Chương 36
Có người đang theo dõi họ.
Việc tự hỏi rằng họ phải đi bao xa nữa chẳng có ích gì. Cô không biết khi nào mình sẽ nghe thấy giọng nói ghi âm báo rằng cô đã đến nơi. Cô không biết liệu nó còn tồn tại không. Bây giờ, cô chỉ biết chèo, bền bỉ chèo.
Một tiếng trước, họ đi qua nơi có âm thanh giống như những con sư tử đang đánh nhau. Có những tiếng gầm rống. Chim săn mồi vẫn rít lên những tiếng đe dọa trên bầu trời. Có những thứ gầm gừ và khụt khịt trong rừng. Nước sông đang chảy xiết hơn. Cô nhớ chiếc lều Tom và Jules đã tìm thấy trên phố ngay ngoài nhà họ. Liệu có phải dòng sông này cũng ẩn chứa thứ gì đó như thế, lạc lõng một cách bất ngờ? Liệu họ có va vào nó… ngay bây giờ?
Ở ngoài này, cô biết, bất kì tưởng tượng nào cũng có thể xảy ra. Nhưng ngay bây giờ, thứ làm cô lo lắng cụ thể hơn rất nhiều. Ai đó đang theo dõi họ. Phải, Boy cũng nghe thấy. Tiếng vọng ma quỷ. Tiếng chèo thuyền thứ hai, cùng nhịp với tiếng chèo thuyền của cô. Ai đang làm việc đó? Và nếu họ có ý định hại cô và lũ trẻ, tại sao họ không làm điều đó khi cô bất tỉnh? Có phải lại là một người đang chạy trốn khỏi chính ngôi nhà mình không?
“Boy,” cô thì thầm, “nói cho mẹ nghe con có thể nghe thấy gì.”
Thằng bé đang lắng nghe.
“Con không biết, Mẹ ạ.”
Nó có vẻ xấu hổ.
“Chúng vẫn ở đó chứ?”
“Con không biết!”
“Lắng nghe.”
Malorie nghĩ đến việc dừng lại. Quay đầu, hướng về phía âm thanh phát ra sau lưng.
Đoạn băng ghi âm sẽ được phát ra từ một sợi dây thòng lọng. Cô sẽ nghe thấy nó. Nó to. Rõ ràng. Và khi cô nghe thấy, đó là thời điểm cô phải mở mắt.
Cái gì đang bám theo họ?
“Boy,” cô lại nói, “nói cho mẹ nghe con có thể nghe thấy gì.”
Malorie dừng chèo. Nước vẫn chảy xiết quanh họ.
“Con không biết đó là cái gì,” thằng bé nói.
Nhưng Malorie vẫn đợi. Một tiếng chó sủa ở bờ sông bên phải. Một tiếng sủa thứ hai đáp lại. Chó hoang, Malorie nghĩ. Nhiều sói hơn.
Cô lại bắt đầu chèo. Cô lại hỏi thằng bé lần nữa xem nó nghe thấy gì.
“Con xin lỗi, Mẹ!” Nó hét lên. Giọng nó nghèn nghẹn cùng nước mắt. Xấu hổ.
Nó không biết.
Đã lâu lắm rồi kể từ khi thằng bé không thể xác định một âm thanh. Thứ nó nghe được là thứ nó chưa từng nghe trước đây. Nhưng Malorie tin rằng nó vẫn có thể giúp cô.
“Chúng cách ta bao xa?” Malorie hỏi.
Nhưng thằng bé đang khóc.
“Con không thể làm việc này!”
“Hạ giọng xuống!” Cô rít lên.
Thứ gì đó gầm gừ bên bờ trái. Âm thanh đó giống như của một con lợn. Rồi một tiếng nữa. Và một tiếng nữa. Có cảm giác dòng sông rất mỏng. Hai bờ quá gần nhau.
Có thứ gì bám theo họ không?
Malorie tiếp tục chèo.