← Quay lại trang sách

Chương 31

Với Malorie, kể từ khi Gary xuất hiện, ngôi nhà có cảm giác hoàn toàn khác hẳn, sự chia rẽ. Đó là một thay đổi nhỏ, nhưng trong tình cảnh này, bất kì thay đổi nào cũng đều trở nên lớn.

Và Don là người làm cô lo lắng nhất.

Rất thường xuyên, khi Tom, Jules và Felix đang nói chuyện trong phòng khách, Don ở trong phòng ăn với Gary. Anh ấy thể hiện sự quan tâm vô cùng lớn đến câu chuyện người đàn ông giật rèm xuống và mở khóa cửa. Trong lúc giặt quần áo ở chậu rửa bát, đang giặt nước cuối được nửa chừng, Malorie lắng nghe cùng lúc hai cuộc trò chuyện. Trong khi Tom và Jules đang biến những cái áo dài tay thành xích chó, Gary lại giải thích cho Don cách nghĩ của Frank. Luôn luôn là cách nghĩ của Frank. Chưa bao giờ là cách nghĩ của chính Gary.

“Tôi không nghĩ vấn đề nằm ở chỗ một người được chuẩn bị kĩ càng hơn người khác,” Gary đang nói. “Tôi nghĩ về nó giống như một bộ phim 3D hơn. Lúc đầu, khán giả nghĩ rằng những vật thể đó thực sự đang nhắm vào họ. Họ giơ tay lên để bảo vệ. Nhưng những người thông minh, những người đã hiểu rất rõ, biết rằng mình vẫn an toàn.”

Don đã đi được một vòng câu chuyện với Gary. Malorie nghĩ mình nhìn thấy điều đó khi nó xảy ra.

Này, tôi không nghĩ rằng giả thuyết đó có gì hay hơn cái của chúng ta, Don đã từng nói với anh ta.

“Thật khó,” Don nói, “bởi vì chúng ta không có thểm tin tức mới.”

“Chính xác.”

Phải, Don đã đi từ chỗ biểu quyết phản đối Gary vào nhà đến chỗ ngồi tiếp chuyện anh ta. Và nói. Và nói.

Anh ấy hoài nghi, Malorie nghĩ. Đó là bản tính của anh ấy. Và anh ấy cần người để nói chuyện. Tất cả chỉ có thế. Anh ấy khác mày. Mày không hiểu sao?

Nhưng những suy nghĩ này không có cơ sở. Cho dù cô cố gắng lĩnh hội đến đâu, Gary và Don đang nói về những thứ như chứng kích động và ý tưởng rằng bọn sinh vật đó không thể gây hại cho người được trang bị để nhìn thấy chúng. Cô biết rằng, từ lâu Don đã ủng hộ quan điểm con người đáng sợ hơn những sinh vật đó. Nhưng, anh ấy nhắm mắt khi cửa chính mở ra và đóng lại. Anh ấy không nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ấy chưa bao giờ tin vào ý tưởng rằng những sinh vật đó không thể làm hại chúng ta. Liệu người như Gary rốt cuộc cũng có thể thuyết phục anh ấy không?

Cô muốn kể cho Tom chuyện này. Cô muốn kéo anh sang một bên và yêu cầu anh bảo họ dừng lại. Hoặc chí ít đến nói chuyện với họ. Có lẽ, lời nói của anh ấy sẽ ảnh hưởng đến cuộc thảo luận của họ. Khiến nó nghe có vẻ an toàn hơn. Phải, cô muốn nói với Tom về Don.

Chia rẽ.

Tâm trạng rối bời, cô đi qua bếp và ngó vào phòng khách. Tom và Felix đang đọc bản đồ trên sàn nhà. Họ đang đo các khoảng cách dựa trên tỷ lệ phác thảo của bản đồ. Jules đang dạy lũ chó các câu lệnh.

Dừng. Bắt đầu lại.

“Chúng ta phải đo một bước trung bình đối với anh là bao nhiêu,” Felix nói.

“Các anh định làm gì thế?” Malorie hỏi.

Tom quay sang cô.

“Khoảng cách,” anh nói. “Một dặm tương đương với bao nhiêu bước chân của tôi?”

Felix dùng thước đo chân Tom.

“Nếu tôi nghe nhạc trong lúc đi,” Tom đáp, “Tôi có thể nhịp bước theo giai điệu. Bằng cách đó, bước chân chúng ta đo ở đây sẽ gần bằng bước chân tôi đi ngoài kia.”

“Giống như khiêu vũ,” Felix nói.

Malorie quay sang nhìn Olympia, giờ đang ở chỗ chậu rửa bát. Cô ấy đang rửa đồ làm bếp. Malorie đến chỗ cô ấy và tiếp tục giặt quần áo. Sau khi bị nhốt trong căn nhà này gần bốn tháng, Olympia đã kém vui tươi đi một chút. Làn da cô ấy nhợt nhạt. Mắt sâu hơn.

“Cô đang lo lắng à?” Olympia bỗng nhiên hỏi.

“Về cái gì?”

“Làm được việc đó ấy.”

“Làm được việc gì?”

“Sống sót sau khi sinh con.”

Malorie muốn nói với Olympia rằng chuyện đó sẽ ổn thôi nhưng cô vật lộn để tìm từ ngữ. Cô đang nghĩ về Don.

“Tôi luôn muốn có con,” Olympia nói. “Tôi rất phấn khích khi nhận ra mình mang thai. Tôi cảm thấy như cuộc đời mình đã hoàn chỉnh. Cô hiểu không?”

Đó không phải những gì Malorie cảm thấy nhưng cô nói có, cô hiểu.

“Ôi, Malorie, ai sẽ đỡ đẻ cho chúng ta?”

Malorie không biết.

“Những người cùng nhà, tôi không thấy…”

“Nhưng Tom chưa từng làm việc này trước đây!”

“Chưa. Nhưng anh ấy đã làm bố.”

Olympia nhìn chằm chằm xuống đôi tay đang chìm trong thùng nước của mình.

“Tôi bảo cô này,” Malorie hài hước nói, “chúng ta sẽ đỡ đẻ cho nhau.”

“Đỡ cho nhau!” Olympia nói, cuối cùng cũng mỉm cười. “Malorie, cô hài hước thật đấy!”

Gary bước vào bếp. Anh ta múc một ly nước từ cái thùng trên quầy bếp. Rồi anh ta múc ly thứ hai. Malorie biết nó để dành cho Don. Khi anh ta đi khỏi, âm nhạc đột nhiên phát ra từ phòng khách. Malorie ngả người ra sau để có thể nhìn vào đó. Tom đang cầm một chiếc đài chạy pin nhỏ. Đó là một cuộn băng cát xét của George. Felix, bò bằng tay và chân, đo bước chân của Tom khi anh ấy bước theo nhịp bài hát.

“Họ đang làm gì thế?” Olympia hỏi.

“Tôi nghĩ họ đang dự định đi đến nơi nào đó,” Malorie nói. “Họ đang cố gắng tìm ra cách tốt hơn để đi lại ở bên ngoài.”

Malorie lặng lẽ bước qua cửa phòng ăn. Ngó vào trong, cô thấy Don và Gary, quay lưng về phía cô, đang ngồi trên ghế. Họ thì thầm trò chuyện.

Cô lại đi ngang qua bếp. Khi cô bước vào phòng khách, Tom đang mỉm cười. Anh ấy cầm một sợi dây xích chó. Những con husky đang nghịch chúng, quẫy đuôi hăng hái.

Malorie chỉ có thể nghĩ về sự khác biệt giữa những hành động tươi vui, tiến bộ này trong phòng khách và giọng nói bí ẩn thầm thì trong phòng ăn.

Cô lại trở về chỗ cái chậu và bắt đầu rửa. Olympia đang nói nhưng Malorie lại nghĩ về thứ khác. Cô ngả người về phía trước để có thể thấy vai Gary. Qua anh ta, dựa vào tường, là vật duy nhất anh ta mang đến cùng mình từ thế giới bên ngoài. Chiếc vali.

Anh ta cho họ thấy những thứ ở bên trong khi anh ta bước vào nhà. Don đã yêu cầu như thế. Nhưng cô đã được nhìn kĩ chúng chưa? Có người nào đã nhìn kĩ chưa?

“Và dừng lại!” Tom nói. Malorie quay lại để thấy những con chó và anh đã đi đến cửa bếp. Hai con husky đều ngồi xuống. Tom thưởng cho chúng thịt sống.

Malorie tiếp tục rửa. Cô đang nghĩ về chiếc vali.