← Quay lại trang sách

Chương 26

Cô sẽ phải mở mắt thôi…

“Con cần ăn, Girl,” Malorie gắng gượng nói. Giọng cô yếu ớt.

Boy đã ăn hạt trong túi. Girl không chịu.

“Nếu con không ăn,” Malorie vừa nhăn nhó vừa nói, “Mẹ sẽ neo thuyền và bỏ con lại đây.”

MaJorie cảm thấy bàn tay con bé trên lưng mình. Cô dừng chèo và đổ một ít hạt trong túi ra cho nó. Ngay cả việc này cũng làm vai cô đau.

Nhưng vượt qua cả cơn đau, một suy nghĩ cứ lởn vởn trong cô. Một sự thật Malorie không muốn đối mặt.

Đúng là thế giới bên kia băng bịt mắt là màu xám bệnh hoạn. Đúng là cô sợ mình có thể ngất đi. Nhưng một sự thật đen tối hơn len lỏi qua vô số nỗi sợ và vấn đề của cô, như một con rắn tài tình. Nó lơ lửng, chờn vờn, rồi hạ cánh xuống những hàng đầu tiên trong trí tưởng tượng của cô.

Đó là thứ cô đã lấp liếm, che giấu chính mình cả buổi sáng nay. Đó là điểm cốt lõi trong quyết định cô đã đưa ra nhiều năm nay.

Mày tự nhủ rằng mày đợi bốn năm bởi vì mày sợ mất ngôi nhà này vĩnh viễn. Mày tự nhủ rằng mày đợi bốn năm bởi vì mày muốn huấn luyện bọn trẻ trước. Nhưng tất cả những điều đó đều không đúng. Mày đợi bốn năm bởi vì ở đây, trong chuyến đi này, trên dòng sông này, nơi những kẻ điên rồ và những con sói ẩn nấp, nơi những sinh vật hẳn đang ở rất gần, trong CÁI NGÀY NÀY mày sẽ phải làm một chuyện mày đã không làm ở bên ngoài trong khoảng thời gian thậm chí còn dài hơn bốn năm.

Hôm nay mày sẽ phải mở mắt.

Ở bên ngoài.

Đó là sự thật. Cô biết thế. Dường như cô luôn biết thế. Và điều cô còn sợ hơn là… sinh vật đó có thể xuất hiện ngay trong tầm nhìn của cô? Hay những mảng màu vô tận sẽ bùng nổ trước mắt khi cô mở mắt ra.

Thế giới bây giờ trông như thế nào? Liệu mày có nhận ra nó nữa không?

Nó có phải màu xám không? Những cái cây có phát điên không? Hoa, lau sậy, bầu trời thì sao? Có phải cả thế giới đều điên rồ rồi không? Nó có tự hủy hoại chính nó không? Liệu mặt đất có chống lại các đại dương? Gió đã nổi lên. Nó đã nhìn thấy gì sao? Nó cũng phát điên rồi sao?

Nghĩ mà xem, Tom sẽ nói. Cô đang làm việc đó. Cô đang chèo thuyền. Hãy tiếp tục chèo. Điều đó có nghĩa rằng cô sẽ làm được điều đó. Cô sẽ phải mở mắt. Cô có thể làm điều đó. Bởi vì cô phải làm.

Tom. Tom. Tom. Tom. Tom.

Lúc này cô nhớ anh nhiều hơn bao giờ hết.

Ngay cả trong thế giới mới này, ngay trên dòng sông này, khi gió bắt đầu gào rú, nước lạnh bắn ướt hết quần cô, động vật hoang dã chiếm cứ bờ sông, cơ thể cô thương tổn, đầu óc cô bị giam giữ trong những màu xám, Tom vẫn mang đến cho cô thứ gì đó sáng sủa, thứ gì đó đúng đắn, thứ gì đó tốt đẹp.

“Con đang ăn,” Girl nói.

Đó cũng là điều tốt. Malorie tìm sức mạnh để động viên bản thân.

“Tốt lắm,” cô nói giữa những hơi thở nặng nhọc.

Lại có những chuyển động trong vạt rừng phía bên trái. Có vẻ như là một loài động vật. Có thể là người đàn ông trên thuyền. Có thể là một sinh vật. Có thể bọn chúng có cả tá. Liệu có phải con thuyền đã đâm vào giữa một đàn gấu đói khát, đang bắt cá hay không?

Malorie bị thương. Từ đó cứ lặp lại, quay mòng mòng. Giống như Tom. Giống như những màu xám đằng sau băng bịt mắt của cô. Giống như thanh âm của dòng sông và thế giới mới. Vai cô. Vết thương. Nó đã xảy ra. Chính cái điều mà nếu ai đó ở đây thì người ta sẽ cảnh báo cô.

Đi bằng đường sông nếu buộc phải thế, nhưng hãy biết rằng cô có thể bị thương.

Ồ, tôi không chắc là mình sẽ làm việc đó. Cô có thể bị thương.

Việc đó quá nguy hiểm. Chuyện gì sẽ xảy ra với bọn trẻ nếu cô bị thương ở ngoài đó?

Bây giờ, đó là thế giới của động vật, Malorie. Đừng ra ngoài đó. Đừng đi bằng đường sông.

Cô có thể bị đau.

Đau

ĐAU.

ĐAU!

Shannon. Nghĩ về Shannon. Bám lấy chị ấy.

Cô cố gắng. Một kí ức tìm đường len lỏi vào đám mây suy nghĩ tối tăm đang bao trùm cô. Cô nhớ lại lúc mình và Shannon nằm trên sườn đồi. Lúc đó trời đang nắng. Cô giơ cánh tay che mắt. Cô chỉ lên bầu trời.

Đó là Allan Harrison! cô nói, ám chỉ một cậu trai trong lớp. Đám mây đó trông giống Allan Harrison!

Cô đang cười.

Đám nào?

Đám kia! Chị thấy không?

Shannon nhích về phía cô trên bãi cỏ. Chị ấy nằm kế bên Malorie.

Ừ! Ha ha! Chị cũng nhìn ra cậu ấy! Trông đám mây kia kìa! Đó là Susan Ruth!

Hai chị em nằm ở đó nhiều giờ liền, chỉ ra những khuôn mặt trên mây. Một cái mũi là đủ. Một cái tai. Hay là mái tóc xoăn của ai đó, như Emily Holt.

Mày còn nhớ bầu trời đó không? Cô tự hỏi, tay thì vẫn chèo thuyền một cách thần kì. Bầu không thật xanh, và mặt trời sẽ có màu vàng như trong bức vẽ của một đứa trẻ. Cỏ màu xanh. Mặt Shannon mơ hồ, mịn màng, trắng trẻo. Bàn tay mày cũng thế, chỉ về những đám mây. Mọi thứ mày nhìn thấy ngày hôm đó đều có màu sắc.

“Mẹ?” Thằng bé hỏi. “Mẹ, mẹ đang khóc à?”

Khi mày mở mắt, Malorie, mày sẽ nhìn thấy chúng lần nữa. Cả thế giới của mày sẽ bừng sáng. Mày đã chỉ nhìn thấy những bức tường và vải. Cầu thang và thảm, vết bẩn và thùng nước. Dây thừng, dao, rìu, màn chụp, dây loa và thìa. Đồ ăn đóng hộp, nến và ghế. Băng ghi âm, pin, gỗ và thạch cao. Nhiều năm nay, thứ duy nhất mày được phép nhìn thấy là gương mặt của những người bạn cùng nhà và bọn trẻ. Cùng những màu sắc đó. Cùng những màu sắc đó. Cùng nhũng màu sắc đó trong nhiều năm. NHIỀU NĂM. Mày đã chuẩn bị chưa? Và cái nào làm mày sợ hơn? Những sinh vật hay bản thân mày, khi những kí ức về hàng nghìn hình ảnh và màu sắc ào ạt xô vào mày? Cái nào làm mày sợ hơn?

Lúc này, Malorie đang chèo thuyền rất chậm. Chậm hơn một nửa so với tốc độ của mười phút trước. Nước, nước tiểu và máu sóng sánh nơi mắt cá chân cô. Thế giới màu xám đằng sau băng bịt mắt bắt đầu quay vòng, như bùn đặc chảy về cống.

Cô nôn mửa.

Vào giây cuối cùng cô lo lắng chuyện đang xảy ra với cô có phải là một điều tồi tệ hay không. Ngất xỉu. Bọn trẻ sẽ ra sao? Liệu chúng có ổn không nếu mẹ chúng bất tỉnh?

Và điều đó xảy ra.

Tay Malorie buông mái chèo. Trong tâm trí cô, Tom đang quan sát cô. Những sinh vật cũng đang quan sát cô.

Sau đó, khi thằng bé đang hỏi một điều gì, Malorie, thuyền trưởng của con thuyền bé tí này, hoàn toàn bất tỉnh.