khu 'biệt thự liền kề' ở gần bãi rác.
Ở đây có hơn chục gian nhà nhỏ liền vách nhau, hầu hết đều bỏ hoang, chỉ có một gian ở giữa là thấy cửa sổ có treo rèm, trông còn có vẻ có chút hơi người. Tôi đoán, đây chính là nhà của Tào Phong.
Chúng tôi bước lại trước cửa gian nhà nhỏ, phát hiện ra ổ khóa treo trên cánh cửa không khóa, chỉ móc lủng lẳng ở đó. Phân đội trưởng Hoàng bước lại thử đẩy vào cánh cửa, nhưng không đẩy được. Rõ ràng, cửa đã bị khóa trái bên trong.
“Trong nhà có người?” Phân đội trưởng Hoàng khẽ nói.
“Chắc chắn là có người.” Tôi thì thào: “May mà có tiếng xe rác rầm rầm ở gần đây, không thì khi xe chúng ta tới gần, người bên trong đã phát giác ra rồi.”
“Không biết là ai ở trong đây nhỉ?” Phân đội trưởng Hoàng rõ ràng rất ngạc nhiên.
Điều tra viên bên cạnh vô thức đặt tay lên bao súng bên thắt lưng.
“Phá cửa!” Phân đội trưởng Hoàng ra lệnh.
Khi cánh cửa bị đạp tung, đập vào mắt mọi người là một gian nhà dột nát, một chiếc giường nhỏ thô sơ và một cô gái đang mặc áo nịt ngực.
Điều tra viên đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, khi tôi vẫn còn ngây sững ra ở đó, hai điều tra viên đã phát hiện ra cửa sổ gian nhà mở toang, qua ô cửa sổ, nhìn thấy trên bãi trống bên ngoài có một người đàn ông trần truồng đang cuống cuồng chạy như bay về phía bãi rác. Hai điều tra viên tung mình nhảy vọt qua cửa sổ, gấp rút đuổi theo.
Cô gái nhìn thấy điều tra viên chĩa súng vào mình thì chậm rãi châm một điếu thuốc, rít một hơi, rồi nói: “Có đến mức thế không? Truy quét tới tận nhà người ta? Nói toẹt luôn nhé, tôi đúng là gái bán hoa thật, nhưng lần này tôi không thu tiền, không tính là bán dâm, các anh định làm gì tôi hả?”
Hóa ra cô ả son phấn lòe loẹt này là gái bán hoa.
“Sao cô lại ở đây?” Phân đội trưởng Hoàng ra hiệu cho điều tra viên thu súng lại.
“Sao tôi biết được?” Cô gái nói: “Anh ta dẫn tôi tới đây thì tôi tới. Ở đây thì sao nào? Còn có được cái giường mà nằm. Chả nhẽ lại phải lôi nhau ra giữa phố mà làm?”
Phân đội trưởng Hoàng thấy phản cảm với kiểu ăn nói sỗ sàng của cô ta, phẩy tay ra hiệu cho điều tra viên dẫn cô ta về đồn công an.
Đương nhiên, bị dẫn về với cô ta còn có cả người đàn ông trần truồng vừa bị điều tra viên tóm gọn sau khi chạy được năm trăm mét.
Trong phòng thẩm vấn, người đàn ông mặt mày hốt hoảng: “Tôi chỉ chơi gái thôi mà, sao các anh phải làm lố đến thế chứ?”
“Đừng nhiều lời.” Phân đội trưởng Hoàng nghiêm giọng quát hỏi: “Anh tên gì? Làm việc gì? Sao lại ở đó?”
“Ở… ở đâu?” Người đàn ông nói: “Ý anh là, ở nhà tôi ấy à? Tôi chơi gái ở trong nhà mình cơ mà, có sao không?”
“Nhà anh?” Phân đội trưởng Hoàng tiến lại gần anh ta, giận dữ quát lên: “Định lừa ai thế hả? Nói! Anh tên gì?”
Rõ ràng anh ta đã chết khiếp trước ánh mắt của phân đội trưởng Hoàng, bèn cúi đầu trả lời thành thục: “Tôi tên là Tào Phong.”
Ao Tù Xương TrắngPhần 4
Người đàn ông vừa dứt lời, tất cả chúng tôi đều rùng mình ớn lạnh.
“Tào… tào Phong?” Phân đội trưởng Hoàng cũng rất bất ngờ, bao nhiêu uy phong biến đâu mất sạch: “Sao anh lại là Tào Phong được? Anh có gì để chứng minh anh là Tào Phong không?”
Đến lượt anh ta tỏ ra kinh ngạc: “Sao… sao tôi lại không thể là Tào Phong? Các anh kiểm tra hộ khẩu à? Tôi không có hộ khẩu.”
“Hay là bên quản lý trại giam có sai sót khi nhập dữ liệu?” Tôi thấy người đàn ông không giống như đang nói dối, bèn kéo phân đội trưởng Hoàng sang bên cạnh nói: “Lấy mẫu máu xét nghiệm ADN đi!”
Phân đội trưởng Hoàng lắc đầu, bước lại hỏi tiếp: “Trong hai năm qua, anh làm gì?”
“Tôi mới ra tù năm ngoái.” Người đàn ông nói: “Sau đó, cưới vợ, rồi buôn bán lặt vặt.”
“Nói dối!” Phân đội trưởng Hoàng quát lên uy hiếp.
“Thỉnh thoảng cũng ăn trộm một vài món lặt vặt.” Tào Phong cúi đầu lí nhí.
Tới lúc này, có thể phán đoán, người đàn ông trước mặt chúng tôi đúng là Tào Phong thật. Vậy nạn nhân là ai? Vì sao ADN của nạn nhân lại trùng khớp với người đàn ông này? Chẳng lẽ đúng là có sai sót trong khâu nhập dữ liệu thật sao?
“Có phải anh có một người anh em song sinh không?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi.
Vẫn cứ là phân đội trưởng Hoàng phản ứng nhanh nhất. Do quá đỗi kinh ngạc nên chúng tôi đều đã quên bẵng mất, ADN của anh chị em song sinh gần như giống hệt nhau.
Lần này tới lượt Tào Phong kinh ngạc.
Sau một hồi sửng sốt, trên mặt Tào Phong lộ vẻ khinh bỉ: “Tôi không muốn nhắc đến nó.”
Bên quản lý trại giam không hề sai sót, đúng là Tào Phong có anh em song sinh thật.
“Hiện tại, anh đang bị thẩm vấn.” Phân đội trưởng Hoàng lại lên giọng: “Không muốn nhắc cũng phải nhắc!”
Dù sao thì Tào Phong cũng làm việc phạm pháp, khó tránh khỏi lo sợ, thấy phân đội trưởng Hoàng uy thế hừng hực thì chỉ còn biết cum cúp nghe theo:
“Lâu lắm rồi, chúng tôi không liên lạc với nhau.”
“Lần cuối cùng liên lạc là bao giờ?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi.
“Trước khi tôi vào tù.”
“Vì sao không muốn nhắc đến anh ta?”
Tào Phong cúi đầu im lặng.
“Nói!”
“Vì nó là một thằng đồng tính.” Vẻ mặt Tào Phong lại tràn đầy khinh bỉ.
“Nói tiếp đi!” Phân đội trưởng Hoàng quay trở về chỗ thẩm vấn, ra hiệu cho điều tra viên ghi chép.
“Nó tên là Tào Lôi. Chúng tôi mồ côi cha mẹ từ nhỏ, phải lang thang kiếm ăn khắp nơi.” Tào Phong nói: “Nhưng, hai anh em tôi rất thân nhau, cho tới một lần, tôi nhìn thấy nó và một người đàn ông khác đang trần như nhộng làm chuyện đó.”
“Anh phát hiện ra chuyện này trước khi vào tù?”
“Không, từ tận năm, sáu năm trước rồi.” Tào Phong nói: “Sau đó, chúng tôi không liên lạc gì với nhau nữa. Cho tới hai năm trước, trước khi tôi vào tù, tôi túng quẫn quá nên mới hỏi vay nó ít tiền.”
“Anh ta có cho anh vay không?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi: “Anh ta có tiền?”
“Nó khéo xoay sở hơn tôi!” Tào Phong nói: “Hình như nó tham gia một hội bán hàng đa cấp, giúp việc quản lý những người bị lừa nhập hội, giống như kiểu bảo kê ấy, nên có thu nhập. Nhưng mà nó không cho tôi vay, nên tôi căm hận nó, từ đó tuyệt giao hẳn luôn.”
“Anh có biết anh ta đã từng quan hệ với bao nhiêu người không?”
“Không biết!” Tào Phong nói: “Nhưng, cũng không ít đâu, vì trước đây, có lần tôi bắt gặp nó khoác vai một gã đi ở trên phố, không phải cái gã đã bị tôi bắt quả tang trước đó.”
“Anh ta sống ở đâu, anh biết không?”
“Trước đây, chúng tôi thuê chung một phòng.” Tào Phong nói: “Nó ở đó vài năm, sau đó không liên lạc nên không biết.”
* * *
Chúng tôi mau chóng tìm tới căn phòng Tào Lôi đã thuê trước đây. Đáng tiếc là chẳng phát hiện ra điều gì cả.
Sau khi nghe chúng tôi trình bày mục đích, chủ nhà trọ bèn lên giọng kể lể: “Tôi luôn cảm thấy anh ta rất bất thường, lớn tướng rồi mà chưa bao giờ thấy dẫn bạn gái về cả, lúc nào cũng ở cùng với đàn ông. Vậy nên, tôi không muốn cho anh ta thuê tiếp, nhưng anh ta đã thuê mấy năm rồi, tôi cũng ngại không dám đánh tiếng. Khoảng một năm trước, anh ta đột nhiên mất tích. Tôi chẳng biết làm sao, đành vào nhà gom hết đồ đạc linh tinh mang vứt đi, nghĩ bụng dù anh ta có quay về, tôi cũng chẳng cho thuê nữa, cùng lắm đền ít tiền cho xong.”
“Ý anh là.” Tôi hỏi: “Căn phòng đã được dọn sạch?”
“Đúng vậy, tôi đã cho người khác thuê rồi.”
“Người đàn ông từng sống chung với Tào Lôi hồi trước trông như thế nào?” Phân đội trưởng Hoàng hỏi.
“Tôi làm sao mà nhớ nổi!” Chủ nhà trọ nói: “Anh ta thường xuyên dẫn đàn ông về nhà, mỗi lần một người khác nhau.”
Xem ra, Tào Lôi khá là đào hoa. Phân đội trưởng Hoàng và điều tra viên đều tỏ ra thất vọng, lại thêm một manh mối bị cắt đứt.
Sau khi trở về tổ chuyên án, tôi kiến nghị: “Tôi cho rằng có thể tìm kiếm manh mối trên một số trang web kết bạn đồng tính. Anh ta qua lại với nhiều người cũng là một điều tốt, tôi nghĩ chỉ cần điều tra khắp lượt, có lẽ sẽ phát hiện ra một số manh mối.”
Phân đội trưởng Hoàng ủ rũ như tàu lá chuối, khẽ gật đầu.
Lực lượng điều tra viên bắt đầu triển khai công tác mò kim đáy biển, trong khi tôi lại quay trở về trạng thái ăn không ngồi rồi.
Buổi tối, ngồi trước bàn làm việc của phân đội trưởng Hoàng, tôi xem lại hồ sơ vụ án giết người hiếp dâm tử thi xảy ra ở Long Đô cách đây không lâu. Do tôi có đủ bằng chứng nên tổ chuyên án của vụ án Vân Thái đã đưa vụ án này vào trong chuỗi vụ án Vân Thái để cùng tiến hành điều tra, đồng thời tiến hành đối chiếu, sàng lọc ADN trong vết tinh dịch lưu lại trong cơ thể nạn nhân của vụ án cuối cùng. Nhưng, công việc này cũng chẳng khác nào mò kim đáy biển, hy vọng phá án rất mông lung.
Nạn nhân trong vụ án Long Đô là một nữ công nhân. Sau khi tan ca đêm, một mình trở về nhà, có lẽ do mót quá nên nạn nhân đã ghé vào một nhà vệ sinh công cộng bên đường, nào ngờ tên yêu râu xanh đã rình sẵn bên nhà vệ sinh, chờ con mồi sa lưới.
Khác với các vụ án trước đó, tên ác quỷ không chỉ lột quần của nạn nhân mà còn cởi cả áo và áo lót. Quần áo của nạn nhân bị hung