Chương 41
Những chú chim đang nhốn nháo trên cây. Giống như cả nghìn cành cây rung lắc cùng một lúc. Giống như đang có một cơn gió nguy hiểm ở trên đó. Nhưng ở dưới này, trên dòng sông, Malorie không cảm thấy nó. Không có gió.
Phải có thứ gì đó quấy nhiễu lũ chim.
Cơn đau ở vai đã gay gắt đến mức độ mà Malorie chưa từng trải qua trước đây. Cô nguyền rủa mình vì đã không chú ý hơn đến cơ thể trong bốn năm qua. Thay vào đó, cô dành thời gian đào tạo bọn trẻ. Cho đến khi năng lực của chúng vượt qua những bài tập cô nghĩ ra.
Mẹ, một chiếc lá rơi xuống giếng!
Mẹ, mưa đang rơi trên đường và tiến về phía chúng ta!
Mẹ, một con chim đậu xuống cành cây ngay ngoài cửa sổ!
Bọn trẻ sẽ nghe được giọng nói ghi âm trước cô chứ? Chúng phải thế. Và đó là lúc cô phải mở mắt. Để nhìn vào nơi dòng sông chia thành bốn nhánh. Cô phải chọn nhánh thứ hai từ bên phải. Đó là việc cô được mách bảo.
Và cô sẽ phải làm sớm thôi.
Chim trên cây đang gù. Có hoạt động trên dòng sông. Con người, động vật, quái vật. Cô không biết.
Nỗi sợ hãi mà cô đang trải qua ngự trị vững chắc trong tâm khảm. Và lũ chim đậu trên những cành cây ngay sát đầu họ giờ đang gù. Cô nghĩ về ngôi nhà. Đêm cuối cùng cô trải qua bên những người bạn, tất cả bọn họ quây quần lại với nhau. Gió rền rĩ đập vào cửa sổ. Có một cơn bão đang đến. Một cơn bão lớn. Có lẽ lũ chim trên cây biết điều đó. Hoặc có lẽ chúng biết chuyện gì khác nữa.
“Con không thể nghe,” Girl đột nhiên nói. “Lũ chim, Mẹ ạ. Chúng quá ầm ĩ!”
Malorie dừng chèo. Cô nghĩ về Victor.
“Các con cảm thấy tiếng hót của chúng như thế nào?,” cô hỏi lũ trẻ.
“Sợ hãi!” Con bé trả lời.
“Điên cuồng!” Thằng bé nói.
Malorie càng lắng nghe kĩ, âm thanh từ những cành cây dường như càng kinh khủng hơn.
Có bao nhiêu con chim ở trên đó? Nghe có vẻ nhiều không thể đếm được.
Liệu bọn trẻ có nghe thấy tiếng băng ghi âm đằng sau sự náo loạn này không?
Victor đã phát điên. Động vật phát điên. Lũ chim có vẻ không tỉnh táo.
Vẫn bịt mắt, cô chầm chậm ngoái về phía thứ đang bám theo họ.
Mắt mày đang nhắm, cô nghĩ. Y như mọi lần mày đi múc nước giếng. Như mọi lần mày cố gắng lái xe đi tìm loa. Mắt mày nhắm trong khi Victor thì không. Mày lo lắng cái gì? Đâu phải mày chưa từng ở gần chúng trước đây? Chẳng phải mày đã ở gần chúng đến mức mày tin rằng mày có thể ngửi thấy mùi của chúng sao?
Cô đã từng.
Mày đã thêm thắt các chi tiết, cô nghĩ, chúng trông như thế nào là tùy ý nghĩ của mày và những chi tiết được gán cho một hình thể mà mày không có khái niệm gì. Một khuôn mặt mà có lẽ chẳng có khuôn mặt nào.
Những sinh vật tưởng tượng bước đi trên những cánh đồng rộng mở không có đường chân trời. Chúng đứng ngoài cửa sổ của những căn nhà ngày trước và tò mò nhìn chằm chằm qua khung kính. Chúng nghiên cứu. Chúng xem xét. Chúng quan sát. Chúng làm một việc Malorie không được phép làm.
Chúng nhìn.
Chúng có thấy hoa trong vườn đẹp không? Chúng có hiểu được dòng sông chảy theo hướng nào không? Chúng có thể không?
“Mẹ ơi,” thằng bé gọi.
“Gì thế?”
“Âm thanh đó, Mẹ ạ. Giống như có người đang nói.”
Cô nghĩ đến người đàn ông ở trên thuyền. Cô nghĩ đến Gary. Thậm chí, dù bây giờ đang cách ngôi nhà rất xa, cô vẫn nghĩ đến Gary.
Cô cố gắng hỏi thằng bé rằng nó có ý gì nhưng tiếng hót của lũ chim ngày càng dâng cao như một làn sóng kì quặc, gào thét giống một dàn nhạc giao hưởng. Giống như những tán cây không thể dung chứa nổi lũ chim đang sinh sôi. Giống như chúng đã tràn ngập cả bầu trời.
Chúng có vẻ điên rồ. Chúng có vẻ điên rồ. Ôi lạy Chúa chúng có vẻ điên rồ.
Malorie lại ngoái đầu lần nữa, mặc dù cô không thể nhìn. Thằng bé nghe thấy một giọng nói. Lũ chim đang phát điên. Ai đang bám theo họ?
Nhưng giờ cô không có cảm giác ai đó bám theo họ nữa. Cô có cảm giác giống như thứ gì đó đã bắt kịp họ.
“Đó là một giọng nói!” Thằng bé hét lên, như thể trong một giấc mơ, giọng nó xuyên qua tiếng ồn kì quái trên đầu.
Malorie chắc chắn điều đó. Lũ chim đã nhìn thấy thứ gì ở dưới mặt đất.
Tiếng hót của lũ chim vang dậy và đạt đến đỉnh cao trước khi lắng xuống, méo mó và những giới hạn bùng nổ. Malorie nghe thấy như thể cô đang ở bên trong nó. Giống như cô bị mắc kẹt trong một cái lồng chứa hàng nghìn con chim điên rồ. Giống như có một cái hộp đang chụp lên tất cả bọn họ. Một cái hộp giấy. Một cái hộp chim. Vĩnh viễn chặn ánh sáng mặt trời.
Đó là cái gì? Đó là cái gì? Đó là cái gì?
Sự vô định.
Nó đến từ đâu? Nó đến từ đâu? Nó đến từ đâu?
Sự vô định.
Lũ chim gào rú. Và âm thanh chúng phát ra không phải là một bài hát.
Con bé thét lên: “Thứ gì đó đập vào con, Mẹ ơi! Có thứ gì đó đang rơi!”
Malorie cũng cảm thấy vậy. Cô nghĩ trời đang mưa. Không thể nào, nhưng âm thanh của lũ chim to hơn. Chúng đang gào rú chói tai. Malorie phải bịt tai lại. Cô gọi bọn trẻ, bảo chúng làm tương tự.
Thứ gì đó rơi bịch vào bên vai bị thương và cô hét lên, nhăn nhó vì đau. Một bàn tay cuống cuồng giữ chặt băng bịt mắt, tay kia cô sờ soạng trong thuyền xem cái gì đã đập vào mình.
Con bé lại hét lên: “Mẹ!”
Nhưng Malorie đã tìm ra. Giữa ngón tay trỏ và ngón cái của cô không phải một giọt nước mưa mà là cơ thể tan nát của một con chim bé xíu. Cô sờ thấy một bên cánh mỏng manh của nó.
Giờ Malorie đã biết. Trên bầu trời kia, nơi cô không được phép nhìn, những con chim đang chiến đấu. Con này giết chết con kia.
“Che đầu lại! Giữ lấy băng bịt mắt!”
Sau đó, như một làn sóng, chúng lại rơi trúng cô. Những cơ thể lông lá trút từ trên trời xuống. Dòng sông dậy sóng bởi trọng lượng của hàng nghìn con chim rơi xuống nước. Chúng rơi vào khoang thuyền. Chúng rơi thẳng xuống. Malorie bị rơi trúng. Lũ chim đập vào đầu, vào cánh tay cô. Cô lại bị đập trúng. Lần nữa.
Khi máu chim chảy thành dòng xuống má cô, cô có thể nếm được chúng.
Mày cũng có thể ngửi thấy mùi của chúng. Chết chóc. Đang chết. Thối rữa. Bầu trời đang sụp xuống, bầu trời đang chết. Bầu trời đã chết.
Malorie gọi lũ trẻ, nhưng thằng bé đã cất lời, cố gắng nói với cô điều gì đó. “Riverbridge,” nó đang nói. “Số hai trăm bảy mươi ba Shillingham… tên tôi là…”
“Cái gì?”
Malorie nhổm dậy, chồm người về phía trước. Cô áp chặt môi thằng bé vào tai mình.
“Riverbridge” thằng bé nói. “Số hai trăm bảy mươi ba Shillingham. Tên tôi là Tom.”
Malorie ngồi dậy, mình đầy thương tích, tay giữ chặt băng bịt mắt.
Tên tôi là Tom.
Chim rơi trúng cơ thể cô. Chúng rơi bịch xuống thuyền. Nhưng cô không nghĩ về bọn chúng. Cô đang nghĩ về Tom.
Xin chào! Tôi đang gọi cho bạn từ Riverbridge, số hai trăm bảy mươi ba Shillingham. Tên tôi là Tom. Tôi chắc rằng bạn hiểu tôi cảm thấy nhẹ nhõm như thế nào khi kết nối được với máy trả lời tự động của bạn. Điều đó có nghĩa là các bạn vẫn có điện. Cũng như chúng tôi…
Malorie bắt đầu lắc đầu.
Không không không không không.
“KHÔNG!”
Thằng bé nghe thấy nó trước. Giọng nói của Tom. Được ghi âm và phát trên một sợi thòng lọng. Tín hiệu đã kích hoạt. Dành cho cô. Dành cho cô, Malorie. Nếu như cô quyết định đi bằng đường sông. Bất cứ khi nào ngày đó sẽ đến. Tom, Tom thân yêu, đã nói ở ngoài này trong những năm qua. Cố gắng liên lạc. Cố gắng tìm được người nào đó. Cố gắng bắc một cây cầu từ ngôi nhà họ đang sống đến một nơi khác tốt đẹp hơn.
Họ dùng giọng nói của anh ấy bởi vì họ biết mày sẽ nhận ra. Chính thế, Malorie.
Đây là giây phút mày phải mở mắt.
Cỏ đang xanh như thế nào? Những cái lá có màu sắc rực rỡ ra sao? Máu chim đang hòa vào dòng sông đỏ đến đâu?
“Mẹ!” Thằng bé gọi.
Mẹ phải mở mắt, cô muốn nói. Mẹ phải nhìn.
Nhưng lũ chim đã phát điên.
“Mẹ!” Thằng bé gọi lần nữa.
Cô đáp lời. Cô hầu như không nhận ra giọng nói của chính mình.
“Chuyện gì thế, Boy?”
“Thứ gì đó đang ở đây với chúng ta, Mẹ ạ. Thứ gì đó đang ở ngay đây.”
Tiếng chèo thuyền đã dừng. Thứ gì đó đã dừng. Cô có thể nghe thấy nó chuyển động trong nước bên cạnh họ.
Đó không phải là động vật, cô nghĩ. Đó không phải là Gary. Đó là thứ mày đã lẩn trốn trong bốn năm rưỡi qua. Đó là thứ đã không cho phép mày nhìn ra ngoài.
Malorie chuẩn bị tinh thần. Bên trái cô, có thứ gì đó ở trong nước. Chỉ cách cánh tay cô một đoạn.
Tiếng lũ chim trên đầu trở nên xa xôi dần. Như thể chúng bay lên, bay lên, lao đi trong cơn cuồng loạn về phía tận cùng của bầu trời.
Cô có thể cảm thấy sự hiện diện của thứ gì đó ngay bên cạnh mình.
Lũ chim trở nên im lặng hơn. Im lặng. Chúng mờ dần. Bay cao lên. Biến mất.
Giọng nói của Tom tiếp tục vang lên. Dòng sông lượn quanh thân thuyền. Malorie hét to khi cô cảm thấy băng bịt mắt bị kéo ra khỏi mặt mình. Cô không nhúc nhích. Băng bịt mắt dừng lại cách đôi mắt đang nhắm của cô vài phân.
Cô có thể nghe thấy nó không? Hơi thở? Đó là thứ cô nghe thấy sao? Có phải không?
Tom, cô nghĩ, Tom đang để lại một lời nhắn.
Giọng anh vang vọng khắp dòng sông. Anh có vẻ rất kì vọng. Tràn đầy sức sống.
Tom. Tôi sẽ phải mở mắt. Làm ơn, nói chuyện với tôi đi. Bảo tôi phải làm gì. Tom, tôi sẽ phải mở mắt.
Giọng anh vang vọng trên đầu cô. Giọng anh như mặt trời, là ánh sáng duy nhất trong đêm tối mịt mù này.
Băng bịt mắt bị kéo ra khỏi mặt cô vài phân nữa. Nút thắt áp chặt vào sau đầu cô.
Tom. Tôi sẽ phải mở mắt.
Và, thế là…
…Cô mở mắt ra.