← Quay lại trang sách

Chương 3

Con người có thể nghe bao xa?

Bịt mắt chèo thuyền thậm chí còn khó hơn những gì Malorie đã từng hình dung. Chiếc thuyền nhiều lần đâm vào bờ và mắc kẹt một lúc lâu. Trong khoảng thời gian đó, cô bị vây hãm bởi cảnh tượng những bàn tay vô hình vươn về những dải khăn đang bịt mắt bọn trẻ. Những ngón tay thò lên từ mặt nước, từ trong bùn ở đáy sông. Bọn trẻ không gào thét, không rên rỉ. Chúng quá kiên nhẫn với việc đó.

Nhưng con người có thể nghe bao xa?

Thằng bé đứng lên và đẩy thân cây đầy rêu để giúp thuyền thoát ra. Bây giờ, Malorie lại đang chèo. Bất chấp những trở ngại ban đầu, Malorie có thể cảm thấy rằng họ đang tiến lên. Điều đó khích lệ cô. Lúc này, mặt trời đã ló dạng, chim hót líu lo trên cây. Động vật lang thang giữa những tán lá dày của khu rừng bao quanh họ. Cá nhảy vọt lên khỏi mặt nước, bắn những tia nước nhỏ khiến dây thần kinh của Malorie kích động. Tất cả những thứ đó đều được nghe thấy. Không phải nhìn thấy.

Từ khi sinh ra bọn trẻ đã được huấn luyện để thấu hiểu âm thanh của rừng. Khi chúng còn bé xíu, Malorie đã buộc áo phông quanh mắt chúng và mang chúng đến bìa rừng. Ở đó, dù biết rằng chúng còn quá nhỏ để hiểu những gì mình nói, cô vẫn miêu tả âm thanh của rừng với chúng.

Lá xào xạc, cô nói. Một con vật nhỏ, như con thỏ, dù luôn nhận thức được rằng thực tế có thể là thứ gì đó ghê gớm hơn rất nhiều, thậm chí ghê gớm hơn cả một con gấu. Trong những ngày đó và cả những ngày sau, khi bọn trẻ đủ lớn để học, Malorie tự huấn luyện bản thân trong lúc huấn luyện bọn trẻ. Nhưng cô sẽ không bao giờ nghe tốt được như bọn trẻ vào một ngày nào đó trong tương lai. Cô đã hai mươi tư tuổi trước khi có thể phân biệt được tiếng mưa rơi và tiếng gõ cửa sổ, chỉ dựa vào thính giác. Cô được nuôi lớn dựa vào thị giác. Liệu việc đó có khiến cô trở thành một giáo viên tồi không? Liệu việc cô mang lá vào trong nhà và bắt bọn trẻ, đang bịt mắt, phân biệt tiếng cô giẫm lên lá với tiếng lá vỡ trong nắm tay có phải là bài học đúng đắn hay không?

Con người có thể nghe bao xa?

Boy thích cá, cô biết. Malorie thường bắt cá ở sông bằng cái cần câu gỉ sét được chế tạo từ một chiếc ô tìm thấy trong hầm. Boy thích nhìn cá quẫy trong thùng nước giếng ở nhà bếp. Nó cũng vẽ lại chúng. Malorie nhớ mình đã nghĩ đến việc phải đi bắt từng con thú một trên hành tinh này và mang về nhà để bọn trẻ biết chúng có hình thù như thế nào. Việc chúng có cơ hội nhìn thấy những con thú đó có mang lại điều gì khác biệt không? Girl sẽ nghĩ gì về một con cáo? Một con gấu trúc? Ngay cả ô tô cũng là thần thoại, chỉ có thể tham khảo qua những bức vẽ nghiệp dư của Malorie. Giày, bụi cây, vườn, cửa hàng, tòa nhà, đường phố và sao trời. Sao nào, cô sẽ phải tái hiện lại cả hành tinh này cho chúng. Nhưng thứ tốt nhất họ có được là cá. Và thằng bé yêu chúng.

Bây giờ, trên dòng sông, nghe thấy một tiếng quẫy khe khẽ, cô lo lắng sự hiếu kì sẽ khiến thằng bé tháo băng bịt mắt.

Con người có thể nghe bao xa?

Malorie cần bọn trẻ lắng nghe âm thanh của cây, của gió, của bờ sông bẩn thỉu dẫn đến cả một thế giới của những sinh vật sống. Dòng sông là một khán đài, Malorie vừa ngẫm nghĩ, vừa chèo thuyền.

Nhưng nó cũng là một nấm mộ.

Bọn trẻ phải lắng nghe.

Malorie không thể giũ bỏ tưởng tượng về những bàn tay thò ra từ bóng tối, túm lấy đầu bọn trẻ, cố tình giật đi thứ đang bảo vệ chúng.

Hít thở nặng nề và toát mồ hôi hột, Malorie cầu nguyện rằng con người có thể chỉ lắng nghe mà vượt qua được mọi hiểm nguy.