← Quay lại trang sách

Chương 14

Nước sông lạnh bắn vào quần Malorie trong lúc chèo thuyền. Mỗi lần như thế cô tưởng tượng ra sinh vật trong lòng sông, khum bàn tay, hất nước vào cô, chế nhạo nỗ lực chạy trốn của cô. Cô run rẩy.

Cuốn sách nuôi con của Olympia đã dạy cô rất nhiều thứ, Malorie nhớ lại. Nhưng có một câu trong Cuối cùng… Một đứa bé! thực sự vang lên như một hợp âm:

Con trẻ thông minh hơn bạn nghĩ.

Ban đầu, Malorie vật lộn để chấp nhận điều này. Trong thế giới mới này, trẻ con được huấn luyện để thức giấc với hai mắt nhắm lại. Chúng được dạy để biết sợ hãi. Không có chỗ cho những ẩn số. Vậy mà nhiều lần Boy và Girl đã làm cô ngạc nhiên.

Một lần, sau khi dọn dẹp đồ chơi tự chế của bọn trẻ ở hành lang tầng trên, Malorie bước vào phòng khách. Đứng đó, cô nghe thấy tiếng động trong căn phòng cuối hành lang tầng một. “Boy?” cô gọi. “Girl?”

Nhưng cô biết bọn trẻ đang ở phòng ngủ của chúng. Cô khóa chúng trong cũi không đầy một giờ đồng hồ trước.

Malorie nhắm mắt lại và bước ra hành lang.

Cô biết âm thanh đó là gì. Cô biết chính xác vị trí của từng vật dụng trong ngôi nhà này. Đó là tiếng một quyển sách rơi xuống từ trên bàn trong căn phòng Don và Jules đã từng ở chung.

Ở cửa phòng ngủ của bọn trẻ, Malorie dừng lại. Cô nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ bên trong.

Tiếng rơi thứ hai trong căn phòng không dùng vang lên và Malorie thở dốc. Phòng tắm chỉ cách cô vài bước chân. Bọn trẻ đang ngủ. Chỉ cần cô có thể vào đến phòng tắm, cô có thể tự bảo vệ mình.

Mò mẫm, đưa tay ra trước mặt, cô đi thật nhanh, va vào tường trước khi tìm thấy cánh cửa phòng tắm. Khi đã ở bên trong, hông cô va mạnh vào chậu rửa. Luống cuống dò dẫm dọc tường, cô tìm thấy một chiếc khăn bông đang treo. Cô buộc chặt nó quanh mắt. Thắt nút hai lần. Sau cánh cửa, cô tìm thấy thứ mình đang cần.

Chiếc rìu làm vườn. Có vũ khí, bịt mắt, cô ra khỏi phòng tắm. Nắm thân rìu bằng cả hai tay, cô nhích về cánh cửa cô biết rằng vẫn luôn đóng. Cách cửa bây giờ đang mở.

Cô bước vào bên trong. Cô mù quáng khua rìu ngang tầm mắt. Nó đập trúng bức tường gỗ và Malorie hét lên khi những dăm gỗ bay tung tóe. Cô quay người và lại vung rìu lên, lần này nó đập vào bức tường đối diện.

“Biến đi! Để con tao yên!’’

Thở hổn hến, cô đợi. Một phản ứng. Một chuyển động. Bất kể cái gì đã hất những quyển sách rơi xuống. Rồi cô nghe thấy Boy, khóc thút thít dưới chân mình.

“Boy?”

Sững sờ, quỳ xuống, Malorie rất nhanh tìm thấy nó. Cô bỏ khăn ra và mở mắt. Cô thấy nó cầm một chiếc thước trong bàn tay nhỏ xíu. Bên cạnh nó là những cuốn sách.

Cô bế nó lên và mang vào phòng ngủ. Ở đó, cô thấy cái màn chụp cũi đã mở. Cô đặt nó xuống sàn nhà cạnh cũi. Rồi cô đóng cũi lại và bảo nó mở ra. Thằng bé chỉ nhìn cô chằm chằm. Cô nghịch nghịch cái khóa nhỏ, bảo nó cho cô xem nó có thể mở nó ra hay không. Và nó làm được.

Malorie tát thằng bé.

Cuối cùng… Một đứa bé!

Cô nhớ cuốn sách dạy con của Olympia. Giờ là của cô. Và một câu trong đó cô đã cố hết sức phớt lờ quay lại với cô.

Con bạn thông minh hơn bạn nghĩ.

Câu nói đó thường làm cô lo lắng. Nhưng hôm nay, trên thuyền, được đôi tai của bọn trẻ chỉ dẫn, cô bám lấy hi vọng rằng chúng đã được chuẩn bị như bất kì ai có thể chuẩn bị cho mọi chuyện sắp xảy đến, khi đi xa hơn trên dòng sông.

Phải, cô hi vọng rằng chúng thông minh hơn thứ có thể đang đợi ở phía trước.