← Quay lại trang sách

Chương 24

Cơn đau ở vai Malorie thật rõ ràng, thật chi tiết đến mức cô có thể mường tượng dáng hình nó trong tâm trí. Cô có thể thấy nó chuyển động khi vai cô chuyển động. Nó không còn là sự nhói buốt ban đầu. Giờ cơn đau bén nhọn, âm ỉ và nhức nhối. Màu nhờ nhờ của tình trạng suy sụp chứ không còn là sự bùng nổ các sắc độ khi va chạm. Cô hình dung đáy thuyền bây giờ trông như thế nào. Nước tiểu. Nước. Máu. Bọn trẻ hỏi cô có ổn không. Cô nói mình ổn. Nhưng chúng biết khi nào người khác nói dối. Malorie đã đào tạo chúng nhiều thứ hơn cả ngôn từ.

Ngay lúc này, cô không khóc nhưng cô đã từng khóc. Nước mắt câm nín sau băng bịt mắt. Câm nín với cô. Nhưng bọn trẻ có thể nghe được thanh âm của sự lặng im.

Được rồi, các con, cô thường nói, khi họ ngồi quanh bàn ăn. Nhắm mắt lại.

Chúng nhắm mắt.

Mẹ đang làm gì?

Mẹ đang mỉm cười.

Đúng rồi, Girl. Làm sao con biết?

Hơi thở của Mẹ khác đi khi Mẹ mỉm cười, Mẹ ạ.

Và ngày tiếp theo họ làm lại điều đó.

Mẹ đang khóc, Mẹ ạ!

Đúng rồi. Tại sao mẹ lại khóc?

Mẹ đang buồn.

Đó không phải lí do duy nhất.

Mẹ đang sợ!

Đúng thế. Hãy thử một cái khác.

Giờ nước đang trở nên lạnh hơn. Malorie cảm thấy nước bắn tung tóe theo mỗi nhịp chèo nặng nhọc.

“Mẹ,” thằng bé gọi.

“Cái gì?”

Cô ngay lập tức cảm thấy lo lắng trước giọng nói của nó.

“Mẹ ổn không?”

“Con đã hỏi mẹ câu đó rồi.”

“Nhưng nghe mẹ có vẻ không ổn.”

“Mẹ nói mẹ ổn. Tức là mẹ ổn. Đừng hỏi nhiều.”

“Nhưng,” đứa con gái nói, “tiếng mẹ thở khác lắm!”

Cô biết. Cô biết. Quá sức, cô nghĩ.

“Chỉ vì mẹ đang chèo thuyền thôi,” cô nói dối.

Đã bao lần cô đặt câu hỏi với nghĩa vụ làm mẹ của mình khi cô huấn luyện bọn trẻ trở thành những cỗ máy biết nghe lời? Với Malorie, việc chứng kiến chúng lớn lên phần nào làm cô hoảng sợ. Giống như cô bị bỏ lại một mình nuôi hai đứa trẻ đột biến gen. Những quái vật nhỏ. Những sinh vật có khả năng nghe thấy một nụ cười. Có thể nói rằng cô đang sợ hay không trước cả khi cô nhận ra.

Vết thương ở vai rất đau. Nhiều năm qua, Malorie vẫn sợ bị một vết thương nặng như thế này. Có những lần tương tự. Những lúc nguy hiểm đến tính mạng. Ngã xuống cầu thang tầng hầm khi bọn trẻ lên hai. Trượt chân trong lúc bê thùng nước giếng trở về nhà rồi đập đầu vào một hòn đá. Cô nghĩ mình đã làm gãy cổ tay một lần. Vỡ một chiếc răng. Thật khó để nhớ chân cô trông thế nào khi không có những vết bầm dập. Và giờ da thịt trên vai có cảm giác như đang bị xé khỏi cơ thể cô. Cô muốn neo thuyền lại. Cô muốn tìm một bệnh viện. Chạy trên phố, gào thét, tôi cần một bác sĩ, tôi cần một bác sĩ, TÔI CẦN MỘT BÁC SĨ NẾU KHÔNG TÔI SẼ CHẾT VÀ BỌN TRẺ SẼ CHẾT VÌ KHÔNG CÓ TÔI.

“Mẹ ơi,” con bé gọi.

“Gì thế?”

“Chúng ta đang đi sai hướng.”

“Cái gì?”

Càng kiệt sức, cô càng cố dùng cánh tay khỏe. Giờ cô đang chèo ngược dòng mà không hề hay biết.

Đột nhiên, bàn tay của thằng bé ấp lên bàn tay cô. Lúc đầu Malorie giật ra, sau đó cô hiểu ý. Ngón tay nó đặt trên ngón tay cô, nó chuyển động, cùng cô, như lúc quay cần múc nước giếng.

Vậy là trong thế giới lạnh lẽo, đau đớn này, khi lắng nghe thấy sự vật lộn của cô, thằng bé giúp cô chèo thuyền.