← Quay lại trang sách

Chương 38

Gary có bám theo mình không?

Âm thanh người nào đó đằng sau họ, xa xa nhưng trong tầm nghe, vẫn phát ra.

Anh ta đang cố gắng dọa mày. Anh ta có thể hạ gục mày bất cứ lúc nào.

Gary.

Đó là bốn năm trước!

Có thể nào anh ta vẫn đang chờ đợi cơ hội trả thù trong suốt bốn năm qua?

“Mẹ ơi,” thằng bé thì thầm.

“Cái gì thế?”

Cô sợ điều nó chuẩn bị nói.

“Tiếng động, nó đang đến gần hơn.”

Gary đã ở đâu bốn năm qua? Anh ta đã quan sát mày. Đợi ở bên ngoài ngôi nhà. Anh ta nhìn lũ trẻ lớn lên. Đợi thế giới trở nên lạnh hơn, tối hơn, cho đến khi một màn sương mù kéo đến, thứ mà mày đã ngốc nghếch tin rằng có thể ngụy trang cho mình. Anh ta đã nhìn xuyên qua nó. Qua màn sương mù. Anh ta thấy mọi việc mày đã làm. Anh ta NHÌN THẤY mày, Malorie. Nhìn thấy mọi thứ mày đã làm.

“Chết tiệt!,” cô hét lên. “Không thể nào!” Sau đó, cô ngoái cổ lại, nhưng các múi cơ đang chống đối cô, cô hét lên: “Để chúng tôi yên!”

Những chuyện đã xảy ra không chỉ có việc chèo thuyền. Không giống như lúc họ mới bắt đầu ngày hôm nay. Khi đó, cô có đôi vai khỏe mạnh. Tràn trề năng lượng. Bốn năm chờ đợi đã khích lệ cô.

Sau tất cả những gì đã phải chịu đựng, cô từ chối tin rằng Gary có thể đang ở sau lưng mình. Đó là một cú lừa tàn nhẫn. Một người đàn ông ở ngoài đó suốt những năm qua. Không phải một sinh vật, mà là một con người.

SINH VẬT MÀ CON NGƯỜI SỢ HÃI LÀ CHÍNH HỌ.

Câu nói đó của Gary, chỉ vài từ nhưng đã đọng lại trong cô kể từ cái đêm cô đọc được nó dưới hầm. Và câu nói đó không đúng sao? Khi cô nghe thấy tiếng que gãy thông qua những cái loa cô đã lấy được cùng Victor, khi cô nghe thấy tiếng bước chân trên bãi cỏ bên ngoài, điều gì khiến cô sợ nhất? Một động vật? Một sinh vật?

Hay một người?

Gary. Luôn là Gary.

Anh ta có thể xông vào bất cứ lúc nào. Có thể đập vỡ cửa sổ. Có thể tấn công cô khi cô đi lấy nước giếng. Tại sao anh ta chờ đợi? Luôn theo dõi, luôn ẩn nấp, chưa sẵn sàng để tấn công.

Anh ta điên. Theo kiểu cũ.

SINH VẬT MÀ CON NGƯỜI SỢ HÃI LÀ CHÍNH HỌ.

“ Có phải đàn ông không, Boy?”

“Con không thể phân biệt được, Mẹ ạ.”

“Có người đang chèo thuyền à?”

“Vâng. Nhưng bằng tay chứ không phải mái chèo.”

“Họ đang lao đến à? Họ đang đợi à? Miêu tả thêm cho mẹ nghe. Nói cho mẹ mọi thứ con nghe thấy đi.”

Ai đang bám theo mày?

Gary.

Ai đang bám theo mày?

Gary.

Ai đang bám theo mày?

Gary. Gary. Gary. Gary.

“Con không nghĩ họ đang ở trên thuyền,” Boy đột nhiên nói. Nó có vẻ tự hào vì cuối cùng đã có thể phân biệt được.

“Ý con là gì? Họ đang bơi à?”

“Không, Mẹ ạ. Họ không bơi. Họ đang đi bộ.”

Rất xa ở đằng sau, cô nghe thấy âm thanh cô chưa từng nghe. Nó giống như tiếng chớp. Một loại âm thanh mới. Hay tiếng chim, tất cả bọn chúng, trên mọi nhành cây, không hót, không rúc, mà la hét.

Nó vọng lại, thật dữ dội dọc con sông, và Malorie cảm thấy một cơn ớn lạnh ghê gớm hơn bất kì làn gió tháng Mười nào có thể mang lại.

Cô tiếp tục chèo.